- Bệ hạ mấy ngày nay đều ở trong phòng của ta, đều tại ta tham hoan, lúc nãy bỗng dưng bệ hạ bất động toàn thân, không thể nói, cả người đều tê liệt, đều tại ta không tốt, đều tại ta không tốt!
Mặt Xung phi đầy nước mắt, thậm chí bất chấp thân thể của chính mình bị người khác thấy.
Đương nhiên Lê Chuẩn là thái giám, Thẩm Lãng là vãn bối, lúc này căn bản không lo cái gì.
Tuyệt đối không nên là xuất huyết não, tuyệt đối không nên.
Một khi là xuất huyết não phải cần làm giải phẫu mổ sọ.
Mà làm giải phẫu mổ sọ ở thế giới này, trên cơ bản cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tuyệt đối cũng không nên trúng độc, càng không nên là độc của núi Phù Đồ.
Như vậy, đấu tranh tầng lớp trên của Việt quốc trong nháy mắt sẽ tiến vào gay cấn, thậm chí bạo phát nội chiến.
Bây giờ Thẩm Lãng cùng Vương tử Ninh Chính thế lực còn quá yếu ớt, một khi bạo phát nội chiến, bọn họ thậm chí chưa đủ tư cách tham gia cái này Game of Thrones, duy nhất có thể làm chính là bỏ trốn mất dạng.
Thẩm Lãng vội vàng dùng thị lực X quang chụp X quang quốc quân toàn thân, nhất là bộ não.
Không phải xuất huyết não.
Hắn không khỏi tạm thời thở dài một hơi.
Tiếp tục tỉ mỉ quan sát bên trong mạch máu có năng lượng kịch độc quỷ dị gì không?
Không có!
Cũng không phải trúng độc!
Cuối cùng, Thẩm Lãng thấy được một bóng đen ở mạch máu trong đầu quốc quân.
Tai biến mạch máu não.
Chắc hẳn là tắc động mạch đưa tới nhồi máu não.
Cũng được, cũng được, cũng được!
Thẩm Lãng không khỏi thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Nhồi máu não cấp tính có sáu giờ vàng, chỉ cần trong khoảng thời gian này thông mạch máu, tránh thiếu máu cục bộ thì vẫn còn có thể cấp cứu kịp thời, thậm chí còn chẳng có di chứng gì về sau.
Nhưng đây là một trường hợp khẩn cấp dễ dàng mất mạng.
Nếu cứu chữa chậm trễ sẽ dẫn đến liệt toàn thân, thậm chí sẽ trực tiếp dẫn đến cái chết.
Mà ở thế giới này, bệnh này chắc hẳn là không thể cứu chữa.
- Thẩm Lãng, có thể cứu không? Có thể cứu chữa không? - Xung phi khóc thút thít nói.
Cả người bà thực sự phải phát điên, vô cùng hổ thẹn.
Bà cảm thấy nếu không phải là bởi vì chính mình, quốc quân cũng sẽ không phát bệnh.
Một năm qua này, bà chiến tranh lạnh với quốc quân, không biết cô đơn bao lâu, mà bà đang đứng ở tuổi tác thành thục nhất của đàn bà, ngọn lửa ấy được quốc quân đốt lên, căn bản không có dễ dàng tắt ngay như vậy.
Cho nên hai ngày này, bà liền thừa cơ quấn Ninh Nguyên Hiến, tham hoan nhiều lần.
Cái bệnh Thượng Mã Phong này bà từng nghe, hơn nữa trên căn bản không thể cứu, nếu như quốc quân bởi vì bệnh này mà chết, rõ ràng bà có chết muôn lần cũng không đủ.
Thẩm Lãng nói:
- Nương nương bớt buồn, bệ hạ đây không phải là Thượng Mã Phong.
Xung phi khóc ròng nói:
- Có thể cứu hay không? Có thể chữa hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Thần sẽ làm hết sức, chắc chắn bảy tám phần mười!
Xung phi nói:
- Vậy ngươi mau ra tay, mau ra tay, ta xin van ngươi.
Thẩm Lãng nói:
- Xung phi, ngài mau mặc vào quần áo, rời khỏi thân thể bệ hạ.
Khoảng cách quốc quân phát bệnh mới vừa đi tới hơn nửa giờ, Xung phi cùng Lê Chuẩn cũng không dám hoạt động, vẫn bảo trì tư thế vốn có.
Nghe được lời Thẩm Lãng nói sau đó, thân thể quốc quân cùng Xung phi lúc này mới tách rời.
Tỳ nữ tâm phúc dùng chăn đơn tiến lên, trùm lấy thân thể Xung phi.
Bà cũng không có rời khỏi, vẫn đứng ở chỗ này.
- Xung phi nương nương, tính tình ngài tương đối hấp tấp, cho nên có ở ngay chỗ này cũng vô ích, không bằng ngài đi sang một căn phòng khác. - Thẩm Lãng nói.
Xung phi nói:
- Ta bây giờ thực sự không muốn rời khỏi bệ hạ nửa bước, bằng không ta sẽ nổi điên. Có thể để cho ta ở tại chỗ này hay không, ta không nói lời nào, không nói không rằng.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ gật đầu, tiếp đó, tiến lên sử dụng biện pháp cấp cứu tạm thời trước cho quốc quân.
- Lê công công, trong đầu bệ hạ có một mạch máu bị tắt nghẽn, cần lập tức khơi thông. - Thẩm Lãng nói:
- Trong hai canh giờ nhất định phải hoàn thành, nếu không sẽ có di chứng nghiêm trọng, thậm chí sẽ dẫn đến liệt nửa người.
Lê Chuẩn công công nói:
- Tất cả mọi thứ trong cung sẽ theo lời ngươi nói, mỗi người đều nghe ngươi chỉ huy, chỉ cần ngươi có thể cứu sống bệ hạ.
Trong xã hội hiện đại, loại nhồi máu não nguy hiểm này về cơ bản càng phải làm phẫu thuật.
Tất nhiên, với công nghệ tiên tiến, phẫu thuật xâm lấn tương đối tối thiểu có thể được thực hiện.
Nhưng ở thế giới này, Thẩm Lãng không thể phẫu thuật não.
Vậy phải cứu thế nào?
Loại thứ nhất, với một loại năng lượng đặc biệt tiến vào các mạch máu, trực tiếp giải cục máu tắt nghẽn trong mạch.
Ở thế giới này, quả thật có thứ này, ví như cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp bậc thấp nhất.
Thế nhưng lúc trước cũng đã nói, trừ người có huyết mạch đặc biệt của Khương Ly, bất luận kẻ nào đều không chịu nổi dù cho cấp thấp nhất cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch, trực tiếp sẽ bạo thể mà chết, so sánh với quốc quân Ninh Nguyên Hiến chắc cũng không ngoại lệ.
Vậy cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp thứ hai.
Sử dụng một cây kim nhỏ bằng bạc để chọc thủng não của quốc vương, tìm khu vực mạch máu tắc nghẽn chính xác, sau đó sử dụng nội lực để giải quyết tắc nghẽn và khôi phục các mạch máu.
Đây chính là chỗ lợi hại của thế giới này.
Trên trái đất hiện đại, không ai có thể đâm kim bạc mềm xuyên qua hộp sọ.
Nhưng vẫn còn một vấn đề, bộ não quá yếu ớt, không thể chịu đựng được bất kỳ thương tổn nào, thậm chí một mũi kim nhỏ màu bạc sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Trong đầu bộ thần kinh hết sức phức tạp, hết sức yếu đuối.
Cho nên, không chỉ muốn đem kim bạc đâm vào bộ não bên trong, còn muốn cho kim bạc ở trong đầu chuyển hướng, tách ra trong đầu nhạy cảm yếu ớt địa phương.
Do đó, không chỉ phải đưa kim bạc vào não mà cả kim bạc cũng phải được rẽ ngoặt trong não để tránh những nơi nhạy cảm và dễ bị tổn thương trong não.
Chuyện này muôn vàn khó khăn.
Thẩm Lãng tính toán tuyến đường, cây kim bạc này ít nhất phải có mười chín cm, hơn nữa phải chuyển hướng ba chỗ.
Trưởng công chúa Ninh Khiết võ công rất cao, hắn có thể làm được điểm này à?
Thẩm Lãng nói ra phương án của mình.
Đại thái giám Lê Chuẩn sau khi nghe qua, không khỏi lắc đầu nói:
- Võ công của trưởng công chúa Ninh Khiết có thể làm được, thế nhưng... vẫn có mạo hiểm, ít nhất phải cao thủ cấp tông sư.
- Ta đến...
Bỗng nhiên, một bóng dáng bỗng nhiên từ trong bóng đêm xuất hiện.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Người này lúc trước ở chỗ đó sao? Giống như biết tàng hình vậy, kỳ thực lão vẫn ở tại chỗ.
- Nghĩa phụ!
Đại thái giám Lê Chuẩn tiến lên chào.
Thẩm Lãng biết người này là ai.
Lão tổ tông Lê Mục.
Một trong sáu đại tông sư của Việt quốc.
Lão thái giám chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Thẩm Lãng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy lão, chân chính hạc phát đồng nhan (*).
(*)Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con.
Lông mày cùng tóc cũng trắng, thế nhưng khuôn mặt trơn truột, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có.
Chân chính mặt mũi hiền lành.
Nên tính lão là cái bóng của quốc quân, thời thời khắc khắc đều đang bảo vệ Ninh Nguyên Hiến.
- Ta được không?
Đại công công Lê Mục nói.
Thẩm Lãng nói:
- Được!
Có vị đại tông sư này ở đây, đương nhiên được.
Tiếp tục, Thẩm Lãng nói:
- Đại Lê công công, làm phiền ngài đi tìm đất sét tới, ta phải trong thời gian ngắn nhất làm ra một cái mô hình đầu của bệ hạ.
Lê Chuẩn Đại công công chạy vội ra, chẳng bao lâu đã lấy đất sét tới.
Thẩm Lãng dùng đất sét, vừa so sánh để làm ra mô hình đầu của Ninh Nguyên Hiến theo tỉ lệ 1:1.
- Vùng tắc mạch máu não của bệ hạ nằm ở đây, vùng não thiếu máu cục bộ nằm ở đây.
- Lão tổ tông, ngài hãy dùng kim bạc đâm vào ở đây, ở đây, ở đây phải chuyển hướng, tách ra khu vực nguy hiểm yếu ớt nhất trong đầu.
- Sau khi đâm kim bạc vào mạch máu bị tắt nghẽn, lực phải cực kỳ chính xác để khơi thông mạch máu, nhưng không làm tổn thương nó.
Thẩm lãng cung cấp cho mỗi phần dữ liệu cực kỳ chính xác và được đánh dấu rõ ràng trên mô hình.
Lão tổ tông Lê Mục gật đầu nói:
- Hãy dể ta thử xem, thời gian có phải gấp rút quá hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Khoảng cách bệ hạ phát bệnh không đến nửa canh giờ, còn có hai canh giờ vàng để giải cứu.
Trong tay lão tổ tông Lê Mục nắm một cây kim bạc mảnh như sợi tóc, ngay cả độ mềm cũng có thể so sánh với tóc.
Người bình thường muốn dùng nó đâm thủng xương sọ hoàn toàn là người si nói mộng.
- Phùn phụt...
Lão tổ tông vận lực với kim bạc, chợt đâm vào.
Lần này dùng là đầu heo làm thí nghiệm.
Dễ dàng, cây kim mỏng manh và mềm này dễ dàng đâm xuyên qua đầu heo.
Thẩm Lãng nhìn mà than thở.
Cái này quá khó khăn.
Sau khi đâm thủng, lão tổ tông Lê Mục lập tức thay đổi một cây kim khác.
Sau khi thử liên tục ba lần.
Lão bắt đầu dùng chính xương sọ của mình làm thí nghiệm, bởi vì lo lắng xương sọ của người và heo không giống nhau.
- Phùn phụt...
Lão đâm xuyên qua xương sọ mình dễ như trở bàn tay.
Như vậy đâm thủng xương sọ nên dùng bao nhiêu lực đạo, lão đã hoàn toàn nắm giữ.
Kế tiếp, lão công công Lê Mục bắt đầu luyện tập bước tiếp theo.
Dùng mô hình bộ não Thẩm Lãng dùng đất sét làm ra để thí nghiệm, luyện tập chuyển hướng kim bạc.
Lần này Thẩm Lãng rõ ràng kinh ngạc sững sờ.
Cây kim bạc này ở trong tay lão giống như có sự sống, dưới nội lực thao túng, lại linh hoạt chạy lòng vòng.
Ngay cả với những khe hở nhỏ, nó vẫn dễ dàng đi vào.
Sau khi thực hành một vài lần trên mô hình, lão Lê công công quyết định dùng người sống luyện tập.
- Lê Chuẩn, con đến đây!
Thái giám già Lê Mục nói.
Cuối cùng, lão dùng con nuôi Lê Chuẩn của mình làm thí nghiệm.
Bởi vì Thẩm Lãng từng nói, cấu tạo não mỗi người gần như đều giống nhau.
Vị trí tắt mạch máu của quốc quân cũng có thể tìm được trong đầu Lê Chuẩn, chỉ có điều không có bị nghẽn mà thôi.
Mấu chốt là Lê Chuẩn công công người ta vốn đang khỏe, không bệnh không tai, lại cũng bị kim bạc đâm thủng não.
Hít một hơi thật sâu.
- Phùn phụt!
Cây kim bạc mảnh khảnh trong tay lão tổ tông chợt đâm vào não Lê Chuẩn, tiếp đó lão hoàn toàn dựa vào ký ức trước đó, để cho cây kim bạc uốn cong linh hoạt, tránh vùng nguy hiểm bên trong não và trực tiếp đến vị trí mục tiêu.
- Đúng, chính là chỗ đó, hoàn toàn chính xác. - Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà, mạch máu Lê Chuẩn công công hoàn hảo, ngài cũng không cần đâm xuyên qua.
- Phùn phụt...
Lão tổ tông Lê Mục vẫn hơi hơi gắng sức, trực tiếp đâm xuyên qua mạch máu trong đầu Lê Chuẩn.
Sắc mặt Lê Chuẩn hơi đổi một chút, thế nhưng vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Lãng thấy ngẩn ngơ.
Cái này vẫn chưa hết, Lê Mục tiếp tục thí nghiệm thả ra nội lực, lão muốn tìm một lực đủ chuẩn để làm rung các mạch máu bị tắc nghẽn, nhưng nó sẽ không gây hại cho các mạch máu.
Thế là, nội lực trong ngón tay lão không ngừng được thả ra.
Lần sau càng mạnh hơn so với lần trước.
Lão phải tìm được giới hạn mà mạch máu con người có thể chịu đựng được.
Tức khắc, sắc mặt Lê Chuẩn công công mỗi một lần càng lúc càng tái xanh, cuối cùng muốn xây xẩm cả người.
Trong lòng Thẩm Lãng vừa sốc vừa cảm động.
Sự trung thành của Tam Lê với quốc quân thật là tột đỉnh.
Lê Chuẩn hoàn toàn là dùng tánh mạng của mình mạo hiểm, mục đích chính là vì một hồi chạy chữa cho quốc quân không có chút sai lầm nào.
- Không sai biệt lắm, có thể. - Thẩm Lãng nói:
- Lão tổ tông, nếu như ngài tiếp tục nữa, mạch máu não của Lê Chuẩn công công phải bị thương.
- Còn có, tạm thời không nên nhổ kim ra, sau một thời gian sẽ rút ra!
Lão tổ tông Lê Mục lúc này mới đình chỉ thí nghiệm.
Lê Chuẩn công công toàn thân run rẩy, cố gượng không ngã xuống.
- Ta gần như nắm được rồi. - Lão tổ tông Lê Mục nói.
...
Kế tiếp, ở dưới sự chỉ đạo của Thẩm Lãng.
Lão tổ tông Lê Mục sẽ phải chính thức ghim kim với quốc quân.
Thẩm Lãng đã nhìn ra, Lê Mục gấp vô cùng trương, thậm chí hít thở đều có chút không được suôn sẻ.
Mấy người đại tông sư của Việt quốc thì Thẩm Lãng đã thấy bốn người.
Gần như mỗi một người đều sinh động, sau khi dứt bỏ hào quang, kỳ thực mỗi người cũng là người phàm.
Trước mắt lão tổ tông Lê Mục cũng là như vậy.
Cũng không có khí thế cao cao tại thượng của đại tông sư.
Cuối cùng thở ra một hơi thật dài.
Lão tổ tông Lê Mục giống như trong nháy mắt tiến vào một cảnh giới khác.
Tâm như chỉ thủy (*).
(*) Lòng như mặt nước phẳng lặng.
Có chút giống như trăng trong giếng, từ gợn sóng lăn tăn tiến vào trạng thái tinh xảo.
Tiếp đó, lão cầm lấy một cây kim bạc mới hoàn toàn.
Ở vị trí ót của quốc quân, tìm đúng một điểm, tiếp đó đâm vào.
Dễ dàng đâm xuyên qua xương sọ.
Tiếp đó, kim bạc bắt đầu chuyển hướng du động.
Thẩm Lãng thấy rất rõ ràng, động tác chính xác vô cùng, không hề sai lệch.
Sau gần mấy giây, kim bạc tìm đúng mạch máu tắt nghẽn, dễ dàng đâm vào.
Giai đoạn thứ hai hoàn thành.
Kế tiếp là giai đoạn thứ ba, dùng nội lực đánh văng huyết khối gây tắc nghẽn động mạch, khôi phục sự hoạt động suôn sẻ của mạch máu.
Chuyện này chẳng khác gì Transformers đi thêu thùa may vá.
Có lực vạn cân, lại chỉ dùng một hai.
- Phụt...
Nội lực phun ra.
Trong nháy mắt, chỗ tắc nghẽn động mạch trong não quốc quân Ninh Nguyên Hiến chợt bị đánh tan.
Máu khôi phục chảy lại.
Thông suốt.
Ở vùng nửa tối thiếu máu cục bộ, nguồn cung cấp máu đã nhanh chóng được phục hồi.
Thành công!
Thẩm Lãng thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Trực tiếp ngồi vào trên ghế.
- Thế nào? Thế nào? - Xung phi cất giọng run rẩy.
Thẩm Lãng nói:
- Thành công, bệ hạ không sao.
Xung phi hai chân mềm nhũn, trực tiếp té ngồi trên mặt đất.
...
Lại qua một lúc lâu.
Con mắt của quốc quân Ninh Nguyên Hiến bắt đầu chuyển động.
Tiếp tục, khóe miệng bắt đầu run nhè nhẹ.
Thế nhưng thân thể vẫn ở vào trạng thái tê liệt.
Ở dưới sự chỉ đạo của Thẩm Lãng, Xung phi cùng Lê Chuẩn công công đã xoa bóp thân thể cho ông, khôi phục chức năng thần kinh.
Dưới sự khôn ngoan của Shen Lang, con gián và Li Gonggong đã xoa bóp thân mình và khôi phục chức năng thần kinh.
Lại ước chừng qua một lúc lâu.
Quốc quân thở ra một hơi thật dài
Ông đưa mắt nhìn về hướng Thẩm Lãng.
Nghiêm túc mà nói, khi nhồi máu não xảy ra, trái tim ông đầy tuyệt vọng.
Thậm chí cảm nhận được tử thần sắp đến.
Lúc đó người hiện lên trong đầu ông là Thẩm Lãng.
Trên cái thế giới này nếu như có ai còn có thể cứu được ông, vậy chỉ có Thẩm Lãng.
Quả nhiên!
Thẩm Lãng thực sự cứu ông.
Vạn hạnh có Thẩm Lãng.
Vạn hạnh hai chúng ta có duyên phận.
Bằng không, hôm nay Ninh Nguyên Hiến coi như là kết thúc.
Hơn nửa canh giờ vừa rồi, ông thực sự như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan vậy
Từ nay về sau, quan hệ hai người càng thêm mật không thể tách ra.
- Ngươi là một đứa trẻ tốt, ta trước đây hiểu lầm ngươi, đối với ngươi kêu đánh kêu giết, xin lỗi!
- Chuyện lần này là Sư Sư không đúng, từ nay về sau ta sẽ cảm kích ngươi, sau này ngươi có chuyện gì, đều có thể tới tìm ta.
- Thật là một đứa trẻ tốt, thật là một đứa trẻ tốt!
Xung phi mất trật tự ngôn ngữ, từ không diễn ý.
Nhưng là từ đó nhìn ra bà quả thực không có gì tâm cơ, tính tình ngay thẳng.
Ninh Nguyên Hiến phất tay.
Lão tổ tông Lê Mục, Lê Chuẩn công công lui ra ngoài.
Xung phi kinh ngạc nói:
- Thiếp cũng phải đi sao?
Quốc quân gật đầu.
Xung phi đành lưu luyến mà lui ra ngoài.
Tức khắc, bên trong gian phòng chỉ còn lại Ninh Nguyên Hiến cùng Thẩm Lãng hai người.
...
Thẩm Lãng cứu giúp thật sự là quá đúng lúc, chỉ không đến một giờ liền thông mạch máu, so với y học hiện đại còn nhanh hơn.
Cho nên chức năng thân thể của Ninh Nguyên Hiến gần như không bị tổn hại gì.
Đương nhiên, hắn bây giờ vẫn không còn chút sức lực nào, cả người vẫn tê liệt.
Thậm chí miệng nói cũng không lưu loát.
- Thằng ranh kia, quả nhân thiếu ngươi một mạng, ần này ân tình xem như trả không hết. - Ninh Nguyên Hiến yếu ớt nói.
Thẩm Lãng nói:
- Ninh Diễm cùng thần ngủ cùng một chỗ, cho nên tất cả chuyện này cũng là thần phải làm.
Nghe những lời này, tay Ninh Nguyên Hiến run một cái.
Dù cho hắn có ơn cứu mạng với ta, cũng ngăn cản không được cảm giác bị kích động muốn đánh ta đó.
- Có người hạ độc hại ta à? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Đáp án này đối với ông vô cùng trọng yếu.
Mà lúc này Thẩm Lãng nếu như nói có người hại ông, vậy toàn bộ Việt quốc sẽ mở sóng to gió lớn.
Đầu tiên có hiềm nghi chính là Xung phi, cuối cùng quốc quân vẫn đang phát bệnh trên giường bà.
Xung phi có hiềm nghi, Tam vương tử thì có hiềm nghi, gia tộc họ Xung cũng có hiềm nghi.
Cho nên Thẩm Lãng lúc này thêm một câu đâm chọt, lực sát thương cực lớn.
Thế nhưng Thẩm Lãng lắc đầu đáp:
- Không có, nguyên nhân là thân thể của bệ hạ.
Quốc quân thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Ông tình nguyện là thân thể mình có bệnh, cũng không muốn có người hại mình.
Nếu như đây là có người xuất thủ hại, vậy quá đau lòng.
- Ta, thân thể ta rất tốt mà. - Ninh Nguyên Hiến nói.
Thân thể Ninh Nguyên Hiến quả thực xem như rất tốt, năm mươi mấy tuổi nhìn qua tối đa bốn mươi, hoàn toàn là dáng vẻ tráng niên.
Thẩm Lãng muốn nói lại thôi.
- Làm sao? - Ninh Nguyên Hiến cất giọng run rẩy.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, có phải ngài gần đây cảm thấy tay run hay không, lúc đứng im một chỗ, liền bị run không tự chủ. Thế nhưng lúc cầm nắm vật gì đó ngược lại không có việc gì?
Ninh Nguyên Hiến gật đầu.
Triệu chứng này, năm ngoái ông liền phát hiện, cho nên lúc không có chuyện gì làm ông liền thích cầm một món đồ thưởng thức, xác định hai tay của mình linh hoạt.
Thẩm Lãng hỏi:
- Vậy ngài có cảm thấy tứ chi có chút cứng ngắc hay không?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Rất ngẫu nhiên.
Thẩm Lãng hỏi:
- Vậy gần đây giấc ngủ thế nào?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Không tốt lắm.
Lòng Thẩm Lãng trầm xuống.
Ninh Nguyên Hiến hỏi:
- Thế nào? Có tin tức gì xấu, ta có thể chịu được.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu như thần không có chẩn đoán bệnh sai, ngài có thể mắc phải một bệnh cực kỳ hiếm, chứng bệnh cản trở vận động, nó được gọi là hội chứng Parkinson.
Ninh Nguyên Hiến biến sắc, nắm chặt bàn tay.
Nhắm mắt lại.
Tại sao lại như thế?
Thân thể ông rõ ràng rất tốt kia mà.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Có thể trị được không?
Thẩm Lãng nói:
- Có thể giảm bớt, không cách nào trị tận gốc.
Ninh Nguyên Hiến sau này nằm một cái nói:
- Vậy... vậy quả nhân còn có thể sống mấy năm?
Thẩm Lãng nói:
- Cái này bệ hạ xin yên tâm, nếu thần chăm sóc cẩn thận, bệ hạ sống thêm mười mấy hai mươi năm vấn đề không lớn. Thế nhưng... Loại bệnh này sẽ ngày càng phát triển, chứng run tứ chi của ngài sẽ càng ngày càng rõ ràng, đến phía sau có thể bước đi cũng thành vấn đề, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn.
Ninh Nguyên Hiến ngẩng đầu lên, cả người rơi vào trong đau khổ.
Ước chừng một lúc lâu, ông mở miệng nói:
- Vậy khoảng cách thời gian ta không cách nào bước đi, có thể còn có bao nhiêu năm?
Thẩm Lãng nói:
- Có thể sáu bảy năm.
Khóe mắt Ninh Nguyên Hiến ướt, chảy ra nước mắt.
Ông là một người tinh trí, luôn cảm thấy bản thân mình khỏe mạnh cường tráng.
Ông nghĩ bản thân mình chí ít
có thể khỏe mạnh đến tám chín mười tuổi, sống lâu trăm tuổi cũng không có vấn đề.
Thế nhưng bây giờ...
Tin tức này như là sấm sét.
Ước chừng một lúc lâu, Ninh Nguyên Hiến mở mắt.
- Nhóc con, một quân vương không thể lộ ra điệu bộ yếu ớt, bằng không thần tử sẽ phải mất đi kính sợ, địch nhân ở chung quanh cũng sẽ lộ ra răng nanh.
- Thời gian của quả nhân không còn nhiều, không nhiều lắm!
- Trước khi quả nhân hoàn toàn yếu ớt, tranh ngôi nhất định phải có một kết quả.
- Nhất định phải có kết quả! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Bằng không chờ đến khi ta nằm liệt trên giường không thể bước đi, sẽ không thể chấn nhiếp Ninh Kỳ cùng Ninh Dực, cho đến lúc này Việt quốc có thể sẽ bạo phát nội chiến, thậm chí có thể chia rẽ, ta không chịu nổi cái hậu quả này, như vậy cơ nghiệp họ Ninh của ta coi như xong rồi.
Thẩm Lãng lặng im.
Qua một lúc lâu nói:
- Bệ hạ, Thiên Nhai Hải Các nắm giữ không ít văn minh thượng cổ, thần bí khó lường. Có thể bọn họ có biện pháp cứu bệ hạ hoàn toàn.
- Không! Không! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Không tìm bọn họ, không tìm bọn họ, ta thà nằm liệt trên giường, cũng không tìm bọn họ. Nếu là Khương Ly bệ hạ thắng, những thế lực này đã sớm tan thành mây khói.
Lúc này, Ninh Nguyên Hiến không che giấu chút nào sự chán ghét với Thiên Nhai Hải Các.
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:
- Thẩm Lãng, ngươi nói xem, hai người Ninh Kỳ cùng Ninh Dực, người nào thích hợp kế thừa ngai vàng của quả nhân?
Thẩm Lãng nói:
- Ninh Chính điện hạ.
Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ nói:
- Quả nhân hỏi ngươi Ninh Kỳ cùng Ninh Dực người nào thích hợp hơn.
Thẩm Lãng im lặng một lúc lâu rồi đáp:
- Bệ hạ, thế lực họ Chúc quá lớn, hơn nữa cùng đế quốc Đại Viêm quan hệ quá mật thiết. Hôm nay tân chính đế quốc Đại Viêm đã tiến vào hồi cuối, một khi nó hoàn toàn hoàn thành trung ương tập quyền, các nước chư hầu chung quanh còn có thể giữ vững độc lập hay không? Đế quốc Đại Viêm có thể nuốt hết chúng ta hay không? Một khi đến ngày đó, gia tộc họ Chúc sẽ trở thành tiên phong của đế quốc Đại Viêm chiếm đoạt Việt quốc của ta.
Quốc quân cũng biết rõ điểm này, thế nhưng lúc trước thân thể ông khoẻ mạnh còn có thể nỗ lực lảng tránh chuyện này.
Ông cảm thấy thời gian của mình còn rất nhiều, có đầy đủ kinh nghiệm cùng thời gian giải quyết vấn đề này.
Chờ Chúc Hoằng Chủ sau khi mất đi, gia tộc họ Chúc liền mất đi cột cờ.
Thế nhưng bây giờ thời gian quốc quân cũng không nhiều.
Thẩm Lãng nói:
- Ta muốn bệ hạ chính là bởi vì thấy được điểm này, cho nên mới tùy ý Tam vương tử Ninh Kỳ phát triển, chính là vì thoát khỏi cục diện này, là Việt quốc tương lai cung cấp một khả năng khác.
Ninh Nguyên Hiến gật đầu thừa nhận.
Thẩm Lãng nói:
- Chúc tướng vì để cho ngài tiêu trừ cảnh giác, cho nên trường kỳ dưỡng bệnh ở nhà, hoàn toàn không có điệu bộ quyền thần chút nào. Thế nhưng gần đây, Chúc tướng cũng lộ ra một chút răng nanh, đối với ngài tiến hành chấn nhiếp nhất định.
Bởi do Thẩm Lãng, quốc quân Ninh Nguyên Hiến lần này đại hoạch toàn thắng khỏi tình thế nguy hiểm, danh dự đến đỉnh phong.
Cho nên Tể tướng Chúc Hoằng Chủ lại lộ diện xuất thủ vài lần, áp chế sự kiện thư sinh khóc tThánh miếu, áp chế phe Thái tử tấn công với Trương Xung.
Tuy rằng biểu hiện ra bên ngoài, lão làm mỗi một việc cũng là vì quốc quân, đều phù hợp tâm ý quốc quân.
Nhưng đây cũng là hướng thiên hạ tất cả mọi người biểu hiện sức mạnh của lão, cũng là muốn quốc quân xem sức mạnh của lão biểu diễn ra thế nào.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy Ninh Kỳ kế thừa ngai vàng thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Cũng không được.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ninh Kỳ vẫn là vô cùng xuất sắc, nó mới có thể trấn áp họ Xung cùng họ Tiết.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, ta tin tưởng Tam điện hạ có thể trấn áp họ Xung cùng họ Tiết. Thế nhưng, ngài ấy không ngăn cản được văn võ phân liệt. Gia tộc họ Chúc sẽ không dễ dàng tha thứ nếu Tam điện hạ lên ngôi, họ Xung cùng họ Tiết thì sẽ không dễ dàng tha thứ Thái tử thượng vị! Đôi bên mặc dù không có xé rách da mặt, nhưng đã không chết không thôi.
Thẩm Lãng nói tiếp:
- Ngược lại, Ninh Chính điện hạ lên ngôi, đối với đôi bên mà nói, ngược lại một kết quả miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
Ninh Nguyên Hiến cau mày nói:
- Không được, ngươi không cần loạn mang theo hàng lậu, Ninh Chính quá yếu.
Thẩm Lãng nói:
- Không, Ninh Chính điện hạ một chút đều không yếu, chẳng qua là quá chính trực!
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Không được, không được, Ninh Chính không có khả năng trấn được họ Xung, cũng không thể có thể trấn được họ Chúc.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu họ Chúc cùng họ Xung đôi bên lưỡng bại câu thương thì sao? Dưới trướng Ninh Chính có phụ tá là những người có huyết mạch đặc biệt của Khương Ly bệ hạ, tương lai bất khả hạn lượng, có thể xây dựng được một lực lượng cường đại.
Ninh Nguyên Hiến vẫn lắc đầu:
- Ninh Chính quá yếu, quá yếu.
Thẩm Lãng nói:
- Ninh Chính điện hạ tương lai có họ Kim chúng ta, có họ Biện, có Trương Xung phụ tá, sao mà yếu đi được?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Trừ ngươi ra họ Kim ra, không ai sẽ để ý tới Ninh Chính.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy cũng phải trách chính ngài, ngài bình thường với Ninh Chính điện hạ chán ghét coi thường như thế, cho nên thiên hạ quần thần cũng theo coi khinh Ninh Chính điện hạ. Chỉ cần ngài đổi thái độ, chỉ cần Ninh Chính điện hạ biểu hiện ra lực lượng cường đại, họ Biện cùng Trương Xung tự nhiên sẽ dựa vào đây.
Nghe được Thẩm Lãng trách cứ, quốc quân cũng không có tức giận, bởi vì hắn nói là tình hình thực tế.
Tiếp tục Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, ngài căn bản không để cho Ninh Chính điện hạ thử qua, làm thế nào biết Ninh Chính không được?
Quốc quân cau mày không nói, hắn vẫn cảm giác đau đầu, lại lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Thẩm Lãng nói:
- Tuy rằng thời gian ngài lần này nhồi máu não rất ngắn, nhưng đối với thân thể tổn thương vẫn lớn. Tối thiểu nửa tháng phải nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này ngài không thể vào triều, đến lúc đó sẽ phát sinh cục diện gì?
Ninh Nguyên Hiến cho tới nay thân thể đều tốt, một khi bị bệnh, hậu quả chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.
Nửa tháng không thượng triều, cũng đủ để triều cục rung chuyển.
Thẩm Lãng nói:
- Ngài bị bệnh không thể vào triều, trong khoảng thời gian này cục diện nhất định sẽ chuyển biến xấu. Đến lúc đó Thái tử điện hạ cùng Tam vương tử đều có thể ra tay, bọn họ tranh ngôi sẽ trong nháy mắt trở nên kịch liệt. Quan trọng nhất là chiến cuộc nước Nam Ẩu, còn có nước Sở bên kia, hoàn cảnh bên ngoài chúng ta sẽ lập tức trở nên hiểm ác đáng sợ hơn.
- Nhất là là nước Sở bên kia, tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội lần này, cuối cùng ngài sinh bệnh liền trở nên suy yếu, địch nhân ở chung quanh đương nhiên sẽ lộ ra răng nanh, muốn thừa cơ điên cuồng cắn một cái.
- Cho nên bây giờ muốn phải qua đàm phán để giải quyết Việt quốc cùng nước Sở tranh chấp đã hoàn toàn không thể nào, trừ phi Việt quốc chúng ta thỏa hiệp nhượng bộ.
- Mà chúng ta một khi nhượng bộ, Sở vương chỉ biết càng thêm ỷ thế hiếp người, từng bước ép sát, thậm chí sẽ xuất hiện tình trạng rõ ràng là Việt quốc chúng ta đánh thắng, lại phải ký hiệp ước mất chủ quyền nhục nhã.
Ninh Nguyên Hiến gật đầu.
Sở vương người này ông hiểu rất rõ, tham lam xảo quyệt, cáo già.
Ở trên bàn đàm phán dù cho Việt quốc có một chút nhượng bộ, mồm sư tử ông ta mở lớn, lúc trước đáp ứng toàn bộ phủ định.
Nói không chừng lại muốn để Việt quốc cắt nhường mười mấy dặm đường biên giới, lại muốn để Việt vương công khai xin lỗi, lại muốn để Việt quốc đền tiền một triệu lượng vàng.
Thậm chí thừa dịp Việt vương sinh bệnh, ông ta còn sẽ làm ra một chút hành động nguy hiểm tiến hành thăm dò.
Thẩm Lãng nói:
- Cho nên đàm phán đã không giải quyết được vấn đề, chúng ta trực tiếp tới một trận chuyến săn biên giới. Người thắng thu được cắt đất, đền tiền!
- Bốn tháng sau đó thân thể ngài đã bình phục, lại một lần nữa tinh thần phấn chấn xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.
- Đến lúc đó ngài chỉ cần ở chuyến săn biên giới hoàn toàn đánh bại Sở vương, vậy Sở vương sẽ hoàn toàn rụt, danh tiếng ngài sẽ lại một lần nữa như mặt trời ban trưa, hoàn toàn trung hoà hiệu ứng xấu sinh bệnh lúc này đây mang lại, bất kể là thần tử còn là địch nhân của ngài, đều có thể đối với ngài một lần nữa trở nên sợ hãi.
- Cho nên chuyến săn biên giới lần này, chúng ta không thể thế lực ngang nhau, đôi bên thế lực phải vô cùng cách xa, để nước Sở cảm thấy tất thắng, như thế ông ta mới có thể hoàn toàn tâm động.
- Thần bắt đầu từ con số không chiêu mộ tân binh, trong vòng bốn tháng đưa bọn họ luyện thành vô địch tinh nhuệ.
- Hai nghìn tân quân đánh bại năm nghìn tinh nhuệ nước Sở, cái kết quả chiến đấu này tuyệt đối huy hoàng, tuyệt đối chấn động, tuyệt đối kỳ tích!
- Bệ hạ, ngài bây giờ càng cần một trận thắng lợi kỳ tích, với Sở vương, với thần tử quốc nội, với nước Nam Ẩu cũng chấn nhiếp to lớn.
- Thắng lợi như vậy, có được tỉ suất chi phí kinh người, không cần mười vạn đại quân, cũng không cần con số quân phí khổng lồ, thế nhưng lấy được hiệu quả lại là giống nhau.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nếu như thua thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Người trong thiên hạ đều cho là chúng ta thất bại, nhưng thần có thể bảo đảm sẽ không thua! Nếu như thua, ta mang theo Ninh Chính điện hạ bỏ trốn mất dạng, rời bến đi thành Nộ Triều, hoàn toàn bỏ đi tranh ngôi. Nếu như thần thành công, bệ hạ...
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi lại muốn cái gì?
- Ngài chính thức cho Ninh Chính cơ hội tranh ngôi, để Ninh Chính đảm nhiệm Thiên Việt Đề đốc! - Thẩm Lãng nói:
- Hơn nữa, để Ninh Chính điện hạ tăng cường quân bị năm nghìn.
Đề đốc thành Thiên Việt.
Quản lý toàn bộ Thành Vệ Quân kinh đô, tuyệt đối là Đề đốc đệ nhất thiên hạ.
Hơn nữa bây giờ Đề đốc thành Thiên Việt là người của Thái tử, người này nhiều lần mạo phạm Thẩm Lãng.
Ở cửa thành bao vây Thẩm Lãng, muốn bắt người cũng là gã. Vọt vào phủ Ninh Chính, muốn bắt Thẩm Lãng lại đi người cũng là gã. Phái ra mấy nghìn đại quân bao vây người của Thẩm Lãng, vẫn là gã. Một khi cướp đi chức Đề đốc Thiên Việt, chẳng khác nào cho Thái tử một lần đả kích khổng lồ.
Mà đối với Ninh Chính mà nói, hoàn toàn được xưng là một bước lên mây.
Cái này chẳng khác nào quốc quân Ninh Nguyên Hiến hướng thiên hạ tuyên cáo, Ninh Chính chính thức thu được tư cách tranh ngôi.
Thẩm Lãng nói đúng.
Ninh Nguyên Hiến vô cùng cần một trận thắng lợi thế này.
Nếu như Thẩm Lãng thật có thể đủ thành công sáng tạo kỳ tích, vậy thật sự là một mũi tên ba con chim.
Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến càng nghĩ, vẫn cảm thấy hoang đường.
Bắt đầu từ con số không chiêu binh, chỉ bốn tháng, liền luyện thành thiên hạ vô địch đệ nhất tinh nhuệ?
Điều này sao mà được kia chứ?
Một khi chuyến săn biên giới, nước Sở nhất định sẽ xuất động quân đội tinh nhuệ cường đại nhất.
Lần trước chuyến săn biên giới, Ninh Nguyên Hiến còn bại bởi Ngô vương.
Mà quân đội tinh nhuệ nhất nước Sở so với nước Ngô càng mạnh.
Gần mười mấy năm qua, Việt quốc trên cơ bản không có đánh trận.
Mà nước Sở ở phía tây cùng nước Tân Càn, nước Lương có thể nói là không ngừng xung đột, chiến loạn không ngừng.
Trình độ nào đó, quân đội nước Sở càng thêm dũng mãnh thiện chiến một chút.
Thẩm Lãng mới vừa huấn luyện hai nghìn tân binh bốn tháng, muốn đánh bại năm nghìn quân tinh nhuệ nhất nước Sở?
Nhìn qua thật giống là chuyện Nghìn lẻ một đêm, mơ mộng hão huyền.
Thế nhưng những gì Thẩm Lãng từng chém gió, toàn bộ đều thực hiện.
Cái này nhưng mà lúc này chém gió lớn hơn tất cả trước đó.
Phải làm sao?
Có nên đánh cuộc một cái hay không?
Vào lúc trước, quốc quân là thật không muốn đánh cuộc.
Nhưng đi qua lúc này đây sinh bệnh, ở quỷ môn quan đi một vòng.
Là Thẩm Lãng cứu ông trở về.
Nội chuyện này cũng là kỳ tích.
Có thể thằng nhóc này chính là trời cao ban thưởng cho ông.
Ninh Nguyên Hiến nhìn Thẩm Lãng một lúc lâu rồi nói:
- Thẩm Lãng, ta không tin Ninh Chính, thế nhưng ta tin ngươi. Để cho ngươi bắt đầu từ con số không luyện binh, đồng thời tiến hành chuyến săn biên giới. Nếu như ngươi thua, ngươi lập tức đi, đi xa hải ngoại, càng xa càng tốt! Dựa theo cách ngươi nói, bị mắc cái bệnh Parkinson, thời giờ của ta không nhiều lắm. Một khi ta thực sự yếu ớt sẽ cũng không bảo vệ được ngươi, Ninh Dực cùng Ninh Kỳ là sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Mỗi một chữ trong lời này của Ninh Nguyên Hiến đều tràn đầy đau thương.
Tiếp tục, tinh thần ông lại chấn động:
- Nếu lần này ngươi thắng, ta chính thức cho Ninh Chính cơ hội tranh ngôi, sắc phong hắn là Đề đốc Thiên Việt, tăng cường quân bị năm nghìn.
Thẩm Lãng đưa tay ra nói:
- Một lời đã định!
Quốc quân đưa tay nắm:
- Một lời đã định.
Mặc dù ông vô cùng gắng sức nhịn xuống, nhưng tay vẫn có chút run.
- Bệ hạ, thần sẽ không để cho ngài thất vọng, kỳ tích một trận chiến này, thần không chỉ vì Ninh Chính điện hạ, càng vì ngài!
...
Thẩm Lãng về đến nhà!
Gặp được một người đã lâu quá không gặp, tức khắc vô cùng ngạc nhiên.
Vân Mộng Trạch, vị sứ giả đế quốc chân thật nhiệt tình, vì hắ và Ninh Diễm trở về Viêm Kinh, cầu người nơi nơi, bị người khác khinh bỉ nơi nơi.
- Ca!
- Lãng đệ!
Thẩm Lãng cùng Vân Mộng Trạch ôm nhau!
- Lãng đệ, ta rõ ràng là một người vô dụng, khổ cực bôn ba mấy tháng, còn không bằng nửa phong thư của Ninh Hàn.
Vân Mộng Trạch lại một lần nữa tự giễu, mấy tháng này gã rõ ràng cảm thấy sâu sắc sự bất lực và trào phúng.
Tiếp tục, gã thoáng do dự một chút rồi nói:
- Lãng đệ, chỗ ta có một tin tức, đệ có thể muốn biết, Cừu Yêu Nhi ở hải ngoại lập quốc.