Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 67: Nháy mắt hạ gục cứu Thập Tam! Rửa sạch cái cổ chờ chết đi



Điền Thập Tam nằm ở trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.

Chỉ mấy ngày, gã ước chừng sụt mấy cân, mặt đầy râu, mắt đều hõm xuống thật sâu.

Đã qua ba ngày lúc gã bị đánh gãy hai chân.

Suốt ba ngày ba đêm này, gã cũng chưa từng chợp mắt.

Thế giới của gã, đã sụp đổ hơn phân nửa.

Ở trong toàn bộ nghĩa tử của Điền Hoành, Điền Thập Tam là người trung thành nhất, cũng là xuất sắc nhất.

Gã thực sự coi Điền Hoành là thành phụ thân, trở thành thần tượng, trở thành chủ nhân.

Trên thực tế, Trương Tấn từng mời chào gã, Liễu Vô Nham cũng mời chào gã, thế nhưng gã cũng không có đồng ý, vẫn đi theo bên người nghĩa phụ.

Gã từ nhỏ theo cha mẹ chạy nạn đến thành Huyền Vũ, là Điền Hoành cho gã một chén cơm ăn, đồng thời dạy gã tập võ.

Không có Điền Hoành, cũng không có Điền Thập Tam ngày hôm nay đó.

Nhưng mà, khi Điền Hoành vì lợi ích sòng bạc mà đánh gãy hai chân gã.

Khi đó, thần tượng trong lòng Điền Thập Tam tan vỡ.

Đối với Thẩm Lãng, gã lúc này trong lòng kỳ thực không còn quá nhiều hận thù, gã đi bắt người nhà Thẩm Lãng là phụng mệnh hành sự.

Thẩm Lãng muốn đánh gãy đôi chân gã, cũng là giết gà dọa khỉ mà thôi, mục tiêu chân chính là nghĩa phụ Điền Hoành, mà không phải Điền Thập Tam.

Gã Điền Thập Tam chẳng qua là một con cờ mà thôi.

Ngày đó, Thẩm Lãng uy hiếp Điền Hoành không được đưa tiền cho Điền Thập Tam, không được tới thăm, không được phái đại phu chữa cho Điền Thập Tam.

Nhưng Điền Hoành không có làm như vậy, vào lúc ban đêm ông ta liền tự mình đến trong nhà Điền Thập Tam, tuy rằng trên đầu môi không có bất kỳ lời xin lỗi, nhưng lại là tự mình nối xương cho gã.

Hơn nữa, trả lại cho cha mẹ Điền Thập Tam một trăm đồng vàng.

Mời đại phu giỏi nhất chữa thương cho gã, hơn nữa chuẩn bị thuốc trị thương tốt nhất.

Nhưng Điền Thập Tam không có bất kỳ phản ứng nào, thần tượng trong lòng tan vỡ, rốt cục cũng chẳng buồn đứng dậy.

Ngày đó khi Điền Hoành rời đi, ánh mắt tràn đầy áy náy, cất giọng khàn khàn:

- Thập Tam, con yên tâm, nghĩa phụ nhất định sẽ báo thù cho con, phải đem Thẩm Lãng bằm thây vạn đoạn. Ngày sau chuyện kế thừa sự nghiệp của ta cũng chỉ có mỗi mình con thôi, Điền Thập Tam.

Một khắc kia, lòng của Điền Thập Tam thoáng ấm áp một chút.

Tuy rằng còn chưa có tha thứ nghĩa phụ, nhưng cuối cùng vết thương trong lòng khép lại một chút.

Gã cũng chẳng nói gì, nhưng lại đặc biệt hiểu rõ lòng mình.

Mặc dù nghĩa phụ đánh gãy hai chân gã, nhưng nếu... muốn để gã Điền Thập Tam vì vậy phản bội Điền Hoành?

Tuyệt đối không thể nào!

Điền Thập Tam dự liệu, Thẩm Lãng sẽ xuất hiện ở trước mặt của gã, dùng tiền tài cùng địa vị mua chuộc gã, để gã cắn ngược lại nghĩa phụ Điền Hoành một ngụm.

Tiếp đó, Điền Thập Tam sẽ phun nước bọt khinh bỉ.

Tiểu bạch kiểm, ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày, để tát vào mặt Thẩm Lãng.

Tuy rằng ta vô cùng thất vọng với nghĩa phụ Điền Hoành, nhưng tuyệt đối sẽ không bị hạng người vô sỉ như ngươi mua chuộc, gian kế của ngươi đừng hòng thực hiện được.

Tiếp đó, gã chờ Thẩm Lãng mãi tới mua chuộc gã, ba ngày ba đêm không có nhắm mắt.

Trong tiểu phẩm Bản sơn đại gia có một câu nói, cả đời của ta chỉ dựa vào cái chuyện cười này mà sống.

Mà trong lòng Điền Thập Tam lúc này quả thực đã tan nát, chỉ còn dựa vào cái giây phút làm mất mặt Thẩm Lãng này mới sống thoải mái được.

Kết quả Thẩm Lãng căn bản không hề xuất hiện.

Đây ngược lại để Điền Thập Tam trong lòng đại hận, tên Thẩm Lãng khốn nạn, sao ngươi còn không mua chuộc ta?

Ngươi để ta chờ ngươi tới khi nào vậy?

Ta có sức lực chống chọi thế này chính là vì tát vô mặt của ngươi thôi.

Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Lòng Điền Thập Tam khẽ động.

Thẩm Lãng, ngươi cuối cùng tới mua chuộc ta sao?

Thế là gã nhắm mắt lại, ấp ủ cảm xúc và biểu cảm của chính mình.

Chờ đến lúc tiếp theo phải tát thật mạnh.

Thẩm Lãng, ngươi muốn ta phản bội nghĩa phụ? Nằm mơ đi!

...

Nhưng mà...

Khi Điền Thập Tam mở mắt thời điểm, nhìn thấy là sáu ánh mắt.

Sáu người áo đen, đem giường của gã bao vây.

Mặc dù sáu người này che mặt lại, nhưng Điền Thập Tam vẫn nhận ra ba người.

Một là cao thủ phủ Thành Chủ, Liễu Thành Nhân.

Hai người kia là nghĩa huynh của gã, Điền Đại, Điền Thất.

Trong chớp nhoáng này!

Toàn bộ thế giới trong lòng Điền Thập Tam đều hoàn toàn sụp đổ hủy diệt.

Chân chính hoàn toàn chết tâm!

Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết!

- Đại ca, thất ca, nghĩa phụ sai tới giết đệ đúng không? - Điền Thập Tam khàn giọng hỏi.

Chất giọng kia giống như được mài qua giấy nhám vậy.

Hai nghĩa tử của Điền Hoành, Điền Đại cùng Điền Thất không phát ra chút tiếng động nào.

Nước mắt Điền Thập Tam âm thầm rớt xuống, máu nơi khóe miệng tràn ra.

Gã không nói gì nữa, chẳng qua là nhẹ nhàng xé một góc áo.

Quyết liệt không tiếng động! Xé bào đoạn nghĩa!

Từ nay về sau, gã không còn là nghĩa tử Điền Hoành.

Mặc dù loại quyết liệt này, không còn chút ý nghĩa nào.

- Điền Đại, Điền Thất, động thủ đi. - Điền Thập Tam nói:

- Thế nhưng buông tha cha mẹ ta, bọn họ cái gì cũng không biết.

Tiếp đó, Điền Thập Tam nhắm hai mắt lại chờ chết.

- Xin lỗi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. - Điền Đại nói.

Điền Thập Tam chợt nổi giận, lạc giọng quát:

- Họa không đến người nhà!

Miệng đầy sương máu, theo gã rống giận phun ra.

Một lát sau, cha mẹ Điền Thập Tam bị lôi đến rồi đè ngay trước mặt gã, hai thanh kiếm để ngang cổ hai người già này.

Hai người già này run lẩy bẩy, khóc lớn thành tiếng.

Viền mắt Điền Thập Tam nứt ra, chảy huyết lệ nói:

- Vì sao? Vì sao vậy?

Điền Đại nói:

- Ngươi biết được quá nhiều, nếu ngươi sống phải uy hiếp đến an toàn của nghĩa phụ.

Điền Thập Tam nói:

- Ta chẳng bao giờ nghĩ tới phản bội nghĩa phụ, ta tình nguyện chết cũng sẽ không phản bội nghĩa phụ, nếu người phủ Bá Tước Huyền Vũ tới mua chuộc ta, thậm chí ta còn chửi lại cho họ mất mặt.

- Ai biết được? - Điền Đại buồn bã nói:

- Chúng ta không muốn bất chấp nguy hiểm như vậy.

Lúc này, toàn bộ giang hồ trong lòng Điền Thập Tam đều hoàn toàn sụp đổ.

Hoá ra, giảng nghĩa khí cũng chỉ có một mình ta sao?

Ta còn tưởng rằng ta vô cùng tàn nhẫn, kết quả lại là một kẻ ngu si.

- Động thủ đi, tiễn cả nhà Thập Tam huynh ra đi. – Cao thủ dưới trướng Trương Tấn nói:

- Giết cho gọn cả nhà đi.

Bốn người, bốn nhánh kiếm chợt đâm về phía Điền Thập Tam.

Kiếm hai người khác, hướng cổ cha mẹ Điền Thập Tam định rạch một cái.

- A...

Thật không ngờ, lúc này Điền Thập Tam bỗng nhiên chợt lao đi, cả người như là đạn pháo, chợt nhào đến hai gã sát thủ muốn giết cha mẹ gã.

Vậy hai gã sát thủ, lại trực tiếp bị gã đánh ngã nhào xuống đất.

- Vụt, vụt, vụt...

Đoản kiếm trong tay áo Điền Thập Tam bỗng nhiên xuất kích như tia chớp.

Trong nháy mắt, cổ hai gã sát thủ này trực tiếp bị cắt đứt, máu tươi bắn ra điên cuồng, thân thể không ngừng co giật.

Người nào cũng thật không ngờ, Điền Thập Tam gãy hai chân, vẫn còn có sức chiến đấu như thế, thật là sắc bén.

Thế nhưng một giây sau.

- Phụt! – Kiếm của Điền Đại chợt đánh văng Điền Thập Tam rồi ghim gã ở trên mặt đất.

- Thập Tam, có ý nghĩa sao? - Điền Đại bèn hỏi.

Điền Thập Tam đáp:

- Ta biết cứu không được cha mẹ, nhưng lấy tư cách con trai dù cho đánh bạc tính mạng cũng muốn thử một lần, như thế mới có thể chết cũng không tiếc.

Lúc này, Điền Thập Tam thực sự cảm nhận được sự nôn nóng muốn cứu cha mẹ của Thẩm Lãng, cảm nhận được nội tâm hắn vì sao phải giả vờ đụng phải Kim Mộc Lan.

- Ngươi thật là! - Điền Đại thở dài nói, tiếp đó từ bên trong tay áo rút ra dao găm, hướng Điền Thập Tam cái cổ chợt vạch tới.

- Không, đừng có giết con trai ta... - Cha mẹ Điền Thập Tam cất một tiếng thét thất thanh, trực tiếp nằm liệt trên đất.

Điền Thất tiến lên, định bụng rạch một nhát dao để chấm dứt cuộc đời của hai người già nua này.

Nhưng mà...

Chỉ trong nháy mắt.

Một làn gió thơm.

Bên trong, giống như chợt sáng choang.

Một đạo kiếm quang, một bóng dáng tuyệt mỹ đột nhiên xuất hiện.

Keng keng xoẹt xoẹt, một trận giòn vang.

Nhanh như chớp.

Thế sét đánh không kịp bưng tai.

Kiếm trong tay bốn gã sát thủ, toàn bộ vỡ vụn.

Cổ tay bốn gã sát thủ đều trúng kiếm toàn bộ.

Điền Đại chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, tiếp đó kinh hãi phát hiện, tay phải của mình bị rớt xuống, vết cắt thật ngọt.

Không chỉ là Điền Đại, tay phải của bốn sát thủ đều rớt xuống.

Sau đó, bọn họ mới nhìn rõ được người này.

Công chúa thành Huyền Vũ, đệ nhất mỹ nhân, Kim Mộc Lan.

Chân chính khủng bố như vậy a!

Điền Đại biết võ công Kim Mộc Lan rất cao, nhưng là hoàn toàn thật sự không ngờ phải cao đến nước này.

Nàng mới mấy tuổi vậy?

Võ công như thế, cũng chỉ có nghĩa phụ Điền Hoành, có thể địch nổi đi!

...

Lúc Thẩm Lãng tiến vào, chiến đấu đã sớm kết thúc.

Hắn ngơ ngác nhìn bốn gã đàn ông đứt lìa tay, vừa liếc nhìn nương tử của mình.

Quá, quá nhanh đi.

Ta còn chưa kịp vào, ta cũng chưa kịp thấy gì, nàng đã kết thúc mất rồi.

- Nương tử, ta... ta chưa kịp thấy gì hết, nàng có thể biểu diễn lại được không? - Thẩm Lãng nói.

Tức khắc, bốn gã sát thủ nhanh chóng co lại bốn cái tay trái còn sót.

Thẩm Lãng ta đây rõ ràng có mắt như mù, nương tử lợi hại như vậy, rõ ràng một chút tâm lý cũng không có chuẩn bị.

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Nương tử ơi, nàng lợi hại như vậy, một người cũng có thể dứt sữa, vì sao còn phải mang ba cao thủ lại đây.

Mộc Lan thản nhiên nhìn bản thân phu quân tiểu bạch kiểm một cái.

Thẩm Lãng vừa nhìn, phát hiện Kim Trung, Kim Hối, Kim Trình đứng theo hình tam giác, bọc Thẩm Lãng ở chính giữa.

Hắn hiểu ra.

Ba người này không phải tới đánh nhau, là tới bảo hộ trai đẹp này thôi.

- Nương tử, nhỡ ra chúng ta cãi nhau, nàng sẽ động thủ đánh ta ư? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Mộc Lan không nói lời nào.

Thẩm Lãng nói:

- Vợ yêu ơi, nhỡ ra một ngày kia giá trị phẫn nộ của nàng đầy, nể mặt tình cảm phu thê, nàng hãy nhắc một câu để ta bỏ chạy cho tốt.

Hai người Kim Trung, Kim Hối nhịn không được nghiêng mặt đi.

Cô gia như vậy, thật là làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Mộc Lan không thể nhịn được nữa, liếc xéo Thẩm Lãng một cái.

Lực sát thương của cú liếc mắt này so với một kiếm kia còn lợi hại hơn, kiều mị đến mức để hồn người ta muốn bay luôn.

...

Thẩm Lãng đi tới trước mặt bốn tên sát thủ phe Điền Đại.

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Nương tử, khoảng cách giữa ta và bọn họ có đủ an toàn nói chuyện không?

Mộc Lan quay mặt đi, cắn răng nghiến lợi nói:

- An toàn.

Thẩm Lãng hướng về phía Điền Đại nói:

- Trở lại nói cho Điền Hoành, rửa sạch sẽ cái cổ chờ chết đi!

- Nói cho thành chủ Liễu Vô Nham cùng Trương Tấn, lúc giết Điền Hoành, nhớ kỹ mời ta đi xem lễ, ta lớn như vậy còn chưa từng thấy chém đầu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.