Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 145



Trình tự đương nhiên là bắt đầu từ Buku. Tiểu hắc khuyển là tiểu oa nhi thứ nhất trong tộc mặc quần áo vải, luôn nơi nơi lấy bộ đồ mới đi khoe khoang, bộ dáng đáng yêu chi cực. Auge thứ hai, Tôn Chí Tân may cho hắn quần áo có mũ, khiến đám bạn hắn hâm mộ muốn chết. Naaru và Tiger, còn có bản thân Tôn Chí Tân, một thân quần áo bằng vải. Tôn Chí Tân không thấy được bộ dáng chính mình mặc quần áo, lại thấy sau khi Naaru và Tiger mặc vào quần áo tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, trong lòng cũng là cực mĩ .

sau khi may xong quần áo cho cả nhà lớn nhỏ, Tôn Chí Tân bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị thức cụ một lần nữa tra xét hang động. Trọng điểm đầu tiên của hắn là khe rãnh sâu không thấy đáy kia, vẫn cảm thấy nó thần bí chưa trắc, làm hắn thấy hứng thú thật lớn. Cũng may lần này thám hiểm không gấp, lại bởi vì khó khăn khá lớn, Tôn Chí Tân lấy tốc độ không vội không hỏa bắt tay vào công việc chuẩn bị.

Dây thừng rắn chắc là phải có, còn phải đủ dài, Tôn Chí Tân liền dùng da thú cùng cây đay kết hợp tết thành dây thừng. Năng lượng đèn pin hữu hạn, đuốc cũng là phải có, Tôn Chí Tân liền đợi ngày sáng sủa tộc nhân xuất động hái cành cây về, thấm dầu trơn chế đuốc. Còn có rất nhiều thứ lộn xộn khác, đều cần chậm rãi chuẩn bị. Một tháng thời gian trôi qua những thứ Tôn Chí Tân chuẩn bị mới có chút bộ dáng.

Kế hoạch hoàn thiện, vừa muốn xuất phát, một buổi sáng Buku đột nhiên khóc sướt mướt tìm đến Tôn Chí Tân, nói là Tôn Tiểu Lỗ không thấy .

Tôn Tiểu Lỗ không thấy?

Tôn Chí Tân ngây cả người, căn bản không nghĩ nhiều, an ủi Buku vài câu nên làm gì thì làm đó.

Cũng không cần lo, Tôn Tiểu Lỗ là động vật, tính tình hoang dã không nói, còn thật sự không an phận. Muốn cho nó im lặng không giương oai chung quanh, có thể sao? ngươi nói nó có khả năng đi lạc, động vật họ khuyển như nó, có bản tính dã thú, nếu đi lạc quả thực là thiên đại chê cười. Vật nuôi ở hiện đại bị con người nuôi đến phát ngốc bị lạc đường còn có khả năng, nhưng Tôn Tiểu Lỗ như vậy sói hoang nguyên sinh sẽ đi lạc chắc…… vớ vẩn tựa như cá ở trong nước bị chết đuối, không có khả năng!

Nó trăm phần trăm sẽ không đi lạc, không chừng không phải ở nơi nào đó lười nhác hoặc là buồn chán tự mình đi thám hiểm, Buku tiểu gia hỏa kia chỉ lo lắng không đâu.

Zimmer nhà mình mười phần chắc chắn nói, Buku chịu tin, lau cái mũi yên lòng tìm bạn nhỏ tiếp tục chơi đùa.

Nhưng là kế tiếp giữa trưa không thấy Tôn Tiểu Lỗ trở về ăn cơm trưa, đợi đến tối vẫn không thấy bóng dáng nó, không chỉ có là Buku gấp đến độ trưng ra khuôn mặt mếu máo cho Tôn Chí Tân xem, bản thân trong lòng Tôn Chí Tân cũng bắt đầu ẩn ẩn sốt ruột.

Hai bữa cơm cũng không có trở về ăn, quả thật có chút không thích hợp. Tôn Tiểu Lỗ tính tình rất dã, nhưng vật nhỏ kia thật sự tỉnh táo thông minh, khả năng phát sinh ngoài ý muốn rất thấp. Hơn nữa mọi người cùng nó sinh hoạt một thời gian, nó đã có thể dung nhập sinh hoạt của bộ tộc, biểu hiện ra tính dính người của loài chó, hai bữa cơm không trở lại ăn, tối không về ngủ thì rất là dị thường.

Vẫn không tin Tôn Tiểu Lỗ lạc đường, bởi vì nó là một con sói con, loài sói không chỉ giỏi tìm đường, càng biết đi tiểu trên đường làm dấu hiệu, vạn vạn sẽ không đi lạc. Trừ phi…… Vật kia nhỏ thật sự thái dã, phát sinh chuyện ngoài ý muốn bị đá lở rơi vào người hoặc là chuyện không may khác không có cách nào trở về. Vừa nghĩ như vậy, Tôn Chí Tân chân chính bắt đầu sốt ruột, trong lòng thật sự không yên lòng Tôn Tiểu Lỗ đi lạc, bận rộn đem Buku đến cẩn thận hỏi lúc ấy là chuyện gì xảy ra.

Buku vẻ mặt cầu xin nói:“Ta cùng Caban thúc thúc đi mạo hiểm……”

“Cái gì?!” Tôn Chí Tân kinh hãi:“Caban mang bọn ngươi đi thám hiểm trong động?”

“Phải.” Buku gật đầu nói:“Hắn nói trong động chơi vui, liền mang bọn ta đi vào trong động chơi.”

“Đáng chết!” Tôn Chí Tân quát:“Đi gọi Caban! Đồ vô pháp vô thiên! trong động nguy hiểm có thể nơi nơi đùa giỡn? lá gan người này cũng thật lớn, ta muốn xử lý hắn!”

Buku vội hỏi:“Không thể trách Caban thúc thúc. Là ta dẫn bạn ở trong động đùa giỡn, Caban thúc thúc thấy sợ chúng ta phát sinh nguy hiểm mới dẫn chúng ta đi .”

Tôn Chí Tân nghe xong trong đầu yên tâm một chút, hắn chỉ sợ Caban sợ thiên hạ bất loạn gây ra tai họa. Nghĩ nghĩ, vẫn để Buku đi gọi Caban tới.

Caban một lát sau liền cùng Alfa đi vào trong lều Tôn Chí Tân, sợ hãi nói:“Tôn Chí Tân, này cũng không phải lỗi của ta, là bọn tiểu quỷ kia nơi nơi quấy rối, ta sợ bọn nó gây ra chuyện ngoài ý muốn, mới cùng Alfa đi cùng bọn nó. Lần này thật sự không phải ta gây họa, không tin ngươi hỏi Alfa.”

Alfa ở một bên gật đầu:“Là thật .”

khác với Caban, Alfa làm việc cẩn thận, cho nên mới có thể cùng hắn trở thành quan hệ bù trừ. Nghe Alfa nói như vậy, Tôn Chí Tân tin, hỏi:“Là chuyện gì xảy ra?”

Alfa nói:“Trước đó ngươi luôn nói muốn thăm dò hang động, sẽ gọi những người quen thuộc trong động cùng đi, trong đó liền bao gồm ta và Caban. Ta và Caban có vẻ nhàn, đã nghĩ trước hết tra xét một chút tình huống ở phạm vi nhỏ, cho nên mỗi ngày đều lấy trung tâm, chậm rãi mở rộng phạm vi tìm tòi. Ta và Caban đều cảm thấy, trước đem tình huống chung quanh làm rõ ràng, đến lúc đó không những giảm được lực lượng tra xét, còn có thể càng hiểu biết tình huống chung quanh, tìm ra chỗ nguy hiểm, cảnh cáo tộc nhân đừng tới gần.”

ý tưởng hai người phi thường tốt, thực nhiệt tâm, đối với bộ tộc của mình cũng thực hết sức. Tôn Chí Tân sắc mặt dịu xuống, nói:“Tôn Tiểu Lỗ không thấy làm cho ta có chút vội vàng xao động, ngươi đừng để ý.”

“Sẽ không.” Alfa nói:“ tiểu tử nhu thuận thông minh kia không thấy, trong lòng ta cũng gấp.”

Thấy Tôn Chí Tân không có ý trách tội, lá gan Caban lớn chút, xen mồm nói:“Đám tiểu quỷ kia vài ngày trước kia tự mình nơi nơi thám hiểm, may mà không phát sinh nguy hiểm bị ta bắt gặp. Ta nghĩ đám tiểu quỷ này khuyên không được, nghiêm khắc quản giáo chúng còn không bằng dẫn theo đi chơi một vòng chỗ an toàn.” Ánh mắt cẩn thận nhìn nhìn Tôn Chí Tân, lại nhìn Alfa, nói tiếp:“Ta là thợ săn xuất ngũ, coi như tỉnh táo, lại có năng lực báo động trước của Alfa, chúng ta mang theo bọn nó, nguy hiểm sẽ ít đi rất nhiều. Hắc hắc…… Chính ngươi cũng từng là trẻ con, khẳng định biết người lớn càng không cho trong lòng càng tò mò muốn đi, đúng không? đừng nói là đám Buku này, chính là đám thanh niên Auge kia đã ở hưng trí bừng bừng thảo luận chuyện đi thám hiểm. Nếu gần đây không phải trong động chuyện cần bọn họ hỗ trợ rất nhiều, chỉ sợ đã sớm xuất phát.”

Tôn Chí Tân nghe được vừa tức giận vừa buồn cười, cố tình Caban lại nói đúng, chính hắn hiếu kì đối với hang động này thật sự lớn, còn có thể chỉ trích người khác đối với hang động thần bí mà lại kì lệ này cảm thấy hứng thú? đặc biệt trẻ con cùng thanh thiếu niên, lòng hiếu kỳ nặng, tính thích mạo hiểm, đối với các loại sự vật không biết đều tràn ngập cực độ tò mò. Một hệ thống hang động như thế ở nơi này, mọi người còn ở lại bên trong sinh hoạt, muốn bọn họ an phận không sinh ra hứng thú — không có khả năng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.