Ánh sáng rực rỡ lóe lên trong chớp mắt rồi vụt tắt, những hoa văn nóng bỏng trên bề mặt Định Sa Thần Châm mờ đi.
Hình thái co rút lại, biến trở về một cây chày sắt.
Mà Hạ Thanh thì sau chiêu này cảm thấy thân thể bị rút cạn, không còn sức lực khống chế thăng bằng, từ trên cao rơi xuống.
May mà bùn đất mềm mại, Hạ Thanh rơi xuống mặt xám mày tro, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng vội vàng ngẩng đầu, liền thấy Cự Linh vẫn khí thế hùng vĩ, giữ nguyên tư thế vung rìu không nhúc nhích.
Trong lòng Hạ Thanh lo sợ bất an, lẽ nào Định Sa Thần Châm chỉ là đồ trang trí, không có chút tác dụng nào?
Nhưng dù như thế, nàng cũng chỉ có thể nhận mệnh, bởi vì nàng không còn sức tái chiến.
Trên cao mấy trượng, Cự Linh chậm rãi quay đầu.
Hạ Thanh: "!"
Giây tiếp theo, cán rìu lớn gãy đôi, khu hồn vong linh ầm ầm tan nát.
Đám lươn yêu đầy đất cũng sôi nổi rút lui, nhảy vào vũng bùn, trái tim Hạ Thanh cuối cùng cũng dược nhẹ nhõm, "bùm" một tiếng ngồi phịch xuống đất.
Việc đã đến nước này, đâu còn thèm bận tâm bùn dơ hay không, nghỉ ngơi lấy lại sức đã.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy cuối cùng vẫn đánh thức Bạch Kính Huyền, chồn tuyết nhỏ từ trong lòng Hạ Thanh thò đầu ra, đôi mắt buồn ngủ mơ màng nhìn xung quanh.
Một lát sau, vẻ buồn ngủ trong mắt nó chậm rãi tan đi, thay vào đó là sự kinh ngạc khó tin.
Trong không khí vẫn còn dư lại hồn lực vong linh chưa tan hết, mà cả người Hạ Thanh dính đầy bùn, gần như biến thành một pho tượng đất.
"Nàng cũng xem như tỉnh rồi." Hạ Thanh thở d ốc, liếc nhìn vật nhỏ đang dụi đầu trong lồ ng ngực, đôi mắt không có ý tốt mà đảo một vòng, đột nhiên giơ tay quệt một vệt bùn lên đầu chồn tuyết nhỏ, "Đồng cam cộng khổ."
Chồn tuyết nhỏ: "......"
Nhìn đám lông trên đầu chồn tuyết nhỏ bị bùn ướt át bết lại, Hạ Thanh buồn cười nheo mắt.
Bang.
Từ xa không trung bay tới một vốc bùn, bất ngờ chụp thẳng vào mặt Hạ Thanh.
Phúc Sinh Đỉnh và Định Sa Thần Châm lơ lửng trong không trung giây lát, vì Hạ Thanh kiệt sức, cũng nối tiếp rơi xuống, bắn lên từng chùm nước bùn.
Lúc này đến lượt Hạ Thanh cạn lời, cùng chồn tuyết nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.
Quả báo đến cũng quá nhanh.
chồn tuyết nhỏ "chít chít" cười khúc khích.
Hạ Thanh dứt khoát bế nó lên, mượn bộ lông trên người nó lau mặt.
Bạch Kính Huyền đương nhiên ghét bỏ thứ bùn vừa đen vừa hôi này, bốn chân ngắn ra sức chống cự, liên tục đẩy Hạ Thanh.
"Haizz, tình cảm của nàng đối với ta cũng chỉ đến mức này thôi sao?" Hạ Thanh cố ý kéo dài giọng điệu, ngữ điệu cuối câu luyến láy, ra vẻ ủy khuất, "Bùn làm mờ mắt ta, nàng giúp ta lau chút thì có sao?"
Bạch Kính Huyền: "......"
Lau thì lau, nhưng ai lại dùng bụng người ta mà lau!
Nhưng nàng cũng không chịu nổi Hạ Thanh làm nũng như vậy, biết rõ đối phương cố ý nghịch ngợm, nàng vẫn thả lỏng thân thể, tùy ý Hạ Thanh vùi cả khuôn mặt dính đầy bùn vào chiếc bụng mềm mại của mình.
Hạ Thanh đạt được mục đích, ôm chồn tuyết nhỏ không hề sạch sẽ cọ mạnh hai cái, dù sao cũng lau được bùn trên mặt.
Vài câu nói tùy tiện đã có thể khiến Bạch Kính Huyền từ bỏ chống cự, Hạ Thanh cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng ngứa ngáy, không đành lòng tiếp tục trêu chọc nàng.
Đợi thể lực khôi phục một chút, nàng ôm chồn tuyết nhỏ đứng dậy, giơ tay triệu hồi Phúc Sinh Đỉnh và Định Sa Thần Châm.
Nói đến, cái Định Sa Thần Châm này, uy lực thật sự vượt ngoài dự kiến của Hạ Thanh.
Vật này tên tương tự Định Hải Thần Châm, nhưng cách dùng lại không hoàn toàn giống nhau, xem như là hàng nhái thì cũng khá có tâm.
Vong hồn trấn giữ thần bia bị Hạ Thanh tiêu diệt, kết giới bao phủ trên đầm lầy vẫn chưa biến mất.
Hạ Thanh giắt Định Sa Thần Châm sau lưng, ngay sau đó lại ném Phúc Sinh Đỉnh xuống đầm lầy, dùng chút pháp lực còn lại, điều khiển Phúc Sinh Đỉnh lần nữa lẻn xuống dưới bùn.
Lần này, Phúc Sinh Đỉnh thuận lợi bao trùm khối hắc thạch, cũng nhấc toàn bộ nó lên khỏi bùn đất.
Phúc Sinh Đỉnh hoàn thành nhiệm vụ, bay vọt lên không trung, phun ra một ngụm đầy nước bùn, lúc này mới bay vào tay Hạ Thanh.
Hạ Thanh nâng tiểu đỉnh kinh ngạc: "Ngươi còn rất sạch sẽ."
Phúc Sinh Đỉnh xoay tròn trong tay nàng, tựa hồ đáp lại nàng.
Hạ Thanh dùng hai ngón tay khẽ chạm vào đỉnh, khối hắc thạch vừa hút vào đỉnh liền bay ra từ miệng đỉnh, lơ lửng trên không trung tiểu đỉnh.
Vật này rơi vào tay Hạ Thanh, chỉ lớn bằng bàn tay, bề mặt không chữ, nhưng khắc một vài hoa văn phức tạp, thoạt nhìn giống một chiếc lệnh bài.
Công dụng cụ thể Hạ Thanh cũng không rõ, liền tạm thời cất nó lại vào Phúc Sinh Đỉnh.
Hắc thạch bị Hạ Thanh thu đi, trong hư không quả nhiên có sự thay đổi.
Hạ Thanh phóng mắt nhìn quanh, cảnh tượng bên ngoài vũng bùn xảy ra biến hóa, lúc trước sương mù mờ mịt, hơn nữa mênh mông vô bờ, hiện giờ có thể thấy rõ những nơi xa hơn một chút, có khe nứt, có vách đá, còn có tàn tích kiến trúc.
Cảm ứng từ khế ước lâm thời trên mu bàn tay càng thêm rõ ràng, Hạ Thanh vừa định nhấc chân, lại thấy dấu vết bỗng nhiên sáng lên ánh sáng đỏ rực.
Chồn tuyết nhỏ bỗng chốc thò đầu ra, vẻ mặt ngưng trọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hạ Thanh cảm nhận được biến hóa trạng thái của khế ước, kết hợp với phản ứng của Bạch Kính Huyền, trong lòng đại khái có dự cảm, nhưng không chắc chắn, bèn chần chờ hỏi Bạch Kính Huyền để xác nhận: "Khế ước này có động tĩnh, chẳng lẽ Liễu sư tỷ gặp nguy hiểm?"
Chồn tuyết nhỏ gật gật đầu, xác nhận phỏng đoán của Hạ Thanh.
Nghĩ đến, khi Hạ Thanh vừa giao chiến với Cự Linh, Liễu Hạm Vân cũng có thể cảm nhận được biến hóa trạng thái của nàng.
Có lẽ Liễu Hạm Vân lo lắng cho nàng, vội vã đến trên đường, gặp phải nguy hiểm gì đó.
Dù sao di tích hoang cổ này cũng là chiến trường thượng cổ, trên thông Thiên cung, dưới đạt Ma Uyên, tùy tiện gặp phải yêu vật nào cũng có thực lực không tầm thường, dù không đến Đại Thừa cảnh, cũng không kém ngưỡng cửa Đại Thừa cảnh bao nhiêu.
Hạ Thanh tìm đường đi về phía trước: "Chúng ta mau đi chi viện Liễu sư tỷ."
Vừa trải qua một trận đại chiến, nàng kiệt sức, đi không nhanh, đến bên đầm lầy, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người chặn đường.
Là Tiểu Thảo Tinh vừa chạy trốn trong trận chiến.
Hạ Thanh dừng bước, khẽ nhướn mày: "Ngươi còn dám quay lại?"
Vừa rồi bỏ chạy khi lâm trận hại nàng suýt chết dưới tay cự linh, Tiểu Thảo Tinh này đáng bị dạy dỗ một bài lớn.
Không ngờ, Tiểu Thảo Tinh "bùm" một tiếng quỳ xuống, dập đầu với Hạ Thanh.
"Ngươi quá lợi hại, thu ta làm đệ tử đi!" Tiểu Thảo Tinh lớn tiếng nói, "Sư tôn tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử!"
Hạ Thanh: "......"
"Ta đâu có nói muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi bái lạy ta cũng là bái không công."
Tiểu Thảo Tinh ý chí kiên định, giọng nói vang dội: "Mặc kệ sư tôn có đồng ý hay không, từ hôm nay trở đi ngài chính là sư tôn của ta!"
Hạ Thanh trợn mắt nhìn nó: "Ta nghi ngờ ngươi muốn ta cho ngươi giải độc, cho nên mới diễn trò này."
Tiểu Thảo Tinh nóng nảy: "Không phải, ta chỉ muốn đi theo sư tôn tu luyện!"
Vẻ mặt nó khẩn thiết, không giống nói dối.
Trong lòng Hạ Thanh bồn chồn, nhìn dáng vẻ, hình như là thật lòng?
Không đợi Hạ Thanh mở miệng nữa, nó "bùm bùm" liền dập đầu mấy cái vang trời.
Hạ Thanh cạn lời, dịu giọng khuyên nó: "Đạo của ngươi và ta không cùng đường, ta sẽ không dạy ngươi, hiện giờ kết giới đã giải, ngươi mau chóng rời đi, hướng thế giới vô biên cầu đạo pháp của ngươi đi!"
Tiểu Thảo Tinh nhất quyết không chịu, thái độ vô cùng kiên trì: "Không cần, ta chỉ muốn đi theo sư tôn! Học đạo pháp của sư tôn, xin ngài thu nhận đệ tử đi!"
Hạ Thanh liên tục xua tay: "Không được không được, không thể nào."
Đạo pháp của chính nàng còn chưa tu luyện rõ ràng đâu, làm sao có thể làm sư phụ người khác.
Hơn nữa, với cái kịch bản cẩu huyết tùy thời có thể trêu họa sát thân của nàng, tùy tiện thu đồ đệ sẽ chỉ gây họa cho đồ nhi, nàng không thể vô trách nhiệm như vậy.
"Sư tôn không chịu thu ta, chẳng lẽ là vì căn cơ tu luyện của ta không tốt, không lọt vào mắt sư tôn?" Tiểu Thảo Tinh cân nhắc, đầu nghiêng ngả, "Sư tôn thích dạng gì? Đợi sau này đạo hạnh của ta cao hơn một chút, có thể biến thành dáng vẻ sư tôn thích!"
Hạ Thanh: "......"
Nàng còn chưa nói gì, chồn tuyết nhỏ trong lòng đã ngồi không yên.
Nó "vèo" một tiếng nhảy ra khỏi lòng Hạ Thanh, cùng Tiểu Thảo Tinh lăng không giằng co.
"Chít chít chít chít chít chít chít!"
Tiểu chồn kêu chít chít một hồi, Tiểu Thảo Tinh thế nhưng lộ ra vẻ mặt tổn thương, chịu đả kích lớn.
Hạ Thanh vẻ mặt mộng bức.
Sao vậy, bọn tinh quái các ngươi hóa ra có thể giao tiếp bằng ý niệm sao?
Tiểu Thảo Tinh ủy khuất vô cùng, đột nhiên nước mắt lưng tròng, chưa kịp đứng dậy, khổ sở đến nói không ra lời.
Mà con tiểu tuyết chồn đối diện thì ngẩng đầu ưỡn ngực, khí vũ hiên ngang.
Hạ Thanh nhíu mày, liếc nhìn con vật nhỏ lông trắng đang ghen tuông quá độ, không thắng nổi lòng hiếu kỳ, bèn hỏi Tiểu Thảo Tinh: "Nàng nói gì với ngươi?"
Tiểu Thảo Tinh chán nản lau nước mắt, nghẹn ngào thút thít nói: "Nàng nói nàng là đạo lữ tu hành của sư tôn, nếu nàng không đồng ý, sư tôn tuyệt đối sẽ không nhận người khác, bảo ta đừng si tâm vọng tưởng nữa."
Hạ Thanh: "......"
Ừm, tuy rằng nhưng mà, thôi được, kỳ thật cũng không sai lệch lắm.
Hạ Thanh cam chịu lời Bạch Kính Huyền nói, thái độ rõ ràng.
Nàng im lặng khiến Tiểu Thảo Tinh càng thêm khổ sở, mà chồn tuyết nhỏ thì càng thêm kiêu ngạo, còn quay đầu nhảy vào lòng Hạ Thanh, bày ra một tư thế nằm xuống thoải mái dễ chịu mà nó tự cho là rất tao nhã.
"Thì ra sư tôn không thích Tiểu Thảo Tinh, thích hồ ly tinh!" Tiểu Thảo Tinh bỏ lại một câu như vậy, khóc lớn chạy đi.
Nhìn bóng dáng lùn tịt như củ cải của Tiểu Thảo Tinh chạy xa như một cơn gió xoáy, đầu óc Hạ Thanh hỗn loạn.
Nó chạy thì cứ chạy đi, sao còn mắng người nữa chứ!
Bạch Kính Huyền tức giận đến cả người lông dựng đứng, nhe răng múa vuốt, muốn đuổi theo Tiểu Thảo Tinh để lý luận một phen.
Lý luận không được thì đánh cho một trận.
Nói bậy bạ gì, cái gì là hồ ly tinh! Nàng và Hạ Thanh là tiên lữ danh chính ngôn thuận!
Chồn tuyết nhỏ vừa phi được nửa đường đã bị Hạ Thanh một tay vớt về.
"Tiểu gia hoả này, cái gì cũng không hiểu, nên ngoan ngoãn đi học, còn đuổi theo trào lưu bái sư cái gì." Hạ Thanh miệng lải nhải, tay lại không ngừng nghỉ, hết vuốt rồi lại vuốt bộ lông trên lưng chồn tuyết nhỏ.
Bộ lông trắng như tuyết ban đầu bị nàng vuốt đến càng ngày càng bẩn.
Hạ Thanh vừa không kiêng nể gì vuốt lông chồn tuyết nhỏ, vừa tức giận dậm chân một cái.
"Đây đâu phải là hồ ly tinh, rõ ràng là chồn tinh, đến hồ ly với chồn còn không phân biệt được."
Bạch Kính Huyền: "......"