Sư Thuyết

Chương 60



Một đường đi ra thành Lâm Hoài, Thương Thanh Đại vẫn gắt gao nắm chặt tay Đỗ Nhược, cũng không nói gì, Đỗ Nhược cũng để yên tay cho nàng nắm, cũng không hỏi nhiều.
Nếu là phu tử muốn nói, tự nàng sẽ nói.
Một ngọn đèn dầu dọc theo đường mòn chiếu xuống, hai sườn là cây cối hoang dã rung động theo gió.
Ánh trăng thê lương, như một mảnh màu tuyết.
Gió nhẹ lạnh lẽo, mặc dù có cái nón phủ khăn che mặt, cũng khó chống lại ý lạnh đập vào mặt.
Tiểu viện Cổ y cốc dần dần hiện rõ hình dáng, còn có hai ngọn đèn dầu chưa cạn, ít nhất thấy nơi này, còn có chút ấm áp hơn Hứa gia.
"A Nhược, chỉ có ngươi." Cuối cùng Thương Thanh Đại cũng mở miệng, nàng gỡ xuống khăn che mặt, ánh trăng chiếu sáng gương mặt nàng, Đỗ Nhược mới phát hiện, một đường này phu tử đều lặng lẽ khóc, Thương Thanh Đại nghẹn ngào, run giọng nói một câu, "Ta... Chỉ có ngươi..."
Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh, tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, ngón tay dao động đến dấu ấn năm ngón tay còn ửng ửng đỏ, đau lòng hỏi một câu, "Phu tử, nhất định là rất đau đi?"
Thương Thanh Đại hít một hơi thật sâu, áp tay lên mu bàn tay Đỗ Nhược, hai má nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng bàn tay Đỗ Nhược, "Đau... Rất đau... Nương, một đời này thật sự là rất khổ." Thương Thanh Đại nhẫn nhịn nước mắt, thuận thế siết chặt tay Đỗ Nhược, bình tĩnh nhìn Đỗ Nhược, "Hôm nay ta mới hiểu được, vì sao lúc mẫu thân lâm chung, luôn nói -- dẫn ta đi, nguyên lai chỗ nàng ở, chẳng khác gì luyện ngục."
"Ân." Đỗ Nhược lẳng lặng nghe Thương Thanh Đại nói chuyện, nàng biết, phu tử nếu không đem nỗi khổ chất chứa nói ra hết, trong lòng nhất định là khó chịu.
"A Nhược, chúng ta... Có thể hay không..."
"Sẽ không."
Đỗ Nhược nắm thật chặt tay Thương Thanh Đại, kiên định gật đầu, "Chúng ta không cần sự đồng ý của ai, cũng không hại ai, người làm việc thiện, như thế nào sẽ có hậu quả xấu?"
"A Nhược, ta nghĩ, chúng ta sẽ không có ngày tháng yên ổn." Thương Thanh Đại ẩn ẩn cảm thấy bất an, nghĩ đến khi nàng đi, ngoại công cuối cùng khuyên một câu kia -- mẫu thân còn không tránh được ngoại công và phụ thân bày kế, nàng thì sao đây? Nơi này dù sao cũng là Lâm Hoài, mười tám pháp ngân châm Hứa gia danh vọng ở đây, nếu hắn muốn chỉnh chết một người là rất dễ dàng.
Trong lòng Đỗ Nhược cũng có vài phần tính toán, hôm nay nàng chống đối Hứa đại phu như thế, Lâm Hoài có thể nào chứa nàng?
Mặc dù Đỗ Nhược chỉ mới mười bảy, hiểu lòng người so với nhiều tiểu thư khuê các khác càng rõ ràng hơn, rời Lâm Hoài có lẽ có thể bảo trụ được một cái mạng nhỏ của chính mình, xem như là đi, cũng muốn đi cùng phu tử.
Thương Thanh Đại không dám đem sự việc nói thấu triệt, lo lắng Đỗ Nhược sợ hãi, nàng mệt nhọc lắc lắc cánh tay Đỗ Nhược, "Đêm đã khuya, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước một đêm, ngày mai tỉnh lại thì hãy ngẫm nghĩ ngày sau nên làm sao bây giờ."
"Được." Đỗ Nhược gật gật đầu.
Khi hai người về tới tiểu viện, A Lương đợi hồi lâu kích động nhảy dựng lên đến đón, "Nhược t t, Thanh Đại t t, các ngươi rốt cục đã trở lại! Ha ha, các ngươi quả nhiên không có gạt ta! Di?" Hắn thấy trên mặt Thương Thanh Đại có dấu ấn bàn tay, vừa định mở miệng hỏi, liền bị Đỗ Nhược đánh gãy.
"Như thế nào lừa ngươi đây?" Đỗ Nhược nói tiếp, "Hôm nay thật sự là mệt mỏi đến lợi hại, giúp phu tử nghỉ ngơi trước đi."
A Lương cũng là người thông minh, hắn gật gật đầu, chỉ chỉ phòng bếp, "Nhược t t, ta đã nấu nước ấm sẵn, xem ta ngoan như vậy, ngày mai chúng ta đem nguyên liệu và cá đều làm thịt ăn đi?"
"Ân." Đỗ Nhược vuốt cằm, nhìn Thương Thanh Đại, "Phu tử, ngươi về phòng nghỉ ngơi một lát, ta đi đem nước ấm tới cho ngươi tắm rửa."
Thương Thanh Đại lắc lắc đầu, "Ta với ngươi cùng nhau." Nói xong, liền lấy hòm thuốc trên vai Đỗ Nhược đưa cho A Lương, "A Lương, ngươi đem hòm thuốc đi cất trước đi."
Trong lòng Đỗ Nhược ấm áp, cầm đèn lồng trong tay thổi tắt, đóng cửa sau lại, nắm tay Thương Thanh Đại đi vào phòng bếp.
"Xôn xao --"
Đỗ Nhược đem nước ấm múc vào mộc dũng, vừa mới chuẩn bị đưa tay ra, đã thấy Thương Thanh Đại làm trước nàng một bước, "Phu tử, việc này để cho ta làm là được rồi."
"A Nhược, hôm nay ngươi làm cho ta quá nhiều rồi." Trong lòng Thương Thanh Đại biết rõ, hôm nay Đỗ Nhược muốn hóa giải mâu thuẫn giữa nàng và ngoại công, nàng cố ý muốn mình quay về Hứa gia, riêng phần tâm này, đã đủ cho Thương Thanh Đại khắc ghi.
"Ta..."
"Nghe lời, hôm nay để ta múc nước."
"Được."
Đỗ Nhược thuận theo gật đầu.
Đợi Thương Thanh Đại đem nước ấm múc vào bồn tắm được một nửa, nàng lại múc mấy thùng nước lạnh pha vào đến độ ấm thích hợp, liền gọi Đỗ Nhược nói: "A Nhược, tiến vào."
Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút.
"Tiến vào theo giúp ta trò chuyện."
"Được..."
Đỗ Nhược đi vào rồi, đóng cửa phòng cẩn thận, xoay người lại, liền thấy Thương Thanh Đại đã cởi bỏ xiêm y.
Đỗ Nhược bối rối xoay người qua chỗ khác, "Phu... Phu tử..."
"A Nhược, xoay người lại." Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói.
"Này... Này..." Đỗ Nhược chuyển thân quay lại, Thương Thanh Đại đã đến gần trước mặt nàng, nàng bối rối, càng gắt gao nhắm chặt hai mắt lại, "Ta..."
"Chớ không phải trên người ta có vết thương thối rữa gì đó, dọa ngươi thành như vậy?" Thương Thanh Đại cố ý lạnh lạnh hỏi.
Đỗ Nhược gấp giọng nói: "Trên người phu tử làm sao có cái vết thương gì thối rữa? Rõ ràng..."
"Rõ ràng?" Thương Thanh Đại bắt được lời nói của Đỗ Nhược, đến gần Đỗ Nhược, "Ngươi nhưng lại xem ta đến mức rõ ràng a."
Kích động vì hô hấp phu tử gần trong gang tấc, Đỗ Nhược theo bản năng lui lại phía sau, lưng dán lên cửa, đã biết không còn đường thối lui, "Ta... Ta... Khi đó phu tử hôn mê bất tỉnh... Ta thề... Ta không có nửa điểm tà niệm đối với phu tử!"
"Lúc trước không có, lúc sau thì sao?" Thương Thanh Đại đưa tay đến vạt áo Đỗ Nhược, bỗng dưng vạt áo Đỗ Nhược rớt ra.
Đỗ Nhược kinh hô: "Phu tử?!" Vừa mở mắt ra, liền si mê không nghĩ sẽ nhắm mắt lại nữa.
Trước mắt má đào phu tử sáng quắc, mâu quang hàm chứa đưa tình, tuy nói dấu tay kia vẫn còn chói mắt như trước, lại càng làm cho lòng người nổi lên yêu thương.
"Về sau, không cho phép ngươi rời khỏi tầm mắt của ta, hiểu không?" Mi tâm Thương Thanh Đại hơi hơi nhíu lại, ngầm mệnh lệnh, không cho phép phản bác.
Cuối cùng Đỗ Nhược hiểu được ý tứ Thương Thanh Đại, nguyên lai phu tử cũng biết, ngày sau không yên ổn, hơn phân nửa là A Nhược của nàng không yên ổn.
"Phu tử, ta sẽ cẩn thận mọi chuyện." Đỗ Nhược gật gật đầu, cho Thương Thanh Đại một câu cam đoan.
"Lòng người khó dò, A Nhược, đừng nghĩ thế nhân đều tốt."
"Nhưng phu tử chính là một người tốt như vậy a."
"Ngươi..."
Bất ngờ không kịp phòng thủ bị một câu nói thật lòng, vậy mà làm cho hai gò má Thương Thanh Đại nhiễm một mạt màu xấu hổ.
Đỗ Nhược thấy trái tim nóng lên, thật cẩn thận tiếp cận gương mặt, nhỏ giọng hỏi han: "Phu tử... Ta nghĩ... Nghĩ... Muốn... Hôn nhẹ ngươi... Có... Có thể được không?"
Thương Thanh Đại xấu hổ đến lợi hại, nàng ra vẻ đứng đắn nói: "Nước sẽ mau lạnh, trước tắm rửa!"
"Được... Phu tử... Mới vừa rồi... Mới vừa rồi là ta... Đường đột... Đối không... Ngô..."
Đỗ Nhược nghiêm nghị gật gật đầu, nhưng lại quên nghĩ lại những lời này thâm ý như thế nào, liền bị Thương Thanh Đại kéo tới bên cạnh bồn tắm.
Nàng như thế nào bị cởi xiêm y, nàng quên, phu tử lại như thế nào đem xiêm y cởi ra hết, nàng cũng quên, khi Đỗ Nhược cùng Thương Thanh Đại song song ngồi ở trong bồn tắm, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy hết thảy chung quanh có chút không thật.
Sự thẹn thùng giữa hai thân thể như có như không dưới nước, Đỗ Nhược chuyển thân đi, không dám nhìn Thương Thanh Đại nhiều, sợ chính mình đột nhiên làm ra chuyện xấu gì đường đột đến phu tử.
Trong cơ thể Thương Thanh Đại cũng cháy sạch lợi hại, nàng cũng không dám làm cho Đỗ Nhược xoay người lại, dù sao thân mình nha đầu kia lả lướt thật khéo, nhìn thêm vài lần, đều cảm thấy nhịp tim đập gia tốc.
Đêm nay trong bồn nước ấm, không còn bất luận cái gì, đem hai người bao phủ nồng đậm bên trong.
Ngón tay Thương Thanh Đại dừng lại sau gáy Đỗ Nhược, giống như vẽ bùa dọc theo sống lưng Đỗ Nhược chậm rãi đi xuống, ở trong lòng Đỗ Nhược nảy lên một cỗ cảm giác trước nay chưa có.
"Phu... Phu tử..."
"Ta nghĩ... Ta nên dạy ngươi một chút thứ mới."
Thương Thanh Đại bất giác nhận ra chính mình thất thố, vội vàng thu liễm tâm thần, đem đề tài hướng qua một hướng khác.
"Cái gì?"
"Hứa gia mười tám pháp ngân châm."
Đỗ Nhược thụ sủng nhược kinh quay đầu, "Đây là châm pháp độc môn không truyền ra ngoài, ta..."
"Ngươi là ngoại nhân sao?"
"Ta..."
"Vậy nghe là tốt rồi."
"Vâng! Phu tử!"
Đỗ Nhược đột nhiên ngồi thẳng tắp, kích thích hình ảnh ẩn ẩn dưới nước, khơi gợi một trận gợn sóng làm say lòng người.
Thương Thanh Đại làm bộ như không nhìn thấy, nàng ho nhẹ hai tiếng, kéo tay phải Đỗ Nhược, ngón tay điểm lên mấy vị huyệt đạo, "Ít thương, thương dương, trung hướng, quan hướng..." Giọng Thương Thanh Đại đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn chỗ ngón tay bị đứt của Đỗ Nhược vuốt ve, "Còn đau không?"
Đỗ Nhược lắc đầu, khẽ cười nói: "Đã sớm tốt rồi, ngươi xem, mấy ngón tay khác vẫn còn, không ảnh hưởng việc ta bắt mạch, phu tử không cần lo lắng."
"Ít trach ở chỗ này, cần phải nhớ rõ." Thương Thanh Đại thấy đau lòng, nàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng khẽ hôn một ngụm chỗ ngón tay bị cắt đoạn.
Đỗ Nhược giật mình nhìn Thương Thanh Đại, trong lòng ấm áp lợi hại, "Ân, ta nhớ rõ."
"A nhược, ngày mai chúng ta thu thập đồ, rời Lâm Hoài." Thương Thanh Đại đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói, "Nơi này đã không nên ở lâu, cuối cùng ta sợ ở lâu sinh biến."
"Được, phu tử nói đi nơi nào, ta liền bồi phu tử đi nơi đó." Đỗ Nhược gật đầu cười.
"Ân." Thương Thanh Đại cũng gật đầu cười, đột nhiên khuynh thân tới gần Đỗ Nhược, áp hai gò má nàng, gằn từng tiếng nói, "Ta không cho phép lại có người xúc phạm đến ngươi, ta..."
"Ta cũng vậy, không nghĩ sẽ để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới phu tử ngươi nữa." Đỗ Nhược ngưng mắt nhìn Thương Thanh Đại, hai tay đỡ hai vai nàng, "Ta sẽ mau mau lớn lên, như vậy mới có thể che chở tốt cho phu tử."
Thương Thanh Đại cười nói: "Chờ A Nhược của ta trưởng thành, ta cũng đã lão..."
Lúc này đây, là Đỗ Nhược bất ngờ không kịp tự chủ, một ngụm hôn lên trán Thương Thanh Đại, Thương Thanh Đại không khỏi sợ run một chút.
"Mặc kệ phu tử có lão đi bao nhiêu, ta vẫn cùng phu tử, chiếu cố phu tử, thẳng đến... Ngô..."
Phu tử hung hăng che lại đôi môi Đỗ Nhược, đem nàng đặt ở bên cạnh bồn tắm --
Chỉ cần đem từng giờ từng phút này quý trọng, từng giờ từng phút này khắc ghi, như vậy, một đời này còn có cái gì đáng để tiếc nuối đây?
Khi hai tay Đỗ Nhược ôm lấy sau gáy Thương Thanh Đại, Thương Thanh Đại kinh động nhận ra một cái lưỡi đinh hương đang lặng yên thâm nhập vào trong miệng của mình, biến nụ hôn này càng thêm lâu dài, càng thêm sâu triền miên, không biết khi nào kết thúc, cũng không biết tối nay sẽ dẫn phát ra trầm luân như thế nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~=.= ra vẻ ta lại phát đường ~ đến đến đến, mọi người cảm thấy được ai là công đâu?
Đôi lời: trời ơi, tôi định edit xong chương này tôi nằm nghỉ, kiếm truyện đọc mà ai ngờ tác giả lại nhá hàng là có H thì sao tôi nằm nghỉ được??? Lại nói lần đầu tiên edit H, từng nghe nhiều editor ca thán là người đọc sướng chứ editor thì khổ lắm, làm tôi muốn thử một phen. :< Được rồi, tôi đi ăn cơm, tắm rửa cái đã. Tối nay edit tiếp mà H hụt thì ... :) 
Ok, tôi đã nghía nhanh chương 61, H hụt nhé. Tôi xin phép xong việc cá nhân thì nằm đọc truyện đây. T__T 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.