"Hợp tác vui vẻ!"
Hạ Thanh dứt khoát đáp ứng.
Liễu Hạm Vân rất kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, liền thấy Hạ Thanh nháy mắt ra hiệu với mình.
Xem ra Hạ Thanh đã có tính toán trước, Liễu Hạm Vân thoáng cân nhắc, không phản đối.
Với tính cách của Hạ Thanh, sẽ không bắn tên không đích.
Đuôi mèo sau lưng cô bé Miêu tộc nhanh chóng vẫy hai cái, đáy mắt lộ vẻ vui mừng: "Vậy chúng ta bây giờ liền xuất phát đi!"
Hạ Thanh và hai người cũng không có gì cần chuẩn bị, lập tức cùng cô bé Miêu tộc này lên đường.
Trên đường, cô bé tự giới thiệu với các nàng.
Nàng là thú nhân tộc Linh Miêu, tên là Nhã Mai, đến Thánh Thành là để tham gia đại điển thú nhân.
"Đại điển thú nhân?" Liễu Hạm Vân tò mò.
Đồng tử màu xanh nhạt của Nhã Mai sáng lấp lánh, giọng điệu rất tự hào: "Đây là lễ hội đặc biệt của thú nhân tộc chúng ta, mười năm mới có một lần, vô cùng náo nhiệt! Tham gia đại điển còn có cơ hội nhìn thấy Thánh Nữ!"
Lại một lần nữa nghe thấy hai chữ Thánh Nữ này, Hạ Thanh liếc mắt: "Thánh Nữ của các ngươi trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thông kim bác cổ?"
Nhã Mai không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên!"
Hạ Thanh trầm ngâm, thú nhân tộc cũng có minh tinh lớn của riêng họ.
Nhã Mai tính cách hoạt bát, không kém gì Liễu Hạm Vân, ba người cùng nhau đi đường, dường như chuyện không thể nói hết, bất tri bất giác trời đã tối.
"Chúng ta tìm chỗ tránh gió qua đêm thôi." Nhã Mai nhìn sắc trời, "Mây đen che mất ánh trăng, buổi tối có lẽ sẽ mưa, rất lạnh."
Liễu Hạm Vân thần thức tản ra tìm kiếm một vòng, rất nhanh trong hoang sơn dã lĩnh tìm thấy một túp lều bỏ hoang.
Tìm đến túp lều, Liễu Hạm Vân phất tay áo quét qua, đồ vật hư hỏng và mạng nhện dày đặc trong phòng liền bị dọn dẹp sạch sẽ, để lại một khoảng đất trống cho các nàng đốt lửa nghỉ tạm.
Nhã Mai thấy vậy mắt chớp chớp: "Ngươi thật lợi hại! Ngươi là tu sĩ Nhân tộc?"
Liễu Hạm Vân được khen đến ngượng ngùng, gãi gãi ót: "Ha ha... Coi như vậy đi."
Hạ Thanh thầm lè lưỡi, quả nhiên không ai thoát khỏi móng vuốt mèo con.
Nhã Mai thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm: "...Thật tốt quá."
Liễu Hạm Vân: "Cái gì?"
"Ha ha ha ha không có gì." Nhã Mai tươi cười rạng rỡ, sảng khoái bật cười, "Ta nói, ngươi lợi hại như vậy, chúng ta chắc chắn có thể an toàn đến Thánh Thành!"
Hạ Thanh đứng bên cạnh im lặng liếc nàng một cái, không lộ vẻ gì.
Đêm đó ngoài phòng quả nhiên mưa to, gió lạnh gào thét, hạt mưa lớn rơi trên mái lều tí tách.
Mái lều tranh dột nát, có nước mưa thấm vào, trên mặt đất ướt nhẹp.
Nhã Mai ôm hai chân ngồi xổm bên đống lửa, thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa gỗ mục nát lọt gió, đôi tai nhọn dựng thẳng lên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân thay phiên nhau canh đêm, đến nửa đêm canh ba, Liễu Hạm Vân từ tiếng mưa rơi tí tách bắt được một tiếng động lạ không bình thường.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Thanh cũng nghe thấy.
"Có thứ gì đó đang đến gần." Liễu Hạm Vân đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, quan sát bên ngoài.
Tai Nhã Mai run lên, đột nhiên căng thẳng người, đưa tay ấn vào con dao nhỏ ở bên hông, vẻ mặt cảnh giác: "Là cái gì?"
Liễu Hạm Vân nhíu mày, cẩn thận lắng nghe.
Âm thanh này quỷ dị thật sự, không giống hung vật tầm thường, nhưng cũng không giống thú nhân đi bằng hai chân.
Đang chần chừ, bỗng nhiên một bóng đen khổng lồ hiện lên cửa sổ, đồng tử Liễu Hạm Vân co rút lại, hét lớn: "Mau tránh ra!"
Nàng nhanh chóng lùi lại, đồng thời tay trái nắm chặt Hạ Thanh, tay phải giữ Nhã Mai.
Ầm ——
Cánh cửa gỗ nát vụn, văng tung tóe bị một làn sóng gió đánh lui, Liễu Hạm Vân thì mang theo Hạ Thanh và Nhã Mai nhảy ra khỏi túp lều từ phía cửa sổ bên kia.
Hạt mưa lạnh như băng rơi xuống người các nàng, lông trên đuôi Nhã Mai đột nhiên dựng đứng lên, cảm xúc kích động vẫy mạnh lên xuống.
Tầm mắt Hạ Thanh xuyên qua màn mưa, nhìn về phía túp lều cách đó không xa.
Bóng đen kia phá tan cửa gỗ, lại nhào về phía cửa sổ.
Bịch một tiếng trầm đục, mặt đất rung chuyển, túp lều kịch liệt lung lay mấy cái, suýt nữa tan thành từng mảnh.
Bóng đen mắc kẹt trong khung cửa sổ, gào thét một tiếng kinh người, sắc mặt Nhã Mai trắng bệch: "Thuồng, thuồng luồng!"
Tấn công các nàng là một con cá sấu khổng lồ, Hạ Thanh nhìn kỹ, con cá sấu này dài ít nhất năm mét, sức mạnh cực lớn, miệng há ra như một cái hố đen sâu không thấy đáy, có thể nuốt chửng các nàng.
Xung quanh túp lều này cũng không có đầm lầy, sao lại có cá sấu?
Liễu Hạm Vân không cứu người, trở tay vứt ra vài lưỡi phong đao.
Phong đao đánh trúng cá sấu, thế nhưng phát ra tiếng "lách cách" giòn tan, da lưng cá sấu cứng như giáp, khi bị phong đao đánh trúng còn nổi lên ánh sáng xanh mờ.
Liễu Hạm Vân trầm giọng: "Đây là Trạm Giáp Đà."
Đây là hung thú số một số hai ở địa giới hoang dã, chỉ cần ngửi được mùi con mồi, nhất định phải cắn nuốt vào bụng, nếu không sẽ không bỏ qua.
Nhã Mai sợ đến toàn thân run rẩy: "Mau, chạy mau!"
Chiến lực của một con Trạm Giáp Đà trưởng thành có thể so với tu sĩ tu vi cảnh giới Luyện Hư, công kích bình thường căn bản không thể phá vỡ phòng ngự của nó, nếu dây dưa với nó, chỉ sẽ rơi vào tình trạng cạn kiệt thể lực, sau đó bị xé thành tám mảnh.
Con Trạm Giáp Đà kia gào thét điên cuồng, thân thể vặn vẹo mạnh mẽ, cửa sổ túp lều bị ép biến dạng, phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt" không chịu nổi sức nặng.
Liễu Hạm Vân trở tay rút ra ngọc phiến bên hông: "Hạ sư muội, muội bảo vệ Nhã Mai!"
Giọng nàng thanh lạnh, túp lều tranh liền "oanh" một tiếng sập xuống, Trạm Giáp Đà rống lên một tiếng điên cuồng lao tới.
Hạ Thanh đáp lời, miệng niệm chú, tay bấm đốt, bảo vệ Nhã Mai sau lưng.
Hai tháng khổ tu trước đó, nàng không chỉ tinh tiến tu vi, đồng thời cũng học được một vài pháp thuật đơn giản — Ngũ Hành Thuật.
Tuy Ngũ Hành Thuật là cơ sở trong cơ sở, cũng là pháp thuật đầu tiên mà đại đa số tiên tu học được, nhưng đối với Hạ Thanh mà nói, giai đoạn hiện tại đã đủ dùng.
Mộc, Hỏa, Thổ, Kim, Thủy.
Pháp thuật có thể điều động linh khí trong cơ thể nàng và trong thiên địa, khiến năm loại năng lượng ngũ hành chuyển hóa lẫn nhau.
Cho nên học được pháp thuật ngũ hành cơ bản, tương đương với mang theo bên mình một nguồn năng lượng ngũ hành tăng cường, bởi vậy có thể bày trận theo kỳ môn độn giáp.
Năng lượng ngũ hành ngưng tụ thành tinh thể, lơ lửng giữa không trung, vây quanh Hạ Thanh trong phạm vi hai mét.
Hạ Thanh dặn dò Nhã Mai: "Đừng cách ta quá xa."
Nhã Mai như chim sợ cành cong, nơm nớp lo sợ gật đầu.
Bên kia, Liễu Hạm Vân đã giao chiến với con Trạm Giáp Đà kia.
Trạm Giáp Đà da dày thịt béo, mà Liễu Hạm Vân vì vết thương nên sức mạnh giảm sút nhiều, không thể dứt điểm trận chiến một cách gọn gàng.
Hạ Thanh một bên chú ý trạng thái của Liễu Hạm Vân, một bên cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía.
Dần dần, Hạ Thanh cảm thấy không ổn.
Tiếng mưa to và tiếng đánh nhau cũng không thể che giấu hoàn toàn những âm thanh khác thường.
Nàng xoay người đối diện phía sau.
Trong bóng đêm, vài bóng đen đang di chuyển nhanh chóng, thân vị không ngừng biến đổi đan xen.
Một con Trạm Giáp Đà, hai con Trạm Giáp Đà, ba con...
Các nàng bị một đám cá sấu vây quanh.
Tất cả đường đi đều bị phong tỏa, da đầu Hạ Thanh tê dại.
Nhã Mai càng sợ đến đồng tử dựng đứng lên, tay chân đều xuất hiện rõ ràng sự thú hóa, lộ ra móng vuốt sắc nhọn.
"Hạ sư muội!" Phía sau truyền đến giọng Liễu Hạm Vân, nàng cũng phát hiện ngày càng nhiều Trạm Giáp Đà xuất hiện, liền lớn tiếng hô, "Muội mang Nhã Mai đi trước!"
Tâm niệm Hạ Thanh xoay chuyển nhanh chóng, không lập tức nhúc nhích.
Quẻ Trạch Lôi Tùy bói được trước khi các nàng lên đường không phải là quẻ hung, đại biểu những chuyện gặp phải hôm nay sẽ không gây ra nguy hiểm.
Vậy thì nhất định có cách giải quyết.
"Chúng nó nhắm vào Nhã Mai!" Hạ Thanh trầm giọng đáp lại, "Nếu không thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ, chúng ta đi đến đâu, chúng nó sẽ theo đến đó!"
Nàng và Liễu Hạm Vân vừa đến Nhị Đồ Châu, không oán hận gì với người ở đây, gần đây cũng không có thù oán, không lý do gì lại trêu chọc những thứ hung hiểm như vậy.
Ngược lại là Nhã Mai, thân phận của nàng không rõ ràng, mời các nàng đồng hành ban đầu là để tìm hai người hộ vệ.
Bởi vậy có thể thấy, nguyên nhân vấn đề nằm ở Nhã Mai.
Nhã Mai nghe Hạ Thanh nói vậy, gương mặt vốn đã mất hết huyết sắc lại càng trắng bệch thêm một phần.
Liễu Hạm Vân ngạc nhiên: "Vậy bây giờ làm sao?"
Lời nàng vừa dứt, đột nhiên không kịp phòng bị một giọt mưa bắn vào mắt Hạ Thanh.
Hạ Thanh bản năng lùi lại một bước.
Chạm vào ——
Trạm Giáp Đà từng bước tiến gần, bị pháp trận phòng hộ ngăn cản bên ngoài.
Hình ảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu Hạ Thanh.
Mục là Hỏa, Vũ là Thủy, Hỏa Thủy chưa tế, thượng hư hạ thật, là quẻ tượng Thủy khắc Hỏa.
Quẻ này Thủy là địch, Hỏa là ta, địch có tam biến, biến thành Đoài Kim, nhị biến Khôn Thổ, tam biến Chấn Mộc.
Ba người có hai đều không phải tượng nguy hiểm, thuyết minh cục này có cách giải, mấu chốt phá cục nằm ở...
"Mưa!" Hạ Thanh trợn mắt.
Nàng giơ tay chạm vào cơn mưa lớn từ trên trời giáng xuống, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
"Thuỹ hoả xung khắc, thủy thế lớn mạnh mà hỏa lực suy yếu, dùng Mộc thông quan, tước khí của Thủy để trợ vượng Hỏa thế..."
Ánh mắt nàng ngưng lại, đưa ra đáp án: "Gió!"
Liễu Hạm Vân nghe tiếng nhìn về phía nàng.
Hạ Thanh đã tính sẵn trong lòng.
"Sư tỷ, dùng gió thổi tan mây trên trời, ngăn cản trận mưa này! Mau!"
Liễu Hạm Vân không phải lần đầu tiên phối hợp với Hạ Thanh, tuy rằng nàng cũng không hiểu mối quan hệ giữa trận mưa lớn này và Trạm Giáp Đà, nhưng nếu Hạ Thanh nói vậy...
Nàng không chút do dự, ném cao ngọc phiến trong tay lên.
Đồng thời hai tay bấm đốt niệm chú, miệng lẩm bẩm.
Trong giây lát, mấy bức tường gió đột ngột mọc lên từ mặt đất, xông thẳng lên trời, xé tan tầng mây cuồn cuộn trong bóng đêm thành từng mảnh, rồi từ giữa xé toạc ra một cái lỗ lớn.
Mây tan đi, mưa dần ngớt, đám Trạm Giáp Đà vây quanh các nàng đột nhiên tan thành mấy vũng bùn nước, biến mất không thấy tăm hơi.
Mỗi lần Liễu Hạm Vân thi triển pháp thuật lớn, Hạ Thanh đều xem đủ rồi.
Không hổ là vai chính.
"Vậy mà là hư thuật..." Nhã Mai không thể tin được.
Liễu Hạm Vân tặc lưỡi: "Hạ sư muội, ngươi đối với hư thuật lại có nghiên cứu như vậy!"
"À không." Hạ Thanh xua tay, "Ta chỉ đơn giản bói một quẻ."
Liễu Hạm Vân xoay tròn ngọc phiến, đeo nó trở lại bên hông: "Sư muội thật là khiêm tốn!"
"So với việc tìm hiểu xem ta làm thế nào để giải hư thuật, chúng ta đổi chủ đề đi." Nói rồi, Hạ Thanh nhìn về phía Nhã Mai đang cụp tai, vẻ mặt uể oải, "Nhã Mai tiểu thư , chuyện này ngươi nên nói thật với chúng ta rồi chứ?"
Nhã Mai hoàn hồn, há miệng thở d ốc: "Ta..."
Hạ Thanh nhắc nhở nàng: "Đầu tiên, ngươi chắc chắn đã che giấu thân phận thật sự của mình với chúng ta, tiếp theo, ngươi không báo trước cho chúng ta biết ngươi đang bị kẻ thù truy đuổi, nếu ngươi không muốn thẳng thắn, vậy chúng ta có đủ lý do để hủy bỏ hợp tác."
"Không! Ta cầu xin các ngươi giúp ta!" Vẻ mặt Nhã Mai kinh hoảng.
Nếu mất đi sự che chở của Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân, nàng chắc chắn phải chết.
Liễu Hạm Vân khoanh tay, nhướng mày với vẻ mặt xem kịch: "Vậy nói xem nào."
Nhã Mai đau khổ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sự thú hóa trên tay chân nàng rút đi, khôi phục nguyên dạng, nhưng thiếu đi tinh thần mạnh mẽ ban đầu.
Một lát sau, nàng rốt cuộc mở miệng.
"Đại điển thú nhân là lễ hội của thú nhân tộc chúng ta, mỗi chủng tộc đều sẽ phái sứ giả tham dự đại điển, ta là sứ giả đại diện choLinh Miêu tộc đến Thánh Thành tham gia đại điển thú nhân."
Nhã Mai cố gắng sắp xếp suy nghĩ, chậm rãi kể: "Ban đầu ta còn có một đội hộ vệ đầy đủ, nhưng từ tháng trước trở đi, đội ngũ của chúng ta liên tục bị tập kích, ta và các thú vệ bị lạc nhau."
"Sau đó ta nghe được một số tin đồn, các đội ngũ của các bộ tộc khác đi đến Thánh Thành đều bị tập kích không rõ nguyên nhân, phần lớn đều đã gặp nạn."
Nhã Mai hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.
"Có người cố ý phá hoại đại điển! Ta cần phải nhanh chóng truyền tin tức này về Thánh Thành!"