Sư Thuyết

Chương 89





"Khụ khụ." Một tiếng ho khan của nam tử vang lên, đánh gãy lời muốn nói của Đỗ Nhược.


Thương Thanh Đại theo bản năng đem Đỗ Nhược bảo vệ phía sau, nàng xoay người nhìn thấy người ho khan kia, không phải ai khác, chính là Thương Đông Nho.


Sắc mặt hắn xanh mét, dường như phải cực lực áp chế nội tâm phẫn nộ, "Đã có chuông thứ ba vang lên, Thanh Đại, ngươi thân là phu tử lại dẫn đầu đi muộn, ngày sau như thế nào phục chúng?"


Thương Thanh Đại cười lạnh, "Hôm nay cũng không có khóa của ta, viện chủ chỉ sợ là quản quá rộng."


Thương Đông Nho âm thầm nắm chặt nắm tay, không muốn cùng Thương Thanh Đại đấu võ mồm, hắn nhìn về phía Đỗ Nhược, "Đỗ Nhược, ta biết tay ngươi bị thương trên đường, không để thế nhân nói Linh Xu Viện ta bất công, cho nên, lúc này thí luyện sẽ dời lại mấy ngày, ngươi có thể nhập viện tiếp tục học trước."


Thương Thanh Đại kinh ngạc nhìn nhìn Thương Đông Nho, cảm thấy phụ thân dường như là đánh lừa.


Đỗ Nhược cung kính cúi đầu với Thương Đông Nho, "Vâng, viện chủ."


"Còn không mau đi nghe giảng bài?" Thương Đông Nho hờn giận quát một tiếng.


Đỗ Nhược gật gật đầu, mới vừa định rời đi, Thương Thanh Đại lại kéo tay nàng lại, "A Nhược, ta tiễn ngươi đi vào."


"Thanh Đại!" Thương Đông Nho hung hăng trừng mắt liếc nhìn nữ nhi, "Đừng được một tấc đòi thêm một thước!"


Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Thế đạo bất bình, đâm sau lưng khó phòng, nếu viện chủ phân phó, chúng ta liền lui xuống."


"Ngươi!" Thương Đông Nho vốn định quở trách vài câu, nhưng Thương Thanh Đại cũng không cho hắn cơ hội này, hắn chỉ có thể nhìn thấy xa xa nữ nhi nắm tay Đỗ Nhược đi vào cửa lớn Linh Xu Viện.


"Gia môn bất hạnh, không có thuốc nào cứu được!" Thương Đông Nho nắm tay hung hăng mắng, bước nhanh vào cửa Linh Xu Viện, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Tề Tương Nương mỉm cười không nói gì.


"Các ngươi đều lui ra đi, ta muốn cùng phu quân ở riêng một chút." Tề Tương Nương cho lui bọn nha hoàn, nàng cười khẽ tiến lên đón, một tay khoác tay Thương Đông Nho, một tay xoa xoa ngực Thương Đông Nho, "Phu quân cần phải chú ý thân mình, nếu bị chọc tức, vậy thì không tốt."


Thương Đông Nho tức giận nói: "Ta hận không thể lập tức đem huynh muội Đỗ gia kia trục xuất Linh Xu Viện đi!"


"Phu quân nếu thực làm như vậy, đây không phải là cho Đỗ gia lý do rời Bá Lăng sao?" Tề Tương Nương khuyên một câu, "Nếu Đỗ gia lặng yên rời Bá Lăng, ngươi ta còn có lợi thế gì ép Thanh Đại vào cung a?"


Thương Đông Nho nhẫn nhịn tức giận, "Đó là lý do ta nhịn bọn họ thêm mấy ngày."


Tề Tương Nương gật đầu nói: "Phu quân rộng lượng, nhẫn là phải nhẫn, nhưng chúng ta cũng không thể bị động."


"Ý ngươi là?" Thương Đông Nho hỏi.


Tề Tương Nương cười nói: "Hôm qua ta hỏi ra cách cứu trị bệ hạ, chỉ sợ cần phu quân đi thỉnh Hứa lão gia Lâm Hoài."


"Nhạc phụ đại nhân?"


"Không sai, trên đời này mười tám thức ngân châm, ngoại trừ Thanh Đại, cũng chỉ còn Hứa lão gia."


"Được, chỉ cần có thể trị bệnh cho bệ hạ, địa vị quốc trượng của ta liền củng cố!"


"Đúng vậy, mấy ngày này, Tề gia chúng ta sẽ hết sức giúp bệ hạ kéo dài mệnh."


Thương Đông Nho cười khẽ cầm tay Tề Tương Nương, "Cưới được thê tử như ngươi, thật sự là phúc của phu quân ta cầu a."


Tề Tương Nương nhắc nhở nói: "Lâm Hoài cách Bá Lăng khá xa, việc này hành động càng nhanh càng tốt."


Thương Đông Nho gật gật đầu nói: "Không sai, ta sẽ phái người khoái mã đi đón nhạc phụ đại nhân tới Bá Lăng."


"Thiếp thân sẽ chờ tin tức tốt của phu quân." Tề Tương Nương cười nói xong, tựa vào ôm ấp Thương Đông Nho, đáy mắt thoáng hiện một tia ánh mắt chán ghét.


Cùng lúc đó, chuông cũng đã vang lên ba lần, bên trong học đường đã có lanh lảnh tiếng đọc sách.


Thương Thanh Đại nắm tay Đỗ Nhược chậm rãi đi giữa hàng lang gấp khúc ở Linh Xu Viện, cũng không vội để Đỗ Nhược tiến vào thư đường nghe giảng bài.


"A Nhược, ta cảm thấy thái độ hôm nay của phụ thân không tầm thường, mọi chuyện ngươi nên cẩn thận một chút." Thương Thanh Đại dặn một câu.


Đỗ Nhược gật đầu nói: "Ân, ta sẽ cẩn thận."


"Ngươi vừa rồi muốn tặng ta cái gì?" Thương Thanh Đại cong mi khẽ cười, đột nhiên dừng cước bộ, nhìn về phía nàng.


Đỗ Nhược hiểu ý cười, "Ta muốn đổi địa điểm tặng ngươi."


"Đi nơi nào?"


"Đi theo ta."


Lần này đổi lại là Đỗ Nhược nắm tay nàng, đi qua hành lang gấp khúc, hướng đến mộ viện sâu bên trong tòa mộ phần.


Đã hơn một năm, nơi này không người quét tước, cỏ dại mọc lan tràn, mạng nhện khắp nơi, cực kỳ giống mộ hoang dã ngoại.


Thương Thanh Đại nhìn thấy mọi thứ ở trong mắt, đau lòng vô cùng, nàng đẩy ra mạng nhện trái phải, hốc mắt không khỏi đỏ lên, "Lạnh nhạt! Vô tình! Mẫu thân, là con trở về đã muộn."


"Phu tử, cẩn thận bị cỏ dại cắt trúng tay." Đỗ Nhược một mặt giúp đỡ Thương Thanh Đại phủi mạng nhện, một mặt dặn Thương Thanh Đại cẩn thận chút.


"Tê..."


"Phu tử!"


Nghe thấy phu tử rút tay về kêu đau một tiếng, Đỗ Nhược vội vàng cầm tay nàng, kiểm tra mép tay của nàng bị cỏ dại cứa.


"Hắn như thế nào có thể đối với mẫu thân như vậy?" Mép tay bị đau sao có thể so với cơn đau trong lòng, Thương Thanh Đại buồn bã nhìn về phía tòa cô phần đầy cỏ dại kia, "Mẫu thân, con đã trở lại, đừng sợ, con sẽ giúp ngươi phủi mạng nhện, tẩy rửa sạch sẽ chỗ này."


"Ta làm là được rồi." Đỗ Nhược đau lòng lắc lắc đầu, lấy ra khăn tay giúp Thương Thanh Đại buộc miêng vết thương, nghiêm mặt nói, "Ta không cho phép ngươi lại bị thương!"


"A Nhược..." Hai mắt Thương Thanh Đại đẫm lệ nhìn Đỗ Nhược.


Đỗ Nhược đau lòng nâng hai má của nàng, "Phu tử không khóc, cỏ dại, mạng nhện để ta đến rửa sạch." Nói xong, nàng thả gương mặt phu tử ra, xoay người đem mạng nhện phủi ra. Nàng lại đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, lập tức đi qua một cây đại thụ trong viện, bẻ một nhánh cây, dùng nhánh cây quét ngang trái phải, tơ nhện liền được quét đi nhanh hơn rất nhiều.


Nhưng mà, chung quy không có lưỡi đao, cỏ dại chỉ có thể đạp lên ép xuống, sửa sang lại nửa canh giờ, cuối cùng cũng sạch hơn được một chút.


Đỗ Nhược cầm nhánh cây đặt một bên, cảm thấy có chút mệt mỏi, nàng nâng tay lau một tầng mồ hôi trên trán, cười khẽ nói với Thương Thanh Đại, "Phu tử, ngươi xem, có phải sạch hơn hay không?"


Vành mắt Thương Thanh Đại hồng hồng, đi tới, nắm lấy tay áo giúp Đỗ Nhược lau mồ hôi, "A Nhược, cảm ơn ngươi."


"Chúng ta không cần phải nói cảm ơn." Đỗ Nhược lắc lắc đầu, nắm tay Thương Thanh Đại đi tới trước mộ Hứa Nhược Mai, nàng thành kính quỳ xuống, nghiêm túc nói: "Hôm nay có mẫu thân làm chứng, vòng tay bạc này làm vật ước hẹn, Đỗ Nhược ta cam đoan, đối đãi tốt với phu tử cả đời." Nói xong, nàng lấy ra túi gấm đỏ từ trong lòng, ngưng mắt nhìn về phu tử, mỉm cười, "Phu tử, ngươi có bằng lòng hứa với ta một đời không rời không?"


Thương Thanh Đại quỳ gối bên người Đỗ Nhược, mỉm cười với mộ bia mẫu thân, "Mẫu thân, ngươi nói, ta gả cho A Nhược được không?"


Gió lạnh từ từ thổi qua.


Thương Thanh Đại hiểu ý cười, nhìn Đỗ Nhược, "A Nhược, ngươi xem, thiên địa vẫn chưa biến sắc, mẫu thân nhất định là đáp ứng rồi."


Đỗ Nhược gật đầu cười khẽ, đem vòng tay bạc khắc hoa văn Đỗ Nhược lấy ra, "Phu tử, ta không phải là người đại phú đại quý, tặng ngươi không nổi vòng vàng. Nhưng đây là vòng bạc lúc chúng ta ở Lâm Hoài hành nghề y, một văn tiền một văn tiền chẩn bệnh, châm kim tích lũy mua, mặt trên cũng không phải long phượng, mà là hoa Đỗ Nhược."


Thương Thanh Đại rưng rưng cười khẽ, "Vậy còn cái kia?" Nàng lấy ra vòng bạc còn lại trong túi gấm, không đợi Đỗ Nhược trả lời, nàng đã nhận ra trên vòng tay khắc cỏ Lam Diệp, thì thào cười nói, "Nguyên lai là Thanh Đại."


Chưa bao giờ nghĩ tới, ngày thường A Nhược đần độn nhưng lại nghĩ ra tín vật đặc biệt như vậy.


Càng không nghĩ tới, A Nhược lại sẽ ở trước mộ mẫu thân, cùng nàng hẹn ước tam sinh.


Phu quân như vậy, còn cầu gì nữa đây?


Thương Thanh Đại cầm lấy vòng bạc kia, đeo vào tay trái Đỗ Nhược.


Đỗ Nhược cũng đeo vòng bạc vào tay phải Thương Thanh Đại, hai người nhìn nhau cười, thâm tình chứa đầy trong mắt.


"Mẫu thân làm chứng, cuộc đời này không phụ."


"Vòng bạc này làm đính ước, đến già cũng không rời."


Sau khi hai người đem vòng bạc đeo vào cổ tay đối phương, cầm tay đưa tình cùng nguyện, chỉ cảm thấy trong thiên hạ đẹp nhất là lúc này, bất quá một cái chớp mắt này, trong thiên hạ thường nói, bất quá một câu --


Cuộc đời này không phụ, đến già không rời.


Hai người đều đỏ hốc mắt, nước mắt nén ở đáy mắt.


Nguyên lai, vui mừng tới cực hạn, cũng sẽ lệ nóng doanh tròng.


"Nương tử." Đỗ Nhược nhu tình hàng vạn hàng nghìn gọi một câu.


Thương Thanh Đại đỏ mặt, mỉm cười, "Phu quân, A Nhược."


"Nếu gọi ta phu quân, vậy thì phải nghe lời phu quân nói." Đỗ Nhược đột nhiên ho nhẹ, còn nghiêm túc mở miệng.


Thương Thanh Đại ngạc nhiên cười, nghiêng đầu nói, "Vậy cũng phải xem là lời hay hay nói bậy?"


Đỗ Nhược ôn nhu nói: "Ta mang ngươi đi tẩy trừ miệng vết thương, sau đó lấy thuốc bôi một chút, ngươi xem, khăn đều thấm đỏ." Đỗ Nhược đau lòng vô cùng dắt tay nàng đứng lên, hôn một ngụm chỗ bị thương, "Nghe lời, được không?"


"Vâng, tuân mệnh, phu quân." Trái tim Thương Thanh Đại ấm vô cùng, tiến đến bên tai Đỗ Nhược, thấp giọng nói một câu, "Chỉ hôn một chút cũng không đủ, vẫn còn đau."


Đỗ Nhược kinh ngạc cười, nhưng không có tỏ vẻ gì thêm.


Thương Thanh Đại liếc nàng một cái, sẳng giọng: "Thủy Tô thực cũng không nói gì sai, ngươi thật sự là ngốc..." Bất giác Đỗ Nhược ôm vòng eo nàng, Thương Thanh Đại còn chưa kịp phản ứng, môi Đỗ Nhược đã hung hăng hôn lên cánh môi nàng.


Dưới chân Thương Thanh Đại lảo đảo một cái, hai người song song té ngã vào giữa bụi cỏ dại.


Đỗ Nhược rất sợ sơ suất tổn thương phu tử, bởi vậy trước khi rơi xuống đất, đã đem thân mình ngã xuống trước để đỡ cho phu tử.


Cây trâm giữ búi tóc phu tử bị lung lay mà rớt vào bên trong cỏ dại, tóc đen rói tung xõa ra, lúc này gió nhẹ thổi đến, vài sợi tóc dính lại trên cánh môi ướt át, tăng thêm mấy phần hương vị xinh đẹp.


Tiếng tim đập loạn, hai người cảm thấy được thân mình mãnh liệt bị thiêu đốt.


Đỗ Nhược không tự kìm hãm được, tham lam hôn cánh môi phu tử, chiếc lưỡi đinh hương thỉnh thoảng quấn lấy đầu lưỡi phu tử.


"A Nhược..." Thương Thanh Đại đột nhiên đè lại hai vai Đỗ Nhược, hai gò má hồng hồng, hô hấp có chút dồn dập, "Chúng ta... Chúng ta... Trở về phòng."


"Được." Đỗ Nhược xấu hổ cười, gật gật đầu.


Hôm nay xem như kết thúc buổi lễ, như vậy, sau khi kết thúc lễ phu thê, đó là động phòng.


Đây là đêm xuân nghìn vàng khó có được, há có thể nào bỏ qua?


Này xem như Thương Thanh Đại làm phu tử từ trước đến nay nói lời kinh thế nhất, cũng là Đỗ Nhược làm đệ tử tới nay dám tổn hại nhân luân nhất.


May mà, lúc thư đường bắt đầu giảng bài, nhóm nha hoàn, sai vặt đa số đều ở phía trước đình, cho nên hai người một đường thật cẩn thận chạy vào hậu viện, cũng không gặp ai.


Thương Thanh Đại mở cửa phòng ra, lại vội vàng cài cửa lại.


Đỗ Nhược bị áp sát dính vào ở trên cửa, Thương Thanh Đại ôm lấy sau gáy nàng, không để cho Đỗ Nhược có cơ hội nói chuyện, thật sâu hôn nàng.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật, lễ định nhất định là phải tặng ra ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.