Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 304: Kế hoạch đệ nhất thiên hạ của Mộc Lan! Trời sập!



Tất cả mọi người ở đây lại một lần nữa yên lặng như chết. 

Tất cả mọi người giống như sét đánh vậy, hoàn toàn không thể tin được một màn trước mắt này. 

Là ta sinh ra ảo giác? 

Hay là thế giới này điên rồi? 

Không phải Thẩm Lãng bị trong nháy mắt bị hạ gục à? 

Vì sao hoàn toàn ngược lại vậy? 

Bị hạ gục trong nháy mắt dĩ nhiên là Xung Sư Sư. 

Không! 

Nàng cũng không phải bị hạ gục nhanh chưa từng có. 

Nàng giống như trong nháy mắt đã bị cứng cả người. 

Tiếp đó bị Thẩm Lãng đá hai cú ngã xuống đất, hai cước này Thẩm Lãng gần như dùng đến cả khí lực còn bú sữa tích cóp được đến giờ. 

Cuối cùng, hắn quơ một trận vương bát quyền đánh Xung Sư Sư thành đầu heo. 

Ở đây bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng đó có thể thấy được Thẩm Lãng căn bản cũng không có võ công. 

Thế nhưng hắn quả thực thắng. 

Chuyện này rõ ràng gặp quỷ, Xung Sư Sư võ công cao như vậy, tại sao lại bị Thẩm Lãng phế thế cặn bã này đánh bại hả? 

Đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả? 

Thẩm Lãng chắc chắn ăn gian. 

Nhưng là căn bản không có thấy hắn dùng ám khí. 

Hơn nữa càng thêm vô lý là tất cả mọi người kỳ vọng nhìn thấy Thẩm Lãng bị hạ gục nhanh chưa từng có, bị thiến hủy dung. 

Thế nhưng, khi Thẩm Lãng cưỡi ở trước ngực Xung Sư Sư điên cuồng đánh nàng, trong lòng mọi người lại có một loại cảm giác siêu thoải mái. 

Không biết nương tay thương hương tiếc ngọc gì cả. 

Cái gì nữ thần xinh đẹp. 

Khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân như vậy, Thẩm Lãng nhà ngươi lại hạ thủ được? 

Bây giờ Xung Sư Sư thật sự là quá thảm, không nói đến chuyện bị đánh cho mặt mũi te tua đầy máu, xương của cái mũi tú lệ bị đánh gãy trực tiếp. 

Thẩm Lãng ngươi rõ ràng quá... quá độc ác. 

Ngươi lúc trước nói toàn thân cao thấp cùng nhau tiêu máu, mọi người cho là chỉ đùa, thật không ngờ là thật. 

... 

Tiết Bàn cũng kinh ngạc sững sờ. 

Đầu tiên, gã đương nhiên là bởi vì Xung Sư Sư thua mà khiếp sợ. 

Nhưng mà gã càng thêm không dám tin là Thẩm Lãng lại dám ra tay ác vậy? 

Xung Sư Sư không phải là công chúa, nhưng hơn hẳn công chúa. 

Là cô gái xinh đẹp nhất, thân phận cao quý nhất cả cả nước Việt. 

Thẩm Lãng nhà ngươi làm như vậy là muốn đắc tội họ Xung đến chết. 

Ngươi không phải trí gần như yêu trong truyền thuyết à? Tại sao làm chuyện này bất chấp hậu quả vậy? 

Ước chừng một lúc lâu. 

Hai nữ võ sĩ của cia tộc họ Xung nhanh chóng xông lên phía trước, bế Xung Sư Sư lên. 

Tiết Tuyết nhanh chóng dùng khăn lụa che mặt Xung Sư Sư khuôn mặt, tuyệt đối không thể để cho nhiều người hơn nhìn thấy bộ dáng Xung Sư Sư lúc này. 

- Thẩm Lãng, ngươi dùng loại quỷ kế gì? - Một nữ tướng xinh đẹp hướng Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo: 

- Sư Sư nếu là có xảy ra cái gì không hay, dù cho mười cái mạng như ngươi cũng không đủ để. Ngươi kết thúc, ngươi kết thúc, gia tộc họ Xung sẽ không bỏ qua cho ngươi. 

- Ngươi tên là Xung Miểu, nghĩa nữ gia tộc họ Xung? - Thẩm Lãng bèn hỏi. 

Con gái nuôi của Xung Nghiêu là Xung Miểu cất giọng lạnh nhạt: 

- Ngươi biết là tốt rồi, ngươi gây ra ra di thiên đại họa, bây giờ ngươi tự trói mình lại đi đến thành Trấn Tây thỉnh cầu nghĩa phụ, may ra còn có một đường sinh cơ. 

Thẩm Lãng đưa tay. 

Khổ Đầu Hoan đưa qua một chén trà, Thẩm Lãng uống một nửa, còn lại một nửa súc miệng. 

- Phụt... - Tiếp đó trực tiếp phun lên người con gái nuôi gia tộc họ Xung. 

Xung Miểu kinh ngạc sững sờ. 

Lấy võ công của ả hoàn toàn có thể tránh, nhưng ả hoàn toàn không ngờ Thẩm Lãng sẽ lưu manh đến nước này. 

Trực tiếp phun một ngụm ở trên mặt ả. 

Thẩm Lãng nói: 

- Nước tiểu của ta vàng lắm, vốn có thể phun cho ngươi tỉnh. Thế nhưng mệnh căn ta rất quý giá, chỉ có thể cho nương tử của ta nhìn, ta dùng bắn nước tiểu vào ngươi chẳng phải là để cho ngươi chiếm đại tiện nghi, cho nên liền phun một ngụm cho ngươi tỉnh. 

Xung Miểu nhìn Thẩm Lãng không dám tin, tiếp đó nhìn phía Tiết Bàn? 

Trên cái thế giới này còn có người như vậy? 

Hoàn toàn không có một chút phong độ quý tộc, hơn nữa hoàn toàn không lo lắng đắc tội gia tộc họ Xung? 

Làm càn đến nước này? 

Thẩm Lãng khinh thường nói: 

- Không thua nổi à? Nếu như người thua là ta, Xung Sư Sư sẽ bỏ qua ta sao? Nhất định sẽ thiến ta, tiếp đó chặt đứt cánh tay, hủy dung của ta. Làm sao chỉ cho nàng đánh ta, ta không được đánh nàng à? 

Tiết Bàn nói: 

- Thẩm Lãng, khi luận võ ăn gian không tốt lắm đâu? 

Xung Miểu nói bằng giọng lạnh lẽo: 

- Nói, ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì? Bằng vào thực lực của ngươi, Sư Sư dùng nửa móng tay cũng có thể giết chết ngươi, ngươi đến tột cùng dùng thủ đoạn gian lận gì? 

Thẩm Lãng liếc xéo bĩu môi: 

- Con mắt nào của ngươi thấy ta ăn gian? Mắt mọc đằng sau mông à? Ta đây sao nói cho ngươi đi, ta nếu như dùng bản lĩnh thật sự đánh bại Xung Sư Sư, ta chính là cháu trai đó. 

Tức khắc Xung Miểu đều muốn bùng nổ cơn giận, chợt rút kiếm, liền muốn xông lên bằm thây Thẩm Lãng thành vạn đoạn. 

Khổ Đầu Hoan tiến lên một bước, rút một nửa kiếm, che ở trước mặt Thẩm Lãng nói: 

- Chịu thua đi. 

Thẩm Lãng chắp tay, tiếp đó phóng người lên ngựa, hướng tất cả đệ tử hào môn quyền quý ở đây, dựng thẳng lên hai ngón giữa, tiếp đó nghênh ngang mà đi. 

Nhưng mà, mới vừa đi ra ngoài không đến một trăm mét, hắn lại trở về. 

- Đúng rồi, dựa theo đánh cuộc, Xung Sư Sư thua, cái bãi săn Bắc Uyển này liền về chúng ta. - Thẩm Lãng nói: 

- Bây giờ mời các ngươi cút đi toàn bộ, cút đi! 

Sau khi nói xong. 

Thẩm Lãng lại một lần nữa nghênh ngang mà đi. 

Con gái nuôi họ Xung là Xung Miểu cắn răng nghiến lợi nói: 

- Tên cặn bã này vẫn luôn là như vậy à? 

Tiết Bàn gật đầu. 

Tiết Tuyết nói: 

- Đây là một Hỗn Thế Ma Vương không có chút ranh giới cuối cùng nào. 

Nhưng mà, sau một lát Thẩm Lãng lại quay trở về. 

Hắn nhìn khuôn mặt dịu dàng như nước của Tiết Tuyết. 

- Ngươi tên là Tiết Tuyết? 

Tiết Tuyết gật đầu nói: 

- Đúng, Thẩm công tử có gì chỉ giáo? 

Thẩm Lãng nói: 

- Nghĩa nữ trước kia của Kiếm vương Lý Thiên Thu sao? 

Tiết Tuyết nói: 

- Thẩm công tử nhận lầm người, ta căn bản không biết Kiếm vương Lý Thiên Thu cái gì. 

Thẩm Lãng hướng nàng dựng thẳng lên một ngón tay cái nói: 

- Ngươi lợi hại. 

Sau đó sẽ lại một lần nữa nghênh ngang mà đi, lần này là thật. 

Sắc mặt Tiết Tuyết sắc mặt có một chút tái. 

Ý trong câu nói cuối cùng của Thẩm Lãng rất rõ ràng, hắn đã để mắt tới nàng. 

Thành thật mà nói bị người như Thẩm Lãng để mắt tới, thật thật sự có cảm giác lông xương sợ nóng. 

Tiết Lê nát vụn đũng quần, đau muốn chết. 

Ngày hôm nay khuôn mặt tuyệt mỹ Xung Sư Sư bị đánh thành đầu heo, sống mũi ngạo nhân trực tiếp bị đánh gãy. 

Tên cặn bã này rõ ràng không có chút ranh giới cuối cùng nào, căn bản không biết thương hương tiếc ngọc là vật gì. 

Xung Miểu nói: 

- Làm sao bây giờ? Chuyện không thể cứ tính như vậy. 

Tiết Bàn nói: 

- Về trước đi, bẩm báo Xung phi nương nương cùng Xung Ngạc đại nhân. 

Xung Miểu nói: 

- Đúng, nương nương cùng Xung Ngạc đại nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thẩm Lãng. 

... 

Thẩm Lãng đánh Xung Sư Sư, vẫn đưa tới sóng to gió lớn. 

Phó sứ Xu Mật Viện Xung Ngạc giận dữ, Tam vương tử Ninh Khải nổi giận. 

Thế nhưng hai người kia cũng không thể đi cáo trạng, bởi vì thân phận bọn họ quá cao, không thể bởi vì chút chuyện vặt mà đi về phía quốc quân cáo trạng. 

Nhưng Xung phi có thể! 

Trong số mấy người vợ của Ninh Nguyên Hiến, vương hậu họ Chúc đoan trang hào phóng, mẫu nghi thiên hạ. 

Biện phi dịu dàng như nước, hiền lương thục đức. 

Tô phi tuyệt mỹ, quyến rũ động lòng người. 

Xung phi diễm lệ, mạnh mẽ lợi hại. 

Đã từng một đoạn thời gian rất dài, Ninh Nguyên Hiến bị Xung phi thu hút. 

Kỳ thực đàn ông có đôi khi sẽ hơi tiện, liền thích loại phụ nữ mạnh mẽ diễm lệ. 

Đoạn thời gian đó Ninh Nguyên Hiến thực sự với Xung phi ân sủng vô cùng, thường xuyên liên tiếp mấy ngày ngủ lại bên trong gian phòng của bà. 

Thế nhưng người đàn bà này thực sự quá mạnh mẽ lợi hại. 

Lâu ngày, Ninh Nguyên Hiến thật sự có chút chịu không nổi, cho nên liền kính nhi viễn chi. 

Xung phi cũng có cốt khí, chàng không để ý tới ta, ta sẽ chẳng đáp lại chàng. 

Cho nên những năm gần đây, hai người ở vào giai đoạn bực bội lẫn nhau. 

Thế nhưng, Ninh Nguyên Hiến từ ở sâu trong nội tâm vẫn tương đối thích Xung phi, chí ít nàng không giống Tô phi có tâm cơ sâu như vậy, một lòng chỉ vì gia tộc họ Tô. 

Sau khi Xung phi được gả sang đây, một lòng một dạ đều ở trên người Ninh Nguyên Hiến. 

Sau đó phu thê chiến tranh lạnh, bà lại một lòng một dạ đặt ở trên người con trai Ninh Kỳ. 

Bà thương yêu nhất chính là Xung Sư Sư, mặc dù là cháu gái, so với con gái ruột còn thân hơn. 

Bây giờ Xung Sư Sư bị đánh thành như thế, bà làm sao có thể bỏ qua, trực tiếp liền vọt tới trong thư phòng.quốc quân 

- Ninh Nguyên Hiến! 

Xung phi hô to một tiếng. 

Tức khắc, đại thái giám Lê Chuẩn hận không thể lại một lần nữa cúi đầu đến ngay trong đũng quần. 

Trong mấy bà vợ của quốc quân, ông sợ nhất chính là Xung phi này. 

Nếu thật muốn trêu chọc bà ta, đánh cũng là công khai. 

Vương hậu tuy rằng ngạo mạn, thế nhưng rất có bảo tồn, gần như chưa bao giờ cùng đầy tớ phát hỏa. 

Nhưng Xung phi này, là chân chánh hỉ nộ vô thường, muốn đánh liền đánh, muốn mắng cứ mắng. 

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ, để sách xuống nói: 

- Thế nào? 

Xung phi nói: 

- Bệ hạ lập tức bắt Thẩm Lãng rới đây, giết ngay! 

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hỏi: 

- Vì sao hả? 

Xung phi nói: 

- Cái tên Thẩm Lãng súc sinh này, một chân đá trúng ngực Sư Sư, nói không chừng đá nứt cả xương sường con bé, một chân khác đá trúng bụng dưới của Sư Sư, hắn là súc sinh hay sao? Lại đá ngay chỗ đó của con gái? Không chỉ có như vậy, hắn còn đánh cho mặt mũi Sư Sư toàn máu là máu, ngay cả mũi con bé cũng gãy. 

Quốc quân nghe đến đây thì khuôn mặt co giật từng đợt. 

Chuyện này lúc ông nghe được hồi báo, cả người đều phải nhảy dựng lên. 

Ông biết Thẩm Lãng sẽ thắng. 

Thế nhưng... Ông cho rằng Thẩm Lãng tối đa đánh bại Xung Sư Sư mà thôi. 

Thật không ngờ con nghiệt súc nhỏ này đã không có ranh giới cuối cùng nào cả. 

Thiếp nữ xinh đẹp như Xung Sư Sư mà ngươi còn ra tay ác đến thế kia à? 

Quốc quân lúc đó rõ ràng da đầu tê dại. 

Trong lòng đã sớm hối hận. 

Sớm biết như thế, căn bản cũng không nên để cho chúng nó tỷ võ. 

Tên khốn kiếp Thẩm Lãng này, rõ ràng một Hỗn Thế Ma Vương, mình chỉ cần lơ là một tay, hắn có thể làm chuyện vô cùng kinh dị, hoàn toàn là một con cún điên, một khi cắn người, trực tiếp chính là máu tươi đầm đìa vô cùng thê thảm. 

Nếu ai làm cha mẹ hắn, nhất định sẽ bị hắn dọa cho sợ đến gần chết. 

- Lại có việc này? - Quốc quân tức giận. 

Xung phi nói: 

- Thiên chân vạn xác, bệ hạ lập tức phái người bắt Thẩm Lãng lại, giết! Nếu bệ hạ không động thủ, thần thiếp tự mình phái người đi bắt. Ngày hôm nay nếu không giết tên súc sinh này, xem như thần thiếp không phải họ Xung. 

- Không cần, không cần, ta đây sẽ phái người đi bắt hắn, đánh chết hắn. - Ninh Nguyên Hiến nói: 

- Lê Chuẩn, lập tức phái người bắt Thẩm Lãng lại, đưa đến hoàng cung, đánh riêng (đả tư) thật mạnh. 

Đại thái giám Lê Chuẩn nghe rõ ràng, là đánh riêng (đả tư). 

Xung phi nghe vào trong lỗ tai, tự động nhầm thành biến thành đánh chết (đả tử). 

Tức khắc, bà hài lòng, hăng hái bừng bừng nói: 

- Thần thiếp tự mình giám sát, không, tự tay thần thiếp đánh chết hắn! 

Ninh Nguyên Hiến lập tức tiến lên phía trước nói: 

- Ái phi, loại việc nặng này tại sao có thể để cho nàng tự động thủ kia chứ. 

Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến tiến lên ôm eo thon nhỏ của Xung phi, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của bà, tay chui vào hông của bà. 

- Bệ hạ làm gì thế? - Khuôn mặt Xung phi đỏ lên, nói bằng giọng lạnh lẽo: 

- Bệ hạ không phải từng nói với thần thiếp ân đoạn nghĩa tuyệt, gặp mặt thần thiếp một lần còn chẳng bằng heo chó sao? 

Lúc quốc quân cùng cãi với bà, đúng là có nói sẽ không thèm gặp mặt bà lần nào nữa, nhưng làm sao có thể nói ra cái ví von không bằng heo chó như vậy. 

Ninh Nguyên Hiến nói dịu dàng: 

- Bảo bối, thà trên thế giới có quỷ, không thể tin miệng đàn ông. 

Tiếp đó, tay của Ninh Nguyên Hiến tiếp tục chui. 

Khuôn mặt đẹp lộng lẫy của Xung phi đỏ bừng, bà tằng hắng: 

- Không biết xấu hổ, bệ hạ chính là dạng người thối tha không biết xấu hổ. 

Tiếp đó, hai người lăn lộn cùng nhau. 

Chiến tranh lạnh kéo dài hơn nửa năm, hoàn toàn tan rã. 

Mấy thái giám nhanh chóng đi ra ngoài, đóng kín cửa phòng. 

Ninh Nguyên Hiến trong lòng mắng chửi. 

Cái thằng súc sinh Thẩm Lãng nhà ngươi hay lắm, vì giữ lại ngươi, quả nhân ngay cả mỹ nam kế đều sử dụng ra. 

Ngay ngày hôm ấy quốc quân Ninh Nguyên Hiến thật sự liều mạng, mới làm cho Xung phi mê loạn thần hồn điên đảo, quăng chuyện đánh chết Thẩm Lãng ra sau đầu. 

Tiếp đó Lê Chuẩn tự mình đi trói Thẩm Lãng qua đây. 

Tiếp đó ngay trước rất nhiều người, đánh ba mươi roi. 

Lại một lần nữa đánh cho máu tươi nhễ nhại. 

Thê thảm vô cùng. 

Nhưng mà bịch máu thả hơi nhiều, bét lắm cũng chảy hai cân máu, có chút khoa trương. 

Sau khi đánh xong, Thẩm Lãng nhanh chóng được mang trở về. 

Tắm một cái, ngay cả nửa cọng lông tơ cũng không có rơi. 

Lão Lê bây giờ rõ ràng hiểu chuyện. 

Sợ cho Thẩm Lãng kêu còn chưa đủ thảm thiết, còn chuyên môn ở sau cửa ẩn dấu một tiểu thái giám phối âm. 

Tiếng kêu thảm kia tưởng chừng như kinh thiên động địa, quỷ khóc sói gào. 

Tiểu thái giám rõ ràng quá cực khổ, cuống họng kêu đến đổ máu. 

Diễn viên lồng tiếng rất liều mạng. 

... 

Lúc buổi tối! 

Xung phi toàn thân mềm yếu, như là mèo được ăn no co rúc ở trong lòng Ninh Nguyên Hiến. 

Bỗng nhiên bà lại nhớ ra. 

- Thẩm Lãng bị đánh chết chưa vậy? 

Ngoài cửa, đại thái giám Lê Chuẩn nói: 

- Đánh gãy ba cây roi, máu đổ hơn nửa cân, lúc mang đi giống như không còn hơi hám gì. 

Ninh Nguyên Hiến vừa kéo thắt lưng Xung phi, hôn lên môi của bà rồi nói: 

- Được rồi, ái phi nghỉ tạm đi, ngủ thật ngon, ngoan! 

Xung phi hưởng thụ sự dịu dàng hiếm hoi của chồng mình, trong lúc nhất thời cũng không nỡ rời bỏ lồng ngực của ông. 

Cái gọi là sự việc đánh chết Thẩm Lãng, cứ như vậy không giải quyết được gì. 

... 

Ngày kế! 

Vương thúc Ninh Khải đi cầu gặp quốc quân. 

- Bệ hạ, ngài quá phóng túng Thẩm Lãng, để cho người này đã vô pháp vô thiên. - Ninh Khải nói: 

- Lục vương tử Ninh Cảnh nói như thế nào cũng là con của bệ hạ, hậu duệ quý tộc triều đình, kết quả Thẩm Lãng nói đánh là đánh, hơn nữa luôn miệng nói phải đánh cho nó tàn phế. Không chỉ có như thế, Xung Sư Sư như thế nào đi nữa nói cũng là một cô bé, hơn nữa lúc này đây tới kinh đô là cùng con của Vũ thân vương đế quốc Đại Viêm ra mắt, bây giờ Thẩm Lãng lại động thủ đánh hủy dung nàng, còn đánh gãy sống mũi, vậy làm sao còn ra mắt được nữa? Xung Hầu là cột chống trời Việt quốc chúng ta, chuyện này đơn thuần có thể dẫn phát cơn tức giận của Vũ thân vương đế quốc sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào? Thậm chí sẽ ảnh hưởng quốc sự! 

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến gật đầu nói: 

- Vương thúc nói có lý, cho nên hôm qua ta đã công khai trừng phạt Thẩm Lãng, đánh hắn gần chết rồi, nghe nói lúc này hấp hối thoi thóp lắm rồi. 

Thôi đi. 

Bệ hạ diễn trò thế kia, có thể dụ được người nào hả? 

Nhưng Vương thúc Ninh Khải làm sao có thể nói toạc móng heo ra? 

Lão thở một hơi thật dài rồi nói: 

- Bệ hạ, nghe ta khuyên một câu, tuyệt đối không thể dung túng với tay Thẩm Lãng này, càng không thể trọng dụng. 

Ninh Nguyên Hiến nói: 

- Vương thúc nói vậy cũng như không, hắn còn chả có chức quan nào, ngay cả chức Thành chủ Trấn Viễn ta cũng tước hết rồi. 

Vương thúc Ninh Khải có lòng nhắc nhở. 

Nhưng lời đã nói đến nước này, còn có thể nói cái gì? 

... 

Bên trong phủ Thái tử. 

Chủ bộ cười to nói: 

- Tay Thẩm Lãng lần này chọc thiên đại tai họa, không chết cũng muốn lột một lớp da, nên uống cạn một chén lớn. Bệ hạ dù cho nuông chiều hắn đến đâu, cũng phải cấp cho Hầu tước Xung Nghiêu một cái công đạo, cho Vũ thân vương đế quốc Đại Viêm một cái công đạo. 

Trác Chiêu Nhan sắc mặt tái nhợt, sau khi nghe vậy cười nhạt một trận. 

Ngôn Vô Kỵ (phụ tá Chúc Nhung) chậm rãi nói: 

- Quốc quân cảm kích Thẩm Lãng con không kịp. 

Chủ bộ phủ Thái tử hết hồn nói: 

- Sao lại thế? 

Ngôn Vô Kỵ nói: 

- Thẩm Lãng có thể ăn gian đánh bại Xung Sư Sư là được, vì sao phải làm điều thừa, đá vào bụng, còn đánh gãy xương sống mũi, đánh cho gương mặt tuyệt mỹ của nàng thành đầu heo? 

Chủ bộ phủ Thái tử nói: 

- Hắn báo thù cho vợ mình, bởi vì Xung Sư Sư đã từng làm Kim Mộc Lan bị thương. 

Ngôn Vô Kỵ nói: 

- Đây chỉ là thứ nhất, còn có một một nguyên nhân then chốt, Thẩm Lãng đá bụng dưới Xung Sư Sư, xem như làm bẩn trinh tiết nữ tử, hơn nữa đánh cho mặt nàng tả tơi, chính là vì cản trở nàng ra mắt với con trai của Vũ thân vương đế quốc. Chuyện này hắn làm vì bệ hạ. 

Nghe nói như thế, Chủ bộ phủ Thái tử kinh ngạc. 

Trác Chiêu Nhan nói: 

- Họ Xung là thần tử Việt quốc, bệ hạ căn bản cũng không muốn Xung Sư Sư gả cho đế quốc con của Vũ thân vương. Thế nhưng con của Vũ thân vương với tuyệt mỹ vô song Xung Sư Sư vừa gặp đã yêu, bệ hạ trong lòng không muốn, lại cũng không thể ở bên ngoài ngăn cản. Thẩm Lãng đánh Xung Sư Sư mặt mày tả tơi, chẳng khác nào biến tướng hủy diệt lần ra mắt này, hủy diệt lần nhân duyên này. Hành động này của Thẩm Lãng đã trúng ngay chuyện quốc quân nôn nao, trúng ngay chỗ quốc quân suy nghĩ, hoàn toàn vào trong tâm khảm của quốc quân, hơn nữa còn thay mặt bệ hạ chịu trách nhiệm, lòng bệ hạ không biết cảm kích hắn cỡ nào, làm sao có thể trừng phạt hắn được? 

Tức khắc, mấy người khác ở đây bỗng nhiên tỉnh ngộ. 

Đúng vậy! 

Chuyện này vốn tràn đầy ly kỳ. 

Xung Sư Sư cùng đế quốc Đại Viêm con của Vũ thân vương tương thân, vì sao phải ở kinh đô Việt quốc tiến hành? 

Vì sao không ở Viêm Kinh? 

Đây là một loại tỏ thái độ của Xung Nghiêu, dù cho gia tộc họ Xung của thần cùng đế quốc vương tộc thông gia, cũng vẫn là trung thành với Việt quốc, trung thành với bệ hạ. 

Thế nhưng quốc quân Ninh Nguyên Hiến tuyệt đối không muốn thần tử của mình cùng đế quốc cao tầng có quan hệ thông gia. 

Thân vương đế quốc Đại Viêm trên danh nghĩa cùng quân vương thiên hạ các nước cùng cấp. 

Cho nên, Ninh Diễm mới gả cho con của Liêm thân vương. Con gái gia tộc họ Xung các ngươi được gả cho đế quốc thân vương, chuyện này có ý gì hả? 

Chủ bộ phủ Thái tử hỏi: 

- Vậy bệ hạ đã nói nhận định này cho Thẩm Lãng sao? 

Ngôn Vô Kỵ đáp: 

- Sao có thể như vậy được? Thẩm Lãng người này thông minh tuyệt đỉnh, căn bản không cần một câu nói, một ánh mắt đều không cần, là có thể biết quốc quân là nghĩ như thế nào, quốc quân coi hắn là tri kỷ, làm sao có thể ngay cả điểm ăn ý ấy cũng không có? 

Chủ bộ phủ Thái tử nói: 

- Thẩm Lãng người này, thật là yêu nghiệt. 

... 

Ngôn Vô Kỵ vô cùng thông minh! 

Một lời đã phá tất cả chân tướng. 

Thẩm Lãng dám làm càn như vậy đánh Xung Sư Sư, đương nhiên là có chỗ ỷ lại. 

Chuyện này hắn vì nương tử Kim Mộc Lan báo thù, nhưng được lợi lớn nhất quả thực quốc quân Ninh Nguyên Hiến. 

Hơn nữa chuyện này chỉ có Thẩm Lãng dám làm. 

Những người khác hoặc là sợ đắc tội gia tộc họ Xung, hoặc là lo lắng ảnh hưởng tiền đồ. 

Thẩm Lãng thì hoàn toàn không chú ý. 

Gia tộc họ Xung của ngươi rất cường đại, trong tay Xung Nghiêu cầm mười vạn đại quân. 

Thế nhưng căn cứ gia tộc họ Kim của ta ở trên hòn đảo đơn độc ngoài biển, ngươi có bản lĩnh mang theo mười vạn đại quân dạo quá vài trăm dặm đại dương đi thành Nộ Triều đánh ta sao? 

Đương nhiên chuyện này cũng sẽ đắc tội Vũ thân vương của đế quốc. 

Thế nhưng, nghe nói Vũ thân vương cùng Liêm thân vương không hợp ấy nhỉ. 

Ta đắc tội Vũ thân vương, chẳng khác nào biến tướng lấy lòng Liêm thân vương. 

Liêm thân vương là cha chồng của công chúa Ninh Diễm, bằng không ngài hãy thả nàng tự do để, để Ninh Diễm cùng ta tiếp tục thông đồng dụ dỗ? 

... 

Thể diện của công chúa Ninh Hàn quả nhiên lớn. 

Vân Mộng Trạch vì chuyện của Ninh Diễm, phế đi sức của chín trâu hai hổ cũng không có thành công. 

Liêm thân vương lúc đầu đã đáp ứng để con trai cùng Ninh Diễm ly dị, cho nàng tự do. 

Thế nhưng Doanh quý phi đứng ra ngăn cản, sự việc ly dị không giải quyết được gì. 

Công chúa Ninh Hàn thậm chí không có đi Viêm Kinh, chẳng qua là viết một phong thư. 

Sau khi nhận thợ, Liêm thân vương lập tức chủ động giải trừ mối quan hệ vợ chồng giữa con ông và Ninh Diễm. 

Đồng thời đem hôn thư, đồ cưới toàn bộ trả về, không chỉ có như thế còn tặng công chúa Ninh Diễm một đám lễ vật quý giá. 

Liêm thân vương nói rõ ràng, trong cuộc hôn nhân này, người sai là con ông, Ninh Diễm băng thanh ngọc khiết không hề sai lầm, ông sẵn lòng nhận công chúa Ninh Diễm làm con nuôi, tặng một số lớn đồ cưới, để cho nàng tái giá. 

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến sau khi nhận thư. 

Trong lòng vừa cao hứng, lại là khó xử. 

Ninh Diễm là khôi phục tự do thân. 

Thế nhưng nàng còn có thể lập gia đình à? 

Hoàn toàn không thể nào. 

Nàng đã cùng Thẩm Lãng cẩu thả không chỉ một lần, còn bị người ta bắt được tại chỗ. 

Thế nhưng thằng khốn Thẩm Lãng nghiện ở rể, căn bản không sẵn lòng lấy Ninh Diễm, căn bản liền không muốn làm Phò mã Việt quốc. 

Thậm chí hắn còn to tiếng hỏi lại, có thể đồng thời ở rể vương tộc cùng họ Kim. 

Lúc đó thiếu chút nữa để cho Ninh Nguyên Hiến tức chết. 

Nếu ông thả Ninh Diễm ra, sẽ phát sinh chuyện gì? 

Không vượt qua ba ngày, hai đứa khốn khiếp này sẽ ngủ cùng một chỗ. 

Lẽ nào để con gái mình không danh không phận mà lêu lổng với Thẩm Lãng sao? 

Đây chính là công chúa đường đường kia mà? 

Nghĩ tới đây, quốc quân thực sự muốn thiến Thẩm Lãng đưa vào trong cung, như vậy thế giới liền thái bình. 

Ôi! 

Sau khi thở dài một tiếng bất đắc dĩ. 

Quốc quân hay là hạ một đường ý chỉ, thả ra Ninh Diễm. 

Nếu nó muốn cùng Thẩm Lãng lêu lổng, sẽ theo theo ý nó thôi. 

Không quản được, bỏ đi! 

... 

Quả nhiên, Ninh Diễm mới vừa khôi phục tự do, trước tiên không có tiến cung tạ ơn, mà là trực tiếp đi tìm Thẩm Lãng. 

Kích động qua đi, hai người yên lặng không nói gì. 

Ninh Diễm gầy. 

Giam lỏng mấy tháng này, nàng trở nên trắng hơn rất nhiều. 

Hơn nữa bắp đùi lại biến nhỏ, thế nhưng chân hình vẫn hoàn mỹ, có vẻ càng thêm thon dài. 

Nàng làm sao làm được vậy? 

Chỗ nên gầy thì gầy xuống. 

Thế nhưng không chỗ nên gầy, vẫn ngạo nghễ hung mãnh. 

Biệt hiệu của nàng, vẫn không cần đổi. 

- Ngươi làm như thế nào hả? - Thẩm Lãng bèn hỏi. 

Công chúa Ninh Diễm nói: 

- Tay cầm thú Vân Mộng Trạch quăng cho ta một quyển sổ để cha ta luyện, hắn nói luyện xong thì thân thể sẽ biến tốt, ta rảnh rỗi vô cùng vô vị liền luyện mấy tháng. 

- Chậc chậc chậc... 

Thẩm Lãng đảo quanh công chúa Ninh Diễm. 

Ghê gớm, ghê gớm. 

Ninh Diễm lại học được trang điểm, hơn nữa toàn thân đều thơm ngào ngạt. 

Nàng vốn là diễm lệ, bây giờ trở nên càng thêm không thể tả. 

Chỉ cần hơi gầy xuống một chút, đường cong trở nên càng thêm nóng bỏng loá mắt. 

Nàng từ một nữ hán tử, biến thành một đại vưu vật tuyệt mỹ. 

Sau khi đóng cửa mấy tháng, dường như nàng cũng không biết nói như thế nào, thậm chí có chút chân tay luống cuống. 

- Uống rượu, ta muốn uống rượu. 

- Được, vậy uống rượu! 

Tiếp đó, hai người mà bắt đầu uống rượu, hai chén rượu giao thoa với nhau. 

Sau khi uống đến mức sau. 

Ninh Diễm cắn răng một cái, giậm chân một cái, ôm Thẩm Lãng đi về phía giường. 

- Ngươi... Ngươi uống say? - Thẩm Lãng kinh ngạc nói. 

- Không có. - Ninh Diễm nói. 

Tiếp đó, nàng trực tiếp lột sạch Thẩm Lãng. 

Hai người lại lăn lộn cùng một chỗ. 

... 

Ninh Nguyên Hiến nói không vượt qua ba ngày, Ninh Diễm sẽ cùng Thẩm Lãng ngủ thẳng cẳng. 

Ông đánh giá cao. 

Chưa tới một canh giờ, hai người liền lêu lổng ở cùng một chỗ. 

Sau nửa canh giờ! 

Thẩm Lãng mệt mỏi rã rời muốn chết, trên người rất nhiều chỗ bầm tím. 

Thẩm Lãng nói: 

- Không phải nói là làm huynh đệ à? 

Ninh Diễm áp gương mặt tuyệt mỹ dính vào ngực Thẩm Lãng, lắc đầu nói: 

- Ta không làm huynh đệ, ta muốn làm người đàn bà của ngươi! 

- Thẩm Lãng, ta… thiếp yêu chàng, hãy để cho thiếp làm người đàn bà của chàng có được không? 

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc. 

Vào lúc trước, Ninh Diễm tuyệt đối không bao giờ nói những lời như vậy. 

Sau khi bị nhốt mấy tháng, tính tình nàng thay đổi lớn như vậy à? 

Thẩm Lãng nói: 

- Nhưng mà, ta... cũng không thể lấy nàng được mà. 

Ninh Diễm rơi lệ nói: 

- Thiếp biết, thế nhưng thiếp không chú ý nữa, hai người chúng ta cứ như vậy không danh không phận ở cùng một chỗ là được rồi. 

Thẩm Lãng nói: 

- Bằng không, ban ngày làm huynh đệ, buổi tối lăn ra giường? 

- Không, không, không... - Ninh Diễm bỗng nhiên kích động nói: 

- Thiếp không làm huynh đệ gì nữa, thiếp phải làm người đàn bà của chàng, thiếp muốn mỗi ngày ở cùng chàng, sinh con cho chàng. 

Ninh Diễm chợt trở mình, ngồi ở trên lưng Thẩm Lãng, hai con mắt to nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, nói: 

- Thiếp phải chuyển đến đây, thiếp muốn cùng chàng ở cùng một chỗ, cả đời này cũng không bao giờ xa chàng nữa. 

- Được rồi, chàng đồng ý thì cứ thế mà làm, nếu không không đồng ý cũng phải đồng ý. 

- Thiếp đã nghĩ kỹ rồi, thiếp yêu chàng, yêu chàng như sinh mạng, thiếp căn bản không thể rời khỏi chàng. 

Nếu chàng không đáp ứng, thiếp sẽ lập tức tự sát ngay trước mặt chàng đó. 

- Được rồi, chuyện cứ quyết định như vậy, không cho chàng mở miệng, chúng ta tiếp tục ngủ! 

Thẩm Lãng hết hồn, còn ngủ? 

Ta... Ta có chút gánh không xuể. 

Thế nhưng hắn còn chưa mở miệng, cái cổ đã bị Ninh Diễm nắm, miệng cũng bị bưng kín. 

Cứu mạng! 

Cứu mạng a! 

... 

Cục cưng Mộc Lan định cấp cho Thẩm Lãng một niềm vui bất ngờ. 

Nàng bên ngoài bây giờ tắm rửa kỹ lương đến thơm ngào ngạt, sau đó đi vào phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính. 

Mấy tháng này nàng rõ ràng nhớ nhung Thẩm Lãng nđến sắp điên rồi. 

Nhưng là vì điều dưỡng thân thể, nàng từ đầu đến cuối chịu đựng chưa có tới kinh đô. 

Sau khi đại chiến thành Nộ Triều kết thúc, nàng đi Thiên Nhai Hải Các. 

Thiên Nhai Hải Các có đủ loại bậc thầy, kể cả trị liệu hiếm muộn đều có. 

Nàng luôn luôn có một khúc mắc. 

Cừu Yêu Nhi mang thai, Băng Nhi cũng mang thai, phu quân chắc chắn không có vấn đề, vậy chính là ta có vấn đề. 

Nhưng mà, nàng nhất định phải sinh con. 

Nàng và phu quân yêu nhau như vậy, nhất định phải có một kết tinh tình yêu. 

Vì cái mục tiêu này, nàng tìm Trương Ngọc Âm. 

Mà Trương Ngọc Âm vì nàng giới thiệu một bậc thầy chuyên nghiên cứu về sinh sản con người. 

Đương nhiên là một phụ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nhân có thâm niên, năm nay năm mươi. 

Trải qua mấy tháng điều dưỡng. 

Quan trọng là... luyện công, đại sư nói thân thể Mộc Lan đã điều dưỡng hoàn tất, đã có thể mang thai sinh con. 

Mà lúc này không biết nguyên nhân gì. 

Bậc thầy cùng Trương Ngọc Âm đều nói cho nàng biết, có thể đi rồi. 

Không chỉ là nàng, còn có vợ Kiếm vương Lý Thiên Thu, Đường Viêm mê võ, đều phải rời Thiên Nhai Hải Các. 

Mối quan hệ của Thiên Nhai Hải Các cùng gia tộc họ Kim giống như trong nháy mắt liền lãnh đạm xuống. 

Mộc Lan không biết là nguyên nhân gì. 

Thế nhưng, nàng không quản được nhiều như vậy, nàng bây giờ vô cùng hạnh phúc, vô cùng hưng phấn. 

Nàng hận không thể bay vào kinh đô. 

Nàng phải cùng phu quân sinh con. 

Không chỉ có nàng đến, vợ Kiếm vương Lý Thiên Thu, còn có đồ đệ của hắn Đường Viêm cũng tới. 

Vợ của Kiếm vương Lý Thiên Thu, vẫn toàn thân còng xuống, sợ ánh sáng, mụn cóc toàn thân đáng sợ, hơn nữa thần trí không rõ. 

Nhưng Mộc Lan biết, phu quân đã nghĩ tới biện pháp chữa khỏi cho bà. 

Lúc này đây nàng tới kinh đô, không chỉ là phải sinh con, hơn nữa cũng là để phu quân chữa khỏi cho vợ của Kiếm Vương. 

Cục cưng Mộc Lan rõ ràng tính đúng thời gian, ba ngày nay cũng dễ dàng thụ thai. 

... 

Mộc Lan tiến vào Phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, lập tức đưa tới ngạc nhiên cùng chấn động. 

Vũ Liệt vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Lan. 

Tức khắc bị hoàn toàn kinh ngạc đến. 

Thảo nào người ta đồn là minh châu gì đó. 

Đơn thuần khoản xinh đẹp, thực sự không có người có thể vượt qua Xung Sư Sư cùng Kim Mộc Lan. 

Chân chính tuyệt mỹ vô cùng. 

Kiểu xinh đẹp của Xung Sư Sư là ương ngạnh bất tuân. 

Kiểu xinh đẹp của Kim Mộc Lan vừa lạnh lùng, lại thuần khiết. 

Lúc Mộc Lan mới vừa tới kinh đô nghe nói, phu quân đánh bại Xung Sư Sư, hơn nữa gần như hủy khuôn mặt của nàng. 

Trong nháy mắt, Mộc Lan vừa lo lắng, vừa ngạc nhiên. 

Phu quân nhất định là vì nàng báo thù, trước đó hắn hứa rồi. 

Trong nháy mắt, Mộc Lan càng yêu đến chết, tương tư thành cuồng. 

- Phu quân thì sao? - Mộc Lan bèn hỏi. 

Băng Nhi không nói gì, Kim Mộc Thông không nói gì. 

Ước chừng một lúc lâu, Băng Nhi nói: 

- Tiểu thư, cô gia ở bên trong phòng... nghỉ ngơi, bằng không ngài cũng nghỉ ngơi một hồi trước đi, muội đi báo tin cô gia được không? 

Mộc Lan nói: 

- Không, ta muốn cho chàng một tin vui bất ngờ, không cho mọi người hó hé câu nào. Phòng ở nơi nào? 

Băng Nhi da đầu tê dại, chỉ sang một chỗ. 

Mộc Lan rón ra rón rén mà đi về phòng Thẩm Lãng, trong lòng tình yêu tràn lan. 

Mặt ửng hồng, ngượng ngùng. 

Trong đầu liền muốn một việc, muốn cùng phu quân sinh con. 

Mới vừa đến viện Thẩm Lãng. 

Mộc Lan chợt nghe đến bên trong truyền tới giọng của một cô gái. 

- Thẩm Lãng, thiếp phải sinh con cho chàng! 

Tức khắc thân thể mềm mại Mộc Lan run lên, đứng ngẩn ngơ tại chỗ. 

Nước mắt lập tức sẽ phải trào ra. 

Ngay sau đó bên trong truyền đến Thẩm Lãng thanh âm. 

- Ninh Diễm, hai người chúng ta tuy rằng lêu lổng ở cùng một chỗ, nhưng ta nhất định phải nói cho nàng biết, ta thích nhất vẫn là nương tử của ta, thân thể ta có thể vượt quá giới hạn, thế nhưng tinh thần của ta không ra ngoài, nàng mới là người yêu độc nhất vô nhị của ta. 

Cục cưng Mộc Lan tức khắc nghiến răng nghiến lợi. 

Cặn bã, cặn bã! 

Chàng cùng nữ nhân khác ngủ ở trên một cái giường, còn luôn mồm không chệch hướng? 

Bản năng nàng sẽ phải bị tức giận rời khỏi, trực tiếp chạy trốn thật xa, trở về thành Huyền Vũ. 

Nhưng là mới vừa rời khỏi vài bước. 

Bên trong bỗng nhiên truyền đến giọng Thẩm Lãng. 

- Cục cưng là nàng sao? 

Mộc Lan kinh ngạc. 

Nàng không có phát sinh bất kỳ thanh âm gì mà. 

Thẩm Lãng nói: 

- Bảo bối, ta ngửi được hơi thở của nàng, ta nhớ nàng muốn chết, ta nhớ nàng đến phát điên lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.