Sư Thuyết

Chương 123





"Đạp đạp... Đạp đạp... Đạp đạp..."


Cuối cùng Yến Vân Hoa đi tới cửa Linh Xu Viện, nhóm sai vặt mắt sáng nhìn thấy Yến Vân Hoa mặc long bào, mới vội vàng kinh hô một câu: "Bệ hạ giá lâm", thì bị Yến Vân Hoa ngăn cản lại.


"Trẫm muốn cho Đại nhi một kinh hỉ, các ngươi không cần hành lễ, không được nói trẫm đến đây! Nếu ai kinh động Đại nhi, phá hủy chuyện tốt của trẫm, trẫm là người đầu tiên chém đầu hắn!"


Yến Vân Hoa lạnh lùng ngầm ra hoàng mệnh, xoay người xuống ngựa, kích động đi tới linh đường.


Đại nhi đã nhiều ngày chắc gầy yếu đi, trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ đôi mắt cũng khóc hồng đi?


Dưới đáy lòng Yến Vân Hoa không ngừng tưởng tượng ra bộ dáng ba ngày không thấy của Thương Thanh Đại, nhưng hắn bước vào linh đường, một chốc kia có chút thất vọng.


"Đại nhi không ở linh đường, nàng ở nơi nào?" Yến Vân Hoa không cảm xúc hỏi gã sai vặt bên cạnh.


"Hồi bẩm bệ hạ, mới vừa rồi bệnh tình viện chủ chuyển xấu, cho nên..."


"Trẫm đi nhìn một cái!"


Không đợi gã sai vặt nói xong, Yến Vân Hoa lập tức bước nhanh ra khỏi linh đường. Nếu Thương Đông Nho cũng chết bệnh, Đại nhi của hắn sẽ có nhiều khổ sở? Hắn phải lập tức tới bên cạnh Thương Thanh Đại, cùng nàng trải qua.


"Di, bệ hạ?!" từ thật xa Trần Thủy Tô nhìn thấy thiên tử hướng bên này đi tới, nàng bối rối vọt đến sau núi giả, né tránh Yến Vân Hoa.


Thiên tử đã đến đây, tiểu Nhược cùng phu tử phải làm sao bây giờ đây?


Vốn Trần Thủy Tô bị Thương Thanh Đại kêu đi thúc giục tiểu Nhược mau mang thuốc tới, cũng không nghĩ đến thế mà gặp được thiên tử giá lâm, nàng chần chờ một chút, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cái ý niệm.


Ngày đó phu tử nói rất thâm tình nhưng mà dù sao phu tử cũng đã gả cho thiên tử ba năm, nàng với thiên tử mới là phu thê chân chính. Nếu là... nếu là chỉ vui đùa với tiểu Nhược thì sao?


Đáy lòng Trần Thủy Tô không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng Thương Thanh Đại.


Cho nên Trần Thủy Tô chần chờ một lát, sau đó thật cẩn thận quay lại phụ cận phòng Thương Đông Nho, có một số việc nếu tiểu Nhược không làm nhưng nàng sẽ làm để giúp tiểu Nhược hiểu được, rốt cuộc Thương Thanh Đại có bao nhiêu thật lòng?


Ánh nên hôn ám, chiếu vào trên mặt Thương Đông Nho, vẻ mặt như đèn sắp cạn dầu.


"Khụ khụ." Thương Đông Nho thỉnh thoảng lại ho, cũng đã tỉnh lại, hắn nằm thẳng nhìn chằm chằm Thương Thanh Đại trước mắt đang vì hắn hạ châm, gian nan gọi một câu, "Thanh Đại..."


"Ngươi sẽ không có việc gì, chốc lát A Nhược đưa thuốc tới, ngươi nhất định có thể sống qua tối nay..." Thương Thanh Đại trầm giọng nói xong, tiếp tục hơ lửa ngân châm, chuẩn bị châm cứu tiếp.


"Ngươi... Khụ khụ... Ngươi... Rời xa nha đầu kia một chút!" Thương Đông Nho đột nhiên lớn tiếng quát, vô lực đẩy tay Thương Thanh Đại một chút.


Thương Thanh Đại lạnh lùng nói với bọn nha hoàn chung quanh: "Các ngươi đều lui xuống đi, thân mình phụ thân không thể bị cảm lạnh, nhớ rõ giữ cửa đóng kín."


"Vâng, nương nương." Bọn nha hoàn nghe lệnh rời khỏi phòng, mới đóng cửa xong, quay người lại thì nhìn thấy thiên tử, lập tức hoảng sợ quỳ xuống, "Tham..."


"Suỵt... Đi xuống!" Yến Vân Hoa ý bảo các nàng đều lui ra, nghĩ đến vừa nghe câu nói kia của Thương Đông Nho, đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.


Nha đầu Đỗ Nhược kia, vì sao Thương Đông Nho lại kiêng kị như thế?


Nghĩ đến đây, Yến Vân Hoa đưa lổ tai dán sát lên cửa, muốn nghe rõ bên trong nói gì.


Thương Đông Nho buồn bã cười, "Khụ khụ, ngươi cũng hiểu được không thể gặp người sao? Khụ khụ."


"A Nhược so với rất nhiều người trên thế gian này đều tốt hơn! Chúng ta đường đường chính chính, cũng không có nửa điểm không thể gặp người!" Thương Thanh Đại đứng thẳng, "Nếu hôm nay phụ thân tỉnh lại là vì giáo huấn ta, vậy Thanh Đại thỉnh phụ thân để ý thân mình chút, chớ kích động quá mức, để tránh làm cho Thanh Đại đeo trên lưng ác danh tức chết phụ thân."


"Ngươi... Ngươi thật sự là... Một mực khăng khăng!" Thương Đông Nho hung tợn quát một tiếng, nhịn không được lại ho khan vài tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.


Trong lòng Thương Thanh Đại xoắn lại, nhịn không được lau khóe miệng cho hắn, "Hôm nay phụ thân muốn mắng cứ hung hăng mắng chửi đi, Thanh Đại không đáp lại."


"Thương Đông Nho ta đây đã tạo nghiệp gì? Khụ khụ... Các ngươi từng người đều thích nữ nhân!" Thương Đông Nho tuyệt vọng lắc đầu cười khổ, cười cười, nước mắt lăn xuống, "Thương Thanh Đại! Ngươi đã là Đại phi của Đại Yến! Ngươi chớ dùng chuyện hoang đường của ngươi làm phiền đến Linh Xu Viện! Khụ khụ..."


"Ngươi nghĩ rằng ta hay ngươi muốn làm Đại phi Đại Yến?" Thương Thanh Đại buồn bã cười, "Không phải các ngươi một hai dùng đủ cách ép ta, hôm nay ta như thế nào hãm thân trong cung đình, thống khổ như thế?"


Lộp bộp!


Lời nói trong phòng của hai người, Yến Vân Hoa rốt cuộc nghe không nổi nữa, hắn không thể tin được lui lại sau.


Trong lòng Đại nhi không có hắn... Trong lòng Đại nhi có nữ nhân...


Đường đường thiên tử lại không bằng một nữ nhi! Đối với quân vương mà nói, là sỉ nhục như thế nào?!


Tình nhân cũ...


A... Nguyên lai... Nguyên lai ngày ấy trong Ngự hoa viên... Thật sự là gặp tình nhân cũ...


Thấy sắc mặt thiên tử không tốt, mấy cung vệ theo sát thiên tử thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"


Yến Vân Hoa đỏ mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, giọng nói khàn khàn: "Triệu tập nhân mã, bảo vệ tốt chỗ này, chốc lát thấy Đỗ Nhược xuất hiện, nhất định phải bắt lấy nàng và Đại phi!"


Không tốt!


Trần Thủy Tô nghe lời Yến Vân Hoa nói, cuống quýt lui về sau vài bước, tâm nàng loạn như ma, dưới đáy lòng suy nghĩ lại, như thế nào cứu Đỗ Nhược thoát vây, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp kia.


Nàng quyết định chủ ý, hít một hơi thật sâu, xoay người bước nhanh chạy xa.


Bên kia Đỗ Nhược bưng chén thuốc đi tới, Trần Thủy Tô lại chạy tới, đầu đầy mồ hôi, dắt Đỗ Nhược lui đến một bên, gấp giọng nói: "Tiểu Nhược, đây... Thuốc này ngươi không thể đưa qua!"


"Vì sao?" Đỗ Nhược nhìn thấy biểu tình của nàng, cảm thấy có chút không thích hợp, "Thủy Tô, ngươi làm sao?"


Nếu để tiểu Nhược biết được chân tướng, nàng nhất định sẽ không ngoan ngoãn đào tẩu.


Trần Thủy Tô nghĩ nghĩ, gấp giọng nói: "Đúng rồi... Là phu tử có việc tìm ngươi, nàng... Nàng hẹn ngươi..." Trần Thủy Tô lại nhìn nhìn chung quanh, xác định không ai, mới nói ra, "Hẹn ngươi gặp ở mộ phần Đại phu nhân phía sau núi, có việc quan trọng phải nói với ngươi." Nói xong, nàng tiếp nhận chén thuốc trong tay Đỗ Nhược, "Chén thuốc này, ta đi đưa, ngươi mau đi đi, bằng không phu tử phải đợi lâu!"


"Thủy Tô... Không đúng... Phu tử không phải là người làm việc cảm xúc như vậy..." Đỗ Nhược cảm thấy không thể tin được.


Trần Thủy Tô hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Nhược một cái, "Phu tử của ngươi không làm việc cảm tính, chẳng lẽ Thủy Tô ta có thể nào lại lừa ngươi?!"


"Thủy Tô, ta không phải có ý này..."


"Vậy ngươi có ý gì?"


"Ta..."


"Mau đi đi!"


"Được rồi..."


Đỗ Nhược chỉ có thể nửa tin nửa ngờ nhìn Trần Thủy Tô, một mình hướng đến mộ phần Hứa Nhược Mai.


Trần Thủy Tô thở phào nhẹ nhõm thật dài, nhìn bóng dáng Đỗ Nhược, lệ khẽ rơi cười: "Tiểu Nhược, Thủy Tô ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, bởi vì Thủy Tô ta cho tới bây giờ... Nói được thì làm được!" Nói xong, nàng lấy tay sờ sờ cây trâm kia trong lòng ngực, ấm áp cười, "Cây trâm này, ta thật sự thích."


Trần Thủy Tô nén nước mắt, nàng hít vài ngụm khí, đem nỗi lòng bình phục lại, lúc này mới bưng chén thuốc hướng đến phòng Thương Đông Nho.


"Tham..."


"Suỵt..."


Trần Thủy Tô tỏ vẻ kinh ngạc, Yến Vân Hoa vẫn lệnh nàng chớ ồn ào, hắn không cảm xúc nhìn nàng, thấp giọng nói: "Đỗ ngự y đâu?"


Trần Thủy Tô nghiêng người cúi đầu, thấp giọng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, nàng còn ngao dược chén thứ hai, chốc lát sẽ tự mình đưa tới."


"Tốt lắm."


"Vậy hạ quan đem chén thuốc đưa vào trước?"


"Ngươi đưa đi."


Trần Thủy Tô gõ cửa, mở cửa phòng ra một chút, đi vào rồi không quên đóng cửa, cài then chốt lại kỹ.


Hai người khắc khẩu trong phòng thấy có người tiến vào, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.


Thương Thanh Đại nhìn thấy người tới không phải Đỗ Nhược, không khỏi nghi ngờ nhìn nàng, "Thủy Tô?"


"Nương nương, thuốc đã nấu xong." Trần Thủy Tô cố ý lớn tiếng ứng một câu, nháy mắt với Thương Thanh Đại, một tay rảnh làm động tác chém đầu.


Thương Thanh Đại ngạc nhiên đứng dậy, Trần Thủy Tô chỉ chỉ bên ngoài, xoay mặt qua, thấp giọng nói: "Bệ hạ ở bên ngoài, muốn bắt ngươi và tiểu Nhược, ta đã để cho tiểu Nhược chạy trước đến mộ phần Đại phu nhân trước, ngươi mau trốn đi, nơi này để ta."


Thương Thanh Đại đổ mồ hôi lạnh, nàng hoảng sợ nhìn thoáng qua Thương Đông Nho hấp hối trên giường, chỉ hận chính mình quá mức vô ý mới cùng phụ thân khắc khẩu làm cho thiên tử đột nhiên tới lại nghe hết rành mạch mọi chuyện.


"Nhưng mà... Ngươi làm sao bây giờ?" Thương Thanh Đại lắc lắc đầu, "Nếu ngươi có chuyện gì, A Nhược sẽ không tha thứ cho ta!"


"Nếu ngươi không đi, A Nhược lại càng không đi!" Trần Thủy Tô chắc chắn mở miệng, nàng buông chén thuốc, đẩy Thương Thanh Đại một chút, "Đi mau a!"


"Việc này..."


Thương Đông Nho nghe hiểu được ý hai người, hắn biết, một đời vinh hoa phú quý của hắn đã mất, nhưng vì bảo trụ Linh Xu Viện, hắn tuyệt đối không thể cho nghịch nữ Thương Thanh Đại này chạy thoát, vì thế, hắn lớn tiếng la lên nói: "Bệ hạ! Nghịch nữ của ta muốn chạy trốn! Khụ khụ..."


"Ngươi câm miệng!" Trần Thủy Tô nóng vội, quát chói tai một tiếng, lại biết, nếu Thương Thanh Đại không đi, tuyệt đối là con đường chết, nàng vội vàng kéo Thương Thanh Đại đến bên cửa sổ, "Đi mau a!"


"Tiện nhân!" Yến Vân Hoa ở bên ngoài quát chói tai một tiếng, muốn đẩy cưar phòng ra, lại phát hiện cửa phòng đã bị khóa bên trong, "Mau phá cửa phòng cho trẫm!"


"Vâng!"


"Ngươi đi theo cùng ta!" Thương Thanh Đại bắt được tay Trần Thủy Tô, bối rối đẩy cửa sổ ra, lôi kéo Trần Thủy Tô cùng nhau leo lên cửa sổ, "Nhảy!"


"Phanh!"


Cửa phòng bị tông mở ra, Yến Vân Hoa bước từng bước vào phòng, trừ bỏ Thương Đông Nho đang hấp hối, Thương Thanh Đại và Trần Thủy Tô đã sớm chạy không thấy bóng dáng.


"Bệ hạ... Khụ khụ... Tội dân... Tội dân..."


"Thương Thanh Đại đáng chết, ngươi cũng đáng chết!"


Yến Vân Hoa thở hổn hển, quay đầu rút ra bội kiếm bên người của cung vệ, một kiếm đâm vào ngực Thương Đông Nho, "Người tới, bắt tiện nhân đem về cho trẫm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"


"Vâng!"


Nhóm cung vệ leo cửa sổ nhảy xuống theo, ấn kiếm truy đuổi.


Sự tình phát sinh không bao lâu, thám tử vẫn âm thầm đi theo Yến Vân Hoa lập tức mang tin tức về Tống Vương phủ.


"Vậy mà vẫn còn chạy sao?" Yến Vân Thâm lạnh lùng cười, "Kể từ đó, thật đúng là mọi chuyện đều đụng đến nhau, tốt!" Nói xong, Yến Vân Thâm đứng lên, "Người tới, theo bổn vương đi bắt người giúp hoàng huynh!"


"Vâng!"


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.