Thế nhưng cảnh vật bên trong nước Ngô vẫn hoang tàn khắp nơi, Biện Tiêu thực sự giết quá ác, tác động đến phạm vi vượt qua mười lăm quận, gần một phần ba quốc thổ đều bị một lần tai họa.
Bị giết nhiều người vẫn xếp hạng nhì.
Mấu chốt là thiếu lương thực.
Bởi vì lúc Biện Tiêu cướp bóc, không biết đốt bao nhiêu kho lúa, thậm chí cây lương thực còn cắm trong đất chưa đến lúc gặt cũng bị đốt sạch.
Cho nên vụ thu năm nay, sản lượng lương thực của nước Ngô giảm một phần tư.
Cộng thêm viễn chinh thành Nộ Triều thất bại, càng thêm họa vô đơn chí.
Suốt mấy tháng nay, nước Ngô từ trên xuống dưới đều ở đây nghỉ ngơi lấy lại sức.
Ngô vương trẻ tuổi, lúc trước để ra vẻ uy nghiêm, còn chuyên môn để râu.
Thế nhưng sau mấy tháng đại bại, gã ngược lại cạo sạch cái chòm râu của mình.
Bị người ta kêu là trẻ con liền trẻ con đi, một quân vương thành thục cũng không phải là nhìn râu mép.
Hôm nay vua Ngô lại một lần nữa nghênh đón sứ giả nước Sở, vẫn là tay Lễ bộ Thị lang nước Sở. từng gặp vua Việt Ninh Nguyên Hiến và đạt thắng lợi ngoại giao.
- Việt vương bệnh nặng, muốn thỏa hiệp với đại vương nhà ta, nhưng lại không muốn gánh cái tội nhục nước mất chủ quyền nên đã nói ra chuyến săn biên giới hoang đường này. - Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Về chuyện này Ngô vương có thể đã nghe rồi.
Ngô vương đương nhiên đã nghe nói, thậm chí muốn không nghe còn khó hơn.
Chuyện này đã truyền đi sôi sùng sục.
- Ngược lại có nghe phong thanh.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Cử động lần này của Ninh Nguyên Hiến rất vô sỉ, rõ ràng cố ý để cho Thẩm Lãng cùng Ninh Chính làm con cờ thí, cắt nhường lợi ích nước Sở ta đây, đổi lấy biên cảnh an bình mà thôi.
Ngô vương nói:
- Lại có việc này?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói::
- Nghe nói nước Ngô gần đây mất mùa, không biết có việc này hay không?
Ngô vương nói:
- Thiếu lương là thật, nhưng không đến mức mất mùa.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Nước Sở phía chúng ta năm nay ngược lại thu hoạch lớn, chúng ta là hai nước huynh đệ, cho nên sẵn lòng mượn cho đại vương một triệu thạch lương thực.
Nghe những lời này, Ngô vương kinh ngạc, chư thần xung quanh vui vẻ.
Một triệu thạch lương thực, chính là hơn một trăm triệu cân, tuyệt đối con số khổng lồ.
Nhóm lương thực này cũng đủ hai trăm vạn người ăn hai ba tháng, tuy rằng còn hơi ít, nhưng ít ra có thể sống qua mùa đông.
Nước Sở lại chơi lớn đến như vậy à?
Ngô vương nói:
- Sở vương nhân nghĩa như thế, thật sự khiến cho quả nhân cảm động, ta đây liền viết giấy nợ cho đại vương nhà ngươi.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Ngô vương, chúng ta không chỉ sẵn lòng cho mượn lương thực, hơn nữa còn không lấy lời.
Ngô vương từ trên ngai đi xuống, hướng về phía tây nam chắp tay nói:
- Sở vương quả là chân vương giả.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đương nhiên, nhưng mà đại vương nhà ta có một yêu cầu nho nhỏ.
Ngô vương nói:
- Yêu cầu gì?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Nghe nói đại vương lúc trước đã từng cùng Việt vương ký kết hiệp ước bí mật gì?
Ngô vương nói:
- Không có, không biết quý sứ là từ đâu nghe nói vậy?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Tốt nhất là không có, nhưng mà đại vương nhà ta muốn ngài tuyên cáo thiên hạ, mặc kệ ngài lúc trước cùng Việt vương Ninh Nguyên Hiến ký kết cái mật ước gì, toàn bộ trở thành phế thải.
Đây là muốn để Ngô vương xé bỏ mật ước Ngô Việt.
Dĩ nhiên, thế giới này mặc kệ cái mật ước gì cũng dùng để xé bỏ.
Chỉ bất quá cái tốc độ xé bỏ này cũng không tránh khỏi quá nhanh đi, lúc này mới chỉ thời gian mấy tháng, gần như cũng coi là vết mực chưa khô, vậy mà phải trở thành giấy chùi đít?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Không chỉ có như thế, đại vương nhà ta nguyện ý cùng nước Ngô ký kết hiệp ước bí mật, hai nước chúng ta kết làm hai nước huynh đệ.
Ngô vương nói:
- Ta cùng với nước Sở, vốn là quốc gia huynh đệ kia mà.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Vẫn cần có nghi thức, chưa kể chỉ có một tờ hiệp ước mà thôi.
Ý kiến của nước Sở đã đặc biệt rõ ràng.
Chỉ cần Ngô vương xé bỏ hiệp ước cùng Việt vương ký kết, đồng thời cùng Sở vương ký kết hiệp ước bí mật, là có thể mượn đến một triệu thạch lương thực, hơn nữa không có lấy lãi.
Chuyện này kỳ thực căn bản không cần nước Ngô cố gắng hy sinh tí lợi ích nào.
Xu Mật Sứ nước Ngô là Ngô Trực bỗng nhiên nói:
- Quý sứ, hiện tại xem ra cái gọi là chuyến săn biên giới, căn bản là Việt vương Ninh Nguyên Hiến cố ý cắt thịt cho nước Sở các người đúng không?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đã và sẽ không có, Ninh Nguyên Hiến bệnh nặng nên chuyện tranh ngôi trong nước càng ngày càng nghiêm trọng, Việt vương sợ nước Sở chúng ta xuất binh, vốn là muốn trực tiếp thỏa hiệp, nhưng lại cảm thấy quá mức sỉ nhục khó coi, cho nên mới đưa ra chuyến săn biên giới vô lý, rõ ràng là cố ý thua cho chúng ta, hy sinh hết hai tên vô danh tiểu tốt Ninh Chính cùng Thẩm Lãng này.
Ngô Trực nói:
- Như vậy sau khi chuyến săn biên giới hoang đường ấy thì sao?
Ý tứ của gã vô cùng rõ ràng, khẩu vị của nước Sở chẳng lẽ dừng ở chỗ này hay sao?
Sau khi thắng chuyến săn biên giới, lấy được hai mươi dặm đường biên giới cùng tám mươi vạn lượng vàng bồi thường, nước Sở liền sẽ bỏ qua Việt quốc à?
Là được một tấc lại muốn tiến một thước? Tiến thêm một bước đe doạ chiến tranh?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đương nhiên là dừng ở đây, đại vương nhà ta chú ý uy tín nhất.
Ngô Trực cười nói:
- Uy tín của Sở vương, quả thực mỗi người đều biết.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đại vương chỉ cần vứt bỏ cái mật ước cùng Việt quốc thành rác, sau đó cùng nước Sở chúng ta ký kết hiệp ước bí mật,, liền có thể được một triệu thạch lương thực, cớ sao mà không làm vậy?
Nghe những lời này, đông đảo thần tử đều gật đầu.
Ngô vương nói:
- Quý sứ đi nghỉ trước, đại sự quan trong, chúng ta cần thương lượng trước một chút.
Lễ bộ Thị lang nước Sở xin cáo lui.
Tiếp đó trên triều đình của Ngô vương lập tức nghị luận ầm ĩ.
Vượt qua hơn phân nửa thần tử đều tán thành.
Đây hoàn toàn là buôn bán không cần vốn.
Xé bỏ một phần hiệp ước, một lần nữa ký kết một phần, là có thể đổi lấy một triệu thạch lương thực.
Thiên hạ đi đâu đi tìm ra chuyện tốt như vậy hả?
Không đáp ứng, liền là người ngu.
Thế là đông đảo thần tử đều lạy xuống, dập đầu xin Ngô vương đáp ứng.
- Bệ hạ, mấy triệu dân đói gào khóc đòi ăn, vô cùng thê thảm!
- Bệ hạ, mùa đông này càng ngày càng lạnh, nếu không có lương thực ăn, thực sự phải chết đói người.
- Bệ hạ, vạn dân như con, hy vọng bệ hạ như là trông chờ phụ mẫu.
Ngụ ý đặc biệt rõ ràng, chính là muốn để Ngô vương đáp ứng, trước cầm lương thực thu vào tay cái đã, sau lại tính tiếp.
Ngô vương cười nói:
- Ý kiến của các khanh, quả nhân biết, trước tiên lui về đi.
Đông đảo thần tử thừa dịp bãi triều, lại một lần nữa dập đầu xin Ngô vương thương tiếc vạn dân.
...
Bên trong thư phòng, Ngô vương tức giận.
Gã không phải tức giận với nước Sở, mà là tức giận với đám thần tử của mình.
Lẽ nào đại vương như quả nhân cứ không có liêm sỉ, không hề có uy tín như vậy à?
Mới vừa ký kết hiệp ước, mấy tháng liền trở thành phế thải?
Vì một triệu thạch lương thực, liền đầu nhập vào vòng tay nước Sở?
Xem quả nhân là gì vậy? Kỹ nữ trong kỹ viện hay sao? Cái phường không hề có liêm sỉ!
Ngô Trực nói:
- Bệ hạ không nên tức giận, thần tử lo lắng cùng quân vương suy tính vốn cũng chẳng hề giống nhau.
Ngô vương cười lạnh nói:
- Đúng rồi, trong mắt đám thần tử kia, danh dự của đại vương ta đây chẳng phải quá quan trọng, dựa vào danh tiếng để đổi lấy lương thực tại sao không làm? Nhưng mà bọn chúng cũng không nghĩ thêm sao, danh tiếng của quả nhân có thể bán được mấy lần?
Ngô Trực nói:
- Ý nghĩ của bọn họ có thể còn không dừng lại ở những thứ này đâu.
Ngô vương nói:
- Nước Ngô của ta thiếu lương, nhưng cũng không thiếu lương, trong nhà của đám đại thần hào phú này lương thực chồng chất như núi, đây là sợ quả nhân hướng bọn họ hoá duyên mà, vì hà tiện, đương nhiên muốn cho quả nhân bán đứng danh dự đi đổi lương thực, như thế bọn họ có thể bảo vệ lấy mớ lương thực trong nhà rồi.
Ngô Trực nói:
- Những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng là... Cục diện kế tiếp, nước Ngô của ta trả lời thế nào, phía nam chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện một vị kiêu hùng kinh thiên.
Vua Căng!
Nhắc tới tên này, trong lòng vua Ngô vô cùng thán phục.
Vua Căng so với gã trẻ hơn mấy tuổi, hơn nữa lúc kế thừa quốc chủ Nam Ẩu gần như không có gì cả, hoàn toàn là một con rối.
Chỉ hai ba năm thời gian.
Lại có thể phải biến thành chủ của toàn tộc tộc Sa Man.
Lúc nước Nam Ẩu phản loạn, tất cả mọi người cho rằng vua Căng sẽ bị nghiền chết như một con kiến hôi vậy.
Nhưng không nghĩ tới lúc này mới qua hơn một năm, mắt thấy phía nam sẽ có một vị vương giả quật khởi.
Cảm thấy không bằng... chà.
Vị vua Căng này rõ ràng từ trong tuyệt cảnh ngược dòng mà lên, sáng tạo kỳ tích.
Đại quân nước Việt chiếm lĩnh đại bộ phận quốc thổ nước Nam Ẩu, vua Căng chẳng những không vội, ngược lại mượn loại chiến tranh này mà thống nhất toàn bộ tộc Sa Man.
Rõ ràng chơi cực kỳ lớn.
Trời phù hộ rồi.
Mà Ngô vương kế thừa ngai vàng từ bậc cha chú, kết quả đến bây giờ còn một mảnh hỗn độn, so sánh mà nói, thật sự khiến cho người ta phải xấu hổ.
Ngô vương nói:
- Nếu như vua Sở đã cùng vua Căng thật sự ký kết hiệp ước bí mật, chờ vua Căng đoạt lại nước Nam Ẩu, chiếm toàn bộ khu vực phía nam, chính là lúc đại quân của nước Sở đông tiến.
Ngô Trực nói:
- Cho nên chuyến săn biên giới lần này lợi thế căn bản là không thỏa mãn được Sở vương, thứ cáo già sẽ chắc chắn mở mồm sư tử thật to, được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục đe doạ Ninh Nguyên Hiến.
Ngô vương trầm mặc chốc lát nói:
- Vương thúc, chúng ta chỉ có thể đứng ở phía người thắng thôi.
Đúng rồi!
Cái này mới là trọng yếu nhất.
Lần trước đại chiến, nước Ngô tổn thất quá lớn, chí ít cần tu sanh dưỡng tức hơn nửa năm.
Nước Ngô trong tay lợi thế không nhiều lắm.
Không có thể tùy ý ném ra, hơn nữa nhất định phải áp đối.
Ngô Trực nói:
- Việt vương dùng chuyến săn biên giới lợi thế lấy tư cách kế hoãn binh, làm mồi. Nhưng nước Sở làm sao không phải lấy một triệu thạch lương thực llàm mồi mà, để chúng ta xé bỏ cùng Việt quốc hiệp ước chỉ là bước đầu tiên, thứ ông ta mong muốn là kéo chúng ta lên chiến xa của vua Căng.
Ngô vương nói:
- Không sai, lần trước là chiến xa Tô Nan, lần này là chiến xa vua Căng. Vị Sở vương này thật đúng là gian xảo, cho tới bây giờ chỉ muốn ngư ông đắc lợi, chẳng bao giờ nghĩ tới lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Ngô Trực nói:
- Nhưng mà vua Căng cùng Tô Nan cũng là hoàn toàn khác nhau, nếu như hắn thực sự thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, đây chính là có mười vạn đại quân, hơn nữa còn là quân đội dã man nhất, cường đại nhất thiên hạ. Một khi cục diện phía nam nước Việt trở nên thối nát, nước Sở cũng sẽ không như lần trước gây náo động nho nhỏ mà sẽ gây nên cuộc chiến nghiêng nước. Cho nên Si63 vương mới không kịp chờ đợi muốn kéo nước Ngô của ta vào chiến cuộc đó.
Ngô vương hoàn toàn có thể tưởng tượng.
Trận đại chiến kế tiếp một khi nổ ra sẽ vô cùng kinh người.
Có thể sẽ là chân chánh tam quốc đại quyết chiến, thậm chí tứ quốc đại quyết chiến.
Vận dụng tổng binh lực, có thể sẽ vượt qua bốn năm mươi vạn, cùng một cuộc chiến tranh mấy tháng trước hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Khả năng trận siêu quyết chiến này là quyết định vận mạng của bốn nước.
Ngô Trực nói:
- Cho nên chúng ta dù cho phải xé bỏ hiệp ước cùng Việt quốc, sẽ phải phải ký cái thứ hiệp ước bí mật ba nước, cũng phải chờ tới vua Căng sau khi thành công hẵn nói. Bây giờ nước Sở vọng tưởng dùng một triệu thạch lương thực liền đổi lấy sự thay đổi của bệ hạ? Có phần cũng quá xuống giá.
Ngô vương bỗng nhiên hỏi:
- Nhỡ ra chuyến săn biên giới, Việt quốc thắng thì sao?
Nghe những lời này, Ngô Trực kinh ngạc.
Không thể nào đâu.
Cái gọi là chuyến săn biên giới, cũng là chân chính đối chiến trực tiếp nhất.
Không có bất kỳ mưu kế, liền trực tiếp là hai quân đối sát.
Tinh nhuệ của nước Sở quanh năm tham chiến, vốn là so với Việt quốc còn mạnh hơn một chút.
Năm nghìn với hai nghìn của Việt quốc.
Nghe nói Ninh Chính cùng Thẩm Lãng mới vừa chiêu mộ hai nghìn phế vật, mới vừa bắt đầu cái gọi là luyện binh.
Rõ ràng chính là cầm hai nghìn phế vật dùng để làm bia đỡ đạn hy sinh hết.
Làm sao có thể sẽ thắng?
Ngô vương nói:
- Nhỡ ra Việt quốc thắng, với nước Sở có phải một lần kinh hoàng mãnh liệt hay không?
Ngô Trực suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy đặc biệt hoang đường.
Ngô vương cười nói:
- Chúng ta đây liền hãy chờ xem, đương nhiên vở kịch lớn này nhân vật chính vẫn là vua Căng, hắn mới là đại nhân vật trong thế cục bốn nước phía nam.
Ngày kế.
Ngô vương chính thức cự tuyệt yêu cầu nước Sở, đồng thời thanh minh gã và Việt quốc ký kết chính là Hiệp định đình chiến, mà không phải hiệp ước bí mật gì.
Hơn nữa lời hứa của Ngô vương đáng giá nghìn vàng, tuyệt đối sẽ không vì tiểu lợi cực nhỏ mà xé bỏ hiệp ước vừa ký.
Tức khắc quần thần khóc thét, hô to dân đói đáng thương, làm sao nhịn nổi mùa đông này.
Ngô vương hạ chỉ.
Kể từ hôm nay, vương cung của gã giảm bớt hai phần ba chi phí, gã mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cháo loãng, ban tặng toàn bộ tiền tiết kiệm trong cung cho dân đói.
Tiếp tục, Ngô vương tự mình thăm hỏi nhà của một số trọng thần, hướng bọn họ viết xuống giấy nợ mượn lương thực.
Đám quan viên gia tộc hào môn nước Ngô đều hùng hồn góp tiền, trong vòng nửa tháng lại quyên tặng năm vạn thạch lương thực, nhét kẽ răng cũng chẳng đủ.
Ngay, sau đó tầng lớp trên của Việt quốc xuất hiện một sự kiện bí mật trọng đại, một danh sách quan trọng bị lộ ra.
Trong cái danh sách này toàn các quan lớn của nước Ngô, toàn bộ bị Hắc Thủy Đài Việt quốc bí mật thu mua hoặc là bức hiếp, làm ra rất nhiều sự việc bán đứng nước Ngô.
Việt vương tức giận, trừng phạt nghiêm khắc người Hắc Thủy Đài tiết lộ bí mật, chém giết ba người, nhốt mười mấy người.
Ngô vương nổi giận, tru diệt cả tộc một tên quan lớn nhị phẩm trong danh sách.
Trong nháy mắt gia tộc quyền thế nước Ngô đều hùng hồn giúp tiền, cứu tế nạn dân, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, liền trù tập tám mươi vạn thạch lương thực.
Ngô vương cảm động.
Tiếp đó ở trên triều đình trước mặt mọi người tỏ ý, cái gọi là sự kiện Việt quốc để lộ bí mật căn bản là một âm mưu.
Gã căn bản không tin quan viên nước Ngô sẽ bị Hắc Thủy Đài Việt quốc thu mua, gã tuyệt đối tin tưởng thần tử trung thành.
Tiếp đó, gã ngay trước toàn bộ thần tử đốt một mồi lửa cho tờ danh sách này.
Cũng chính là vào lúc này.
Ngô Mục chiến bại ở thành Nộ Triều chính thức tái nhậm chức.
Ngô vương đã mở ra chuyện thanh tẩy triều đình, đông đảo tân duệ từ từ thay thế cựu thần.
Tiếp tục sự kiện giúp nạn thiên tai cùng để lộ bí mật, Ngô vương chính thức bắt đầu tiến hành phản công với cựu thần.
...
Giang sơn đời nào cũng có người tài, tất cả tỏa sáng suốt nhiều năm.
Phía bắc vua Ngô đang trở nên thành thục, phía nam vua Căng quật khởi như là ngôi sao vậy, mắt thấy sẽ phải chiếu sáng cả bầu trời thế giới phương đông.
Hôm nay triều đình Việt quốc, cũng cực kỳ không êm ả.
Theo Việt vương Ninh Nguyên Hiến bị bệnh, Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ tranh ngôi cũng dần dần kịch liệt.
Vây quanh chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, đôi bên đã tranh thủ những cơ hội tốt trên ván cờ.
Nguyên bản phe Thái tử Trương Tử Húc đảm nhiệm chức vị này coi như ván đã đóng thuyền, còn kém hạ chỉ.
Thế nhưng vụ án đầu cơ trục lợi quân lương huyên náo bừng bừng khí thế, giữa chừng vị thiên chi kiêu tử Trương Tử Húc này cũng bị liên lụy đến.
Quan văn phe Thái tử có mấy chục người liên lụy trong đó.
Ngay sau đó lại bùng nổ vụ án tham ô quân phí kinh người, mấy chục tên võ tướng đều bị cuốn vào.
Toàn bộ án tử huyên náo càng lúc càng lớn.
Chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây lại một lần nữa mắc cạn.
Dưới tình hình náo nhiệt như thế, cuộc sống với một đứa con gái của Thẩm Lãng không có dính quan hệ đau khổ gì hết.
Nhưng vẫn là có không ít kẻ có lòng quan tâm.
Thẩm Lãng lúc trước được quốc quân nuông chiều như vậy, lần này sinh con gái, quốc quân có thể ban ân gì không?
Kết quả!
Hoàn toàn không có.
Không chỉ quốc quân không ban cho bất kỳ cái gì, ngay cả Biện phi cũng giống như hoàn toàn không biết chuyện này vậy.
Nghe nói Xung phi muốn tặng quà, nhưng bị quốc quân quát bảo ngưng lại.
Hướng gió đã đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Lãng thất sủng.
Quốc quân quyết tâm phải hi sinh Thẩm Lãng cùng Ninh Chính.
Chỉ cần chuyến săn biên giới vừa kết thúc, hai người này liền hoàn toàn xong đời.
...
Con gái cưng của Thẩm Lãng đã được hai mươi ngày tuổi.
Hắn hoàn toàn yêu thích không buông tay.
Thế nhưng đáng tiếc, bé con lớn vậy mà mỗi ngày chỉ ăn ngủ, ngủ rồi ăn, từ sáng đến tối đa số thời gian đều đang ngủ.
Thế nhưng lúc cô bé tỉnh, trên cơ bản đều bị Thẩm Lãng ôm vào trong ngực.
Cô bé ở trong bụng mẹ nghịch ngợm như vậy, thế nhưng sau khi sinh ra, lại có vẻ thật biết điều ngoan ngoãn yên lặng.
Hầu hết thời gian, bé giương to đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, khuôn mặt bé bỏng cũng đầy nghiêm túc.
Cũng không thích khóc chút nào.
Chỉ đến khi tã bẩn, mới có thể hừ hừ hai tiếng.
Tất cả mọi người phát hiện, Thẩm Lãng mỗi ngày đều ở đây ôm con gái, bãi săn Bắc Uyển cũng căn bản không đi, bên kia luyện binh cũng căn bản không quản.
Lần này mọi người xem được càng rõ ràng hơn.
Chuyến săn biên giới lần này, bản thân Thẩm Lãng cũng không có bất kỳ hy vọng nào, chính hắn đều bỏ qua.
Chiêu mộ hơn hai ngàn cái phế vật, sau đó liền ném ở trong quân doanh bãi săn Bắc Uyển chẳng quan tâm.
Một ngày này, Thẩm Lãng chờ thật lâu, cuối cùng cô bé tỉnh, hắn lại không kịp chờ đợi ôm đi ra khoe khoang.
Đại công công Lê Chuẩn như là kẻ trộm vậy, bí mật đến đây.
Bởi vì quốc quân đang “hi sinh” Thẩm Lãng mà, lấy tư cách tâm phúc của bệ hạ, Lê Chuẩn đương nhiên cũng phải trừng mắt lạnh nhạt với Thẩm Lãng.
- Chao ôi, người lớn chúng ta diễn trò, làm cho bé cưng chịu thua thiệt.
Đại công công Lê Chuẩn dè dặt ôm đứa bé vào trong ngực, tư thế lại so với Thẩm Lãng còn tiêu chuẩn hơn.
Lúc bé con được Thẩm Lãng ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc như lâm đại địch vậy.
Mà lúc được Lê Chuẩn ôm vào trong ngực, lại có chút lười biếng muốn ngủ, như thể ông ôm thoải mái hơn.
Nhóc con không có lương tâm, uổng công cha cưng nó như vậy.
- Bệ hạ suy nghĩ mấy canh giờ, cuối cùng cho tiểu bảo bối chúng ta lấy một cái tên, Thẩm Mật!
Thẩm Lãng không nói gì.
Bệ hạ, tên của con gái ta muốn tự đặt, ngài thích náo nhiệt gì thế, đây là con của tiểu Băng sinh mà, đâu phải của Ninh Diễm, đâu phải cháu ngoại của ngài đâu
Về phần ngài mỗi ngày lật xem thượng cổ điển tịch à?
Hắn biết Ninh Nguyên Hiến không chỉ mất mấy canh giờ, mà là thời gian chừng mấy ngày.
Có thời gian rảnh bèn bay ra xem sách cổ, muốn lấy một cái tên thật hay.
Một để cái tên để cho Thẩm Lãng phải mặc cảm.
Ngày đó sắc phong Trương Xung làm Tử tước, Ninh Nguyên Hiến nói như thế nào?
Để Lê Chuẩn tự suy nghĩ một phong hào dễ nghe, ý kia là ông không muốn dùng nào.
Một người quý tộc phong hào ngươi cũng không muốn muốn, kết quả Thẩm Lãng nữ nhi tên, ngươi lại muốn chừng mấy ngày.
Kết quả vị này bệ hạ lấy ra tên tốt thì tốt.
Nhưng Thẩm Lãng trực tiếp nghĩ tới Chân Mật (*), đương nhiên Ninh Nguyên Hiến không biết có cái nhân vật này, cho nên tên này là do chính ông nghĩ.
(*) Chân Lạc: Văn Chiêu Chân hoàng hậu, còn được gọi là Chân Mật, đương thời xưng là Chân phu nhân, là nguyên phối phu nhân của Tào Ngụy Văn Đế Tào Phi, vị Hoàng đế đầu tiên nhà Tào Ngụy
Đại công công Lê Chuẩn nói:
- Cái chữ Mật (*) này rất tốt, vừa có nghĩa an bình ngọt ngào nhưng lại ẩn giấu sự cao quý. Khi nó được đọc sấp sẽ cùng nghĩa với chữ Phục trong họ Phục Hy thời thượng cổ, đó chính là một trong Tam Hoàng thượng cổ, tôn quý vô cùng.
(*) Mật (密) còn đọc là phục, ngoài ra Phục Hi (伏羲) còn được gọi là Mật Hy (宓羲)
Thẩm Lãng gật đầu cho qua nói:
- Ừ, không tệ, không tệ!
Lê Chuẩn không nói gì, đương nhiên lúc ông hồi bẩm bệ hạ cũng tuyệt đối không dám nói thái độ Thẩm Lãng cho qua, bằng không bệ hạ phải nổi giận. Ông nhất định sẽ nói Thẩm Lãng sau khi nghe hô to kinh ngạc, tên hay như vậy Thẩm Lãng ta đây không cách nào nghĩ ra.
Tiếp tục Đại công công Lê Chuẩn xuất ra một viên ngọc, đeo vào trên cổ đứa bé.
- Đây là lễ vật Biện phi nương nương tặng.
Ông cũng không nói ra lai lịch khối ngọc này.
Từ biểu hiện ra nhìn, khối ngọc này phổ thông cực kỳ.
Nhưng mà, nó quả thực vật văn minh thượng cổ, nghe nói là một viên ngọc trên mũ miện của một vị vương giả thượng cổ.
Đây là của hồi môn gia tộc họ Biện cho bà, luôn luôn đeo trên người, lúc đầu muốn truyền cho con gái của mình.
Chỉ bất quá Biện phi khiêm tốn, chưa bao giờ sẽ hướng người khác khoe khoang, cho nên cũng gần như không người nào biết chỗ quý giá của món này.
- Bệ hạ nói, chờ chuyến săn biên giới kết thúc, tiểu bảo bảo của chúng ta đã lớn đủ ba tháng, lúc đó cũng cực kỳ đáng yêu, cho đến lúc này ôm vào trong cung, để Biện phi nương nương cưng nựng một lần.
Lúc đầu Lê Chuẩn chỉ có thể tới nửa canh giờ, nhưng ôm tiểu bảo bảo bất tri bất giác liền vượt qua hơn một khắc, tiếp đó lưu luyến mà đành phải đi
Chính ông cũng tặng một món quà, nhưng mà không có chuyên môn nói ra, chỉ là một sợi dây đỏ xuyên qua một đồng xu, đeo vào trên cổ tay của bé con.
Ông cũng kể, đồng tiền này là vật duy nhất mà mẹ đẻ để lại cho ông.
Lê Chuẩn là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên ở Đại Ân Đình, sau đó được công công Lê Mục nhận làm con nuôi, từ nhỏ cũng không biết cha mẹ là ai.
Nhưng từ khi có ký ức, phía trên cổ tay ông đã mang đồng xu này, đây phải là thứ người nhà cho ông.
Sau đó lớn dân, cổ tay cũng lớn theo nên ông không còn mang đồng tiền này nữa, thế là ông đành cất giấu bên mình.
Hiện tại ông đưa đồng tiền này cho cô bé Thẩm Mật, tuy rằng chẳng đáng giá, nhưng lại trút xuống tất cả trìu mến và chúc phúc của ông.
Kim Mộc Thông trông cô bé mà thèm, không khỏi hướng sang bên cạnh nói:
- Tỷ phu à, luyện binh bãi săn Bắc Uyển bên kia tỷ phu không đi giám sát sao? Chuyến săn biên giới kỳ này trọng đại đến thế, quan hệ không chỉ riêng vận mệnh của tỷ phu với điện hạ Ninh Chính, thậm chí còn quan hệ đến quốc quân bệ hạ.
Lời này nửa điểm không sai.
Quốc quân bây giờ đã nghỉ dưỡng khỏe rồi, hành động không còn ngại ngần gì nữa.
Nhưng vẫn mỗi ngày nằm ở trên giường bệnh.
Hậu quả lần này ông bệnh quá nghiêm trọng, để cho tất cả mọi người cảm thấy con hổ kia hẳn suy yếu rồi, chuyện này vô cùng nguy hiểm.
Cho nên bây giờ dù cho gần như khỏi bệnh, ông vẫn ra vẻ yếu ớt, giả vờ không rời khỏi giường nổi.
Chờ cho đến khi ông ra vẻ yếu ớt đến mức tận cùng.
Chuyến săn biên giới chính thức bắt đầu!
Ông sẽ tinh thần phấn chấn, tư thế oai hùng bừng bừng mà xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.
Hai nghìn tân quân của Thẩm Lãng sáng tạo kỳ tích, mà quốc quân lại một lần nữa làm cho kinh hoàng bốn phía.
Lại một lần nữa khôi phục đỉnh cao danh dự.
Cho đến lúc này người trong thiên hạ sẽ đều suy đoán, quốc quân Ninh Nguyên Hiến bệnh là giả, hết thảy đều là nhập vai.
Đến lúc đó, thiên hạ đối với hắn sẽ càng thêm kính sợ.
Cho nên, bây giờ ba số mạng của quốc quân, Ninh Chính, Thẩm Lãng đã buộc chặt cùng nhau.
Quốc quân từng nói, ông không tin Ninh Chính, thế nhưng tín nhiệm Thẩm Lãng.
Mà lần tín nhiệm này, ông cơ hồ đánh bạc danh dự chính trị của chính bản thân mình.
Loại tín nhiệm này rõ ràng nặng trĩu.
...
Mặc dù tất cả mọi người cho rằng chuyến săn biên giới Thẩm Lãng cùng Ninh Chính phải thua không thể nghi ngờ, không thể trông cậy vào.
Cuối cùng ngay cả bản thân Thẩm Lãng đều bỏ qua, từ sau khi con gái ra đời, liền chưa từng có đi qua bãi săn Bắc Uyển.
Hơn nữa, xung quanh toàn bộ bãi săn Bắc Uyển còn diễn ra vở kịch đại dịch.
Khắp nơi đều có xác động vật, khắp nơi đều có chướng khí.
Nhưng vẫn không ngăn cản được rất nhiều mật thám rình mò.
Có phe Thái tử, Tam vương tử phe, gia tộc họ Xung, còn có thám tử nước Sở.
Hơn nữa toàn bộ bãi săn Bắc Uyển quá lớn, căn bản cản không được mật thám thâm nhập.
Cho nên những thám tử này vẫn rình mò xem Khổ Đầu Hoan luyện binh.
Tiếp đó, những người này cười muốn đứt ruột.
Ối giời ơi là giời.
Quá buồn cười, tếu quá mức lắm rồi.
Các ngươi luyện thứ rắm chó gì đấy.
Vậy mà còn bảo mật làm gì hả?
Thứ các ngươi luyện là một đống phân thì có!
Bởi vì hai nghìn tân binh của Thẩm Lãng mỗi ngày cũng chỉ luyện một chiêu.
Quơ đao!
Nhất đao lưỡng đoạn, nhất đao lưỡng đoạn!
Mấy nghìn lần, mấy vạn lần!
Từ sáng đến tối, hai ngày, mười ngày, nửa tháng, một tháng!
Đều ở đây luyện tập một chiêu quơ đao này.
Hơn nữa cầm đao gỗ mới chết.
Làm một nhánh quân đội, các ngươi cũng không luyện tập trận pháp, cũng không luyện tập lực lượng cùng tốc độ?
Chỉ có quơ đao thôi sao?
Ngươi dù cho luyện tập quơ đao, ngươi cũng thay đổi sang một tư thế khác đi chứ, vĩnh viễn cũng là chặt thẳng xuống.
Các ngươi luyện không chán phát ói, chứ bọn ta xem muốn ói lắm rồi.
Ôi đám rác rưởi các ngươi ngu xuẩn đến cỡ nào, mỗi một chiêu quơ đao đơn giản như thế mà luyện suốt một tháng kia à?
Hơn nữa hình như còn tiếp tục luyện chiêu này nữa?
Hơn nữa còn giống như học hoài chưa thấm?
Thẩm Lãng ta biết ngươi đã bỏ đi chuyến săn biên giới lần này.
Thế nhưng tốt xấu cũng nên làm coi cho được.
Tốt xấu gì cũng nên cho tân binh của ngươi luyện tập đao pháp, bắn tên gì cho ra hồn đi chứ.
Hơn nữa ngay cả đao thật còn không để cho bọn họ đụng tới nữa.
A đúng rồi, đám người kia là phế vật tay trói gà không chặt, căn bản cầm không nổi đao thật kia mà.
Thời gian cứ ngày qua ngày.
Đám thám tử này thực sự không chịu nổi.
Mỗi ngày liền nhìn không được hai nghìn thằng ngu luyện tập quơ đao, chính bọn họ không chỉ muốn ói mà còn muốn lú theo.
Thế là, những thám tử này đều đi hết.
Còn rình cái rắm.
Một đám quân như đống phân như vậy, nếu cứ mãi nhìn đơn giản là lãng phí cuộc đời.
Mấu chốt là đám người kia, dù cho có quơ đao gỗ múa may cũng cậ tlực, mồ hôi đầm đìa, căn bản không có sát khí gì.
Rác rưởi như vậy, ngay cả đồng tử quân bảy tám tuổi cũng không bằng.
Tầm sau một tháng, toàn bộ thám tử đều biến mất sạch sẽ.
Như vậy, không lẽ Khổ Đầu Hoan để đám người kia luyện tập một tháng quơ đao là diễn trò à?
Dĩ nhiên không phải!
Đầu tiên đao trong tay đám người kia thoạt nhìn là đao gỗ nhưng thực tế bên trong là chì, nặng khủng khiếp.
Hơn nữa càng ngày càng nặng hơn, đến ngày cuối cùng của tháng này, đao trong tay bọn họ nặng gần hai trăm cân.
Kế tiếp còn có thể nặng hơn nữa.
Chân chính ra chiến trường thời điểm, trong tay bọn họ cầm lại là Trảm mã đao một trăm cân, được làm bằng loại thép tốt nhất.
Đó chính là loại Mạch Đao có chiều dài tầm một mét bảy tám!
Hơn nữa mỗi một sĩ binh đều có thể mặc trọng giáp sắt thép.
Không sai!
Đây là quân đội vương bài của nhà Đường dùng để đánh kỵ binh Đột Quyết!
Mạch Đao đội!
Suốt chiều dài lịch sử rất lâu của Trung Quốc, bộ binh không thể địch với kỵ binh. Thế nhưng đội Mạch Đao lại đè bẹp kỵ binh.
Tập thể tác chiến, uy lực đoàn đội.
Mấy nghìn người chỉnh tề như một.
Nhất đao lưỡng đoạn!
Coi như là kỵ binh tinh nhuệ, cũng xuất hồn bay ra ngoài.
Đây quả thực như xe tăng thời đại vũ khí lạnh, tưởng chừng như một bức tường thép di động vậy.
Hơn nữa quân đội vương bài dưới trướng Thẩm Lãng này đều đã được cải tạo huyết mạch.
Sức lực càng lúc càng lớn, sự chịu đựng càng ngày càng mạnh.
Hơn nữa có kỷ luật, trung thành, linh hồn.
So với đội Mạch Đao thời nhà Đường không biết mạnh hơn hãn bao nhiêu.
Khổ Đầu Hoan tuy rằng chỉ để cho bọn họ luyện tập một chiêu.
Thế nhưng đao pháp chính là như vậy, một trận trăm thông.
Để cho ngươi luyện một chiêu đến cực hạn bao gồm cả tốc độ, lực lượng, góc độ.
Như vậy ở trên chiến trường liền hóa phục là giản đơn.
Một chiêu trí mạng, hai chiêu lấy mạng.
Khi bộ binh trang bị siêu nặng của Thẩm Lãng xuất hiện ở chiến trường, nhất định sẽ khiến cho thiên hạ khiếp sợ!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn năm, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, bánh điểm tâm cúng bái khấu tạ. Hai ngày này quá mệt mỏi, cho nên viết đến trễ như vậy xin lỗi!