Sư Thuyết

Chương 30



Cây đuốc lửa chiếu vào trên mặt Đỗ Nhược, thân mình nhỏ gầy lúc này đứng thẳng tắp, giống như là một gốc cây trúc thanh tao, đôi mắt sáng ngời nói: "Kỹ viện bị cấm mà không dứt được, là bởi vì gốc vốn không phải ở kỹ viện, nếu muốn kê đơn, nên phạt đó là phạt nam tử tìm hoan nơi kỹ viện."
Một câu nói xong, Thương Thanh Đại cả kinh, Yến Vân Thâm cũng cả kinh, đây chính là lần đầu tiên phá lệ nghe người ta nói như vậy, cẩn thận ngẫm lại, trừ bỏ sự mới mẻ bề ngoài, đúng là có vài phần đạo lý.
Đỗ Nhược tiếp tục nói: "Chỉ cần mỗi ngày ở cửa kỹ viện có một quan sai triều đình, nam tử muốn vào kỹ viện tìm hoan thì sẽ bị phạt tiền, thử hỏi còn ai có ý muốn tiếp tục tìm hoan?"
"Đây thật là diệu kế!" Yến Vân Thâm khen một tiếng, "Tiểu Nhược, phương thuốc này của ngươi, bổn vương nhận!" Nói xong, hắn đang chuẩn bị hạ lệnh phó tướng làm việc này, Đỗ Nhược lại gọi một câu.
"Điện hạ, dừng bước!"
Khóe miệng Thương Thanh Đại hơi hơi nâng lên, mặt ngoài nhìn như thản nhiên, nhưng trong lòng đã sớm vừa ý khen tiểu Nhược rất nhiều câu.
Yến Vân Thâm thản nhiên cười quay đầu lại nói: "Tiểu Nhược còn có phương thuốc?"
Đỗ Nhược gật đầu, nói: "Không có người nữ tử nào nguyện ý làm loại nghề này, điện hạ cắt đứt nghề này dễ dàng, có từng nghĩ qua, về sau các nàng sinh sống ở đâu?"
Yến Vân Thâm ngạc nhiên một chút, "Điều này bổn vương đúng là không có biện pháp." Hắn cũng chưa nói xong, kỳ thật cũng không định nói hết, tất cả mọi người đều biết, đã làm nữ tử thanh lâu thì người nào lại không dính bệnh tình dục, có hán tử nào dám đụng đến? Lại có lão bản nào dám dùng người như vậy để kiếm sống?
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, chắc chắn nói: "Điện hạ, ta có thể giúp các nàng trị liệu bệnh kia, thế nhân có thể ngôn luận tổn thương, nhưng có triều đình che chở, nếu là có thể thỉnh bệ hạ lập một cái Thanh Ca Phường ở Bá Lăng, dung nạp những kỹ nữ ở bên trong hiến nghệ mưu sinh..."
"Tiểu Nhược, ngươi và ta đều là thảo dân, đó là chính sự, đến điểm dừng thì phải biết dừng." Thương Thanh Đại đột nhiên ngăn cản lời muốn nói của Đỗ Nhược, âm thầm đưa một cái ánh mắt cho Đỗ Nhược, "Ngươi và ta làm tốt bổn phận thảo dân là tốt rồi."
Hôm nay muốn thiên tử hạ một cái ý chỉ thiết lập lại thanh lâu, này quả thực là chủ ý của đứa nhỏ, Thương Thanh Đại không muốn Đỗ Nhược nói quá nhiều sẽ thành sơ xuất, đành phải đánh gãy lời nói của nàng.
Nếu phu tử đã mở miệng, Đỗ Nhược sao dám nói nữa?
Yến Vân Thâm sao lại không biết ý tứ Thương Thanh Đại, hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Phương pháp này của tiểu Nhược khó dùng, nhưng thật ra bổn vương đã có một biện pháp, có thể thử một lần."
Thương Thanh Đại thản nhiên nói: "Điện hạ có tấm lòng, tất có hồng phúc."
"Hồng phúc thì miễn đi, bổn vương nghĩ, cố gắng hết sức." Yến Vân Thâm nói xong, hiểu ý cười, nhìn về phía Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, bổn vương cho ngươi thời gian ba tháng, có thể chữa khỏi kỹ nữ ở kỹ viện đó không?"
Đỗ Nhược trịnh trọng nói: "Nếu có khả năng cứu, nhất định có thể, nếu đã thành bệnh nặng, cũng chỉ có thể giúp các nàng giảm bớt đau đớn."
"Vậy thì đã đủ rồi." Yến Vân Thâm gật đầu cười, "Y thuật của ngươi, bổn vương tin tưởng!" Nói xong, Yến Vân Thâm giơ roi nói, "Người đâu, năm người một tổ, đem kỹ viện phía trước bảo vệ hết mọi cửa nẻo cho ta, người nào ra vào, chỉ cần là nam tử muốn cầu hoan đều phải phạt tiền."
"Vâng!"
Đỗ Nhược nhìn Yến Vân Thâm cưỡi ngựa đi xa, cuối cùng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía hán tử nông gia, "Đại thúc, không có việc gì rồi, ngươi yên tâm, về sau các nàng sẽ không có việc gì nữa."
Hán tử nông gia vành mắt đỏ hồng, quỳ mạnh xuống trước mặt Đỗ Nhược, "Đỗ đại phu, Bá Lăng may mà có ngươi a!"
"Đại thúc mau mau đứng lên!" Đỗ Nhược vội vàng nâng hán tử nông gia lên, lại bị Thương Thanh Đại kéo qua một bên, nàng lạnh lùng hỏi hán tử nông gia, "Điện hạ đã đi xa, không phải ngươi nên nói thật với ta sao?"
"Nói thật?" Hán tử nông gia nhất thời không hiểu được ý Thương Thanh Đại là gì.
Thương Thanh Đại trực tiếp hỏi: "Đến tột cùng là ai bắt tiểu Nhược đưa đến chỗ các ngươi?"
Hán tử nông gia lúc này mới phản ứng lại, nguyên lai Thương tiểu thư chuẩn bị hỏi chân tướng sự việc.
"Phu tử, bọn họ là người tốt, ta..."
"Ta không thích người nói dối, tiểu Nhược, dù chỉ một chút, ngươi có thể không cần phải nói." Giờ phút này Thương Thanh Đại nhíu mày thâm thúy, làm như giận dữ, chỉ một câu nói làm Đỗ Nhược sợ tới mức không biết nên tiếp tục như thế nào.
Hán tử nông gia hổ thẹn nói: "Người nọ là khách quen của Tam nương, bình thường ra tay cũng thực hào phóng, ta cũng không biết hắn xuất thân là gì, có thể cho ta gặp lại hắn, ta có thể khẳng định liếc mắt một cái liền nhận ra."
"Tốt lắm." Lần này Thương Thanh Đại đưa tay giúp hắn đứng lên, "Ngày mai ngươi âm thầm nhìn một cái, người nọ có ở gần nhà tiểu Nhược hay không?"
"Ân!" Hán tử nông gia gật đầu thật mạnh.
Đỗ Nhược hoàn toàn không dám đáp lời, sợ lại chọc Thương Thanh Đại sinh khí, đành phải ngoan ngoãn đứng một bên.
"Ngươi đi trước đi." Thương Thanh Đại thản nhiên nói một câu, "Có ta ở đây, tiểu Nhược đã an toàn rồi."
"Được." Hán tử nông gia lại gật gật đầu, có chút lo lắng Tam nương có việc gì hay không, liền vội vàng lên xe bò trở về.
Đợi hán tử nông gia đi xa, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ, còn có một con ngựa đang chán cọ cọ chân trên đường, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng thở phì.
"Hiện tại trong thành có rất nhiều quan sai đang tìm ngươi, lúc trở về, hãy nói do kỹ nữ bệnh nặng, trong thành lại không có đại phu muốn tới cứu, đành phải đưa ra hạ sách bắt ngươi tới kỹ viện cứu mạng." Thương Thanh Đại nhìn về phía Đỗ Nhược đang không nói một lời, phát giác chính mình hình như dọa tới tiểu nha đầu rồi, âm thanh nhu hòa đi vài phần, "Tiểu Nhược, nghe hiểu không?"
"Ân..." Đỗ Nhược gật gật đầu, cúi đầu nhìn thấy tay Thương Thanh Đại như trước nắm tay mình, cũng không dám giương mắt lên nhìn Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại khẽ nhíu mày, "Có phải cảm thấy ta thực hung dữ?"
Đỗ Nhược vội vàng lắc đầu, "Không... Không hung dữ..."
"Nói dối?"
"Không dám!"
Đỗ Nhược hoảng hốt ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ủy khuất, "Ta... Ta nghe lời... Phu tử muốn ta chính tâm, ta liền chính tâm, sao lại dám cảm thấy phu tử hung dữ đây?"
"Chính tâm?" Thương Thanh Đại lặp lại, giật mình nhớ tới hai chữ kia nàng để lại trên thư án, cảm thấy có chút xấu hổ, nàng chỉ có thể im lặng trong chốc lát.
"Phu tử?" Đỗ Nhược thiếu kiên nhẫn, thử gọi một tiếng.
Thương Thanh Đại thấp giọng nói: "Hai chữ kia, kỳ thật cũng không phải viết đưa cho ngươi..." Nói xong, đôi mắt Thương Thanh Đại nhàn nhạt nhìn gương mặt Đỗ Nhược, "Chính tâm, cũng không phải là ý tứ kia."
"Vậy... Vậy..."
"Tiểu Nhược, theo ta quay về Hành Y Đường báo bình an đi." Thương Thanh Đại có chút sợ hãi tiểu nha đầu truy vấn tiếp, liền đem đề tài chuyển qua chuyện khác.
Đỗ Nhược sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng ngồi chồm hổm xuống -- bắt đầu từ lúc phu tử chạy tới ôm mình, Đỗ Nhược vẫn chưa hề nhìn qua phu tử, nàng giương mắt nhìn kỹ phu tử, lúc này mới phát hiện trên trán Thương Thanh Đại tràn đầy một tầng mồ hôi mỏng, nhất định là do mới vừa rồi trong lúc nhảy xuống ngựa động đến gân chân rồi, Đỗ Nhược cảm thấy trong lòng xoắn lại, tràn đầy đều là đau lòng sót ruột.
Đỗ Nhược nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh có một tảng đá, liền đi qua, đem áo choàng trên người cởi ra, phủ lên tảng đá, lại bước nhanh đến đỡ Thương Thanh Đại, lễ phép hỏi một câu, "Phu tử, cho ta xem một chút, được không?"
"Cũng tốt, nhìn một chút xem mấy ngày qua ngươi có hoang phế châm pháp không?" Thương Thanh Đại hé miệng thản nhiên, chân mày dãn ra, để Đỗ Nhược giúp đỡ, ngồi xuống tảng đá.
Đỗ Nhược gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, "Ta... Ta quên mang túi châm!"
Thương Thanh Đại lấy túi châm trong người ra đưa cho Đỗ Nhược, nghiêm mặt nói: "Người hành nghề y, lúc nào cũng phải mang túi châm theo bên người, như vậy gặp được người bệnh, cũng có thể ứng cứu đúng lúc..."
"Ân! Cẩn tuân nghe lời dạy bảo của phu tử!" Đỗ Nhược tiếp nhận túi châm, gật đầu.
Thương Thanh Đại cười nhẹ, "Thật đúng là mọi chuyện ngươi đều nghe ta?"
Đỗ Nhược hé miệng gật đầu.
"Nếu ta dẫn ngươi vào con đường lạc lối thì sao?"
"Vậy... Thì đi đường đó... Tối cũng đi."
(tôi tính dịch là "đen tối cũng đi." =))) nhưng thôi, một chữ "tối" hẳn là cũng đủ rồi. Haha)
"Ngốc..."
"Đã từng nói, nếu là lời phu tử, ta đáp ứng phu tử, cả đời đều nghe lời phu tử, như thế nào có thể nói mà không giữ lời đây?" Đỗ Nhược lắc lắc đầu, ngồi xổm xuống trước người Thương Thanh Đại, tay trái thật cẩn thận nâng gót chân Thương Thanh Đại lên, ôn nhu nói, "Phu tử, nếu ta không cẩn thận làm đau ngươi, ngươi phải nói, ngàn vạn lần đừng chịu đựng."
"Ta cũng không phải là tiểu hài tử, đau mà chịu đựng đó là..."
"Ta..."
"Ngươi cái gì?"
"Ta phải cởi giày phu tử..." sắc mặt Đỗ Nhược đỏ lên, cúi đầu xuống, nháy mắt cởi giày phu tử ra, bên tai lại như bị lửa thiêu đốt đỏ bừng.
Mắt cá chân như bạch ngọc, xuất hiện một vết sưng hồng hồng, Đỗ Nhược thấy đau lòng, biểu tình trên mặt hoàn toàn bị Thương Thanh Đại nhìn thấy hết sức rõ ràng -- tiểu nha đầu này càng khẩn trương vì Thương Thanh Đại, trong lòng Thương Thanh Đại lại càng ấm đến lợi hại, không khỏi nhoẻn miệng, ý cười trên mặt hiện ra.
Giờ phút này phu tử bất giác nở nụ cười trong suốt, Đỗ Nhược đặt chân ngọc của phu tử lên tất (chiếc vớ), lấy ra ngân châm trong túi, cẩn thận hướng tới huyệt vị côn lôn (chỗ lõm giữa đỉnh cao mắt cá ngoài và gân gót) đâm vào.
Thương Thanh Đại hơi hơi nhíu mi, cảm giác Đỗ Nhược muốn nhìn sắc mặt mình, nàng vội vàng thu liễm tươi cười.
Đỗ Nhược nhìn thoáng qua sắc mặt Thương Thanh Đại, nhẹ nhàng mà thở phào nhẹ nhõm, tay áo run lên, lúc đưa tay châm cứu, gió lạnh thổi vào một chút, sau đó bàn tay hơi lạnh thuận theo đặt lên chỗ mắt cá chân sưng đỏ của Thương Thanh Đại, phát hiện cảm giác mát lạnh tan đi, lại vung tay lên làm cho gió lạnh chui vào, lại tiếp tục ủ lên vết sưng đỏ.
Thương Thanh Đại không ngờ, tiểu nha đầu này lại có tâm tư như vậy, vội vàng bắt tay Đỗ Nhược lại, nói: "Như vậy sẽ bị đông lạnh phá hư, ngươi vốn..."
Đỗ Nhược ung dung giương mắt nhìn Thương Thanh Đại, "Hiện nay, ta là đại phu, ngươi phải nghe lời ta."
Thương Thanh Đại vừa muốn nói gì.
Đỗ Nhược chột dạ lại bỏ thêm một câu, "Về sau, ngươi là phu tử, ta nghe lời ngươi."
Ý cười trên mặt Thương Thanh Đại không kiềm được, bật cười, làm cho giờ phút này Đỗ Nhược nháy mắt nhìn đến ngây ngẩn, giờ khắc này chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, tâm cũng ấm áp, làm sao còn có nửa điểm cảm giác lạnh lẽo?
"Phu tử..." Đỗ Nhược cảm thấy nóng đến lợi hại, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể biến thành một tiếng gọi khẽ.
"Ân?" Thương Thanh Đại lên tiếng.
Đỗ Nhược ho nhẹ một chút, "Hiện tại, còn đau hay không?"
"Thương Thanh Đại cười hỏi: "Ngươi nói đi?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~~ mọi người đợi lâu ~~~ đây là một chương tràn đầy JQ ~ ha ha ha
Đôi lời: Hị hị... cố gắng dành thời gian edit liên tục, giờ ngủ tí đã. Lát dậy làm thêm 1 chương nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.