Tin tức Liễu Mỹ nhân bệnh nặng rất nhanh lan đến Tuyết Hương điện, Thương Thanh Đại hỏi một câu, "Thái Y viện bên kia phái ai đi trị liệu cho Liễu Mỹ nhân?"
Chỉ Lan gật đầu nói: "Là Đỗ ngự y hôm qua vừa tiến cung."
"..." Thân mình Thương Thanh Đại cương lên một chút.
Chỉ Lan hỏi: "Vậy thì có cái gì không ổn?"
Thương Thanh Đại lạnh lùng nói: "Tỷ đệ Tề gia thật đúng là hồ ly!"
"Nương nương?"
"Chỉ Lan, theo bản cung đi nhìn Liễu Mỹ nhân một cái." Thương Thanh Đại nói xong, chợt nhớ tới cái gì, nàng đi tới bên thư án, viết một câu lên giấy, cẩn thận gấp lại, đưa cho Chỉ Lan, "Chỉ Lan, ngươi đến bên chỗ bệ hạ, đợi bệ hạ bãi triều, đưa phong thư này trình cho bệ hạ."
"Vâng."
"Bản cung mang theo tiểu nội thị là đủ rồi." Nói xong, Thương Thanh Đại nhẹ nhàng thở dài, dắt theo một tiểu nội thị ở cửa, lập tức bước nhanh khỏi Tuyết Hương điện.
Thái Y viện Đại Yến, quan phục ngự y đều là bạch sắc như tuyết, trên xiêm y có hoa văn màu đỏ thắm, xa xa nhìn lại, phong độ của người trí thức tăng lên mười phần. Ô sa của nam ngự y vừa to vừa nặng, cùng quan viên triều đình không khác nhau nhiều, ô sa nữ ngự y lại nhỏ, kết hợp đến vừa đúng là đẹp.
Đỗ Nhược mặc quan phục mới, vai đeo hòm thuốc, được tiểu nội thị dẫn đường, hướng tới chỗ Liễu Mỹ nhân, bước vào vườn Ngự Uyển. Thân quan phục bạch sắc như tuyết kia mặc trên người nàng, khiến toàn thân nàng từ trên xuống dưới như tản ra ánh sáng nhạt tự nhiên, làm cho người ta không nhịn được nhìn nhiều thêm một cái.
"A Nhược..."
Thương Thanh Đại đi sau lưng Đỗ Nhược từng bước, bước vào vườn Ngự Uyển của Liễu Mỹ nhân. Nàng kinh ngạc nhìn bóng dáng Đỗ Nhược, chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt. Nàng từng tưởng tưởng qua vài lần trong lòng bộ dáng mặc quan phục ngự y của Đỗ Nhược, cũng không nghĩ tới nhìn thấy bộ dáng thực tại của Đỗ Nhược. So với tưởng tưởng của nàng, Đỗ Nhược còn muốn đẹp hơn.
Nàng không nhịn được khóe miệng giương lên một mạt ý cười.
"Nương nương, chúng ta còn đi vào sao?" Tiểu nội thị bên cạnh Thương Thanh Đại nhỏ giọng hỏi một câu.
Thương Thanh Đại hồi thần, vội vàng trầm sắc mặt nói: "Tất nhiên phải đi vào."
Nàng vội vàng thu liễm tinh thần, bước nhanh dẫn theo tiểu nội thị đi vào.
Đỗ Nhược mới bắt mạch cho Liễu Mỹ nhân xong thì nghe thấy gian ngoài có người thông truyền: "Đại phi nương nương đến ---"
Đỗ Nhược vội vàng rút tay lại, đứng thẳng thắt lưng, chuẩn bị hành lễ với Thương Thanh Đại. Cho dù nàng chuẩn bị tốt để đối mặt với Thương Thanh Đại, nhưng trái tim chung quy vẫn không bình tĩnh được.
Bang bang! Bang bang! Bang bang!
Khi Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua, tim Đỗ Nhược đập cuồng loạn, nàng chỉ có thể cúi đầu thật sâu, chắp tay đi theo mọi người trong điện nói một câu, "Bái kiến nương nương."
"Miễn lễ." Thương Thanh Đại ngồi xuống bên giường Liễu Mỹ nhân, đưa tay bắt mạch giúp nàng ta, giương mắt nhìn về Đỗ Nhược, "Đỗ ngự y, hôm nay ngươi giúp Liễu Mỹ nhân phán đoán ra chứng bệnh gì?"
Đỗ Nhược thu liễm tâm tình, cúi đầu, cất cao giọng nói: "Bẩm nương nương, hạ quan chưa kịp xem mạch, chưa chẩn đoán."
"Ngươi có thể quay về Thái Y viện." Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói một câu.
"Nương nương?" Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, thật sự khó hiểu.
Thương Thanh Đại ra vẻ không hờn giận nói: "Bản cung từng là sư phụ ngươi, sao? Chẳng lẽ y thuật của bản cung còn không bằng ngươi sao?"
Đỗ Nhược cúi đầu nói: "Hạ quan không có ý đó."
"Lui ra đi." Thương Thanh Đại lại nói một câu.
"Vâng." Đỗ Nhược chỉ có thể cung kính cúi đầu, chuẩn bị rời khỏi điện.
Ít nhất, phu tử vẫn là thấy bệnh thì ra tay, về điểm này, Đỗ Nhược tin tưởng phu tử sẽ không phải là người xấu.
"Chậm đã, đưa túi châm của ngươi lưu lại cho bản cung." Thương Thanh Đại vốn định dùng túi châm của mình, nhưng nghĩ đến châm trong túi có rất nhiều ngân châm đã ngấm qua độc kia.
Đỗ Nhược gật gật đầu, lấy ra túi châm của mình, hai tay dâng lên cho Thương Thanh Đại, "Nương nương."
Cổ tay của nàng vẫn còn đeo vòng tay bạc khắc Cỏ lam diệp kia!
Trong nháy mắt Thương Thanh Đại tiếp nhận túi châm, vẫn nhìn vòng tay bạc kia, trong lòng nàng hơi hơi ấm áp, đáy lòng ngứa ngáy động đậy.
"Đi xuống đi." Thương Thanh Đại lại vẫy tay.
"Vâng." Đỗ Nhược theo bản năng nhìn cổ tay phải của nàng, cung bào to rộng che đi, nhưng rõ ràng là nhìn thấy ánh bạc của một chiếc vòng tay!
Phu tử đuổi Đỗ Nhược đi nhưng vẫn còn đeo vòng tay bạc khắc hoa Đỗ Nhược, như vậy, trong lòng phu tử vẫn còn có một chỗ nhỏ nhoi cho nàng?
Đôi mắt Đỗ Nhược hơi hơi đỏ lên, nàng cúi đầu rời khỏi đại điện nhưng không có ý rời đi.
Nửa canh giờ sau, Thương Thanh Đại thi châm xong, nàng dặn cung nữ tùy thân của Liễu Mỹ nhân vài câu, cần chú ý việc gì, sau đó dẫn theo tiểu nội thị đi ra.
A Nhược thế nhưng còn chưa đi.
Thương Thanh Đại bước ra đại điện, ánh mắt đầu tiên lập tức nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, bốn mắt nhìn lướt qua nhau, cúi đầu nhìn thoáng qua túi châm trong tay, lập tức tìm một cái lý do, hướng đến chỗ Đỗ Nhược, "Đỗ ngự y là đang đợi bản cung trả lại túi châm cho ngươi?"
Đỗ Nhược gật gật đầu, vì có thể cùng phu tử nói thêm mấy câu, há có thể không bắt lấy cơ hội này?
Thương Thanh Đại đưa túi châm trả lại cho Đỗ Nhược, "Bản cung thật ra không muốn đến, bất quá là một túi châm bình thường thôi, Đỗ ngự y vậy mà lại keo kiệt như thế."
Đỗ Nhược lắc lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết vì sao coi trọng túi châm này như thế? Rất nhiều người nói cho ta biết, nương nương từng là phu tử của ta, xin hỏi nương nương một câu, có biết chuyện về túi châm này không?"
Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua tiểu nội thị đi theo phía sau, tiểu nội thị liền biết điều lui ra xa.
"Ngươi... Thật một chút cũng không nhớ chuyện xưa?" Thương Thanh Đại hơi nhíu mày, nàng nhìn ánh mắt Đỗ Nhược chớp mắt một cái tràn đầy vẻ bi thương, cũng rất mau bị nàng làm cho ảm đạm theo.
Đỗ Nhược gật gật đầu, cố ý xoa xoa sau gáy, "Mỗi lần cố gắng hồi tưởng chuyện quá khứ, đầu luôn vô cùng đau đớn, cho nên, không dám suy nghĩ."
"Kỳ thật..." Thương Thanh Đại ngập ngừng, nàng nhẹ nhàng thở dài, lạnh nhạt nói, "Quên đi cũng tốt."
Trong lòng Đỗ Nhược chợt lạnh, chua sót hỏi: "Thật nên quên sao?"
"..." Thương Thanh Đại không dám đáp lời này của Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược bỗng dưng cố ý ôm đầu hô đau hai tiếng, ra vẻ thì thào tự nói, "Phu tử, ta sẽ nghe lời, sẽ nghe lời!"
Thương Thanh Đại chỉ cảm thấy tầm mắt chợt mơ hồ lên, hai tiếng "Ta sẽ nghe lời" này, thật giống như hai thanh đao nhọn, có thể dễ dàng khoét vào lòng nàng, đem tất cả ngụy trang của nàng phá thành từng mảnh nhỏ.
"Ngươi làm sao vậy?" Thương Thanh Đại không nhịn được tiến lên kéo tay nàng, muốn kiểm tra sau gáy của nàng.
Đỗ Nhược kích động lại dần dần bình tĩnh lại, nàng cũng không có ý tứ buông tay, lệ vương khóe mắt, vẫn là thâm tình như vậy, trong mắt đều là tràn đầy tương tư đối với nàng, "Nương nương, ta cảm thấy ta quên đi một việc rất quan trọng, một người rất trọng yếu, ngươi có biết người kia là ai hay không?"
Thương Thanh Đại bối rối rút tay về, xoay mặt đi, lạnh lùng nói: "Đỗ Nhược, đã quên thì nên quên, có một số việc cưỡng cầu cũng không được, người kia cũng không đòi hỏi, ngươi yên tâm."
Đỗ Nhược lau sạch nước mắt, run giọng nói: "Nghe nương nương nói lời này, chắc là biết người này là ai!"
"Bản cung không muốn nghe ngươi nói nữa, nếu ngươi lại miên man suy nghĩ nữa, trong cung này tuyệt đối không chấp nhận được ngươi!" Thương Thanh Đại cảnh cáo một câu, chuẩn bị rời đi.
"Nương nương, sẽ có một ngày, ta nhất định có thể nhớ ra!" Đỗ Nhược kiên định mở miệng.
Thân mình Thương Thanh Đại run lên, nhưng không đáp lời nàng, dẫn theo tiểu nội thị bước nhanh rời khỏi chỗ này.
Nước mắt từ khóe mắt Đỗ Nhược chảy xuống, nàng lại nở nụ cười, chỉ thấy nàng ngây ngốc cầm túi châm vẫn còn chút độ ấm của Thương Thanh Đại, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve, trong lòng kiên định nói: "Phu tử, nhất định là ngươi có nỗi khổ! Nếu ta đã vào hoàng thành này, trừ phi ta chết, nếu không, ta sẽ không rời ngươi nửa bước!"
Đỗ Nhược giương mắt nhìn bóng dáng Thương Thanh Đại đi xa, trên mặt ý cười càng nhiều, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, hít thở vài ngụm, ép nước mắt trong hốc mắt nhịn xuống.
Đợi Thương Thanh Đại về đến Tuyết Hương điện, liền đuổi cung nữ và nội thị hầu hạ ra ngoài, tự mình khóa cửa một mình trong điện.
A Nhược của nàng mặc dù đã quên chuyện trước kia, bên trong tiềm thức lại vẫn không quên được nàng.
"A Nhược ngốc..."
Thương Thanh Đại gượng cười, tuy rằng biết A Nhược như vậy rất nguy hiểm, nhưng chỉ bằng những lời A Nhược nói khi nãy đã đủ để làm cho trái tim lạnh như băng của nàng ấm áp đến tận cùng.
Chuyện xưa trước kia giống như hồng thủy mạnh mẽ xuất hiện trong lòng, từng cái đều chọt vào tâm khảm ấm áp.
A Nhược của nàng có thể nào ngốc như vậy?
Nàng một mặt lo lắng A Nhược, một mặt lại vui mừng từ tận đáy lòng.
Thậm chí, nàng còn có kỳ vọng nho nhỏ, A Nhược của nàng có thể nhớ ra hết thảy, đến lúc đó, A Nhược của nàng có thể lý giải lựa chọn năm đó của nàng, A Nhược của nàng có thể lại đem nàng ôm vào trong ngực, cùng giải nỗi tương tư.
Nghĩ đến chuyện ấm áp, Thương Thanh Đại nhịn không được vuốt ve vòng tay bạc trên cổ tay phải, mặt trên là một phiến hoa Đỗ Nhược, thật giống như A Nhược của nàng vẫn luôn ở bên người nàng.
"Bệ hạ giá lâm --!" Ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng thông báo của nội thị.
Thương Thanh Đại vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt, lại không kịp giương ý cười giả dối ngày thường.
"Đại nhi đây là làm sao vậy? Sao một mình ở trong này..." Yến Vân Hoa đẩy cửa đi vào, lại thấy khóe mắt Thương Thanh Đại chưa kịp khô nước mắt. Hắn bước nhanh đi tới, đau lòng kéo tay nàng, "Đại nhi, ngươi như thế nào lại khóc?"
Thương Thanh Đại hút hấp cái mũi, ra vẻ khó xử, "Hôm nay Liễu Mỹ nhân tuy rằng có thể bảo trụ tính mệnh, nhưng chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không tỉnh lại, nô tì vô năng, cứu không được nàng."
Yến Vân Hoa thở phào nhẹ nhõm thật dài, cười nói: "Hôm nay ngươi đưa thư cho trẫm, trẫm đã hiểu, trẫm như thế nào trách ngươi đây? Đại nhi ngốc, trẫm sẽ phong thưởng cho cha nương thân tộc của Liễu Mỹ nhân, xem như đó là trẫm bù lại thua thiệt của nàng ấy."
"Đa tạ bệ hạ." Thương Thanh Đại bái một cái với Yến Vân Hoa.
Yến Vân Hoa nâng Thương Thanh Đại dậy, ôm vào trong lòng ngực, cười nói: "Lần đầu tiên trẫm nhìn thấy bộ dáng khổ sở như vậy của ngươi, nhìn đến đều thấy đau lòng trẫm."
"..." Thương Thanh Đại không nói được lời nào, cúi đầu tựa vào lòng ngực hắn, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ hiện lên khuôn mặt tươi cười của A Nhược.
Thầm nghĩ gặp mặt nàng một lần nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu Nhược kỳ thật là một người cơ trí ~
PS: đạo văn thật sự đủ hung tàn, trộm cắp!
Bài này là tuyên bố độc nhất vô nhị trên Tấn Giang, nếu các ngươi nhìn thấy ở chỗ khác, đều là đạo văn.
Ngồi trước máy tính viết 2 tiếng, 1 giây sau bị cướp đi, giống như hoài thai một đứa nhỏ, đột nhiên bị người xa lạ ôm đi, sau đó vây xem người xa lạ đó mới là mẹ của đứa nhỏ, thỉnh người xuống ngựa cảm thụ đau lòng.
Nếu có một ngày, Trường Ngưng không kiên trì nổi nữa, chỉ có thể cùng mọi người nói một câu, thật có lỗi.
Đôi lời: Etou... hôm nay chắc nhiều bạn sẽ thấy mình thật năng suất, có phải là mấy ngày qua edit xong thì úm lại, hôm nay đăng lên không? Hơ hơ... Không đâu!! Sự thật là mấy ngày qua mình chìm trong bộ "Ma Nữ Nghê Thường" của Vũ. :))) Nhưng tiếc là Vũ chưa edit xong, mình lại không muốn đọc bản edit của một bạn khác. Bộ này nhất định phải đọc của Vũ cho nên hết truyện đọc rồi, mình cũng không bị áp lực bài tập của thầy giáo nữa. Vì vậy hôm nay quay lại edit tiếp "Sư Thuyết".
Haha... Nhìn lại chặng đường edit tập sự của mình, lúc mới bắt đầu phải mất nửa buổi mới xong 1 chương. Bây giờ nếu ngồi edit nghiêm túc, mình có thể edit 1 chương trong 2 tiếng. Muốn hoàn bộ "Sư Thuyết" này không quá 5 ngày là xong. Nhưng mà... :"> mình sẽ không làm liên tục như vậy. Mình phải chuẩn bị thêm 1 hố mới, cho các bạn nhảy vào rồi mới phủi tay kết thúc "Sư Thuyết". Hahaa... :)))