Thẩm Lãng không khỏi thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Hắn từ trong ngực móc ra một bảng danh sách, trước dùng bút đen viết lên tên Tiết Triệt, sau đó sẽ dùng một cây bút đỏ đánh một dấu gạch.
Khoảng cách thiên hạ không thù, lại gần thêm một bước nho nhỏ nữa.
Nhìn sang cái xác Tiết Triệt không đầu, lại ngó trời xanh và quan sát rừng cây rậm rạp.
Thiên nhiên nuôi nấng lên mà.
Điều kiện tốt như vậy, tâm trạng tốt thế này, có nên làm một chuyện gì tương đối phù hợp ấy nhỉ.
Dứt lời, bàn tay Thẩm Lãng không khỏi đưa về phía Mộc Lan?
Mộc Lan đỏ mặt lên, dịu dàng nói:
- Tại, tại đây?
Thẩm Lãng nói:
- Không tốt sao? Ở đây không khí tốt như vậy. Cả đời của con người không phải không ngừng mở ra những bản sao mới trong cuộc đời họ kia mà.
Mộc Lan ngẫm lại một hồi, gật đầu đáp:
- Được!
...
Nửa giờ sau.
- Cục cưng, nàng đang làm gì thế? - Thẩm Lãng hỏi.
Mộc Lan nói:
- Cố gắng mang thai.
Thẩm Lãng không nói gì, mỗi lần đều như vậy à?
Mục đích của chúng ta là vì hạnh phúc, không phải là vì sinh con.
Cục cưng Mộc Lan nói:
- Phu quân, chúng ta có phải hay không phải ra khỏi biển, đi hải ngoại thế giới? Chiếc thuyền lớn kia đã tạo được rồi, cực kỳ phi thường vĩ đại, phía trên kia cái gì cũng có, ngay cả trẻ sơ sinh phòng đều có. Thù yêu nhi bất tựu thị vừa hàng hải, vừa sinh con sao? Ta cảm thấy ta cũng có thể.
- Phu quân, chúng ta sẽ ra biển và đi đến thế giới hải ngoại phải không? Con tàu lớn đã được đóng xong, nó vô cùng to lớn, có tất cả mọi thứ trên đó, ngay cả phòng trẻ con. Chẳng phải Cừu Yêu Nhi vừa lái tàu vừa đẻ con sao? Thiếp cảm thấy mình cũng làm được.
Ặc!
Cục cưng, sao cái gì nàng cũng so sánh với Cừu Yêu Nhi được vậy?
Ra biển?
Thẩm Lãng nói:
- Nhanh, nhanh thôi.
Mộc Lan không khỏi chìm trong ước mơ vô tận.
Kế tiếp nàng ở trong trạng thái do dự rất nhiều, có nên mang cả thằng nhóc phiền phức Thẩm Dã theo cùng không?
Còn có bé con Thẩm Mật thì sao?
Còn có bé con Thẩm Lực thì sao?
Ninh Diễm, tiểu Băng thì sao? Có nên cùng mang theo hay không?
Nghĩ đến đây Mộc Lan cũng có chút đau đầu.
Bằng không đều không mang theo cả?
Chỉ để mỗi thiếp và phu quân ra biển, đi xem thế giới bên ngoài, dù sao cũng một năm rưỡi rồi về.
Nhóc bại hoại Thẩm Dã còn nhỏ như vậy, cha mẹ đã rời khỏi nó liệu có tốt hay không?
Thế nhưng suốt hơn một năm qua, Thẩm Dã cũng là tiểu Băng chăm sóc, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan đều ở bên ngoài chiến đấu.
Nhóc bại hoại, bằng không con cứ tiếp tục má nhỏ Băng Nhi đi.
Mẹ muốn cùng cha đi đến một thế giới chỉ có hai người, thuận tiện sẽ sinh cho con một em trai em gái gì gì đó.
- Nhanh rốt cuộc là lúc nào? - Kim Mộc Lan bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết Triệt đã chết, còn có Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết, còn phải hơi thu đuôi. Sau khi chấm dứt tất cả, chúng ta liền rời bến ra biển cả.
Kim Mộc Lan nói:
- Không về kinh trước cáo biệt với quốc quân và Ninh Chính sao?
- Vậy thì tốt quá, kết thúc công việc sau khi chúng ta lập tức phải đi thành Nộ Triều, tiếp đó trực tiếp rời bến ra biển.
Thẩm Lãng nói:
- Như vậy cục cưng à, nàng bây giờ có thể buông hai chân ra sao?
- Không được, còn phải chờ hai phút. - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà cái dạng này của nàng, ta lại không nhịn được.
Mộc Lan nói:
- Vậy chàng lại đây nào, củng cố kết quả chiến đấu, lần này nhất định phải sinh đứa con gái nữa.
...
Tên cường giả cấp tông sư, chính là cái người tự chém đứt chân phải vẫn dùng hai tay chạy trốn.
Tiếp đó...
Trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện ba bóng dáng chổng ngược.
Đại Ngốc, vợ chồng Lý Thiên Thu.
Bốn người lẳng lặng không nói gì một hồi, nhìn nhau một lúc lâu.
Cuối cùng, tông sư hội Ẩn Nguyên này xoay người đứng thẳng, đứng thẳng trên một chân.
Lý Thiên Thu nói:
- Là ngài khoanh tay chịu trói, hay là chúng ta động thủ?
Một lát sau.
Tên cường giả cấp tông sư quyết định đầu hàng.
Ông ta vốn là không phải là đối thủ của Lý Thiên Thu, huống chi cộng thêm một Khâu Thị, còn có một Đại Ngốc.
Huống chi ông ta mất một chân.
Ngoại viện mà thôi, không cần phải liều mạng như vậy.
...
Sau nửa canh giờ.
Thẩm Lãng xuất hiện ở trước mặt tông sư cường giả này, nói rất chậm rãi:
- Người của hội Ẩn Nguyên sao?
Tay tông sư gật đầu.
Thẩm Lãng hỏi:
- Nghe nói hội Ẩn Nguyên các ngươi cũng có một tòa thành thị, tên là gì?
Cái tông sư gật đầu nói:
- Hội Ẩn Nguyên chúng ta có rất nhiều thành.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy Thư Bá Đảo, Thư Đình Ngọc thường ở một tòa thành thị nào trong đó?
- Thành Tỉnh Ngộ. - Cái tông sư nói.
Thẩm Lãng nói:
- Là bởi vì phạm sai lầm, cho nên mới muốn đi đến thành Tỉnh Ngộ à?
Cái tông sư lắc đầu nói:
- Không phải, người sáng lập hội Ẩn Nguyên nói tiền tài từ sinh ra một khắc kia trở đi liền đại biểu cho tội ác. Cho nên thành thị hội Ẩn Nguyên đều được đặt tên thế này, thành Tỉnh Ngộ, thành Tội Ác, thành Tha Thứ v.v...
Thật đúng là dối trá.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy thành Tỉnh Ngộ kia cách đây bao xa?
Phía bắc Diễm Châu, phía tây nước Ngô, trên núi Lăng Tuyệt.
Thẩm Lãng nói:
- Có bao nhiêu người vậy?
- Mấy vạn người!
Thẩm Lãng kinh ngạc, nhiều như vậy?
Về thành Tỉnh Ngộ, thành Tha Thứ, thành Tội Ác, Thẩm Lãng đều từ Hoàng Đồng hội Thiên Đạo nghe nói qua.
Trên thực tế, hội Thiên Đạo cũng có thành phố như vậy, chỉ bất quá khi hội Thiên Đạo sa sút, những thành thị này cũng dần dần suy yếu.
Ngọn thành Tỉnh Ngộ xem như là trung tâm của hội Ẩn Nguyên ở phía nam thế giới.
Nếu như Thẩm Lãng không có đoán sai, chắc chắn nó được xây nên trên nền tảng của một mạch vàng thượng cổ.
Cho nên tòa thành thị này chắc phải được xem là ngân hàng trung tâm phía nam thế giới phương Đông.
Mấy vạn người này không có một người không có nhiệm vụ, toàn bộ cũng là thành viên của hội Ẩn Nguyên.
Ở trong đó có trường học, kho vàng, thư viện, còn có vô số cơ sở dữ liệu của hội Ẩn Nguyên.
Đương nhiên còn có nhà máy đúc tiền, trung tâm tinh luyện kim loại v.v..
Thẩm Lãng để cái chuyện về thành Tỉnh Ngộ sang một bên, bèn hỏi:
- Bọn người Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết, Ninh Kỳ núp ở chỗ nào?
Vị tông sư này rơi vào trạng thái trầm mặc.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết Triệt đã chết, gia tộc họ Tiết cũng xấp xỉ chết hết, người một nhà phải chỉnh tề đủ số, không phải sao?
Dứt lời, Thẩm Lãng ném đầu của Tiết Triệt đến trước mặt ông ta, chỉ mong là ông ta còn nhận ra nổi.
Thẩm Lãng hỏi:
- Ngươi tên gì?
Tên kia tông sư nói:
- Lý Thiên Mặc.
Thẩm Lãng kinh ngạc, nhìn sang Lý Thiên Thu, Kiếm Vương tiền bối, đây là huynh đệ của tiền bối à.
Kiếm vương Lý Thiên Thu bất đắc dĩ.
Ông ta lập tức liền có thể kết luận ra, vị tông sư của hội Ẩn Nguyên cũng xuất thân từ nhà bần hàn, tên lúc trước nghe chẳng hay ho gì, nhưng là bởi vì huyết mạch thiên phú quá xuất sắc, cho nên được hội Ẩn Nguyên bồi dưỡng.
Trở thành võ đạo tông sư, sau đó cũng không thể lại dùng tên lúc trước, sẽ phải đổi sang tên uy phong một chút.
Thế nhưng tên thích hợp cho cường giả võ đạo trong thiên hạ ít ỏi như vật, mà người đặt tên lại không muốn hao tâm tổn trí quá mức.
Cho nên Lý Nhị Cẩu liền biến thành Lý Thiên Thu.
Người trước mắt này biến thành Lý Thiên Mặc (李芊墨/Li Yimo). Trên thực tế ông ta lúc đầu là Lý Thiên Mặc (李千墨/ Li Qianmo), sau đó vì muốn tách ra khỏi Lý Thiên Thu (李千秋/ Li Qianqiu) nên đổi tên thành Lý Thiên Mặc (Li Yimo).
Có thể thấy được những cái tên hay ho mà lại khí phách ở cái thế giới này thực sự quá ít.
Giống như có vô số chàng trai ở trái đất hiện đại có tên Triết Khải, hoặc là Thần Vũ.
Thẩm Lãng nói:
- Ta lấy danh nghĩa nương tử của ta xin thề, chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết đám người Ninh Kỳ, Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết ở nơi nào, ta tuyệt đối không giết ngươi, hơn nữa thả ngươi trở lại. Ngươi yên tâm, con người của ta nói chuyện như đánh rắm, thề thốt cũng chẳng tính toán gì nhưng nếu dùng danh nghĩa của nương tử ta thì tuyệt đối chắc chắn.
Tông sư hội Ẩn Nguyên Lý Thiên Mặc do dự chỉ chốc lát, tiếp đó quyết định thỏa hiệp.
- Bọn họ cách mỗi mấy canh giờ liền đổi chỗ khác, mà những chỗ đó chỉ có họ Tiết người biết, chúng ta chỉ là theo chân đi mà thôi. Hôm nay đã qua hai canh giờ, bọn họ đã thay đổi sang một chỗ.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ngươi dẫn chúng ta đi đến một chỗ ẩn núp của bọn họ đi!
...
Lý Thiên Mặc mang theo đám người Thẩm Lãng đi tới một chỗ trốn của đám người Tiết Triệt.
Nơi bình thường nhất chính là nơi bí ẩn nhất.
Đây là một căn hầm bình thường trong rừng, nhìn từ ngoài vào không có gì đặc biệt.
Trừ phi Thẩm Lãng quét tia X toàn bộ quần đảo Nam Châu, bằng không căn bản không phát hiện được.
Nhưng toàn bộ quần đảo Nam Châu có đến một vạn bảy ngàn cây số vuông, nếu cứ quét từ mét tối thiểu mất mười mấy năm.
Sau khi tiến vào căn hầm trú ẩn này.
Thẩm Lãng phát hiện bên trong tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cái gì cần có đều có.
Đều nói thỏ khôn có ba hang, gia tộc họ Tiết nào chỉ là ba hang nào?
Nhưng căn hầm này đã trống không, đám người Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết đã đi rồi.
Bọn họ đi nơi nào?
Chỗ ẩn thân kế tiếp.
Nhưng cụ thể ở đâu? Không biết.
Thế nhưng Thẩm Lãng có thể chắc chắn, cái địa điểm này cần phải ở trong vòng mười dặm xung quanh.
Căn cứ vào chỗ ẩn thân tốt nhất, tiến hành phương pháp loại trừ sẽ không khó tìm mấy.
Kế tiếp.
Mộc Lan đi đầu, nhanh chóng lùng bắt ở trong khu vực mười dặm xung quanh cẩn thận.
...
Trong một căn hầm trú ẩn bí mật của gia tộc họ Tiết.
Cũng chỉ có bốn người.
Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết, Ninh Kỳ, Diêm Ách.
- Xảy ra chuyện, nhất định là xảy ra chuyện. - Tiết Đỉnh nói:
- Nếu như phụ thân thành công giết Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan, bây giờ cũng đã đã trở về.
Tiết Tuyết lặng im.
Ninh Kỳ lặng im.
Bọn họ cũng đều biết xảy ra chuyện, bởi vì tiếng nổ trên đỉnh dốc kia quá rõ ràng.
Những người này đều thấy được, cho nên lập tức dời đi.
Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu sẽ trốn chạy sang hang động số sáu.
Nhưng bọn họ không làm như vậy, mà là tiến vào hang động số chín.
Đây là hang động tuyệt mật của gia tộc họ Tiết.
Cho dù có người bán đứng cũng tuyệt đối không biết cái chỗ này, bởi vì nó ở ngay đáy biển.
Thi công cái hang động ngầm này cũng có độ khó cao nhất, cần dùng một ống sắt dài dẫn không khí tới, nhưng cho dù nói như vậy, căn hầm cũng có vẻ vô cùng ngột ngạt, có một loại cảm giác hít thở không thông.
- Điện hạ yên tâm, chỗ trốn này tuyệt đối bí ẩn, Thẩm Lãng vô luận như thế nào cũng không thể có thể phát hiện. - Tiết Tuyết nói:
- Dù cho hắn tìm được bản đồ tương quan thì vẫn chỉ có ký hiệu của tám hang động trước đó, nhưng cái hang thứ chín bí mật này cũng không có, thậm chí lúc đó những người xây dựng chế tạo cái hang này đều bị xử tử tất cả.
- Hơn nữa lương thực cùng nước ngọt nơi này cũng đủ để chúng ta sinh sống trong thời gian mấy tháng, Thẩm Lãng không thể ở mãi đến lúc ấy được. - Tiết Tuyết nói:
- Hơn nữa không mấy tháng, cục diện liền sẽ phát sinh kịch biến.
Ninh Kỳ không nói gì.
- Tiềm long tại uyên, thứ mà điện hạ cần bây giờ chính là ngủ đông.
Ninh Kỳ có thể cảm giác được, thái độ Tiết Tuyết rõ ràng biến hóa.
Mặc dù vẫn dịu dàng như trước, thế nhưng thái độ từ trong xương cốt đã trở nên hèn mọn rồi.
Lúc trước họ Tiết cường đại, Ninh Kỳ là tới đầu nhập vào họ Tiết.
Bây giờ họ Tiết bị Thẩm Lãng diệt, vậy tương lai họ Tiết phải dựa vào Ninh Kỳ.
Diêm Ách nói:
- Khứu giác của Kim Mộc Lan đặc biệt đáng sợ, có khi nào ả phát hiện ra chỗ này không?
- Không thể nào. - Tiết Đỉnh nói:
- Kim Mộc Lan thức tỉnh sức mạnh của nhân loại thượng cổ, có năng lực cảm nhận thiên nhiên mạnh mẽ, đó chẳng phải là một loại khứu giác, cũng vô pháp như là chó săn truy đuổi tung tích của chúng ta.
Ninh Kỳ gật đầu.
Bỗng nhiên gã mở miệng hỏi:
- Trận động đất trước đó vô cùng đặc thù.
Tiết Đỉnh cùng Tiết Tuyết rơi vào trầm mặc.
Ninh Kỳ nói:
- Có phải liên quan đến di tích núi Phù Đồ khai thác hay không?
Hai người trầm mặc như trước.
Tiết Tuyết nói:
- Điện hạ không cần lo lắng, ta từng nói với ngài, thời đại thuộc về ngài sắp tới nơi rồi. Toàn bộ Việt quốc cũng chỉ có một vương tử tuyệt đối thuần phục hoàng đế bệ hạ, người kia chính là ngài.
Tiết Triệt lại nói một lần nữa:
- Tiềm long tại uyên, chúng ta lẳng lặng chờ ở chỗ này mấy tháng, tiếp đó Thẩm Lãng liền xong đời, chúng ta có thể dễ dàng đông sơn tái khởi, hắn là không có khả năng phát hiện nơi này.
Đúng ngay tại lúc này.
Không khí bên trong bỗng nhiên truyền đến một mùi hương quỷ dị.
- Không tốt, không tốt...
- Trong không khí có độc.
- Mau nín thở, che toàn bộ cửa động.
Tiết Tuyết cùng Tiết Đỉnh tiến lên ngăn chặn tất cả lỗ thông gió.
Mấy người lộ ra ánh mắt sợ hãi, Thẩm Lãng tìm tới.
Hắn, hắn làm sao tìm tới nơi này?
...
Đúng vậy, Thẩm Lãng làm sao tìm tới nơi này?
Trên thực tế, khá tốn sức đấy.
Dùng tầm thời gian một ngày rưỡi, hắn tìm được cái hang động bí mật thứ bảy và thứ tám của họ Tiết.
Thế nhưng toàn bộ vồ hụt.
Lại tầm thật lâu, tìm lần khắp xung quanh mười mấy dặm vẫn không có tìm được chỗ ẩn thân đám người Tiết Đỉnh.
Sau đó hắn ở trên bản đồ đánh dấu tám chỗ ẩn thân bí mật của gia tộc họ Tiết, sau đó nối liền những chữ này.
Kết quả phát hiện, dĩ nhiên là một chữ.
Một chữ không trọn vẹn không hoàn toàn.
Bên trái một cổn (丨), bên phải một nhâm (壬).
Nhưng thế giới này không có chữ như vậy.
Chẳng bao lâu Thẩm Lãng nghĩ tới một chữ khác, nhậm (任)!
Dòng họ nguyên thủy của họ Tiết là họ Nhậm.
Thượng cổ chư họ, cơ cao quý nhất, khương là thứ hai.
Trong truyền thuyết thượng cổ, Hoàng Đế họ Cơ, Viêm Đế họ Khương (*).
(*)Truyền thuyết kể rằng Hoàng Đế họ Công Tôn, cũng có người nói ông mang họ Cơ, tên gọi là Hiên Viên. Trong khi đó Viêm Đế Thần Nông Thị, theo truyền thuyết ông ta là thủ lĩnh nổi tiếng của bộ lạc Khương thời cổ đại. Các độc giả cũng nên lưu ý, vợ của Hoàng Đế là Luy Tổ - cũng là tên của một nhân vật trong bộ truyện này, lão Bánh khi đặt tên cho một nhân vật nào đó thì phải có liên quan.
Cho nên Hoàng đế đương thời lại họ Cơ, mà đấng quân vương của vương quốc Đại Càn mang họ Khương.
Mà trong truyền thuyết thượng cổ, Hoàng đế đã sắc phong mười hai dòng họ: 姬 (Cơ), 酉(Dậu), 祁 (Kỳ), 己(Kỷ), 滕(Đằng), 箴(Châm), 任(Nhậm/Nhâm), 荀(Tuân), 僖(Hi), 姞(Cật), 嬛(Hoàn/Huyên/Quỳnh), 依(Y).
Họ Tiết lại thoát thai với họ Nhậm.
Mà chủ núi Phù Đồ, muôn đời họ Nhâm.
Thảo nào họ Tiết cùng núi Phù Đồ đi gần như vậy, đây là muốn phản tổ quy tông à?
Tiết Triệt kiến tạo cứ điểm bí mật như vậy, ở mức độ lớn hơn cũng là một loại chí hướng.
Gia tộc họ Tiết phải về đến đỉnh của thế giới phương đông, phải trở thành gia tộc cao cấp của vương triều Đại Viêm.
Cho nên Thẩm Lãng liền kết luận, phải có hơn tám cứ điểm bí mật dưới đất.
Hẳn là có cái thứ chín.
Mà vị trí cứ điểm số chín này khi nối liền trên bản đồ sẽ tạo thành chữ Nhậm.
Như thế, Thẩm Lãng chẳng bao lâu xác định được vị trí đại khái của cứ điểm.
Dĩ nhiên là ở bờ biển.
Quả nhiên, chỉ sau mấy canh giờ, liền tìm được cửa vào chỗ ẩn thân bí mật này.
Gia tộc họ Tiết thật lợi hại.
Lại xây cứ điểm bí ẩn nhất này dưới đáy biển.
Mặc dù đáy biển ở đây không sâu, cũng chỉ có mười mấy mét nhưng cũng cần phí sức khá nhiều.
...
Ánh mắt của Mộc Lan nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy sự ngưỡng mộ và mê ly.
Phu quân thật lợi hại.
Chỉ bằng vào một tấm bản đồ, liền có thể tìm tới địa điểm ẩn thân tuyệt mật nhất của gia tộc họ Tiết.
Chàng còn biết họ Tiết xuất thân từ họ Nhậm.
Đàn ông có trí tuệ hấp dẫn nhất.
Cục cưng Mộc Lan quyết định, lần sau lại để cho phu quân thêm một khắc đồng hồ.
Thẩm Lãng ở bờ biển tìm được mấy ống sắt rỗng ruột thật dài thông thẳng xuống đất dùng để thông gió.
- Tiết Đỉnh, Tiết Triệt, tìm được các ngươi.
- Nói cho các ngươi biết một tin tức xấu, cha các ngươi đã chết, bị chết vô cùng thảm, rất không bình thản.
- Nhân tiện nói cho các ngươi biết một tin tức tốt, các ngươi cũng chẳng bao lâu phải đi đoàn tụ với ông ta, người một nhà quan trọng nhất chính là chỉnh chỉnh tề tề.
- Nếu các ngươi không chịu đi ra?
- Không ra được sao? Cũng được, cứ ngộp chết ở bên trong đi!
...
Trong hang động dưới đất bí mật của họ Tiết.
Mấy người áp tai vào ống sắt là có thể nghe được giọng Thẩm Lãng.
Tiếp đó, bên trong lâm vào trạng thái yên tĩnh như chết.
Dùng da mỏng chặn lại các ống sắt cho nên không khí không vào được nữa.
Dựa vào số không khí có sẵn trong hầm, căn bản không thể chèo chống được bao lâu.
Chỉ mấy canh giờ tối đa, toàn bộ người ở trong này sẽ ngạt thở mà chết.
Ninh Kỳ lấy ra một cây bút chấm các điểm trên bản đồ.
Sau đó gã nối liền chín điểm này viết ra một chữ Nhậm, chữ Nhậm theo lối hành thư.
Ninh Kỳ nói:
- Phụ thân các ngươi thời thời khắc khắc đều nhớ mong trở về họ Nhậm, trở lại gia tộc đỉnh thế giới.
Thân thể yếu mềm của Tiết Tuyết run lên, ả cũng hiểu Thẩm Lãng làm sao tìm tới nơi này.
Ninh Kỳ nói:
- Tiết Bá Tước không nên dùng phương thức này để biểu đạt chí hướng và lý tưởng ra ngoài, ta vẫn thường coi thường một loại người đọc sách, cái loại thích viết thơ ghép chữ đầu câu(*), vừa sợ người khác phát hiện nhưng cũng sợ người ta chẳng phát hiện ra.
(*) Tàng đầu thi (Acrostic) còn có tên tiếng Việt là thơ ghép chữ đầu câu. Đây là một kiểu thơ không chỉ có trong thơ chữ Hán, Nôm mà ngay cả thơ Hy Lạp cổ cũng sử dụng. Chữ cái đầu tiên của mỗi câu thơ trong bài sẽ nối thành một từ, một câu để truyền thông điệp ẩn của chính tác giả.
Tiết Tuyết nín thở.
Ninh Kỳ tiếp tục nói:
- Kỳ thực đây cũng có ý nghĩa gì, trong truyền thuyết thượng cổ, họ Ninh của ta còn xuất xứ từ họ Cơ, thế nhưng qua nhiều thế hệ tổ tiên của ta cũng chưa từng có nói mình là người họ Cơ, họ Ninh chính là họ Ninh. Hôm nay hoàng đế của đế quốc Đại Viêm họ Cơ, nhưng Viêm Đế truyền thuyết thượng cổ lại họ Khương, vậy nên nói như thế nào đây?
Tiết Tuyết cất giọng run rẩy:
- Điện hạ, không nên!
Tiết Đỉnh nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ninh Kỳ, ngươi muốn làm gì? Đừng quên họ Tiết của ta cùng núi Phù Đồ là quan hệ như thế nào, nếu như ngươi dám đối với chúng ta làm cái gì, núi Phù Đồ sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ninh Kỳ nói rất chậm rãi:
- Ta vừa rồi đã hỏi, trận động đất lúc nãy vô cùng quỷ dị, có phải liên quan đến di tích thượng cổ núi Phù Đồ khai phá hay không. Nếu thật sự là thế, đây là một di tích thượng cổ cấp độ thành thị quy mô trước nay chưa từng có, hơn nữa còn có một bộ phận dưới thành Nam Châu của họ Tiết các ngươi, cho nên theo ta, đối với núi Phù Đồ mà nói thì giá trị lợi dụng của họ Tiết các ngươi đã chẳng còn nữa. Kế tiếp núi Phù Đồ sẽ di chuyển trọng tâm đến cái di tích thượng cổ này, mà họ Tiết các ngươi làm trùm ở nơi này nên có vẻ chướng mắt rồi.
Tiết Tuyết cất giọng run rẩy:
- Điện hạ, ngài và thiếp đã là phu thê, thiếp còn sinh cho ngài hai đứa con, lẽ nào ngài không niệm tình phu thê hay sao?
Ninh Kỳ nói:
- Sở vương bị Nhan phi hại chết, chuyện giáo huấn này đối với ta quá khắc sâu. Khi Tiết Tuyết nhà ngươi vẫn còn là trẻ con đã hạ độc hại nghĩa mẫu của mình, thật sự làm cho người ta phải sợ hãi.
Tiết Đỉnh cất giọng lạnh lùng:
- Ninh Kỳ, ngươi muốn qua cầu rút ván à? Lẽ nào ngươi cảm thấy giết chúng ta, Thẩm Lãng sẽ bỏ qua ngươi sao? Ngươi nằm mơ, nằm mơ... Phụt...
Diêm Ách trực tiếp xuất thủ.
Võ công Tiết Đỉnh rất cao, nhưng là tuyệt đối không phải đối thủ của Diêm Ách.
Diêm Ách có thực lực của tông sư, chỉ là không có danh hiệu tông sư mà thôi.
Trong nháy mắt, Tiết Đỉnh bay ra ngoài như bù nhìn rơm.
Ninh Kỳ nói:
- Thúc thủ chịu trói đi, Tiết Tuyết, ta không muốn động thủ đối với ngươi.
- Ha ha ha ha... - Tiết Tuyết cười to nói:
- Ninh Kỳ, ngươi và ta quả nhiên đi tới ngày hôm nay, đi tới ngày hôm nay.
- Ta biết, từ một khắc ta hạ độc nghĩa mẫu Khâu Thị trở đi thì chính ta là một con rắn độc, vĩnh viễn đều không đổi được.
- Vĩnh viễn đều không đổi được.
- Nếu thuộc tính nhân vật của ta không sửa đổi được, vậy cũng không cần sửa lại.
- Ninh Kỳ, đồng quy vu tận, đồng quy vu tận...
Tiết Tuyết chỉ vào Ninh Kỳ cất giọng cười sang sảng.
Trong không khí lan tràn mê hương.
Tiếp đó, màu sắc trên mặt Ninh Kỳ chợt kịch biến.
Mắt nổi lên tơ máu màu tím.
Cả người chợt khuỵu xuống, từ trong lỗ mũi chảy xuống hai hàng máu độc màu tím.
- Quả nhiên, quả nhiên... - Ninh Kỳ cười mỉa mai:
- Tiết Tuyết, ngươi quả nhiên hạ cổ độc cho ta, chắc chắn đã hạ từ sớm rồi đúng không? Ha ha ha ha!
Tiết Tuyết thê cười nói:
- Kinh ngạc như vậy làm cái gì? Ở trong lòng của ngươi, ta không phải là một con rắn độc à?
Ninh Kỳ lắc đầu nói:
- Cái này không có gì? Không có gì?
Tiếp đó, cả người của gã té lăn trên mặt đất, ra sức co giật, nhúc nhích.
Máu độc màu tím không ngừng từ lỗ mũi, miệng, lỗ tai tuôn ra.
- Điện hạ, điện hạ... - Diêm Ách vọt tới thật nhanh.
- Mang ả ra ngoài, giao cho Thẩm Lãng! - Ninh Kỳ dùng hết sức lực sau cùng, chỉ vào Tiết Tuyết nói.
...
Một khắc đồng hồ sau đó!
Tiết Tuyết cùng Tiết Đỉnh quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng.
Hai người nhìn đầu Tiết Triệt, toàn thân run rẩy từng hồi.
Tiết Đỉnh gần như không cách nào hít thở, Tiết Bàn đã chết, gã vừa mới biến thành Thế tử không có bao lâu, gia tộc họ Tiết liền phải diệt vong.
- Thẩm Lãng, ta, ta chẳng bao giờ từng đắc tội với ngươi. - Tiết Đỉnh cất giọng run rẩy.
Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng, ta đắc tội ngươi mà.
Ặc!
- Không muốn chết sao? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Tiết Đỉnh ra sức gật đầu.
- Vậy thì chẳng có cách nào, người một nhà phải thật chỉnh tề. - Thẩm Lãng nói:
- Ta nói rồi, gia tộc họ Tiết phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Tiếp tục, Thẩm Lãng cầm lấy một cái cường nỏ, nhắm ngay cái trán Tiết Đỉnh.
- Ngươi có thể trốn, cũng có thể không né. - Thẩm Lãng nói:
- Nếu ngươi trốn tránh thì chịu nhiều tội hơn một chút. Nếu ngươi không tránh thì chết dứt khoát nhanh gọn.
- Ta sắp bắn tên.
Thẩm Lãng bóp cường nỏ.
- Pụt!
Mũi tên nhọn trong nháy mắt bắn thủng đầu Tiết Đỉnh.
Gã chỉ vừa né một chút, nhưng sau cùng không có trốn.
Trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!
...
Tiết Tuyết quỳ gối trước mặt Lý Thiên Thu cùng Khâu Thị.
- Năm đó vì sao phải làm như vậy? Chúng ta đối với ngươi không tốt sao? Làm con gái chúng ta không tốt sao? - Khâu Thị rưng rưng nói.
Tiết Tuyết nói:
- Các người đối với ta rất tốt, nhưng... Ta không có lựa chọn nào khác.
Vợ của Lý Thiên Thu Khâu Thị nói:
- Ngươi đánh cắp bí tịch cũng thì thôi, vì sao còn muốn hạ độc hại ta? Dù cho muốn hạ độc hại ta, vì sao không đơn giản hạ độc ta? Mà là muốn cho ta trở thành người không người, quỷ không ra quỷ mười mấy năm?
Tiết Tuyết nói:
- Nếu như bà chết, Lý Thiên Thu sẽ bí quá hoá liều. Chỉ khi bà người không người, quỷ không ra quỷ mà sống, Lý Thiên Thu thời khắc mấu chốt còn có thể cho chúng ta sở dụng. Ví như chúng ta nói với ông ta, chỉ cần nhà ngươi làm chuyện gì, chúng ta liền chữa khỏi cho bà.
Ác độc cũng không hơn thế này.
Lý Thiên Thu vợ Khâu Thị nói:
- Ngươi từ nhỏ lớn lên ngay chúng ta bên người, chúng ta hoàn toàn xem ngươi như con gái ruột, lẽ nào ngươi liền không có một chút tình cảm, chẳng lẽ ngươi giống như súc vật thế sao? Không, coi như là súc vật cũng có tình cảm.
Khóe mắt Tiết Tuyết ứa lệ chảy xuống.
- Người không phải cây cỏ, nào có thể vô tình! - Tiết Tuyết nói:
- Ta đương nhiên là có tình cảm, từng có một thời gian dài, ta cũng coi các ngươi là thành phụ mẫu thân sinh của ta. Thế nhưng... Các ngươi quá lương thiện, mà lương thiện liền mang ý nghĩa vô năng, liền ý nghĩa không bảo vệ được bất luận kẻ nào, không bảo vệ được ta, ta không gánh nổi chi phí phản bội họ Tiết, cho nên ta phải lựa chọn, sự lựa chọn đầu độc bà. Mà một khi đi ra con đường này, con người của ta cũng liền không cách nào quay đầu nữa, ta vĩnh viễn chính là một con rắn độc, ngay vừa rồi ta còn tự hạ độc chính trượng phu mình kia mà, ha ha ha ha...
Tiết Tuyết nói ra nhược điểm của nhân tính.
Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị để ngang kiếm trên cổ Tiết Tuyết, cắn răng nghiến lợi thật lâu.
Vẫn không hạ thủ được.
- Thẩm Lãng, cháu thay thẩm thẩm động thủ đi. - Khâu Thị khóc thút thít:
- Ta và Nhị Cẩu thúc của con đều là người không có tiền đồ.
Thẩm Lãng cố gắng chuyển động lẫy nỏ.
Con bà nó, cái nỏ này quá mạnh mẽ, lên dây cung quá lao lực.
Thở hồng hộc, cuối cùng kéo xong dây cung.
Tiếp đó, nhắm ngay cái trán Tiết Tuyết.
- Thẩm Lãng, ngươi cũng đã biết... Phụt...
Tiết Tuyết mới vừa nói ra mấy chữ, đã bị Thẩm Lãng bắn bể đầu.
Cái nỏ này quá mạnh, trực tiếp bắn thủng cái đầu xinh đẹp của Tiết Tuyết.
- Chết thì chết thẳng đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? - Thẩm Lãng nói khinh thường.
Tiếp đó, Thẩm Lãng đi tới trước mặt Diêm Ách.
Người này kỳ thực rất cường đại.
Võ công cường đại, năng lực siêu cường.
Khi ông ta còn làm Đô đốc Hắc Thủy Đài, có thể nói là quyền thế huân thiên.
Ngay lúc đó ông ta lợi hại uy phong đến cỡ nào, gần như làm cho con nít còn chẳng dám khóc.
Thẩm Lãng rất hiếm khi gặp ông ta, nhưng mỗi lần gặp cũng cảm thấy như trùm bự lãnh khốc lên sân khấu vậy.
Nhưng mà, không nghĩ tới người này sau đó lại hoàn toàn không còn phong thái gì nữa.
Võ công của ông ta, tài ba của ông ta, thủ đoạn của ông ta, giống như hoàn toàn phai mờ với mọi người.
Thẩm Lãng hiểu nguyên nhân bên trong.
Bởi vì ông ta mất phương hướng phương hướng rồi.
Trong lòng ông ta thuần phục với Ninh Nguyên Hiến, nhưng lại cùng Tiết Triệt, Ninh Kỳ đứng chung một chỗ.
Ông ta không cách nào hỗ trợ Ninh Chính, nhưng là vừa không cách nào hoàn toàn trở mặt phản bội Ninh Nguyên Hiến.
Được cái này mất cái khác, hoàn toàn mất đi lập trường của mình, như là con ruồi không đầu.
Đây là một tay sai tốt nhất.
Điều kiện tiên quyết là phải có người làm cho ông ta nắm chắc phương hướng.
Ông ta không giống Tô Nan, cũng không có dã tâm khủng khiếp như Tiết Triệt.
Cho tới bây giờ ông ta chưa từng nghĩ muốn để gia tộc của mình biến thành nhà quyền thế tột đỉnh.
Bởi vì đến bây giờ, ông ta cũng không có gia tộc của mình.
- Đô đốc Diêm Ách, ngươi và ta không thù, chỉ mong một ngày kia, ngươi có thể tìm tới phương hướng cùng mục tiêu của mình! - Thẩm Lãng nói.
Diêm Ách cất giọng run rẩy:
- Ta sắp sáu mươi cả rồi, ta làm sao có thời giờ tìm mục tiêu cùng phương hướng?
- Đấy là chuyện của ngươi. - Thẩm Lãng nói:
- Ta không phải người hướng dẫn nhân sinh của ngươi.
Thẩm Lãng đi tới trước mặt Tam vương tử Ninh Kỳ.
Đây là một nhân vật lợi hại chân chính.
Trình độ nào đó, gã càng thích hợp làm chủ của một nước hơn Ninh Chính.
Nếu như không phải thế cục thế giới phát sinh kịch biến, gã thực sự sẽ trở thành một đời vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, sẽ dẫn cả Việt quốc xưng bá toàn bộ phía nam.
Mà lúc này, gã chẳng bao lâu lại phải chết.
Tiết Tuyết lấy tư cách vợ gã, vẫn hạ độc gã.
Hơn nữa còn là hạ độc thần không biết quỷ không hay.
Có thể đã từ rất lâu.
Núi Phù Đồ quả nhiên không từ thủ đoạn nào.
Thân thể Ninh Kỳ không ngừng co giật, run rẩy.
Tròng trắng của mắt hoàn toàn trở thành màu tím.
Máu tím không ngừng trào ra.
Gã vẫn dùng ánh mắt sau cùng nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói:
- Đây mới là lúc ngài gần với khoảng cách cái chết nhất, hãy nhớ kỹ nó.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cắt ngón tay của mình, nhỏ máu của mình vào ống nghiệm.
Không chút hoang mang tiến hành tách rời huyết thanh.
Sau đó lấy ra ống tiêm, hút huyết thanh vào ống, chích vào cơ thể Ninh Kỳ.
Chí ít đến bây giờ, chỉ cần là cổ trùng, sẽ không có thứ nào mà máu Thẩm Lãng giết không được.
Chỉ một lát sau.
Màu tím quỷ dị đáng sợ trên người Ninh Kỳ dần dần rút đi.
Gã dần dần khôi phục hô hấp.
Khôi phục nhịp tim.
Màu tím trong mắt cũng dần dần rút đi.
Gã sống lại, được Thẩm Lãng cứu sống.
Ước chừng sau một lúc lâu.
Thân thể Ninh Kỳ khôi phục hoạt động, thế nhưng gã không có đứng lên, vẫn nằm trên mặt đất, thở hồng hộc, hưởng thụ cảm giác sống sót sau tai nạn.
- Ninh Kỳ, ta cứu được ngài, thế nhưng ta không có bất kỳ yêu cầu gì, cũng không cần ngài nhớ kỹ bất kỳ nhân tình nào của ta.
- Ngài là một người đặc biệt không tầm thường cũng lợi hại phi thường, cho nên muốn loại người như ngài báo ơn là chuyện buồn cười.
- Tin chắc rằng phụ thân ngài đã từng nói, ngài là người một trong số những người thượng đẳng.
- Như vậy, làm sao mới có thể làm một người thượng đẳng? Thậm chí là kẻ tối thượng?
- Ta không muốn ngài báo đáp bất kỳ điều gì, ta chỉ yêu cầu ngài một việc thôi.
- Cho đến ngày trời long đất lở, xin ngài hãy nhớ kỹ một khắc trước đó, phụ thân ngài, đệ đệ Ninh Chính của ngài không có giết ngài.
- Cho đến khi trời long đất lở, ngươi cũng nhớ kỹ thời khắc hiện tại bây giờ.
- Chỉ có thế thôi, cáo từ!
…
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Chương này chỉnh sửa rất lâu, cuối cùng đành phải để một loạt tên họ chữ Hán để giải nghĩa.