Nghe đến mấy tiếng xôn xao kia, Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên đồng loạt cau mày.
Từ Quang Doãn bảo:
- Chuyện gì, sao lại vội vàng hấp tấp thế kia? Còn ra thể thống gì nữa.
Từ khi con gái sắp gả cho con của Thái Thú, địa vị của Từ Quang Doãn tăng mạnh, ra vẻ phách lối cũng hơn rất nhiều.
Nhà họ Từ lập tức sắp trở thành nhà quyền thế.
Tố chất khắp mọi mặt đều phải tăng lên thôi, tại sao lại hấp tấp bộp chộp như vậy chứ.
Sau khi quản gia tâm phúc đi vào, run giọng trả lời:
- Chủ nhân, tiểu thư, thằng súc sinh Thẩm Lãng viết một quyển sách 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Từ Quang Doãn hỏi:
- Thì sao?
Với quyển sách kia của Thẩm Lãng, Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên đều biết.
Bởi vì trước khi bán sách, Thẩm Lãng dùng tiền thuê rất nhiều người quảng cáo.
Tất cả lời đồn quá quắt gì cũng có, đọc quyển sách này có thể trị đàn ông bất cử (*bệnh liệt dương, dương v*t không thể cương cứng).
Hoàn toàn xào nấu đến mức xôn xao cả lên.
Toàn bộ thành Huyền Vũ muốn không biết đến nó thì cũng khó.
Thế nhưng một bản in còn chả thấy, cuối cùng khoảng cách thành Lan Sơn cùng thành Huyền Vũ xấp xỉ gần hai trăm dặm.
Mà đối với sách của Thẩm Lãng, thái độ nhà họ Từ chính là khinh thường, coi rẻ, không để ý tới.
Thằng súc sinh Thẩm Lãng đó lại lòe mọi người.
Còn chuyên viết cái thể loại rác rưởi thấp kém gì đó để lừa gạt tiền, bại hoại hết danh tiếng phủ Bá Tước Huyền Vũ, hơn nữa quyển sách này còn tuyên bố là Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông đồng sáng tác.
Từ Quang Doãn còn kỳ quái, vì sao phủ Bá Tước Huyền Vũ chẳng chút phản ứng nào, dựa theo tích cách Bá Tước Kim Trác, chỉ sợ sẽ xách hai thằng súc sinh kia đánh chết một lượt.
Quản gia bày tỏ:
- Chỉ chưa tới một canh giờ, hơn ba ngàn quyển sách bị mua sạch trơn.
Từ Quang Doãn khinh thường bảo:
- Thì sao chứ? Ba nghìn quyển sách có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Loại rác rưởi cặn bã này bán được càng nhiều, tổn hại danh tiếng Huyền Vũ phủ Bá Tước càng lớn.
Quản gia run rẩy khuyên:
- Chủ nhân, tiểu thư, ngài vẫn nên xem một chút đi!
Rồi ông ta lấy quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 đưa cho Từ Quang Doãn.
Vừa nhìn bìa sách.
Từ Quang Doãn không khỏi kinh ngạc, cái bìa sách thật đúng là... y như thật đó, giống như người thật in lên vậy.
Hơn nữa không ngờ thứ bìa sách này đủ vô sỉ, một nam một nữ tằng tịu trong phòng, một tên trung niên khác rình bên ngoài.
Ồ thảo nào bán đắt, bìa kích thích như vầy, quả thật có thể hấp dẫn hết thảy ánh mắt của mọi người.
Bất quá ngay sau đó, Từ Quang Doãn phát hiện không đúng.
Bởi vì, cô gái trong cái bìa đó thấy quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào?
Chẳng qua nàng gần như không mặc đồ, cho nên lập tức có chút nhận không ra.
Từ gia chủ không khỏi ngẩng đầu một cái.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Cô gái trên bìa này, ảnh lại giống với con gái của ông: Từ Thiên Thiên.
Ngay sau đó, ông ta phát hiện một sự thật đáng sợ hơn, tên trung niên đáng khinh trên bìa sách đang nhìn trộm kia, lại giống y hệt mình, hơn nữa ngay cả quần áo đều y chang.
Từ Quang Doãn không khỏi một trận lảo đảo, trời đất tối sầm ngay trước mắt.
Từ Thiên Thiên đoạt lấy quyển sách đó vừa xem cái bìa.
Trong nháy mắt, tròng mắt của nàng liền đỏ ngầu.
Cả người rét run.
Thẩm Lãng thật là ác độc mà!
Trời đánh thằng Thẩm Lãng đi.
Ông trời ơi, vì sao ngài không đánh chết tên súc sinh này hả.
Nàng lập tức sẽ phải đính hôn, hơn nữa mời nhiều đại nhân vật như vậy để làm khách mời đó.
Thẩm Lãng lựa chọn ngay lúc này tung quyển sách ra thị trường.
Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì? Dùng trứng nàng cũng có thể biết luôn.
Tên gian tặc Thẩm Lãng kia, là muốn hoàn toàn hủy diệt thanh danh của nàng mà, muốn hủy diệt hết thảy danh tiếng nhà họ Từ đấy.
Nước mắt Từ Thiên Thiên tuôn ra.
Tám năm đấy.
Vì cái danh tiếng này, vì biến thành đại tài nữ, đại mỹ nhân quận Nộ Giang, nàng hao tổn ước chừng tám năm.
Nàng tốn bao nhiêu tiền? Cùng bao nhiêu nụ cười trên gương mặt? Viết bao nhiêu thứ hả.
Mỗi một lần tiệc trà thơ ca, tiệc trà thoại bản, nàng đều mời tới đám con gái nhà quyền quý, mời tới rất nhiều thanh niên tài tử, cử nhân, tiến sĩ.
Bao nhiêu đây đều tốn lắm tiền.
Có thể nói trừ bồi ngủ ra, cái gì nhà họ Từ cũng đều làm tất.
Bồi ăn bồi uống bồi chơi xếp thành hàng rồng rắn.
Trọn tám chín năm, mới khiến cho Từ Thiên Thiên chạm được vị trí đại tài nữ, đại mỹ nhân của quận Nộ Giang.
Gây dựng danh tiếng lúc ban đầu rất chậm, nhưng hủy đi lại chỉ trong nháy mắt.
Điểm này, mấy bậc thầy vòng giải trí hẳn là đều tràn đầy cảm xúc.
Cũng chính vào lúc này, Từ Thiên Thiên đột nhiên cảm giác được bên ngoài có chút ầm ĩ.
Không khỏi mở cửa sổ ra.
Tức khắc, ngoài cửa nhà họ Từ, rất nhiều người vây quanh.
Toàn bộ đều là đàn ông, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò và thô bỉ.
Cửa sổ vừa mở, khuôn mặt xinh đẹp của Từ Thiên Thiên lộ ra.
Bên ngoài rất nhiều đàn ông hoan hô.
- Đúng rồi! Chính là cô gái này, đúng là gương mặt kia!
- Tây Môn Tiêm Tiêm, Tây Môn Tiêm Tiêm.
- Dù cho nàng mặc quần áo, ta cũng nhận ra.
Thật nhục nhã quá!
Lần đầu tiên Từ Thiên Thiên bị mấy trăm tên đàn ông dùng ánh mắt vô lễ.
Kế tiếp, chắc chắn càng có thêm việc quá quắt.
Nàng chợt đóng cửa sổ.
- Dựa vào cái gì hả? Dựa vào cái gì a? - Từ Thiên Thiên lạc giọng nói:
- Quân cẩu tặc Thẩm Lãng, ta và ngươi có thù sâu hận lớn gì hả? Ngươi lại hủy ta như thế?
- Không phải ta chỉ tống cổ nhà ngươi ra khỏi nhà sao? Nhưng cái này chẳng lẽ không bình thường sao? Ai mà muốn chọn một thằng phế vật làm chồng chứ?
- Chí ít ngươi ở nhà ta cũng sống qua mấy tháng sinh hoạt vinh hoa phú quý mà.
- Dựa vào đâu ngươi có thể muốn làm gì thì làm hả.
Nước mắt Từ Thiên Thiên chảy ra.
Từ gia chủ chợt đập một quyền lên bàn, gào thét:
- Ta giết nó, ta muốn giết nó, mặc kệ tốn hao bất kỳ giá nào, ta đều phải giết chết nó, giết chết nó...
Vừa rồi hai cha con này còn giễu cợt Điền Hoành lại coi Thẩm Lãng thành đối thủ.
Mà bây giờ họ thực hiểu tâm trạng Điền Hoành lúc đó, cái loại thù hận ngập trời thấu xương, thực sự có thể che đậy hết thảy lý trí.
Bỗng nhiên, Từ Thiên Thiên nhớ lại một vấn đề càng quan trọng hơn.
Tên đàn ông cùng nàng cẩu thả trên bìa là người nào?
A, không phải là cùng nàng, là đàn ông cùng Tây Môn Tiêm Tiêm cẩu thả là người nào.
Người đàn ông này cũng nhìn rất quen mắt.
Nàng nhanh chóng nhớ ra, đây là con trai thứ của Tử tước Lan Sơn Chúc Văn Hoa, đại tài tử danh tiếng khắp vài trăm dặm, người theo đuổi con gái của Thái Thú Trương Xuân Hoa.
Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì?
Nàng dùng gót chân cũng biết.
Vô số người đều sẽ cho rằng nàng và Chúc Văn Hoa có một chân.
Bởi vì trong tiểu thuyết về tiệc trà thơ ca của nàng, gần như mỗi một lần đều có bóng dáng Chúc Văn Hoa.
Thường xuyên qua lại, thông đồng dụ dỗ thực bình thường.
Thế nhưng trời thấy còn thương, nàng và Chúc Văn Hoa là trong sạch, đôi bên ai cũng ghét nhau.
Nhà họ Từ là có tiền, cần chính là quyền lực.
Chúc Văn Hoa có rất nhiều danh tiếng, yêu cầu cũng là quyền lực.
Cho nên hai nhà này đều theo dõi Thái thú Trương Xung, nhà quyền quý mới nổi đó không có tiền mấy, cũng chẳng có bao nhiêu nội tình, lại có được quyền lực rất lớn.
Vị hôn phu Trương Tấn sẽ hoài nghi mình bị cắm sừng, Từ Thiên Thiên cũng sẽ bị hoài nghi là một cô gái không trong trắng.
Hơn nữa trong vòng mấy năm sau, mỗi ngày đều sẽ có vô số đàn ông hướng về phía tranh minh hoạ Từ Thiên Thiên làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đấy.
Quản gia kêu lên:
- Chủ nhân, tiểu thư, tốt hơn hết là mọi người cần phải đọc nội dung bên trong đi.
Từ Thiên Thiên điều chỉnh lại tâm trạng, mở sách ra, vừa cẩn thận xem thật nhanh.
Trang thứ nhất chỉ có mấy chữ to.
Câu chuyện đến từ hiện thực, nếu như tương đồng, không phải trùng hợp.
Bỗng nhiên, Từ Thiên Thiên dự cảm bất thường, da đầu từng đợt tê dại.
Quả nhiên, lật ra trang thứ nhất.
Nàng thấy được mấy chữ quan trọng.
Đại thương nhân Tây Môn Khánh thành Chu Tước, buôn bán tơ lụa vải vóc, có một đứa con gái gọi là Tây Môn Tiêm Tiêm, gả cho con của một tên quan viên tên là Trương Kính Tế.
Vô sỉ a!
Đây nào chỉ là ám chỉ hả, quả thực chính là chỉ mặt gọi tên mà.
Kế tiếp, Từ Thiên Thiên không ngừng đọc.
Dù cho nàng vô cùng phẫn nộ nhưng không thể không thừa nhận.
Quyển sách này viết... cực kỳ hay.
Cách hành văn này sâu cay đến cấp độ Từ Thiên Thiên không cách nào tưởng tượng.
Cấp độ danh hiệu cô gái tài năng của nàng đều là dùng tiền đắp lên, nhưng ánh mắt giám định và thưởng thức lời văn vẫn phải có.
Chúc Văn Hoa đã là một đại tài tử, nhưng sách của gã viết so với sách của Thẩm Lãng, hoàn toàn như là con nít vậy, xuyên tạc đến buồn cười.
Thiểu niên bất thức sầu tư vị, vi phú tân từ cường thuyết sầu. (*Hai câu này trích trong bài Thái Tang Tử của nhà thơ Tân Khí Tật thời Nam Tống. Tạm dịch: Lúc tuổi trẻ không biết buồn là gì, vì làm bài từ nên nói gượng là buồn.)
Từ Thiên Thiên không biết bài thơ này, nhưng hai câu thơ đó dùng để hình dung thơ từ cùng thoại bản của Chúc Văn Hoa.
Mà sách của Thẩm Lãng giống như một bậc hiền triết nhìn thấu những phồn hoa và chua xót của thế gian, gần như mỗi một đoạn văn đều để lộ ra thoát tục cùng trí tuệ.
Từ Thiên Thiên trong nháy mắt liền kết luận.
Quyển sách này của Thẩm Lãng không những gây sốt, còn trở thành tác phẩm kinh điển mấy chục năm không gặp.
Nhất là những đại lão có quyền thế sẽ đặc biệt tán thưởng.
Đám quan lại của toàn bộ Việt quốc, hễ ai từng có tu dưỡng văn hóa lâu một chút đều sẽ đặt quyển sách này đầu giường.
Không phải là loại sách để trên bàn mà là loại tiểu thuyết gối đầu giường.
Bởi vì loại sách trên bàn chính là để cho kẻ khác xem, chính mình chưa bao giờ đọc, chỉ có đặt ở đầu giường cùng sách trong nhà xí, mới chính là thứ bản thân muốn xem.
Nhưng càng như thế, tình huống của nàng càng thảm a.
Danh tiếng của nàng Từ Thiên Thiên cùng Từ Quang Doãn cơ hồ phải thối nghìn dặm, nhảy vào Nộ Giang cũng rửa không sạch.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tràn ngập phẫn nộ cùng khí sát phạt.
- Rầm!
Cửa phòng chợt bị đẩy ra, trực tiếp đổ xuống.
Trương Tấn vọt vào, hai mắt đỏ rực, biểu cảm dường như muốn cắn người khác.
Gã trực tiếp vọt tới trước mặt Từ Thiên Thiên, đột nhiên tát vào khuôn mặt xinh đẹp kiều mị của nàng.
- Bốp!
...
Chú thích của Bánh: Chư vị đại nhân, phiếu đề cử còn không?