Huống hồ, Thẩm Lãng thật vất vả mới ở trong lòng nhạc mẫu tạo ra hình tượng một kẻ theo đuổi tình yêu tự do ngang tàng, hiện tại chỉ vì một tay Hứa Văn Chiêu mà phải đi xin xỏ, như vậy dự tính của Thẩm Lãng ta đây hỏng hết.
Vị Hứa Văn Chiêu này là họ hàng xa của nhạc mẫu, Thẩm Lãng nếu là hướng bà cầu tình, chẳng phải khiến bà ấy khó xử sao?
Nếu để cho người lãnh đạo rơi vào tình thế khó xử như vậy, ngươi còn cố đấm ăn xôi làm gì?
Thế là Thẩm Lãng ngồi ngay ngắn tại chỗ, lẳng lặng chờ Hứa Văn Chiêu mang nhạc phụ đại nhân đến đây.
- Tỷ phu không chạy đi sao? - Kim Mộc Thông hối thúc:
- Vậy chờ bị đánh đòn nhé, chẳng ai cứu được tỷ phu đâu.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
- Bá Tước đại nhân, ta không có cách nào dạy môn này nữa, từ trước đến nay ta đều chưa từng gặp ai không có giáo dục như vầy.
Giọng của Hứa Văn Chiêu từ cách đây rất xa vẫn vọng vào tai tất cả mọi người.
Mười mấy học trò ở đây ngồi ngay ngắn, ánh mắt kích động, mặt đầy chờ mong.
Bọn họ hóng xem trò vui ấy mà.
- Vương triều Việt quốc chúng ta xem trọng thiên địa quân thân sư, mà cái tên Thẩm Lãng này chẳng kiêng nể gì cả, xem thường tôn trưởng.
Hứa Văn Chiêu lạnh lùng nói:
- Hành vi của hắn, xét theo khía cạnh nhỏ chính là khiến cho bạn học hư đốn theo, xét theo khía cạnh lớn lại là hủy hoại nề nếp gia phong của phủ Bá Tước, tội không thể tha thứ, xin Bá Tước đại nhân nghiêm phạt, bằng không sau này mỗi trò đều học theo, phong cách học tập của học đường phủ Bá Tước ta liền bị hủy hoại hầu như không còn gì nữa.
Thẩm Lãng thật sự hết ý kiến.
Hứa Văn Chiêu nhìn ta không vừa mắt, sao không ngấm ngầm chịu đựng trước, rồi tìm một cơ hội hại ta sao? Để ta đâm đầu vào đại họa cho đã, sau đó tống cổ ta khỏi phủ Bá Tước.
Hôm nay dẫu ta bị Bá Tước đại nhân đánh ba mươi roi, nhiều nhất cũng chỉ xả được một cục tức mà thôi, hoàn toàn chả thay đổi được gì sất.
Bá Tước đại nhân bước đến trước mặt Thẩm Lãng, lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì đây? Con đã làm càn bên ngoài rồi, giờ trong nhà vì sao cũng tùy ý làm bậy như thế hả?
Dứt lời, trong tay ông cầm một cây roi.
Con người ông vừa bảo thủ vừa cổ lỗ sĩ, một khi học trò mâu thuẫn với thầy, vậy chắc chắn là lỗi của học trò, trên cơ bản không xét phải trái đúng sai đánh trước tính sau.
Lúc trước Kim Mộc Thông không biết bị đánh bao nhiêu lần rồi, chỉ cần thầy đi tố cáo, gã dứt khoát ăn đòn luôn.
Cho nên, vị thế tử mập mạp này luôn ngoan ngoãn vâng lời trước mặt thầy.
Bá Tước đại nhân nói:
- Thẩm Lãng, hôm nay con không nêu rõ được lý do, liền đừng trách ta ra tay không thương tiếc.
Xem ra khó trốn được ba mươi roi này rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế chẳng làm gì sai mà?
- Bá Tước đại nhân, ngài xem trò ấy đến bây giờ chết cũng không hối hận, thật là hết thuốc chữa mà. - Hứa Văn Chiêu cười lạnh tiếp lời.
Thẩm Lãng nói:
- Xin hỏi Hứa tiên sinh, học trò có nói chuyện riêng trong giờ học của ngài không?
- Hừ. - Hứa Văn Chiêu hừ một tiếng.
Thẩm Lãng lại hỏi tiếp:
- Vậy học trò có xem thứ khác không, có nằm trên bàn ngủ không vậy?
- Hừ. - Hứa Văn Chiêu vẫn bĩu môi.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu những việc này học trò không có làm, làm sao nói học trò không tôn sư trọng đạo được?
Hứa Văn Chiêu nói:
- Lúc ta giảng bài, trò xuất hồn bay ra ngoài, đây là không tôn sư trọng đạo. Các tiên sinh dốc hết tâm huyết truyền thụ tri thức cho các trò, kết quả trò làm việc riêng, cái này chẳng lẽ không phải làm bẩn phong cách học tập sao?
- Trong thi cử không có môn toán, vì sao phủ Bá Tước chúng ta lại phải ra sức học nó. - Thẩm Lãng giải thích:
- Quân tử lục nghệ: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ. Học toán có thể hiểu được kinh tế dân sinh, trên có thể hiểu được sự biến ảo của vạn vật trong trời đất. Chúng ta xem trọng toán học, hoàn toàn là do Bá Tước đại nhân nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa.
Một trận lừa dối như thế, tức khắc để sắc mặt Bá Tước đại nhân hòa hoãn rất nhiều.
Thằng con rể này tuy rằng nghịch ngợm, nhưng rất hiểu lòng ta mà.
Thẩm Lãng nói:
- Hứa tiên sinh truyền thụ toán học cho chúng ta, trong lòng ta vô cùng kính trọng, hoàn toàn không hề có bất kỳ ý kiến nào không tôn sư trọng đạo hết.
Hứa Văn Chiêu bảo:
- Ta đang dạy học, trò lại lo ra, vậy mà dám nói tôn trọng ta? Chẳng biết xấu hổ, chỉ biết nói láo.
Thẩm Lãng nói:
- Hứa tiên sinh, bởi vì thầy dạy mấy cái đó khá đơn giản mà học trò đã học xong rồi. Nếu học trò giả bộ nghiêm túc nghe giảng bài, chẳng phải là lãng phí thời gian sao, như vậy hóa ra lại chẳng phải tôn trọng thầy. Cho nên ta căn cứ nội dung thầy giảng bài, ở trong đầu suy nghĩ nhiều hơn, nghiên cứu toán học sâu xa, đây mới là mục đích học tập, lúc này mới thật sự là tôn sư trọng đạo kìa.
Đ*.
Xung quanh mười mấy tên học trò sững sờ.
Thẩm Lãng này thật biết cách nói dóc á, nhưng mà dù ta biết ngươi đang xuyên tạc, sao vẫn thấy có lý vậy trời?
- Ha ha ha ha... - Hứa Văn Chiêu cười to rồi hỏi vặn lại:
- Ta dạy toán đơn giản ư?
Thẩm Lãng trả lời chân thành:
- Đúng vậy, quá đơn giản.
Hứa Văn Chiêu tra hỏi:
- Ta dạy toán, trò đều biết tuốt?
Thẩm Lãng càng thêm thực thà nói:
- Đâu chỉ biết tuốt, quả thực tùy tâm sở dục, dùng lúc nào cũng được hết.
Hứa Văn Chiêu lại cười sằng sặc, nói:
- Miệng còn hôi sữa, trò học hành mười năm ở trấn Thủy Hàn, ngay cả《 Đại Học 》(Chương 42 của Lễ Ký) còn học không xong, chẳng bao giờ tiếp xúc qua môn toán, lại bảo những thứ ta dạy trò đều biết, rõ ràng nói mà không biết ngượng, quá mức buồn cười rồi.
Về điểm này, Hứa Văn Chiêu có chắc chắn tuyệt đối.
Toán học tuy rằng được gọi là một trong lục nghệ của quân tử, nhưng cuối cùng khoa cử văn võ đều không thi, cho nên người học thiệt tình không nhiều lắm.
Mà chỗ học đường Thẩm Lãng, ngay cả mấy thầy đó cũng không biết.
Toàn bộ những người của thành Huyền Vũ tinh thông môn toán chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà Hứa Văn Chiêu ông ta chính là người xuất sắc nhất trong đó.
Những thứ khác còn có thể tự học, toán học ấy hả, nếu không có thầy dạy thì vỡ lòng cũng chẳng biết.
Cho nên Thẩm Lãng khoe khoang khoác lác bảo hắn cái gì cũng biết tuốt, thật đúng quá ngu xuẩn mà.
Sau đó Hứa Văn Chiêu nói:
- Nếu trò đã nói là biết, vậy ta ra cho trò mười đề, nếu trò giải được ba, vậy chứng minh rằng ta dạy gì trò cũng đều biết tất rồi, ta sẽ không phạt.
- Nếu giải sai ba đề, quất ba mươi roi.
- Mà trò giải không được đề nào hết, vậy rõ rành rành trò chẳng hiểu môn toán, chỉ biết ăn nói lung tung, tâm thuật bất chính như thế, quất một trăm roi, như thế nào?
Lời này vừa ra, Bá Tước đại nhân cau mày.
Ông ta cảm thấy Hứa Văn Chiêu có hơi quá, không khỏi nói:
- Thẩm Lãng, con đi nhận lỗi với Hứa tiên sinh, chuyện này cứ thế bỏ qua đi, sau này đừng làm việc riêng trong lớp nữa.
Được rồi, nhạc phụ đại nhân vẫn thương yêu ta đấy.
Mà bên cạnh thế tử Kim Mộc Thông kinh ngạc, cha à cha vốn không phải như thế nha, cha ra tay ác với con quá, chỉ cần thầy đi tố cáo cha liền đánh con.
Sao đến lượt Thẩm Lãng, chỉ cần chịu nhận lỗi là xong rồi?
Bá Tước đại nhân thực bảo thủ cổ lỗ sỹ, nhưng ông lại không mù.
Ông đương nhiên biết vì sao Hứa Văn Chiêu cứ tóm lấy Thẩm Lãng không tha, còn không phải bởi vì đứa cháu Vương Liên của ổng rớt suất con rể phủ Bá Tước sao?
Nhưng Hứa Văn Chiêu dù sao cũng là nhân viên lâu năm của phủ Bá Tước, hơn nữa hai mươi mấy năm quản lý sổ sách trong phủ, công lao vất vả càng lớn, Bá Tước đại nhân đặc biệt nể trọng, mới cho ổng sĩ diện.
Hứa Văn Chiêu tức khắc nóng nảy, nhận lỗi thôi sao mà được chứ, ngày hôm nay nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc Thẩm Lãng, xả cục tức trong lòng ông ta.
Hôm qua khi về nhà, ông còn bị vợ cùng em gái trách móc cho tắt bếp, bảo ông thật uổng là tâm phúc của Bá Tước đại nhân, lại để Vương Liên thua một thằng phế vật.
Tức khắc, Hứa Văn Chiêu nói:
- Bá Tước đại nhân, nếu chỉ nhận lỗi là hết chuyện, sau này học sinh đều bắt chước, phong cách học tập phủ Bá Tước ta chẳng phải hủy hết sao?
Thẩm Lãng chợt hỏi:
- Chỉ cần giải được ba đề là học trò không sao phải không?
- Đúng vậy. - Hứa Văn Chiêu nói:
- Chỉ cần trò giải được ba đề, chứng tỏ trò biết tất nội dung ta giảng dạy trên lớp.
Thẩm Lãng tiếp:
- Vậy nếu ta giải được hết mười đề thì sao?
- Không đời nào, trò đừng nằm mơ giữa ban ngày. - Hứa Văn Chiêu bảo:
- Môn toán rộng lớn bao la, trò chỉ là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, trọn đời đều khó khăn dòm ngó được con đường này. Đừng nói giải được mười đề, vậy đáp đúng năm đề, đã rõ trò thật sự tinh thông chẳng cần ta dạy, ta liền công khai xin lỗi trò.
- Nhạc phụ đại nhân làm chứng, thầy đồ làm chứng, các bạn học ở đây làm chứng.
Bá Tước đại nhân đang muốn la rầy Thẩm Lãng càn quấy.
Kết quả ông thầy đồ đằng sau từng dạy 《 kinh dịch 》 vui vẻ thì thầm:
- Được, lão phu làm chứng.
Vị thầy đồ này hơn bảy mươi tuổi, không những là thầy Kim Mộc Thông, còn là thầy của Bá Tước đại nhân, nếu ông lão này lên tiếng, Bá Tước đại nhân cũng chả từ chối được.
- Hừ. - Bá Tước đại nhân trừng mắt Thẩm Lãng một cái bảo:
- Không coi ai ra gì như thế, đến lúc bị phạt đừng trách ta ra đòn nặng, đừng có khóc trời gọi đất đấy.
Hứa Văn Chiêu nói:
- Nếu ta là thầy, liền tự tay ta phạt đi.
Ông ta lo lắng Bá Tước đại nhân đánh quá nhẹ, cho nên muốn tự mình đánh, ít nhất phải đánh Thẩm Lãng gần chết.
Bá Tước đại nhân muốn mở miệng từ chối.
Nhưng Thẩm Lãng lại khom người kêu:
- Hứa tiên sinh, mời ra đề.
- Hừ! - Bá Tước đại nhân trong lòng không vui.
Thằng nhóc Thẩm Lãng này chẳng biết tốt xấu, muốn tìm đường chết vậy tùy nó vậy.
Ta biết trí nhớ của ngươi ưu việt rồi, nhưng môn toán không học thấm nhuần mấy năm, căn bản học không ra cái gì cả đâu.
Trình độ toán học của Hứa Văn Chiêu cao thâm như thế, đấu với ông chẳng khác gì lấy trứng chọi đá thôi.
...
Hứa Văn Chiêu trong lòng đắc ý, lập tức trở về bàn của mình, bắt đầu vắt óc suy nghĩ ra đề.
Dĩ nhiên ông ta sẽ ra đề khó nhất rồi, tốt nhất để Thẩm Lãng chẳng làm được đề nào cả.
Như thế mới quất Thẩm Lãng được trăm roi, có thể đánh hắn gần chết càng tốt.
Tất nhiên Hứa Văn Chiêu biết, kỳ thực Bá Tước đại nhân có ý thiên vị Thẩm Lãng, nếu ông ta thực sự quất Thẩm Lãng một trăm roi, chỉ sợ trong lòng Bá Tước sẽ mất hứng.
Thế nhưng vậy thì sao chứ? Tiền đồ đời này của Hứa Văn Chiêu ông ta đã chấm dứt, nơi nào cần bấm bụng chịu đựng hả?
Huống hồ toàn bộ sổ sách phủ Bá Tước ông ta nắm trong tay, là Bá Tước đại nhân không thể rời bỏ ông ta, mà không phải Hứa Văn Chiêu không thể rời bỏ phủ Bá Tước.
Cho nên, ông ta mới không lo ngại gì.
Trọn nửa canh giờ, Hứa Văn Chiêu hoàn toàn là vắt hết óc, dùng hết bình sinh sở học.
Cuối cùng, ra mười đề khó.
Mỗi đề càng ngày càng khó hơn nhé!
Hứa Văn Chiêu có thể kết luận, tất cả học trò ở đây chẳng giải được đề thứ nhất luôn đấy.
Không những là đám học trò này, toàn bộ thành Huyền Vũ rất ít người giải được đề thứ nhất.
Nhưng mà chỉ có đề đầu là đề dễ nhất thôi.
Mấy đề sau, quả thực khiến người ta nổi khùng lên.
Có vài đề bài ông ta hoàn toàn lấy từ sách toán cổ, người bình thường đừng nói là làm không được, căn bản ngay cả xem cũng không hiểu đó.
Thứ dốt nát như Thẩm Lãng thế kia, có thể giải được một đề, cũng đã là xưa nay chưa từng thấy.
Hứa Văn Chiêu gần như tưởng tượng ra tình hình lúc ông ta quất Thẩm Lãng.
Ông ta dứt khoát đặt mười đề trước mặt Thẩm Lãng rồi bảo:
- Nhớ kỹ, đáp đúng ba đề, ta sẽ không truy cứu, bằng không liền quất ba mươi roi; nếu chẳng giải được một đề nào, quất một trăm roi!
- Hôm nay nhất định phải dạy trò biết cái gì là tôn sư trọng đạo, cái gì là toán học.
Rồi Hứa Văn Chiêu chửi thầm trong lòng:
- Chàng trai trẻ à, đừng tưởng rằng đẹp trai thì muốn làm gì thì làm, ngươi còn xanh và non lắm, đấu với ta ấy hả, chốc nữa thôi sẽ biết thế nào là chết khiếp.