Khoảng cách giữa Trương Gia thôn và Thiếu Lâm Tự tương đối xa xôi, dựa vào hai chân muốn đến Thiếu Lâm Tự trong vòng ba ngày, cho dù chạy đến mệt chết cũng chưa chắc tới nơi.
Chỉ có cưỡi ngựa, phải đi tìm một con ngựa tốt.
Nhưng mà mua ngựa cũng cần tiền.
Cùng Quách Tĩnh nói một tiếng, Chu Dương liền bảo tiểu nhị chuẩn bị một căn phòng trọ rồi chui vào, sau khi đóng kín cửa lại liền mặc niệm trong lòng một tiếng.
- Trở về.
Trong nháy mắt thân ảnh đã biến mất, lần nữa xuất hiện là ở trong căn phòng trọ ở thế giới hiện đại.
Chu Dương đi ra khỏi phòng, mặt không đổi sắc đi về hướng siêu thị gần đó, nếu không phải nhịp tim hắn đang đập loạn cào cào, sợ rằng ngay cả hắn cũng không tin mình vừa mới từ một thế giới khác trở về.
Tiến vào siêu thị, Chu Dương ngó ngang một lúc thấy siêu thị chất đầy hàng hóa, phải mua cái gì?
Cổ đại thiếu thốn cái gì, ngoại trừ người là không thiếu ra, cái gì cũng thiếu.
“Đinh linh linh linh????”
Một đoàn âm thanh êm tai truyền vào lỗ tai Chu Dương, trên kệ hàng quà lưu niệm có một hộp âm nhạc chế tác tinh mĩ.
Chu Dương nhìn thấy hộp âm nhạc chế tác tinh xảo, phát ra hào quang lộng lẫy, dường như đã suy ra được một cái gì.
Vô luận là ở triều đại nào, chỉ cần là vật phẩm mang theo sắc thái thần bí, đều là giá trị liên thành.
Ra khỏi phòng, Chu Dương liền đi tìm Quách Tĩnh, chuẩn bị tìm một tiệm cầm đồ, đem hộp âm nhạc bán đi, dù sao thứ như hộp âm nhạc ở thời cổ đại rất có tính kích động nhân tâm, không có Quách Tĩnh đi theo, hắn sợ một mình sẽ bị người ta giật đồ.
Xuống dưới lầu, Chu Dương phát hiện không tìm thấy Quách Tĩnh đâu.
- Chưởng quỹ, vị bằng hữu đi cùng ta đâu?
Chu Dương có chút lo lắng hỏi, tỉ lệ đi tìm bí tịch thành công đều đặt trên thân Quách Tĩnh, nếu hắn đi mất, kế hoạch đều ngâm nước nóng hết.
- Hắn ở bên ngoài kia kìa.
Chưởng quỹ chỉ tay ra ngoài cửa, liền tiếp tục gãy bàn tính trong tay.
Chu Dương vội vàng đi ra cửa thì thấy Quách Tĩnh cùng một tên ăn mày nhỏ đang hi hi ha ha nói chuyện với nhau.
Bạn nhỏ ăn mày thoạt nhìn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, quần áo tả tơi nhưng không rách nát, thân hình gầy gò, trên đầu đội một cái mũ vải rách nát, khuôn mặt cùng cánh tay giống như bôi đầy nhọ nồi, làm cho người khác không thể nhận ra được diện mục thật sự của người này.
Trong lúc đang luyên thuyên lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ, cùng bộ dáng của hắn không chút tương xứng nào, hai mắt đen tuyền lấp lánh thi thoảng lại lộ ra một tia linh động.
Tốt rồi, trong thấy bộ dáng tình cảm tràn đầy bắn bốn phía của hai người, Chu Dương thừa nhận, hắn cũng có chút đố kỵ, đúng là “Hào quang nhân vật chính”, tiểu muội muội xinh đẹp tự động dâng tới cửa, sau này mình cũng muốn thử một phen “Hào quang nhân vật chính”.
Chu Dương cũng không thèm tiến đến làm bóng đèn, hắn tìm một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi một bàn thức ăn bắt đầu nhai nuốt.
Chỉ trong chốc lát, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đã đi đến ngồi bên cạnh Chu Dương, vẫn trò chuyện rất sôi nổi.
Hai người Quách Tĩnh nói chuyện thao thao bất tuyệt hoàn toàn như không thấy Chu Dương đang ngồi bên cạnh, Chu Dương chỉ đành hóa bi phẫn thành thức ăn, ra sức tiêu diệt mỹ thực trên bàn.
- Khục!!! Quách huynh đệ, không giới thiệu một chút sao?
Qua một đoạn thời gian khá lâu, thấy hai người vẫn đang trò chuyện sôi nổi, Chu Dương rốt cục nhịn không được cắt ngang. Trong lòng lại thầm nghĩ.
- Các ngươi muốn hẹn hò ta không quan tâm, nhưng mà ta chỉ có ba ngày thời gian, bây giờ đã qua nửa ngày rồi a.
- Ta họ Chu, tên Dương, các ngươi đợi lát lại trò chuyện, Quách Tĩnh ngươi xem giúp ta, cái bảo bối gia truyền này của ta có thể bán được bao nhiêu tiền?
Chu Dương cũng đều cạn lời, trò chuyện cả nửa ngày, ngay cả tính danh hai ngươi cũng không giới thiệu cho nhau, không để ý đến Hoàng Dung bộ dáng manh manh khuôn mặt nhỏ nhắn bên cạnh, Chu Dương trực tiếp kéo Quách Tĩnh đi vào phòng trọ, Hoàng Dung đành lẫn thẫn theo sau.
Bên trong gian phòng.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung nhìn thấy cái hộp trên bàn vừa phát sáng vừa có thể tấu nhạc, lập tức ánh mắt kinh dị nhìn Chu Dương.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Chu Dương một mặt cũng không biến sắc, cười cười nói.
- Quách huynh đệ, ngươi nói cái hộp âm nhạc này của ta có thể bán ra bao nhiêu ngân lượng?
- Cái hộp này gọi là hộp âm nhạc sao? Ngươi còn muốn bán nó?
Hoàng Dung nghe Chu Dương muốn bán thứ thần kỳ như vậy lấy tiền, liền tức giận.
- Chu đại ca, nếu ngươi thiếu tiền, ta vẫn còn chút tiền, vật gia truyền sao có thể tùy ý bán lấy tiền được.
Quách Tĩnh tính tình hào sảng nghe thấy như vậy liền móc trong ngực ra năm đỉnh vàng, để lên bàn.
Chu Dương nhìn khối vàng sáng loáng đặt trên vàng, nhìn thẳng thôi cũng chói mắt, nếu đem bán lấy tiền, ít nhất cũng cả trăm vạn, đây mới thật sự là thổ hào chơi vàng.
- Tốt, cái này ta bán cho ngươi.
Thấy bộ dáng hai người yêu thích hộp âm nhạc như vậy, Chu Dương cầm lấy hai đỉnh vàng, đem hộp âm nhạc đưa cho Quách Tĩnh, mặc dù biết hộp âm nhạc ở thời cổ đại giá trị cực cao, nếu bán cho người khác có thể bán với giá gắp trăm nghìn lần, bất quá tiền làm sao có thể so với Cửu Dương Chân Kinh được.
Đường đến Thiếu Lâm Tự còn phải nhờ Quách Tĩnh chiếu cố đây.
- Ta không thể nhận được.
Quách Tĩnh liên tục xua tay, hiển nhiên hắn cũng biết hộp âm nhạc này quý giá.
- Được rồi, các người tiếp tục trò chuyện đi, ta đi mua con ngựa.
Chu Dương nói, đem hai đỉnh vàng nhét vào trong ngực rồi đi tìm tiểu nhị, bảo hắn dẫn đi tìm nơi bán ngựa, để hai người Quách Tĩnh Hoàng Dung ngây ngốc nhìn nhau.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Chu Dương dắt một con tuấn mã màu đen trở lại khách điếm, thấy hai người vẫn đang loay hoay với cái hộp âm nhạc, đành phải giục một phen.
Dưới ánh mắt không tinh nguyện của hai người, bắt đầu chuyến hành trình đến Thiếu Lâm Tự.
Cưỡi bên trên con tuấn mã màu đen, Chu Dương có chút hưng phấn, lần cuối hắn cưỡi ngựa là hồi đi du lịch khi còn học đại học, trong khu du lịch cưỡi ngựa vẻn vẹn nửa giờ mất tới một trăm đồng.
Trên đường đi, Chu Dương giục ngựa chạy thật nhanh, hắn sợ trong vùng rừng núi đột nhiên có hổ báo hay thổ phỉ gì đó nhảy ra, bất quá vận may vẫn rất khá, một đường thuận lợi, mất hai ngày đã đến được chân núi Thiếu Lâm Tự.
Một bóng người xanh nhạt lướt qua khu rừng phía trên đỉnh núi (Bạn nào fan Thần Điêu Đại Hiệp chắc cũng đoán được đây là ai rồi), Quách Tĩnh Hoàng Dung đi sau Chu Dương cả đường cười cười nói nói, ngắm cảnh bốn phía cũng không đi chậm hơn hắn chút nào.
- Cửu Dương Chân Kinh, ta đến rồi đây.
Xoa xoa mồ hơi trên trán, trong lòng Chu Dương hét lớn một tiếng, không khỏi cảm thấy toàn thân lại tràn ngập khí lực.
Cửu Dương Chân Kinh giấu bên trong Lăng Già Kinh đặt ở Tàng Kinh Các Thiếu Lâm Tự, mặc dù thời điểm này nó không nổi danh, nhưng là thứ dễ lấy nhất, uy lực lại kinh người.
Tại Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ nhất, Đấu rượu tăng đánh thắng Vương Trùng Dương, mượn đọc Cửu Âm Chân Kinh cảm giác nó âm khí quá năng, sát phạt tàn nhẫn. Khi trở lại Thiếu Lâm Tự liền lấy Cửu Âm Chân Kinh làm căn cơ, dung nhập thuật điều hòa âm dương của Thiếu Lâm Tự vào, sáng lập ra bộ tuyệt học Cửu Dương Chân Kinh kinh thiên động địa.
Trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, trong vòng một năm ngắn ngủi Cửu Dương Chân Kinh tạo ra cho thiên hạ Trương Vô Kỵ, một cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh, ít người có thể so sánh được.
Giác Viễn thiền sư khi viên tịch, từng nói mớ một bộ phận của Cửu Dương Chân Kinh, lúc đó Trương Tam Phong, Quách Tương, Không Sắc đại sư ở bên cạnh nghe được, về sau thành tựu Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi vang danh thiên hạ.
Từ đó có thể thấy được nguyên bộ Cửu Dương Chân Kinh hoàn chỉnh uy lực lớn cỡ nào.
Chu Dương đối với bộ bí tịch này cũng thèm đến chảy nước miếng.