Sư Thuyết

Chương 71



Đêm dài yên tĩnh, A Lương thu thập ra một gian phòng cho Trần Thủy Tô nghỉ ngơi, Đỗ Trọng chen chúc với hắn cùng nhau nghỉ ngơi.

Sau khi Thương Thanh Đại giúp Đỗ Nhược uống thuốc, đặc biệt đem một chậu nước về tới phòng.
"A Nhược, đến, ta đổi dược cho ngươi." Giọng phu tử ôn nhu cực kỳ, đã không giống như ban ngày lạnh lẽo.
Đỗ Nhược gật gật đầu, ngồi dậy, đưa tay phải ra.
Thương Thanh Đại cẩn thận gỡ băng gạc nhiễm máu một vòng lại một vòng, chậm rãi cởi bỏ, không muốn lại làm đau Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược nhíu mi tâm, dù sao càng gỡ càng dễ thấy băng gạc dính máu, khi vòng băng gạc cuối cùng được gỡ ra khỏi miệng vết thương, nàng không khỏi hung hăng cắn khớp hàm, nhịn xuống không cho mình thở ra đau đớn.
"A Nhược."
Đột nhiên Thương Thanh Đại gọi nàng một tiếng, vành mắt Đỗ Nhược đỏ hồng nhìn Thương Thanh Đại.
Phu tử rất nhanh hôn một cái lên mặt nàng, ôn nhu nói: "Nếu đau, không cần chịu đựng, ta sẽ không chê cười ngươi."
Ngực một mảnh nóng bỏng, Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn Thương Thanh Đại, mỉm cười nói: "Phu tử, ta có thể chịu được, đừng sợ ta đau."
Thương Thanh Đại hơi hơi nhíu mi, "Ai muốn ngươi chịu đựng?"
"Ta..." Đỗ Nhược nghĩ lại lời mình vừa nói có chỗ nào sai, vừa muốn nói gì đó, khăn bông lạnh như băng liền đắp lên miệng vết thương, "Tê..."
Thương Thanh Đại dừng động tác, xoay mặt Đỗ Nhược qua, hôn một cái ở khóe môi nàng, "Bây giờ còn đau sao?"
Đỗ Nhược cười lắc đầu, "Có phu tử ở đây, không đau."
"Ngốc." Thương Thanh Đại khẽ cáu nàng một câu, cúi đầu mềm nhẹ vô cùng mà vệ sinh miệng vết thương, đột nhiên ngẩng mặt nói, "Cái này hẳn là rất đau."
"Ta không sợ." Đỗ Nhược ngây ngốc nở nụ cười.
Thương Thanh Đại cũng cười cười, nàng bỏ khăn vào chậu nước vắt, càng thêm mềm nhẹ điểm điểm miệng vết thương.
Tuy rằng miệng vết thương là đau đớn như khoét lỗ trái tim, nhưng nhìn phu tử ôn nhu như vậy, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy ấm lòng, làm sao còn cảm thấy đau?
Thương Thanh Đại không nghe thấy tiếng tê của Đỗ Nhược, ngạc nhiên giương mắt nhìn nàng một cái, có chút lo lắng, "Ngươi không biết đau sao?" Nếu vết thương hoại tử, thật sự phải làm như thế nào cho phải? Nơi này cách Bá Lăng ngàn dặm, nàng thật sự là lo lắng lúc tìm được Lan tiên sinh, đã không kịp cứu tay phải A Nhược.
"Đau." Đáy mắt Đỗ Nhược phiếm lệ, nàng vươn tay trái, xoa má Thương Thanh Đại, "Nhưng được phu tử cho dược tốt lắm, nếm qua một ngụm, đau đớn gì cũng có thể nhịn xuống."
"Thực sự dùng được?" Thanh âm Thương Thanh Đại có chút run rẩy, lo lắng trong lòng giảm đi một ít, nàng đến gần Đỗ Nhược, "Vậy thì trước khi đắp dược, ta nghĩ ta nên cho ngươi ăn thêm một ngụm."
Nói xong, nàng ấm áp áp cánh môi lên môi Đỗ Nhược, tinh tế nuốt hết những lời Đỗ Nhược muốn nói.
Trong lòng Đỗ Nhược nóng lên, cảm thấy toàn thân như lửa đốt nhiệt liệt, cánh tay trái gắt gao ôm thắt lưng Thương Thanh Đại, bỗng dưng xoay người đem Thương Thanh Đại đặt ở dưới thân.
Thương Thanh Đại cười nhẹ, tách khỏi cánh môi Đỗ Nhược, ngón tay ngăn giữa cánh môi của nàng, mỉm cười nói: "Một ngụm ăn xong rồi, không được một tấc lại muốn tiến một thước, miệng vết thương ngươi còn chưa đắp dược đâu."
Đỗ Nhược bị hỏa thiêu nửa đường, cảm xúc bị nghẹn ngăn lại, cảm thấy trong thân thể như nghẹn một đoàn hỏa thật lớn, nhưng nàng cũng chỉ có thể ách một tiếng, kiên nhẫn gật đầu, đứng dậy, cho Thương Thanh Đại ngồi dậy.
Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua gương mặt đỏ lên của Đỗ Nhược, hàm xúc nói: "Đêm còn rất dài, trước đắp dược, sau đó nói sau."
"Vâng, phu tử." Đỗ Nhược như nghe được ý tại ngôn ngoại, nàng gật gật đầu, trên mặt nhịn không được hiện lên một mạt cười ngốc.
Có lẽ dược của phu tử quá mức linh nghiệm, hay là do động tác phu tử thật sự là ôn nhu, Đỗ Nhược cảm thấy thuốc trị thương nhiệt hỏa này khiến cho ẩn ẩn đau cũng có thể chịu được, không giống như ban ngày.
Khi Thương Thanh Đại dùng băng gạc mới băng lại chỗ vết thương kỹ lưỡng cho Đỗ Nhược, Đỗ Nhược vẫn còn ngồi cười ngây ngô tại chỗ, nhất thời còn chưa hồi thần.
Thương Thanh Đại nhợt nhạt cười, bưng chậu nước nhiễm huyết và băng gạc đi ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau lại trở về, đóng cửa phòng rồi đi tới bên giường.
"Lâu rồi ta không dạy ngươi châm pháp." Thương Thanh Đại đứng trước người Đỗ Nhược, mở miệng nói một câu.
Tươi cười trên mặt Đỗ Nhược cứng đờ, trong lòng lửa nóng bỗng dưng cũng lạnh xuống.
Thương Thanh Đại cúi thấp đầu xuống, đột nhiên cởi ra vạt áo của chính mình, đem ngoại y thả ra xuống đất.
"Phu tử, ngươi làm cái gì vậy?" Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn Thương Thanh Đại, vươn tay phải đè lại tay Thương Thanh Đại, "Ta... Mới vừa rồi tuy rằng lòng tham... Lại... Lại không nghĩ tới chuyện kia... Thật sự... Thật sự..."
Những lời nói kia thật sự là xấu hổ khó mở miệng, Đỗ Nhược cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Thương Thanh Đại gỡ tay Đỗ Nhược ra, đỏ mặt nghiêm túc nói: "A Nhược, chính tâm, hiện tại không được phép nghĩ cái đó." Nói xong, nàng lại cởi nội y xuống.
Tim đập lợi hại, Đỗ Nhược hoảng sợ cúi thấp đầu xuống.
Thương Thanh Đại nâng cằm của nàng lên, "Hiện tại tay phải ngươi có thương tích nhưng tay trái ngươi vẫn còn tốt, không thể bởi vì bị thương liền hoãn lại luyện tập châm pháp."
"Nhưng... Nhưng..."
"Ta nguyện làm đồng nhân cho A Nhược, cùng ngươi tu tập châm pháp."
Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói những lời này, lại giống như trọng quyền hung hăng đánh vào trái tim Đỗ Nhược, rung động mà lửa nóng.
"Sẽ đau." Đỗ Nhược đau lòng lắc lắc đầu, "Vạn nhất ta dùng sức không chính xác, châm đoạn ở bên trong, như thế nào cho phải?"
Thương Thanh Đại cầm tay trái Đỗ Nhược, cười nói: "Vậy thì cứ xem như cùng ngươi đau, không sao."
"Phu tử..."
"Đến, hôm nay ta bắt đầu dạy ngươi mười tám châm pháp của Hứa thị."
Thương Thanh Đại ngồi bên cạnh người Đỗ Nhược, lôi kéo tay nàng chỉ vào ấn đường trên người mình, từ từ nói: "Châm pháp này là Thái gia gia truyền xuống, ngươi học châm pháp trước, đem tất cả huyệt vị đều nhớ chuẩn, cho nên, tối nay chúng ta đem huyệt vị đều thuộc lòng một lần."
"Chỗ này là ấn đường, đi xuống là thị giác, xuống chút nữa là tứ bạch..." Ngón tay Đỗ Nhược ở trong tay Thương Thanh Đại di chuyển trên da thịt phu tử, từng huyệt vị đều điểm thực chuẩn, không giống ban ngày, lúc ấy ngẫu nhiên điểm chếch đi một chút.
Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn thần sắc Đỗ Nhược biến hóa, nàng yêu thích A Nhược nên tự tin như thế này.
Cảm thấy được ánh mắt chăm chú của phu tử, Đỗ Nhược ngưng mắt nhìn nàng, "Phu tử, vẫn là nên đem xiêm y mặc vào, để ý cảm lạnh."
"Hiện nay là mùa hè, không sao, tiếp tục." Thương Thanh Đại lắc đầu phủ quyết đề nghị của Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược chỉ có thể gật gật đầu, đầu ngón tay dọc theo má Thương Thanh Đại trượt xuống, nhất nhất nói: "Thượng quan, hạ quan, khiên chính, giáp xe, đại nghênh, nhân nghênh, thủy đột, khí xá..."
Đầu ngón tay đột nhiên tìm được nhịp đập kịch liệt của Thương Thanh Đại, Đỗ Nhược phát hiện gần ngực phu tử là một mảnh nóng bỏng, trong lúc nàng thất thần, huyệt vị kế tiếp bị lệch khỏi quỹ đạo một chút.
"Ba!"
Thương Thanh Đại bỗng dưng đánh một cái vào mu bàn tay trái Đỗ Nhược, nghiêm mặt nói: "Sai rồi, lặp lại."
"Vâng, phu tử!"
Đỗ Nhược vội vàng thu liễm tinh thần, tập trung tinh lực tiếp tục nói: "Toàn cơ, mui xe, tử cung, ngọc đường, thiên trung, trung đình..." Ngón tay dọc theo cái yếm tuyết trắng một đường đi xuống, cánh tay lại khó có thể tránh vô ý chạm qua ngực Thương Thanh Đại, kích thích Thương Thanh Đại cúi đầu phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Đỗ Nhược chột dạ cúi thấp đầu xuống, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều, "Cự khuyết... Ngạch... Đây là kiến lý... Thủy đạo...Thần khuyết..." Đầu ngón tay dao động khỏi cái yếm, điểm đến trên bụng tuyết trắng của phu tử, "Khí hải... Đại cự... Quan nguyên... Trung cực... Khúc... Khúc..."
"Khúc cái gì?" Cả người Thương Thanh Đại nóng bỏng, nàng kiềm hãm ngọn lửa trong mình, ra vẻ trấn định hỏi một câu.
"Khúc cốt." Đỗ Nhược vội vàng đáp, ngón tay cũng không dám quên di chuyển lên.
Thương Thanh Đại cầm ngón tay nàng, đè ép đi xuống, "Ở chỗ này..."
"Phu tử..." Đỗ Nhược đột nhiên nắm chặt tay Thương Thanh Đại, "Ta nóng..."
"Hiện tại xem ta như đồng nhân, không cho phép nghĩ loạn cái khác, tiếp tục." Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói một câu, những lời này không chỉ để cho Đỗ Nhược nghe, mà còn là nói cho chính mình nghe.
Đỗ Nhược buông lỏng tay Thương Thanh Đại, chỉ có thể nhẫn nhịn nhiệt ý, ngón tay tiếp tục dao động đi xuống, "Khí xung... Cấp mạch... Tinh liêm... Túc ngũ..."
Mới vừa rồi Thương Thanh Đại còn cảm thấy có thể chịu đựng được, nhưng ngón tay Đỗ Nhược chỉ đến huyệt vị đó, nàng cảm thấy nhiệt ý như phát ra mãnh liệt, nàng bối rối, bất giác khép hai chân lại, gạt tay Đỗ Nhược ra, nói: "Tối nay học thuộc huyệt vị tới đây trước, chuyển qua huyệt vị sau lưng đi."
"Vâng..."
Đỗ Nhược thấy gương mặt xấu hổ của Thương Thanh Đại khi xoay qua, đem cái lưng ngọc đưa về chính mình, tim lại đập gia tốc, nàng chỉ cảm thấy dường như chính mình sắp hít thở không thông.
Thương Thanh Đại nghe tiếng hít thở dồn dập phía sau, nàng như thế nào không biết Đỗ Nhược giờ phút này bị nhiệt ý cỡ nào.
Kỳ thật nàng cũng không tốt hơn, có nơi chỉ sợ đã sớm là một mảnh lầy lội.
"Đại trữ... Phế du... Quyết du... Tâm du... Cách du... Can du..."
Nguyên tưởng rằng đưa lưng về phía A Nhược, tâm mình sẽ có thể bình tĩnh một ít, nhưng Thương Thanh Đại phát hiện mình sai lầm rồi, chân chính lay động tâm nàng phát hỏa không phải ánh mắt A Nhược, mà là ngón tay A Nhược.
Nàng nhịn không được giật mình một cái, đột nhiên ngồi thẳng tắp, "Tốt lắm, dừng ở đây thôi." Thanh âm có chút khàn khàn, rơi vào trong tai Đỗ Nhược không khác gì chọc người.
"Phu tử..." Đỗ Nhược đột nhiên từ phía sau ôm lấy thân thể phu tử, hai thân mình nóng bỏng dán sát vào nhau, "Vẫn là sớm đi... Sớm đi nghỉ ngơi đi..."
"Được..."
Đỗ Nhược ôm Thương Thanh Đại ngã xuống giường, nàng đưa tay trái ra, đem chăn ngăn giữa hai người.
"Bang bang! Băng bang! Bang bang! Bang bang!..."
Tiếng tim đập một khắc cũng không yên tĩnh.
Thương Thanh Đại xoay người qua, bắt được tay Đỗ Nhược, đặt lên ngực mình, nàng hơi hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt Đỗ Nhược, "A Nhược, có đôi khi ta thật hy vọng ngươi có thể không đứng đắn một chút..."
"Hư một chút?" Đỗ Nhược không hiểu ý tứ Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại xoay mặt đi, ôm lấy cánh tay Đỗ Nhược, ngượng ngùng sẳng giọng: "Ngươi có đôi khi thật sự thực ngốc..."
"Phu tử..."
"Ta không cần thế nhân nhìn ta như thế nào, ta cũng không để ý có thiên địa làm chứng hay không, ta để ý... Chỉ có ngươi, A Nhược."
"Ta sợ sẽ ủy khuất phu tử..."
"Ngươi..."
"Nhưng tối nay, ta chỉ nghĩ không để ý luân thường một hồi."
Thương Thanh Đại vừa mừng vừa sợ, kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược thâm tình cười, dùng khủy tay bên phải đỡ thân mình nghiêng dậy, "Phu tử... Cho ta... Làm càn một hồi..."
Khi Đỗ Nhược di chuyển xuống dưới thân Thương Thanh Đại, Thương Thanh Đại rốt cuộc hiểu được không để ý luân hồi trong miệng nha đầu kia rốt cuộc là gì.
Đỗ Nhược kính nàng, cho nên không dám tùy tiện chiếm nàng, Đỗ Nhược yêu nàng, cho nên muốn cho nàng một cái "Danh chính ngôn thuận."
Cho nên tối nay "Hoang đường", chỉ có thể lấy nhất phẩm "Dung mạo" kết thúc.
(ở đây mình giữ nguyên chữ "Dung mạo" cho nó không quá sắc tình. =))) Các bạn chưa hiểu nghĩa có thể đọc tiếp chương kế.)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =.= không biết có thể khóa hay không, liền màu đỏ tím đi ~ hoàn chương ~ bên trên xuất hiện tên huyệt vị, có vài chỗ...lại chém đấy.
Đôi lời: xin 1 phút quảng cáo tí.
Các bạn đọc truyện của mình hẳn cũng biết mình mới mở cửa hàng nho nhỏ trên Shopee rồi. Mình chỉ muốn khoe là mình mới tạo page cho cái shop bé tí tẹo của mình. Hoan nghênh mọi người ghé qua xem. :">
>> https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=117655853795765&id=100362938858390

https://youtu.be/BeAWYI3nb8M


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.