Xuyên Giang mắt nhắm hờ, lạnh lùng nói:
- Vậy hoàng hậu Phá Vân đây là thực sự đến để ôn chuyện xưa, hay là còn có mục đích khác? Thứ cho ta nói thẳng, nếu là ôn chuyện năm xưa thì ta không có gì để nói với ngài cả, mong ngài hồi cung.
Đôi đồng tử khẽ chớp, Khánh Mai cười:
- Quả thực không dám giấu ngài, ta thấy ngài cô đơn đã lâu, nên muốn kiếm cho ngài 1 đạo lữ để cùng ngài đi đến hết quãng đường.
Xuyên Giang nàng có chút nhíu mày:
- Đạo lữ? Ly mỗ là người tu tiên, cần gì mớ rắc rối đó?
- Nhưng hiện tại Xuyên Giang tông chủ đây đâu thể phi thăng thành thần? - Ả hỏi vặn lại.
Lưu Phong ở gần đó, đôi đồng tử biểu thị vô cùng bình thản.
Trong nguyên tác, nữ chính của cô vì nam chính là không thể phi thăng thành thần kia mà, hơ hơ…
- Việc đấy đâu liên quan gì đến chuyện đạo lữ đằng đó?
Cảm thấy cơ hội diễn giải của mình đã đến, Khánh Mai nói liên tục:
- Chính vì thế, ta đã sắp xếp nhiều lựa chọn cho ngài.
- Nói đoạn, ả phất tay, ra lệnh cho người đằng sau mang lên 1 xấp giấy cho Xuyên Giang - Phùng Chu tông chủ thử nhìn qua xem, tất cả đều từ Kim Đan sơ kỳ trở lên, không lo bị lão hóa, lại còn có dung mạo anh tuấn, ắt hẳn hợp khẩu vị của ngài nga.
Nhìn qua cái mớ giấy tờ ấy, những ứng cử viên mà Khánh Mai hoàng hậu đề xuất gần như ở hết trong hoàng cung, không thì lại thuộc dòng dõi quý tộc của Phá Vân quốc…
Minh Thành phái hiện tại đã như rắn mất đầu, tông chủ mới thì không chịu làm thuộc hạ cho ả nữa, giờ tìm thêm 1 thế lực khác để củng cố uy quyền cũng không phải ngoại lệ a—
Nàng ta nhìn xấp giấy đấy, khuôn mặt bình thản tụ linh lực đốt hết sạch!
Hành động này của Xuyên Giang tông chủ khiến cho toàn bộ những người có mặt tại chính điện lúc này phải đứng hình.
Khánh Mai cũng bất ngờ không kém, lắp bắp nói:
- Xuyên Giang tông chủ đây là…?
- Thực thứ lỗi.
- Nàng ta cầm chén trà lên - Ta đã qua những mấy trăm tuổi, cần gì cái đám vắt mũi chưa sạch kia?
Khánh Mai đã đạt đến giới hạn của sự nhẫn nhịn, lập tức đập bàn đứng lên.
- Ngươi đây là coi thường Phá Vân quốc?
Xuyên Giang bây giờ mới chịu liếc mắt về phía ả, lạnh lùng đáp:
- Ta chỉ coi trọng duy nhất 1 người ở nơi đấy, còn lũ các ngươi là cái quái gì mà khiến ta phải để mắt vào tròng?
- Ngươi…! - Dứt lời, Khánh Mai quay sang đám người phía sau, hậm hực nói - Các ngươi đứng đấy làm gì, đi!
Đám người đi theo ả ở phía sau từ nãy đến giờ, nháo nhào đi ra cửa chính điện.
Nhóm mấy người Lưu Phong kia nhìn nhau, rồi lại đồng thanh nói vọng ra:
- Cung tiễn hoàng hậu.
1 nén hương sau, mọi thứ đều trở về dáng im lìm vốn có.
Xuyên Giang nàng đứng dậy, liếc mắt nhìn Dương An rồi đi ra cửa:
- Dương An, ta cần làm rõ vài việc với ngươi, cấm nói năng hàm hồ!
- A… Đệ tử tuân lệnh nga! - Dương An sư đệ chắp tay nhận lệnh, rồi nhanh chóng đi theo nàng ta.
Còn lại 3 người ở chính điện, Lưu Phong chắp tay xin cáo từ trước, rồi đi về viện của mình.
Bản thân cô không dám tin vào mẩu giấy mà Dương An sư đệ đã đưa cho cô vào hôm qua.
Nhưng sau khi nghĩ quanh đi quẩn lại, cuối cùng Lưu Phong cũng quyết định đánh liều 1 phen.
—
Tối hôm đấy, Xuyên Giang đang ở trong viện mình đọc sách, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, rồi có 1 giọng nói quen thuộc nói vọng vào:
- Sư tôn, hiện giờ người rảnh không?
- Vào đi, cửa không khóa.
- Nàng ta đặt quyển sách xuống, nói.
Lưu Phong đẩy cửa vào, rồi nhanh chóng lao xuống ghế ngồi, bắt đầu buôn chuyện.
- Sư tôn, tối nay trăng thanh gió mát, ngài làm 1 chén với ta chứ? - Nói đoạn, Lưu Phong lấy mấy vò rượu từ trong túi càn khôn ra.
Xuyên Giang im lặng, không nói câu nào.
Lưu Phong còn đang tự cười bản thân vì sư tôn không thích dùng rượu, đột nhiên nàng ta lên tiếng.
- Được, chỉ tối nay thôi đấy nhé! Lần tới ngươi mà rủ ta làm mấy trò này, đừng trách sao vi sư nhẫn tâm!
Cô gãi má cười hì hì, rồi nhanh chóng rót rượu ra chén.
Quả thực tối nay phong cảnh hữu tình, đúng là nên làm 1 chén rượu rồi ngắm trăng nhìn mây, thế nhưng mục đích của Lưu Phong cô hôm nay lại khác.
Đến tận cuối giờ Hợi, Xuyên Giang đã say tí bỉ, còn Lưu Phong vẫn còn tỉnh táo, vẫn có thể uống thêm vài vò nữa.
Cô mới bắt đầu thử dò hỏi nàng ta:
- Xuyên Giang sư phụ, người uống say quá rồi đấy!
- Có vài chén rượu, làm sao mà khiến ta phải quay cuồng? - Xuyên Giang đôi mắt đã phiếm hồng, vẫn rót thêm rượu ra để uống.
- Thôi sư tôn, đừng uống nữa.
Người đã say lắm rồi! - Lưu Phong giật vò rượu khỏi tay Xuyên Giang.
Nàng ta có chút hụt hẫng, vẫn ngơ ngơ ngồi ở đấy.
- Sư tôn, người là ai?
- Ta là tông chủ phái Phùng Chu, là sư phụ của các ngươi.
- Tuy đã say, nhưng nàng ta vẫn trả lời rành mạch.
- Vậy ta là ai?
- Ngươi là đại đệ tử ngu ngốc của ta!
Nói như thế, hẳn ngài đã say thật rồi nga…
Mà tự nhiên bị sư tôn của mình phán câu “ngu ngốc” kia, khiến Lưu Phong khóc thét trong vô vọng, nhưng không dám biểu lộ ra.
- Được rồi.
- Cô ho đằng hắng mấy cái - Vậy sư tôn thích ai?
Có vẻ câu hỏi này đã khiến nàng ta ngập ngừng, nhưng rất nhanh sau đó Xuyên Giang tông chủ nói:
- Ngươi.
- Hả??? - Lưu Phong bất ngờ, suýt nữa làm rơi vò rượu đang cầm trong tay.
Xuyên Giang tuy đã say, nhưng nàng ta vẫn đập bàn đứng dậy, đôi đồng tử mơ hồ như phủ tầng sương, nghẹn ngào nói:
- Ta thích ngươi, thích đến chết đi sống lại! Được chưa???.