Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 11: Hôm nay, đều nhờ có Hạ Thanh



Hạ Thanh điên cuồng chạy về phía vách núi, vươn tay nắm lấy lưng ghế xe lăn, dùng sức kéo ngược lại.

 

Nhưng xe lăn không chỉ nặng, mà lực lao xuống quá mạnh, trong lúc kéo, suýt nữa làm trật khớp cả hai cánh tay nàng.

 

Giang Tử Thu đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết, không ngờ sẽ có người đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc vô cùng, thủ quyết buông lỏng, pháp thuật điều khiển xe lăn bị bỏ dở.

 

Dù vậy, xe lăn vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

 

Một lực lớn kéo Hạ Thanh về phía trước, hai chân nàng cào trên mặt đất thành hai vệt trắng dài, đế giày gần như xẹt ra tia lửa.

 

Vách đá đen ngòm nhanh chóng tới gần, Hạ Thanh hoảng sợ hét lớn: "Cứu mạng!!!"

 

Mắt thấy cả người lẫn xe lăn sắp lộn nhào xuống vực, bỗng nhiên một trận gió mạnh thổi tới, quật mạnh vào mặt Hạ Thanh.

 

Cùng lúc đó, ngọc phiến của Liễu Hạm Vân xoay tròn bay tới, tia chớp nghiêng nghiêng đâm vào giữa hai bánh xe gỗ, phanh gấp chiếc xe lăn lại.

 

Xe lăn đột ngột dừng lại, Giang Tử Thu không kịp phòng bị, thân thể chịu lực quán tính nhấc bổng lên trong giây lát, rời khỏi xe lăn lao về phía trước.

 

Trước mặt nửa bước là vực sâu, cảm giác rơi xuống như Tử Thần vẫy gọi, siết chặt lấy nàng.

 

Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng chung quy kết cục không thay đổi.

 

Giang Tử Thu tuyệt vọng nhắm mắt.

 

"Giang sư muội!"

 

Trên đường rơi xuống, một tiếng kinh hô đuổi theo nàng.

 

Giống như tiếng vọng từ sâu thẳm linh hồn truyền đến, đinh tai nhức óc.

 

Giang Tử Thu: "!"

 

Nàng đột nhiên mở mắt, liền thấy bóng người quen thuộc từ trên vách núi nhảy xuống, theo gió đuổi theo nàng.

 

"Liễu sư tỷ?!"

 

Giang Tử Thu kinh hãi tột độ.

 

Một mình chịu chết chưa từng khiến nàng sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Liễu Hạm Vân nhảy xuống vách núi trong khoảnh khắc ấy, nàng gần như sợ đến hồn phi phách tán.

 

Trái ngược với sự hoảng sợ của Giang Tử Thu, ánh mắt Liễu Hạm Vân bình tĩnh mà kiên quyết, tầm mắt khóa chặt Giang Tử Thu.

 

Giang Tử Thu kinh hoàng thất thố: "Tỷ vì sao..."

 

Lời còn chưa dứt, Liễu Hạm Vân đã đuổi đến trước mặt, không nói lời nào nắm lấy tay nàng.

 

Các nàng cùng nhau rơi xuống theo sườn núi.

 

Trên vách núi, Hạ Thanh một mình nắm lấy chiếc xe lăn trống không, đứng rối bời trong gió.

 

A a a a a, sao lại thế này!

 

Kinh hãi tột độ, hai chân Hạ Thanh mềm nhũn, cùng với một trận choáng váng đầu, "bùm" một tiếng ngã ngồi xuống đất.

 

Trong cơn hoảng loạn, trong đầu nàng lại hiện ra một vài hình ảnh.

 

Giang Tử Thu rơi xuống vực chết, tin tức truyền đến tai Liễu Hạm Vân khi trời đã nhá nhem tối ngày hôm sau. Liễu Hạm Vân vì chuyện này mà chịu đả kích lớn, mối hận sau này nhiều năm cũng không thể nguôi ngoai.

 

Cơn choáng váng đầu từ từ rút đi, ý thức Hạ Thanh dần dần tỉnh táo.

 

Theo kinh nghiệm trước đây, những hình ảnh vừa chiếu rọi trong đầu nàng hẳn là cốt truyện trong nguyên tác.

 

Cái chết của Giang Tử Thu gây ra đả kích rất lớn cho Liễu Hạm Vân, chuyện này đồng thời cũng trở thành ngọn lửa nhen nhóm cho việc Liễu Hạm Vân khổ luyện sau này, thề muốn san bằng Ma tộc để báo thù cho Giang Tử Thu.

 

Hạ Thanh kinh hãi toát mồ hôi lạnh, nàng ném chiếc xe lăn sang một bên, không nói hai lời vội vã chạy xuống chân núi.

 

Chủ nhân Thiên Đồng Châu Tương Ức Nhan từ miệng Hạ Thanh biết được chuyện này, sắc mặt cũng đại biến, vội vàng triệu tập nhân thủ đi tìm kiếm Liễu Hạm Vân và Giang Tử Thu ở sườn tây phong.

 

Quá trình tìm kiếm kéo dài đến đêm khuya, vẫn không có tin tức gì về hai người, lòng Hạ Thanh nóng như lửa đốt.

 

Đường núi gập ghềnh, mà tu vi nàng thấp kém, đi theo đội cứu hộ vội vã, để tránh bị nàng cản trở, họ đã không mang theo nàng.

 

Để có thể sớm biết được tiến triển của việc cứu hộ, Hạ Thanh ở lại châu phủ Thiên Đồng Châu chờ tin tức.

 

Đợi mãi không thấy, Hạ Thanh quyết tâm lấy đồng tiền gieo quẻ.

 

Kết quả ra quẻ Trạch Thiên Quái.

 

Quẻ Quải, là quái dị, tốt xấu chưa định, nếu không quyết đoán, chậm trễ ắt sinh biến.

 

Hiện tại đang là giờ Tý, hào biến là hào tư, quẻ biến là Thủy Thiên Nhu.

 

Quẻ Nhu, là kim sinh thủy, chủ sinh khách, có hiện tượng mây đen che mắt, người bỏ đi tình cảnh gian nan, khổ sở chờ đợi.

 

Đến quẻ này, lòng Hạ Thanh nguội lạnh một nửa.

 

Nếu cứ như vậy đợi đến trời sáng, Liễu Hàm Vân và Giang Tử Thu e rằng lành ít dữ nhiều.

 

"Không thể đợi nữa!" Hạ Thanh đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.

 

Nhưng nàng đi chưa được mấy bước đã bị chấp sự Thiên Đồng Châu ngăn lại: "Ngươi muốn đi đâu?"

 

Hạ Thanh kiên quyết đi về phía trước: "Ta muốn đi tìm Liễu sư tỷ và Giang sư muội!"

 

"Ngươi không thể đi!" Chấp sự giơ tay cản đường nàng, "Sau khi trời tối, sương mù chướng trên Tử Tiêu Phong dày đặc, hung thú hoành hành, cao thủ tu vi Chân Tiên trở lên vào sương mù chướng còn dễ dàng đi mà không về, ngươi đi chẳng khác nào tự tìm cái chết vô nghĩa!"

 

"Ta nhất định phải đi!" Hạ Thanh kiên trì, "Ta có thể tìm được các nàng!"

 

Chấp sự chỉ coi nàng là đang cố chấp, không để ý, thái độ cứng rắn khuyên can: "Nếu ngươi không nghe lời khuyên, chúng ta đành phải thất lễ!"

 

Trong phong đã có hai đệ tử mất tích, nếu Hạ Thanh lại gặp chuyện không hay, hậu quả không dám tưởng tượng.

 

Họ không biết ăn nói với phong chủ thế nào.

 

Ngay lúc này, Tương Ức Nhan lục soát núi không có kết quả, trở về châu phủ.

 

Hạ Thanh đột nhiên đẩy chấp sự ra tiến lên: "Tương châu chủ! Xin người đưa ta đi tìm Liễu sư tỷ và Giang sư muội!"

 

Chấp sự kinh hãi: "Hạ Thanh!"

 

Ngăn cản đã không kịp, Hạ Thanh chớp mắt đã chạy vội đến trước mặt Tương Ức Nhan.

 

Tương Ức Nhan vừa từ Tây Sơn trở về, vẻ mặt mệt mỏi, nghe lời Hạ Thanh nói, bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi đi có ích gì đâu?"

 

Liễu Hạm Vân và Giang Tử Thu đều là đệ tử của nàng, sao nàng không nóng lòng?

 

Nhưng địa thế Tử Tiêu Phong hiểm trở, địa hình lại phức tạp khó lường, tìm hai người rơi xuống vực chẳng khác nào mò kim đáy biển, nàng đã gọi tất cả những người có thể điều động đi lục soát núi, chấp sự và trưởng lão tu vi Chân Tiên trở lên gần như dốc toàn bộ lực lượng, vậy mà vẫn không tìm thấy họ.

 

Ánh mắt Hạ Thanh sáng lên, lớn tiếng nói: "Ta có cách!"

 

Chấp sự khuyên can: "Hạ Thanh, ngươi đừng hồ đồ!"

 

Hạ Thanh không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm Tương Ức Nhan: "Việc đã đến nước này, ngựa chết xem như ngựa sống mà chữa, không thử sao biết không được?!"

 

Lời editor: "死马当作活马医" 'ngựa chết xem như ngựa sống mà chữa', ý nghĩa không bỏ cuộc, cố gắng hết sức dù trong tình huống khó khăn nhất. Câu tương tự trong tiếng việt mình là 'còn nước còn tát'.

 

Chấp sự giận dữ, chuẩn bị dùng lực kéo Hạ Thanh đi.

 

"Từ từ!" Tương Ức Nhan lên tiếng.

 

Nàng nhìn về phía Hạ Thanh: "Ngươi muốn tìm thế nào?"

 

Hạ Thanh quả quyết trả lời: "Ta vừa dùng thuật bói toán bí truyền bói một quẻ, quẻ tượng biểu hiện các nàng ở hướng tây bắc Khê Vân Đài, xung quanh nhiều nham thạch, có hồ nước hình tròn trống trải, nước chảy về hướng bắc!"

 

Vẻ mặt Tương Ức Nhan nghiêm lại.

 

Không đợi nàng mở miệng, một chấp sự đi theo phía sau đã buột miệng thốt ra: "Đúng là có một cái hồ nước! Hình tròn!"

 

Một người khác ngay sau đó nói: "Nhưng chúng ta đi qua hồ nước rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Liễu Hạm Vân và Giang Tử Thu!"

 

Hạ Thanh cắn chặt răng.

 

Mấy người ở đó nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tương Ức Nhan.

 

Vị chấp sự lúc trước ngăn cản Hạ Thanh cũng dịu giọng, chờ Tương Ức Nhan lên tiếng.

 

Đón ánh mắt Hạ Thanh, Tương Ức Nhan thầm giật mình.

 

Tây Sơn hoang vắng nhất, ngày thường ít người qua lại, với tu vi của Hạ Thanh, tự nhiên không thể biết địa hình Tây Sơn.

 

Vậy mà nàng lại có thể một hơi miêu tả ra địa mạo gần hồ nước.

 

Tương Ức Nhan suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, trầm giọng đáp: "Bổn tọa tin ngươi một lần."

 

Giọng nói vừa dứt, hư không rung động.

 

Hạ Thanh cảm thấy cổ mình căng thẳng, trong nháy mắt, Tương Ức Nhan đã mang theo nàng xuất hiện tại mục tiêu tìm kiếm.

 

Các nàng lơ lửng giữa không trung, Tương Ức Nhan một tay xách áo sau lưng Hạ Thanh, để tránh nàng rơi xuống bị thương.

 

Sương mù chướng trong núi dày đặc, mơ hồ có thể thấy dưới chân hiện ra một hồ nước sâu hình tròn.

 

Ánh trăng mờ ảo, nước hồ sâu thẳm, mặt nước giống như một cái miệng thú, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể từ sau lớp sương mù dày đặc nhảy vọt lên, nuốt chửng các nàng.

 

Sườn đông nam nơi này là vách đá dựng đứng, mơ hồ có thể thấy Khê Vân Đài, khớp với phương vị quẻ tượng mà Hạ Thanh miêu tả.

 

Tương Ức Nhan thần thức tản ra, tìm kiếm tung tích hai đệ tử.

 

Đáng tiếc vì sương mù chướng quấy nhiễu, phạm vi thần thức của nàng bị hạn chế, vẫn chưa tìm thấy manh mối đáng ngờ.

 

Liền hỏi Hạ Thanh: "Các nàng ở đâu?"

 

"Quẻ Đối là quẻ Sơn Địa Bác, Bác tượng trưng cho việc âm khí lấn át dương khí, hơn nữa hào tượng thoạt nhìn giống một đường hầm hẹp dài..." Hạ Thanh lo lắng phân tích, "Các nàng ở trong một cái hang động âm u ẩm ướt, cửa hang ở phía bắc hồ nước, chếch về phía đông."

 

Quẻ Đối là hướng đi cuối cùng của quẻ này.

 

Quẻ Đối là quẻ Bác, một quẻ đại hung, ứng với tai ương huyết quang.

 

Trong đám âm khí chỉ còn một chút sinh khí mong manh, nếu cứ kéo dài, thật sẽ ứng với quẻ Bác, e rằng trời đất cũng khó xoay chuyển.

 

Tương Ức Nhan liếc Hạ Thanh một cái, tuy không hiểu nàng lẩm bẩm suy đoán một đống nội dung kia, nhưng vẫn làm theo lời nàng chỉ, hướng phía đông bắc hồ nước tìm kiếm.

 

Thần thức trải rộng trên mặt nước từng tấc một, chỉ chốc lát sau, quả nhiên ở phía đông bắc hồ nước tìm thấy một cửa động bí ẩn.

 

Cửa động ẩn dưới mặt nước, dòng nước chảy từ nam sang bắc, Liễu Hạm Vân và Giang Tử Thu rơi từ trên núi xuống, nếu rơi vào hồ nước này, trôi theo dòng nước, đích thực có khả năng bị cuốn vào trong hang mà khó bị người phát hiện.

 

Tương Ức Nhan mơ hồ có dự cảm, phán đoán của Hạ Thanh không sai.

 

Nàng vung tay áo lên, kình phong thổi tung mặt nước, sóng lớn dạt sang hai bên, lộ ra cửa động bị che khuất bên dưới.

 

Trong hang động tối tăm, giơ tay không thấy năm ngón.

 

Tương Ức Nhan bấm tay niệm chú thi triển pháp thuật, đầu ngón tay b ắn ra một bó huỳnh quang màu tím đen.

 

Ánh huỳnh quang chạm đất liền bừng sáng, biến thành một đóa hoa nhỏ bằng bàn tay, lấp lánh ánh sáng.

 

Gió thổi qua, phấn hoa lan tỏa, kéo dài về phía trước, con đường u ám rất nhanh được ánh huỳnh quang chiếu sáng.

 

Mũi Hạ Thanh giật giật, trong hơi nước ẩm ướt lẫn lộn một mùi máu tươi rõ ràng.

 

"Là ở đây!" Hạ Thanh cắt ngang, "Các nàng ở bên trong!"

 

Tương Ức Nhan không chần chừ, nắm lấy áo Hạ Thanh, một bước đã đến sâu trong hang động.

 

Cuối tầm mắt, hai bóng người ôm nhau bị dòng nước đẩy dạt vào bờ, hơn nửa thân mình vẫn còn trong nước, dù đã hôn mê bất tỉnh, Liễu Hạm Vân vẫn không buông tay Giang Tử Thu.

 

Hạ Thanh vội vàng chạy tới: "Liễu sư tỷ! Giang sư muội!"

 

Tương Ức Nhan thi pháp tách hai người ra, trước bắt mạch Giang Tử Thu.

 

Mạch tượng tuy rằng suy yếu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

 

Tương Ức Nhan nhẹ nhàng thở ra, đổi sang bắt mạch Liễu Hạm Vân.

 

Một lát sau, nàng kinh hãi.

 

Liễu Hạm Vân vậy mà bị thương nặng hơn Giang Tử Thu! Nếu các nàng đến muộn một chút, tính mạng Liễu Hạm Vân khó giữ được!

 

Chắc chắn là trên đường rơi xuống vực, Liễu Hạm Vân đã dùng toàn bộ pháp lực để bảo vệ Giang Tử Thu, mới khiến mình bị thương thành ra thế này!

 

Tương Ức Nhan nhanh chóng cho hai đệ tử mỗi người ăn một viên tiên đan, ngay sau đó gọi Hạ Thanh: "Chúng ta trở về."

 

Thế là Hạ Thanh bế Liễu Hạm Vân lên, Tương Ức Nhan một tay ôm Giang Tử Thu, một tay khác nắm chắc Hạ Thanh, phá ra hư không, thuấn di trở lại Thiên Đồng Châu.

 

Trong châu phủ Thiên Đồng Châu, các trưởng lão và chấp sự ra ngoài tìm người đã lục tục trở về, ai nấy đều cạn kiệt tinh lực, vẻ mặt mệt mỏi.

 

Nghe nói Tương Ức Nhan mang theo Hạ Thanh đi tìm người, mọi người sôi nổi lắc đầu, không ôm hy vọng.

 

Bọn họ nhiều người như vậy còn bất lực trở về, Hạ Thanh có thể làm gì? Tương Ức Nhan đây là tuyệt vọng quá hóa liều.

 

Trong phủ khách sáo phân chia chỗ nghỉ, đến một lúc nào đó, không biết ai kinh hô một tiếng: "Châu chủ đã trở về!"

 

Mọi người nghe vậy, sôi nổi đứng dậy.

 

Liền thấy Tương Ức Nhan ôm Liễu Hạm Vân đầy thương tích vội vã trở về, phía sau đi theo Hạ Thanh, trong lồ ng ngực nàng là Giang Tử Thu hôn mê bất tỉnh.

 

Khi đi ngang qua đám người này, Tương Ức Nhan dừng bước.

 

"Hôm nay, đều nhờ có Hạ Thanh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.