Sư Tôn, Đồ Nhi Không Bao Giờ Sai

Chương 3: Đệ tử gặp chuyện



Liễm Cơ Cơ phe phẩy quạt đứng trên đỉnh núi cao nhìn về Tịnh Thương Hải. Nàng cùng hai Vô Ảnh Sứ khác không dám đến quá gần Tịnh Thương Hải vì sợ bị Tang Hoa phát giác ra yêu khí. Vô Ảnh Sứ bên trái hỏi: “Giờ chúng ta phải làm sao đây? Không ngờ chủ thượng lại chạy đến Tịnh Thương Hải này. Kể cả khi chúng ta huy động toàn bộ binh lính yêu tộc tiến vào cũng chưa chắc cứu được ngài ấy ra.”

“Ngài ấy có lẽ không sao. Dù gì ngài ấy mới tái tạo cơ thể, yêu khí trên người cùng với pháp lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Vả lại, không có mấy người biết được khuôn mặt của ngài ấy. Tịnh Đế quanh năm ẩn cư nơi biển cả xa xôi, theo lý càng không thể biết.”

Vô Ảnh Sứ bên phải vẫn lo ngại: “Nhưng Tịnh Đế là người của thần giới, chỉ cần sơ suất một chút mạng của chủ thượng sẽ không giữ nổi. Chúng ta vẫn nên tìm cách vào đó càng sớm càng tốt.”

Liễm Cơ Cơ gấp quạt, bất mãn hỏi: “Làm sao vào? Ngươi tưởng cái danh xưng Tịnh Đế kia chỉ để trang trí thôi sao? Ngay cả chủ thượng quá cố của chúng ta cũng không dám đắc tội ngài ấy, đừng nói chi mấy thuộc hạ thấp kém như chúng ta. Chờ Mị Nhi nghe ngóng tin tức về rồi nói tiếp.”

Liễm Cơ Cơ vừa dứt lời, đợi một lúc liền có con chim xanh bay tới hóa thành hình dáng thiếu nữ hoạt bát. Nàng nhảy nhót lại chỗ Liễm Cơ Cơ nói: “Cơ tỷ, có tin từ đám binh tôm tướng cua của Bắc Hải truyền ra rằng Tịnh Đế đang thu nhận một con giao long làm đệ tử. Vùng này không phải là nơi giao long sinh sống, mười phần đã chắc chín con giao long đó là chủ thượng.”

Ánh mắt của Liễm Cơ Cơ sáng lên: “Đệ tử sao? Nếu thật vậy thì lần này chủ thượng gặp họa mà được phúc rồi. Ta chưa từng nghe nói Tịnh Đế có hứng thú nhận đệ tử bao giờ.”

Kẻ đang được phúc mà nàng nói tới đã ở trong hình dạng con người được bốn ngày. Mỗi đêm trong bốn ngày ấy y đều mò lên giường Tang Hoa nhưng bị Tang Hoa lạnh lùng đá xuống không cho ngủ chung như trước. Hắc Phong ngáp ngáp, giơ ngón tay thon thả lên để con bướm đang bay quanh đậu xuống. Vài nữ nô đi ngang nhìn thấy cảnh tượng đẹp mắt này đều bị hút hồn, đứng chôn chân xuống đất ngắm nhìn. Một lúc sau, Tang Hoa đi ngang. Hắn nhìn đám nữ nô rồi nhìn Hắc Phong, nhớ lại đêm hôm kia vừa mở mắt ra đã thấy môi mắt Hắc Phong gần kề, cách hắn chỉ chừng một ngón tay thì không thoải mái chút nào. Ấy vậy mà tên đệ tử gan to bằng trời này còn đòi ngủ chung nữa, hắn đương nhiên phải dứt khoát cự tuyệt đến cùng.

Tang Hoa đi đến mái đình chỗ Hắc Phong ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Đám nữ nô thấy hắn thì không dám đứng lười biếng nữa mà rút nhanh đi làm việc. Hắc Phong lật đật đứng lên, gọi: “Sư tôn!”

Tang Hoa im lặng ngó Hắc Phong một lượt từ đầu đến chân. Đệ tử gì mà còn cao hơn cả sư tôn, vạm vỡ hơn cả sư tôn, giọng nói cũng có lực hơn cả sư tôn. Hắn bắt đầu chân chân chính chính suy ngẫm, không biết việc nhận một đệ tử như vậy là đúng hay sai. Tuy nhiên, mũi tên đã lỡ lắp vào cung, hắn chỉ còn biết cách phóng theo mũi tên đến cùng, không còn đường quay lại. Giai đoạn ba bắt đầu, rèn luyện thể lực.

“Theo vi sư, đi chọn một thứ vũ khí mà ngươi thích.”

Tang Hoa dẫn Hắc Phong đến hậu hoa viên. Bắc Hải Long Vương đã đứng chờ sẵn cùng với một dàn binh tôm tướng cua. Mỗi tên cầm một loại vũ khí khác nhau.

Kiếm—vừa quơ vài đường đã cong vòng

Đao—vừa chém vào mặt sàn đã rạn nứt

Bổng—quá ngắn, chạm không tới mục tiêu ở xa

Thương—đủ dài nhưng cầm vướng víu

Song chùy—đeo lưng quá nặng, hình dáng thô kệch

Song giản—có các khía nhìn không thuận mắt

Song phủ—giống hệt tiều phu chặt củi

Hắc Phong đánh giá qua, tất cả đều không hài lòng. Tang Hoa nhìn đến Bắc Hải Long Vương, ánh mắt như thầm nói chỉ giúp một tiểu tử chọn vũ khí mà ông cũng làm không xong. Bắc Hải Long Vương oan uổng nói: “Đây đều là những vũ khí tốt nhất mà long cung của ta có. Chi bằng cho bản vương mạn phép hỏi một câu. Đệ tử của đế quân rốt cuộc là thích loại vũ khí như thế nào, có vậy bản vương cũng dễ dàng tìm hơn.”

“Một thứ vừa dài vừa mềm mại, cầm thuận tay một chút.” Hắc Phong đáp.

“Bản vương đã hiểu. Ngày mai bản vương sẽ đem tới.”

Bắc Hải Long Vương cáo lui. Tang Hoa chầm chậm uống hớp trà rồi đánh giá: “Thân hình ngươi vừa dài vừa mềm rồi, còn cầm thứ ẻo lả như thế thì chẳng khác nào con gái.”

Hắc Phong đến ngồi cạnh Tang Hoa, cực kỳ hồn nhiên không phân biệt tôn ti đáp: “Đồ nhi cảm thấy thứ ấy sẽ hợp với mình. Sư tôn hãy tin tưởng đồ nhi.”

Tang Hoa nhích ra xa, do hắn chưa dạy qua phép tắc sư đồ với Hắc Phong nên tạm thời chưa thể trách Hắc Phong càn quấy.

“Chọn được vũ khí rồi thì bắt đầu học đến những cái khác. Thứ cần học còn rất nhiều.”

Hôm sau, Bắc Hải Long Vương đúng hẹn mang đến một sợi roi đỏ gọi là Xích Vũ, giới thiệu là do Tây Hải Long Vương dùng khối san hô lâu đời nhất của Tứ Hải tạo thành, toàn thân phát sáng, nóng ấm như lửa nhưng lại không thiêu đốt da thịt. Có điều, nếu bị sợi roi này quất trúng, gân mạch đứt đoạn, da thịt rách nát.

Hắc Phong vui mừng nhận lấy, lập tức đem roi đi thử nghiệm với mấy gốc cây tảng đá vô tội, sau đó chạy về báo với Tang Hoa là dùng rất thích. Tang Hoa đương nhiên không thể lấy không của Bắc Hải Long Vương, quà tặng cho đệ tử càng nên giải quyết rõ ràng, tránh rắc rối về sau. Hắn tặng lại cho lão một cặp chim đầu người hát hay múa giỏi mà trước kia trộm được từ Tử Khưu.

Hắc Phong vui chơi với Xích Vũ mấy ngày. Tang Hoa khóa kín cửa phòng chuyên tâm đọc sách, phân vân nên dạy cho Hắc Phong cái gì trước cái gì sau. Khi đã có quyết định, hắn đi tìm Hắc Phong, đúng lúc người hầu chạy đến báo Hắc Phong đang nổi điên. Y hóa thành hình dạng giao long, bay vòng hỗn loạn trên trời, mỗi nơi bay qua đều dùng móng vuốt cào phá cho đổ vỡ. Cuối cùng, do không chịu nổi nữa, y bất ngờ đâm sầm đầu xuống nóc phòng Tang Hoa và nằm quằn quại ra đất kêu gào: “Sư tôn, đầu của đồ nhi đau quá! Rất đau!”

Tang Hoa chạy lại, một tay giữ chặt đầu Hắc Phong, một tay truyền linh lực vào cơ thể y. Độ hơn nửa giờ sau, Hắc Phong mới ngừng giãy giụa, thở nặng nề bên tai hắn nói: “Sư tôn, lúc nãy đồ nhi nghĩ rằng mình sẽ chết!”

“Hồ đồ! Có vi sư ở đây, dù ngũ lôi oanh đỉnh thì ngươi cũng không chết nổi. Vi sư sẽ tìm cách trị cho ngươi.”

“Sư tôn là tốt nhất!” Hắc Phong nhắm mắt, dụi dụi mũi vào người Tang Hoa, vừa ngửi ngửi hương thơm ấm áp tỏa ra từ hắn vừa chìm vào giấc ngủ.

Sau màn thầy trò thân tình nồng nhiệt, Tang Hoa gọi đại phu đến xem cho Hắc Phong. Bởi thế, hắn dư ra chút thời gian nhìn lại toàn bộ khu biệt viện. Không ngờ khi đệ tử hắn nổi điên thì sức hủy hoại của y lại to lớn nhường ấy. Phòng của hắn thủng một lỗ to trên nóc, gió mát trăng thanh cứ tự do tràn vào. Lầu các đình tạ xung quanh cái thì không còn chút di tích nào, cái thì xiêu vẹo thảm hại, căn bản đều không thể ở được nữa.

Đại phu xem xong sắc mặt xám xịt nói với hắn: “Trong đầu của ngài ấy có máu bầm tích tụ, ảnh hưởng phán đoán. Ngày nào chưa lấy được nó ra, ngày đó ngài ấy vẫn phải chịu dày vò từ những cơn đau đầu tựa như búa bổ, cũng có thể sẽ chết đi bất cứ lúc nào. Có điều, ta tự thẹn vô năng, không giúp gì được cho ngài ấy. Dám mổ đầu trị bệnh e rằng cũng chỉ có một mình Tổ Dược Thần Quân là làm nổi.”

Tang Hoa khép hờ bàn tay lại khó xử. Chả trách Tang Hoa có hỏi gì thì Hắc Phong cũng không biết, ra là do máu bầm khiến y đánh mất trí nhớ. Tổ Dược là người của Cửu Trùng Thiên. Nếu hắn dùng thân phận đế quân để nhờ vả thì chắc chắn không có gì khó. Điều khó là hắn nhận một ân tình từ Cửu Trùng Thiên thì phải trả lại cho Cửu Trùng Thiên ân tình khác, đó là giúp Đông Duệ tìm kiếm hồn phách. Chuyện có qua có lại thế này nghe như rất sòng phẳng, tuy nhiên thực tế lại không phải vậy. Nếu hắn dây dưa cùng Thần giới, tức là đã phá vỡ nguyên tắc không xen vào tam giới mà trước đây cùng Tử Khưu lập nên. Huống hồ, có lần này thì sẽ có những lần sau nữa, chỉ sợ không thể nào ngăn cản nổi.

Thế nhưng, chẳng lẽ hắn lại trơ mắt ra nhìn đồ đệ duy nhất của hắn mất mạng? Hắn còn chưa kịp dạy dỗ gì cho y, chưa kịp thấy y thành tài thì đã phải giúp y xây mộ sao? Kỳ thực, nguyên tắc gì cũng bỏ được, mạng của đệ tử mới là quan trọng nhất.

Tang Hoa thu nhỏ Hắc Phong vào trong ống tay áo, dứt khoát tiến thẳng Cửu Trùng Thiên tìm Tổ Dược, Triều Hải Cư giao lại cho Bắc Hải Long Vương huy động nam nô sửa chữa. Lão Long Vương thầm khen Tang Hoa số tốt, vừa nhận đệ tử chưa được bao lâu thì đến nhà cũng không có mà ở.

Lẽ dĩ nhiên, đế quân đã nhờ cứu thì không ai dám không cứu. Được phụng sự cho đế quân còn là một chuyện vô cùng vinh dự. Thế nhưng, Tang Hoa không muốn mang nợ Cửu Trùng Thiên. Bên này Tổ Dược vừa đồng ý chữa trị cho Hắc Phong thì bên kia Tang Hoa liền dạy dám thần tiên cách làm ra chín ngọn đèn tượng trưng cho ba hồn bảy phách của Đông Duệ, sau đó hắn nhỏ máu của mình lên thắp sáng chúng, bảo họ canh giữ đủ bốn mươi chín năm liền không để tắt thì hồn phách đều ngưng tụ lại thể xác. Trả nợ xong xuôi, hắn tức tốc quay về cung của Tổ Dược xem tình trạng của đồ đệ. Khi biết máu bầm đã được lấy ra hoàn toàn, Tang Hoa lại thu Hắc Phong vào ống tay áo, mang về Bích Hải cung.

Trước kia, Bích Hải cung là nơi ở của hắn. Dù hắn rời đi đã lâu nhưng không có vị thần tiên nào dám chiếm làm của riêng. Bốn bề hiu quạnh vắng vẻ, không bóng người lai vãng, ngay cả những cây phong trước cửa cũng xác xơ yếu mềm đến nỗi những tưởng chạm vào một cái sẽ gãy đôi. Sau khi đặt Hắc Phong nằm xuống nhuyễn tháp, Tang Hoa sờ sờ vào mắt y, mũi y rồi nói: “Đừng lo, vi sư sẽ luôn ở cạnh ngươi.”

Thiên Đế từ ngoài bước vào. Nghe tin Tang Hoa trở lại Bích Hải cung, ông lập tức sắp xếp người quét dọn và hầu hạ nên mới đến trễ. Tuy nhiên, chữ “đế” vừa chạy ra khỏi miệng đã bị Tang Hoa giơ cao tay ngăn nói tiếp. Hắn muốn giữ yên tĩnh cho Hắc Phong ngủ.

Hắn tiến gần Thiên Đế, nói nhỏ với ông: “Không cần rườm rà, ta không ở lại lâu. Đợi đệ tử của ta khá hơn một chút, ta sẽ về lại Tịnh Thương Hải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.