Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 113: Bất Ngờ Liên Tiếp Bất Ngờ





Bỗng nhiên một luồng khí thế khủng bố từ trong mi tâm Diệp Thần bộc phát ra, đập bay tên tu sĩ Nguyên Anh rơi thẳng xuống vực.
Cả đám hắc y nhân bàng hoàng, khựng lại trong giây lát.
Từ Kha quát.
“Diệp Thần, đi!”
Diệp Thần lập tức tiến đến định cõng lấy Từ Kha rồi chạy, nhưng ngay lập tức đã cảm nhận được nguy hiểm, hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy trêи bầu trời là một phi hành pháp bảo hình thuyền màu đen, ngay mũi nhọn có khắc biểu tượng đầu lâu đỏ rực.

Đứng trêи thuyền là hai tu sĩ mặc áo trùm đen, một người cao kều khoanh tay hờ hững nhìn xuống, còn một người kia thấp hơn, khí tức quanh thân cho Diệp Thần thấy đôi chút quen thuộc.
“Người quen, lại gặp nhau rồi!”
Diệp Thần nhận ra tên cao kều chính là ma tu đã đụng độ một lần tại Hồng Loan thành, trêи đầu hắn vẫn là chiếc mũ trùm đầu ngăn cách thần thức.
Diệp Thần khϊế͙p͙ sợ khi nhận ra tên này tu vi đã là Kết Anh đại viên mãn, gần đạt Hoá Thần kỳ.
“Ngươi muốn gì?”
“Còn muốn gì nữa,” Tên cao kều cười khẩy, “Giao thứ Diệp Cô Tuyệt đưa cho ngươi đây, ngươi trốn không thoát đâu!”
“Ta không hiểu ngươi nói gì?” Diệp Thần gương miệng cãi.

Tên tu sĩ cao kều nhảy từ trêи phi kiếm xuống, tên thấp hơn vẫn ở nguyên trêи đó, Diệp Thần trơ mắt ra nhìn thấy hắn bước về phía này.
Đằng sau là đám hắc y nhân đứng kín mít.
Diệp Thần theo bản năng đứng che cho Từ Kha ở sau lưng.
Tên cao kều đi đến, dùng lực tát mạnh một cái, Khuôn mặt Diệp Thần đau rát, loạng choạng đứng không vững, lại bị một cái tát nữa đập bay vào vách núi, cả người nặng nề rơi xuống.
Tên cao kều không thèm để ý đến Diệp Thần, hắn thong thả đến chỗ Từ Kha, chăm chú nhìn gã một lát.

Bất chợt hắn rút ra một cây chuỷ thủ rồi cắm mạnh, bàn tay Từ Kha bị đâm xuyên, máu bắn tung toé.
“A a a a…!!!”
Từ Kha hét lên thảm thiết, Diệp Thần nghe mà lòng quặn lại.
“Ngươi dừng lại mau!”
“Diệp công tử, ngươi muốn gã sống chứ?” Tên cao kều liếc về phía Diệp Thần, hừ lạnh.

“Muốn gã sống thì đưa đồ ra đây, nếu không đừng trách ta độc ác!” Dứt lời chuỷ thủ lại rút ra sau đó đâm mạnh xuống.
Nhìn bàn tay Từ Kha bị đâm thủng thành lỗ máu trống hoác.

Diệp Thần run rẩy, hít thở không thông, cảm giác như chuỷ thủ kia khoét thẳng vào tim mình.
“Dừng lại, ta đưa! Ta đưa là được chứ gì…”
Diệp Thần hét lớn, vội vàng móc chiếc ngọc giản từ trong túi trữ vật ra, vứt sang cho tên cao kều, hắn ta giơ tay lên túm lấy sau đó ném cho người đang đứng trêи thuyền.
Người kia bắt lấy ngọc giản, truyền linh lực vào kiểm tra, sau đó gật đầu một cái, phi hành pháp khí lập tức bay đi không còn bóng dáng.
Tên cao kều nhìn theo đến khi phi hành pháp khí khuất bóng.
“Diệp Thần, tốt lắm… Ta sẽ giữ lời, tha cho ngươi một mạng.”
“Thả Từ Kha ra trước đã!” Diệp Thần quát lên.
“Tên này hả?” Tên cao kều mỉm cười, “Tên này thì phải ở lại!” Hắn vừa nói xong đột nhiên bàn tay loé lên quang mang hồng rực, sau đó chụp mạnh xuống đầu Từ Kha.
Đồng tử Diệp Thần co rụt lại, não chưa kịp phản ứng thân thể đã nhảy tới, một trảo này trực tiếp đập vào vai hắn.
Từ Kha đang nằm sát rìa vách núi, một trảo này của tên cao kều trực tiếp làm Diệp Thần ngã ngửa ra sau, hắn loạng choạng muốn tìm điểm tựa, không ngờ phía sau lại là khoảng không, thân thể nặng nề rơi xuống.
“Á á á…!” Tiếng kêu thảm thiết của Diệp Thần dội lại từ vách núi, đánh sâu vào tâm khảm Từ Kha.
“Diệp Thần!!!” Từ Kha phun ra một ngụm máu tươi, dùng hết sức lực hất bay tên cao kều sau đó chạy tới bờ vực.

Nhưng nơi này đã không còn bóng dáng Diệp Thần.
Lồng ngực Từ Kha phập phồng, cơ thể vì thiếu hụt linh khí mà run lên, tên cao kều thấy vậy thì cười khẩy, vươn tay nắm lấy cổ gã.
“Vốn nghĩ nể tình Diệp Cô Tuyệt mà tha cho Diệp Thần một mạng, nhưng hắn chết rồi, vậy ngươi xuống đấy bồi cùng đi thôi.”
Từ Kha không hề sợ hãi, gã liếc lên nhìn tên tu sĩ cao kều, khuôn mặt be bét máu, lạnh lùng nói.
“Muốn giết thì giết đi, đừng nhiều lời.”
Tên cao kều nhíu mày, giơ tay lên định kết liễu Từ Kha.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Cả đám hắc y nhân như bị quỷ ám bỗng kêu lên thảm thiết, tên cao kều chậm chạp nhận ra cơ thể mình đang bị chế trụ, máu toàn thân như muốn sôi lên, tràn ra khỏi thất khiếu, hắn lỏng tay, Từ Kha đang nhắm mắt chờ chết bỗng ngã ngửa ra đằng sau.
Thế nhưng cơ thể gã không đập xuống đất mà đập vào lồng ngực một người.
“Từ Kha, huynh sao rồi?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Thanh Vân sư đệ…” Từ Kha hốt hoảng mở mắt ra, quả nhiên thấy Sở Thanh Vân đang lo lắng nhìn mình, gã kêu lên tuyệt vọng.
“Cứu… cứu Diệp Thần…”
“Từ Kha, Diệp Thần sư huynh đâu rồi? Huynh ấy làm sao?”
Sở Thanh Vân hỏi nhưng mà Từ Kha đã ngất xỉu, y không còn cách nào khác, vội vàng lấy đan dược chữa thương nhét vào miệng gã.
Bạch Cẩn Phong vừa đến đã chế trụ hết tất cả đám người đứng đây, hắn túm lấy tên cao kều, không lưu tình mà giật mạnh mũ trùm trêи đầu hắn, sau đó cười quỷ dị.
“Ồ, người quen này.

Thanh Vân ra đây xem có nhận ra đây là ai không nào…”
Sở Thanh Vân ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt quen thuộc, dù vẻ ngoài tên này hơi thay đổi một chút, Sở Thanh Vân vẫn có thể nhận ra.
“Bắc Hàn Minh?”
Bắc Hàn Minh tuy bị Bạch Cẩn Phong chế trụ nhưng khuôn mặt lại không mang chút sợ hãi, hắn cười khẩy.

“Sở Thanh Vân, không ngờ chúng ta lại có duyên vậy, gặp được đệ ở đây thật tốt.”
“Tốt.” Sở Thanh Vân nhíu mày.

“Bắc Hàn Minh, lần trước ở Tử Vong mộ địa cũng là ngươi đúng không? Từ khi nào ngươi lại cấu kết với đám ma tu? Hơn nữa hai vị sư huynh của ta vô tội, tại sao ngươi lại hại bọn họ?”

“Sở Thanh Vân, tại sao ta phải trả lời ngươi?” Bắc Hàn Minh lại cười, “Diệp Thần đúng là không có tội, chỉ trách hắn mang trêи người thứ ta muốn mà thôi, nhưng muộn rồi, bí mật này đã bị người của ta mang đi, các ngươi có giết ta cũng vô dụng.”
“Vô dụng sao?” Bạch Cẩn Phong cười khẩy, khẽ vẫy tay, không gian mở ra một khe nứt đen ngòm, từ bên trong ngã xuống một người đã bất tỉnh nhân sự, rõ ràng là tên tu sĩ đứng trêи thuyền lúc nãy.
“Ngươi nói đến tên này hả?”
“Làm sao có thể?” Đồng tử mắt Bắc Hàn Minh co rụt, “Rõ ràng hắn đã đi từ nãy… làm sao ngươi có thể…???”
“Chẳng có gì là không thể!” Bạch Cẩn Phong tàn nhẫn ngoan độc bẻ gẫy một tay của hắn.

“Bây giờ thì chọn đi, một là khai ra ai ở đằng sau ngươi, hai là ta sẽ sử dụng Sưu hồn thuật, chọn một còn hi vọng giữ được mạng, chọn hai thì…”
Bắc Hàn Minh sợ hãi, đang định nói chuyện thì miệng bỗng phun ra một ngụm máu đen, đồng tử chậm rãi tan rã, tuyệt khí bỏ mình.
Sở Thanh Vân nhìn thấy người chết rất nhiều lần rồi nhưng vẫn run rẩy.
“Sư tôn, hắn sao vậy…?”
Bạch Cẩn Phong nhíu chặt mày, nhanh chóng lục lọi đầu óc Bắc Hàn Minh, nhưng linh hồn của hắn đã bị đánh tan.
“Thủ đoạn thật ác độc, hắn chết rồi!” Bạch Cẩn Phong nói xong lập tức dùng kết giới phong toả nơi này, sau đó tiến đến kiểm tra từng tên hắc y nhân.
Quả nhiên đám hắc y nhân đều chết một cách quỷ dị, linh hồn trong đầu biến mất cùng thủ pháp giống nhau.
Bạch Cẩn Phong nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ thấp gầy vừa bắt được, trong mắt là chán ghét vô cùng tận.
“Không sao, còn kẻ này, có lẽ sẽ hữu dụng.”
Sở Thanh Vân trợn mắt nhìn thấy Bạch Cẩn Phong phẩy tay, mũ trùm trêи đầu tên tu sĩ bị gạt xuống, gương mặt vô cùng quen thuộc hiện ra.
“Lục Thanh Sương? Thế mà lại là Lục Thanh Sương?”
“Đúng vậy.” Bạch Cẩn Phong lấy ra hai viên đan dược nhét vào miệng Lục Thanh Sương, ôn nhu nói với Sở Thanh Vân.

“Chúng ta phải kiên nhẫn chờ nhị sư huynh của ngươi tỉnh lại, hẳn là có nhiều thứ cần phải tính toán với hắn lắm đây.”
*Lời tác giả: Mọi người nghĩ nên xử trí Lục trà xanh ra sao nhỉ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.