Lời nói của Bạch Cẩn Phong như xát muối vào tim Sở Thanh Vân. Hoá ra trong mắt sư tôn y thật sự là một đứa vô dụng như vậy.
Minh Vũ tiên tôn sống bao nhiêu năm rồi chứ, biết rõ Bạch Cẩn Phong đang cố tình đả kϊƈɦ đứa nhỏ này, lão cũng không để bụng mà cười phá lên, gọi thẳng tên của hắn.
"Ta nói này Bạch Cẩn Phong, ngươi ngồi trong phúc mà không biết phúc, lũ đệ tử nhà ta được một đứa như đệ tử ngươi thôi thì ta nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh."
Lão vuốt râu rồi lại nói tiếp:
"Thời gian trôi qua nhanh quá, Trường giang sóng sau đè sóng trước, chẳng mấy mà chúng ta phải nhường thiên hạ cho bọn chúng thôi. Đã là duyên thì không tránh được, mà đã tránh được thì không phải duyên. Bạch Cẩn Phong ngươi nên nghĩ thoáng đi."
Lão cảm khái xong liền quay sang nói với Sở Thanh Vân.
"Ta nhìn thấy ngươi có hứng thú với Sát lục kiếm, nhưng mà kiếm này đã mười lăm năm rồi chưa ai thành công rút ra khỏi vỏ, ngươi thích thì cứ thử xem."
Sở Thanh Vân nghe Minh Vũ tiên tôn nói một hồi mà chẳng hiểu gì. Mãi đến khi nghe thấy câu cuối mới giật mình.
Quả thật Sở Thanh Vân rất hiếu kỳ với thanh kiếm này, rõ ràng y chưa nhìn thấy bao giờ nhưng mà cảm thấy như đã thân thiết với nó từ lâu, trong lòng kiềm chế hưng phấn, quay sang Bạch Cẩn Phong hỏi ý kiến.
"Sư tôn, ta thử có được không?"
Bạch Cẩn Phong mím môi, phản đối ngay.
"Kiếm này sát khí quá nặng, không thích hợp với ngươi. Trong căn phòng này có một thanh Câu ly kiếm cũng là cực phẩm, ngươi hãy lấy thanh kiếm đó đi."
Sở Thanh Vân ngẩn ra. Câu ly kiếm, trong nguyên tác thanh kiếm này là một thanh cực phẩm pháp bảo có thể thăng cấp. Bạch Cẩn Phong đem nó làm phần thưởng cho vị mỹ nam hắn sủng ái nhất.
Vị mỹ nam đó còn chưa xuất hiện vậy mà kiếm đã định đưa cho y rồi, liệu sau này hắn có đòi lại không?
Sở Thanh Vân tiếc nuối nhìn Sát lục kiếm, ɭϊếʍ môi nói: "Nhưng con vẫn thấy mình thích hợp với thanh Sát lục kiếm này."
Mày của Bạch Cẩn Phong nhíu lại, giọng nói càng thêm nghiêm khắc, hắn ta đi tới trước mặt Sở Thanh Vân, áp lực bao phủ toàn thân làm cả người y cứng đờ. "Ta nói là thanh kiếm này không thích hợp, ngươi nên chết tâm đi. Từ giờ ta cấm ngươi nghĩ tới nó."
Dường như Bạch Cẩn Phong hơi nôn nóng, khí tức Hoá thần phóng ra làm Sở Thanh Vân co rúm người lại, y khẽ cúi đầu, trong mắt hơi loé lên sự không cam lòng.
"Vâng, thưa sư tôn."
Bạch Cẩn Phong cũng không câu nệ nữa, hất cằm với Minh Vũ tiên tôn.
"Thập Thất, ngươi lấy Câu Ly kiếm ra đây."
Minh Vũ tiên tôn nhìn hình thức ở chung của hai người có hơi là lạ, lão bèn nhìn kỹ gương mặt của Sở Thanh Vân, sau đó bừng tỉnh.
"Được, để ta đi lấy kiếm."
Câu Ly kiếm. Trong kiếm có một chữ Ly giống tên hiệu của Bạch Cẩn Phong. Kiếm cũng như tên, phần đầu hơi cong cong, ở giữa có một khe rãnh chia đôi hai phần. Cả thanh kiếm ánh lên màu xanh ánh tím.
Kiếm giơ lên, màu sắc trở nên trong suốt. Kiếm này không có vỏ, nhưng vẫn tạo cảm giác hoàn mỹ vô ngần.
Quả nhiên là kiếm tốt.
Sở Thanh Vân cầm kiếm mà yêu thích không buông tay, tuy y vẫn còn lưu luyến Sát lục kiếm, nhưng cũng phải khẳng định Câu ly kiếm không thua kém gì.
Trong mắt Bạch Cẩn Phong ánh lên một tia cưng chiều nhàn nhạt. "Hợp với ngươi lắm, lấy nó đi."
"Nhưng... nhưng giá của thanh kiếm này như thế nào ạ?" Sở Thanh Vân lúc này mới nhớ ra mình là một đứa nghèo mạt rệp, linh thạch đâu mà mua một cây kiếm tốt như thế này chứ?
Bạch Cẩn Phong không để ý, vung tay.
"Từ khi ngươi lên núi đến nay cũng mười lăm năm có lẻ rồi. Coi như đây là quà của vi sư tặng cho ngươi đi." Giọng điệu dứt khoát không cho từ chối.
Lấy hay không lấy?
Không lấy hay lấy?
Đấu tranh tư tưởng một hồi rồi nhìn xuống Câu Ly kiếm trêи tay. Sở Thanh Vân nhắm mắt đưa chân, không miễn cưỡng nữa. "Vậy đệ tử xin nhận kiếm này. Cảm ơn sư tôn."
Thủ đoạn thật cao tay, thảo nào bao người si mê điên đảo. Sở Thanh Vân nhắm mắt lại, bài trừ tạp niệm đang rục rịch trong lòng.
Nếu y mà chưa đọc nguyên tác, có lẽ cũng sẽ bị bộ dạng này của Bạch Cẩn Phong đánh lừa. Ai mà ngờ được cơ chứ?
Tất nhiên y còn không biết Minh Vũ và Bạch Cẩn Phong đang truyền âm cho nhau.
"Bạch Cẩn Phong. Thanh kiếm này ngươi đặt ta luyện chế mười lăm năm trước, có phải để dùng cho ngày hôm nay?"
Minh Vũ tiên tôn không ngốc, Bạch Cẩn Phong cố ý không cho đứa nhỏ chạm vào Sát lục kiếm ắt hẳn là có lý do. Có lẽ lão cũng nên cất thanh kiếm này đi rồi.
"Ngươi nói nhiều quá đấy. Thiên cơ bất khả lộ. Ta về trước đây, thù lao thanh kiếm hôm nào chúng ta sẽ tính sau."
"Được được, nể tình sư huynh đệ đồng môn, ta sẽ bớt cho ngươi ba phần. Ba vạn thượng phẩm linh thạch thôi."
Bạch Cẩn Phong: "..."
Bạch Cẩn Phong không trả lời lại Minh Vũ tiên tôn mà quay sang giục Sở Thanh Vân.
"Nhỏ máu nhận chủ đi. Vi sư hộ pháp cho ngươi."
Thấy Bạch Cẩn Phong nói nghiêm túc, Sở Thanh Vân đánh giá xung quanh, thấy hoàn cảnh nơi này không được ổn cho lắm. "Ở đây luôn sao? Hay là để đệ tử mang về tiểu viện đã."
Nhưng ý Bạch Cẩn Phong đã quyết. Đêm dài lắm mộng, hắn không muốn mọi việc thoát ly khống chế của mình. Ngón tay hắn vung lên, một tia đao gió lia tới, Sở Thanh Vân chỉ kịp thấy đầu ngón trỏ đau nhói, sau đó một giọt máu theo đó chảy ra nhỏ vào Câu ly kiếm.
Trong lúc y chưa phản ứng thì thanh kiếm đã kêu lên một tiếng ngân vang, từ thân kiếm tràn ra kim quang màu tím sẫm. Một tia liên hệ như có như không giữa Sở Thanh Vân và Câu Ly kiếm đã hình thành.
Sở Thanh Vân nhìn Câu Ly kiếm, không ngờ lại cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Bạch Cẩn Phong thấy Sở Thanh Vân vui vẻ, tâm trạng cũng tốt lên, nhanh chóng nói:
"Ngươi mau thu kiếm vào người đi."
Sở Thanh Vân nghe vậy mờ mịt quay lại nhìn Bạch Cẩn Phong. Thu kiếm vào người là ý gì? Ý trêи mặt chữ hả?
Nhìn tiểu đồ đệ nhà mình tròn mắt ngơ ngác, tâm trạng của Bạch Cẩn Phong tốt hơn hẳn, hắn dịu dàng nói:
"Dùng tâm cảm nhận, thu kiếm cũng giống hệt cách lúc nãy thu linh thạch vào túi trữ vật thôi, làm vài lần là quen."
Mắt Sở Thanh Vân sáng rực, nghe một lần liền hiểu. Vừa làm thử đã thành công, y còn có thể nhìn rõ đan điền mình có một thanh kiếm nằm trong đó.
Câu Ly kiếm thu nhỏ ngoan ngoãn nằm trong đan điền, linh lực xung quanh khe khẽ chải vuốt cho nó thêm mượt mà hơn.
Triệu hồi kiếm chắc cũng giống vậy. Sở Thanh Vân thử nghiệm, quả nhiên Câu Ly kiếm đã ở trêи tay. Y vui sướиɠ làm đi làm lại không biết chán. Ngoài Bạch Cẩn Phong thì hai người còn lại trong phòng đều tròn mắt nhìn cảnh này. Minh Vũ tiên tôn vội vàng truyền âm cho Bạch Cẩn Phong.
"Công nhận, tiểu đồ đệ này của ngươi còn phải dạy dỗ nhiều lắm."
Trần đời lão lần đầu tiên thấy người đã mười lăm tuổi rồi mà đến mấy pháp thuật căn bản cũng không biết. Chẳng hiểu Bạch Cẩn Phong dạy dỗ kiểu gì nữa.