Ông ta thật sự không có nghĩ đến Điền Hoành vẫn còn có một người em giống y hệt, quả là trời phù hộ mà.
Một Điền Hoành mất đi thân phận thì càng dùng tốt hơn nữa, hoàn toàn là một con dao tẩm độc, hơn nữa cũng càng thêm dựa dẫm vào Liễu Vô Nham.
Lúc này, ông ta hâm nóng Hoàng Tửu (*) chờ Điền Hoành trở về.
(*) Hoàng Tửu là rượu được làm ra từ gạo ủ lên men sau đó ngâm với rượu nếp, được chứa trong chum sành và hạ thổ tối thiểu 3 tháng 10 ngày. Hoàng Tửu khi ngâm ủ mười mấy năm sẽ thành Nữ Nhi Hồng, loại rượu làm của hồi môn cho con gái lấy chồng.
Kế tiếp chính là thời khắc tâm sự, phải trấn an sự bất ổn của con chó săn hủy dung này.
- Hẳn là giết sạch rồi, chắc cũng sắp trở lại rồi ấy nhỉ. - Thành chủ bèn hỏi.
Tâm phúc phụ tá nói:
- Có lẽ vậy, chỉ có điều trong lòng của Điền Hoành tràn trề thù hận cùng phẫn nộ, chỉ sợ còn phải hành hạ, bằm thây vạn đoạn các kiểu mới có thể trở về.
Chỉ tiếc ở chỗ, kẻ chết không phải bản thân Thẩm Lãng.
Tâm phúc phụ tá giống như nhìn thấu tâm tư của chủ nhân, mỉm cười nói:
- Đại nhân, có đôi khi người sống so với đã chết còn đau khổ hơn. Nhất là một người có tình cảm, chuyện đau khổ nhất chính là bất lực khi thân nhân mình chết thảm.
Thành chủ Liễu Vô Nham muốn cất tiếng cười to, nhưng cảm giác được như vậy quá mức tùy tiện và dở ẹc, vi phạm phong độ người đọc sách.
Cho nên, ông ta cười dè dặt.
- Ta lại xem thằng nhóc Thẩm Lãng là đại địch, rõ ràng buồn cười đến thảm thương. - Thành chủ đại nhân nói:
- Gần nhất trong khoảng thời gian này, rõ ràng bị lạc tâm trí, cho nên phải đọc sách, đọc sách mới có thể lòng yên tĩnh, lòng mới sáng!
Phụ tá tâm phúc nói:
- Lời này của đại nhân nửa điểm cũng không tệ, Bá Tước Huyền Vũ mới đủ tư cách làm kẻ địch của ngài, Thẩm Lãng chẳng qua là một con chó mà thôi, dù cho cắn người đau thế nào, hắn cũng chỉ là một con chó, không có chủ nhân là dễ dàng có thể đánh chết, hầm thành một nồi canh thịt.
Thành chủ đại nhân nói:
- Người đọc sách sẽ có phong độ nhã nhặn, loại nghèo đói lâu ngày phút chốc giàu sang cũng lên không được mặt bàn, cái loại tư thế điệu bộ thô bỉ xấu xí kia rõ ràng khiến người ta phải xấu hổ khi cùng một nhà với hắn.
Tiếp đó ông ta cầm sách lên xem cẩn thận, quăng Thẩm Lãng ra sau đầu.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng người hầu:
- Bẩm đại nhân, có người đưa tới một cái hộp, nói là Điền bang chủ đưa tới, chuyện đã làm xong.
Thành chủ Liễu Vô Nham nói:
- Đem vào đây.
Tên võ sĩ cầm hộp tới, phía trên còn dán giấy niêm phong.
- Lột giấy, mở ra! - Thành chủ đại nhân sai bảo, sau đó ông ta tiếp tục lui về phía sau vài bước.
Nhỡ ăn phải các loại tên độc thì sao?
Lột giấy niêm phong, mở hộp ra.
Bên trong lộ ra một cái đầu người, máu tươi nhễ nhại.
Đúng là khuôn mặt quen thuộc của Điền Hoành! Nói cho đúng là Điền Hoành sau khi hủy dung.
Thành chủ Liễu Vô Nham tức khắc cảm thấy đầu ong ong, toàn bộ tứ chi lạnh lẽo.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên một tràng âm thanh dồn dập.
Hầu cận tâm phúc của ông ta vội vã chạy vào, hô toáng lên:
- Chủ nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt, tất cả vàng của chúng ta ở sơn trang Bạch Tuyết toàn bộ bị cướp đi.
Tức khắc, thân thể Liễu Vô Nham giống như là sét đánh, không có phản ứng thật lâu.
Vậy... Đó là phần lớn tiền của ông ta.
Số tiền này không chỉ cần dùng để dưỡng lão, còn phải dùng để hối lộ quan to.
Đã bao nhiêu năm từ khi nhậm chức mới tham ô để dành được số tiền này.
Dễ dàng sao? Đây... Đây là đào tim gan của ta đấy.
Ngay sau đó, tên hầu cận tâm phúc đưa tới một tờ giấy:
- Bọn cướp kho vàng còn để lại một tờ giấy.
Thành chủ Liễu Vô Nham nhận lấy đọc, phía trên viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Kẻ cướp vàng không phải Thẩm Lãng!
Khuôn mặt thành chủ Liễu Vô Nham run rẩy.
Dễ dàng nhanh chóng!
Ông ta chợt quát:
- Thẩm Lãng, ta đ*t mẹ ngươi...
Sau đó, thành chủ đại nhân té ngửa ra sau, chợt phun ra một ngụm đờm, bên trong mang theo tơ máu.
...
- Nương tử nè, nàng đỡ giúp ta nha, nghìn vạn lần đừng để ta té.
Thẩm Lãng đang tiến hành một chuyện thần thánh.
Hắn đứng trên trên cái ghế, dùng bút lông đỏ thắm, vẽ một dấu X ngay phía trên tên Điền Hoành.
Đương nhiên, cái ghế này chỉ có cao nửa mét, Mộc Lan vịn hai tay ở dưới, tránh cho phu quân tiểu bạch kiểm này ngã xuống.
- Kẻ thù của ta, mất đi một. - Thẩm Lãng thở dài:
- Chính là, ngay cả ba phần lực ta còn chưa xuất ra mà!
- Đời người rõ ràng hiu quạnh như tuyết.
Gương mặt tuyệt mỹ của Mộc Lan hơi run một chút.
Thẩm Lãng nhìn những cái tên còn sót lại trên vách tường này.
Từ Thiên Thiên, Từ Quang Doãn, Lâm Mặc, Trương Tấn.
Sau đó, hắn lại dùng bút lông màu đen viết thêm tên Liễu Vô Nham.
Lần này nỗ lực mưu hại Thẩm Lãng, Liễu Vô Nham đóng vai là một nhân vật quan trọng, cho nên không thêm ông ta vào danh sách kẻ thù, thật sự là không thể nào chịu nổi, phản bội lương tâm của mình mất.
- Hừ, thiên đường có chỗ ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi hết lần này tới lần khác xông tới.
Sau khi nói xong, Thẩm Lãng cảm thấy lời này có chút quen thuộc.
Hồi tưởng một chút lại nhớ ra, đêm qua Điền Hoành mới vừa nói qua.
Có phải hơi không may sao?
- Xì, xì...
Thẩm Lãng thổi hai cái.
Nhưng mà, xem ra nhân vật phản diện ngoài miệng đều giống nhau ha.
Chỉ bất quá nhân vật phản diện đẹp trai gọi có sức hấp dẫn có nội hàm, nhân vật phản diện xấu xí nói nhiều nửa chữ đều đáng chết cả.
Mộc Lan đã có ý nghĩ không muốn đỡ, bởi vì nàng căn bản theo không kịp tiết tấu này của phu quân, diễn nội tâm quá nhiều rồi.
- Nương tử, ta muốn nhảy xuống, nàng phải đỡ ta nhé. - Thẩm Lãng nói:
- Cao như vậy, nhỡ ra té bị thương thì nguy lắm.
Mộc Lan xoay người đi.
Thẩm Lãng thực sự nhảy xuống từ cái ghế cao nửa mét, hơn nữa là té ngang.
Mộc Lan thật sự có ý muốn cho phu quân này té đau một cái cho bõ, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự nhẹ dạ, cuối cùng phất nhẹ bên hông hắn.
Tức khắc, Thẩm Lãng đứng vững vàng.
Không có phát sinh cảnh tượng được vợ ôm vào trong ngực, Thẩm Lãng phải có chút thở dài.
...
Cha mẹ ở tại thôn Phong Diệp đã không quá an toàn.
Hơn nữa mấu chốt là, chỗ đó Thẩm Lãng đã diễn trò áo gấm về làng.
Làm màu khoe khoang ở vùng quê này một hai lần là đủ, nếu như thường xuyên diễn trò áo gấm về làng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cho nên, Thẩm Lãng muốn khuyên cha mẹ dọn nhà, dời đến gần phủ Bá Tước.
Thằng em Thẩm Kiến tỏ ý vô cùng hưng phấn, nhưng phải nghe theo lời cha mẹ trước sau như một từ chối ý của Thẩm Lãng.
Con trai làm kiếp ở rể nhà người ta thì ở trong nhà họ là phải đạo rồi, nếu cha mẹ ruột cũng qua ở, chẳng lẽ không biết liêm sỉ sao?
Hơn nữa sự việc đêm qua Điền Hoành đi giết người Thẩm Lãng không có nói cho cha mẹ, chẳng qua là bịa ra lý do mang cha mẹ và em trai mình đi chỗ khác.
Cho nên mặc kệ Thẩm Lãng nói như thế nào, cha mẹ đều không đồng ý.
Thẩm Lãng cũng không thể nói, kẻ thù con trai ở bên ngoài giống như càng ngày càng nhiều, vì sự an toàn của hai người nên mau vào đây ở đi.
Bất đắc dĩ, Mộc Lan ra tay.
Nàng cũng không ngại Thẩm Lãng trong nhà vừa bẩn vừa phá, ở trước mặt mẹ Thẩm Lãng, cầm tay bà khuyên nhủ:
- Thưa mẹ, phu quân hiếu thuận, ba ngày đã hết hai lần muốn trở về thăm mẹ, nhưng ở đây khoảng cách phủ Bá Tước thật sự là quá xa. Phu quân chỉ cần đi một lần đã mất hơn nửa ngày rồi.
- Phu quân có tiền, mẹ không cần ở bên trong phủ, chỉ cần ở bên ngoài phủ Bá Tước, nhận một căn nhà mới.
- Con biết mẹ thêu dệt đều rất đẹp, phương diện này con tệ lắm, mà mẹ con còn tệ hơn cả con nữa, nếu muốn may quần áo cho phu quân phải nhờ mẹ dạy thôi.
Nghe xong mấy câu đó, lòng của Thẩm Lãng muốn phải hòa tan.
Nhưng mà, nương tử à, nàng chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng như vậy với ta hết.
Quả nhiên, mẹ Thẩm Lãng đỡ không nổi "Dịu Dàng Đại Pháp" của Mộc Lan nên mơ màng hồ đồ bị dụ dọn nhà.
Cả ba người dọn sạch sành sanh những gì ở thôn Phong Diệp đến một nơi cách phủ Bá Tước ba dặm.
Chỗ đó thuộc về đất phong phủ Bá Tước, thậm chí ở trong phạm vi trang viên, có kỵ binh phủ Bá Tước tuần tra, vô cùng an toàn.
Tạm thời ở phòng trống nơi đó, rồi lập tức xây nhà mới.
...
Sau khi dọn nhà, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan vào nhà mới ăn cơm với cha mẹ, lúc này mới trở lại trong phủ.
Thẩm Lãng trong lòng tình yêu tràn lan.
Vợ mình quá đáng yêu, quá hiểu biết.
Thân phận cao quý xinh đẹp, võ công tuyệt đỉnh không nói, then chốt dịu dàng dễ thân với cha mẹ hắn như vậy.
Cho nên, hắn luôn luôn nhịn không được muốn cùng Mộc Lan phát sinh chút gì đó.
Nhưng mà Mộc Lan hời hợt buông một câu nói, để hắn lập tức tỉnh táo lại, toàn thân tràn trề dục vọng chiến đấu.
- Phu quân, thiếp có một bộ váy vải lam nhạt, kể cả nội y đều không thấy, chàng có thấy không?
Tóc gáy Thẩm Lãng chợt dựng thẳng lên.
Có tình huống nguy hiểm, có tình huống nguy hiểm, sắp phát sinh tình huống chiến đấu.
Thẩm Lãng lập tức vứt bỏ mộng mơ trong lòng, tiến vào trạng thái chiến đấu.
A: Lựa chọn nói dối, nói ta không nhìn thấy.
B: Thành thực trả lời, ta thấy được, là ta trộm.
Gần như trong nháy mắt, Thẩm Lãng làm ngay quyết định.
Lúc cần nói dối thì đàn ông cần phải nói dối, nhưng nghìn vạn lần đừng tùy ý lãng phí chỉ tiêu nói dối vào việc lông gà vỏ tỏi. (Ý tác giả nói phụ nữ có một số lượng chỉ tiêu nói dối giới hạn cho chồng hay bạn trai, họ gần như biết đối tượng gian dối, chẳng qua là không thèm nói. Thế nhưng khi vượt quá giới hạn sẽ chết chắc)
Thẩm Lãng cúi đầu nói:
- Ta, ta thấy được, là ta trộm.
Mộc Lan vô cùng vui mừng, Thẩm Lãng không có nói láo.
- Phu quân dùng nó làm gì vậy? - Mộc Lan nói:
- Mấy ngày nữa đến lễ hái dâu nuôi tằm trên đất phong, thiếp cần mặc váy vải đi hái lá dâu.
Thẩm Lãng lại đối mặt một lựa chọn.
A: Trong lòng ta quá thích nàng, thực sự có chút nhịn không được, nên cầm quần áo nàng làm một chút chuyện xấu, làm bẩn nội y mất rồi, vì sợ nàng phát hiện nên đốt mất.
B: Ta lấy đi mặc.
Đời người có đôi khi nhìn qua có lựa chọn, nhưng trên thực tế không có lựa chọn.
Hai lựa chọn, thứ nhất sẽ chết rất thảm.
Thứ hai sẽ chết thảm hại hơn nữa.
Thẩm Lãng quyết định lựa chọn cái chết rất thảm, tuyệt đối không thể nói ra chân tướng bản thân lấy đi mặc, nếu không sẽ bị hiểu lầm thành đi dụ trai.
- Nương tử... Thật xin lỗi, có đêm ta thực sự trằn trọc, trong đầu toàn bộ cũng là bóng dáng nàng, cho nên liền không nhịn được đành chôm quần áo của nàng làm mấy chuyện ái ngại, sau đặc biệt hối hận lo lắng, liền... đốt cháy sạch sành sanh bằng một cây đuốc.
Sau khi nói xong, nhắm mắt lại thầm nghĩ:
- Ta chết chắc rồi.
Thực sự sẽ chết rất thảm đi, làm một người đàn ông còn dùng nội y vợ mình làm chuyện đó? Còn đi đốt sạch.
Mất mặt quá, cảm thấy thẹn!
Nhưng mà, làm nam nhân nhất định phải có khí phách.
Thẩm Lãng cố hí mắt, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Kim Mộc Lan, dù sao chuyện xấu hổ kia cũng đã làm, muốn chém muốn xả gì nàng hãy làm đi, nếu ta nhíu mày một cái cũng không xứng làm chồng nàng.
- Đến đây đi, Kim Mộc Lan. Nàng có thủ đoạn gì hành hạ ta cứ lôi hết ra!
Mộc Lan có chút sửng sốt.
Phu quân, làm ra tai tiếng như vậy mà còn chẳng đuối lý, chàng làm như thế nào hả?
Mộc Lan liếc xéo Thẩm Lãng một cái.
Tiếp đó nghiêm mặt nói:
- Phu quân, tại sao chàng lại đốt quần áo, chỉ cần giặt sạch là được rồi, sau này thiếp còn phải mặc, phủ Bá Tước chúng ta tối kỵ lãng phí mà.
Tiếp tục, nàng đặt một chai thuốc ở trước mặt Thẩm Lãng rồi đi một nước.
Lúc đi ra cửa, nàng buồn bã nói:
- Nhưng mà phu quân, thân thể quan trọng nhất, nhất thiết phải biết điều độ.
Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là Địa Hoàng Hoàn (*) sáu vị của đại phu An Tái Thế.
(*) Dùng cho trị liệu gan thận âm hư, đầu choáng váng, hoa mắt tai điếc, đau cổ họng, bủn rủn chân tay, ra mồ hôi trộm, xuất tinh sớm, tiểu đêm, tiểu thường xuyên, tiểu ra máu, kinh nguyệt sớm… (thấy như trị bách bệnh)
Dùng bổ thận!
...
Chú thích của Bánh: Kêu khóc đòi ăn, xin phiếu đề cử, mọi người đút ta ăn đi.