Nghe những lời này từ Thẩm Lãng, sắc mặt quốc quân trong nháy mắt kịch biến.
Là chân chánh kịch biến, mà không phải giống lúc trước chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, thậm chí ánh mắt đều chợt co rụt lại.
Bởi vì Thẩm Lãng đã can thiệp đến chuyện nhà của ông.
Ông đúng là thích Thẩm Lãng vô cùng.
Nhưng cũng phải có một giới hạn.
Vượt qua cái cấm kỵ này, người nào thăm dò đều không được.
Biện Tiêu không có can thiệp việc riêng của ông, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ cũng không thể, Hắc Thủy Đài Đại đô đốc Diêm Ách cũng không được.
Bọn họ có thể theo một vương tử, nhưng là tuyệt đối không thể can thiệp việc riêng của Ninh Nguyên Hiến.
Ý kiến của Thẩm Lãng cơ hồ là đang chỉ trích quốc quân bất công.
Quốc quân khí lượng rất nhỏ, không được phép bất luận kẻ nào chỉ trích bản thân.
Lúc này nghe nói như thế, làm sao có thể không tức giận? Thẩm Lãng nhà ngươi lại muốn chuyển nhượng công lao cho Ninh Chính, xem như trò đùa à? Chế nhạo quả nhân à?
Một lát sau, quốc quân thản nhiên hỏi:
- Thẩm Lãng, ngươi đây là muốn nhúng tay vào việc nhà quả nhân sao?
Đặc điểm tính cách Ninh Nguyên Hiến đặc biệt rõ ràng dứt khoát, khi ông nổi giận, chưa chắc là thực sự tức giận.
Thế nhưng khi ông cất giọng lạnh nhạt, đó chính là giận thật.
Giọng điệu càng bình thản, trong lòng tức giận lại càng kinh người.
Thẩm Lãng cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, lắc đầu nói:
- Bệ hạ, thần có thể nói thật à?
Quốc quân nói:
- Nói đi!
Thẩm Lãng nói:
- Thần mắc nợ Ngũ điện hạ rất nhiều, năm đó phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp nguy, không ai xuất thủ tương trợ, là Ngũ điện hạ dốc hết toàn lực.
- Lúc này đây rõ ràng là thị thiếp của thần giết quan viên Đại Lý tự, thế nhưng Ngũ vương tử vì bảo hộ người nhà của thần, chủ động gánh chịu tội danh giết người.
Nghe những lời này, quốc quân thoáng lộ vẻ xúc động.
Đối với Ninh Chính, rõ ràng cho tới giờ ông cũng không quan tâm, cũng không có thật sự hiểu.
Người mà ông không thích, liền chẳng muốn nhìn, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trong tầm mắt.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, mong ước này của thần có được chấp thuận hay không?
Quốc quân nói:
- Nhân tình mà ngươi phải trả thì hãy dùng thứ của mình, không nên cầm đồ của quả nhân.
Lời này đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Lãng nhà ngươi lập công trạng lớn, quả nhân phải thưởng cho ngươi.
Thế nhưng ngươi muốn cầm phần thưởng công lao này chuyển nhượng cho Ninh Chính? Không có khả năng!
Hơn nữa hành động này ta cực kỳ kinh thường, ngươi ỷ vào quả nhân nuông chiều thì muốn làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường quả nhân, bằng không ngươi sẽ biết hậu quả là cái gì.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Vậy thần hiểu rồi, vậy chuyện thứ nhất này, thần thật sự không có bất luận thứ gì mình muốn.
Thế giới này cũng rõ ràng buồn cười.
Những người khác nằm mơ cũng muốn phải lấy được phần thưởng của Ninh Nguyên Hiến, nhưng Thẩm Lãng hoàn toàn không có hứng thú.
Ninh Nguyên Hiến còn chưa nói ra, đầu tiên ông định gả công chúa Ninh Diễm cho Thẩm Lãng, tiếp tục sắc phong Thẩm Lãng là Bá tước.
Đương nhiên là Bá tước kiểu mới, không có bất kỳ đất phong cùng tư quân.
Thẩm Lãng nhà ngươi không muốn làm quan, vậy không lo.
Nhưng sau đó nếu có chuyện, ngươi vẫn là phải đi ra làm việc.
Chuyện thứ nhất này, vẫn dùng một loại thân tình ràng buộc hắn, lại không trở ngại sinh hoạt tiêu sái của hắn.
Đôi bên đều vẹn toàn.
Sau đó Thẩm Lãng cùng Ninh Diễm sanh con ra dĩ nhiên là rất có tiền đồ, không đến vài thập niên một gia tộc mới liền quật khởi.
Quốc quân quả thực suy tính đặc biệt chu toàn cho Thẩm Lãng.
Nhưng mà...
Thẩm Lãng không hề có hứng thú.
Cho nên cái nháy mắt của quốc quân quả là cho người mù nhìn, vậy mới để cho người ta tức giận.
Quốc quân nói:
- Ngươi nghĩ không ra thứ mình muốn, vậy thì thiếu trước, ngươi lập công lao, ta không thể không thưởng, quả nhân không phải kẻ cay nghiệt thiếu tình cảm như thế đâu.
Ông không phải thì ai!
Chẳng qua là ông chỉ quan tâm đối xử đặc biệt với một số người mà thôi.
Thẩm Lãng lại nói:
- Bệ hạ, lời kế tiếp của thần sẽ vô cùng lớn mật, ngài có thể sẽ tức giận đến mức muốn chém đứt đầu thần.
Nghe những lời này, trái tim quốc quân chợt đánh thót một cái.
Thẩm Lãng nếu nói như vậy, có nghĩa là điều đó thực sự sẽ khiến cho ông nổi trận lôi đình đến mức muốn giết người.
- Trà!
Quốc quân ra lệnh một tiếng.
Đại thái giám Lê Chuẩn tiến lên ngâm một bình trà cho quốc quân.
Quốc quân trước tiên hớp một miếng, chuẩn bị tâm lý kỹ càng, đỡ phải có chút trở tay không kịp.
Đại thái giám Lê Chuẩn vung tay lên, tất cả mọi người trong thư phòng lui ra ngoài.
Tiếp đó Lê Chuẩn cũng lui ra ngoài, bên trong toàn bộ cung điện chỉ còn lại Thẩm Lãng cùng quốc quân mà thôi.
Quốc quân nói:
- Chính ngươi muốn chết, vậy ta cũng không ngăn, ngươi nói đi! Chính ngươi nói tất cả đi, ta có thể sẽ tức giận đến muốn giết người, nếu thật giết ngươi thì ngươi cũng không cần kêu oan.
Tiếp đó, ông bưng chén trà trong tay lại uống một ngụm.
Lúc đầu muốn thưởng thức, nhưng lại buông xuống.
Bởi vì nhỡ ra một hồi quá mức khiếp sợ, lỡ tay đập vỡ sẽ không tốt.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ luôn miệng nói thần lập được công trạng lớn, nhưng bản thân thần lại cảm thấy không có công lao gì, bởi vì thần vì báo thù mà đi, thần đã nói muốn chém giết sạch sẽ gia tộc họ Tô.
- Ừ!
Thẩm Lãng nói:
- Thần nhiều khi hoàn toàn bịa đặt lung tung, ngay cả một dấu chấm câu cũng không thể tin tưởng. Thế nhưng thần cùng nhạc phụ Kim Trác, thì hoàn toàn không có nửa chữ gian dối.
- Ừ!
Thẩm Lãng lại nói tiếp:
- Cho nên những lời kế tiếp thần cùng bệ hạ nói cũng không có nửa chữ dối gian.
- Ừ! – Mắt của quốc quân hơi híp lại, lời này để cho người ta dễ chịu thật. Nhưng mà tại sao ta lại cảm thấy dễ chịu vậy? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ quan tâm sao? Lẽ nào ta và Kim Trác cùng một cấp bậc à?
Thẩm Lãng nói:
- Lúc đầu thần trải qua cuộc sống ở thành Huyền Vũ tiêu dao khoái hoạt, căn bản không muốn tới kinh đô. Thế nhưng không có cách nào, vì cho nhạc phụ đại nhân làm Huyền Vũ Hầu, vì để cho gia tộc họ Kim được thành Nộ Triều, thần nhất định phải đến. Vì báo thù, thần cũng nhất định phải tới. Tô Nan là kẻ thù của thần, hiện tại ông ta đã chết. Mà mục tiêu kế tiếp thần muốn tiêu diệt, chính là gia tộc họ Tiết!
Ngươi thật đúng là cmn trực tiếp.
Ngươi cũng biết gia tộc họ Tiết là tâm phúc tuyệt đối của quả nhân à?
Bá tước Vũ An Tiết Triệt làm bao nhiêu chuyện bí mật cho quả nhân?
Ngươi cũng biết, toàn bộ sức mạnh thông tin, sản nghiệp bí mật trong ngoài nước Việt, toàn bộ cũng là giao cho Tiết Triệt hoàn thành à?
Ngươi biết gia tộc họ Tiết mạnh đến nước nào không?
Gia tộc họ Tô cường đại ở phía ngoài.
Mà gia tộc họ Tiết cường đại hoàn toàn ẩn dưới nước, biểu hiện ra chỉ là một tảng băng mà thôi.
Sự cường đại của họ Tiết vượt xa Họ Tiết cường đại, vượt xa Thẩm Lãng nhà ngươi ngoài tưởng tượng.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ đối với ta rất tốt, ngài rất biết dưỡng sinh, có thể làm quốc quân hai mươi năm nữa.
Nghe những lời này.
Mắ Ninh Nguyên Hiến gần như muốn nhảy ra ngoài.
Thằng nghiệp chướng này, có tin quả nhân giết chết ngươi hay không?
Ta bây giờ mới chừng năm mươi tuổi, ngươi lại nói ta còn có thể làm quốc quân hai mươi năm?
Ngươi có ý gì?
Chuyện này là ngươi cố tình nguyền rủa ta sao?
Ninh Nguyên Hiến ta đây biết cách dưỡng sinh, không nói sống lâu trăm tuổi, lẽ nào tám chín mười tuổi không bình thường à?
Ta nhịn, ta nhịn!
Ta không nên cùng con nít chấp nhặt.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng bệ hạ cuối cùng cũng lớn hơn thần mấy chục tuổi, sau khi bệ hạ chết đi, Thái tử nối ngôi sẽ bỏ qua thần sao? Tam vương tử nối ngôi sẽ bỏ qua cho thần sao? Dĩ nhiên, thần có thể xa chạy cao bay, nhưng là bọn họ sẽ bỏ qua gia tộc họ Kim à? Lẽ nào bệ hạ cần gia tộc họ Kim của thần âm thầm phát triển, sẵn sàng ra trận, tiếp đó chơi cái trò vua ép thần phản, thần không thể không phản? Đây là buộc gia tộc họ Kim làm phản à? Nhưng thần đã nói rồi, làm phản quá mệt mỏi, thần không muốn chơi, nhạc phụ của thần càng thêm không muốn chơi.
Mắt của quốc quân lại một lần nữa nheo lại.
Những lời này của Thẩm Lãng đặc biệt độc địa.
Đương nhiên quốc quân hoàn toàn có thể nói, ta có thể hạ chỉ để Thái tử cùng Tam vương tử đều đối xử tử tế với ngươi, đối xử tử tế với gia tộc họ Kim.
Nhưng điều này sao mà được kia chứ?
Quỷ mới không tin nổi.
Người chết như đèn tắt.
Một khi vua mới nối ngôi, nơi nào quản ý chỉ của tiên vương.
Chả ai đâu xa, lấy Ninh Nguyên Hiến làm ví dụ, ông có cảm tình với tiên vương thật, thế nhưng sau khi ông nối ngôi, cơ hồ phủ định rất nhiều chính lệnh của tiên vương.
Tiên vương nói người nào không thể giết, kết quả bị bị giết hơn phân nửa.
Cho nên bất kể là Thái tử nối ngôi, hay là Tam vương tử nối ngôi, cũng không thể buông tha Thẩm Lãng, cũng không thể buông tha gia tộc họ Kim.
Thái tử thì không cần nói, nhất định phải có được Kim Mộc Lan.
Bản thân Tam vương tử cùng Thẩm Lãng không thù không oán, thế nhưng gia tộc họ Tiết cùng gia tộc họ Kim đã là không chết không thôi.
Đương nhiên, trong lòng quốc quân biết rõ, gia tộc họ Tiết có lỗi với gia tộc họ Kim.
Trong trận thù hận này, gia tộc họ Tiết phải chịu tất cả trách nhiệm.
Mà ở hơn một trăm năm trước, gia tộc họ Kim với gia tộc họ Tiết có ơn trời cao đất rộng.
Nếu không phải Bá tước Kim Trụ, gia tộc họ Tiết tạo đã hoàn toàn diệt vong.
Thế nhưng quốc quân mới không chú ý điểm này, ông ta nào quản ai đúng ai sai?
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, thần muốn tự bảo vệ mình, bảo vệ cả gia tộc họ Kim? Phải làm gì?
Phải làm sao?
Đương nhiên là đẩy Thái tử cùng Tam vương tử rơi đài.
Thẩm Lãng nói:
- Cho nên, thần cần cho Tam vương tử cùng Thái tử đều rơi đài.
Thân thể quốc quân tức khắc run lên.
Ngươi, ngươi thật đúng là dám nói.
Thẩm Lãng nói:
- Đồng thời, thần cần phải đẩy Ngũ vương tử Ninh Chính lên ngai vàng.
Nghe những lời này.
Tròng mắt Ninh Nguyên Hiến gần như muốn nổ tung.
Lông tóc cả người đều phải dựng
Tựa như ông vừa nghe thấy một câu nói vô lý nhất trên thế giới này vậy.
Ninh Chính làm Thái tử, kế thừa ngôi báu?
Ha ha!
Ha ha ha!
Ha ha ha ha!
Thiên hạ còn sự việc nào buồn cười hơn nữa?
Thiên hạ còn có sự việc nào so với chuyện này càng hoang đường hơn không?
Ninh Nguyên Hiến thậm chí muốn nói ra một câu.
Việt quốc của ta coi như ngày mai sẽ phải diệt vong, tối hôm nay cũng tuyệt đối không có khả năng giao cho trên tay của Ninh Chính.
Đúng là trong lòng ông thật sự nghĩ như vậy.
Đứa con trai Ninh Chính này, nó thật sự quá đáng ghét, chẳng muốn nhìn.
Dù cho Thái tử cùng Tam vương tử đều xong đời, ông cũng chẳng muốn giao ngai vàng cho Ninh Chính.
Nhưng đây không hề nghi ngờ không phải một truyện cười.
Thẩm Lãng có thể ở trường hợp này nói ra, liền vô cùng chăm chú.
Tối hôm nay, mỗi một câu của Thẩm Lãng đều độc địa trúng tim đen.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến phát hiện mình quả thực không có tức giận như vậy.
Bởi vì Thẩm Lãng đối với ông không có nửa chữ giấu diếm, cái này là trọng yếu nhất.
Then chốt hắn rõ ràng không có một chút dã tâm.
Hắn vì tự bảo vệ mình, lại có lỗi gì?
Cái gì vua muốn thần chết, thần không thể không chết.
Loại trạng thái này Ninh Nguyên Hiến đương nhiên cũng đặc biệt muốn, thậm chí tha thiết ước mơ.
Thế nhưng ông biết cơ hồ là không thể nào.
Trong trăm thần tử có thể có một người nghĩ như vậy cũng đã đặc biệt giỏi lắm.
Ninh Nguyên Hiến luôn luôn giống như dùng ác ý lớn nhất đi phỏng đoán kẻ khác, luôn luôn cảm thấy lòng dạ mỗi người đều khó lường.
Cho nên ông mới có thể càng cay nghiệt thiếu tình cảm.
Lại uống một ly trà.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thẩm Lãng, đã nói thật với quả nhân, vậy quả nhân cũng nói thật ra với ngươi.
- Vâng, bệ hạ.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ta bây giờ đã biết, Khổ Đầu Hoan đi giết nhạc phụ của ngươi Kim Trác, mà Khổ Đầu Hoan chính là Trác Nhất Trần, là nghĩa huynh Trác Chiêu Nhan, xem như là tay sai của Thái tử.
Thẩm Lãng không nói tiếng nào.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thế nhưng để Khổ Đầu Hoan đi ám sát Kim Trác, kẻ chủ đạo không phải Thái tử, mà là hội Ẩn Nguyên.
Thẩm Lãng nói:
- Thần biết, cho nên chuyện này căn bản sẽ không hướng bệ hạ cáo trạng.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thái tử dù cho điên cuồng, cũng sẽ không vì báo thù riêng mà tổn hại lợi ích Việt quốc, cuối cùng tương lai Việt quốc phải giao cho nó. Trác Chiêu Nhan biểu hiện ra là ngoại thất Thái tử, nhưng hai người không có quan hệ nam nữ.
Thẩm Lãng lặng im.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thế nhưng vụ ở cổng thành Huyền Vũ hãm hại ngươi, cộng thêm mấy người quan viên Đại Lý tự chết ở trong nhà Ninh Chính lúc này, mặc dù là âm mưu của Trác Chiêu Nhan, nhưng quả thực Thái tử ngầm thừa nhận, ta biết Thái tử muốn hại ngươi.
Thẩm Lãng tiếp tục lặng im.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ta biết rất rõ ràng Thái tử hại ngươi, ta cũng bảo vệ ngươi, nhưng lại không thể nghiêm phạt Thái tử, ngươi hiểu chưa?
Thẩm Lãng nói:
- Thần không thể rõ hơn được nữa.
Thái tử là thiếu quân, là nền tảng lập quốc.
Cho dù là quốc quân, cũng không thể đơn giản dao động uy nghiêm Thái tử.
Một mất đi uy nghiêm Thái tử, vị trí không ổn, dù cho sau đó thừa kế vương vị cũng ngồi không ổn.
Vương vị bất ổn, quốc gia này hiển nhiên cũng sẽ không ổn.
Dùng cách nói thực dụng hơn.
Quốc quân thích Thẩm Lãng, lẽ nào ông không thích Thái tử à?
Đương nhiên thích!
Ông thích Thẩm Lãng, cũng chỉ là cho rằng tri kỷ nào đó, hoặc là con rể.
Thế nhưng hơn được đứa con ông ta yêu nhất sao?
Không thể!
Ninh Nguyên Hiến thích nhất hai đứa con trai, một là Thái tử, một là Tam vương tử Ninh Kỳ.
Thái tử rất giống ông.
Tính cách Ninh Kỳ chẳng giống ông một chút nào, nhưng trên người tính cách một chút đều không giống hắn, nhưng trên người hắn lại có quốc quân không có tính cách, cho nên quốc quân cũng đặc biệt tán thưởng hắn.
Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt.
Thậm chí Thẩm Lãng cùng Thái tử, còn chưa phải là quan hệ lòng bàn tay mu bàn tay.
Nói huỵch toẹt hơn một chút.
Lẽ nào Thái tử hãm hại Thẩm Lãng không được à?
Đương nhiên được!
Trước đó Thái tử đã phái Trác Chiêu Nhan đi cùng Thẩm Lãng giảng hòa, nhưng Thẩm Lãng cự tuyệt.
Nếu không thể hòa bình, vậy cũng chỉ có thể đấu tranh.
Nếu bắt đầu đấu tranh, lẽ nào ngươi sẽ quát bản lĩnh đối phương quá bỉ ổi à?
Không được!
Người trong giang hồ, thân thể không do chính mình điều khiển.
Dẫu quốc quân cao cao tại thượng, có thể bảo hộ cho Thẩm Lãng, thế nhưng ông không thể cản Thái tử, càng không thể đi nghiêm phạt Thái tử.
Đổi một câu nói như sau.
Nếu như Thẩm Lãng cự tuyệt cầu hoà, Thái tử vẫn buông tha Thẩm Lãng mà không trả thù, vậy quốc quân ngược lại sẽ đối với gã thất vọng.
Mềm yếu vô năng thế này, còn làm sao xứng làm Thái tử.
Cho nên khi biết Trác Chiêu Nhan xuất thủ hãm hại Thẩm Lãng, quốc quân đầu tiên tức giận.
Quả nhân còn chưa chết mà, sao các ngươi vội vàng thế?
Các ngươi biết rất rõ ràng Thẩm Lãng là người quả nhân phải giữ lại, vẫn xuất thủ hãm hại?
Có ý gì, không để quả nhân vào mắt sao?
Nhưng sau bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, quốc quân ngược lại có chút vui mừng.
Thái tử biết rất rõ ràng có thể sẽ làm tức giận phụ vương, nhưng vẫn làm, có thể thấy được vẫn có quyết đoán.
Loại tâm tình này là cực kỳ phi thường phức tạp, nhưng là vô cùng chân thực.
Quốc quân lại một lần nữa nhấn mạnh:
- Thẩm Lãng, ta lập lại một lần, chính ngươi cự tuyệt Thái tử cùng Ninh Kỳ cầu hoà. Đương nhiên, bọn họ cũng không phải thật sự cầu hòa, mà chỉ là trong lúc ta đang tại vị tạm thời không động thủ với ngươi mà thôi. Thế nhưng ta tuyệt đối không có khả năng bởi vì ngươi đi nghiêm phạt Thái tử cùng Ninh Kỳ.
Thẩm Lãng nói:
- Thần hiểu!
Quốc quân lại nói:
- Thái tử cùng Ninh Kỳ cũng là con trai quả nhân thích nhất, quả nhân tuyệt đối không có khả năng bất công với ngươi.
Thẩm Lãng khom người nói:
- Thần không dám, thần cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới phải dựa vào bệ hạ mà đẩy Thái tử cùng Tam vương tử xuống đài. Bệ hạ là trọng tài cao cao tại thượng, là không có khả năng tự đưa ra kết quả, bằng không với toàn bộ Việt quốc cũng là tai họa ngập đầu.
- Ngươi biết là tốt rồi. - Quốc quân cười nhạt:
- Ngươi không thể dựa vào quả nhân đối phó Thái tử cùng Ninh Kỳ, ngươi dựa vào người nào? Lẽ nào Ninh Chính à?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, hạ thần trước đã nói rõ ràng, võ đài của thần cùng Tô Nan, bệ hạ đứng ở bên này. Thế nhưng khi thần đấu với Thái tử, Tam vương tử, bệ hạ lại không thể có thể đứng ở bên phía thần. Thậm chí thân phận của thần, cũng căn bản không cách nào cùng Thái tử, Tam vương tử đánh lôi đài, thế nhưng vương tử Ninh Chính có thể. Cho nên, thần phải phụ tá Ngũ vương tử điện hạ, để ngài ấy biến thành Thái tử Việt quốc.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười khinh thường:
- Vậy ta cũng nói cho ngươi biết, dù cho Việt quốc phải diệt vong, quả nhân cũng không thể có thể giao ngai vàng cho Ninh Chính.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ lúc trước chẳng phải thống hận tận xương với thần sao? Với gia tộc họ Kim cũng không hận không thể diệt ngay à? Có thể thấy được những gì người ta đã tuyên bố, thường thường sẽ không chắc chắn.
Nghe những lời này.
Ninh Nguyên Hiến lập tức có một cảm giác bị kích động, gọi người vào đây giết Thẩm Lãng ngay.
Cái thằng nghiệt súc Thẩm Lãng nhà ngươi nghiện làm mất mặt có đúng không?
Đây là nhà ngươi nói quả thân dễ thay đổi à?
Được, vậy quả nhân liền không thay đổi, quả nhân giết ngươi coi như vững vàng tư tưởng sao?
Nhưng mà Ninh Nguyên Hiến hít một hơi thật sâu.
Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn nữa.
Ta không chấp nhặt với con nít.
Ninh Nguyên Hiến rõ ràng cảm thấy sự nhẫn nại đời này đều dùng hết rồi.
Con rùa này kiềm chế một chút cho ta, cẩn thận kẻo kiên trì của ta thật sự hao hết, sẽ chém cái đầu tinh xảo của ngươi đó.
Thẩm Lãng nói:
- Ý của thần là cho đến bây giờ bệ hạ không hề hiểu rõ Ngũ vương tử, làm thế nào biết ngài ấy không thích hợp làm Thái tử, làm sao không thích hợp leo lên ngai vàng? Mà thần cần phải làm là phụ tá vương tử Ninh Chính, để ngài ấy so với Thái tử cùng Tam vương tử càng thêm ưu tú, càng thêm thích hợp làm vua của Việt quốc.
Quốc quân cười nhạt.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, thần muốn thử chứng minh cho bệ hạ nhìn, cuối cùng chuyện này không có sai đây.
Quốc quân cười lạnh nói:
- Vậy ngươi chứng minh đi, thế nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta vài điểm.
- Đầu tiên, nếu như ngươi là người của quả nhân, nếu như Thái tử và Ninh Kỳ đối phó ngươi, tuy ta không thể nghiêm phạt chúng nó, nhưng sẽ bảo hộ ngươi. Mà một khi ngươi phụ tá Ninh Chính, đó chính là tham gia tranh ngôi, mặc kệ phát sinh đấu tranh gì cũng là bình thường, đến lúc đó Thái tử cùng Ninh Chính đối phó ngươi, dù cho ngươi chết đến nơi, quả nhân cũng không thể giữ lại ngươi.
Điểm ấy Thẩm Lãng đặc biệt hiểu rõ.
Thẩm Lãng một khi phụ tá Ninh Chính tham gia tranh ngôi.
Quốc quân lấy tư cách trọng tài cao cao tại thượng, tuyệt đối không thể hạ tràng, bằng không sẽ mang tới đại họa.
Quốc quân xuất thủ bảo hộ Thẩm Lãng, chẳng khác nào tuyên bố với ngoại giới, có phải tỏ ý hỗ trợ Ninh Chính hả? Chuyện này sẽ mang đến tín hiệu sai lầm cho cả thiên hạ.
Cho nên cho đến lúc này, ngươi chết ta sống hoàn toàn bằng vào bản lãnh.
- Thứ nhì, Thẩm công tử thật lợi hại, lại đang ở trước mặt quả nói khoác mà không biết ngượng phải phụ tá Ninh Chính, muốn cho nó tranh ngôi. Ta tuy rằng cảm thấy vô cùng hoang đường, thế nhưng với chính trò chơi của ngươi, ta không tham dự, ngươi muốn chơi thì ngươi cứ chơi, đừng hòng nhận chút xíu giúp đỡ nào từ quả nhân.
Thẩm Lãng nói:
- Thần hiểu!
Quốc quân nói:
- Năm tên quan viên Đại Lý tự chính do thị thiếp của ngươi giết, thế nhưng Ninh Chính nhận cái tội danh này, vậy cái tội danh này liền về nó. Hiện tại nó bị giam ở bên trong ngục giam Tông Chính tự, quả nhân chắc là sẽ không thả nó ra. Thẩm công tử nhà ngươi thần thông quảng đại, là muốn phụ tá Ninh Chính tranh ngôi, vậy ngươi liền ở trong tù giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi đi.
Lời nói này của quốc quân tràn đầy trào phúng, trên cái thế giới này nào có thiếu quân ở bên trong nhà giam hả?
Ông vốn cũng không thích Ninh Chính.
Nếu Thẩm Lãng không có nói ra những lời này, chỉ cần Thẩm Lãng cầu xin tha thứ thì Ninh Chính chỉ bị giam tượng trưng một năm rưỡi có thể thả ra.
Nhưng bây giờ Thẩm Lãng lại dõng dạc tuyên bố phải trợ giúp Ninh Chính tranh ngôi.
Vậy Ninh Chính nhà ngươi ở trong ngục giam Đại Lý tự cho đến chết đi.
Thẩm Lãng nói:
- Thần hiểu! Ngay vừa rồi thần tỏ thái độ một thoáng kia, cuộc chiến tranh ngôi cũng đã bắt đầu, bệ hạ cũng đã là vị trọng tài cao cao tại thượng, không thể tự mình hạ tràng. Sau này thần sẽ dốc hết toàn lực phụ tá Ngũ vương tử điện hạ, để ngài nhìn với cặp mắt khác xưa, để ngài nhận ra Ninh Chính mới là người thích hợp kế thừa giang sơn của ngài.
Quốc quân đã ngay cả cười nhạt cũng chẳng thiết tha.
Câu tuyên ngôn tranh ngôi của Thẩm Lãng tựa như một quốc gia châu Phi muốn khai chiến với với Trung Quốc, mà chỉ có phái ra mấy trăm người đi đánh.
(*) Sự kiện tranh cảng hàng hóa Doraleh ở Djibouti của Trung Quốc với Mỹ năm 2018.
Thậm chí còn chả phải truyện cười, chỉ có thể xem như lời tầm phào của một thằng khùng.
- Thẩm công tử, vậy quả nhân cũng không để lỡ đại sự của ngươi, ngươi trở về đi.
Quốc quân hạ lệnh đuổi khách.
Thẩm Lãng khom người nói:
- Thần xin cáo lui!
Lúc Thẩm Lãng đi ra khỏi công, quốc quân nói:
- Thẩm Lãng, quả nhân mới vừa nói qua thiếu ngươi một món quà, vẫn chắc chắn, ngươi bất cứ lúc nào có thể tới thực hiện, nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, cũng chỉ có cơ hội một lần.
Thẩm Lãng đáp:
- Thần hiểu.
- Cút ngay!
Thẩm Lãng ra cung.
...
Sau Thẩm Lãng đi, đêm đã khuya.
Quốc quân không buồn ngủ chút nào, thậm chí sự châm chọc trên mặt cũng không thấy.
Lê Chuẩn ôm bình trà đi, thay bằng nước mật ong an thần.
Kỳ thực vào thời gian tương đối trễ, ông chưa từng dâng trà cho quốc quân, bởi vì làm thế thì quốc quân sẽ không ngủ được.
Uống một ngụm nước mật, cũng không phải rất ngọt, ngược lại mang theo một chút nhàn nhạt cay đắng.
Có chút mật chính là như vậy, Ninh Nguyên Hiến thích vô cùng.
- Lê Chuẩn, ngươi nói thiên tài có phải thường thường cũng là người điên hay không?
Đại thái giám Lê Chuẩn đáp:
- Đúng vậy!
Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:
- Vậy ngươi nói, quả nhân có phải thiên tài hay không?
Tức khắc, mồ hôi Lê Chuẩn lăn xuống, nước mắt cũng gần như phải chảy xuống.
Bệ hạ, đừng như vậy có được hay không?
Không nên thường xuyên ra câu hỏi toi mạng hay không?
Nếu như nô tài trả lời không phải, đó chính là coi khinh quân vương.
Nhưng nếu nô tài bảo đúng, đó chính là khi quân.
Đương nhiên, ông cũng có thể nói bệ hạ người chuyên sai khiến thiên tài, cho nên ngài là chủ nhân thiên tài.
Nhưng những lời này Biện phi có thể nói, Lê Chuẩn lại không thể nói.
- Lão cẩu... – Ninh Nguyên Hiến không cam lòng mà mắng một câu, có thể cũng biết đáp án trong lòng Lê Chuẩn.
Con người này đặc biệt cay nghiệt thiếu tình cảm, nhưng có một chút, với với người mình thích, quả thực vô cùng tha thứ.
Đối với người ông ta không thích, vậy thì thật là...
Cũng tỷ như Ninh Chính, rõ ràng là con trai ruột, liền có suy nghĩ trực tiếp giam giữ ở ngục giam Tông Chính tự cả đời.
Lê Chuẩn bèn hỏi:
- Lão cẩu, ngươi biết câu chuyện Khoa Phụ đuổi mặt trời à?
Đại thái giám Lê Chuẩn gật đầu nói:
- Thần biết, trong thần thoại thượng cổ có một người gọi Khoa Phụ, hắn không ngừng truy đuổi mặt trời, cuối cùng chết (*).
(*) Nội dung thần thoại này cũng gần giống với sử thi Đam San của Tây Nguyên phần đi tìm mặt trời. Chỉ có khác ở chỗ Khoa Phụ là một nhóm người khổng lồ, còn người đi truy đuổi mặt trời chính là vị thủ lĩnh của dân tộc Khoa Phụ.
Á!
Quốc quân không nói gì.
Rõ ràng là một thần thoại đặc biệt giàu ý nghĩa, kết quả bị ngươi nói thành một đống cứt.
Lê Chuẩn nói:
- Cái này cũng chứng minh, mặt trời là không thể truy đuổi, cũng là không thể đến gần, người phàm cúng bái là được. Nếu thật sự đuổi tới mặt trời, thực sự đến gần mặt trời, vậy cũng gần như biến thành thiên thần.
Cách giảng giải thế này, cũng khá ngầu.
Quốc quân nói:
- Khoa Phụ đuổi mặt trời, là hình dung người truy đuổi một mục tiêu không có khả năng hoàn thành, dù cho mệt chết, dù cho tan thành mây khói cũng không thể thành công, mà bây giờ có người sẽ phải đi làm Khoa Phụ này.
Lê Chuẩn đương nhiên biết người này là ai.
Thẩm Lãng muốn phụ tá Ninh Chính tranh ngôi, cái này theo Ninh Nguyên Hiến không khác Khoa Phụ đuổi mặt trời.
Ninh Nguyên Hiến lại nói:
- Ý nghĩa khác của chuyện Khoa Phụ đuổi mặt trời, quân vương như là mặt trời, thần tử cúng bái là được, tuyệt đối không nên nghĩ truy đuổi, càng không cần nghĩ tới gần, ở một khoảng cách thích hợp sẽ đặc biệt ấm áp, chỉ khi nào tiến đến vô cùng gần, có thể sẽ tan thành mây khói.
Mồ hôi lạnh Lê Chuẩn lại một lần nữa toát ra.
Lại có một đề tài toi mạng nữa.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lê Chuẩn, ngươi nói quả nhân như là mặt trời à? Nếu quả nhân giống mặt trời thì vậy vì sao vẫn có người cùng quả nhân dựa vào rất gần, lại không có tan thành mây khói, ví như... một thằng tiểu nghiệt súc. Nhưng quả nhân nếu không phải mặt trời, đây chẳng phải là ý nghĩa quả nhân không phải quân vương chân chánh sao?
Trong nháy mắt, nước mắt Lê Chuẩn muốn tràn mi.
Bệ hạ, hay là ngài dứt khoát thọc cho nô tài một dao đi.
Những đề tài thế này, nô tài thật sự là đáp không được.
...
Thẩm Lãng đi tới ngục giam Tông Chính tự.
Gặp được Kim Mộc Thông đang ngồi chồm hổm ở chỗ đó.
Tên mập chẳng còn mập, lại gầy tầm một vòng.
Nhìn thấy Thẩm Lãng, Kim Mộc Thông hân hoan, giọng gần như run rẩy.
- Tỷ phu.
Đối với Kim Mộc Thông mà nói, anh rể Thẩm Lãng là không gì làm không được.
Chỉ cần hắn trở về.
Như vậy hết thảy đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Thẩm Lãng nói:
- Trở về đi, ngủ thật ngon, đệ cực khổ rồi.
Kim Mộc Thông tức khắc cảm thấy vô cùng xấu hổ, gã cảm thấy bản thân rõ ràng một phế vật, chuyện gì cũng không làm được, chuyện gì đều không giúp được.
Thế nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói, có tâm quan trọng hơn cả.
Hắn không quá quan tâm đồng bọn là heo, chỉ cần thật lòng là tốt rồi.
Trong đầu lại một lần nữa hiện ra cái khuôn mặt sáng lóa của công chúa mông to: Ngươi nói đồng bọn như heo là ai? Ngươi nói rõ cho ta.
Thẩm Lãng gặp được Đại Tông Chính Ninh Dụ Vương thúc.
- Bái kiến Vương thúc.
Ninh Dụ sắc mặt nhìn không tốt, lão chẳng ưa Thẩm Lãng một chút nào.
Lần trước lão bắt được Thẩm Lãng cùng công chúa Ninh Diễm ở cùng một chăn, vẫn còn phải giả vờ như người mù vậy, luôn miệng nói không có gian tình.
Nói câu nói thật lòng, hắn vừa thấy được Thẩm Lãng, liền hận không thể tát phát chết luôn.
- Chuyện gì? - Đại Tông Chính bèn lạnh giọng hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Phụng ý kiến quốc quân, trước tiên tới thăm Ngũ vương tử Ninh Chính.
Nếu như quốc quân biết, nhất định sẽ muốn bóp chết Thẩm Lãng.
Ngươi mới ra cung, liền dám nói khoác mà không biết ngượng, quả nhân lúc nào nói vậy?
Ninh Dụ nói:
- Quả thực vậy sao?
Thẩm Lãng nói:
- Không tin Đại Tông Chính đi hỏi.
Để hỏi cái rắm, cũng không phải thả người.
Chẳng qua là đi thăm mà thôi, lẽ nào ta còn vì chút chuyện nhỏ này đi hỏi bệ hạ, đã trễ thế này, bệ hạ có thể đã ngủ rồi.
- Đi thôi, đi thôi! - Đại Tông Chính phất tay.
...
Ngục giam Tông Chính tự, so với trong tưởng tượng còn tệ hơn.
Thậm chí so với ngục giam Đại Lý tự còn tệ hơn.
Bởi vì nơi này mười mấy năm không có chân chính giam giữ người nào, toàn bộ ngục giam cũng là cũng là mùi vị ẩm ướt mốc meo.
Từng viên gạch trên đất cũng đầy phân và nước tiểu chuột cống.
Đây mới thực sự ngục giam, cũng không phải là cái phòng đơn thoải mái dễ chịu gì.
Càng không phải là cái ngục giam có thể lập gánh hát.
Đây là ngục giam tối tăm mờ mịt.
Ninh Chính ngồi ở bên trong nhà giam, biểu cảm trên mặt có thể dùng một câu hình dung.
Ai, tuyệt vọng là nỗi buồn lớn nhất!
Cái gọi là chân tướng sự việc Ninh Chính giết người, phụ vương tuyệt đối không có khả năng không biết chân tướng, hắn nhất định biết cái này là âm mưu Thái tử.
Nhưng phụ vương lại không có ý kiến phải chủ trì chánh nghĩa chút nào.
Liền là muốn để Ninh Chính nhốt ở bên trong cái ngục giam này cả đời, đỡ đi ra ngoài cho ông mất mặt xấu hổ.
Có đôi khi Ninh Chính thậm chí cảm thấy, gã có phải cứ như thế chết quách thì tốt hơn?
Dù sao cũng cha mẹ đều chẳng ưa, thậm chí vô cùng chán ghét gã.
Thế nhưng gã nhanh chóng liền từ bỏ cái ý niệm này.
Chỉ cầntrên cái thế giới này còn có một người quan tâm ngươi, vậy thì không nên chết.
Người quan tâm Ninh Chính tuy rằng ít, nhưng là tuyệt đối không chỉ một người.
Trong khoảng thời gian này, ngay cả tiểu tốt của ngục giam Tông Chính tự đối với gã cũng chẳng có hành vi tốt lành gì.
Con của vua mà đến nước này như gã, cũng rõ ràng có một không hai.
Nhưng vào lúc này.
Ninh Chính chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc.
Vừa mở mắt nhìn, phát hiện là Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng, ngươi đã trở về? - Ninh Chính cười bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng vậy, thần đã trở về!
Ninh Chính nói:
- Ngươi tới ta an tâm, ngươi hỗ trợ chiếu cố trong nhà, ta có thể cả đời đều không ra được.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ yên tâm, thần nghĩ biện pháp cứu ngài đi ra ngoài. Nhưng mà có chuyện chính thức nói cho ngài, xin ngài hãy chuẩn bị tư tưởng cho tốt.
Ninh Chính nói:
- Lại có cái tin tức xấu gì à? Nhưng mà ngươi yên tâm, ta có thể gánh được.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ, cuộc chiến tranh ngôi chính thức bắt đầu, từ nay sẽ bắt đầu, ta phải phụ tá ngài tiêu diệt Thái tử cùng Tam vương tử, để ngài ngồi trên địa vị Thái tử!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương hơn một vạn bốn ngàn, các huynh đệ, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, húc vào ta!