Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 1: Nàng tựa vầng trăng huyền ảo trên cửu trùng thiên



Tiên giới dị châu, Cửu Dao Xuyên.

 

Trên đỉnh Tử Tiêu Thần Phong, vô số đệ tử tụ tập xung quanh sơn đài, chờ phong chủ xuất quan.

 

Kính Huyền Tiên Tôn dốc lòng tu luyện, đột phá cảnh giới Kim Tiên, đã bế quan mười năm.

 

Từ hôm qua, đỉnh Tử Tiêu mây tím bao phủ, tiên hạc lượn vòng, điềm lành xuất hiện.

 

Tiên Tôn lần này xuất quan, nhất định thần công đại thành, tu vi lại càng thêm tinh tiến.

 

Trưởng lão kiểm kê số lượng đệ tử, đôi mày trắng khẽ nhíu: "Sao không thấy Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân?"

 

Bên ngoài, chấp sự trông coi phong đáp: "Bẩm trưởng lão, hôm qua Hạ Thanh đã không về phong tu luyện, sáng nay các đệ tử lên núi cũng không thấy nàng, còn Liễu Hạm Vân... có lẽ nàng ngủ quên giờ."

 

Lời vừa dứt, trên sơn đài vang lên tiếng xì xào nho nhỏ.

 

Trưởng lão thở dài một tiếng thật mạnh: "Lại là hai đứa nó!"

 

Một kẻ trời sinh phế vật, bùn nhão trét không lên tường, một kẻ khác thiên phú dị bẩm, cậy tài khinh người, đều là những đệ tử có tiếng là gây rối.

 

Trưởng lão xua tay: "Lại đi tìm xem Hạ Thanh, có lẽ đang ở đâu đó tu luyện một mình."

 

Chấp sự vâng lời, quay đầu xuống núi, trong đám người có đệ tử nhân cơ hội nói: "Phế vật đó thì cần gì tu luyện? Chắc chắn là bị ác thú nào đó ngậm đi rồi!"

 

Các đệ tử cười ầm lên, mấy vị trưởng lão ở đó đồng thời biến sắc.

 

Trưởng lão giận dữ phất tay áo: "Im miệng! Các ngươi đừng có ăn nói lung tung!"

 

Tiếng quát như sấm, ầm ầm vang vọng khiến thất sắc vân trên bầu trời cũng rung động, các đệ tử thấy trưởng lão thực sự nổi giận, vội vàng im lặng không dám nói thêm.

 

Giữa sườn núi Tử Tiêu Phong, trong một khe núi u tịch, Hạ Thanh từ từ tỉnh lại.

 

"Ách..."

 

Đầu đau quá.

 

Hạ Thanh giơ tay xoa xoa đầu, sờ thấy một cục u lớn.

 

"......"

 

Mở to mắt, trước mắt toàn là núi hoang rừng rậm, nàng mặc một thân quần áo cổ quái lộn xộn trong gió.

 

Vô số hình ảnh thoáng hiện trong đầu, có của chính nàng, cũng có của người khác.

 

Năm phút sau, ký ức hỗn loạn hợp làm một, Hạ Thanh rốt cuộc xác nhận một sự thật: Nàng hình như là... xuyên thư rồi.

 

Sự thật tuy rằng hoang đường, nhưng đối với nàng, một thiên tài dịch học sống ở thời đại thế kỷ 21, lục thân duyên bạc, không thích giao du, dường như cũng không quá khó chấp nhận.

 

Nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu tiên, chủ nhân thân thể này trùng hợp cũng tên là Hạ Thanh.

 

Tuy rằng trong sách Hạ Thanh chỉ là một pháo hôi phế vật, nhưng thiết lập truyện nàng lại có một sư tôn siêu lợi hại – Bạch Kính Huyền.

 

Người này thiên phú dị bẩm, chưa đến hai trăm tuổi đã đạt tới cảnh giới Huyền Tiên, danh tiếng lẫy lừng Tiên Giới, ở Cửu Dao Xuyên càng là nhân vật tuyệt đối đứng đầu.

 

Biết bao người chen chúc muốn bái nhập môn hạ Kính Huyền Tiên Tôn, đáng tiếc Kính Huyền Tiên Tôn lạnh lùng vô tình, trăm năm nay dưới trướng chỉ có một mình Hạ Thanh là đệ tử.

 

"Oa nga, hóa ra trên trời thật sự có bánh rớt xuống, chẳng lẽ mình ở thế kỷ 21 không tu thành tiên, muốn lấy hình thức này tu lên sao?"

 

Xuyên qua sao, đại để đều là kiếp trước bị hại chết oan, nàng may mắn gặp dịp mượn xác trùng sinh.

 

Đạo pháp tự nhiên, tồn tại tức hợp lý, chỉ cần điều tra rõ nguyên nhân chết ở kiếp trước, hoàn thành tâm nguyện kiếp trước, chấm dứt nhân quả, nàng có thể tiếp tục sống trong thế giới này.

 

Hạ Thanh vỗ vỗ tay đứng lên, đầu óc vẫn còn mơ màng, dường như có thông tin quan trọng nào đó chưa kịp tiêu hóa.

 

Thôi, không quan trọng.

 

Nàng xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, liền nhìn xung quanh, thu thập những manh mối có thể dùng.

 

Phía sau dốc có một vệt trượt rõ ràng, xung quanh đầy cành khô và lá cây gãy vụn.

 

Rõ ràng, nàng đã rơi xuống từ đây.

 

Hạ Thanh men theo dốc bò lên, phía trên là một con đường nhỏ bị cỏ dại bao phủ xuyên qua khu rừng rậm rạp u tối.

 

Cỏ cây quá rậm rạp, hơi ẩm lại nặng, Hạ Thanh mất một chút thời gian, dính đầy sương trên người.

 

Đường hẹp và trơn trượt, bên cạnh một mảng đất nhỏ sụt lở xuống, xung quanh dường như không có dấu chân người thứ hai.

 

Hạ Thanh chống cằm suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ là một tai nạn?

 

Tu Chân Giới, không thể theo lẽ thường mà suy đoán, Hạ Thanh trở tay hái vài chiếc lá cây, tùy tay ném đi.

 

"Càn, Ly, Thiên Hỏa Đồng Nhân." Hạ Thanh nhướng mày, yên tâm, "Quẻ Đồng Nhân, giao tiếp không có lỗi gì, ta quả nhiên là tự mình ngã, nhưng theo lý thuyết vết thương này không đến mức ngã chết..."

 

Nhớ tới nguyên nhân chết ở kiếp trước, Hạ Thanh trong lòng dâng lên một sự bi thương.

 

Ngàn chọn vạn lựa ngày lành cũng chẳng chưa chắc được điềm lành, sự đời vốn lắm điều bất ngờ.

 

"Xui xẻo quá đỗi, trách ai cho được, ngươi mau mau siêu thoát đi." Hạ Thanh thở dài, niệm vài câu kinh văn siêu độ vong hồn.

 

Đã là chuyện ngoài ý muốn, thì thôi chẳng cần báo thù, lòng Hạ Thanh nhẹ nhõm hẳn.

 

A, nhưng mà, nàng tiếp theo đây sẽ đi đâu?

 

Ý niệm vừa thoáng qua trong đầu, bỗng sau lưng vang lên tiếng chuông bạc thanh thúy.

 

Hạ Thanh quay đầu nhìn lại, chốc lát sau, tiếng chuông bạc càng gần, bụi cây hai bên rẽ ra, một cái đầu từ sau cành lá ló ra.

 

Người đến mặc y phục khác màu với Hạ Thanh, tóc tai bù xù, lôi thôi lếch thếch, đôi mắt đẹp uể oải khép hờ, vừa nhìn đã biết là chưa tỉnh ngủ.

 

Thấy Hạ Thanh, đôi mắt lim dim kia chợt mở to, trừng tròn xoe.

 

Hạ Thanh: "Ngươi là ai?"

 

"Liễu Hạm Vân." Người kia đáp lời, đồng thời bước ra khỏi bụi cây lên con đường nhỏ, "Ta tưởng trên đường chẳng có ai, ngươi vậy mà cũng biết đường tắt lên núi này."

 

Tiếng chuông bạc lại lần nữa vang lên, Hạ Thanh theo tiếng nhìn lại, chú ý đến bên hông Liễu Hạm Vân có một chiếc ngọc phiến, đuôi phiến treo hai chiếc lục lạc nhỏ tròn xoe.

 

Liễu Hạm Vân bước chân đi về phía trước, chiếc lục lạc liền phát ra tiếng "đinh linh đinh linh" giòn tan.

 

Hạ Thanh chợt thấy choáng váng đầu óc, trong đầu bỗng hiện ra một loạt hình ảnh.

 

Liễu Hạm Vân chạy nhanh trong núi, tiếng lục lạc bên hông không ngừng vang lên.

 

Một lúc nào đó nàng đột nhiên dừng bước, đôi mày thanh tú cau lại, vội vã lùi lại một đoạn, bất ngờ phát hiện thi thể Hạ Thanh.

 

Liễu Hạm Vân kinh hãi, nhanh chóng đem tin tức về đỉnh Tử Tiêu.

 

Vừa lúc gặp Kính Huyền Tiên Tôn xuất quan, nghe được tin này, kinh ngạc lẫn giận dữ, một mặt hạ lệnh phong tỏa núi, điều tra kẻ gây ra chuyện cho Hạ Thanh, một mặt trước mặt mọi người thi pháp, gọi về vong hồn Hạ Thanh, khiến Hạ Thanh chết mà sống lại.

 

Trong hình ảnh, dung mạo Kính Huyền Tiên Tôn nàng xem không rõ, nhưng cảm xúc sôi trào cuồn cuộn lại thật sự đánh trúng Hạ Thanh.

 

Thấy Hạ Thanh dường như không có ý định nhúc nhích, Liễu Hạm Vân liếc nàng một cái: "Không đi sao?"

 

Đường hẹp, bên trái là sườn núi, bên phải là vực sâu, chỉ đủ một người đi, Hạ Thanh không đi về phía trước, Liễu Hạm Vân chỉ có thể dừng bước.

 

"Ngươi tên là gì?" Hạ Thanh làm như thật mà lại hỏi một lần.

 

Liễu Hạm Vân cho Hạ Thanh một ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Liễu Hạm Vân."

 

"Liễu Hạm Vân..." Hạ Thanh lẩm bẩm lặp lại một lần, bỗng nhiên buột miệng thốt ra, "Ngươi chính là vai chính?"

 

Liễu Hạm Vân nhíu đôi mày xinh đẹp, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc: "Vai chính?"

 

"A... Khụ." Hạ Thanh giật mình hoàn hồn, khẽ hắng giọng, giơ một ngón tay lên, lắp bắp nói, "Vai chính quang hoàn, nói về thiên phú dị bẩm, kinh tài tuyệt diễm nhân tài mới xuất hiện."

 

Liễu Hạm Vân im lặng giây lát.

 

"Phụt."

 

Đôi mắt nàng cong cong cười rộ, "Hạ sư muội, ngươi ngày thường an an tĩnh tĩnh ngốc nghếch, không ngờ lại thú vị như vậy."

 

Hạ Thanh...

 

Xuyên qua quả là lợi hại, nàng vừa đến liền sinh ra hiệu ứng cánh bướm, tự mình thay đổi cốt truyện.

 

Dựa theo diễn biến câu chuyện ban đầu, Kính Huyền Tiên Tôn thi pháp còn có thể cứu sống Hạ Thanh, nhưng nàng đến lúc này đã chiếm lấy th@n thể này, những chi tiết cốt truyện quan trọng như vậy có lẽ sẽ bị bỏ qua.

 

Thôi thì đến đâu hay đến đó, nàng đã sống rồi, cũng không thể trước mặt Liễu Hạm Vân lại chết thêm lần nữa.

 

"Mau đi thôi, Hạ sư muội, đừng chần chừ nữa, lát nữa không kịp thật đấy." Liễu Hạm Vân thúc giục, "Phong chủ nổi giận đáng sợ lắm."

 

Hạ Thanh bị Liễu Hạm Vân đẩy đưa mơ mơ màng màng lên núi.

 

Vừa bước lên bậc thang cuối cùng, Liễu Hạm Vân liền biến mất khỏi bên cạnh nàng, giây tiếp theo đã xuất hiện bên cạnh một vị trưởng lão, làm bộ như đã ở đó từ đầu.

 

Hạ Thanh cũng định tìm một chỗ nghỉ ngơi chờ đợi, không ngờ chân chưa bước ra, đã có người vung kiếm chắn trước mặt nàng: "Hạ Thanh, ngươi hôm qua không lo tu luyện đã đành, đại điển xuất quan của phong chủ mà ngươi cũng dám đến trễ! Ngươi căn bản không xứng làm đệ tử của Kính Huyền Tiên Tôn!"

 

Lời vừa dứt, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn qua, toàn là vẻ hả hê.

 

"..." Hạ Thanh cạn lời.

 

Nàng cùng Liễu Hạm Vân cùng nhau lên, sao chỉ có nàng bị trách mắng.

 

Người kia giận tím mặt, hùng hổ, dường như không tiếc phá vỡ quy tắc tông môn gây ra tư đấu cũng muốn bênh vực Kính Huyền Tiên Tôn.

 

Hạ Thanh bĩu môi, mỉa mai đáp trả: "Vậy ngươi xứng? Ngươi xứng sao sư tôn ta không thu ngươi làm đồ đệ?"

 

"Ngươi!"

 

Người kia giận dữ tột độ, rút kiếm xông thẳng về phía Hạ Thanh.

 

Những người xung quanh cũng xôn xao bàn tán: Phế vật Hạ Thanh bao giờ đổi tính, vậy mà dám ngang nhiên đối đầu với bậc tiền bối, cãi cọ giao phong?

 

Hạ Thanh dù miệng lưỡi sắc bén, nhưng không chịu nổi đối phương tu vi cao hơn nàng rất nhiều, kiếm quang lóe lên, sát khí đan xen, khuôn mặt nàng thoáng chốc cảm thấy đau rát.

 

Cách đó không xa, Liễu Hạm Vân nhíu mày, vị trưởng lão bên cạnh nàng cũng đã chuẩn bị ra tay.

 

Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét, mây lành rực rỡ sắc màu cuồn cuộn bay nhanh, mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống.

 

Trong lòng Hạ Thanh khẽ động.

 

Quẻ Lôi Thủy Giải, sự việc có chuyển biến, bình tĩnh xem biến hóa.

 

Hạ Thanh đứng thẳng người, không nhúc nhích.

 

"Đang!"

 

Lưỡi kiếm bị một luồng khí vô hình hất văng ra, kẻ khiêu khích Hạ Thanh cả người bay lên trời, trong nháy mắt bay ra rất xa, rơi xuống đất vang lên một tiếng "ầm" lớn, sàn nhà cũng rung lên.

 

Hạ Thanh thầm giật mình, nghĩ thầm: Cú ngã này ít nhất cũng gãy ba cái xương sườn.

 

Giọng nói thanh lãnh như ngọc lúc này vang lên bên cạnh Hạ Thanh: "Sao không tránh?"

 

Có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu đó.

 

Hạ Thanh nghe tiếng chậm rãi quay đầu.

 

Sau đó, ngây người.

 

Bạch y tinh tế, thanh khiết như vừa gột rửa.

 

Khoảnh khắc bóng hình thanh nhã kia hiện ra trong tầm mắt, thiên địa vạn vật liền mất đi màu sắc.

 

Hạ Thanh chưa từng gặp ai có thể đẹp đến mức kinh tâm động phách như vậy.

 

Nàng tựa như vầng trăng huyền ảo trên cửu trùng thiên, ánh sáng thanh khiết rực rỡ.

 

Người này, chính là Bạch Kính Huyền.

 

Sư tôn của nàng.

 

"Ta..."

 

Môi Hạ Thanh run rẩy.

 

Lời còn chưa kịp thốt ra, bỗng nhiên, từ trong tay áo nàng rơi ra một vật, lăn tròn đến bên chân mỹ nhân.

 

Tầm mắt Hạ Thanh theo bản năng dõi theo, vì thế trong đầu trống rỗng bất ngờ hiện lên một hình ảnh.

 

Kẻ thần bí hẹn nàng đến gặp trong rừng, khẽ đưa cho nàng một vật, bảo nàng tìm cơ hội nghĩ cách giấu vật ấy vào động phủ của Bạch Kính Huyền.

 

Đúng là vì thứ này, trên đường trở về kiếp trước lòng đầy bất an, mới vô ý trượt chân ngã xuống dốc.

 

Hòn đá này nói dễ nghe là truyền âm ngọc, nói trắng ra, nó là 'máy nghe trộm'!

 

Hạ Thanh: "Khốn kiếp!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.