Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 118



Mẹ nó !

Này cũng thật đòi mạng !

Lang độc thảo đâu ? đèn pin cường quang có thể giật điện đâu ? còn có đao dã chiến hoặc Nga Mi kiếm bị Tamu phá tem đâu ?

Ta ngoạn…… Quay đầu mới phát hiện chúng đặt hết ở bên cạnh……

Cho nên nói, tính cách quá đại khái thật sự không được a…… sẽ mất mạng như chơi.

Trong sách nói gặp được sói hoang nên phản ứng như thế nào? Tôn Chí Tân hi lý hồ đồ cố nhớ lại, nhưng bị dọa sợ một đoàn tương hồ trong đầu chỉ nhớ rõ hình như là trăm ngàn lần đừng đưa lưng về phía sói hoang, những cái khác không nhớ rõ.

Khác với Tôn Chí Tân bị hãi thành cọc gỗ, Tôn Tiểu Lỗ có vẻ thực vui mừng, tung tăng hướng về con sói lớn mà đi. Tôn Chí Tân chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, tiểu hỗn cầu vong ân phụ nghĩa, có mẹ ruột liền quên bà vú. Ghê tởm hơn là nó còn ngậm chén nhỏ của mình, dùng canh thịt bên trong đi hiếu kính trưởng bối.

Ừ, điểm ấy coi như nó thật tinh mắt, biết tay nghề của mình tuyệt hảo, làm thức ăn là thứ tốt. Lấy thức ăn mình làm đi hiến vật quý, có tính là nó có thưởng thức không?

Ạch…… Lạc đề, chủ yếu là bị dọa , đầu óc không chịu rảnh rỗi khủng hoảng, thiên mã hành không nghĩ linh ta linh tinh.

Lại nói, chỉ bằng ân tình mình nuôi vật nhỏ này vài ngày, còn có vài ngày thời gian thành lập cách mạng hữu nghị hơn người, nó có chịu nói tốt với người nhà, nói nó đừng đem mình làm thức ăn hay không? nhìn hình thể của nó, có thể nhìn ra, Tôn Chí Tân liền cảm thấy kết quả mình đấu cùng nó sẽ không hay ho.

Nãi nãi ! kia là sói sao ? nhìn thế nào cũng to như một đầu trâu?

Tôn Tiểu Lỗ đảo mắt liền chạy đến chân con sói lớn kia, còn thân thiết đảo quanh nó, vờ tấn công nó, vây quanh nó vừa liếm vừa cắn, hiển nhiên vô cùng thân thiết.

Tôn Chí Tân đã có thể khẳng định, đầu sói lớn này nhất định là thân nhân gần nhất của Tôn Tiểu Lỗ, Tôn Tiểu Lỗ đối đãi nó khác đối với mình, hai đầu sói một lớn một nhỏ vô cùng âu yếm.

Tôn Tiểu Lỗ đang thành thật không khách khí cắn yêu cái đuôi rủ xuống của, con sói kia hướng đuôi lên trên, không cho Tôn Tiểu Lỗ cắn được, động tác toàn bộ tựa như đang chơi trò cah con thân thiết gì đó. Ngay sau đó con sói lớn kia gục đầu xuống, hơi nghiêng đầu đánh giá Tôn Tiểu Lỗ. Sau đó nó đưa mũi ở trên người Tôn Tiểu Lỗ cẩn thận ngửi, tựa hồ là từ trên người nó ngửi được mùi vị của Tôn Chí Tân , không hài lòng đánh cái hắt xì.

Trong lòng Tôn Chí Tân lại đánh cái đột, bi thôi nghĩ con sói này thật mẫn cảm, một chút mùi nó cũng ngửi được.

Sau đó nó ngẩng đầu, cách khoảng trăm thước nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân một lòng bất ổn , không chút nghi ngờ nó trong khoảnh khắc sẽ xé mình thành mảnh nhỏ. Nãi nãi, xem hình thể tràn ngập lực lượng của nó kia, làm chuyện này thật rất dễ.

Nhưng trên thực tế nó cũng không vồ lại, chỉ lẳng lặng đứng, sau đó giống như đứng mệt, lại ngồi xuống. Như vậy làm cho nó có vẻ càng thêm cao lớn , ẩn ẩn toàn thân cao thấp còn bao phủ một tầng hơi thở vương giả.

Không phải chứ…… mình lại đen như vậy, gặp được Lang Vương mạnh nhất? nói cách khác, nếu nó lười nói chuyện , chỉ cần hú một cái, toàn bộ khe núi sẽ lập tức đứng đầy cả bầy sói……

Thật là không có bi thảm nhất, chỉ có càng bi thảm hơn!

Tôn Chí Tân đương nhiên là không chịu thúc thủ bị cắn xé , sau khi thân thể cứng ngắc qua đi hắn bắt đầu di động từng bước nhỏ, từng chút từng chút hướng về vũ khí và chỗ ẩn nấp mình bố trí tốt. Giờ hắn chỉ hy vọng hai điều, một là chỉ số thông minh của con sói kia không cao như mình tưởng, một điều khác là xuất phát từ nguyên tắc lấy vật khắc vật, lang độc thảo gặp mạnh càng cường, tác dụng hạn chế đối với Lang Vương so với bất luận con sói bình thường đều lớn hơn.

Nhận thấy Tôn Chí Tân di động, con sói kia quay đầu, tỉnh táo trừng Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân cứng đờ, nhanh chóng ở trong lòng phủ định suy đoán thứ nhất của mình — có lẽ chỉ số thông minh của cũng không có cao như vậy, nhưng tính cảnh giác của chúng nó thật sự rất cao……

đứng lại tại chỗ, Tôn Chí Tân không biết làm thế nào thật sự cố gắng hướng sói lớn lộ ra một nụ cười hiền lành. Không biết nụ cười của loài người có thể mang đến hiệu quả trước sau như một hay không: Truyền lại lý niệm hòa bình. Dù sao Tôn Chí Tân nở nụ cười, còn cười đến cực kỳ khó coi.

Đó là, tại cái hoàn cảnh này còn có thể cười sáng lạn như ánh mặt trời, người nọ tuyệt đối không phải người, là yêu ! yêu quái !

Vừa mới cười, Tôn Chí Tân liền đột nhiên phát hiện cách gần trăm mét khoảng cách, hắn thấy được mỉa mai trong mắt con sói kia.

Đúng, không sai, chính là mỉa mai. Hắn trăm phần trăm không nhìn lầm, con sói kia đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.

Ta dựa vào !

ánh mắt kia quá nhân tính hóa , Tôn Chí Tân không chút nghi ngờ mình không có nhìn lầm !

Đây là mắt sói? hay là con sói này đã tu luyện thành yêu sói ?

Tôn Chí Tân theo bản năng nhu nhu mắt, lại thấy ánh mắt có thể đạt được chỗ, con sói lớn kia cúi đầu đến liếm liếm lông Tôn Tiểu Lỗ, sau đó dùng cái mũi củng củng Tôn Tiểu Lỗ, bắt nó hướng về phía hắn. Tiếp đó quay mông lớn kiện mỹ lại, thế đi mất rồi !

Nó thật sự quay đầu bước đi, không có vồ lại đây. Trên đường có chút không nỡ nhìn hai mắt Tôn Tiểu Lỗ, một lớn một nhỏ hai đầu sói như là đang im lặng trao đổi.

Trao đổi xong, nó giống như im lặng hạ lệnh cho Tôn Tiểu Lỗ, rời đi nhanh hơn, động tác từ đi bộ biến thành chạy chậm, cuối cùng thành phóng đi, tốc độ kia quả thực là như tên bay ! Tôn Chí Tân nhìn da đầu run lên, hắn đoán thật không sai, nếu nó muốn đánh về phía mình, khoảng cách trăm thước căn bản là giây lát liền tới !

Nhưng nó vì sao không đánh về phía mình ? còn để Tôn Tiểu Lỗ lại ?

Tôn Tiểu Lỗ đứng tại chỗ sói lớn rời đi xoay quanh, biểu tình cũng không có vẻ quá thương cảm hoặc hiện ra cảm xúc phản đối gì khác, nửa điểm cũng không giống trẻ nhỏ giận dỗi bị vứt bỏ. Nó úp sấp cúi đầu ở trong bụi cỏ tìm kiếm nửa ngày, như là tìm cái gì, bắt đầu vui vẻ gầm rú. Tiếp đó từ trong bụi cỏ tha ra một con linh dương giống ngày hôm qua ra, cố hết sức muốn tha nó về hướng Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân đờ đẫn nhìn hết thảy, đến khi Tôn Tiểu Lỗ dùng hết khí lực uống sữa đem linh dương còn lớn hơn nó vài lần tha đến dưới chân Tôn Chí Tân, bắt đầu liếm ngón chân Tôn Chí Tân cũng lộ ra ánh mắt hưng phấn như hy vọng được tưởng thưởng, Tôn Chí Tân mới chết lặng sờ đầu nó vài cái, trong lòng vẫn bị hết thảy chuyện không hợp với lẽ thường phát sinh trước mắt dọa chưa thể hồi thần.

Nó vì sao không có công kích mình ?

Nó lại vì sao để Tôn Tiểu Lỗ lại không mang đi ?

Thời không này thật quỷ dị, ngay sói cũng không bình thường !

Lúc hồi doanh , Tôn Chí Tân cũng chưa dám đem việc này nói cho Naaru và Tiger.

Phải nói như thế nào ? nói mình gặp một con sói lớn, nó nhất thời tâm tình tốt, không cắn mình thành ngàn mảnh ?

Nếu dám nói như vậy , lấy tính bảo hộ của Naaru và Tiger, về sau hắn còn có thể bước ra doanh địa nửa bước ?

Mới là lạ !

Cho nên Tôn Chí Tân gì cũng chưa nói, yên lặng hầu hạ tốt mấy vị đàn ông lớn nhỏ trong nhà, đồng thời trong lòng còn hạ một quyết định: Ngày mai là ngày cuối cùng, hắn sẽ kiên trì nguyên tắc thủ đủ bảy ngày của mình. Nếu người nhà Tôn Tiểu Lỗ trong bảy ngày này đã hiện thân mà cũng không mang nó đi, như vậy hắn sẽ chân chính lưu Tôn Tiểu Lỗ lại.

Đổi là người khác gặp được con sói kia lớn đáng sợ, còn bị sợ tới mức hồn rời khỏi xác , tuyệt đối sẽ không lại đi mạo hiểm. Nhưng Tôn Chí Tân chính là có kiên trì cổ quái của chính mình, tựa như sau khi hắn phát hiện mình cũng thích Tiger, lựa chọn thành thực nói với Naaru, mà không giấu diếm, dù trong lòng biết sẽ chọc giận Naaru, chấp nhận mình phát sinh chuyện không hay ho, hắn vẫn làm như vậy . Lần này cũng vậy, Tôn Chí Tân có đôi khi chính là có kiên trì khiến người ta vừa yêu lại vừa hận này. Hắn cảm thấy, hắn nhất định phải khẳng định đối phương nguyện ý đem Tôn Tiểu Lỗ giao cho mình nuôi, hắn mới yên tâm mang Tôn Tiểu đi Lỗ, tránh mang đến trả thù của bầy sói nguy hiểm cho tộc nhân. Cho nên Tôn Chí Tân lựa chọn tình nguyện đi mạo hiểm,

Người như vậy thực ngốc sao ? có lẽ đúng, nhưng Tôn Chí Tân bởi vậy sống được đúng lý hợp tình, sống lưng dựng thẳng! là người, phải có chút kiên trì.

Huống chi Tôn Chí Tân thần kinh cực thô, nhưng cũng không phải thật sự ngốc không điểm cuối. Kỳ thật từ biểu hiện hôm nay của con sói lớn kia, Tôn Chí Tân đã mơ mơ hồ hồ đoán được một chút , chẳng qua hắn không thể tin được mà thôi. Đợi sự tình đi qua, Tôn Chí Tân cẩn thận cân nhắc một chút chi tiết, càng ngày càng cảm thấy con sói lớn kia có vẻ phi thường nhân tính hóa, nó biểu hiện ra trí lực cao bất khả tư nghị, giống loài người như đúc !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.