Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 10: Ta... không buông được, cũng không chờ được



Giọng nói vang lên một hồi, người đối diện nửa điểm động tĩnh cũng không có.

 

Hạ Thanh hồ nghi.

 

Nhìn kỹ, Bạch Kính Huyền phủng thư xuất thần, ánh mắt tan rã, vành tai trắng nõn phủ một tầng hồng nhạt.

 

Hạ Thanh thử thăm dò lại gọi một tiếng: "Khanh Khanh?"

 

Đôi tai phấn hồng kia càng thêm đỏ ửng.

 

Đỏ ửng không ngừng ở hai vành tai, còn có xu hướng nhanh chóng lan ra khắp gương mặt.

 

Hạ Thanh pha giác hiếm lạ, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Khanh Khanh, Khanh Khanh?"

 

Bạch Kính Huyền xấu hổ đến cực điểm, thẹn quá hóa giận.

 

Nàng buông quyển sách trong tay xuống bàn: "Không được gọi nữa."

 

"Vì sao?" Hạ Thanh làm bộ không hiểu, chân thành hỏi, "Biệt danh dễ nghe như vậy sư tôn cũng không thích sao?"

 

Bạch Kính Huyền: "......"

 

Hạ Thanh hiểu rõ, nhếch miệng cười: "Khanh Khanh không phải không thích, là thẹn thùng đúng không?"

 

Mặt Bạch Kính Huyền ửng hồng nhạt, không thể nhịn được nữa.

 

Thế là, nàng "vèo" một tiếng biến mất khỏi trước mắt Hạ Thanh.

 

Quyển sách chưa kịp mang đi "lạch cạch" một tiếng rơi xuống bàn trà.

 

"Ha ha ha ha!!"

 

Hạ Thanh im lặng hai giây rồi hoàn toàn không giả vờ nữa, cười đến không ngừng được, không ngờ Bạch Kính Huyền lại dễ bị trêu chọc như vậy.

 

Nàng nhặt quyển sách nhỏ Bạch Kính Huyền đánh rơi, mở trang sách ra, nhìn xem Bạch Kính Huyền đang đọc sách gì.

 

《Giải đáp một trăm hỏi nghi nan khi tiên lữ ở chung》

 

Hạ Thanh: "???"

 

Trong một thời gian rất dài sau đó, Hạ Thanh đều không nhìn thấy Bạch Kính Huyền.

 

Ban đầu nàng còn có chút lo lắng có phải mình đã đùa quá trớn, gây ra phản tác dụng, khiến Bạch Kính Huyền tâm thái đại băng, không bao giờ để ý đến nàng nữa.

 

Là Tần trưởng lão tìm đến, nói với nàng rằng Bạch Kính Huyền đột nhiên có việc cần rời khỏi Tử Tiêu Phong một thời gian, bảo nàng mấy ngày nay tự sắp xếp việc tu hành.

 

A, hóa ra là đi công tác.

 

Bạch Kính Huyền thân là chủ nhân Tử Tiêu Phong, dưới trướng có bao nhiêu là trưởng lão chấp sự và đệ tử, đâu có thể nào thật sự nhàn rỗi như vậy, có thể mỗi ngày vây quanh nàng xoay chuyển? Hạ Thanh tỏ vẻ lý giải.

 

Ma nhân ở Thiên Lương Châu đã chết, nguy cơ tạm thời giải trừ, Bạch Kính Huyền lại không ở trên phong, "thanh gươm Damocles" treo trên đầu Hạ Thanh trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rơi xuống.

 

Lời editor: "Thanh gươm Damocles" (Sword of Damocles) xuất phát từ ngụ ngôn Hy Lạp cổ đại thường được dùng để chỉ một mối nguy hiểm tiềm ẩn, luôn rình rập và có thể ập đến bất cứ lúc nào. Mọi người có thể Google để tìm hiểu thêm về câu chuyện của nó nếu muốn.

 

Hạ Thanh mừng rỡ nhẹ nhõm, đại kế trốn chạy của nàng cũng nên đưa vào lịch trình.

 

Kết quả tỷ thí của năm châu trước đó, danh sách đệ tử Tử Tiêu Phong báo lên Cửu Dao Xuyên tham gia thí luyện cũng tạm ổn, chẳng qua có thêm một người là Hạ Thanh.

 

Đệ tử thông qua thí luyện có cơ hội tiến vào tiên cung tu hành, Hạ Thanh gõ gõ bảng đen, đánh dấu trọng điểm.

 

Đây là cơ hội.

 

Thời gian rất gấp, chỉ còn chưa đầy ba tháng.

 

Hạ Thanh tranh thủ thời gian về động phủ kiểm kê đồ đạc của mình, đảm bảo không để lại dấu vết nào khiến người nghi ngờ, sau đó liền một lòng bế quan tiềm tu.

 

Từ lần song tu trước, Bạch Kính Huyền đã giúp nàng đả thông kinh mạch toàn thân, nàng liền cảm giác rõ ràng ngũ quan của mình trở nên nhạy bén hơn, tốc độ và sức chịu đựng khi đạt đến điểm mấu chốt cũng đều tăng lên đáng kể.

 

Hạ Thanh bắt đầu thử dùng phương pháp đả tọa tu luyện mà Bạch Kính Huyền đã dạy.

 

Nhưng mà, một người trẻ tuổi ở thế kỷ 21 đầy rẫy thiết bị điện tử, rất khó tập trung chú ý trong thời gian dài.

 

Ban đầu Hạ Thanh mỗi lần đả tọa minh tưởng chỉ có thể ngồi nửa canh giờ.

 

Theo nàng ngày ngày cần cù tu hành, thời gian nhập định càng ngày càng dài, ban đầu từ hai canh giờ, chậm rãi tăng lên bốn canh giờ.

 

Hai tháng sau, Hạ Thanh đã có thể ngồi suốt một đêm.

 

Tu luyện vẫn có rất nhiều lợi ích, trong quá trình tu luyện, tâm trí Hạ Thanh thư thái, lực chú ý tập trung cao độ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần của mình ngày càng tốt hơn, mỗi ngày từ sáng đến tối, sẽ không dễ dàng mệt mỏi.

 

Hiệu quả rõ ràng nhất mà tinh lực dồi dào mang lại, chính là tốc độ bói toán của nàng ngày càng nhanh.

 

Mắt thấy ý liền đến, ý đến tâm liền đến, cơ hồ ý niệm vừa động liền có thể thành quẻ.

 

Bất quá, nàng vẫn thích phương thức khởi quẻ truyền thống hơn.

 

"Đinh lang", đồng tiền rơi xuống đất thành quẻ.

 

Trạch Sơn Hàm. (quẻ số 31 trong Kinh Dịch)

 

Muốn đi xa nhưng không thuận lợi, cần khiêm tốn đối đãi với người.

 

Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi sáng sau khi tỉnh dậy, Hạ Thanh đều sẽ tự bói cho mình một quẻ.

 

Xem thiên thời địa lợi có đứng về phía nàng hay không.

 

Hạ Thanh khẽ thở dài, vẫn chưa đến thời cơ.

 

Chưa đến thời cơ, vậy thì lại chờ.

 

Hạ Thanh vỗ vỗ tay áo đứng dậy, đi ra ngoài động phủ hít thở không khí.

 

Nàng xuyên qua đến đây đã được hai tháng, thời gian dài xa rời xã hội hiện đại, thói quen sinh hoạt đã thay đổi hơn một nửa, thỉnh thoảng trong lúc nhập định nhớ lại chuyện cũ năm xưa, vẫn sẽ sinh ra cảm giác hư ảo như mộng.

 

Bạch Kính Huyền rời phong đi vẫn chưa trở về.

 

Nàng đi vội vàng, cụ thể đi làm gì Hạ Thanh cũng không biết, nhưng lời nói mập mờ của Tần trưởng lão và quẻ bói của chính Hạ Thanh cho thấy, đại để có liên quan đến tên gian tế Ma tộc lần trước.

 

Nói ra thì, từ khi xuyên qua đến nay, nàng mới quen Bạch Kính Huyền, tổng cộng ở chung cũng chỉ hai ba ngày.

 

Đối với Hạ Thanh, Bạch Kính Huyền đại để coi như một "người lãnh đạo" xinh đẹp lại rất chiếu cố nàng.

 

Ai mà không thích ở chung với mỹ nhân? Nếu không phải tung tích bại lộ chắc chắn phải chết, nàng cũng nguyện ý mãi mãi ở lại Tử Tiêu Phong.

 

Trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, Hạ Thanh khoan thai đi dạo hết vòng này đến vòng khác trong viện.

 

Đến một lúc nào đó, ngoài cửa viện bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.

 

Hạ Thanh đột ngột ngẩng đầu: "Sư..."

 

"Sư muội!" Một bóng người đẩy cửa viện xông vào, cắt ngang tiếng của Hạ Thanh.

 

Vẻ vui mừng trong mắt Hạ Thanh biến mất, ngạc nhiên nói: "Liễu sư tỷ?"

 

Người đến chính là Liễu Hạm Vân.

 

Nàng vẻ mặt vội vã, một đường chạy chậm lại đây, thở hồng hộc: "Hạ, Hạ sư muội! Chuyện lớn không hay rồi!"

 

"Sao vậy?" Hạ Thanh không hiểu ra sao, thấy Liễu Hạm Vân gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, không nhịn được khuyên, "Sư tỷ, tỷ đừng vội, từ từ nói."

 

Liễu Hạm Vân hít sâu mấy hơi, thở đều trở lại, lúc này mới mở miệng: "Giang sư muội mất tích rồi!"

 

Hạ Thanh kinh hãi: "Cái gì?! Mất tích?"

 

Giang Tử Thu trước đó giao chiến với ma nhân bị thương, tuy được cứu chữa kịp thời bảo toàn tính mạng, nhưng sau khi tỉnh lại nửa th@n dưới mất đi tri giác.

 

Châu chủ Tương Ức Nhan sau khi chẩn trị phán đoán là do tổn thương cột sống thắt lưng gây ra, cốt thương không khỏi thì không thể đứng dậy, nói cách khác, nếu vết thương của Giang Tử Thu không chữa khỏi, về sau sợ là sẽ phải ngồi xe lăn cả đời.

 

Một người bị thương nặng, chỉ có thể nằm trên giường không dậy nổi, sao lại đột nhiên mất tích được?

 

"Đúng!" Liễu Hạm Vân vẻ mặt lo lắng, "Sáng sớm hôm nay ta đi thăm Giang sư muội, phát hiện trong động phủ nàng không có một bóng người, ta đã hỏi khắp châu một vòng, không ai nhìn thấy nàng."

 

Lời Liễu Hạm Vân vừa dứt, một con chim ưng đỏ bỗng nhiên vỗ cánh bay lên, xoay một vòng trên không trung, kêu chiêm chiếp không ngừng, cuối cùng bay về hướng tây.

 

Tâm niệm Hạ Thanh vừa động.

 

[Ly Hỏa ở trên, Đoài Kim ở dưới.

 

Hỏa Trạch Khuê, tượng trưng cho sự xung khắc giữa kim và hỏa.

 

Khuê có nghĩa là lòng dạ trái ngược, hai người phụ nữ cùng đi, chí hướng lại khác nhau, không phải là điềm tốt.

 

Hỗ quái là Thủy Hỏa Ký Tế, giờ Thìn tứ hào biến, quẻ biến là Tổn, thế ban đầu tốt sau xấu.

 

May mắn là quẻ thượng Ly Hỏa biến thành Cấn Sơn, từ cục diện Kim Hỏa xung khắc hóa thành Kim Thổ tương sinh.]

 

Trong tổn hại có lợi ích, trong lợi ích có tổn hại, đều không phải là không có cơ hội cứu vãn.

 

"Liễu sư tỷ, tỷ đừng lo lắng." Hạ Thanh lên tiếng khuyên giải, rồi hỏi, "Xe lăn của Giang sư muội còn ở đó không?"

 

Liễu Hạm Vân nghĩ nghĩ, trả lời: "Không có."

 

Hạ Thanh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì đúng rồi, Giang sư muội là vì u sầu tích tụ trong lòng, nhất thời nghĩ quẩn, tự mình ra ngoài rồi."

 

Liễu Hạm Vân kinh ngạc: "Cái này muội cũng tính ra được?"

 

"Không sai." Hạ Thanh gật gật đầu, "Trước mắt không cần lo lắng, chúng ta đi về phía tây đến nơi mặt trời lặn rồi chờ nàng."

 

Liễu Hạm Vân nghe vậy cân nhắc: "Phía tây, nơi mặt trời lặn... Khê Vân Đài!"

 

Khê Vân Đài nằm ở sườn tây Tử Tiêu Phong, là một vùng thảm thực vật tương đối thưa thớt, vì xung quanh không có gì che chắn nên tầm nhìn rộng mở, có thể nhìn thấy cảnh núi non từ rất xa.

 

Nhưng từ động phủ Hạ Thanh đến Khê Vân Đài còn một khoảng cách, các nàng đi bộ đi về mất vài canh giờ.

 

Hạ Thanh tính toán thời gian: "Đi ngay thôi, chúng ta phải đến trước giờ Dậu, còn phải tìm một chỗ ẩn nấp, không để Giang sư muội phát hiện."

 

Liễu Hạm Vân bị mấy lời dặn dò của Hạ Thanh làm choáng váng, ngơ ngác nói: "Đây là vì sao?"

 

"Không kịp giải thích." Hạ Thanh đẩy Liễu Hạm Vân, thúc giục, "Tỷ cứ làm theo lời ta, đừng hỏi nhiều làm gì."

 

Liễu Hạm Vân không hiểu ra sao.

 

Nhưng từ khi nàng quen Hạ Thanh đến nay, quẻ của Hạ Thanh chưa bao giờ sai.

 

Hạ Thanh gấp gáp như vậy, chắc chắn có lý do, Liễu Hạm Vân không hỏi nhiều, lập tức cùng Hạ Thanh đi về phía Khê Vân Đài.

 

Đến Khê Vân Đài đã quá nửa giờ Thân, trên đài trống trơn, không có ai.

 

Liễu Hạm Vân lau mồ hôi trên trán: "Không có ai, Hạ sư muội, Giang sư muội thật sự sẽ đến sao?"

 

Hạ Thanh không đáp, vòng quanh Khê Vân Đài đánh giá một lượt, tìm kiếm chỗ ẩn nấp.

 

Tà dương dần dần xuống núi, gần đến giờ Dậu, Liễu Hạm Vân nghe thấy tiếng động lạ từ dưới triền núi vọng lên.

 

Là tiếng xe lăn dưới tác dụng của pháp lực, khó khăn đi lên.

 

Tinh thần Liễu Hạm Vân chấn động: "Đến rồi!"

 

Hạ Thanh vội bịt miệng Liễu Hạm Vân, đẩy nàng trốn sau một tảng đá lớn gần vách núi.

 

Các nàng đợi một lát sau tảng đá, tiếng xe lăn ngày càng gần.

 

Không lâu sau, Giang Tử Thu mất tích sáng nay rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt hai người Hạ Thanh.

 

Nàng bị thương ở eo, hai chân đã mất cảm giác, hành động bất tiện, rất vất vả mới lên được đài, dưới bánh xe lăn đã va chạm nhiều vết xước, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, không biết bao lâu chưa được chỉnh tề.

 

Thấy Giang Tử Thu như vậy, mắt Liễu Hạm Vân đầy vẻ áy náy.

 

Nếu không phải nàng lười biếng ngủ muộn, Giang Tử Thu đã không một mình gặp phải ma nhân, biến thành bộ dạng này.

 

Giang Tử Thu dùng xe lăn đi đến bên vách núi.

 

Nơi này là nơi ngắm cảnh đẹp nhất của toàn bộ Khê Vân Đài, có thể nhìn thấy xa nhất.

 

Liễu Hạm Vân và Hạ Thanh liếc nhau, Hạ Thanh lắc đầu với nàng, ra hiệu nàng đừng hành động vội vàng.

 

Giây tiếp theo, sau tảng đá lại truyền đến tiếng: "Liễu sư tỷ."

 

Liễu Hạm Vân hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại.

 

Phía sau, Giang Tử Thu vẻ mặt đau thương, nhìn về phía hoàng hôn đang dần buông xuống nơi xa, lẩm bẩm.

 

"Liễu sư tỷ thiên phú dị bẩm, thật là nhân trung long phượng, còn ta tư chất hữu hạn, mười đời khổ tu cũng chưa chắc có thể đuổi kịp sư tỷ, giờ trời xanh lại cướp đi đôi chân của ta, là muốn nói với ta, đừng chấp niệm nữa sao?"

 

Giang Tử Thu lộ vẻ cười khổ: "Nhưng ta... không buông được, cũng không chờ được."

 

"Kiếp này vô duyên, hẹn kiếp sau gặp lại."

 

Giọng nói vừa dứt, nàng nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay niệm chú, dùng chút pháp lực còn sót lại điều khiển xe lăn.

 

Bánh xe gỗ lăn bánh, chở người trên ghế lao về phía vách núi.

 

Sắc mặt Liễu Hạm Vân đột nhiên biến đổi.

 

Bên cạnh, Hạ Thanh một bước dài nhảy ra ngoài, gân cổ lên hét lớn: "Tỷ ngẩn người ra làm gì, cứu người mau!"

 

Liễu Hạm Vân: "!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.