Sử Thượng Tối Cường Tông Chủ

Chương 141: Động tâm cảm giác



Diệp Thần nhướng mày, theo bản năng liền cho rằng những người này cùng mình có quan hệ.

Bởi vì ... những người này đều là bộ dáng hung hăng khí thế ngút trời, rất dễ để cho hắn liên tưởng đến đối phương là người của Tử Vận Tông.

Bất quá rất nhanh sự thực liền chứng minh hắn suy nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì trong khách sạn những người còn lại đang dùng cơm, tựa hồ cũng nhận thức bọn người này. Đồng thời ánh mắt của bọn họ nhìn về phía đám người này, đều lộ ra dáng dấp vô cùng quen thuộc.

Tối trọng yếu chính là, lấy nhãn lực của Diệp Thần, lập tức liền nhìn ra tu vị của những người này, cao nhất bất quá cũng chỉ là Luyện Thần trung kỳ mà thôi.

Tử Vận Tông nếu như phái những người này đi đối phó với hắn, đây không phải là tự đi tìm chết hay sao?

"Lại là bầy thổ phỉ này!"

"... Đám thổ phỉ này cả ngày đến khách sạn này nháo sự, thực sự là quá phận mà."

"Bất quá những thứ thổ phỉ này ngược lại cũng không phải là tới đây giết người, tuy rằng có điểm hung ác độc địa, thế nhưng lại rất ít ra tay hại người nha."

"Không giết người chính là người tốt? Ta nghe nói... đám thổ phỉ này luôn đến khách sạn này thì phải, cũng là bởi vì bọn hắn coi trọng lão bản nương của khách sạn này."

"Lão bản nương của khách sạn này là một quả phụ, đầu lĩnh của đám thổ phỉ ngược lại cũng không tính là táng tận thiên lương, hơn nữa hắn không phải là cưỡng bức cướp nhân gia trở lại làm Áp Trại Phu Nhân nha, mỗi lần đến đều là thỉnh đi a."

...

. . .

Người chung quanh thấp giọng nghị luận, đều bị Diệp Thần nghe thấy tất cả.

Căn cứ vào cuộc nói chuyện của mọi người trong khách sạn này, Diệp Thần rốt cuộc cũng hiểu được đại khái. Duy nhất để cho hắn nghi ngờ chính là, những thứ thổ phỉ này, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?

Bất quá những khách nhân này dám ở khách điếm nghị luận, tịnh không có chút cảm giác kiêng kỵ nào, rất rõ ràng bọn họ cũng không có sợ những thứ thổ phỉ này.

Đồng thời Diệp Thần căn cứ theo nghị luận của những khách nhân này, đã hiểu được những thứ thổ phỉ này nhìn qua tuy rằng có chút hung ác độc địa, thế nhưng cũng không làm ra biểu thị quá phận nào cả.

Ngay cả đầu lĩnh của đám thổ phỉ đó cũng coi trọng lão bản nương của nhà này, mỗi lần đều là khách khách khí khí mời tới, đồng thời dáng dấp còn không chỉ là một lần.

Bất quá xem dáng dấp của đám người hung thần ác sát tới cửa kia. Diệp Thần cảm giác được cái từ khách khí này dùng thật sự là vô cùng bất hảo a.

"Tẩu tử, đại đương gia lại để cho ta tới thỉnh ngài tới tệ xá, ngài liền cho ta một cái mặt mũi đi nha!" Từ cửa khách sạn xông vào đám thổ phỉ, tên có tu vi cao nhất Luyện Thần trung kỳ liền mở miệng nói.

Người này ăn mặc y phục giống như côn đồ ở kiếp trước ở trên địa cầu, nhất là khí chất của người này thật sự là vô cùng bỉ ổi. Từ đầu đến chân thấy thế nào cũng thật là giống một tên tiểu lưu manh.

Diệp Thần có chút kinh ngạc mà nhìn tên cầm đầu kia, thật sự là có chút không hiểu người như thế cũng có thể tu luyện tới Luyện Thần trung kỳ sao.

"Lưu lão tam, lão nương ta nói ngươi ở đâu tới liền về lại nơi đó đi!" Ngay lúc Diệp Thần tò mò nhìn về phía đám thổ phỉ kia, thì ở trên lầu hai của khách sạn liền có một giọng nữ truyền xuống.

Không thấy thân ảnh, mà âm thanh đã tới!

Chiếc đũa Diệp Thần gắp thịt cá trong tay bỗng nhiên run lên, bởi vì ... âm thanh này tuyệt đối là của cấp bậc Sư Tử Hống trong truyền thuyết. Chỉ riêng phần âm thanh này, là có thể nghĩ đến chủ nhân của nó bưu hãn tới bực nào.

Tên đầu lĩnh của đám thổ phỉ này cư nhiên lại thích loại nữ nhân này sao, hơn nữa còn quả phụ nữa. Quả thật là khẩu vị vô cùng nặng nha.

Kết quả để cho Diệp Thần thất kinh chính là, nữ nhân từ trên lầu hai đi xuống kia, cũng không giống như trong tưởng tượng của hắn, mà ngược lại là một đại mỹ nữ bất chiết bất khấu nha.

Vóc người, hình dạng, khí chất, không có chỗ nào là không phải là tuyệt hảo cả, làm cho người nhìn sang đều có một loại cảm giác say mê.

Nhất là khuôn mặt trương trắng sạch sẻ kia, phảng phất giống như là tiên tử không ăn khói lửa nhân gian vậy. Làm cho con người ta chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể nào tiết ngoạn được.

Thảo nào lão bản này nương này lại là một quả phụ, bởi vì bất kể là người nam nhân như thế nào trở thành trượng phu của nàng, thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị nàng móc sạch tinh khí mà tráng niên mất sớm.

"Tẩu tử, ngài nể mặt ta lần này đi, ta cũng có thể trở về cùng đại đương gia bàn giao a!" Cái Lưu lão tam đó cư nhiên chơi xấu hướng về phía bên cạnh lão bản nương nằm một cái, xem thế kia là muốn trực tiếp ôm lấy lão bản nương mà chạy rồi.

Diệp Thần có chút hứng khởi mà nhìn một màn này, một đường đào sinh, khó có được thời gian trầm tĩnh lại mà thấy một màn hí kịch này, điều này cũng làm cho tâm tình của hắn thả lỏng ra không ít.

Kế tiếp sự thật liền chứng minh, Lưu lão tam muốn trực tiếp ôm lấy lão bản nương mang đi, đã bị lão bản nương một cước đạp bay. Cư nhiên liền bị đạp bay ra ngoài cửa lớn.

Một cước này, thế nhưng lại đem đám người Diệp Thần đang quan khán sợ ngây người!

Từ trong đại sảnh một cước đạp bay đến ngoài cửa lớn. Loại lực lượng này người bình thường cũng có thể làm được sao.

Vẻ mặt Diệp Thần liền kinh ngạc nhìn thoáng qua lão bản nương này, không nghĩ tới người nữ nhân mặt mũi xinh đẹp này. Lại có thực lực mạnh như vậy nha.

Trong khách sạn người thường không biết được thực lực của Lưu lão tam, thế nhưng Diệp Thần lại có thể nhìn được rõ ràng, hắn là Luyện Thần trung kỳ nha.

Có thể một cước đem Luyện Thần trung kỳ đạp bay đi, lão bản nương này chí ít cũng là tu sĩ Luyện Thần hậu kỳ.

Cái này, không khỏi để cho chân mày Diệp Thần bỗng nhiên cau lại.

Luyện Thần cảnh, giống nhau đều có thể trở thành Tông Chủ của một hạ phẩm tông môn. Ở loại địa phương nhỏ như Tam Tương Thành này, Luyện Thần cảnh đã có thể nói là thực lực mạnh nhất rồi, cơ bản là không có tồn tại cao thủ cảnh giới Thông Thần.

Mà một cái lão bản nương của cái khách sạn nho nhỏ này, vậy mà lại là Luyện Thần cảnh, điều này thật sự là vô cùng quỷ dị.

Ngoài cửa lớn, Lưu lão tam vỗ vỗ cái mông của mình rồi lại tiến đến lần nữa, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì cười nói: "Tẩu tử ngài, chân này đá thật là mạnh nha, xem ra thực lực của ngài lại tiến bộ hơn trước không ít, Đại đương gia nếu như biết chuyện nhất định là sẽ vô cùng vui vẻ."

Nhìn dáng dấp tươi cười của Lưu lão tam, mang theo ý vị hàm hồ như thế, trong nháy mắt mọi người liền có thể hiểu được đại khái.

Người chung quanh đều theo thói quen lộ ra vẻ cười khổ, đường đường là Hắc Phong Trại Tam Đương Gia, nhưng lại có thể làm ra loại chuyện mất mặt như thế kia, điều này thật sự là làm cho mọi người có chút khó tiếp thu được.

Hắc Phong Trại, là một cái thế lực ở những năm gần đây phất lên ở Tam Tương Thành, nó không phải là tông môn, có người nói đây là một đám giặc cỏ thổ phỉ tụ tập lại cùng một chỗ, nhưng mà thực lực của nó cũng không thể nào xem nhẹ được.

Nói là giặc cỏ cùng thổ phỉ, nhưng lại được tổ chức hết sức quy củ, cũng chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, cho nên bách tính bên trong Tam Tương Thành cũng không có quá mức chống cự lại cái Hắc Phong Trại này.

Bất quá một núi không thể chứa hai cọp, Tam Tương Thành đã có sẵn hai hổ rồi, tự nhiên không muốn xuất hiện thêm một con cọp thứ ba.

Cho nên Tông Chủ của Ngọc Lâm tông cùng Thanh Đài tông đều đã từng ra tay qua với Hắc Phong Trại, thế nhưng lại không có kết quả gì, nghe nói còn là rơi xuống hạ phong.

Ngay cả hai tông này đều không phải là đối thủ của Hắc Phong Trại, cho nên cái Hắc Phong Trại này tự nhiên là nghênh ngang ngụ lại ở Tam Tương Thành này rồi.

Khuôn mặt của lão bản kia nương lập tức sương lạnh, Hắc Phong Trại tuy rằng là đại gia đại nghiệp, thế nhưng nàng lại không chút nể tình nào.

"Cút!" Khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng liền không chút nể tình nào lạnh lùng hộc ra một chữ, đem Lưu lão tam đang chuẩn bị mở miệng lập tức chế trụ lại.

Trầm mặc một lúc lâu sau, Lưu lão tam lại đột nhiên nói tiếp: "Tẩu tử. Đại đương gia thực sự là rất nhớ ngươi!"

Thời điểm nói ra câu nói này, khí tức trên người Lưu lão tam bỗng nhiên thu liễm lại rất nhiều. Tựa hồ là đã bị thuyết phục rồi.

Đôi mi thanh tú của lão bản nương nhướng lên một cái, giữa đôi chân mày liền có một tia tức giận, không cảm kích chút nào nói: "Một tháng trước ta cũng đã nói với các ngươi rồi, sẽ không có lần thứ ba!"

Cách đó không xa, Diệp Thần liền lắc đầu, cảm giác buổi diễn đến nước này đã không còn ý tứ gì nữa. Tình hình chung có thể thấy, loại mỹ nữ gặp phải sự tình vô lại như thế này, đều phải cần nam nhân đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Trên thực tế nếu quả thật là phải làm như thế. Thì Diệp Thần cũng không ngại một lần đưa cái mặt ra làm anh hùng. Thế nhưng, mỹ nữ này thực lực rõ ràng rất mạnh, căn bản là không cần hắn cứu giúp, cái này liền để cho Diệp Thần mất đi sự hăng hái a.

Hắn lần nữa gắp một khối thịt cá bỏ vào trong miệng, từ từ chậm rãi thưởng thức, cũng lười hướng về phía kia xem tiếp.

Lão bản nương tuy đẹp, thế nhưng lại có điểm hơi lớn tuổi, lại là quả phụ, Diệp Thần liền không còn nửa điểm hứng thú nữa.

Mà trong lúc Diệp Thần chuẩn bị gắp khối thịt cá tiếp lên, thì hắn đột nhiên nghe được âm thanh giống như Ngân Linh dễ nghe vậy, thanh thúy sạch sẽ vô cùng. Không có chút tạp chất nào.

"Tỷ tỷ, ngươi liền nể mặt ta đi gặp tỷ phu một chút đi!"

Thanh âm này phảng phất giống như là Ngân Linh vậy, thanh thúy nhẵn nhụi mang theo một tia mềm mại trong đó. Chỉ riêng cái thanh âm này, liền để cho trong lòng Diệp Thần có loại cảm giác động tâm vô cùng.

Diệp Thần để đũa xuống bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy được một chuyện để cho hắn kinh diễm vô cùng.

Đây là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, có dung nhan xinh đẹp là vậy, thế nhưng ở giữa đôi chân mày của nàng lại mang theo một tia sầu bi, chính là cái sầu bi này, lại vô cùng bắt mắt, tựa hồ là làm cho người ta có một loại cảm giác muốn giang tay ra bảo hộ.

Đây là một thiếu nữ. Đứng bên cạnh lão bản nương, hình dáng cùng lão bản nương có ba phần tương tự. Từ trong miệng của nàng liền có khả năng nghe ra. Hẳn là muội muội của lão bản nương.

Người chung quanh khách sạn này đều cho rằng lão bản nương là một quả phụ, thế nhưng lại không có ai biết. Phu quân của nàng, kỳ thực chính là Đại đương gia của Hắc Phong Trại.

Đây là danh phù kỳ thực Trại Chủ phu nhân, cho nên mới có thực lực kinh người như thế.

Diệp Thần liền không nhịn được mà nhìn về hai mắt của thiếu nữ kia, đồng thời sau khi xem qua liền luyến tiếc đưa ánh mắt dời đi, rồi lại nhìn chằm chằm.

"Kì quái!" Diệp Thần ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng lại, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lấy lòng dạ cùng sự trấn định của hắn, làm sao lại có thể chỉ nhìn qua thiếu nữ một cái, liền bị hấp dẫn như vậy?

Thần sắc hắn ngưng trọng, Diệp Thần liền cẩn thận nhìn thiếu nữ này một cái, vùng xung quanh lông mày càng lúc càng nhíu lại sâu hơn.

Người thiếu nữ này mặc dù là mỹ nữ, thế nhưng lại không phải là mỹ miều đến khuynh thành, Diệp Thần cũng đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng lại chưa bao giờ gặp phải loại tình huống như thế này.

"Lẽ nào thiếu nữ này là tu luyện cái Mị Hoặc Chi Thuật nào đó sao?" Diệp Thần tự lẩm bẩm, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Úy Trì Phong cùng đám người Bộ Kinh Vân.

Thế nhưng hắn liền phát hiện ra người khác liếc nhìn thiếu nữ kia một cái, liền đưa ánh mắt dời đi, cũng không có xảy ra sự tình giống bản thân mình như vậy.

"Không thích hợp, có vấn đề!" Vùng xung quanh lông mày Diệp Thần đã nhăn lại thành hình chữ Xuyên, hắn không rõ vì sao thiếu nữ này lại có thể làm cho bản thân mình động tâm như vậy.

Nhìn thấy tất cả mọi người đối với thiếu nữ này đều là nhìn như không thấy, nghi ngờ trong lòng Diệp Thần lại càng sâu hơn, chẳng lẽ trên người thiếu nữ này lại có bảo vật gì đó hấp dẫn mình sao.

Sai, tự xem là người của nàng, cho dù nàng thật sự là có cái bảo vật gì, thì Thần Thức mình cũng có thể nhận thấy được mới đúng, mà không phải là mắt không chớp nhìn chằm chằm về phía nhân gia như vậy.

Thời điểm tự suy xét, Diệp Thần lại không nhịn được mà nhìn lén về phía thiếu nữ kia vài lần, cảm giác trên người thiếu nữ này có chỗ nào hấp dẫn hắn như vậy.

Diệp Thần hai đời làm người, phảng phất là từ Đại mộng thiên niên tới nơi này, cảm giác và tư tưởng cả người đều lắng đọng hơn rất nhiều, chân chính là một ông cụ non.

Nhưng mà hắn đã quên mất, cổ thân thể này của hắn vẫn như trước chỉ là một thiếu niên không tới hai mươi tuổi.

Thời điểm hắn cau mày suy nghĩ các loại khả năng có thể xảy ra, nhưng hắn đã quên. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.