Thẩm Kiến ngược lại rất lanh lợi, nhưng cha mẹ lại đối với Thẩm Lãng giống như một thứ quý giá, với Thẩm Kiến giống như một ngọn cỏ dại vậy.
Thật sự sợ ngậm trong miệng thì tan, nâng niu ở trong tay sợ ngã vậy.
Thái độ đối với con trai thế này hoàn toàn như là đối với tổ tông thì đúng hơn.
Bây giờ cuối cùng chân tướng rõ ràng.
Thẩm Lãng cười khổ nói:
- Cha, mẹ, các người đừng như vậy mà? Muốn giấu diếm liền giấu diếm đến cùng, chúng ta làm người nhà cả đời không tốt sao? Con làm con trai của các ngươi rất tốt kia mà.
Thẩm Vạn nói:
- Không, không, không, chúng ta là người cực kỳ hèn mọn. Phụ thân của ngài là mặt trời trên cao, là anh hùng hào kiệt trong lòng tỉ người, là người giải phóng cho cả thế giới phương đông, là chí cao vô thượng Khương Ly bệ hạ.
Mồ côi từ trong bụng mẹ.
Sau khi Khương Ly chết đi, Thẩm Lãng mới được sinh ra.
Thẩm Lãng tiến lên đỡ vợ chồng Thẩm Vạn lên, ép hai người ngồi xuống.
- Cha, mẹ...
Thẩm Lãng cười khổ đến muốn liệt cả mặt, ở trong đầu suy nghĩ tìm từ ngữ.
Tiếp đó ngã ba chén trà, bản thân uống một ngụm.
- Năng lực càng nhiều, trách nhiệm càng cao.
- Thế nhưng, con người con, một chút trách nhiệm cũng không muốn chịu.
- Con chỉ muốn hưởng thụ quyền lực, không muốn gánh chịu trách nhiệm. Nơi nào giống Khương Ly bệ hạ lợi hại như vậy, muốn cứu chúng sinh, muốn giải phóng toàn thế giới, muốn cứu ra hàng tỉ dân chúng khỏi sự phong tỏa văn minh của đế quốc Đại Viêm cùng thế lực siêu thoát.
- Đơn thuần từ điểm này, con chẳng giống con ông ta chút nào.
- Chưa kể tướng mạo cũng chẳng giống ông ta nữa? Nếu như dáng dấp giống đã sớm bị người nhận ra rồi.
Dáng vẻ của Khương Ly chính là nhân vật chính diện trong truyền thiết, anh minh thần võ, bá khí trùng thiên, cao quý không tả nổi.
Suốt một thời gian dài, ông ta là đệ nhất mỹ nam thiên hạ.
Mặt của Thẩm Lãng?
Nói như thế nào đây?
Mặt trai bao số một thiên hạ.
Mặt nhân vật phản diện hàng đầu.
Là cái loại đẹp đến mức mặc đồ nữ còn đẹp hơn hầu hết đàn bà con gái.
Một vị anh hùng cái thế như Khương Ly sao lại sinh ra tên cặn bã như Thẩm Lãng được?
Người mẹ nói:
- Con ơi, khi còn bé con ngu dốt không thể tả, bỗng nhiên giữa bộ óc như mở thiên quang, biến thành người thông minh nhất trên thế giới.
- Kỳ thực khi con ngu dốt không thể tả, chúng ta may mắn, chí ít có thể bình an sống cả đời.
- Nhưng lúc con lột xác, chúng ta cao hứng cũng tràn đầy bất an. Con xuất sắc như thể một viên đá quý trong sỏi cát, tỏa ra ánh sáng quá mạnh sẽ bị người khác phát hiện.
- Cho nên từ đó về sau, mỗi ngày chúng ta đều lo lắng hãi hùng, sợ rằng có ngày ngày thân thế của con bị lộ.
Thẩm Lãng chú ý tới, nét mặt cha mẹ tiều tụy cực kỳ, giống như mấy ngày mấy đêm đều không có ngủ.
- Giống như thời tiết mấy bữa nay âm trầm nặng nề, mây đen mỗi ngày càng nặng trĩu nhưng lại không nổi sấm chớp, cũng chẳng chịu mưa.
- Thế nhưng mấy ngày trước, có một thằng bé đẹp trai tên Vân Mộng Trạch chạy vào nhà, mặt mày nó đầy vẻ kinh hoàng, nó bảo chúng ta chạy ngay đi, chạy càng xa càng tốt.
- Tiếp đó, thông gia cũng tới tìm chúng ta nói. Họ nói rằng cho tới bây giờ đều không hối hận, nói đây là vinh quang lớn nhất của gia tộc họ Kim, cho dù vì vậy vong tộc diệt chủng cũng không hối hận chút nào.
- Khi đó mẹ cũng biết, thân thế của của con bị lộ rồi.
- Mẹ cũng biết, sấm sét trên trời cuối cùng đánh xuống, bảo bối này của chúng ta cũng không giấu được nữa.
- Viên đá quý như con, mẹ đã ra sức giấu trong đất cát, giấu trong bùn lầy nhưng vẫn không giấu được.
Người mẹ cuối cùng nhịn không được, gào khóc.
Thẩm Lãng tiến lên ôm lấy bà.
- Ở trong lòng mẹ, cũng chỉ nhớ con là một đứa trẻ sống phóng túng, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Chẳng mong muốn con thành Đế chủ của đế quốc Đại Càn gì đó chút nào, cũng chẳng hề mong con trở thành một anh hùng cái thế tí xíu nào cả.
- Làm anh hùng thế giới này cũng không có kết cục tốt.
Mẹ ôm chặt Thẩm Lãng khóc lớn, giống như sau một khắc, hắn sẽ phải trực tiếp nổ tung, hay là phải bay đi.
Thẩm Lãng ứa nước mắt, cười nói:
- Liền vừa rồi, tiểu đệ còn mặc cả bộ áo giáp, nói nên vì con mà chiến đấu.
- Cha, mẹ, không dối gạt gì hai người, lúc con chắc chắn được tin tức này cũng như muốn nổ não.
- Chính con còn chẳng tin nổi sao mình là con trai của Khương Ly nữa?
- Nếu cha là anh hùng thì con là hảo hán, nếu cha lưu manh thì con là trứng ung (*).
(*) Nguyên văn: Lão tử anh hùng nhi hảo hán, lão tử lưu manh nhi hỗn đản. Đây là câu chỉ huyết thống luận tinh khiết chính trị của Hồng vệ binh một thời.
- Con vẫn thường nghĩ, phụ mẫu thân sinh của con rốt cuộc là người nào? Sao có thể sinh ra đứa trứng ung như con được.
- Cha mẹ, mong hai người đừng để bụng, trên cơ bản ngay từ đầu con đã biết mình không phải con ruột của hai người. Mẹ à, dù mẹ là một người đẹp nhưng cũng không sinh được một mỹ nam tuyệt đỉnh như con.
- Phụt! – Người mẹ nhịn không được cười lên một tiếng, càng thêm ôm chặt Thẩm Lãng vào lòng.
Đứa con trai này tốt bao nhiêu.
Là đứa con trai thông minh, tinh xảo và đẹp nhất trên đời.
Thẩm Lãng nói:
- Lúc đó con ngạc nhiên quá chừng, Thiên Nhai Hải Các và Ninh Hàn dựa vào cái gì mà chịu đựng con đến vậy? Với cái đức hạnh của con, ả nhịn tiêu nhịn tiểu nhịn đánh rắm cũng nhịn con chẳng nổi, đúng lý đã sớm đánh chết con? Kết quả vẫn không giết!
- Sau đó thì sao, Thiên Nhai Hải Các tìm cớ dụ Mộc Lan đến chỗ bọn họ điều dưỡng thân thể, muốn để Mộc Lan sinh một đứa trẻ cho con, muốn nhìn xem có phải đẻ ra một đứa bé có huyết mạch lợi hại, kỳ thực bọn họ không phải là vì Hoàng Kim Huyết Mạch, mà là vì xác định thân phận của con.
- Kết quả bọn họ thất bại!
Thằng nhóc Thẩm Dã mới vừa sinh ra chính là Hoàng Kim Huyết Mạch nghịch thiên, nhưng đã biến mất thật nhanh không thấy nữa.
Thiên Nhai Hải Các trước tiên phái mấy học sĩ tới kiểm tra, kết quả không có chút thu hoạch gì, khi đó Thiên Nhai Hải Các nhất định là đặc biệt mê man.
- Sau đó, không biết Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ, đế quốc Đại Viêm lại làm cái gì, giống như lại một lần nữa xác định thân phận của con. Với là cố ý để cho con đi chữa cho tiểu công chúa Cơ Ninh, cũng chính là vào lúc đó, bọn họ xác định thân phận của con và con cũng biết được thân phận của mình.
- Lúc đó còn thắc mắc vì sao cách đế quốc Đại Viêm rõ ràng cũng chỉ có một trăm dặm mà không cho con vào trong đế quốc?
- Lúc đầu, bọn họ sợ cái dạng không rõ ràng như thế, không muốn con của Khương Ly bước vào lãnh thổ đế quốc Đại Viêm!
- Mà nha đầu Cơ Ninh kia, vừa nhìn con đầu tiên đã kêu ca ca, tiếp đó một mực ám chỉ con phải đi, đi nhanh lên.
Khi đó, tiểu công chúa Cơ Ninh không thể nói rõ, chẳng qua là ra sức ám chỉ, để Thẩm Lãng nhanh chóng tranh thủ thời gian ra hải ngoại.
Kỳ thực đã nói rất nhiều bí mật cho Thẩm Lãng.
Bởi vì nàng là tiểu công chúa đế quốc Đại Viêm, nàng biết được càng nhiều.
Cũng chính là từ đó về sau, Thẩm Lãng mặc kệ tới đâu cũng đều nghênh ngang, hắn đã không cần hộ vệ.
Bởi vì, đã không có bất kỳ người nào dám ám sát hắn.
Bởi vì hắn là con của Khương Ly, tân Đế chủ của đế quốc Đại Càn.
Người duy nhất có tư cách giết hắn, chỉ có Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng.
Thẩm Lãng hỏi:
- Cha mẹ, có phải con có một đứa em gái sinh đôi hay không?
Người mẹ lắc đầu đáp:
- Mẹ không biết.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy lúc đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Người mẹ lắc đầu nói:
- Con ơi, mẹ thực sự không biết. Mẹ và cha con đều từng là nô lệ, là cái loại nô lệ không có tên và không có thân phận được Khương Ly bệ hạ giải phóng rồi chia đất đai cho chúng ta. Từ đó về sau, chúng ta liền trở thành một nông dân bình thường của vương quốc Đại Càn.
Người cha Thẩm Vạn vén quần áo lên, trên lưng vẫn có thể nhìn ra một vết thương cũ, đây từng là ký hiệu của nô lệ, chỉ có điều sau đó dùng dao rạch nát che giấu cái ký hiệu này.
- Chúng ta trôi qua mấy năm sinh sống hạnh phúc, thứ tiếc nuối duy nhất là mẹ và cha không có con cái, có lẽ vì mẹ khi đó có chút tư sắc nên từng bị chơi đùa quá ác lúc còn làm nô lệ.
Người mẹ nói rất đơn giản nhưng lại kể về câu chuyện đẫm lệ máu vô hạn thời trẻ của bà.
- Chúng ta cho rằng cuộc sống hạnh phúc có thể cứ tiếp thế mãi, dù không con nhưng chúng ta cũng có thể đi nhận nuôi một đứa.
- Mãi cho đến có một ngày, Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, trời sập.
- Tên nghịch tặc Doanh Quảng làm phản, liên quân đế quốc như thủy triều dũng mãnh tiến vào đế quốc Đại Càn, đốt giết đánh cướp. Chúng ta hoảng sợ không chịu nổi một ngày, vô số người đều xuôi nam chạy nạn.
- Mẹ và cha con cũng không ngoại lệ, đau buồn không gì sánh được mà bỏ qua đất đai quý báu, mang theo chỉ có gia sản, lánh nạn phía nam.
- Bỗng nhiên một ngày nào đó, có một người, toàn thân hắn cũng đầy máu, ôm một đứa trẻ sang rồi bảo rằng từ nay về sau chính là con trai của chúng ta, hãy để cho nó sống cả đời bình an.
- Người kia ta biết, là em trai ruột của Khương Ly bệ hạ, Lâm quốc công của đế quốc Đại Càn.
- Nói lên Lâm quốc công này, thanh danh của ngài không tốt lắm, suốt ngày cũng biết uống rượu hưởng lạc, Khương Ly bệ hạ dạy dỗ rất nhiều lần đều không đổi.
- Lâm quốc công này phóng đãng bất kham, thường hay giả trang thành dân chúng, tùy tiện ghé vào đống người uống rượu, lúc uống say còn ở ngay góc tường nhà người khác ngủ, cho nên rất nhiều người biết ngài.
- Khi ấy Lâm quốc công đã be bét máu me đầy người, đứt lìa một cánh tay, không biết bao nhiêu xương cả người đã gãy, ruột còn trào ra ngoài, rồi ngài giao con cho chúng ta, sau đó còn để lại một cái tên cho con.
- Ngài nói cái tên của Khương Ly (*) không tốt, ngay cái tên của chính ngài Khương Lâm cũng quá nghiêm chỉnh, lúc đầu ngài chỉ muốn một cái tên êm tai một chút, ví như gọi Khương Lãng, thế nhưng Khương Ly bệ hạ không đồng ý, cho nên ngài lại để cái tên này cho con.
(*) Chữ Ly (离) trong tên của Khương Ly ngoài nghĩa là quẻ Ly trong Kinh Dịch, tượng trưng cho hành hỏa, tuổi Ngọ và hướng nam. Bên cạnh đó nó còn có nghĩa là xa cách.Trong khi đó chữ Lâm (临) trong tên của Khương Lâm lại nằm trong Cửu Tự Chân Ngôn (nguyên văn là lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành) lại mang nghĩa gặp chuyện không động dung, bảo trì bất động, ý chí kiên cường.
Thẩm Lãng ứa nước mắt ra.
Con có thể tìm được căn cứ, muốn nói ở trái đất hiện đại bởi vì có quyển tiểu thuyết có nhân vật nam chính tên Thẩm Lãng (*), lấy cái tên này còn thông cảm được.
(*) Thẩm Lãng còn là tên nhân vật nam chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp Võ Lâm Ngoại Sử (Phong Tuyết Phủ Trung Châu) của cố nhà văn Cổ Long. Tác phẩm này đánh dấu một bước ngoặt mới trong sự nghiệp sáng tác võ hiệp của ông, đưa Cổ Long lên ngang hàng với Kim Dung trở thành hai tác giả lớn nhất của làng tiểu thuyết võ hiệp. Trái ngược với nam chính trong truyện lão Bánh, Thẩm Lãng của Cổ Long là nhân vật nam hoàn mỹ, tài mạo song toàn và có trái tim chính nghĩa.
Còn ở thế giới này, nào có cha mẹ bất chấp thế này, lại đặt tên cho con trai cái tên bất ổn, phiêu bạt thế kia đâu chứ (*).
(*) Cái tên Lãng (浪) trong Thẩm Lãng vốn mang rất nhiều nghĩa, ngoài chuyện nó là “sóng” (sóng nước, sóng biển) còn có nghĩa phóng túng, buông thả, phiêu bạt, thô thiển… Tất cả những nghĩa của chữ Lãng đều mô tả về tính cách và cuộc đời của chính nhân vật này.
- Lâm quốc công nói với chúng ta, vĩnh viễn không cần nói thân thế chân thực cho con, cho dù làm con trai nông dân, cũng không cần làm con trai anh hùng, thế giới này làm anh hùng không có kết cục tốt.
- Tiếp đó ngài liền chết, ngũ tạng lục phủ chảy đầy đất.
- Ngay lúc đó có rất nhiều dân chạy nạn chiến tranh, loại nông dân giống chúng ta đều tầm thường từ trên xuống dưới, mẹ và cha liền ôm con nam tiến. Chúng ta chỉ biết rằng rời khỏi đế quốc Đại Viêm càng xa liền càng an toàn.
- Chúng ta cứ mãi đi về phía nam, mãi đi về phía nam, đã đến cuối lục địa, tới thành Huyền Vũ.
Khương Lâm?
Người này Thẩm Lãng gần như hoàn toàn không hiểu rõ chút nào cả.
Bởi vì toàn bộ đế quốc Đại Càn trên cơ bản chỉ có tên bốn người.
Đế chủ Khương Ly, Đế hậu, thân vương Khương Quảng và Khương Vô Minh.
Đại Càn từ vương quốc tấn thăng làm đế quốc, lúc Khương Ly là Đế chủ, mấy người anh em cũng không có phong vương, chỉ phong quốc công.
Duy chỉ có em nuôi Khương Quảng được phong thân vương, lúc đó người ta gọi là Quảng thân vương.
Lại thêm đế quốc Đại Viêm phong toả dư luận, khiến cho hôm nay biết được cái tên Khương Lâm này đã ít lại càng ít.
Thế nhưng Khương Quảng làm phản.
Nhưng mà vị Lâm quốc công Khương Lâm phóng đãng bất kham lại vì một Thẩm Lãng mà chết.
Còn tặng lại cho hắn cái tên Lãng rất hay nữa.
...
Về cha mẹ Thẩm Vạn lại chẳng giống như tưởng tượng Thẩm Lãng.
Hắn vốn tưởng rằng vợ chồng Thẩm Vạn là người hầu bên cạnh Khương Ly, hoặc là tâm phúc.
Không nghĩ tới không phải, chỉ là nô lệ được Khương Ly giải phóng mà thôi.
Chỉ bất quá lúc còn trẻ mẹ là một mỹ nhân, cho nên đã đọc một ít sách, thế nhưng cũng chịu rất nhiều tội.
Công tước Khương Lâm căn bản cũng không giao Thẩm Lãng cho thần tử đế quốc Đại Càn, mà là giao cho một nông phụ tầm thường.
Ông ta làm không sai.
Nếu là giao cho tôi tớ tâm phúc của Khương Ly, vậy thì sẽ bị lần theo dấu vết, nhất định sẽ bị đế quốc Đại Viêm tra được.
Mà giao cho một nông dân thông thường, giống như vùi vào đống cát.
Cho nên Thẩm Lãng mới sống cho tới bây giờ.
Vợ chồng Thẩm Vạn cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với Đế chủ Khương Ly và Đế hậu.
Bọn họ cũng không biết lúc đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Cũng không biết Thẩm Lãng có một đứa em gái sinh đôi hay không.
Thẩm Lãng tiến lên ôm cha mẹ một chút rồi nói:
- Cha mẹ, chuẩn bị sơ sơ, chúng ta sắp đi xa.
Mẹ trứng, lúc đó đảng con thỏ chúng ta có chí chiếm lấy cả nước, mới tiến hành Vạn Lý Trường Chinh (*).
(*) Đảng con thỏ là nickname chỉ Trung Quốc, nó xuất phản từ sự đồng âm của Thố Tử (tùzǐ) và Đồng Chí (tóngzhì). Còn Vạn lý Trường chinh có tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chinh, là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm, bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây. Khi khởi đầu cuộc rút lui, Hồng quân có hơn 86 ngàn người, nhưng khi kết thúc cuộc Vạn lý Trường chinh, số Hồng quân sống sót chỉ còn ít hơn 7 ngàn do bị Tưởng Giới Thạch tập kích. Trong đợt này còn có cả hai người Việt tham gia là tướng Nguyễn Sơn và Bùi Công Quan.
Thẩm Lãng ta đây cũng không có ý muốn tranh đoạt thiên hạ chút nào, lão tử căn bản liền chưa từng nghĩ muốn làm Hoàng đế.
Ta... Ta chỉ muốn làm một người ở rể, thanh thản ăn cơm chùa cho ổn định là được.
Vì sao người ta lại muốn ép ta vậy?
Làm cho ta cũng phải tiến hành Vạn Lý Trường Chinh?
Rõ ràng ngày chó má.
...
Thẩm Lãng đi ra khỏi nhà tranh.
Tiếp đó phát hiện bên ngoài chân núi, võ sĩ võ trang đầy đủ đứng đầy chi chít.
Kim Sĩ Anh dẫn đầu hơn hai ngàn người, ở bên ngoài chờ đợi.
Nhìn thấy Thẩm Lãng sau khi ra ngoài, Kim Sĩ Anh quì một gối, hơn hai ngàn người quỳ xuống chỉnh tề.
Ánh mắt cuồng nhiệt không gì sánh được.
Ta xin các ngươi, các ngươi không nên như vậy, các ngươi đừng dùng thứ ánh mắt này được không?
Ta không phải Khương Ly.
Ta không phải mặt trời trên cao.
Các ngươi đừng cuồng nhiệt sùng bái thật sự nha.
Thiếu chút nữa quên mất, Kim Sĩ Anh cũng là dân chạy nạn chiến tranh, từ đế quốc Đại Càn chạy nạn đến thành Huyền Vũ, đã không có cha mẹ, được Kim Trác nhận nuôi.
Mà bây giờ, gã trực tiếp xem mình làm thần tử đế quốc Đại Càn.
Thẩm Lãng đi tới nói:
- Huynh trưởng, không cần giữ thành Nộ Triều à?
Kim Sĩ Anh dập đầu, cất giọng run rẩy:
- Bệ hạ ở đâu, thần liền ở đó!
Thẩm Lãng muốn nổ não.
Đừng như vậy, đừng như vậy.
Đừng luôn mồm bệ hạ bệ hạ.
- Cha mẹ, đi thôi. - Thẩm Lãng nói:
- Đi phủ Hầu tước Huyền Vũ trước!
Tiếp đó, hai nghìn tên võ sĩ gia tộc họ Kim kẹp Thẩm Lãng ở giữa, bảo vệ về phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Đi ra hai mươi dặm.
Trên đường gặp một đội người, một nhánh binh mã.
Thành chủ Huyền Vũ Liễu Vô Nham.
Ông vẫn còn ở đây sao?
Ngày đó ông phụng mệnh đi phòng tuyến Thiên Nam nghênh chiến vua Căng, không có chết à?
Thành chủ Liễu Vô Nham sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, đầu tiên là kinh ngạc.
Tiếp đó ông ta khom người lui đến ven đường, cúi chào khom lưng đến cùng, cơ hồ là muốn gãy đôi
Mấy trăm quân đội sau lưng ông nhìn thấy Thẩm Lãng, sau đó đầu tiên là châu đầu ghé tai vài tiếng, tiếp đó quỳ gối ven đường thật chỉnh tề, vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Lãng nói:
- Mẫu thân à, chuyện về thân thế con không phải là tuyệt mật sao? Làm sao bây giờ giống như ai cũng biết?
Việc này vốn là tuyệt mật.
Nhưng từ khi Hoàng đế tập kết số lượng đại quân khổng lồ xuôi nam, đồng thời bắt đầu canh chừng chư vương thiên hạ, cái này liền đã không phải là bí mật.
Thẩm Lãng đi qua con đường lớn này.
Khi đi ngang qua đám người Liễu Vô Nham, ông ta hạ giọng nói một câu:
- Điện hạ bảo trọng.
Liền chỉ cần một câu nói này có thể thấy được, Đế chủ Khương Ly ở trong tim người thiên hạ ra sao?
Dù cái mặt trời này có tan vỡ vẫn soi sáng cho cả thiên hạ.
Thẩm Lãng cảm khái.
Lúc đó hắn cũng viết cả tên của Liễu Vô Nham trên bức tường danh sách kẻ thù, có điều sau đó xãy ra quá nhiều chuyện nên quên khuấy người này đi mất.
đó chuyện quá nhiều, đem người này vật quên.
...
Khổ Đầu Hoan cùng quân Niết Bàn đệ nhất trở về kinh đô.
Lúc này, Khổ Đầu Hoan, Lan Phong Tử, mười anh em họ Lan quỳ gối nghiêm trang trước mặt Ninh Chính.
- Thái tử điện hạ, chúng thần chính thức hướng ngài chào từ biệt.
- Hai mươi mấy năm trước, anh hùng thiên hạ thuần phục Khương Ly bệ hạ, chúng ta còn nhỏ, không có cơ hội này. Mà hôm nay chủ quân lại một lần nữa giáng thế, chúng ta đây muốn đi thủ vệ dư mạch Đế chủ.
Ninh Chính điện hạ gật đầu đáp:
- Được, các ngươi đi thành Huyền Vũ chiến đấu vì Khương bệ hạ, ta ngay kinh đô đại biểu chiến đấu cho tôn nghiêm vương tộc họ Ninh.
Mười mấy người phe Khổ Đầu Hoan dập đầu chỉnh tề.
Tiếp đó, họ ra khỏi phủ Thái tử.
Mười mấy người phóng người lên ngựa, dọc theo đại lộ Huyền Vũ xuôi nam.
Dọc theo đường đi, bỗng có những kỵ sĩ chẳng có tiếng tăm gì gia nhập vào trong đội ngũ này.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Chúng ta chính là phải đi thành Huyền Vũ chịu chết, hoặc là phải đối mặt với quân đoàn khổng lồ của Hoàng đế Đại Viêm, các ngươi cũng muốn đi à?
Một kỵ sĩ dẫn đầu nói:
- Chúng ta cũng là con dân đế quốc Đại Càn, đừng tưởng rằng chỉ có đám người có huyết mạch đặc biệt các ngươi đây mới có thể bảo vệ bệ hạ, chúng ta cũng có thể!
- Ha ha ha ha... - Khổ Đầu Hoan cười sang sảng rồi quát lớn:
- Vậy liền cùng nhau đi, cùng nhau đi.
- Bảo vệ Khương bệ hạ, bảo vệ hy vọng thiên hạ.
- Bảo vệ bệ hạ, bảo vệ bệ hạ!
Những kỵ sĩ theo Khổ Đầu Hoan càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng trùng trùng điệp điệp ra khỏi phủ Thiên Việt, phi như điên về thành Huyền Vũ.
...
Lam Bạo quỳ gối trước mặt Tam vương tử Ninh Kỳ.
- Tam vương tử, hạ quan đây phải đi.
Ninh Kỳ nói:
- Đi thành Huyền Vũ có đúng không?
- Đúng vậy.
Ninh Kỳ nói:
- Đi sẽ chết.
Lam Bạo nói:
- Chết thì chết, hai mươi mấy năm trước hạ quan còn nhỏ, đám cha mẹ của chúng ta là vì Khương Ly bệ hạ mà chết. Bây giờ ta cũng lớn, giờ đến phiên chúng ta vì Khương bệ hạ mà chết.
- Đệch, Khương Lãng? Cái tên quái đản gì thế này.
- Vương tử Ninh Kỳ, hạ quan đi dây!
Lam Bạo nâng lên Lang Nha Bổng thật to, ra khỏi phủ Tam vương tử Ninh Kỳ Tam, rời khỏi kinh đô Thiên Việt, lao điên cuồng về thành Huyền Vũ!
...
Ma Nham Đạo Cung nước Sở!
Đại tông sư Ban Nhược hoài nghi nhân sinh.
Cái tên lưu manh đó dĩ nhiên là con trai duy nhất của Khương Ly bệ hạ, người thừa kế duy nhất của đế quốc Đại Càn sao?
Hắn trêu ta đâu chỉ một hai lần?
Mỗi lần hắn nhìn ta, cũng là nhìn chân trước, lại nhìn mông, lại nhìn thắt lưng, cuối cùng mới nhìn mặt.
Lưu manh như vật cũng có thể đại biểu hy vọng cho thiên hạ.
Nhưng... có hi vọng, cuối cùng so với không có hi vọng vẫn tốt hơn.
Ban Nhược tông sư nhìn mấy trăm tên đệ tử của Ma Nham Đạo Cung.
- Thưa chư vị, các vị nhất định cùng đi với bổn cung sao? Chúng ta đi chuyến này thực chất lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Đệ tử Ma Nham Đạo Cung không nói một tiếng.
- Được, vậy thì đi thôi.
Ban Nhược đại tông sư nói:
- Bảo vệ Khương bệ hạ, bảo vệ hy vọng thiên hạ!
Tất cả mọi người của Ma Nham Đạo Cung xuống núi.
Lao như điên về thành Huyền Vũ nước Việt
Trăm người mang kiếm xuống núi tuyết.
...
Toàn bộ thế giới phương đông, trong vô số nơi hẻo lánh!
Những ngọn núi và hồ nước các nơi.
Vô số lùm cỏ, vô số võ sĩ, chui ra khỏi núi rừng.
Như là vô số dòng sông hội tụ về một hướng, thành Huyền Vũ!
- Bảo vệ Khương bệ hạ!
- Bảo vệ bệ hạ!
Như vô số đom đóm tụ tập về một điểm sáng.
Càng giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa.
...
Kinh đô Nam Ẩu!
Vua Căng ngơ ngác nhìn bản đồ, nhìn vô số sách vở trên mặt bàn.
Những thứ này đều là tác phẩm gã dốc hết tâm huyết.
Dùng tầm mấy năm, gã viết ra cương lĩnh xây dựng nước Đại Nam.
Gã tự tin ở trong vòng hai mươi năm, để nước Đại Nam biến thành quốc gia văn minh và giàu mạnh.
Gã học tập tử Thẩm Lãng một cái tên.
Kế hoạch năm năm, kế hoạch mười năm.
Hôm nay, kế hoạch năm năm đầu tiên ở nước Đại Nam sắp bắt đầu đến nơi rồi.
Vua Căng dã tâm bừng bừng, dự định thi triển sự lớn mạnh của một vùng đất rộng lớn như nước Đại Nam theo bản thiết kế của gã.
Những thứ cương lĩnh trên bàn trước mắt này cộng lại tầm mấy chục vạn chữ.
Cũng đều do gã viết ra từng chữ.
Chẳng bao lâu gã sẽ biến nội dung những bản kế hoạch dự trù này thàn hthực tiễn, nước Đại Nam trong lòng gã sẽ từ từ xuất hiện trong thế giới hiện thực.
Kế hoạch lớn và sự nghiệp vĩ đại của gã sẽ phải mở ra.
Nhưng mà...
Lúc này, long trời lở đất.
Gã nhìn bản đồ một hồi lâu.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Đế quốc Đại Viêm dẫn đầu quân đội nửa thế giới đang bao vây nước Việt trùng trùng điệp điệp, số lượng quân khổng lồ đến mức có thể diệt nước Việt và cả nước ta mười lần, nước Việt, con số khổng lồ quân đoàn, có thể có thể đem nước Việt cùng chúng ta tiêu diệt mười lần, một trăm lần.
- Ư!
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Tất cả chuyện này xảy ra thật sự chẳng đúng lúc chút nào.
- Đúng vậy! - Vua Căng nói:
- Thời đại tốt nhất của chúng ta sắp đến rồi, vốn dĩ nước Đại Namsẽ phải nghênh đón thời cơ phát triển trước nay chưa từng có, ta sắp tạo nên kỳ tích huy hoàng nhất cho nghìn năm lịch sử của tộc Sa Man, kết quả long trời lở đất.
Vương hậu Sa Mạn hỏi:
- Vậy, chúng ta không đi à?
- Không đi sao? - Vua Căng cười nói:
- Không đi thì linh hồn của ta, niềm tự hào của ta sẽ phá hủy hoàn toàn, ta không còn tư cách biến thành lãnh tụ tộc Sa Man nữa.
Tiếp đó, vua Căng lặng lẽ mặc vào áo giáp phối hợp chiến đao ra khỏi phủ Quốc Chủ.
Bên ngoài hơn vạn quân tộc Sa Man đứng chi chít chỉnh tề trên quảng trường.
Đám người Quốc sư Sa Ẩm, Xu Mật Sứ Tô Nan, Đại Nguyên soái Sa Duyên, phó Xu Mật Sứ Nam Cung Ngao quỳ chỉnh tề trên mặt đất.
Vua Căng nhìn mấy người nói:
- Chuyến đi này của ta có khả năng không về được rất lớn. Lúc ta không có mặt, Tô Nan hãy lãnh đạo, một mực chờ đến khi con của ta lớn lên.
- Một khi đại quân đế quốc xuôi nam, nước Nam Ẩu sẽ không giữ được, nước Khương cũng sẽ diệt vong. Chúng ta một lần nữa trở lại núi sâu trong rừng rậm, một lần nữa trở lại trong hang hốc.
- Có nhiều chỗ, là vĩnh viễn thuộc về tộc Sa Man.
- Tô Nan, tất cả nhờ ngươi!
Tô Nan quỳ trên mặt đất, gào khóc, cất giọng run rẩy:
- Bệ hạ, để thần thay ngài đi, dù sao thần cũng có mấy người con trai, thần mới là kẻ đáng chết.
Vua Căng nói:
- Loại chuyện này, người khác thay thế không được.
Vua Căng phóng người lên ngựa.
- Chư quân bảo trọng, một khi tin ta chết truyền về đây, các ngươi lập tức rời khỏi nước Nam Ẩu, trở về trong núi lớn rừng rậm.
- Xuất phát!
Vua Căng dẫn đầu một vạn đại quân tộc Sa Man lên bắc, đi thành Huyền Vũ.
Không có bất kỳ tuyên ngôn hùng hồn.
Chỉ có quyết tâm hẳn phải chết.
Bảo vệ Khương bệ hạ!
...
Nước Khương!
Nữ vương nước Khương Arunana nhìn con trai của mình.
Nàng lâm vào tình thế khó xử, có nên mang theo con trai đi cùng không?
Như vậy vương tộc nước Khương không phải vong quốc diệt chủng.
Không mang con trai theo?
Nước Khương không giống như những quốc gia khác ở chỗ, loại chuyện trung thần nâng đỡ ấu chúa có thể xảy ra ở các quốc gia khác nhưng chẳng có ở nước Khương đâu.
Một khi nàng Arunana đã chết đi, nếu như Aruzhuang vẫn còn ở nước Khương, cam đoan ngày thứ hai đã bị tù trưởng của các bộ lạc phía dưới giết chết.
Tiếp đó, những thứ tù trưởng này đánh cho ngươi chết ta sống, người mạnh nhất biến thành vua Khương mới.
Quên đi, mang nó theo cùng vậy.
Arunana đưa một tay cắp lấy thằng bé đang cởi truồng trên đất lên ngựa.
- Xuất phát!
Theo một tiếng ra lệnh.
Vua Khương Arunana dẫn đầu một vạn kỵ binh, trùng trùng điệp điệp đông tiến, đến thành Huyền Vũ.
Con mẹ nó, nàng không phải là vì bảo vệ cái gọi là Khương bệ hạ.
Nước Khương là xứ lưu manh, cho tới bây giờ sẽ không có thuần phục Khương Ly.
Thế nhưng chồng của Arunana ở thành Huyền Vũ.
Người anh em của chồng nàng đang ở thành Huyền Vũ.
Nàng chẳng qua là đi bảo hộ thằng anh em lưu manh kia của chồng mình mà thôi.
Sở dĩ chỉ mang một vạn kỵ binh.
Bởi vì đây là kỵ binh cốt lõi của nàng, còn kỵ binh của các bộ lạc còn lại của nước Khương nàng không có quyền mang đi.
Nàng đây là đi chịu chết, không phải vì nước mà chiến đấu.
...
Đế quốc Đại Viêm, Viêm Kinh, trong hoàng cung.
Trong cái cung điện không bụi đặc biệt.
Trưởng công chúa đế quốc Đại Viêm Cơ Tuyền đang cùng tiểu công chúa Cơ Ninh chơi cờ.
Chẳng bao lâu, Cơ Ninh thua.
- Tỷ tỷ, là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, vì sao không lấy chồng vậy? - Cơ Ninh nói.
Cơ Tuyền hỏi:
- Lấy chồng có gì tốt?
Cơ Ninh nói:
- Có phải thiên hạ không ai xứng với tỷ tỷ sao?
Cơ Tuyền nói:
- Thế giới này, ai lại xứng với ai?
Cơ Ninh nói:
- Tỷ tỷ, muội có một món quà tặng tỷ tỷ đó.
Công chúa Cơ Tuyền nói:
- Có thật không? Tiểu bảo bối của chúng ta lại có quà cho tỷ tỷ, đưa cho tỷ tỷ xem nào.
Tiểu công chúa Cơ Ninh nói:
- Vậy tỷ tỷ hãy nhắm mắt lại trước đã.
Công chúa Cơ Tuyền nhắm hai mắt lại.
Tiểu công chúa Cơ Ninh nói:
- Tỷ tỷ, duỗi thẳng cổ ra nào.
Công chúa Cơ Tuyền duỗi thẳng cái cổ trắng ngọc thon dài như cổ thiên nga.
Tiểu công chúa Cơ Ninh lấy ra một sợi dây chuyền, cẩn thận từng li từng tí gài trên cổ Cơ Tuyền, nói dịu dàng:
- Tỷ tỷ, từ nhỏ đến lớn thân thể muội không khỏe, trên người có mấy chục loại chứng bệnh, nếu không phải tỷ tỷ cẩn thận che chở, ta đã sớm chết rồi. Tỷ tỷ và phụ hoàng dùng hết tất cả lực lượng, tất cả bảo vật, mới để cho muội sống cho tới bây giờ, cám ơn tỷ tỷ.
Công chúa Cơ Tuyền nói:
- Con bé ngốc nghếch này, nói chuyện này để làm gì cơ chứ?
Tiếp đó, nàng sẽ phải mở mắt.
- Đừng mở mắt. - Tiểu công chúa Cơ Ninh nói:
- Cái dây chuyền này dùng tóc của muội bện thành, mỗi đóa hoa trên này cũng là muội tự trồng đấy.
Công chúa Cơ Tuyền nói:
- Cảm ơn tiểu Ninh Ninh, đây là món quà đẹp nhất đời mà tỷ tỷ nhận được, muội muội là người mà tỷ tỷ đời này thương yêu nhất.
Công chúa Cơ Tuyền tiếp tục ngước cổ, tiếp đó tiểu công chúa Cơ Ninh đeo dây chuyền cho nàng.
Trong lòng bàn tay của tiểu công chúa Cơ Ninh bỗng nhiên có thêm một lưỡi dao nho nhỏ, tiếp đó chuyển về hướng động mạch chủ của công chúa Cơ Tuyền chợt cắt xuống.
Giết, giết, giết!
Ta giết ngươi!
Nhưng mà...
Cắt không nổi.
Dù lưỡi dao này vô cùng sắc bén.
Cái cổ của công chúa Cơ Tuyền rõ ràng mềm mại nuột nạ thế nhưng khi cắt xuống chẳng tổn hao chút nào cả.
Công chúa Cơ Tuyền cầm tay của tiểu công chúa, nói dịu dàng:
- Tiểu Ninh ninh, muội muội muốn giết chết tỷ tỷ như thế kia à?
Tiểu công chúa Cơ Ninh trào nước mắt ra.
- Cơ Tuyền, ngươi muốn đi xa nhà, ngươi phải đi đến thành Huyền Vũ giết ca ca ta có phải hay không?
- Có phải không?
- Ngươi là vị hôn thê ca ca ta, có thể gả cho ca ca là vinh quang của ngươi.
- Các ngươi nhốt ta cả đời trong cái cung điện bằng vàng này, các ngươi vét hết mọi lực lượng bảo hộ tính mạng của ta, có phải ta cần cảm kích các ngươi hay không?
- Dối trá, dối trá khủng khiếp.
- Các người chỉ vì nghiên cứu huyết mạch của ta mà thôi.
- Các người chỉ là một bọn người dối trá yếu hèn, các người sợ ca ca của ta thì có.
- Ca ca ta rõ ràng là người tay trói gà không chặt, các ngươi lại sợ.
- Phụ thân Khương Ly bệ hạ của ta tuy rằng đã chết, thế nhưng ông ấy vẫn mãi tồn tại trong trái tim vô số người.
- Phụ thân giống như mặt trời, tuy rằng đã hủy diệt, nhưng đã soi sáng toàn bộ thế giới.
- Đế quốc Đại Viêm các ngươi lẫn mấy đại thế lực siêu thoát kia phong toả văn minh, nô dịch dốt nát hàng tỉ dân chúng thiên hạ. Phụ thân ta - Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, sau đó đêm tối tăm giáng xuống thiên hạ.
- Mà hôm nay, ca ca Thẩm Lãng của ta chỉ là một mặt trăng nho nhỏ, còn là một vầng trăng lưỡi liềm còn non yếu mỏng manh mà các người đã sợ ca ca như thế.
- Hoàng đế Đại Viêm bệ hạ chí cao vô thượng, để chứng minh ông ta mạnh, vì thúc ép thiên hạ đứng thành hàng, lại vận dụng quân đội nửa thế giới đi giết ca ca của ta.
- Các ngươi cho rằng như thế là có thể biểu hiện ra các ngươi mạnh sao?
- Không sai, các ngươi mạnh thật đấy! Nhưng là trong lòng các ngươi vĩnh viễn ở một kẻ hèn nhát, kẻ hèn nhát...
- Hoàng đế ở đâu? Hoàng đế ở đâu?
Cơ Tuyền nhìn tiểu công chúa Cơ Ninh, không nói được một lời.
Công chúa nhỏ này đã hai mươi mấy tuổi, nhưng bởi vì từ thân thể từ nhỏ quá kém, cho nên nhìn qua chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.
Thoạt nhìn nàng cũng không biết thứ gì.
Thế nhưng, trong lòng nàng cái gì cũng biết.
Cơ Tuyền nói dịu dàng:
- Tiểu nha đầu, muội mệt rồi nên nằm ngủ đi thôi.
- Đi ngủ? Khi còn sống không cần ngủ quá nhiều, sau khi chết tự nhiên an nghỉ! - Tiểu công chúa Cơ Ninh cười lạnh nói:
- Các ngươi để ta ngủ còn chưa đủ sao? Các ngươi cho rằng lần này có thể giết chết ca ca của ta? Bản thân ta sắp phải chết, nhưng ta tuyệt đối sẽ không chết, ta sẽ sống nhìn các ngươi...
Cơ Tuyền đưa tay phất nhẹ sang cái ót của tiểu công chúa Cơ Ninh.
Đôi mắt vô hạn mỹ hảo của tiểu công chúa Cơ Ninh hoàn toàn để đỡ không nổi, dần dần nhắm lại.
Nàng dần dần ngủ say.
- Ta xem thường các ngươi, ta xem thường cả gia tộc họ Cơ các ngươi.
...
Công chúa Cơ Tuyền lẳng lặng rút lui khỏi cung điện không bụi, nàng đi tới trước cái đại điện nguy nga lộng lẫy, chí cao vô thượng.
- Đi giết hắn, giết sạch tất cả tùy tùng của hắn, nhổ cỏ nhổ tận gốc! – Chất giọng chí cao vô thượng vang lên.
- Vâng! - Công chúa Cơ Tuyền nói.
Tiếp đó, nàng trở mình cỡi một Kỳ Mã.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng, vượt xa chiến mã bình thường rất nhiều lần.
- Truyền chỉ!
- Sáu đại thế lực siêu thoát Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ, Thông Thiên Tự, Huyền Không Tự, Tru Thiên Các, Bạch Ngọc Kinh xuất động quân đoàn võ đạo đỉnh cấp, giết con của Khương Ly, chém giết dư nghiệt Khương Ly.
- Vù vù vù vù vù...
Thiên hạ mấy đại thế lực siêu thoát.
Vô số cao thủ đỉnh cấp, vô số tông sư, như là những giọt mưa đáp xuống thế tục.
Đổ ập xuống thành Huyền Vũ!
Đi giết con của Khương Ly, diệt sạch hy vọng thiên hạ.
...
Chú thích của Bánh: Tình tiết mỗi đoạn mấy chương này đều rất khó viết! Thời khắc mấu chốt, các huynh đệ tuyệt đối đừng có ngừng vé tháng, ta nhất định nỗ lực viết đến tốt nhất!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mấy chương này phụ chú cũng sấp mặt.