Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 115: Phán Đoán Của Bạch Cẩn Phong





Sở Thanh Vân lặng người nhìn chằm chằm vào bàn tay Bạch Cẩn Phong đang dùng thuật pháp xé nửa linh hồn của Lục Thanh Sương ra.
Y tự nhận xét bản thân không có gì tốt, nhưng cũng chưa làm hại ai bao giờ, đây là lần đầu tiên y dửng dưng với sống chết của một người như vậy.
Mà Bạch Cẩn Phong cũng không muốn giấu giếm Sở Thanh Vân, hắn muốn bày ra một mặt tàn bạo nhất trong con người mình cho y thấy, để y nhìn rõ con người thật của mình không phải là quân tử gì, hắn chỉ là người bình thường có thất tình lục ɖu͙ƈ mà thôi.
Nhưng phản ứng của Sở Thanh Vân làm hắn rất có hứng thú.
Có lẽ những phán đoán của hắn trước kia về y thật sự sai lầm rồi, Sở Thanh Vân không phải là hài tử cần hắn che gió che mưa, Sở Thanh Vân giống như cây trúc vậy, dù hoàn cảnh khắc nghiệt đến đâu y vẫn có thể vượt qua và trưởng thành, giữ vững bản tâm.
Lục Thanh Sương vì quá đau đớn nên đã ngất xỉu, tuy nhiên bị hành hạ đến vậy nhưng hắn vẫn không chết được, Bạch Cẩn Phong còn ân cần đút cho hắn một viên Hồi nguyên đan để giúp hắn sống sót.
Chết đã là gì? Sống không bằng chết mới là đau đớn nhất.
“Sư tôn, Từ Kha sư huynh thì sao? Còn Diệp Thần sư huynh nữa? Người có thể xác định được vị trí của hắn không?”
Bạch Cẩn Phong tiến lại gần Từ Kha, kiểm tra khắp người gã, thấy chỉ do mất nhiều máu quá mà ngất đi chứ không có gì nghiêm trọng, hắn lấy ra một viên Tục Hoàn đan cấp sáu nhét vào miệng gã.
“Từ Kha không sao rồi,” Bạch Cẩn Phong nhíu mày.


“Khế ước sư đồ giữa vi sư và Diệp Thần chập chờn lúc hiện lúc mất, vị trí cũng mờ mịt, bây giờ phải chờ Từ Kha tỉnh lại thì mới biết được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
“Vâng.” Sở Thanh Vân nhìn vào mắt đối phương, thấp giọng hỏi.

“Lúc nãy trong đầu Lục Thanh Sương người thấy những gì?”
Bạch Cẩn Phong cau mày, nghĩ đến thứ gì đó, tâm trạng trùng xuống.

“Vi sư nhìn thấy gia gia của ta làm một số chuyện.”
“Gia gia của người? Quang Ân thánh tôn?”
“Ừm,” Bạch Cẩn Phong nửa muốn nói nửa không, cuối cùng thở dài.

“Vi sư cũng không hiểu rõ gia gia muốn làm gì nữa, bảo rằng muốn ngăn cấm vi sư và ngươi cũng không hẳn, thật kỳ quái?”
“Sư tôn nói rõ ra xem nào?” Sở Thanh Vân khó hiểu, bèn hỏi lại.
Bạch Cẩn Phong cân nhắc một lát rồi mới nói ra suy đoán của mình.
“Chúng ta phải nhắc đến kiếp trước đã, Bạch gia có một cấm pháp đã gần thất truyền, có thể đưa linh hồn của mình trở về quá khứ, vi sư không rõ gia gia vì sao lại làm thế? Nhưng có lẽ người đã dùng một nửa tu vi để quay trở lại.”
“Chỉ mình ngài ấy? Vậy còn chúng ta thì sao?” Sở Thanh Vân giật mình, chẳng lẽ mọi suy đoán từ trước tới nay đều trật lất?
Bạch Cẩn Phong chần chừ một lát, hắn tiến tới ôm chặt lấy Sở Thanh Vân.

“Vi sư thực không muốn nhắc lại, nhưng mà cấm pháp đó người Bạch gia ai cũng biết… Ngày đó mất đi ngươi, vi sư đã thề nếu có thể quay trở lại sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, sẽ để ngươi an nhiên mà lớn lên, tìm một người tốt để làm đạo lữ… Vi sư thực sự có suy nghĩ như vậy…”
Sở Thanh Vân trợn tròn mắt, không tin vào tai mình… “Như vậy thì vì sao…?”

Vì sao chúng ta vẫn yêu nhau, vẫn ở bên nhau như bây giờ? Sở Thanh Vân không phải ngu, rõ ràng y cảm nhận được Bạch Cẩn Phong muốn tiến tới với mình.
“Vì vi sư không ngờ Thanh Vân cũng trở lại…”
Bạch Cẩn Phong dịu dàng nói:
“Sở Thanh Vân trước kia bị vi sư lạnh nhạt, dù cùng một cơ thể một linh hồn nhưng vi sư không thể nào dành trọn tình cảm cho y được, y lẽ ra phải thuộc về một Bạch Cẩn Phong khác chứ không phải một Bạch Cẩn Phong đã trải qua vết thương lòng khó phai… Vi sư vẫn giữ vững suy nghĩ đó cho đến khi biết ngươi đã trở lại.”
Sở Thanh Vân sững sờ…
“Ngươi chính là Sở Thanh Vân, dù ký ức của ngươi đã mất đi nhưng mà khí tức trêи người làm sao mà giấu được, chúng ta ở quá khứ đã quá quen thuộc với nhau, hơn nữa còn nhiều lần kết hợp thân mật nhất, dấu vết linh hồn đã khắc ghi, ngươi có biến thành tro vi sư cũng có thể nhận ra…”
“Ngày ngươi trở lại, vi sư không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, thực chỉ muốn ôm ngươi vào lòng, nghiền ngươi ra để chúng ta cùng hoà làm một thể, thế nhưng vi sư chẳng thể ngờ ngươi lại mất đi ký ức…”
“Không phải mất ký ức, mà rõ ràng ký ức đã bị xáo trộn!” Sở Thanh Vân sợ Bạch Cẩn Phong hiểu lầm, lộn xộn kể lại những năm tháng ốm yếu ở một đại lục xa lạ, lại còn đọc được một cuốn tiểu thuyết ngựa đực văn lấy Bạch Cẩn Phong làm nhân vật chính.
Bạch Cẩn Phong siết chặt lấy Sở Thanh Vân.

“Yên tâm, vi sư sẽ không có ai khác ngoài Thanh Vân.”
Lúc đầu Bạch Cẩn Phong tưởng vì sợ quá khứ thê thảm tái hiện nên gia gia mới ngăn cấm hắn đến với Sở Thanh Vân, nhưng mà càng nghĩ càng không thông, giống như lần gia gia tự mình ra mặt ném Sở Thanh Vân vào hàn đàm, rõ ràng ngài ấy không cần làm điều thừa thãi vậy, như thể muốn cùng Bạch Cẩn Phong hắn đối đầu với nhau?
Dụng ý của gia gia không đơn giản.
Lúc Bạch Cẩn Phong đoạn tuyệt quan hệ với môn phái, muốn dẫn Sở Thanh Vân đi, gia gia của hắn cũng gay gắt phản đối, nhưng sau đó cũng chưa có động tác gì ngăn cản bọn họ, bây giờ nghĩ lại Bạch Cẩn Phong mới thấy lạ, rốt cuộc là gia gia hắn muốn gì?
Lục Thanh Sương là đứa trẻ gia gia nhặt về, được huấn luyện kỹ càng để lấy lòng hắn, có thể nói dụng ý của gia gia là muốn Lục Thanh Sương thay thế Sở Thanh Vân.
Bạch Cẩn Phong nói hết những gì mình nghi ngờ cho Sở Thanh Vân biết, sau đó còn bổ sung:
“Thật ra nếu gia gia cũng trở về giống chúng ta, người không muốn chúng ta thành đôi thì mười bảy năm trước dứt khoát đừng nhờ vi sư nhặt ngươi nữa, thế chẳng phải là chúng ta sẽ thành hai người xa lạ à?”
“Đúng vậy.” Sở Thanh Vân nghe nói xong cũng thấy kỳ lạ.

“Mà quan trọng nhất ngài ấy quay trở lại quá khứ để làm gì?”

Bạch Cẩn Phong híp mắt nguy hiểm, “Quay trở lại làm gì, chúng ta đi hỏi thử là biết ngay!”
“Sư tôn là muốn…?”
“Đúng, vi sư muốn quay trở lại môn phái, hỏi thử xem rốt cuộc gia gia có mục đích gì? Hơn nữa Bắc Hàn Minh rõ ràng có liên quan đến ma tôn Phùng Tư Triết, mà Lục Thanh Sương với người này cùng nhau đến đây, mọi chuyện chắc chắn không phải là trùng hợp.”
Bạch Cẩn Phong cười lạnh.

“Vi sư có đầy đủ lý do để nghi ngờ gia gia liên quan trực tiếp với ma tu, thậm chí còn có thể ngài ấy chính là chủ mưu của kế hoạch đuổi giết lần này, dù sao Thái Dương châu là ngài ấy sai khiến Lục Thanh Sương đưa cho ngươi.”
Sở Thanh Vân càng nghe càng rối, “Có khi không hẳn đâu, nếu như gia gia của người cũng muốn Vọng Nguyệt sơn hà đồ, đệ tử không có cửa trốn thoát…”
“Cũng đúng, ở tông môn, nếu là gia gia thì có vô vàn cơ hội…” Bạch Cẩn Phong day day thái dương, “Thôi cứ giáp mặt trực tiếp hỏi là tốt nhất, chúng ta cứ về môn phái đã.”
“A…”
Đúng lúc này Từ Kha tỉnh lại, gã mờ mịt nhìn xung quanh, đến lúc thấy Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân đứng đó, gã hoảng loạn kêu lên.
“Minh Ly sư thúc, Thanh Vân sư đệ, Diệp Thần đang gặp nguy hiểm, làm ơn… làm ơn cứu hắn…”
Sở Thanh Vân sững người, chưa kịp hỏi lại thì một cơn đau buốt từ lưng đột ngột bùng phát, khiến y không đứng vững nổi, vội túm lấy ống tay áo của Bạch Cẩn Phong, nén đau rồi hỏi lại Từ Kha.
“Từ Kha sư huynh, Diệp Thần sư huynh đâu rồi?”
“Hắn ngã xuống dưới kia…” Từ Kha run rẩy chỉ xuống vực, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Trong cơn đau đớn Sở Thanh Vân chỉ cảm thấy tai ù ù, lưng nóng rát, sau đó trước mắt biến thành một màu tối đen..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.