Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 7: Lời Thanh nhi nói đều có lý



A này.

 

Bạch Kính Huyền, đường đường phong chủ Tử Tiêu Phong, uy phong bát diện, hô phong hoán vũ.

 

Vậy mà, lại là một kẻ lụy tình.

 

Là một fan của đại nữ chủ trọng sự nghiệp, Hạ Thanh có chút khó thở.

 

Hận sắt không thể rèn thành thép.

 

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Kính Huyền chớp chớp, tràn đầy chờ mong: "Thanh Nhi cảm thấy thế nào?"

 

"Ta cảm thấy chẳng ra gì!" Hạ Thanh nghiến răng nói.

 

"Ngô." Tiên Tôn bị tổn thương sâu sắc, trong mắt thoáng hiện vẻ ủy khuất, khó hiểu nói, "Vì sao? Thanh Nhi không muốn cùng ta lập khế ước?"

 

Mắt thấy đáy mắt Bạch Kính Huyền hiện lên lệ quang long lanh, thật sự là đau lòng khổ sở, Hạ Thanh không nhịn được, luống cuống tay chân: "Căn bản không có chuyện như vậy, người đừng nghĩ nhiều!"

 

Bạch Kính Huyền chịu đả kích lớn, đâu dễ dàng bị dỗ dành như vậy, nghe vậy bĩu môi, quay đầu đi không thèm để ý đến Hạ Thanh.

 

Hạ Thanh vò đầu bứt tai, dùng tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục: "Sư tôn, người nghĩ xem, chuyện ngày hôm qua đã chứng minh Tử Tiêu Phong chúng ta không phải là vững chắc như thép, có người ngấm ngầm muốn làm chuyện xấu, nếu lập tức công khai mối quan hệ giữa chúng ta, chẳng phải là tự dưng đưa mình ra làm bia đỡ đạn sao?"

 

Bạch Kính Huyền quay lưng về phía Hạ Thanh, không có động tĩnh gì, nhưng Hạ Thanh vô cùng khẳng định nàng đang nghe.

 

Cho nên không đợi Bạch Kính Huyền trả lời, Hạ Thanh chủ động tiến lại gần, nâng tay Bạch Kính Huyền lên, tiếp tục nói: "Ta đương nhiên biết người thiên vị ta, nhưng bây giờ chưa phải lúc."

 

"Ta không có năng lực gì, tu vi cũng kém, cảm giác tồn tại thấp, đối với những người đó mà nói không có uy hiếp gì, cho nên bọn họ còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng..."

 

Nói những lời này, Hạ Thanh nghĩ đến tình cảnh của mình, cảm thấy bốn bề đều là địch.

 

Nếu thật sự để Bạch Kính Huyền cử hành đại lễ kết khế kia chỉ càng thêm nguy hại, sự tình càng ầm ĩ, về sau chỉ sợ khó mà kết thúc.

 

Nhưng nàng còn chưa dứt lời, Bạch Kính Huyền bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời nàng: "Nàng không được nói như vậy."

 

Hạ Thanh ngẩn người, chớp chớp mắt.

 

Bạch Kính Huyền giận dữ rụt tay về, nhéo má Hạ Thanh: "Năng lực không đồng cấp với tu vi, càng không phải dùng để cân đo giá trị cá nhân, tài phú, danh vọng và quyền lực, chung quy đều chỉ là mây khói thoáng qua, ai muốn đều có thể lấy đi, nhưng đối với ta, điều duy nhất là không thể không có nàng."

 

Quá đột ngột.

 

Đối mặt với lời thổ lộ nóng bỏng như vậy của Bạch Kính Huyền, Hạ Thanh rất cảm động lại có chút xấu hổ.

 

Trong lúc nhất thời, nàng nghẹn họng, không biết nên đáp lại thế nào.

 

Bạch Kính Huyền giận dữ liếc nàng một cái: "Nàng hiểu không?"

 

Tiên tử thanh khiết lạc vào bụi trần, nhiễm chút hương vị pháo hoa nhân gian, Hạ Thanh thật cố gắng để không bị cái liếc mắt này câu đến tâm thần xao động, đầu óc choáng váng.

 

"Ta hiểu rồi ta hiểu rồi!" Hạ Thanh trở tay che mu bàn tay Bạch Kính Huyền, gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

 

Cuối cùng, nàng khó khăn lắm mới kéo về được chút lý trí, quay lại chủ đề vừa rồi chưa nói xong: "Chính là sư tôn, một khi để người ta biết người và ta thân mật như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ coi ta là mối uy hiếp của người và nhân cơ hội làm tổn thương người."

 

"Người vì ta suy xét rất nhiều, ta đương nhiên cũng muốn vì người tính toán." Hạ Thanh lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, thái độ kiên quyết, "Ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!"

 

Hạ Thanh nói xong, Bạch Kính Huyền như đang suy tư điều gì.

 

Thấy Bạch Kính Huyền hồi lâu không hé răng, Hạ Thanh khẽ lay cánh tay Bạch Kính Huyền: "Sư tôn."

 

Đột nhiên, Bạch Kính Huyền không hề báo trước cúi người, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào má Hạ Thanh.

 

Đầu óc Hạ Thanh ong một tiếng, người choáng váng.

 

Đợi đến khi mắt nàng khôi phục thị giác, tai lại nghe thấy âm thanh, Bạch Kính Huyền đã lùi về, nghiêm túc suy nghĩ lời Hạ Thanh nói, gật đầu nói: "Lời Thanh Nhi nói đều có lý."

 

Không bắt được kẻ quấy đục nước trong phong, ái đồ của nàng sẽ không yên tâm, nàng là sư tôn, lúc này phải lấy thân làm gương, lấy đại cục làm trọng.

 

Như vậy mới có thể bảo vệ Hạ Thanh tốt hơn.

 

Bạch Kính Huyền bị Hạ Thanh thuyết phục, hứa hẹn: "Vậy đợi chuyện trong phong ổn định, chúng ta lại tổ chức đai lễ kết khế, Thanh Nhi yên tâm, vi sư sẽ không để nàng chờ lâu đâu."

 

Hạ Thanh: "..."

 

Đầu óc nàng ngơ ngác, tim đập thình thịch, nhanh đến không dừng lại được.

 

Thế cục rõ ràng phát triển theo hướng nàng đoán trước, nhưng nàng lại ẩn ẩn cảm thấy có chuyện gì đó đang lặng lẽ mất kiểm soát.

 

Đón nhận ánh mắt chuyên chú thâm tình của Bạch Kính Huyền, đại não Hạ Thanh trống rỗng, chỉ có thể khô khốc đáp lại: "Ta, ta nguyện vì sư tôn giải ưu cởi nạn."

 

Đây vốn chỉ là một câu nịnh hót lấy lòng, không ngờ, Bạch Kính Huyền lại nói: "Trước mắt vi sư quả thật có một việc cần Thanh Nhi giúp đỡ."

 

Thần trí Hạ Thanh đang bay loạn khắp nơi kéo về một chút, nghe vậy mắt lộ vẻ nghi hoặc.

 

"Thanh Nhi, lần bế quan này của vi sư, trong mộng cảnh có chút cảm ngộ, ở man hoang thường xuyên xảy ra tai hoạ, chính khí Tiên giới dần suy yếu, dị tượng phong ấn Ma Thần lan tràn, vi sư dự đoán, trong vòng trăm năm, tam giới tất có đại họa, nói không chừng hiện tại ngay trong Tiên giới, đã có gian tế của Ma tộc trà trộn."

 

Hạ Thanh giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.

 

Bạch Kính Huyền nhắc đến gian tế chẳng phải chính là nàng Hạ Thanh sao?

 

Nguy cơ lật thuyền bất ngờ từ trên trời giáng xuống, tim Hạ Thanh thắt lại, vẻ mặt lại ra vẻ không biết gì, lắp bắp nói: "Cái này, nghiêm trọng vậy sao?"

 

Nếu không phải một khắc trước Bạch Kính Huyền còn đang cùng nàng thương lượng chuyện tổ chức hỷ sự, nàng đã phải nghi ngờ Bạch Kính Huyền có phải đã nhìn ra manh mối, cố ý thử nàng hay không.

 

"Đây chỉ là dự cảm và phỏng đoán của vi sư, không có chứng cứ xác thực." Bạch Kính Huyền thở dài một tiếng, "Vi sư thân phận có hạn, điều tra việc này cũng không tiện, bên cạnh lại không có người tâm sự, nên chỉ có thể nói chuyện này trước với Thanh Nhi."

 

"Cần biết tổ lật thì sao còn trứng lành, nếu đúng như vậy, tất sẽ là một hồi đại kiếp, càng an bình càng nên lo lắng, hy vọng Thanh Nhi ngày thường để tâm nhiều hơn, nếu có gió thổi cỏ lay, phải lấy an nguy bản thân làm trọng."

 

Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại âm thầm kinh hãi, đây là trực giác của cao thủ sao?

 

Để tránh nói nhiều sai nhiều, khiến Bạch Kính Huyền nghi ngờ, Hạ Thanh chỉ còn cách gật đầu phụ họa, cảm giác nguy cơ trong lòng càng thêm mãnh liệt.

 

Nếu bị Bạch Kính Huyền phát hiện nàng chính là gian tế của Ma tộc, hậu quả không dám tưởng tượng.

 

Nói một đằng, làm một nẻo, phương pháp giải quyết vấn đề căn bản là cần nhanh chóng rời khỏi Tử Tiêu Phong, mà mấu chốt để trốn thoát lại nằm ở thực lực cá nhân, cùng với việc tận dụng thiên thời địa lợi.

 

"Ta hiểu rồi." Ý nghĩ Hạ Thanh khôi phục rõ ràng, "Ta sẽ chú ý, sư tôn người cũng phải cẩn thận."

 

Gió núi thổi ào ào, Hạ Thanh men theo đường núi đi xuống, càng lúc càng xa động phủ của Bạch Kính Huyền.

 

Nguyên thân ở chân núi có một động phủ của riêng mình, từ khi Hạ Thanh xuyên tới, còn chưa trở về xem qua.

 

Để an toàn, Hạ Thanh chuẩn bị về động phủ trước xem xét, kiểm tra xem có manh mối nào có thể bại lộ thân phận bị bỏ lại hay không.

 

Nàng lấy lý do về động phủ tu luyện để cáo lui, ban đầu Bạch Kính Huyền không muốn nàng đi, nàng khuyên can mãi, cuối cùng hứa sẽ trở về trước khi trời tối, Bạch Kính Huyền mới bằng lòng để nàng rời đi.

 

Lúc sắp đi, Bạch Kính Huyền quyến luyến, nói với nàng: "Vậy Thanh Nhi phải về sớm đấy."

 

Hạ Thanh đối với việc mình là một trà xanh lừa gạt tình cảm có cảm nhận vô cùng rõ ràng.

 

Đi đến giữa sườn núi, Hạ Thanh lạc đường trong rừng cây.

 

Hạ Thanh: "..."

 

Thật là một sự phát triển ngoài dự kiến.

 

Nguyên thân là một kẻ mù đường, trong đầu không có nhiều thông tin về bản đồ, hơn nữa sau khi Bạch Kính Huyền bế quan, số lần nàng lên núi giảm bớt, khả năng nhận biết đường đi giảm sút nghiêm trọng.

 

Hạ Thanh bị những ngã rẽ làm choáng váng, đang chần chừ không biết đi đường nào, có nên bói một quẻ xem sao, bỗng nhiên một giọng nói gọi nàng lại.

 

"Hạ sư muội!"

 

Hạ Thanh ngẩng đầu, thấy một nữ tử đi tới.

 

Lát sau, Hạ Thanh nhận ra người tới: "Liễu Hạm Vân!"

 

"Là ta." Liễu Hạm Vân đi đến trước mặt Hạ Thanh, cười khẽ nói, "Còn chưa kịp chúc mừng sư muội, trận chiến hôm qua dũng mãnh phi thường, thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn!"

 

Hạ Thanh không quen lắm với việc được người khác khen ngợi, gãi gãi ót nói tiếng cảm ơn, sau đó chuyển chủ đề: "Tỷ đây là muốn đi đâu vậy?"

 

Liễu Hạm Vân nhún vai: "Hôm nay là ta trực, ta đang muốn đi tuần sơn."

 

Hạ Thanh kinh ngạc: "Tỷ đi một mình sao?"

 

Trong ấn tượng, loại nhiệm vụ tuần tra này, chẳng phải ít nhất phải hai người một tổ sao?

 

"Đúng vậy." Giọng Liễu Hạm Vân đương nhiên, "Ta vốn có cộng sự, là một sư muội cùng châu với ta, họ Giang, nhưng nàng tính tình nóng nảy, không đợi được ta, một canh giờ trước đã tự mình xuất phát rồi."

 

Hạ Thanh: "..."

 

Liễu Hạm Vân là kẻ đến muộn có tiếng, chuyện này nàng hoàn toàn có thể làm được.

 

Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời đã lên cao giữa trưa, không sai biệt lắm sắp đến trưa.

 

"Bây giờ tỷ mới đi liệu có kịp không?" Hạ Thanh tò mò.

 

"Sẽ không sẽ không, ta quen đường, có thể đi đường tắt, mọi thứ đều trong dự liệu." Liễu Hạm Vân vừa dứt lời, bỗng nhiên đầu óc xoay chuyển, "Ài, sư muội, nếu ngươi không có việc gì gấp, hay là cùng ta đi? Nói thật một mình rất chán."

 

Hạ Thanh: "..."

 

Không hổ là ngươi.

 

Bất quá, nàng thầm tính toán, cũng được.

 

Đây quả thực là buồn ngủ có người đưa gối.

 

Nàng đang lo lắng về việc không quen thuộc địa hình Tử Tiêu Phong, tùy tiện đi khắp nơi không chỉ dễ khiến người nghi ngờ, còn dễ kinh động dã thú trong núi, nhỡ đâu sơ sẩy một chút là bỏ mạng nơi hoang dã.

 

Liễu Hạm Vân chủ động mời, vừa có lý do che đậy, lại có cận vệ, thật tuyệt vời.

 

"Được, tỷ dẫn đường!"

 

Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân một trước một sau đi trong những lùm cây rậm rạp.

 

Tử Tiêu Phong có trận pháp bảo vệ, đường đi trong núi chỉ có thể đi bộ.

 

Liễu Hạm Vân vừa đẩy những bụi cây chắn trước mặt, vừa nói chuyện phiếm với Hạ Thanh.

 

"Hạ sư muội, trận chiến hôm qua của muội với Hàn Tử Khiếu thật xuất sắc, ta thấy ban đầu muội thân hãm hạ phong mà không hề hoảng loạn, tính toán kỹ lưỡng, chẳng lẽ ngay từ đầu đã nghĩ ra phương pháp đối phó rồi sao?"

 

Hạ Thanh lắc đầu: "Không có, ta chỉ biết một môn bói toán bí thuật, ngay từ đầu trận chiến đã dự đoán sẽ có cơ hội chuyển mình, cho nên cố gắng kéo dài thời gian."

 

Liễu Hạm Vân nghe vậy rất kinh ngạc: "Bói toán bí thuật? Bí thuật gì mà không cần thi pháp phụ trợ vẫn có thể đoán trước được?"

 

"Nếu là bí thuật, đương nhiên không giống người thường, không giống với bói toán bình thường." Hạ Thanh trả lời.

 

Liễu Hạm Vân ha ha cười: "Cũng phải."

 

Lời nàng chưa dứt, Hạ Thanh bỗng nhiên trượt chân, "xoạt" một tiếng ngã xuống, nửa chân lọt vào một mương nước nhỏ.

 

Vẻ mặt Liễu Hạm Vân ngơ ngác: "Sư muội?"

 

Ngẩn người một lát, nàng mới phản ứng lại, tiến lên muốn đỡ Hạ Thanh dậy.

 

"Từ từ!" Hạ Thanh giơ tay ngăn Liễu Hạm Vân, sắc mặt đột biến, "Thủy Sơn Kiển, phía trước có nguy hiểm... Chuyến này có biến!"

 

Liễu Hạm Vân bỗng dưng sững sờ.

 

Đang định hỏi rõ nguyên do, đột nhiên một tiếng thét thảm thiết xé tan sự tĩnh lặng trong rừng.

 

Đồng tử Liễu Hạm Vân co rút lại: "Là Giang sư muội!"

 

__________

 

Lời editor: "水山蹇" 'Thủy Sơn Kiển', là quẻ số 39 trong Kinh Dịch. Quẻ này báo hiệu những khó khăn và thách thức, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở về sự cần thiết của sự kiên nhẫn, thận trọng và hy vọng vào tương lai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.