Chỉ một canh giờ ngắn ngủi, Lan Phong Tử đã viết xong cả phần sách luận《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》.
Không thay một chữ.
Sau đó sẽ một lần cầm bài thi lật qua lật lại ở trên bàn, ngáy khò khò.
Lần này bởi vì hao phí không ít tinh lực cùng tâm tư, cho nên đã nhanh chóng ngủ say, hơn nữa còn bắt đầu ngáy o o.
Đám thí sinh chung quanh bị tiếng ngáy này làm ồn ào, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Cái tay Lan tàn tra không xứng làm người này lại vẫn đi ngủ được ấy à?
Điên rồi, hoàn toàn điên rồi!
Ngày thi đầu không phải quan trọng nhất, nếu ngươi ngủ thì cứ ngủ đi.
Thế nhưng môn sách luận ngày thứ hai hoàn toàn là quan trọng nhất, ngươi lại nằm ngủ.
Ninh Chính cùng Thẩm Lãng, thậm chí quốc quân bệ hạ đều phải trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhất là quốc quân.
Cũng bởi vì ông tin tưởng Thẩm Lãng, cho nên ban thưởng Lan Phong Tử thân phận giám sinh Thái Học, để gã có thể tham gia cuộc thi ân khoa lần này.
Hôm qua văn võ thí sinh đi bao vây tấn công Lễ bộ cùng Xu Mật Viện, quốc quân vì các ngươi hạ chỉ áp chế tất cả thí sinh.
Chuyện này khơi dậy bao nhiêu sự phẫn nộ của dân chúng?
Kết quả ngươi mỗi một ngày đều ở đây ngủ ngon lành như vậy?
Đây hoàn toàn là tát mạnh vào mặt quốc quân thì có.
Ngươi chờ xem, cuộc thi ân khoa vừa kết thúc, Lan Phong Tử nhà ngươi nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả lăng trì xử tử, dù cho Thẩm Lãng cũng sẽ bị tai bay vạ gió cho mà xem.
Các ngươi xong rồi, hoàn toàn kết thúc!
Một vị giám khảo lại một lần nữa qua đây tuần tra, lại một lần nữa nhìn thấy Lan Phong Tử nằm sấp ngủ.
Không khỏi nhíu mày.
Thẩm Lãng lần này kết thúc, Ninh Chính cũng xong rồi.
Nghe được tiếng ngáy vang dội của gã, giám khảo tiến lên gõ bàn một cái.
Tức khắc Lan Phong Tử thay đổi một tư thế ngủ, tiếng ngáy ngừng lại.
Giám khảo trong lòng cười mỉa mai một phen, tiếp đó đi một nước.
Ngủ đi, ngủ tiếp đi, ngươi cũng không có mấy ngày nằm ngủ, ngươi sẽ nhanh chóng đầu rơi xuống đất, Thẩm Lãng có thể cũng phải bị tống vào tù.
Phản ứng giận dữ của quốc quân sau khi bị tát vô mặt, dùng ngón chân đều có thể tưởng tượng ra được.
Lan Phong Tử lại một lần nữa ngủ đến trưa.
Sau khi tỉnh lại, ăn cơm trưa, tiếp đó tự nhẩm lại《 Tây Du Ký 》trong đầu say mê.
Mặc dù gã càng thích 《 Đấu Phá Thương Khung 》hơn, nhưng không có cách nào, quyển một Đấu Phá Thương Khung hôm qua đã xem xong rồi.
Vừa đọc quyển tiểu thuyết này, lại đến buổi tối.
Bên trong trường thi đốt lên vô số ngọn nến.
Sách luận hôm nay tuy rằng chỉ có một đề, thế nhưng sửa tới sửa lui, cân nhắc từng chữ một, thực sự phải tiêu hao thời gian rất dài.
Bởi vì thật sự quá quan trọng, cho nên gần như mỗi một thí sinh đều lật qua lật lại sửa chữa rất nhiều lần, bảo đảm sao cho lòng mình cảm thấy hoàn mỹ không sứt mẻ gì.
Trong cái lều thi, Lan Phong Tử vẫn không có đốt nến.
Gã đã sớm trải thảm, nằm ngủ trên đất.
Mấy năm nay, gã gần như mỗi ngày đều lăn ra đất mà ngủ, mãi đến khi đầu nhập dưới trướng Ninh Chính mới được ngủ trên giường, bây giờ trở lại mặt đất nằm ngủ, cảm giác thật thân thương làm sao.
Thế nhưng sáng hôm nay quá nhiều, đến buổi tối liền không cách nào ngủ được.
Vậy thì lại đọc sách vậy?
Thế là, gã lại nhẩm đọc 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》trong đầu, đọc một chút đã hăng hái bừng bừng, chú chim nho nhỏ muốn ngẩn dậy chào đón.
Vậy nên làm cái gì cho tốt bây giờ?
Đây chính là ở trong trường thi, tuy rằng cũng có một cái thùng nước, nhưng thanh tẩy không tiện.
Bằng không hãy cố nhịn một chút.
Ở phía trên trường thi tự sướng chung quy không tốt lắm đâu.
...
Lan Phong Tử cần phải phá tan thành tích trường thi, đốt sáng lên một thứ hạng không ai có thể đạt được.
Cuộc thi ngày thứ ba chính thức bắt đầu.
Ngày hôm nay thi chính là thi phú, cũng cực kỳ quan trọng, cuối cùng trong tỉ lệ toàn bộ thành tích, thi phú chiếm ba thành.
Nói cho đúng là thơ và phú.
Nói cách khác, không chỉ phải viết một bài thơ, còn phải viết một phần phú.
Cái gì là phú?
Dựa theo cách nói trong 《 Văn Tâm Điêu Long 》, phú là loại văn phô tài, dùng vật tả chí.
Dựa theo cách nói của《 Hán Thư 》, không ca mà tụng chính là phú. Phú là một loại không giống với thơ từ, cũng không giống với thể văn, nó nằm giữa hai thứ đó.
《 Thi 》 có sáu nghĩa, một viết phong, hai viết phú, ba viết bỉ, bốn viết hưng, năm viết nhã, sáu viết tụng. Phong, Nhã, Tụng là ba loại thể thơ; Phú, Bỉ, Hưng là ba loại thủ pháp biểu hiện sáng tác.
Dựa theo cách nói của Thẩm Lãng, câu thơ khá ngắn, phú tương đối dài, hơn nữa không quá tinh tế, thế nhưng chỉ cần ngươi thuộc lòng khi nhịn không được hát ra thành bài ca chính là phú.
Một tiếng chiêng kêu vang, phát đề thi xuống.
Tổng thời gian của buổi thi ngày hôm nay, chỉ có ba canh giờ, cũng chính là nửa ngày.
Đề thi phú vậy càng thêm thiên mã hành không.
Mà lần này người ra đề, vẫn là quốc quân Ninh Nguyên Hiến, ông là người tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để khoe khoang chính mình.
Lan Phong Tử vừa mở ra đọc.
Đề bài rất ngắn!
Mùa thu đã tới, chim nhạn (*) bay về phương nam, đưa mắt nhìn xa, trong mắt là nhạn, nhưng trong lòng thành đại bàng.
(*) Chim nhạn ở đây chính là ngỗng thiên nga, một loài chim di cư ở khu vực Mông Cổ và đông nam nước Nga, đến mùa đông sẽ di chuyển đến miền đông và trung của Trung Quốc. Do hiện nay sách khoa học của Việt Nam nhập chung cả Nhạn và Én thành một họ, mặc định 2 con này là một nên mới dẫn đến nhầm lẫn nghiêm trọng.
Lấy ngỗng thiên nga và đại bàng làm đề, hãy làm một bài thơ, một bài phú, chọn thế nào tùy ý.
Nói cách khác, nếu như ngươi dùng ngỗng thiên nga làm thơ, vậy sẽ phải dùng đại bàng làm phú. Ngược lại ngươi dùng đại bàng làm thơ, vậy cần dùng chim nhạn làm phú.
Kỳ thực lúc quốc quân ra câu hỏi này, nỗi lòng vô cùng phức tạp.
Trước đó, ông từng hỏi Lê Chuẩn, quân vương sáng như mặt trời, ánh sáng đó chiếu khắp nơi nhưng lại không thể đến gần. Vậy Ninh Nguyên Hiến rốt cuộc có phải mặt trời hay không, vì sao không ai có thể cùng ông thân mật, nếu như không phải, chẳng lẽ nói ông không phải là quân vương vĩ đại sao.
Đương nhiên câu hỏi này thuộc loại toi mạng, thiếu chút nữa để đại thái giám Lê Chuẩn khóc.
Ninh Nguyên Hiến vẫn luôn vô cùng mâu thuẫn.
Một mặt ông muốn làm một đấng quân vương anh minh thiên thu vạn đại, thần tượng của ông chính là đế chủ Khương Ly, khí thế bao quát cả thiên hạ càn quét vạn dặm.
Thế nhưng ông biết tính cách mình có đặc điểm: nhạy cảm, nhỏ mọn, đa sầu đa cảm, còn mang theo một chút lãng mạn.
Tện sâu trong nội tâm ông có thể cũng biết, ông không thành được thiên cổ nhất quân.
Trong lòng hướng tới một chuyện, nhưng khi áp dụng thực tế lại là một chuyện khác.
Ngỗng thiên nga là sự tồn tại hiện thực, đại bàng chính là sản phẩm của tưởng tượng (*), là kết quả của truyền thuyết thượng cổ.
(*) Đại bàng (Roc) ở đây là chỉ loài chim to nhất trong thần thoại trải dài từ đông sang tây, hình dạng tương tự như đại bàng hiện giờ nhưng to hơn rất nhiều. Có một số nghiên cứu nói nó cỡ con chim voi (elephant bird), nặng vào khoảng 455 kg.
Như vậy cái gọi là thiên cổ minh quân có phải chăng chỉ là ảo tưởng? Trong hiện thực căn bản lại không tồn tại?
Cái gọi là chim đại bàng, chẳng qua là tồn tại ở trong lý tưởng của con người, chỉ tồn tại ở trong lòng.
Chỉ có ngỗng thiên nga, mới là chân chính hiện thực.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến biết mình chẳng qua là một con ngỗng thiên nga mà chẳng phải đại bàng, tiếp đó ông đã nói trên thế giới này không cần phải tồn tại đại bàng.
Nói trực tiếp hơn một chút, đó chính là thiên hạ quân vương khắp thiên hạ đều là ngỗng trời nên đừng giả vờ khoe mẽ với ai.
Mọi người đều tám lạng nửa cân, người nào cũng không cần giả trang thiên cổ nhất đế gì cả đâu.
Ngỗng là chim phàm, sẽ bị thương, sẽ than khóc, sẽ có hỉ nộ ái ố.
Đại bàng là chim thần, hoàn mỹ không sứt mẻ, vô cùng cường đại, không bị thương, cũng chẳng buồn rầu.
Trên thực tế quân vương thiên hạ đều người phàm, đều có chỗ thiếu hụt, chỉ có Tam Hoàng Ngũ Đế (*) trong truyền thuyết thượng cổ, mời là hoàn mỹ không sứt mẻ như người trời.
(*) Tam Hoàng Ngũ Đế là thời kỳ lịch sử đầu tiên của Trung Quốc, thời kỳ ngay trước thời nhà Hạ. Theo Sử ký Tư Mã Thiên, Tam Hoàng là: Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhân Hoàng. Theo Vận Đẩu Xu và Nguyên Mệnh Bao, Tam Hoàng là: Phục Hy, Nữ Oa, Thần Nông. Ngũ đế là Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Cốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn.
Từ câu hỏi này, tính cách quốc quân Ninh Nguyên Hiến được phát huy vô cùng tinh tế.
Vừa yêu mình thái quá lại tràn đầy bi quan. Vừa lãng mạn đồng thời lại tràn đầy nhỏ mọn. Cay nghiệt đồng thời cũng tràn đầy cá tính.
Lan Phong Tử nhìn thoáng qua đề bài, không khỏi có chút kinh ngạc sững sờ.
Thẩm công tử đúng là thần nhân vậy!
Đề thi phú hai dòng này mà cũng đoán trúng tủ được?
Như vậy Thẩm Lãng thần kỳ vậy sao?
Cũng phải, cũng không phải.
Lúc này đây Thẩm Lãng cũng không có tận lực đoán tủ, thế nhưng sự hiểu rõ của hắn lúc này với quốc quân Ninh Nguyên Hiến đã đặc biệt sâu, cho nên có cách mà lựa chọn sách luận và thi phú để Lan Phong Tử thuộc lòng.
Nhưng từ góc độ một người khác, Thẩm Lãng cho tầm hơn một ngàn phần sách luận, mấy nghìn bài thi từ ca phú, xác suất trúng mục tiêu thực sự là rất cao.
Lan Phong Tử không phải Kim Mộc Thông.
Kim Mộc Thông dựa vào là đầu bút, gã cuối cùng không là thiên tài, hiệu suất đọc thuộc lòng quá thấp.
Nhất là sách luận, học thuộc mấy chục phần thì ngon.
Mà Lan Phong Tử thuộc hơn một ngàn phần, mấy nghìn bài.
Toàn bộ tác phẩm kinh điển Trung Hoa từ trên xuống dưới mấy nghìn năm, gần như toàn bộ bị một lưới bắt hết.
Như vậy nếu như dưới tình huống không có gì sai về mặt chữ nghĩa, nếu ra đề vượt khỏi phạm vi này cũng không dễ dàng như vậy.
Nhất là đề thi phú, căn bản không giống bát cổ văn hậu thế, ra sức bám vào mỗi một câu trong Tứ Thư Ngũ Kinh, để cho người ta không có bao nhiêu đường sống phát huy.
Chỉ cần ngươi sẵn lòng, làm sao cũng trúng hết.
Chẳng bao lâu Lan Phong Tử hạ bút như có thần nhập.
Đầu tiên lấy nhạn thu làm một bài thơ, thơ viết:
“Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu;
Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.
Trường phong vạn lý tống thu nhạn, đối thử khả dĩ hàm cao lâu.
Bồng lai văn chương kim thành cốt, trung gian tiểu yến hựu thanh phát.
Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triêu tán phát lộng biển chu.”
(*) Đây là bài Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân (lầu Tạ Diễu ở Tuyên Châu tiễn đưa chú Vân làm hiệu thư lang) của Lý Bạch. Mèo Thầy Mo tạm dịch thơ: Người đi ta mất, ngày qua không sao giữ lại. Người loạn lòng ta, ngày nay thật lắm ưu phiền. Gió thổi vạn dặm tiễn nhạn thu, lầu cao chuốt rượu say cảnh tình. Văn chương Bồng Lai, Kim Thành cốt, nổi bật thanh cao của Tiểu Yến. Lòng đầy cảm hứng tứ thơ bay, muốn lên trời xanh hái trăng sáng. Rút dao chém nước, nước chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm. Người sống ở đời không như ý, sớm mai xõa tóc thuyền lênh đênh.
Bài thơ này có ngầu hay không?
Không nói cho ngươi tên bài thơ, cũng không nói cho ngươi tác giả là người nào, thế nhưng ngươi vừa đọc liền không khỏi sợ nổi da gà, da đầu tê dại.
Chỉ nhìn một cái, chỉ biết đây là kiệt tác thiên cổ bất hủ đó.
Đây là sức hấp dẫn của tác phẩm kinh điển nghìn năm, không cần lẫn lộn, không cần lăng xê.
Chỉ nhìn một cái, liền trực tiếp bắn trúng chỗ sâu linh hồn của ngươi.
Bài thơ này là tác phẩm của Lý Bạch.
Đương nhiên bên trong có hai câu cần làm một chút sửa chữa, vì thế giới không có An thành, cũng không có Tạ Diễu (*).
(*) Trong nguyên tác, Kiến An đã bị đổi thành Kim Thành, Tiểu Tạ (tức Tạ Diễu) bị đổi thành Tiểu Yến.
Tiểu Yến ở đây, chính là đại văn hào đỉnh cấp Yến Lâm.
Cả đời lão viết xuống không biết bao nhiêu danh thiên thi phú.
Đương nhiên tác phẩm tiêu biểu của lão vĩnh viễn chỉ có một quyển 《 Đông Ly Truyện 》, viết câu chuyện đế chủ Khương Ly.
Dĩ nhiên, đơn thuần trình độ lời văn cùng thành tựu nghệ thuật, 《 Đông Ly Truyện 》 chẳng như tác phẩm khác của lão, thế nhưng mức độ lưu truyền quả thực thiên cổ đệ nhất.
Toàn bộ thế giới phương đông, thậm chí toàn bộ thế giới phương Tây, đều có vô số người đã đọc quyển sách này.
Lượng tiêu thụ quyển sách này đại khái đứng hạng đầu kỷ lục tiêu thụ nghìn năm của thế giới này.
Người này vốn từng ở đô thành Kim Tinh ở vương quốc Đại Càn, thậm chí còn từng làm quan của vương quốc Đại Càn, lão từng đưa nhiều kiến nghị cho Khương Ly, nhưng đều bị bác bỏ.
Dưới cơn nóng giận, vị đại tài tử Yến Lâm này rời khỏi vương quốc Đại Càn, lưu lạc chân trời, chuyên môn viết sách mà sống, biến thành một đời văn hào thế giới phương đông.
Sau khi đế chủ Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, đế quốc Đại Viêm mời Yến Lâm nhậm chức, đồng thời để bảo lão viết ra một quyển sách phê phán bôi nhọ Khương Ly.
Yến Lâm cự tuyệt, đồng thời phóng hỏa đốt núi để tự sát.
Đời này lão cũng không được Khương Ly trọng dụng, thậm chí dưới cơn nóng giận còn trở mặt, nhưng cuối cùng, lão thấy Khương Ly chết lại chết theo.
Cái thành tựu này khiến cho ông trở nê bấn hủ.
Khi Lan Phong Tử thuộc lòng bài này, trong lòng chấn động, lệ rơi đầy mặt, thậm chí linh hồn gần như phải xuất khiếu.
Bởi vì... trong lòng gã cũng mơ hồ nhận ra.
Vị đại tài tử Yến Lâm này hình như giống một người thầy của gã khi còn bé, nói cho đúng là thầy của ba mươi mấy đứa trẻ.
Đây chỉ là một loại cảm giác mà thôi, Lan Phong Tử không thể xác định.
Độ nổi tiếng bài thơ này của Lý Bạch đại thần có thể thua những tác phẩm tiêu biểu khác, thế nhưng tiêu chẩn thật sự không kém chút nào.
Lực sát thương với quốc quân Ninh Nguyên Hiến tuyệt đối là giết ngay lập tức.
Người mà cả cuộc đời Ninh Nguyên Hiến sùng bái nhất chính là Khương Ly.
Trình độ nào đó, khi Khương Ly huỷ diệt, cũng bẻ gãy đôi cánh của Ninh Nguyên Hiến để cho ông thấy rõ ràng thế giới này không có đại bàng, chỉ có chim nhạn.
Vẻ u sầu của bài thơ này, có thể trực tiếp bắn trúng tận đáy linh hồn Ninh Nguyên Hiến.
Không chỉ là với Ninh Nguyên Hiến, thậm chí đối với toàn bộ thư sinh mà nói, bài thơ này cũng là cấp độ tất sát.
Toàn bộ đối thủ cạnh tranh chỉ cần xem là gục ngã, toàn bộ giám khảo xem linh hồn tê dại.
Quá mạnh.
Bài thơ bất hủ trăm năm mới có.
...
Dùng ngỗng thiên nga làm một bài thơ, kế tiếp sẽ phải dùng đại bàng làm phú.
Nếu như nói viết ngỗng thiên nga là bi quan, phải ở trạng thái muốn mà chẳng thể làm gì pha lẫn sự buồn bã.
Vậy đại bàng sẽ phải thoát khỏi thứ xuân đau thu buồnnày, sẽ phải thoát khỏi thứ đa sầu đa cảm tương đối cấp thấp.
Vẫn phải bi thương.
Nhưng lại là phải tràn trề triết lý, phải đại khí bàng bạc.
Thế là《 Bằng Điểu Phú 》đại thần Giả Nghị không có gì thích hợp bằng.
Đơn thuần thành tựu nghệ thuật mà nói,《 Bằng Điểu Phú 》của Giả Nghị cùng《Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân 》của Lý Bạch tuyệt đối tương xứng.
Xem những chữ này, những câu cú này.
“Vạn vật biến hóa hề, cố vô hưu tức. Oát lưu nhi thiên hề, hoặc thôi nhi hoàn.
Họa hề phúc sở y, phúc hề họa sở phục; ưu hỉ tụ môn hề, cát hung đồng vực.
Thả phu thiên địa vi lô hề, tạo hóa vi công; âm dương vi thán hề, vạn vật vi đồng. “ (*)
(*) Tạm dịch: Vạn vật biến hóa như vậy, tất nhiên chẳng hề nghỉ ngơi, xoay vần chuyển dời thế này, hẳn là để rộng mở. Họa là căn nguyên của phúc, phúc là nguyên nhân dẫn đến họa, buồn vui luôn ở bên nhau, may rủi không chia lìa. Lấy trời đất làm lò luyện, tạo hóa chính là thợ lò. Hai khí âm dương phát lên lửa than, vạn vật đều ở trong lò luyện.
Thử hỏi ngươi có lợi hại hay không?
Mặc kệ có thể nhìn hiểu hay không, mặc kệ có biết tác giả là người nào hay không, bối cảnh ngay lúc đó sáng tác là gì vậy.
Chỉ cần thấy được những văn tự này, là có thể để cho trong lòng người ta chấn động.
Đây là sức mạnh của lời văn, đây là sức mạnh của kinh điển.
Ngàn năm tuế nguyệt sóng lớn đãi cát, văn chương có thể lưu danh bách thế, thật sự cực kỳ lợi hại.
Lan Phong Tử đọc thuộc lòng những bài thi phú, đâu chỉ rùng mình, tưởng chừng như sốc đến mức muốn tè ra quần.
Dưới sự kích động, thậm chí còn muốn vãi c*t.
Có thể thấy được trình độ cao đến cỡ nào?
Hơn nữa đáng sợ ở chỗ, Lan Phong Tử lại cảm thấy những thứ văn chương này cũng là bản thân Thẩm Lãng viết.
Bởi vì gã lục soát tất cả ký ức, không hề có ấn tượng với những thứ văn chương này.
Tiếp đó, gã lại một lần sốc đến vãi c*t.
Gã lúc đầu cảm thấy mình đã là thiên tài tuyệt đỉnh, thế nhưng ở trước mặt Thẩm Lãng lại như là ngôi sao cùng trăng sáng vậy, hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng.
Gã thực sự không cách nào tưởng tượng, trên cái thế giới này vẫn còn có thứ người như Thẩm Lãng.
Cái này nào chỉ là tài hoa hơn người.
Tài hoa của người thường dù có nhiều đến đâu cũng như là đái tháo, một ngày bốn năm lần là tối đa rồi.
Mà tài hoa của Thẩm Lãng, tưởng chừng như như là mưa to như trút nước, sóng to gió lớn, liên tục không dứt.
Chỉ một phút ngắn ngủi.
Một phần 《 Bằng Điểu Phú 》đại khí bàng bạc, khắc sâu tận xương sôi nổi trên giấy.
Mặc dù vẫn sửa chữa một chút xíu, bởi vì phải phù hợp lịch sử thế giới này, thế nhưng tiêu chuẩn cả phần phú hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Lan Phong Tử ở trong lòng hết lần này đến lần khác nhẩm lại.
Cả trái tim gã lại một lần nữa bị chấn động, linh hồn lại một lần nữa bị tác động mãnh liệt, từng đợt tê dại, phần bụng lại sôi sùng sục như muốn tống khứ mọi thứ ra ngoài.
Không được, không được, phải đi ngoài.
Bài phú này quá mạnh.
Mỗi một lần đọc xong, đều kích động đến trong bụng quằn quại, muốn trào ra ngoài.
Lan Phong Tử chặn bài thi này lại, che cái bụng chạy về phía tịnh phòng (nhà vệ sinh).
Mà lúc này, từ lúc bắt đầu ngày thi thứ ba chỉ qua không đến hai khắc đồng hồ mà thôi.
...
Lan Phong Tử sau khi trở về, lại một lần nữa nằm ở trên bàn ngủ.
Giám khảo lại một lần nữa đi qua trước mặt của gã, nhưng không thèm liếc một cái.
Bởi vì không có chút ý nghĩa nào, thằng rác rưởi này suốt ba ngày thi đều ngủ, hoàn toàn chẳng cần chú ý nữa.
Hoàn toàn có thể xem gã như một người chết.
Đám thí sinh chung quanh cũng không nhìn Lan Phong Tử.
Bởi vì cuộc thi ngày hôm nay chỉ có thời gian ba canh giờ, muốn viết ra một bài thơ, một phần phú, độ khó vẫn vô cùng cao.
Thời gian cũng vô cùng gấp gáp.
Tất cả mọi người vắt hết óc, làm sao có hơi sức quan tâm một kẻ sắp chết.
Hơn hai canh giờ.
Đã là lúc xế chiều!
Mười mấy binh sĩ ở bên trong trường thi qua lại như con thoi, gõ chiêng hô lớn:
- Kết thúc thời gian thi, toàn bộ dừng bút, toàn bộ dừng bút.
Toàn bộ thí sinh toàn bộ để bút xuống.
Nếu đến thời điểm này mà không dừng bút coi như hủy bài thi.
- Dán tên!
Theo giám khảo ra lệnh một tiếng.
Trên trăm tên lính tiến lên, dán che tên mỗi một phần bài thi.
Như thế lúc giám khảo chấm bài sẽ không biết bài thi của ai, hơn nữa cũng không cho phép đánh dấu ký hiệu gì trên bài thi bằng không cũng sẽ lập tức trục xuất.
Dĩ nhiên, khoa cử Trung Quốc cổ đại đến giai đoạn sau càng thêm nghiêm ngặt, thậm chí tất cả bài thi đều phải phái người sao chép một lần, đỡ phải bị nhận ra chữ viết.
Khoa cử của Việt quốc tạm thời còn chưa có đến nước này.
- Phong quyển (niêm phong)!
Sau khi dán tên, những binh lính này lại bỏ mỗi một phần bài thi vào trong một cái phong bì, sau đó dùng sáp hàn lại.
- Thu quyển (thu bài thi)!
Cuối cùng, ba nghìn phần bài thi đã được thu hết, lập tức đưa đi phê chữa.
Giám khảo tham gia chấm bài thi, cũng chỉ có sáu bảy người mà thôi, lại phải ở trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi phê duyệt ba nghìn phần bài thi, lượng công việc này lớn vô cùng.
Trong ba ngày ba đêm kế tiếp.
Những thứ giám khảo này đều không được rời cánh cửa một bước, toàn bộ ăn uống ngủ nghỉ đều ở bên trong, vẫn chờ đến chấm bài thi kết thúc, mới có thể rời khỏi.
- Toàn bộ thí sinh, rời trường thi!
Theo một tiếng ra lệnh.
Ba nghìn thí sinh người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, rời khỏi trường thi.
Mỗi người đều hôi hám không thể ngửi nổi.
Tuy rằng đã tháng chín, khí trời chưa nói tới là nóng, thế nhưng cũng tuyệt đối không lạnh, trường thi vừa bực bội lại chật chội, suốt ba ngày hai đêm, tất cả mọi người toàn thân đều bốc mùi chua loét.
Lan Phong Tử xem như là tốt nhất.
Bởi vì phần lớn thời gian đều ngủ nghỉ, không có đổ mồ hôi như mưa.
Toàn bộ thí sinh mệt mỏi hết lực.
Sau khi thấy Lan Phong Tử, thoáng chậm mấy giây, sau đó sẽ một lần tránh xa như rắn rết, giống như bệnh dịch vậy.
- Lan tàn tra không xứng làm người!
- Tai họa trần gian từ tên ở rể họ Thẩm!
- Hai người kia đều phải xong đời, bảng danh sách vừa ra tới, liền xong đời.
- Lan Phong Tử này suốt ba ngày thi đã ngủ hết ba, gần như không có thi gì hết.
- Đây là đánh vô mặt quốc quân đó.
- Chờ xem, chờ xem, Lan Phong Tử này nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả, Thẩm Lãng cũng nhất định sẽ bị giam vào nhà lao Đại Lý tự.
- Thứ tôm tép nhãi nhép này, cuối cùng phải xong đời.
- Thế gian sẽ không còn rác rưởi và những thằng ở rể nữa, rất tốt rất tốt.
...
Hai khắc sau!
Lan Phong Tử tinh thần phấn chấn về tới phủ đệ Ninh Chính.
Gã có vẻ vô cùng hưng phấn.
Bởi vì cuộc thi quá thuận lợi, so với tình hình trong tưởng tượng còn tốt hơn gấp mười lần.
Thế nhưng...
Hoàn toàn chả có ai nghênh tiếp.
Kiếm vương Lý Thiên Thu đang lén luyện Đại Ngốc, một phút đồng hồ đánh lén ba bốn mươi đòn.
Đại Ngốc kêu thảm thiết bên tai không dứt.
Thẩm Lãng ở trong mật thất dưới đất làm thí nghiệm.
Một lát sau, Thẩm Lãng mới xuất hiện ở trước mặt Lan Phong Tử.
- Cuộc thi kết thúc rồi hả? - Thẩm Lãng mấy ngày nay đều ở đây làm thí nghiệm, thực sự gần như quên mất thời gian.
Lan Phong Tử gật đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Thi thế nào?
Lan Phong Tử trong lòng đặc biệt kích động, thế nhưng cố giả vờ phong khinh vân đạm.
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, có thể được hạng nhất.
Nghe những lời này, Ninh Chính ngạc nhiên.
Đám người Vũ Liệt, Hàm Nô đều hướng Lan Phong Tử trông lại?
Thiệt hay giả?
Có thể hạng nhất sao?
Khoác lác quá rồi.
Lúc trước Ninh Chính điện hạ, Trương Xung đại nhân đã nói rõ ràng, lần này Lan Phong Tử cuộc thi tất trúng, thế nhưng ba hạng đầu phải xem may rủi, hạng nhất tuyệt đối không có khả năng.
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Đề gì?
Lan Phong Tử nói:
- Đề sách luận là 《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》, đề thi phú là 《 Thu Nhạn 》 cùng 《 Dại Bàng 》.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Không thể nào, đến tột cùng là số ta quá may? Hay là con người của ta quá mạnh?
Đề thi phú đoán đúng không kỳ quái, bởi vì làm sao cũng chẳng thể ra khỏi tủ.
Thế nhưng đề sách luận có thể trúng tủ, vậy thì thật sự quá may.
Đương nhiên, cũng chưa nói tới vận may.
Bởi vì Ninh Nguyên Hiến muốn ra câu hỏi này rất lâu rồi, chỉ bất quá lúc trước không có cái lo lắng này, bây giờ Tô Nan huỷ diệt, Việt quốc đại hoạch toàn thắng, ông tức khắc ngây ngất, không thể chờ đợi.
Thẩm Lãng hướng sang Ninh Chính nói:
- Điện hạ, hắn thực sự hạng nhất đó.
Ninh Chính nói:
- Chúc Hồng Bình là đệ tử họ Chúc, hơn nữa còn là đệ nhất tài tử kinh đô, đặc biệt rất cao.
Thẩm Lãng gần đây xem qua văn chương Chúc Hồng Bình này.
Quả thực rất lợi hại, sách luận, thi phú cũng là siêu nhất lưu.
Nói thật, tài hoa sách luận của gã nếu không qua hệ thống học tập của Thẩm Lãng thì khó mà theo nổi bóng lưng.
Thế nhưng dù ngươi có ngầu đến đâu, có thể hơn được Liễu Tông Nguyên đại thần, có thể hơn được Lý Bạch đại thần, có thể hơn được Giả Nghị đại thần?
Giả Nghị đại thần ghê gớm cỡ nào?
Nhân vật Giả sinh tài hoa vô luân trong thơ của Lý Thương Ẩn chính là Giả Nghị. Hồng văn Tây Hán trong miệng Lỗ Tấn, cũng chính là Giả Nghị.
Người này ở mảng văn chính luận, thậm chí có thể xếp vào ba hạng đầu trong lịch sử Trung Quốc.
《 Quá Tần Luận 》, 《 Điếu Khuất Nguyên Phú 》 đều là tác phẩm của ông.
Bây giờ tác phẩm ba đại thần cùng nhau xuất hiện, đủ để cho tất cả cùng nhau sốc rồi.
Đừng nói Chúc Hồng Bình, dù cho ba nghìn thí sinh cộng lại, cũng chỉ có phần bị hoàn toàn đè bẹp.
Nếu như là đặt ở cái trường thi khác, còn lo lắng sẽ bị chèn ép, sẽ có gian lận.
Nhưng chính là bởi vì có Chúc Hồng Bình ở đây, khoa thi này liền tuyệt đối công bằng công chính, không có khả năng có bất kỳ gian lận nào.
Chúc Hồng Bình là cháu ruột của cột chống trời Việt quốc Chúc Hoằng Chủ, lý lịch cuộc đời của gã tuyệt đối không thể có bất kỳ chỗ bẩn nào.
Gã tham gia cuộc thi khoa cử, cũng tuyệt đối không thể có bất kỳ gian lận.
Huống chi người sau lưng Thẩm Lãng thật ra là quốc quân.
Gian lận chèn ép? Không tồn tại.
Bởi vì thành tích sau cùng là phải qua quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Bây giờ tất cả mọi người chờ thành tích Lan Phong Tử hoàn toàn nát be nát bét, như thế là có thể tát vô mặt quốc quân rồi.
Nói thật, quốc quân bây giờ là không dám hi vọng, thế nhưng ở sâu trong nội tâm ông, thậm chí so với Thẩm Lãng càng thêm bức thiết Lan Phong Tử có thể có tên trên bảng, như thế Ninh Nguyên Hiến cũng có thể hãnh diện.
Cho nên trong lòng vị bệ hạ này chắc chắn cũng là hỏng mất.
Chẳng biết tại sao ta lại cùng Thẩm Lãng trói buộc chung một chỗ? Hơn nữa còn cùng Lan Phong Tử trói ở cùng một chỗ.
Thẩm Lãng lại một lần nữa cất giọng cường điệu:
- Điện hạ, ân khoa văn thơ, hạng nhất của chúng ta ổn rồi! Lan Phong Tử, ngươi đây đi nghỉ ngơi thật tốt đi, ta tiếp tục đi làm thí nghiệm.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng dùng mũi ngửi ngửi, nói:
- Lan Phong Tử, chẳng lẽ ngươi ở trong trường thi làm gì phải không?
Nghe những lời này.
Các cô gái xung quanh bắt đầu lùi lại.
Nhất là Hàm Nô, đưa ánh mắt đầy ghét bỏ mà nhìn Lan Phong Tử.
Ngũ vương tử Ninh Chính giống như không có nghe thấy vậy.
- Thẩm Lãng, Lan tiên sinh, Chính cáo từ trước.
Tiếp đó, gã vội vàng vội vã rời đi, bởi vì lời kế tiếp, gã bây giờ chẳng có dũng cảm ở lại nghe nổi.
Nhưng mà Hàm Nô cùng Vũ Liệt không có rút đi, chuyện gì bọn họ chưa từng thấy qua.
Thứ cặn bã nào chưa từng thấy qua?
Lan Phong Tử bị Thẩm Lãng bóc trần xong xuôi, cũng không xấu hổ, chẳng qua là phẫn nộ:
- Ngại quá,《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của Thẩm công tử viết quá hay, trong đầu ta không khỏi nhớ lại Hàm Nô cô nương, thế nên khó kiểm soát nổi!
Hàm Nô đỏ mặt, cất giọng lạnh như băng:
- Lan Phong Tử, ngươi còn dám nói ta như vầy nữa, ta sẽ đập chết ngươi bây giờ!
Lan Phong Tử sửa lời nói:
- Trong đầu ta không khỏi hiện ra tình nhân trong mộng của mình, cho nên khó khống chế, khó đè nén.
Thẩm Lãng nhìn mà than thở:
- Ngươi lợi hại, ngươi tuyệt đối là thiên cổ đệ nhất nhân, hy vọng trên bài thi của ngươi không dính mùi vị đặc biệt nào.
Tiếp tục, Thẩm Lãng hướng Hàm Nô nói:
- Bảng danh sách một khi công bố, Lan Phong Tử chính là đệ nhất kinh đô, Hàm Nô à, ngươi phải nắm chắc đó.
Hàm Nô cũng không chịu nổi nữa, nhăn nhó xoay người chạy trốn.
Tức khắc, mặt đất run rẩy.
Hàm Nô đi rồi.
Lan Phong Tử hướng Thẩm Lãng lạy xuống:
- Thẩm công tử đúng là thần nhân mà, ngày đó khi ta học thuộc những thứ sách luận và thi phú này, chẳng qua là học bằng cách nhớ. Hôm nay viết với trên giấy, rõ ràng nhìn mà than thở, kinh ngạc vô song. Nhất là sự cân nhắc tâm tư của Thẩm công tử với bệ hạ, để cho người ta không thể tin nổi.
- Thẩm công tử đúng là thần nhân! Ta rõ ràng kém xa!
Thẩm Lãng muốn lên trước vỗ vào bả vai Lan Phong Tử, nhưng thoáng do dự sau đó bỏ đi,
- Ta chỉ là đứng ở trên vai người khổng lồ mà thôi.
- Nhưng mà Lan Phong Tử ngươi đã rất giỏi rồi, thế nhưng không nên cùng so sánh với người như ta, tài hoa của ta khó ai so bì được đâu.
- Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu! (*)
(*) Đây là 2 câu trong bài Vọng nhạc - Đại Tông phù như hà (Trông núi - Thái Sơn trông thế nào) của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé
Lan Phong Tử càng thêm sợ hãi mà than.
Thẩm công tử không chỉ tài hoa hơn người, hơn nữa còn trực tiếp như vậy, chẳng thèm giả vờ tí nào,
Liền hai câu thơ này, tuyệt diệu, tuyệt diệu!
...
Cùng lúc đó, đợt chấm bài thivăn ân khoa đang tiến hành như hỏa như đồ (*).
(*) Như hỏa như đồ: Đỏ như lửa, trắng như bông lau, thường dùng để chỉ khí thế rầm rộ. Đây là điển tích chỉ Ngô Phù Sai dằn mặt các nước chư hầu bằng cách dàn 3 vạn binh mã thành 3 đạo tả (khôi giáp đỏ như lửa), trung (khôi giáp trắng như bông lau), hữu (khôi giáp đen như bóng đêm).
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Chương này Bánh khó viết, Mèo cũng khó dịch T_T. Theo Mèo được biết là từ hồi Bánh sáng tác Thái Giám Võ Đế (bộ này Mèo từng truyenyy lúc trước bên truyenyy, giờ có thím nào qua truyenyy up lại) thì Bánh từng đi đến bảo tàng Khoa Cử Trung Quốc ở Nam Kinh (cũng chính là trường thi Giang Nam) để tham khảo tư liệu nên yên tâm về vụ chính xác nhé.