Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 5: Ngươi có phục hay không



Lời Hạ Thanh vừa thốt ra, trên lôi đài im lặng trong chớp mắt, tiếng nghị luận cũng ngừng bặt.

 

Trên khán đài, Bạch Kính Huyền giãn mày, băng sương trong đáy mắt tan đi, lộ ra chút ý cười.

 

"Tần trưởng lão."

 

Ánh mắt Bạch Kính Huyền không rời Hạ Thanh, giơ tay ra hiệu cho một trưởng lão phía sau tiến lên.

 

Tần trưởng lão khẽ khom lưng, vẻ mặt cung kính: "Phong chủ."

 

Chỉ nghe Bạch Kính Huyền nói: "Điều tra rõ chuyện này, nửa canh giờ mà không tra rõ ràng, các ngươi biết phải làm thế nào."

 

Thí luyện ở đỉnh phong là cuộc khảo thí tuyển chọn nhân tài do Cửu Dao Xuyên phụng chiếu tiên cung tổ chức, người dự thi nếu thông qua khảo hạch sẽ có cơ hội vào tiên cung tu hành.

 

Chỉ còn ba tháng nữa là đến ngày diễn ra thí luyện, lần so tài năm châu này không chỉ kiểm tra thành quả tu hành của các đệ tử, mà còn là vòng sơ loại cho cuộc thí luyện ba tháng sau.

 

Quy trình luận bàn hẳn là đã định trước, không thể tùy tiện sửa đổi, tên Hạ Thanh hôm qua mới được thêm vào danh sách, dù có sắp xếp đối thủ cho nàng, cũng tuyệt đối không đặt ở trận đầu.

 

Hiển nhiên vì Bạch Kính Huyền bế quan quá lâu, có người trên phong đã quên mất quy cũ.

 

Tần trưởng lão nghe vậy, tim đột nhiên run rẩy, ngũ quan trên mặt nhăn nhúm lại.

 

Tử Tiêu Phong là ngọn núi cao nhất phía nam Cửu Dao Xuyên, thế núi kéo dài vô tận, thông đến Tứ Hải Bát Hoang, vì địa thế hiểm trở mà ít người lui tới.

 

Trăm năm trước, Bạch Kính Huyền vì chuyện cũ rời khỏi tiên cung vân du tứ hải, khi đến Tử Tiêu Phong ở phía nam, cảm thấy linh khí nơi đây vô cùng dồi dào, hơn nữa phong cảnh tuyệt đẹp, khiến người minh tâm tịnh khí, liền từ đó định cư, tu thân dưỡng tính.

 

Ngày nọ, hai vị chân tiên đánh nhau trên Tử Tiêu Phong, núi sông rung chuyển, tiếng nổ điếc tai, quấy nhiễu Bạch Kính Huyền.

 

Trận chiến ấy tình hình cụ thể thế nào không có sách sử ghi lại, nhưng có lời đồn đại, một trong hai người bị Bạch Kính Huyền gi3t chết trước mặt mọi người đến từ tiên cung.

 

Tiên cung đối với chuyện này không có phản hồi, từ đó về sau, thanh danh Tử Tiêu Phong vang dội, các tán tu khắp nơi lũ lượt kéo đến nương nhờ, tôn Bạch Kính Huyền làm chủ nhân Tử Tiêu Phong.

 

Người ngoài có lẽ không biết nội tình, nhưng sau khi Bạch Kính Huyền dứt lời, các trưởng lão đều tái mét mặt mày.

 

Trên lôi đài, Hàn Tử Khiếu híp mắt đánh giá Hạ Thanh, lát sau cười nhạo nói: "Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì sẽ không cần người khác ra mặt giúp đỡ, cố làm ra vẻ này, ở chỗ ta không có tác dụng đâu!"

 

Lời không hợp ý, nửa câu cũng ngại nhiều, Hạ Thanh không cần nhiều lời nữa, khơi mào cây côn trong tay: "Vậy thì đến đây đi."

 

Hạ Thanh không thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa là nàng sợ phiền phức. Thần Châu đại địa nội hàm sâu sắc, lý lẽ không thông thì nàng cũng có thể dùng chút quyền cước.

 

Nàng muốn xem thử, những tiên nhân trong sách này rốt cuộc có bao nhiêu thần thông.

 

"Hừ!" Hàn Tử Khiếu căn bản không để Hạ Thanh vào mắt, rút kiếm vẽ một đạo phù chú giữa không trung.

 

Kiếm khí một hóa ngàn, như mưa rào trút xuống.

 

Hạ Thanh nhạy bén ngửi thấy nguy cơ.

 

Nguyên thân dù sao cũng là người tu hành, tuy rằng trời sinh phế vật, nhưng tuyệt đối không lười biếng, đối với nguy cơ ít nhiều cũng có chút mẫn cảm.

 

Dù kiếm khí vô hình, thân thể nàng vẫn phản ứng theo bản năng của sự huấn luyện lâu dài, không chút do dự lùi nhanh về phía sau.

 

Chỉ nghe một loạt tiếng giòn tan, kiếm khí bắn tới như mưa đập vào mặt đất, như súng máy để lại những lỗ đạn liên tiếp trên mặt đất.

 

Đá vụn văng tung tóe, sắc bén như lưỡi dao, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể thấy máu.

 

Hạ Thanh lập tức lùi đến mép lôi đài, cây côn chống xuống đất bật người lên không, tránh được đạo kiếm khí cuối cùng.

 

Dưới đài, đệ tử Thiên Lương Châu hả hê: "Phong chủ xuất quan mà Hạ Thanh đã quên mất mình là ai rồi, không nhìn lại xem mình là thứ gì, lại dám cãi nhau với Hàn sư huynh!"

 

Một đệ tử khác phụ họa: "Không sai, một chiêu của Hàn sư huynh mà nàng còn không đỡ được!"

 

Các trưởng lão thấy cảnh tượng này đều lo lắng sốt ruột.

 

Hạ Thanh không biết bất kỳ pháp thuật nào, đánh với Hàn Tử Khiếu chắc chắn thua, nhưng Bạch Kính Huyền không ra lệnh dừng lại, bọn họ ai cũng không dám tùy tiện nhúng tay.

 

Trên lôi đài, kiếm vũ hơi ngừng, Hạ Thanh ngước mắt nhìn khắp bốn phía, ý niệm khẽ động.

 

Kiếm khí như gió, đến vô ảnh đi vô tung, Khôn địa tan hoang, là quẻ tượng mộc khắc thổ, thành quẻ, Phong Địa Quan.

 

Quẻ Quan, ngoài xem thế, trong xem tâm, không phải quẻ tuyệt cảnh vô sinh.

 

Quẻ thượng là khách, quẻ hạ là chủ, chủ có ba biến, ngày một tăng, ngày hai suy, ngày ba tàn.

 

Nhị, tam tất bại, phương pháp phá cục chỉ còn lại thứ nhất.

 

Bình tĩnh xem thời cuộc, vạn sự có chuyển cơ, cần hóa bị động thành chủ động, thời cơ chỉ có một lần, thoáng qua sẽ không còn.

 

Hạ Thanh thấy rõ thế cục, trong lòng suy nghĩ, đã có quyết định.

 

Lập tức lấy bất biến ứng vạn biến, chờ đối phương chiêu thức ra hết, rồi từ đó tìm kiếm cơ hội thừa thắng xông lên.

 

Kiếm gỗ của Hàn Tử Khiếu xoay tròn, kiếm quang hình quạt lập tức bay tới.

 

Hạ Thanh dựa vào bản năng hạ eo né tránh, giây tiếp theo, vèo vèo kiếm khí sượt qua mặt nàng, cắt đứt mấy sợi tóc.

 

Không ngờ Hạ Thanh lại có thể trốn tránh như vậy, Hàn Tử Khiếu một chiêu thất bại, nhếch miệng cười lạnh: "Lại đến, ta muốn xem ngươi có thể cầm cự được bao lâu!"

 

Bên lôi đài, vài đệ tử Thiên Đồng Châu nhỏ giọng bàn luận tình hình, cuối cùng đưa chủ đề đến người có uy vọng cao nhất trong số họ: "Liễu sư tỷ, theo tỷ thấy, Hạ Thanh có thể đỡ được mấy chiêu của Hàn Tử Khiếu?"

 

Liễu Hạm Vân nghe vậy, chống cằm suy nghĩ: "Nếu xét theo lý, Hạ sư muội không có phần thắng, trong mười chiêu sẽ thấy rõ thắng bại, bất quá sao..."

 

Thấy nàng nói lửng chừng, cố ý gây tò mò, mấy sư muội vội hỏi: "Bất quá cái gì?"

 

Khóe môi Liễu Hạm Vân khẽ cong lên: "Ta cảm thấy Hạ sư muội người phi thường, có lẽ còn giấu tài cũng không chừng, cần biết đầy quá thì sẽ tràn, khiêm tốn thì được lợi, Hàn Tử Khiếu quá kiêu ngạo, chỉ sợ phải cẩn thận tự rước họa vào thân."

 

Các sư muội nửa hiểu nửa không, trong lòng nghi hoặc: "Liễu sư tỷ cảm thấy Hạ Thanh có khả năng thắng?"

 

Liễu Hạm Vân không đáp, chỉ cười không nói.

 

Trên lôi đài thế cục nghiêng về một phía, Hạ Thanh chạy trối chết, nào còn vẻ kiên cường lúc mới lên đài.

 

Hàn Tử Khiếu càng thêm bừa bãi, cười nhạo nói: "Ta tưởng ngươi có bản lĩnh gì, hóa ra chỉ là một con chuột già ranh ma!"

 

Vèo một đạo kiếm khí bay qua, Hạ Thanh tránh không kịp, vai áo bị rạch một tiếng "xoẹt", vết máu chậm rãi chảy ra.

 

Nhưng không biết có phải do thể chất đặc biệt của nàng không, vết thương không cảm thấy đau lắm, nàng tại chỗ lăn một vòng, tránh được những đạo kiếm khí còn lại.

 

Bạch Kính Huyền thấy vậy ánh mắt lạnh lẽo, các trưởng lão xung quanh đến thở mạnh cũng không dám.

 

Ngay lúc này, một chấp sự nhanh chân bước tới, ghé tai nói nhỏ với Tần trưởng lão mấy câu.

 

Sắc mặt Tần trưởng lão đại biến, kinh hãi nói: "Ngươi nói cái gì? Lại có chuyện này!"

 

Bạch Kính Huyền nghe vậy, nghiêng mắt nhìn về phía họ: "Chuyện gì?"

 

Giọng nói thanh lãnh, khiến mọi người ở đó run cầm cập.

 

Yết hầu Tần trưởng lão run rẩy, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo như băng của Bạch Kính Huyền, căng da đầu mở miệng: "Bẩm phong chủ, hôm qua quả thật có người âm thầm hỏi thăm thứ tự luận bàn năm châu, đối thủ của Hàn Tử Khiếu, vốn không phải là Hạ Thanh."

 

Lời vừa dứt, nhiệt độ không khí xung quanh đột ngột giảm xuống năm độ.

 

Vài vị trưởng lão chấp sự nín thở, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

 

Bạch Kính Huyền bất quá bế quan mười năm, việc quản lý Tử Tiêu Phong đã xảy ra sai sót lớn như vậy, không dám tưởng tượng hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Tần trưởng lão tư lịch thâm hậu, thấy mọi người không dám mở miệng, chỉ có thể cố gắng đè nén nỗi lo lắng, lấy hết can đảm lên tiếng: "Phong chủ, ngài thấy trận tỷ thí hôm nay..."

 

Bạch Kính Huyền vẫn chưa nổi giận tại chỗ, mà là không chớp mắt nhìn chằm chằm lên lôi đài.

 

Trầm ngâm một lát, nàng mới nói: "Có kết quả rồi nói."

 

Hạ Thanh nếu không cầu xin nàng giúp đỡ, chứng tỏ trận chiến này đến giờ nàng ấy vẫn còn dư lực.

 

Vài vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, Tần trưởng lão oán hận trừng mắt nhìn họ một cái, phân phó xuống dưới: "Trước khi tỷ thí hôm nay kết thúc, các ngươi nhất định phải bắt được kẻ quấy phá cho ta!"

 

Trên lôi đài vang lên một tiếng nổ lớn, một đạo kiếm khí nổ tung ngay bên chân Hạ Thanh, khí lãng hất tung nàng lên cao ba mét, đánh thẳng vào mặt.

 

"Nên kết thúc rồi!" Hàn Tử Khiếu nắm chắc cơ hội, giơ hai ngón tay vuốt qua mũi kiếm, quyết định một chiêu định thắng.

 

Hắn niệm chú văn xong, thúc giục pháp lực, bên cạnh hắn hình thành một vòng ánh sáng tím.

 

Trên bầu trời một tiếng sấm rền vang, mây cuồn cuộn, điện quang lóe lên.

 

Từng luồng hồ quang quấn lấy nhau, tích tụ uy áp.

 

Hạ Thanh lăn mấy vòng mới dừng lại, toàn thân đã đầy vết thương, ngẩng đầu, ánh điện chói mắt chiếu vào đồng tử.

 

Chấn là Lôi, quẻ tượng thay đổi.

 

Ngực nàng kịch liệt phập phồng, hô hấp dồn dập, trong tầm tay rơi rụng mấy viên đá.

 

Đá dính máu tươi, cho thấy cục diện thủ thổ tương khắc.

 

Sơn Thủy Mông.

 

Vạn vật mới sinh, núi trở thành hiểm trở đường thủy, chuyển cơ đã lặng lẽ xuất hiện.

 

Hàn Tử Khiếu vẫn luôn dốc sức tấn công, tiêu hao rất lớn, mà chiêu này lại cần tích lũy lực lượng, có thể thấy giờ phút này chính là thời cơ hành động của nàng.

 

Hạ Thanh hết sức tập trung, niệm thầm tâm quyết.

 

Thành bại tại một lần này, nàng chỉ có thể buông tay đánh cược.

 

Ầm vang một tiếng sấm sét giáng xuống, trên lôi đài thoáng chốc khói thuốc súng mù mịt.

 

Mọi người nhón chân mong chờ, trận chiến này kéo dài lâu như vậy, cũng nên có kết quả.

 

Lại không biết Hạ Thanh còn có thể đứng dậy rời đi hay không.

 

Đợi khói bụi tan đi, giữa khoảng không trống rỗng, người vừa quỳ sát đất vậy mà biến mất không dấu vết.

 

Hàn Tử Khiếu thấy vậy hơi giật mình.

 

Bốn phía lôi đài bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô, Hàn Tử Khiếu theo tiếng nhìn lại, không thấy bóng dáng Hạ Thanh.

 

Một cây côn dài lại từ sau lưng hắn vung tới, không hề hoa mỹ đánh trúng vai hắn.

 

"Ca!"

 

Gậy gỗ theo tiếng mà gãy, Hàn Tử Khiếu nhanh chóng hoàn hồn, nghiêng người tránh đòn tiếp theo của Hạ Thanh.

 

Một kích không thành công, Hạ Thanh không lùi mà tiến tới, ánh mắt sáng ngời như sao đêm, hai tay hợp lại trước ngực, niệm một ấn quyết cổ quái.

 

Pháp thuật?!

 

Đồng tử Hàn Tử Khiếu co rút lại, theo bản năng lùi nhanh về phía sau.

 

Không ngờ hắn vừa dịch chân nửa bước, Hạ Thanh trở tay dùng nửa cây gậy gỗ còn lại đánh trúng đùi phải khiến chân hắn khuỵu xuống.

 

Hàn Tử Khiếu lảo đảo quỳ xuống, vừa hoàn hồn, mới nhận ra chiêu thức cổ quái vừa rồi của Hạ Thanh chỉ là hư chiêu.

 

"Sơn Thủy Mông, Tam Hào Biến, Phong Sơn Cổ, Thủy Sinh Mộc, Mộc Khắc Thổ." Hạ Thanh lẩm bẩm trong miệng, rồi vung tay, cây côn đánh trúng má phải Hàn Tử Khiếu.

 

Máu tươi lẫn răng văng ra khỏi miệng Hàn Tử Khiếu.

 

Như thế, đoạn côn trong tay Hạ Thanh hợp với mười phần còn lại, đánh đến mặt mũi Hàn Tử Khiếu bầm dập, từ đầu đến cuối không thi triển bất kỳ thuật pháp nào.

 

Mây dông trên trời dần tan, dưới lôi đài im phăng phắc.

 

Trên đài, Hạ Thanh một chân đá ngã Hàn Tử Khiếu, nhảy lên giẫm vào ngực hắn, dùng đầu nhọn của đoạn gậy gỗ chống vào yết hầu hắn: "Thành giả vi vương bại giả khấu, ngươi có phục hay không?"

 

__________

 

Lời của editor: bộ này nói nhiều về Kinh Dịch và quẻ tượng, thật sự rất khó dịch, nếu có sai sót ở những quẻ tượng, xin mọi người thông cảm.

 

1. "Thành giả vi vương bại giả khấu" có nghĩa: thắng làm vua, thua làm giặc.

 

2. "Sơn Thủy Mông, Tam Hào Biến, Phong Sơn Cổ, Thủy Sinh Mộc, Mộc Khắc Thổ."

 

Kinh Dịch (易经 - Yì Jīng), một hệ thống triết học và bói toán cổ đại của Trung Quốc, phần này mình tra tài liệu trên Google và Baidu, dịch được phần dưới đây, chỉ mang tính tham khảo.

 

Quẻ Sơn Thủy Mông (䷃). Đây là một trong 64 quẻ của Kinh Dịch, mang ý nghĩa mông muội, u tối, cần khai sáng, giáo dục. "Sơn" (山) là núi, "Thủy" (水) là nước, quẻ này có hình tượng núi ở trên, nước ở dưới.

 

Ba hào biến. Trong mỗi quẻ của Kinh Dịch có 6 hào (vạch ngang liền hoặc đứt). "Biến" (变) chỉ sự thay đổi của một hoặc nhiều hào, dẫn đến sự chuyển hóa sang một quẻ khác. "Tam hào biến" nghĩa là hào thứ ba (tính từ dưới lên) của quẻ Sơn Thủy Mông đã biến đổi. Sự biến đổi này sẽ tạo ra một quẻ mới.

 

Quẻ Sơn Phong Cổ (䷑). Đây là quẻ mà quẻ Sơn Thủy Mông biến thành khi hào thứ ba thay đổi. Quẻ này mang ý nghĩa hư hỏng, đổ nát, cần sửa chữa, chấn chỉnh. "Sơn" (山) là núi, "Phong" (风) là gió, quẻ này có hình tượng núi ở trên, gió ở dưới.

 

Thủy sinh Mộc. Đây là một nguyên lý trong Ngũ Hành (五行). "Thủy" (水) là nước, "Mộc" (木) là gỗ. "Sinh" (生) có nghĩa là tương sinh, nuôi dưỡng. Nước nuôi dưỡng cây cối, do đó Thủy sinh Mộc.

 

Mộc khắc Thổ. Đây cũng là một nguyên lý trong Ngũ Hành. "Mộc" (木) là gỗ, "Thổ" (土) là đất. "Khắc" (克) có nghĩa là tương khắc, chế ngự. Cây cối hút chất dinh dưỡng từ đất, làm suy yếu đất, do đó Mộc khắc Thổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.