Việt quốc trên cơ bản sẽ không vì nói mà hoạch tội.
Ngự Sử xấp xỉ xem như là một loại chức quan tương đối an toàn, thế nhưng năm gần đây đã dần dần thay đổi.
Ninh Nguyên Hiến lần này đến lần khác đột phá ranh giới cuối cùng.
Lúc này đây ở ngay trong triều đình giết một tên Ngự Sử.
Máu tươi thậm chí văng luôn trên mặt đại thần bên cạnh.
Đám người Ninh Kỳ, Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc lẳng lặng nhìn một màn này.
Quốc quân đánh chết mặc dù là một tên Ngự Sử, thế nhưng mỗi một hèo đều giống như đánh vào trên mặt của bọn họ.
Trong triều đình tất cả khuôn mặt văn võ đại thần tái nhợt.
- Bốp bốp...
Theo tiếng gậy gỗ đập xuống, rất nhiều đại thần trên mặt cũng từng đợt co giật.
Lúc này, trong lòng rất nhiều người dâng lên một câu nói.
Vua coi thần như bùn đất cỏ rác, thần coi vua là giặc thù.
Nhưng tự xét lòng mình, những lời này thích hợp sao?
Cũng không phải quá thích hợp.
Lần này là không phải đen trắng chẳng phân biệt được chính là thần tử, mà cũng không phải là quân vương.
Cho nên dù có thánh nhân, cũng không phải đúng mọi nơi mọi lúc.
Ninh Nguyên Hiến nhìn cái xác trên đất, hai tay vẫn run rẩy, lúc này ông đã không còn che giấu.
Trong hai năm qua, ông thực sự rõ ràng già rồi.
Ông lúc trước, năm mươi mấy tuổi nhưng chỉ như người ba mươi mấy tuổi thôi.
Mà ông hiện tại, năm mươi mấy tuổi ảnh hình người là sáu mươi bảy mươi tuổi.
Không chỉ có như thế, ông cảm thấy bản thân hành động cũng càng ngày càng bất tiện. Mỗi sáng sớm rời giường, thậm chí muốn vô cùng nỗ lực, mới có thể tự đứng lên.
Cái hội chứng Parkinson mà Thẩm Lãng nói đã càng ngày càng nghiêm trọng.
Thời gian của ông không nhiều lắm.
- Bãi triều!
Ninh Nguyên Hiến ra lệnh một tiếng, ở dưới sự nâng đỡ của Lê Chuẩn, rời khỏi triều đình.
Tất cả mọi người ở đây thậm chí không ai kêu lên cung tiễn bệ hạ.
...
Nếu như là Thái tử Ninh Dực, gặp cú sốc lớn như vậy chắc chắn đã bắt đầu đập đồ, thậm chí bắt đầu ngược đãi đàn bà.
Thế nhưng Ninh Kỳ không có, gã vẫn đặc biệt bình tĩnh, trực tiếp trở lại phủ đệ của mình, thậm chí không có đi đến nhà Chúc Hoằng Chủ.
Gã đang đợi tin tức.
Trong kinh đô nước Sở đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Dù cho Sở vương muốn hòa đàm với Thẩm Lãng Ninh Chính, quân đội dưới trướng gã cũng sẽ không đồng ý.
Sở vương lẽ nào sẽ làm trái ý chí thiên hạ vạn dân, mấy chục vạn tướng sĩ?
Chẳng bao lâu.
Tin tức chính thức truyền đến.
Lời Lan Nhất nói là thật.
Quân đội của Thẩm Lãng cùng Ninh Chính tuy rằng chỉ có chính là chín ngàn người, thế nhưng hai ngày trước quả thực đánh lui Sở vương đại quân công kích.
Quân đội của Sở vương cũng quả thực thương vong đạt được kinh người bốn năm vạn.
Nhưng sau khi kinh đô nước Sở liền phát sinh bệnh dịch, Sở vương hạ lệnh đóng kín toàn bộ cửa kinh thành, đồng thời đình chiến.
Sau khi Sở vương bị nhiễm bệnh dịch, hấp hối giãy chết.
Là Thẩm Lãng cứu Sở vương trở về.
Lại là Thẩm Lãng, giúp đỡ nước Sở đã khống chế bệnh dịch kinh đô, cứu vớt vô số người.
Cho nên, thù hận hai đội quân Sở Việt liền triệt tiêu.
Sau khi xem xong, Ninh Kỳ nhắm hai mắt lại, nhớ lại mỗi một màn gã và Sở vương mới gặp gỡ.
Vị Sở vương này thật mạnh mẽ.
Thật lợi hại.
Mặc dù ở hành tỉnh Thiên Tây, hai người đều đang diễn trò.
Nhưng diễn quá chân thật, thực sự để cho người ta tin tưởng, Sở vương thật tâm muốn cùng Ninh Kỳ kết minh.
Kết quả xoay người bán đứng Ninh Kỳ.
Hơn nữa, vì để cho Ninh Chính bình yên vô sự trở lại Việt quốc, vì để cho hai quân đình chiến, lại không tiếc để cho mình "bị nhiễm" dịch bệnh, hấp hối.
Vị Sở vương bệ hạ này đối với mình thật ác độc.
Lợi hại, lợi hại.
Thảo nào Liêm thân vương của đế quốc có nói một câu, thiên hạ nhiều người kiệt xuất.
Khi thời điểm thiên hạ đại loạn, lập tức nhiều tài năng gây kinh ngạc tuôn ra ào ào.
- Diễn cũng đủ tốt, không có sơ hở là được, chẳng lẽ sẽ giết một Sở vương nữa à?
Đúng vậy, Sở vương thử giơ tay sẽ khẳng định để đế quốc không hài lòng.
Nhưng cuối cùng không thể giết một Sở vương, sẽ lại mưu sát Sở vương mới hay sao?
Ninh Kỳ nói:
- Ninh Chính sắp về đến.
Mấy người ở đây gật đầu.
Ninh Chính sau khi trở về, quốc quân sẽ hết sức phấn khởi mang gã đi Tế Thiên Đại Điển, Ninh Chính lại một lần nữa đọc sớ tế thiên.
Tiếp đó, quốc quân trực tiếp sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công.
Tiếp tục phế bỏ Thái tử Ninh Dực.
Cuối cùng, trực tiếp sắc phong Ninh Chính là Thái tử Việt quốc.
Việc này nhất định sẽ phát sinh.
Có khả năng quần thần triệt để phản đối Ninh Nguyên Hiến, ngăn cản ông ta sắc phong Ninh Chính là Thái tử hay không?
Đại khái là không thể nào.
Quốc quân cùng thần tử đã hoàn toàn xé rách da mặt.
Ông hạ chỉ sắc phong Ninh Chính là Thái tử, quần thần phải làm thế nào?
Kháng chỉ không tuân theo.
Kiên quyết không thừa nhận?
Cuối cùng triệt để bãi triều?
Toàn bộ triều chính Việt quốc ngừng đi à?
- Không phải vạn bất đắc dĩ, không cần đi đến bước này. - Ninh Kỳ nói:
- Ngừng triều chính, hậu hoạn vô hạn.
Bỗng nhiên, Tiết Triệt nói:
- Để Ninh Chính không về cũng được.
Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây không có biểu cảm kinh ngạc chút nào.
Đấu tranh bình thường mà nói cũng là đấu mà không phá.
Mà bây giờ!
Đã hoàn toàn cạch mặt, quốc quân thậm chí ở ngay trên triều đình đánh chết người rồi.
Vậy còn có chuyện gì không thể làm?
Tiết Triệt đi tới bản đồ trước mặt nói:
- Tốc độ hành quân của quân đội Thẩm Lãng đã rất nhanh, nhưng còn chưa đủ. Ninh Chính cùng Thẩm Lãng nhất định sẽ vội trở về, cho nên bọn họ rất có khả năng sẽ thoát khỏi quân đội.
Tiết Tuyết nói:
- Dưới trướng Thẩm Lãng có một tổ chức tình báo gọi là Hắc Kính Ti. Cho nên chuyện đã xảy ra ở thành Thiên Việt, hắn sẽ biết chuyện Tế Thiên Đại Điển trước tiên, cho nên nhất định sẽ làm cho Ninh Chính dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Thiên Duyệt.
Tiết Triệt nói:
- Hiện nay xem ra, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng có thể đi ba tuyến đường.
- Con đường đầu tiên chính là tuyến đường bình thường, xuyên qua hơn nửa nước Sở, đi qua hành tỉnh Thiên Tây trở về kinh đô.
- Tuyến đường thứ hai, xuyên qua hơn nửa nước Sở, tiếp đó từ ải Bình Nam xuôi nam, mượn đường nước Khương, từ miền nam hành tỉnh Thiên Tây tiến vào kinh đô. Như thế là có thể bỏ qua địa bàn gia tộc họ Xung.
- Tuyến đường thứ ba, cũng là tuyến đường tuyệt đối không bình thường. Mấy người này lại một lần nữa lựa chọn vượt qua Đại Tuyết Sơn rời khỏi nước Sở tiến vào nước Khương, tiếp đó từ hành tỉnh Thiên Tây miền nam trở về kinh đô.
- Nếu như muốn giết Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, tốt nhất sớm biết trước tuyến đường hành động của hắn.
Lúc này, Chúc Hoằng Chủ bỗng nhiên nói:
- Phải giết Ninh Chính.
Mọi người kinh ngạc, đây là ý gì?
Thẩm Lãng không thể giết à?
Chúc Hoằng Chủ không có nói lời tiếp theo.
Ninh Kỳ bèn hỏi:
- Núi Phù Đồ cùng nước Sở tiếp giáp, có thể dò xét đến tuyến đường Ninh Chính đi hay không?
Tiết Triệt không nói gì, biểu hiện cùng núi Phù Đồ không có quan hệ gì đến mình.
Tiết Tuyết bỗng nhiên nói:
- Có thể!
Ninh Kỳ nói:
- Vậy liền chuẩn bị đi, dốc hết toàn lực, giết Ninh Chính, đừng cho nó trở về kinh đô.
Một khi giết chết Ninh Chính.
Địa vị Thái tử, trên cơ bản liền xong, sẽ cũng không có người cùng Ninh Kỳ tranh đoạt.
Coi như là Ninh Nguyên Hiến, ông sẽ tức giận tận trời, nhưng sau cùng còn chỉ có thể lựa chọn Ninh Kỳ, cũng không thể giao giang sơn Việt quốc cho Ninh Dực hay Ninh Cảnh? Như vậy nước Việt liền hoàn toàn chẳng còn hy vọng nào.
Ninh Kỳ nói tiếp:
- Bên cạnh Ninh Chính cùng Thẩm Lãng bên có một Lý Thiên Thu, cường giả cấp tông sư. Vợ của Lý Thiên Thu cũng gần cấp độ tông sư cường giả. Võ công của Đại Ngốc không rõ thế nào, nhưng là sẽ đặc biệt mạnh. Còn có một Kim Mộc Lan, chưa biết võ công thế nào.
Võ công của Kim Mộc Lan, đúng là hoàn toàn không biết.
Ninh Kỳ nói:
- Chúng ta bên này có thể xuất động bao nhiêu đại tông sư?
- Thần và Yến Nan Phi. - Tiết Triệt nói.
Ninh Kỳ nói:
- Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách ở đâu?
Tiết Triệt ngẫm lại một hồi nói:
- Hắn vẫn bất tiện.
Tiết Tuyết nói:
- Núi Phù Đồ có thể xuất động hai đại tông sư.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bên phía của ta, cũng có thể xin ba người.
Lão nói là xin.
- Bảy đại tông sư?
Lại xuất động bảy đại tông sư giết Ninh Chính?
Bên người Ninh Chính, chân chính có danh hiệu đại tông sư, cũng chỉ có một mà thôi.
- Liêu địch tòng khoan(*)! - Ninh Kỳ nói:
(*) phải dự đoán trước những nguy cơ nhỏ nhất trên diện rộng để đề phòng
- Có thể nhiều đến đâu thì hay đến đó! Có thể đi thăm hỏi hội Ẩn Nguyên, thăm hỏi Thiên Nhai Hải Các.
- Được!
- Chúng ta còn có tám ngày, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
- Nhất định phải giết Ninh Chính!
- Vâng!
...
Thẩm Lãng cùng Ninh Chính rút lui khỏi kinh đô nước Sở vào hai mươi tám tháng sáu.
Sau khi rời khỏi kinh đô nước Sở hai trăm dặm.
Thẩm Lãng Bỗng nhiên nói:
- Ninh Chính điện hạ, chúng ta phải tách ra thôi.
Ninh Chính kinh ngạc.
Thẩm Lãng nói:
- Hôm nay trong kinh đô đang huyên náo sôi sùng sục, vô số thần dân xin bệ hạ tiến hành Tế Thiên Đại Điển, cảm tạ trời cao phù hộ, mới khiến cho trận chiến vận mệnh quốc gia đại hoạch toàn thắng. Bệ hạ cứ mãi kéo dài, thế nhưng trước đó không lâu miền nam hành tỉnh Thiên Nam xảy ra động đất, cái này bị coi là trời cao báo động trước, cho nên bệ hạ cũng kéo không nổi nữa. Tế Thiên Đại Điển nhất định muốn tiến hành, bệ hạ nhất định là muốn để cho ngài đọc sớ tế thiên, ngay sau đó sắc phong ngài là Việt quốc công.
Ninh Chính gật đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Lan Nhất lúc này cũng đã đến kinh đô, chúng ta cùng Sở vương ký kết Hiệp định đình chiến mới, phần Hiệp định đình chiến của Ninh Kỳ coi như vứt đi hoàn toàn, chuyện này cần phải bùng nổ, kể từ đó danh vọng của ngài ở dân gian nhất định sẽ vượt qua Ninh Kỳ. Một khi bệ hạ sắc phong ngài là Việt quốc công, tiến tới sắc phong làm Thái tử, kẻ địch kia cũng chỉ có một con đường, hoàn toàn kháng chỉ, triều chính ngưng trệ. Nhưng bất kể là Chúc Hoằng Chủ cùng Ninh Kỳ, cũng không muốn đi tới bước này. Cho nên hai người đó sẽ nghĩ hết biện pháp giết ngài.
- Chỉ cần giết ngài, xong hết mọi chuyện. Cho nên nếu như ngài theo cùng quân đội thì mục tiêu trở nên rõ ràng, cho nên ngài cần phải thoát ly khỏi quân đội.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Điện hạ, công tử, ta có thể mang quân đội về kinh.
Thẩm Lãng nói:
- Không, ta mang đội trở về kinh đô, Khổ Đầu Hoan theo điện hạ từ một vị trí khác đi.
Ninh Chính hết hồn nói:
- Một mình đệ mang theo quân đội sao?
Thẩm Lãng nói:
- Còn có Mộc Lan.
Ninh Chính nói:
- Đại Ngốc theo đệ vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Không, Đại Ngốc theo điện hạ cùng đi.
Ninh Chính nói:
- Không được, làm như vậy quá nguy hiểm, bên cạnh đệ chỉ có mỗi Mộc Lan. Nếu kẻ địch mất trí tiến hành ám sát đệ, căn bản là đỡ không được.
Thẩm Lãng thở dài nói:
- Thần sẽ không bị ám sát, chí ít trong thời gian mấy tháng, thiên hạ không ai sẽ ám sát thần đâu.
Tất cả mọi người kinh ngạc?
Chuyện này là vì thế nào?
Thẩm Lãng không có giải thích.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Công tử, chúng ta đây mang theo điện hạ đi từ phương hướng nào?
Thẩm Lãng nói:
- Vượt qua núi lớn, vượt qua Đại Tuyết Sơn, đi ngay con đường ban đầu chúng ta tới.
Nghe những lời này, Lý Thiên Thu nói:
- Đây là vì sao? Đi đường này tuyệt đối bí ẩn, sẽ không bị kẻ địch phát hiện à?
Thẩm Lãng nói:
- Không, bất kỳ một con đường đều có thể bị phát hiện. Chẳng qua là đỉnh Đại Tuyết Sơn, thích hợp ít người quyết đấu hơn thôi.
Lý Thiên Thu hỏi:
- Ý công tử là, giết chóc nhất định sẽ phát sinh?
Thẩm Lãng đáp:
- Đúng, nhất định sẽ phát sinh giết chóc.
Lý Thiên Thu nói:
- Công tử kia vì sao không theo Ninh Chính điện hạ cùng đi, ngài mang theo quân đội sẽ không có tác dụng nghi binh.
Thẩm Lãng nói:
- Ta muốn đi qua hành tỉnh Thiên Tây, xem có cơ hội cho gia tộc họ Xung một kích trí mạng hay không.
Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.
- Ta vô cùng hy vọng quân đội gia tộc họ Xung sẽ đến giết Niết quân của chúng ta, như thế ta cũng có thể cho gia tộc họ Xung một kích trí mạng.
Ninh Chính ngó Thẩm Lãng một cái nói:
- Đệ xác định, không ai ám sát đệ sao?
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Không có.
Ninh Chính nói:
- Được, vậy tất cả dựa theo ý chí của đệ vậy.
Sau nửa canh giờ.
Sáu người Ninh Chính, Lý Thiên Thu, vợ Lý Thiên Thu, Đại Ngốc, Khổ Đầu Hoan, Đường Viêm mê võ thoát khỏi quân đội trực tiếp xuôi nam, bí mật vượt qua núi lớn.
...
Giấy không thể gói được lửa!
Mặc dù có người ra sức áp chế dư luận, nhưng chuyện tình trên triều đình vẫn là bùng ra.
Đề phòng miệng dân còn khó hơn cả đắp đê.
Dân chúng có chút thời điểm vô cùng ngu dốt, giống như tất cả tâm tình đều bị điều khiển.
Cho nên chuyện này cho rất nhiều quan văn một loại ảo giác, mặc kệ chúng ta tuyên truyền cái gì, chúng ta nói cái gì, dân chúng liền sẽ tin tưởng cái đó.
Ví như lúc trước, thế lực quan văn, thế lực người đọc sách, ra sức lợi dụng dư luận đánh Thẩm Lãng cùng Ninh Chính.
Quả thực để hai người này bị ngàn người lên án, rõ ràng bị đóng đinh trên cây cột sỉ nhục.
Nhưng sự thật rõ thế, ngươi muốn dẫn dắt dư luận thì phải hòa vào trí tưởng tượng của dân chúng.
Lời của ngươi nói ra để cho bọn họ phải nghe được. Như thế có thể thao túng dư luận, có thể kích động tâm lý vô số dân chúng.
Lúc Thái tử chuẩn bị tiến vào nước Nam Ẩu cùng vua Căng quyết chiến, Thẩm Lãng lúc trước mặc dù bị ngàn người lên án, bị vạn người phỉ nhổ, nguyên nhân căn bản cũng không phải vì hắn thuộc về cái gọi là phe đầu hàng, mà là bởi vì vạn dân kinh đô chán ghét Thẩm Lãng. Thẩm Lãng vô số lần vả vào mặt họ đôm đốp, hơn nữa đến khi giết người tuyệt đối không nương tay.
Thế nhưng, khi ngươi thao túng dư luận không phải ngay lúc dân chúng muốn biết.
Vậy ngươi liền không áp chế nổi, cũng thao túng không được.
Hai mươi mấy vạn đại quân của Sở vương tiến công kinh đô nước Sở, Ninh Chính điện hạ dẫn đầu chín ngàn người tử thủ không lùi, đánh lui đại quân Sở vương, thúc ép Sở vương ký kết Hiệp định đình chiến mới.
Nghe nói không? Lúc trước cái Hiệp định đình chiến mà Ninh Kỳ điện hạ cùng Sở vương ký kết trong đó có quỷ. Trên đó viết khôi phục đường biên giới hai mươi lăm năm trước, kỳ thật là muốn cắt nhường cho nước Sở hai trăm dặm quốc thổ.
Bây giờ Ninh Chính điện hạ ký kết Hiệp định đình chiến mới trong đó nước Việt chúng ta không cắt tấc đất nào.
Cho nên Ninh Kỳ điện hạ ký kết cái Hiệp định đình chiến, kỳ thực xem như là nhục nước mất chủ quyền, đã bị bỏ phế.
Những lời đồn này như là mọc cánh vậy, bay lung tung khắp nơi.
Chẳng mấy chốc mọi người đều biết.
Vạn dân ngược lại không có thóa mạ Ninh Kỳ.
Trên thực tế, bọn họ với Ninh Kỳ vẫn là tràn đầy hảo cảm, thậm chí ngưỡng mộ.
Bởi vì ở trong lòng bọn họ, Ninh Kỳ giết Sở vương trước, đánh lui mấy chục vạn đại quân nước Sở.
Hơn nữa Hiệp định đình chiến trước tuy rằng cắt nhường hai trăm dặm quốc thổ, nhưng là chưa nói tới nhục nước mất chủ quyền.
So với nguy vong quốc, kết quả này đã rất tốt.
Nhưng nhân tâm luôn luôn được voi đòi tiên.
Bây giờ Hiệp định đình chiến mới đi ra, lại tấc đất không cắt.
Có người nói, Ninh Chính điện hạ ký Hiệp định đình chiến mặc dù không có cắt nhường quốc thổ, nhưng lại là bồi thường hai trăm vạn lượng vàng.
Những thứ vàng này đều phải lấy từ trên người của dân nước Việt.
Đây là có vài người đâm thọt.
Thế nhưng quốc quân Ninh Nguyên Hiến chẳng bao lâu phá vỡ cái này tin vịt.
Ông trực tiếp cầm Hiệp định đình chiến hai nước Sở Việt mới dán đầy kinh đô.
Tất cả mọi người thấy rất rõ ràng, là hội Thiên Đạo trợ giúp hai trăm vạn lượng vàng giúp đỡ nước Sở xây dựng vương cung. Lấy tư cách trao đổi, nước Sở sẽ mở ra thị trường cho hội Thiên Đạo.
Dư luận này quá phù hợp dân chúng mong đợi.
Thắng lợi kỳ tích.
Cách ngoài ngàn dặm, giương quốc uy của ta.
Ninh Chính điện hạ lợi hại, quá mạnh!
Đây mới thực sự là đại thắng.
Lúc trước suất lĩnh không đến một vạn người viễn chinh mấy ngàn dặm đánh úp bất ngờ, công chiếm kinh đô nước Sở, bắt Sở vương hậu làm tù binh, đốt cháy Sở vương cung.
Chiến tích này đã để cho người ta sợ đến run rẩy.
Bây giờ lại lại dùng chín ngàn người đánh bại hai mươi mấy vạn đại quân Sở vương, bức bách Sở vương thỏa hiệp.
Thật lợi hại.
Đây mới là công trạng lớn.
Trong nháy mắt, cây cân trong lòng vạn dân Việt quốc lại một lần nữa chếch đi.
Ninh Chính phân lượng lại một lần nữa vượt qua Ninh Kỳ.
Có thể, nếu được quân vương như vậy dẫn lối cho Việt quốc, mới có thể đi đến con đường dân giàu nước mạnh.
Còn Thẩm Lãng?
Vạn dân kinh đô đương nhiên biết chỗ này có công lao của hắn rất lớn, nhưng thật sự là không muốn nhắc đến người này.
Không có biện pháp, Thẩm Lãng hành dân chúng kinh đô quá độc ác. Vả vào mặt bôm bốp, thậm chí giết thật là nhiều người.
Cứ việc giết cũng là lưu manh côn đồ, nhưng du côn cũng là dân chúng.
...
Thẩm Lãng mang theo không đến bảy ngàn quân đi theo hướng đông, xuyên qua hơn nửa nước Sở, khải hoàn hồi triều.
Trong khoảng thời gian này, hắn và Mộc Lan bình quân có thể một ngày hai lần.
Thế nhưng sau đó trở nên ba bốn ngày đều không có một lần.
Mộc Lan có thể nhịn được không gọi, thế nhưng Thẩm Lãng kêu như quỷ, kết quả bị vương hậu Sa Mạn nghe được.
Người vợ của vua Căng thực sự không nhịn được, trực tiếp tìm được Mộc Lan nói:
- Muội muội, ta biết loại chuyện này đặc biệt thú vị. Thế nhưng còn mỗi ngày đều làm sao? Cần tiết chế một chút, Tên phu quân cặn bã kia của muội sắp thành khô mất rồi, bản lĩnh chính muội còn không biết sao?
Tiếp đó, Mộc Lan cũng không cho phép Thẩm Lãng đụng.
Về nhà tính tiếp, về nhà tính tiếp.
Thẩm Lãng cảm thấy vương hậu Sa Mạn nhất định là ghen ghét.
Hắn mỗi ngày có thể hai tay hai chân cùng cục cưng Mộc Lan, Mà Sa Mạn cùng vua Căng lại trời nam đất bắc.
Con bà nó, chính tẩu tẩu không uống nước còn không cho phép người khác uống à?
...
Mà Ninh Chính bên kia, sáu người lại một lần nữa mở ra cuộc hành trình chật vật vượt qua núi tuyết.
Bởi vì chỉ có sáu người, hơn nữa gần như cũng là cao thủ võ công, cho nên tốc độ thật nhanh.
Gần như không ngủ, chỉ bốn ngày sau đã đi hết vài trăm dặm núi non trùng điệp, Đại Tuyết Sơn nghìn dặm cũng đi hết hơn phân nửa.
Ngày bốn tháng bảy!
Sáu người Ninh Chính, Lý Thiên Thu vượt qua núi tuyết sau cùng.
Đồng thời cũng là ngọn núi cao nhất, độ cao so với mặt biển đạt tới bảy cây số. Đương nhiên cái từ độ cao so với mặt biển thế giới này cũng là Thẩm Lãng nói đầu tiên.
Chỉ cần băng qua ngọn núi này, liền có thể đi vào nước Khương.
- Nghỉ ngơi ba canh giờ, sáng sớm ngày mai xuống Đại Tuyết Sơn, tiến vào nước Khương! - Lý Thiên Thu nói.
Tiếp đó, sáu người cắm trại ở trên núi tuyết cao nhất này.
Nghỉ ngơi ba canh giờ!
Ngày kế!
Mặt trời mọc lên từ phía đông.
Sáu người ngắm cảnh tượng mặt trời mọc hùng vĩ không gì sánh được.
Đây vẫn là lần đầu tiên ở trên Đại Tuyết Sơn thấy mặt trời mọc.
Bởi vì Đại Tuyết Sơn quanh năm cũng là tuyết lớn bay tán loạn, muốn ngắm mặt trời mọc rất khó.
Thật là đẹp!
Cảnh mặt trời mọc, quả thực thế không thể đỡ.
- Mọi người thử nói xem, trên cái thế giới này người nào giống mặt trời nhất? - Vợ của Kiếm Vương nói.
Ninh Chính ngẫm lại một hồi, rồi nói:
- Chắc hẳn là Khương Ly bệ hạ đi.
Mọi người đều gật đầu.
Không sai, chính là Khương Ly bệ hạ.
Lúc trước phương triều phương Đông có rất nhiều nô lệ, chính nhờ tay Khương Ly đã hoàn toàn phá hủy chuyện buôn bán nô lệ.
Chuyện càng khiến cho ông vĩ đại chính là muốn hoàn toàn đánh nát sự phong tỏa và thế độc quyển và đế quốc Đại Viêm và đám thế lực siêu thoát.
Ông muốn cho ánh sáng của văn minh thượng cổ soi sáng toàn bộ thế giới phương đông.
Kết quả ông thất bại, chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng cái chết của ông vẫn bắn ra ánh sáng mạnh mẽ.
Suốt thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, số điển tịch thượng cổ, tiết lộ ra ngoài thượng cổ điển tịch, vượt qua lúc trước mấy trăm năm.
Chí ít ông ta để vô số người thiên hạ đều biết còn có huyện di tích thượng cổ cnày, chí ít còn có chuyện về văn minh thượng cổ.
Bằng không, lúc trước, chút người đọc sách chưa có tư cách thấy văn bia thượng cổ hả? Chưa có tư cách tiếp xúc được thượng cổ điển tịch.
Chỉ có bí tịch võ đạo đều từ mấy đại thế lực siêu thoát tiết lộ ra ngoài, ngoài ra còn có cực ít bí tịch từ võ đạo cường giả khai thách trong lúc tình cơ.
Nói trực tiếp nhật, Khương Ly bệ hạ xuất hiện, khiến cho toàn bộ tiêu chuẩn võ đảo vương triều phương Đông tăng lên một bậc thang.
Đáng tiếc.
Theo Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, cái loại văn minh vốn từ từ dâng lên lại một lần nữa bị bóp chết.
Khổ Đầu Hoan nheo mắt lại.
Gã chân chính là người của Khương Ly bệ hạ.
Không chỉ có gã, còn có Lam Bạo, còn có Đồ Đại, Đồ Nhị vân vân người toàn bộ cũng là.
Ninh Chính bỗng nhiên nói:
- Rõ ràng thống hận vì sao không có sinh ra sớm ba mươi năm.
Câu cảm khái này, cũng đả động đám người Lý Thiên Thu.
Đúng vậy, vì sao không sinh sớm ba mươi năm?
Như vậy có thể dấn thân vào dưới trướng Khương Ly, cùng ông ta tiến hành sự nghiệp oanh oanh liệt liệt.
Ninh Chính nói:
- Thẩm Lãng từng nói, nếu như đối với cả thế giới có lợi, đối với toàn bộ văn minh có lợi, thống nhất thiên hạ là chuyện tốt. Thế nhưng đế quốc Đại Viêm thống nhất thiên hạ, nhất định sẽ lại một lần nữa tiến hành hoàn toàn phong tỏa văn minh, đó chính là một loại thụt lùi. Cho nên đế quốc Đại Viêm thống nhất thiên hạ, là họa cho thiên hạ.
Lý Thiên Thu nói:
- Đáng tiếc, thế giới này đã không còn Khương Ly bệ hạ, không ai có thể cùng chống lại đế quốc Đại Viêm.
Ninh Chính nói:
- Chỉ có dốc hết toàn lực mà thôi, đi nào!
Tiếp đó, sáu người sẽ phải xuống Đại Tuyết Sơn, tiến vào trong nước Khương.
Lúc này, Lý Thiên Thu bỗng nhiên nói:
- Chúng ta đi không được.
Quả thực không đi được.
Dưới núi tuyết, mười mấy bóng dáng đang nhào đến.
Tốc độ cực nhanh không gì sánh được.
Nơi đi qua, tuyết đọng tung toé.
Ngắn ngủi một lát sau.
Mười mấy người này vọt tới đỉnh núi, bao vây đám người Ninh Chính, khoảng cách mấy chục mét.
Mười mấy người toàn bộ mang theo mặt nạ bảo hộ.
Mười cường giả cấp tông sư, năm đỉnh cấp cường giả.
Ánh mắt của Lý Thiên Thu dần dần đảo qua.
Tiết Triệt, Yến Nan Phi.
Hai tông sư hội Ẩn Nguyên, ba tông sư núi Phù Đồ.
Một tông sư của Thiên Nhai Hải Các.
Còn có hai tông sư, Lý Thiên Thu chỉ biết một, Chúc Yên Hành.
Rõ ràng đội hình siêu hào hoa.
Vì giết Ninh Chính, lại xuất động mười đại tông sư.
Chơi cực kỳ lớn.
Khá lắm, khá lắm.
Nói phép tắc cái gì?
Nói siêu thoát cái gì?
Rõ ràng buồn cười. Núi Phù Đồ các ngươi không phải là không xuất động sát thủ à? Thiên Nhai Hải Các nhà ngươi không phải cao cao tại thượng, như là thần tiên à?
Làm sao hôm nay cũng nhào lên giết?
Dĩ nhiên, ở đây hoang tàn vắng vẻ, chỉ cần giết sạch cả đám Ninh Chính, vậy có thể xem như chẳng xảy ra chuyện gì cả
Thiên Nhai Hải Các vẫn là thế tục siêu thoát.
Tất cả phép tắc cũng có thể bị đánh vỡ, chỉ cần lợi ích đủ lớn.
Mà lần này lợi ích ám sát Ninh Chính cũng đủ lớn, kế thừa toàn bộ Việt quốc.
Đương nhiên chỉ dựa vào một mình Ninh Kỳ, sợ rằng vẫn không thể xuất động nhiều cường giả cấp tông sư như vậy.
Cái này phía sau còn có ý chí lớn hơn.
Ninh Chính nói:
- Tiết bá tước, đều đến lúc này, vì sao còn muốn giấu đầu hở đuôi, sao không lấy tấm che mặt xuống?
Tiết Triệt thay đổi tiếng nói:
- Ninh Chính điện hạ nhận lầm người, ta cũng không phải Tiết bá tước gì cả, hơn nữa chúng ta mang mặt nạ bảo hộ, chỉ là bởi vì quá mức lạnh, cần ấm áp một chút.
Yến Nan Phi nói:
- Ninh Chính điện hạ, ngài thật sự sẽ tự lựa chọn phần mộ cho mình sao. Trên ngọn núi cao hiểm trở đầy nắng gió thế này, có thể chết nơi đây coi như chuyện may mắn cho ngài rồi.
Tiết Triệt nói:
- Ninh Chính điện hạ, không nghĩ tới ngài thực sự vượt qua Đại Tuyết Sơn trở về Việt quốc, kính nể kính nể. Nhưng vẫn là không có vượt qua chúng ta dự liệu, hôm nay lại chết ở chỗ này thế nào? Đương nhiên ngài dù sao cũng là con của Việt vương, chúng ta cho phép ngài tự kết liễu.
Yến Nan Phi nói:
- Ninh Chính điện hạ, một trận chiến này các ngươi căn bản không có sức đánh một trận. Chúng ta cũng không muốn giết lung tung vô tội, chỉ cần ngài tự sát, chúng ta hãy bỏ qua năm người bên cạnh ngài thế nào?
Lý Thiên Thu nói:
- Điện hạ, không nên tin. Dù cho ngài tự sát, bọn họ cũng vẫn sẽ giết sạch chúng ta. Ngược lại ngài chỉ cần vừa chết, chúng ta liền triệt để mất đi ý chí chiến đấu.
Yến Nan Phi nói:
- Lý Thiên Thu, ở trên Kiếm Đảo mãi ở không tốt sao?
Lý Thiên Thu nói:
- Sống ở Kiếm Đảo, nhìn như lánh đời, kì thực là trốn tránh, tại sao không ra giết cho đã?
Yến Nan Phi nói:
- Lý Thiên Thu, hôm nay ngươi đại khái là giết không thoải mái.
Nhìn qua đúng là như thế.
Hoàn toàn là tuyệt vọng chiến cuộc.
Đối phương có mười lăm cao thủ tuyệt đỉnh, trong đó mười tông sư.
Mà Ninh Chính bên này, nhiều nhất chỉ có một tông sư là Lý Thiên Thu.
Ninh Chính cũng đeo lên khẩu trang, bởi vì kế tiếp chiến đấu thở dốc rất nhiều, nếu như hít vào quá nhiều không khí lạnh sẽ tổn thương phổi quá lớn.
Tiếp đó, gã rút ra trường kiếm.
Lý Thiên Thu, vợ của ông Khâu Thị, Khổ Đầu Hoan, Đại Ngốc, Đường Viêm đều rút kiếm ra.
Coi như là cuộc chiến tuyệt vọng, cũng phải đánh một trận đến cùng.
Đúng ngay tại lúc này.
- Ha ha ha ha...
Trong không khí truyền đến một tràng cười hào sảng.
- Bá tước Tiết Triệt, Yến Nan Phi hiền đệ, đã lâu không gặp, thật sự nhớ quá đi!
Tô Nan!
Chính là Tô Nan Xu Mật Sứ nước Đại Nam, đột phá cảnh giới tông sư.
Ông ta lao ra từ trong tuyết đọng.
Như là tuấn mã vậy, vọt tới đỉnh núi, cầm một cây thương bạc.
Lên tới đỉnh núi, sau đó Tô Nan nhịn không được cùng Lý Thiên Thu liếc nhau
Tạo hóa trêu người, lúc trước hai người vẫn là tử địch, bây giờ lại kề vai chiến đấu.
- Ninh Chính điện hạ.
- Tô công.
Tiết Triệt nói:
- Tô Nan đại nhân, ngài không giống như một kẻ phóng khoáng thích chịu chết chứ? Đúng lý ngài phải đặc biệt tiếc mạng.
Trong nháy mắt, sau đó có một lão già khô gầy phiêu nhiên mà tới.
- Quốc sư Đại Nam Sa Ẩm, bái kiến các vị sư đệ.
Lão quả thực có thể kêu sư đệ.
Bởi vì, lão lớn tuổi nhất.
Yến Nan Phi kinh ngạc nói:
- Đại Kiếp Tự tiền bối?
Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Lão hủ cùng Đại Kiếp Tự đã không còn quan hệ gì nữa, hôm nay là Thái sư nước Đại Nam.
Vị quốc sư Sa Ẩm, đã từng muốn ở trước mặt Thẩm Lãng tự thiêu, đốt chết tất cả mọi người kinh đô Đại Nam, nhìn qua suy nhược không thể tả.
Nhưng mà, lão là đại tông sư.
Tiết Triệt khẽ nhíu mày, kẻ địch lập tức xuất hiện hai đại tông sư.
Như vậy một trận chiến này, sẽ không có dễ dàng như vậy.
Thế nhưng, vẫn có thể thắng!
- Người nên tới, đều tới đông đủ rồi chứ? - Tiết Triệt nói:
- Nếu như tới đông đủ, liền khai chiến đi.
Lại có một bóng dáng phiêu nhiên xuất hiện.
Cung chủ xinh đẹp của Ma Nham Đạo Cung, đại tông sư Ban Nhược, sư muội của Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường.
Nàng kinh ngạc nhìn Tô Nan, rồi nói:
- Ngươi không phải đã chết rồi sao?
Tô Nan cười khổ nói:
- Nói rất dài dòng, Ban Nhược đại tông sư đã lâu không gặp.
Ban Nhược đặc biệt ái ngại, bởi vì lúc trước Tô Nan thu mua nàng đi đối chiến Lý Thiên Thu, đã từng tặng một món quà đến từ thượng cổ.
Ban Nhược không có thể đánh bại Lý Thiên Thu, cho nên phải trả lại món quà này. Sau đó nàng nghe nói Tô Nan đã chết, trong lòng cảm thấy còn có chút may mắn.
Không phải ta không trả, thật sự là Tô Nan đã chết, gia tộc họ Tô huỷ diệt, dù cho ta muốn trả cũng không trả được.
Bây giờ chủ nợ lại lại xuất hiện, rõ ràng quá xấu hổ.
- Xin lỗi, món đồ kia ta không có mang ở trên người, sau đó trả lại cho Tô tiên sinh. - Ban Nhược nói.
Tô Nan nói:
- Không cần, vật kia rơi ở trong tay ta chẳng qua là áo gấm đi trong đêm, cho Ban Nhược tông sư, mới là kết quả tốt nhất.
Tiếp tục, Tô Nan nhịn không được bèn hỏi:
- Ban Nhược tông sư, tại sao ngài lại tới?
Ban Nhược nói:
- Có người tới chỗ ta, bỏ ra chi phí để ta không cách nào cự tuyệt.
Tiết Triệt cau mày.
Trong lòng cảm thấy bất an.
Kẻ địch lại đến ba đại tông sư.
Như vậy ý nghĩa một trận chiến hôm nay, hoàn toàn ở trong dự đoán của Thẩm Lãng.
Cái này cũng có chút không ổn.
Tiểu tặc Thẩm Lãng này, thật đúng là trí gần như yêu a.
Mắt Yến Nan Phi run lên, ông ta hỏi:
- Còn có người xuất hiện à?
Lại một bóng dáng bay tới.
Da thịt quá trắng, gần như trong suốt vậy.
Cô giáo của Thẩm Lãng, đại tông sư Ngô Đồ Tử.
- Mông sư huynh? Vân sư huynh? - Ngô Đồ Tử sau khi đến, không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, bởi vì nàng nhận ra hai tông sư núi Phù Đồ.
Quá xấu hổ.
Tiết Triệt da đầu tê dại.
Đối phương đây đã có thêm đại tông sư đến rồi.
- Còn nữa không? Còn có người tới sao? - Tiết Triệt hô lớn:
- Dứt khoát xuất hiện cùng lúc? Thế nào?
Tiếp đó, lại có hai bóng dáng xuất hiện.
Đại tông sư Tuyết Ẩn, đại tông sư Chung Sở Khách.
Hai người kia rốt cuộc đã tới à?
Phía Ninh Chính lập tức được thêm vào sáu tên đại tông sư.
Tiết Triệt lại hỏi lần nữa:
- Còn có người nào nữa không?
Lần này, chắc hẳn thật sự không có thêm ai nữa rồi.
- Nếu không còn ai nữa, vậy khai chiến đi!
- Hôm nay có duyên, chúng ta liền quyết chiến ở trên đỉnh Tuyết Sơn này.
- Ninh Chính điện hạ, tính mạng của ngài phải giao cho thần tiên phán xét thôi.