Sư Thuyết

Chương 37



"Phu..." Đỗ Nhược run giọng gọi một tiếng, đưa tay đến đỡ đầu Thương Thanh Đại, muốn nâng thân thể nàng lên, lại phát hiện chạm tay vào chỗ ấm áp đều là màu đỏ tươi.
"Sẽ không! Ta có thể cứu ngươi! Nhất định có thể cứu..." Đỗ Nhược đột nhiên dừng lại, nàng không thể tin được dò xét mạch đập Thương Thanh Đại, khóc nói, "Không... Không... Không được... Ngươi còn chưa dạy ta xong... Ngươi không thể xấu... Không thể..." Đỗ Nhược liên tục lắc đầu, cố hết sức đỡ Thương Thanh Đại lên, lệ nóng đã không thể khống chế tràn ra ngoài, "Phu tử... Van cầu ngươi... Chống đỡ..."
"Chúng ta truy hay không truy?"
"Đi theo nàng!"
Rừng cây thật sự rất tĩnh, giọng nói của hắc y nhân truyền vào trong tai Đỗ Nhược, đột nhiên nàng quay đầu lại, khàn giọng quát: "Phu tử đã muốn sống không nổi! Bệ hạ vẫn không chịu buông tha nàng sao?!"
Đầu lĩnh hắc y nhân liếc mắt đánh giá huyết sắc và vết thương Thương Thanh Đại, ngửa đầu nhìn nhìn độ cao rơi xuống vừa nãy.
"Phu tử không sống nổi, các ngươi có gan thì cũng giết ta luôn đi!" Đỗ Nhược lớn giọng vừa quát, cúi đầu tuyệt vọng nhìn phu tử gục trên hai cánh tay của mình, nàng lã chã nói, "Phu tử chờ ta, chờ ta đem ngươi trở về Linh Xu Viện, ta sẽ cùng ngươi... Ta đáp ứng ngươi, ngươi đi đâu, ta liền đi đó..." Nước mắt nhỏ giọt, trong lòng của nàng cũng tan nát.
Nói xong, nàng gắt gao cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn vào rừng rậm, xoay người quay đi, chuẩn bị đem Thương Thanh Đại rời núi cốc.
"Đại ca, chúng ta còn truy hay không?"
"A, cao như vậy ngã xuống, lại nửa người đều là máu..." Đầu lĩnh hắc y nhân nhìn thoáng một chút, thấy bóng dáng Đỗ Nhược đi xa, vừa lòng cười, đưa một cái ánh mắt cho huynh đệ trái phải, "Mới vừa rồi tiểu nha đầu gọi Thương Thanh Đại là phu tử, nói vậy xem ra cũng là người học y, ngay cả nàng cũng nói tìm người cứu, chắc chắn là nguy cấp. Cho dù Bá Lăng thành thực sự có Hoa Đà trên đời, chỉ cần chúng ta bảo vệ đường vào thành, ở vùng hoang vu dã ngoại này, Thương Thanh Đại làm sao có thể tìm được thần y để khởi tử hồi sinh đây?"
"Tiểu nha đầu kia là giết hay không?"
"Nàng cần phải sống... Rút lui, trở về bảo vệ tốt cửa thành!"
"Vâng!"
Trong rừng, tiếng vũ khí xa dần, hết thảy sát khí tan đi, nhưng lại không khiến cho Đỗ Nhược có nửa điểm vui mừng, chỉ có cô tịch tuyệt vọng.
"A Nhược..." Ngay lúc giọng nói suy yếu của Thương Thanh Đại vang lên bên tai, Đỗ Nhược kinh ngạc, không thể tin được nhìn đôi mắt phu tử mở ra.
"Phu..."
"Đi phía trước... Đi..." Giọng Thương Thanh Đại nhỏ như tiếng muỗi, nguyên bản vô lực buông thõng hai tay cuối cùng có thể suy yếu giơ lên sau gáy Đỗ Nhược, "Ta... Còn luyến tiếc... Luyến tiếc... Chết..."
"Ân!" Đỗ Nhược mãnh liệt gật đầu, nhịn xuống nước mắt, cước bộ so với vừa rồi nhanh hơn.
"Đương... Quy... Xuyên... Khung..." Thương Thanh Đại vô lực gối lên đầu vai Đỗ Nhược, thì thào tên thuốc Đông y, "A... Nhược... Ta... Ta... Sợ..."
Đỗ Nhược lắc đầu, lại lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Ta sẽ cùng phu tử..."
"Ta... A Nhược... Nên... Nên còn sống..."
"Phu tử sống, ta liền sống, phu tử... Không! Phu tử sẽ không chết, sẽ không chết!"
"Ngốc..."
Cây hoa mai kia, không phải là người khác, mà là ngươi a.
Thương Thanh Đại nhịn xuống những lời này, không rõ cũng tốt, tối nay còn không biết chính mình có thể vượt qua hay không, làm sao có thể làm khổ tiểu nha đầu này, vì nàng mà chết đây?
Thương Thanh Đại suy yếu giơ hai tay lên, âm thầm ngửi hương dược trên người tiểu nha đầu kia, cứ như vậy là tốt rồi, tốt rồi.
"Phu tử, ngươi trò chuyện với ta, không cần ngủ, ta không cho ngươi ngủ!" Đỗ Nhược cảm thấy hô hấp của phu tử càng ngày càng suy yếu, bối rối gọi một tiếng.
"Ta mới là... Mới là phu tử... Ngươi... Không được... Vô...Vô lễ..." Khóe miệng Thương Thanh Đại hiện lên một nụ cười suy yếu, lạnh lạnh ứng lại Đỗ Nhược một câu.
"Ta quản ngươi! Ta nói không được sẽ không hứa!"
"Ngươi... Không... Không nghe lời... Nghỗ nghịch ta... Ta phải... Đánh tay ngươi..."
"Kia..."
"Tê -- tê --"
Đột nhiên, Đỗ Nhược kinh ngạc giẫm lên một cái gì đó mềm mại, dưới chân lảo đảo một cái, hai tay nhanh chóng bắt lấy, thà rằng bả vai hung hăng bị đánh lên cũng không nguyện buông tay làm cho phu tử ở trên lưng bị ngã xuống.
"Tê --"
Lưỡi rắn đỏ tươi phun ra nuốt vào vài cái, làm như ngửi được mùi máu trên người Thương Thanh Đại, một con rắn lớn to bằng nửa trượng hung mãnh dọc theo chân Đỗ Nhược trườn đi lên.
"Tránh ra! Không được làm bị thương phu tử!"
Đỗ Nhược không thể không buông một tay ra, bảo vệ gương mặt phu tử, lại bị con rắn cắn một ngụm lên mu bàn tay.
Đau nhức đánh úp lại, cảm giác tê liệt dọc theo mu bàn tay nhanh chóng lan ra, Đỗ Nhược bảo hộ phu tử ở phía sau, kêu thảm một tiếng, "Tránh ra --! A!"
"A Nhược..."
"Ngươi... Ngươi là... Cái gì... Người..."
Trong rừng đi ra một cái bóng đen, con rắn đối với âm thanh kia nâng lên cảnh giác, con rắn cắn Thương Thanh Đại một ngụm, Thương Thanh Đại vốn suy yếu, lại bị cắn như vậy, nháy mắt cũng ngất đi.
Nghe âm thanh tiểu nha đầu kia kêu thảm trong rừng, vài tên hắc y nhân đi ở phía sau vòng vèo trở về, dọc theo vết máu đuổi tới nơi này, ngửi được một cỗ máu tươi nồng đậm.
Bọn họ dọc theo mùi máu tươi đi tới vài bước, đem cây đuốc di gần tới thì thấy -- trên dây leo có trăm con rắn cao thấp đang dây dưa giữa bụi rậm, tranh đoạt mấy khối huyết mơ hồ, bên cạnh còn sót lại vài miếng y phục trên người tiểu nha đầu kia.
Hắc y nhân hoảng sợ lui lại vài bước, hình ảnh kinh sợ như vậy, dù là nam nhi bảy thước cũng hiểu được có bao nhiêu khiếp đảm.
"Các nàng... Các nàng nhất định là bị rắn ăn rồi?"
"Mau... Đi mau... trở về nói cho đại ca..."
Mấy người bối rối đưa mắt nhìn nhau, bỏ chạy không thấy thân ảnh.
Ngày thứ hai, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, chiếu sáng căn phòng đơn sơ.
Ở sâu trong sơn cốc, có một đồi núi bí mật, đường vào có đầy cây cối sơ sài, xa xa nhìn lại, càng giống như một hang đá bị bỏ hoang từ lâu.
Vị thuốc đông y trong không khí bay ra nồng đậm, dọc theo mùi thuốc đông y tìm kiếm, ở giữa có một tiểu đồng mặc áo lam đang ngồi xổm nấu dược trước cái bếp nhỏ, ngoan ngoãn chờ dược được ngao tốt.
"Ngao dược xong chưa?"
Giọng nói khàn khàn vang lên, bóng đen đêm qua dần dần đi ra, ánh nắng chiếu lên mặt nạ bạc bảo hộ gương mặt nàng, cũng chiếu lên đôi mắt ảm đạm như làn nước thu.
"Sư phụ, hai người kia..." tiểu đồng áo lam nhịn không được hỏi một câu.
"Không chết được." Giọng nói khàn khàn lên tiếng, nữ tử áo đen cúi người nhìn nhìn màu sắc dược, "Ngao thêm một lát, sau đó đem vào, đổ dược vào chậu bên trong."
"Vâng, sư phụ." tiểu đồng áo lam cung kính gật đầu.
Nữ tử áo đen sờ sờ đầu tiểu đồng, cười nói: "A Lương ngoan, ở đây chờ sư phụ trở về là tốt rồi."
"Ân."
Nữ tử áo đen gật gật đầu, liền đi ra khỏi đồi núi, dọc theo cây cối, dần dần đi xa.
Cuối sơn cốc, ngừng một chiếc xe ngựa dường như chờ đã lâu.
Nữ tử áo đen vén váy bước lên xe ngựa, xa phu cung kính buông xuống màn xe, vội vàng thét to một tiếng điều khiển xe ngựa đi xa.
Xe ngựa xuyên qua đường cái Bá Lăng thành, đi tới cửa phía sau phủ Thừa tướng.
Nữ tử áo đen bước xuống ngựa, gã sai vặt đi theo phía sau, một đường dẫn đường đi vào bên trong phủ Thừa tướng.
"Lan tiên sinh rốt cuộc cũng đến đây!" Thừa tướng Bạch Lãng đứng dậy bước nhanh đến đón, "Lan tiên sinh, thỉnh bên này, dâng trà."
Nữ tử áo đen Lan tiên sinh xua tay cười nói: "Thừa tướng đại nhân không cần khách khí như thế, tam tiểu thư ở nơi nào?"
Bạch Lãng hít một tiếng, "Thân mình Thường nhi càng ngày càng kém, ta thật sự lo lắng nàng chịu đựng không tới tháng tám tuyển tú."
"Có ta ở đây, nàng nhất định chịu đựng được đến đó." Nói xong, Lan tiên sinh lấy ra một lọ thuốc viên đưa cho Bạch Lãng. "Này là thuốc cho tam tiểu thư mang theo bên mình, nếu như cảm thấy tinh thần hư nhược, liền ăn một viên, lượng dược trong bình này, tuyệt đối đủ cho tam tiểu thư ăn đến tháng tám tuyển tú."
Bạch Lãng cảm kích gật đầu, "Cái này tốt, cái này tốt."
"Xem ra Thừa tướng đại nhân đã vô sự, ta đây có thể xin cáo lui." Lan tiên sinh gật đầu cười khẽ, mới đi vài bước, đột nhiên dừng cước bộ, "Đêm qua trong cốc của ta có chút không được yên, Thừa tướng đại nhân có thể quản người của mình một chút hay không?"
"Đêm qua..." Bạch Lãng ra vẻ bối rối nhìn nàng, "Đêm qua làm sao vậy?"
"Vì giết hai cái nữ tử, đều giết đến cốc của ta, nếu là bị bọn họ phát hiện đồi núi bí mật của ta, Thừa tướng đại nhân, ngươi nói xem, có phải là chuyện tốt không?"
"Đây... Đây là mấy tên không có mắt!"
"Nếu Thừa tướng đại nhân muốn hai nữ tử kia, các nàng cũng tuyệt đối sống không được, đêm qua đám rắn mà ta nuôi dưỡng đã cắn hai nữ tử kia, chết đều đã chết, ta không hy vọng trong cốc sẽ xuất hiện thêm người lạ."
"Lão phu tự nhiên hiểu được."
"Vậy thì tốt." Lan tiên sinh cười đầu cười, "Ta cáo lui trước."
"Lan tiên sinh đi thong thả." Bạch Lãng tiễn từng bước, lệnh gã sai vặt tâm phúc nói, "Mau đưa Lan tiên sinh trở về."
"Vâng!"
Lan tiên sinh cùng gã sai vặt đi ra ngoài rồi.
Bạch Lãng vuốt râu thư thái cười, cúi đầu nhìn lọ thuốc trong lòng bàn tay, trong lòng mừng thầm, "Qua thêm năm tháng nữa, mùa hè tới, đó là lúc thu hoạch."
Xe ngựa chậm rãi nhanh chóng rời cửa sau phủ Thừa tướng, Lan tiên sinh vén rèm xe lên, nhìn thấy cảnh Bá Lăng thành, cảnh còn người mất, đột nhiên cười đến âm hàn, móng tay hung hăng bấu trên thành xe, mu bàn tay nổi lên gân xanh, thật là đáng sợ.
"Mười năm, Nhược Mai, bọn họ thiếu ngươi bao nhiêu, ta sẽ từng chút từng chút đòi lại hết thảy!"
Trong đầu, những lời này không ngừng vang vọng, hai giọt nước mắt theo mặt nạ bạc rơi xuống, yên lặng rơi lên áo khoác màu đen.
Đôi lời: lại thêm một nhân vật mới, thế lực thứ 4. :)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.