Sư Thuyết

Chương 85



A Trúc nghĩ đến, một phen lời nói tuyệt tình của Hứa Nhược Mai ở bên đò kia, có thể làm cho Lan sư tỷ từ nay về sau chết tâm, nàng có thể vẫn cùng Lan sư tỷ, dùng sự ôn nhu của nàng chữa khỏi miệng vết thương trong lòng Lan sư tỷ.


Nhưng mà, nàng luôn nghĩ đến rất đơn giản, ngay lúc sư phụ qua đời không bao lâu, cha mẹ lạc mất nhiều năm trong sinh mệnh của nàng bỗng xuất hiện ở Cổ y cốc, chuẩn bị mang nàng về Bá Lăng.


Nguyên lai năm đó ly tán chỉ vì làm cho nàng có thể bái nhập Cổ y cốc, cha mẹ của nàng kỳ thật đều ở lân cận của nàng, nhìn nàng từng bước trưởng thành.


"Từ hôm nay trở đi, Trúc nhi, ngươi có cái tên mới, tên là Tương Nương, là trưởng nữ Tề gia ta, Tề Tương Nương."


Đây là cửu biệt trùng phùng, mẫu thân cho nàng một cái tên mới, nàng lẳng lặng ngồi ở trước gương đồng, nhìn chính mình trong kính, trong lòng từ đầu tới cuối chỉ nghĩ đến Lan sư tỷ.


Không biết hiện tại nàng ở một mình có được không? Có hay không còn mượn rượu tiêu sầu?


"Kẽo kẹt --"


Cửa phòng bị người đẩy ra, đi vào tới là phụ thân của nàng.


"Đã chuẩn bị tốt lắm, để cho Tương Nương vào đi."


"Muốn đi đâu?" Tề Tương Nương ngạc nhiên nhìn về phía cha mẹ, mặt mày như trước, nhưng lại thoáng có một cảm giác xa lạ thản nhiên.


"Dung mạo ngươi thật sự là quá mức bình thường, phụ thân đây là giúp ngươi."


"Ý phụ thân là?"


"Đổi mặt."


"Không! Ta không cần."


Cha mẹ nháy mắt trầm mặt, "Vì quang vinh của Tề gia, Tương Nương, ngươi phải như vậy!"


"Nếu ta thay đổi mặt, Lan sư t sẽ nhận thức không ra ta!" Tề Tương Nương lắc đầu hoảng sợ, thối lui đến chỗ góc tường, bi thương nói, "Ta van cầu ngươi, phụ thân, mẫu thân, các ngươi làm cho ta cái gì đều được, không cần đụng đến mặt ta, được không?"


Cha mẹ nhìn nhau liếc mắt một cái, thở dài thật sâu.


Tề Tương Nương nghĩ đến sự tình có cơ hội xoay chuyển, mẹ ruột hướng nàng vẫy vẫy tay, "Đến, mẫu thân không ép ngươi."


Tề Tương Nương thuận theo đi qua, mẹ ruột đưa tay thuận thế áp vào đầu vai của nàng, nàng chỉ cảm thấy bị cái gì hung hăng đánh chọc một chút, trước mắt liền lâm vào bóng tối.


Chờ nàng tỉnh lại, nàng biết có một số việc đã không thể trở về được, khuôn mặt của nàng, tự do của nàng, tình cảm của nàng, hết thảy, toàn bộ đều không thể.


Trong gương đồng, tuy rằng nàng đẹp lên không ít, nhưng chung quy không phải bộ dáng A Trúc, Lan sư tỷ nhất định là không nhận thức được.


Nàng ở nhà khóc hồi lâu, hồi lâu lại phát hiện hết thảy đều là phí công.


Bắt đầu từ nay, nàng chính là một quân cờ của Tề gia, cố ý bị thân tộc để lại Lâm Hoài, mục đích chỉ vì lẫn vào Cổ y cốc, dọ thám biết Bạch Thừa tướng nhiều lần tới Lâm Hoài rốt cuộc là vì cái gì?


Hiện giờ, Tề gia muốn biết, nàng đã kể ra hết, nhưng Tề gia muốn, nàng còn một chuyện phải hoàn thành.


"Tương Nương, tiếp cận Thương Đông Nho, làm nữ chủ nhân Linh Xu Viện!" Đây là mệnh lệnh của phụ thân.


Tề Tương Nương lắc đầu, cũng không muốn làm nữ chủ nhân Linh Xu Viện.


"Đừng quên, Lan sư t ngươi là một người ở Cổ y cốc." Phụ thân nói tràn đầy uy hiếp.


Thân mình Tề Tương Nương mãnh liệt chấn động.


"Nghe lời, Tương Nương."


"Vâng..." Nàng cơ hồ là run rẩy nói xong chữ này, đem nước mắt đều chôn ở trong lòng.


Nàng âm thầm nghĩ, "Lan sư t, đừng sợ, lần này đến ta che chở ngươi, ta sẽ không để cho ngươi có chuyện. Chỉ cần ngươi có thể tốt, muốn ta làm cái gì đều có thể. Chờ ta làm xong việc này, ta liền đến mang ngươi đi, chúng ta có thể đi thật xa, đến một nơi không ai nhận thức, ta cùng ngươi cùng nhau đến già..."


Vì thế, Tề Tương Nương được Tề gia dụng tâm an bài, thành một đóa hoa giải ngữ* (hiểu lòng người), biến thành hồng nhan tri kỷ bên ngoài của Thương Đông Nho.


Có lẽ, ngay từ khi bắt đầu Hứa Nhược Mai nhất định là túc địch* (kẻ thù truyền kiếp) của nàng, trên đời này có Tề Tương Nương nàng, sẽ không nên có Hứa Nhược Mai.


Mười năm trước bởi vì Lan sư tỷ, mười năm sau lại bởi vì Thương Đông Nho.


Năm đó tranh Lan sư tỷ, nàng không có thắng, Hứa Nhược Mai cũng không có thắng. Nhưng hiện tại tranh Thương Đông Nho, nàng lại thắng được dễ dàng, Hứa Nhược Mai thua thật thảm hại.


Nhìn thấy bộ dáng Hứa Nhược Mai tiều tụy, Tề Tương Nương mới đầu cảm thấy được vui sướng, sau lại dần dần có một tia cảm thông.


Thẳng đến một ngày kia --


Bầu trời còn bay bông tuyết, như mọi ngày, Hứa Nhược Mai lẳng lặng một người ngắm hoa mai ở sườn núi Linh Xu Viện.


Đây là cơ hội khó có được, nàng có thể cùng Hứa Nhược Mai nói mấy câu. Nếu có thể khuyên Hứa Nhược Mai xuất gia, buông ra vị trí phu nhân Linh Xu Viện, Tề Tương Nương có thể lưu cho nàng một mạng, cho nàng sống quãng đời cô độc còn lại.


Nhưng Tề Tương Nương trăm triệu lần không nghĩ tới, một ngày kia, bên trong hoa viên kia, lại xuất hiện Lan sư tỷ mà nàng ngày đêm tương tư.


Cũng chính là ngày đó, Tề Tương Nương mới biết được, chân chính thua, kỳ thật vẫn là nàng.


Trong lòng Lan sư tỷ vĩnh viễn đều có Hứa Nhược Mai, mà Hứa Nhược Mai cho tới bây giờ cũng không có buông tay Lan sư tỷ.


"Nhược Mai, hết thảy mạnh khỏe?" Cho dù mười năm trôi qua, Lan sư tỷ nhìn Hứa Nhược Mai vẫn là ánh mắt ôn nhu như nước, vẫn là thâm tình như vậy.


"Mặt của ngươi..." Hai tròng mắt đã mất sinh khí của Hứa Nhược Mai cuối cùng có một tia sáng ngời, nàng mỉm cười lắc lắc đầu, không cần phải nói cái gì, đã làm cho Lan sư tỷ hiểu được, nàng cũng trôi qua không tốt.


"Phải làm người thừa kế Cổ y cốc, đây là hy sinh phải có." Nàng không dám đem mặt nạ tháo xuống, sợ chính mình dọa đến nàng, nhưng nàng vẫn là nhịn không được lời trái tim muốn nói ra, "Ngày mai, ta sẽ chờ ngươi ở chỗ này, cùng năm đó giống nhau, nếu ngươi nguyện ý theo ta, ta liền mang ngươi đi." Hai tròng mắt Lan sư tỷ chợt hiện lệ, bên trong giọng nói đều tràn đầy cảm giác cầu xin.


"Nhưng mà, ta đã có Thanh Đại." Hứa Nhược Mai muốn khóc, Linh Xu Viện sớm không có nửa điểm quyến luyến, điều duy nhất nàng không bỏ xuống được chính là Thanh Đại của nàng.


"Ta có thể mang bọn ngươi cùng nhau đi, ngày mai, ta chờ các ngươi." Lan sư tỷ gượng cười, nháy mắt nhìn Hứa Nhược Mai thật sâu, nhịn không được nói, "Ngươi vẫn đẹp giống như năm đó."


"Lan..." Hứa Nhược Mai run giọng gọi một tiếng, thời điểm tình ý nhiều năm nảy lên trong lòng, qua bao nhiêu năm nhẫn nhịn tương tư chung quy tại đây một khắc bùng nổ.


"Nhược Lan..." Lan sư tỷ nhẹ nhàng giương cánh tay, liền đem Hứa Nhược Mai gắt gao ôm vào trong lòng ngực, nàng thương tiếc ngửi mùi hương thản nhiên trên người ái nhân, chỉ cảm thấy hết thảy như bừng tỉnh cách một thế hệ.


Hứa Nhược Mai nhanh ôm lấy vòng eo của Lan sư tỷ, dính sát vào nhau, ở trong lòng Lan sư tỷ òa khóc, người này mới là ôm ấp chân chính mà nàng muốn, mới là cảm giác chân chính bình yên giữa thiên địa này.


"Ta... Nhớ ngươi... Rất muốn rất muốn..."


"Năm đó kỳ thật là bởi vì vì..."


"Không có việc gì, còn kịp, Nhược Mai, chúng ta kiếp này còn kịp."


"Lan..."


Tề Tương Nương xa xa nhìn thấy các nàng cửu biệt trùng phùng ân ái, bỗng nhiên cảm thấy chính mình hy sinh như vậy đúng là buồn cười, nguyên lai nàng mới là vỏ bọc của Hứa Nhược Mai cùng Lan sư tỷ.


Nàng đoạt được Thương Đông Nho căn bản là Hứa Nhược Mai không thèm để ý, vừa lúc làm cho các nàng đi theo được tiếng gọi trái tim.


Lan sư tỷ chỉ có thể là của nàng!


Cho nên, Hứa Nhược Mai phải chết!


Ngày thứ hai, mai viên.


Lan sư tỷ rốt cục đợi Hứa Nhược Mai cùng tiểu Thanh Đại, nhưng cũng đợi thấy Thương Đông Nho hổn hển.


"Lan, ngươi đi mau!"


Bằng thế lực của Linh Xu Viện ở Bá Lăng, Hứa Nhược Mai lo lắng Lan của nàng sẽ bị Thương Đông Nho mất lý trí gây sát thương.


Thương Đông nho đẩy Hứa Nhược Mai đang bảo hộ trước người Lan sư tỷ ra, nghe không thấy tiếng khóc la sợ hãi của tiểu Thanh Đại, "Tiện nhân! Uổng ta đối với ngươi tốt như vậy, nguyên lai ngươi đúng là không để ý nhân luân cương thường, không cảm thấy thẹn, xú nữ nhân!"


"Đi a!" Hứa Nhược Mai căn bản không nghĩ phản bác Thương Đông Nho cái gì, đồng sàng dị mộng nhiều năm, nam nhân này càng ngày càng say mê danh lợi, căn bản không thể cùng nàng đồng tâm.


"Nhược Mai, chờ ta trở lại!" Lan sư tỷ cũng biết, chính mình không mau thoát thân, Hứa Nhược Mai sẽ có tình cảm thảm hại hơn, nàng chỉ có thể mau đào tẩu chút, tìm cơ hội trở về cứu Hứa Nhược Mai.


Dù sao, hổ độc không ăn thịt con, có tiểu Thanh Đại ở đây, Thương Đông Nho cũng không làm ra sự tình điên cuồng giết vợ gì lớn.


Tề Tương Nương cũng sẽ không có Lan sư tỷ cơ hội, cùng Hứa Nhược Mai tiếp tục tiền duyên.


Nàng ra vẻ kinh ngạc chạy tiến đến đây, nâng Hứa Nhược Mai dậy, vỗ vỗ lên xiêm y tuyết lê, mượn cơ hội tiếp xúc mà đâm châm độc trên ngón tay vào, cuối cùng đem bức tranh ba người dây dưa chấm một dấu chấm tròn.


Đêm hôm đó, Hứa Nhược Mai cũng không có sống qua nổi.


Tiểu Đại Đại khóc khan cả giọng, đổi lấy vẫn là mẫu thân buông tay nhân gian.


"Dẫn ta đi..." Trước lúc lâm chung, mẫu thân lặp đi lặp lại ba chữ, giống như một dấu vết rõ ràng để lại thật sâu trong lòng tiểu Thanh Đại, trở thành mầm móng cừu hận sau này của nàng.


Lan sư tỷ lại thật không ngờ, sự xuất hiện của nàng lại biến thành bùa đòi mạng Hứa Nhược Mai, cái gọi là tới kịp, lại giống như hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ liếc một cái, liền tan thành mây khói, rốt cuộc truy không được bóng người kia trở về.


Hứa Nhược Mai đã chết.


Tề Tương Nương như nguyện đội mũ phượng khăn quàng vai đỏ vào Linh Xu Viện, trở thành nhị phu nhân của viện chủ Thương Đông Nho, có người hâm mộ nàng, cũng có người ghen tị nàng.


Nhưng hết thảy, căn bản không phải là kết cục nàng muốn.


Nàng nghĩ đến, nàng đã làm xong chuyện Tề gia giao, nàng có thể trộm biến mất trong đêm ở thành Bá Lăng, tìm Lan sư tỷ mất tích, mang nàng cao chạy xa bay.


Cũng không nghĩ, đây chỉ là bước đầu tiên để Tề gia có danh vọng.


Nàng phải từng bước xâm chiếm tâm Thương Đông Nho, đem Linh Xu Viện biến thành của Tề gia dễ như chơi, ngày khác đem Linh Xu Viện sửa họ "Tề".


Tề Tương Nương nói với chính mình, nàng ở lại Linh Xu Viện có lẽ cũng là chuyện tốt, ít nhất Thương Đông Nho nếu tìm được Lan sư tỷ, nàng có thể là người đầu tiên biết, nàng cũng có thể là người đầu tiên trộm bảo hộ Lan sư tỷ.


Nàng không ngừng nói với chính mình, nàng đây là vì Lan sư tỷ hy sinh, nếu có cơ hội tái kiến, Lan sư tỷ biết nàng hy sinh nhiều như vậy, nhất định sẽ cảm động.


Ngày cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, tiểu Thanh Đại cũng dần dần lớn lên, mặt mày của nàng càng ngày càng tương tự Hứa Nhược Mai.


Tề Tương Nương hận Hứa Nhược Mai, hận hết thảy những người có quan hệ với Hứa Nhược Mai.


Nàng cũng hận trên dưới Tề gia, nửa điểm tình thân cũng không từng cho nàng.


Cho nên, tại lúc nàng cùng Thương Thanh Đại cãi nhau, cố ý nói chiếm Linh Xu Viện cho chất nhi, chỉ vì làm cho Thương Thanh Đại càng hận Tề gia.


Tề Tương Nương nghĩ hết mọi biện pháp, muốn ép Thương Thanh Đại vào cung thị tẩm, một là không muốn thấy Thương Thanh Đại có gương mặt tương tự Hứa Nhược Mai, muốn hủy cả đời của nàng, hai là muốn thấy Thương Thanh Đại cùng Tề gia thù địch, đấu đến lưỡng bại câu thương, giúp chính mình trả một ngụm ác khí.


Mà hiện giờ, ý tưởng của Tề Tương Nương lại có biến hóa.


Quân cờ nàng muốn đã có đủ, một đời này, nàng vì người nhà làm quá nhiều việc, cũng nên vì chính mình trù tính một hồi.


Lan sư tỷ chỉ có thể là của một mình nàng! Linh Xu Viện cũng chỉ có thể là của nàng!


Thương Đông Nho đáng chết! Tề gia cũng nên chết!


Chỉ cần Thương Thanh Đại ngoan ngoãn vào cùng, đó là ngày bàn cờ mới của nàng bắt đầu.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tề Tương Nương ôi mưu trí lịch trình - -!


Thấy thiệt nhiều tiểu thiên sứ nhắn lại, Trường Ngưng quyết định, hôm nay hoàn nhanh chuyện song thân một chút ~~


PS: thiên sứ thúc giục cũng có hiệu quả ~


Đôi lời: Hôm nay không phải edit bù cho hôm qua. Hôm nay là do chuyện của Nhược Mai và Lan khiến tui đau buồn quá nên phải edit cho hết đoạn quá khứ đau khổ này của họ. Huhu... Tề Tương Nương phải chết thật thảm tui mới hết hận nha tác giả ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.