Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 15: Câu trả lời



Nháy mắt, mặt trời đã lên cao chót vót. Tiếng trống từ đâu vang dội. Người dân khắp nơi như nhận biết được chuyện gì, ồ ạc kéo nhau lần mò theo tiếng trống đến nơi.

Mảnh đông kịt người đứng trước cửa huyện đường..

Một tên thư sinh tò mò ghé tai nam nhân kế bên: "Này, hình như tên tri huyện chuẩn bị thẩm tra vụ án của Cát Đại công tử. Nghe nói mới sáng sớm gà chưa gáy, hắn đã sai người tới Cát gia bắt giải Vũ Kiều đi. Không chừng hắn có chứng cứ gì rồi!"

Tên kế bên nghe thấy nhíu mài: "Vũ Kiều rõ ràng bị oan, nàng tâm địa hiền lành, rất tốt với mọi người trong trấn Dương Thành, nhờ tài võ nghệ cao cường của nàng, chúng ta mới có thể yên ổn với cái lũ gian tặc cường bá kia. Nếu nàng muốn gϊếŧ Cát Đại công tử thì chỉ cần một ngón tay thôi đủ để hắn chết trăm lần rồi, cần gì dùng thủ đoạn hạ độc này nọ chứ! Ta không tin là tên tri huyện thối tha đó có cái bằng chứng gì hay ho, toàn giả tạo, gạt người! Hừ!"

Tên thư sinh kinh ngạc nhìn nam nhân kế bên, gật gật đầu đồng tình.

Mọi người bàn táng ngày càng gây gắt, náo loạn một vùng. Chợt quan binh hai bên trong sảnh đường gõ đại bản xuống đất. 'Rầm' tất cả ngước nhìn.

"Im lặng! Tri huyện đại nhân đến!!!"

Quan binh nào đó lớn tiếng hô.

Tên tri huyện cùng với cánh tay băng bó, được thuộc hạ dẫn đến, nhưng không ngồi vào chiếc ghế trên cao kia, mà lặng lẽ đặt mông vào chiếc ghế nhỏ bên phải gần đó.

Trước ánh mắt khó hiểu của người dân, tên tri huyện vừa thổ thẹn mà vừa tức giận. Hắn ho khan hai tiếng:

"Bổn quan hôm nay không được khỏe, nên không tiện thẩm tra. May có quý nhân tới giúp đỡ, ngài ấy sẽ toàn quyền xét xử vụ án này, mọi người có ý kiến gì không?"

Hắn quét ngang mọi người với ánh mắt đe dọa. Không ai dám phản đối, hắn liền dời ánh mắt tới tên thuộc hạ gần đó ám chỉ. Tên quan binh gật đầu hiểu ra.

"Mời Thanh Thiên đại nhân!" Hắn lớn tiếng réo. Chưa bao lâu, một hắc sam y phục bay tới cùng cục bông trắng trên vai, ngồi thẳng vào chiếc ghế lớn trên cùng. Lúc đến, tất cả bọn họ có thể cảm nhận được không khí xung quanh như bị bóp méo, chính xác là xuất ra từ tiểu hài tử vừa 'bay' vào này. Mọi người há miệng, trố mắt như không tin vào hiện tại nữa.

Tên công tử nào đó rùng mình, dụi dụi mắt, xong hắn huýnh cùi trỏ vào tên kế bên: "Ngươi thấy gì không? Là một tiểu hài tử a?"

Tên kia máy móc, mắt vẫn dán trên người hài tử, nhẹ gật đầu: "Ừ!"

"Một con hồ ly a?"

"Ừ!"

"..."

Mọi người bắt đầu hỗn loạn xì xầm, dụi mắt, tiểu hài tử khí chất vương giả, mi mục như họa, dáng người thon cao, một bộ hắc sam làm nổi bật àng da trắng như ngọc, cao cao tại thượng. Ánh mắt cùng thần thái lạnh lùng, không màn thế sự, cùng con hồ ly nhỏ với bộ lông trắng như tuyết, mượt mà, cùng ba chiếc đuôi dài xù xòe ra ba phía, hai tai nhỏ nhẹ động đậy, nhanh nhẹn nhảy lên chiếc bàn cuộn mình nằm đó, không 'care' ánh nhìn thèm thuồng hay cảm thán, bơ đi mà ngủ. Trên người Lục Bỉ tản ra một làn hương the the, vị bạc hà, không dính bụi trần, mị hoặc câu hồn đoạt phách bao nữ tử lẫn cả nam tử. Khi tiểu hài tử ngồi vào chiếc ghế trên kia, thêm làm mọi người phía dưới bủn rũn cả tay chân, không hiểu sao lại có cảm giác như mình phải quỳ lạy. Người trước mặt đây có thể nhìn nhưng không thể chạm, gần ngay trước mắt nhưng ngỡ xa tận chân trời, kể cả trong mơ cũng không được mộng tưởng. Hình ảnh này quả không chân thật mà.

Tên tri huyện không khác mấy, nhìn cánh tay bị băng bó của mình, hắn nhớ tới lần đau đớn đó. Bất giác cơn đau trên cánh tay kéo tới, bóp nghẹt trí não hắn.

"Rầm!"

Hai hàng binh lính trái phải lại đồng loạt gõ đại bản xuống nền. Tất cả giật bắn mình, như hồn phách vừa tách vừa hợp, trở về trạng thái tỉnh táo, đồng thời câm nín.

Lục Bỉ ngồi phía trên vẫn im lặng quan sát. Không sai, hai hàng binh lính này đều là huynh đệ trong Tịch Âm Dao, nàng xem mọi người như người thân mà đối đãi, không bao giờ xem họ là thuộc hạ, đều tôn trọng, yêu quý như người một nhà.

"Cho giải nghi phạm!" Tên binh lính bên trái Lục Bỉ bỗng lên tiếng.

Lúc sau liền thấy Vũ Kiều bị xích trói, được dắt vào, một bộ y phục màu trắng, tóc tai có phần lộn xộn, nhưng nàng vẫn giữ được bộ dáng xinh đẹp, cứng cỏi. Quỳ như không quỳ, lưng nàng thẳng tấp, vẻ mặt bình tĩnh.

Miệng Lục Bỉ nhẹ cong một độ. Giọng điệu như hỏi thăm bằng hữu lâu năm: "Tên phạm nhân phía dưới, ngươi có biết tội?"

Vũ Kiều không do dự đáp: "Tỳ nữ không biết mình đã phạm tội gì? Tỳ nữ không có tội."

"Ngươi phạm tội gϊếŧ hại Cát Đại công tử,..."

Nàng suy ngẫm một lúc, hừm... Có gì nửa không nhỉ?

"Chỉ vậy." khi Lục Bỉ dứt lời, mọi người liền kinh ngạc ngoác mồm.

"Ây da, tiểu hài tử này đang đùa à? Có biết xử án không vậy?" Tên dân nào đó nghi hoặc.

"Tên này định diễn kịch cho mọi người xem sao? Trò hề gì đây?" Công tử cầm quạt khinh bỉ.

"Hắn định giở trò gì? Chắc chắn là có âm mưu." Nam nhân nhu nhược dáng vẻ thư sinh nghi ngờ.

Lục Bỉ hoàn toàn bỏ ngoài tai, như không nghe thấy gì, sắc mặt vẫn lạnh nhạt không cảm xúc. Trước huyên náo nọ, nữ tử quỳ dưới kia vẫn thẳng tắp lưng, ánh mắt bỗng tỏa sáng, thản nhiên nở nụ cười: "Không biết đại nhân có bằng chứng gì không?" câu hỏi như được sắp xếp sẵn từ trước.

"Tri huyện." Lục Bỉ lạnh nhạt hướng tên béo kế bên.

"Có... có tại hạ!....!???.... Khụ, người đâu." Hắn run run đáp, như sai gì, nhận ra ánh mắt sắc bén của Lục Bỉ liền ho khan cho qua. Đánh lạc hướng mọi người vì sự khó hiểu kia, hắn gọi tên thuộc hạ. Tên đó đi lấy một vật gì đó, và quyển sách nhỏ đặt lên bàn Lục Bỉ, tức khắc lui về không dám chậm trễ. Hắn vừa tới cạnh Lục Bỉ liền như bị áp khí vương quyền đẩy ra xa, sợ sệt mà không dám tiến gần thêm một bước nào nữa.

Lục Bỉ xem xét những thứ trên bàn trong im lặng. Mọi người trong ngoài cũng nhất trí không dám ho lấy một tiếng, chưa từng có vụ xét xử nào mà im lặng đến lạ thường thế này, không biết là cái gì tác động đây?

Lục Bỉ liếc vài cái liền đống sách lại, nhìn sơ qua vật kia.

"Phạm nhân phía dưới, đây là chén canh Chi Tử của ngươi, còn có lời khai của một tên hầu hạ cạnh Cát Đại công tử..."

Nàng ngưng một chút nhìn sắc mặt người hướng mình quỳ dưới. Sắc mặt Vũ Kiều vẫn không chút thay đổi, không dậy sóng. Dù đang quỳ nhưng thân ảnh vẫn quật cường, khí thế còn hơn cả nam tử.

"Thứ nhất, là canh Chi Tử. Thứ canh này không nói hẳng mọi người cũng biết. Chỉ duy nhất nha hoàn Cát gia - Vũ Kiều tỷ là biết làm nó."

"Thứ hai. Nô tài cạnh Cát Đại công tử khai báo, chính mắt hắn thấy tỷ bận bịu nấu canh Chi Tử trong bếp ngày đó."

"Thứ ba. Còn có Cát Nhị công tử khẳng định, chính tay hắn nhận chén canh từ tỷ."

"Vật chứng, bằng chứng đầy đủ. Tỷ còn gì không phục?"

Lúc nói đến hai chữ 'Cát Nhị' nàng bất giác cong khóe môi. Ánh mắt lộ một tia gian xảo, nhưng ngay lập tức liền biến mất.

Vũ Kiều cây ngây không sợ chết đứng. Kiên định nhìn Lục Bỉ.

"Tỳ nữ không hề gϊếŧ Cát Đại thiếu gia. Tỳ nữ không có tội, xin đại nhân minh oan!"

"Được." Lục Bỉ liếc nhìn tên binh lính đang đứng bên trái nàng ghi chép. Hắn hiểu ý liền bước về phía trước hô to: "Người đâu! Cho gọi A Tài và Cát Nhị công tử!"

Dứt lời, nam nhân đi về chỗ cũ. Đoản, hai người lần lượt được dẫn vào.

"Thảo dân bái kiến Thanh Thiên đại nhân!" Hai người đồng loạt hô.

Cát Nhị biến sắc khi thấy Lục Bỉ ngồi phía trên, lại liếc nhìn sang tên tri huyện. Thấy tên tri huyện lắc đầu, né tránh cái nhìn của hắn, Cát Nhị run lên một cái, nhưng vẫn kiên quyết giữ phong độ. Hắn không tin mình lại thua một tên tiểu hài tử, miệng còn hôi sữa.

"Ta hỏi, A Tài! Ngươi quả thật hôm đó thấy Vũ Kiều tỷ đang nấu canh Chi Tử trong bếp?" Lục Bỉ không để tâm tên Cát Nhị, mặt vô biểu tình hỏi tên A Tài.

A Tài sợ hãi, hắn vừa vào liền bị một trận giật mình, nhìn Lục Bỉ mà như thấy người ngoài hành tinh. Khí thế quá ép người.

"Vâng... vâng ạ!" Hắn thành thật khai báo, thấy gì nói đấy, không thêm không bớt.

Lục Bỉ gật đầu, chuyển ánh mắt sang Cát Nhị, ánh mắt liền sắc bén, như nhìn thấu mọi thứ, làm Cát Nhị một trận mồ hôi hột, bề ngoài vẫn ngoan cố ra vẻ chính nhân quân tử.

"Cát Nhi công tử... Ngài thật chính tay nhận chén canh Chi Tử từ Vũ Kiều tỷ?"

Bị khí tràn Lục Bỉ ép bức, hắn cố đè nén sự sợ hãi trong lòng.

"Vâng! Chính tay tại hạ đã nhận chén canh từ nha hoàn Vũ Kiều."

Chưa đợi Vũ Kiều tức giận phản bác, Lục Bỉ nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt lóe lên tia sát ý, vô thức dùng tay nện xuống bàn. Lớn tiếng, âm thanh như muốn xé rách màn nhỉ, toàn bộ điều thể lấy mạng người.

"To gan!!!"

Cái bàn tan nát.

"Ai ôi~"

Toàn thể mọi người xung quanh không khỏi hít ngụm khí lạnh, cảm thán không thôi. 'Chân nhân bất lộ tướng' xung quanh nhiệt độ hạ như xuống âm. Vậy mà ai nấy đều mồ hôi lả chả khắp lưng.

Tiểu Bạch ý thức được mà nhanh thoắt một cái lại trên vai Lục Bỉ. Tên tri huyện ở gần té cả xuống ghế. Tên Cát Nhị giật mình run rẩy, cúi đầu, ánh mắt như không tin được.

"Cát Nhị công tử! Ngài muốn tự mình nhận tội hay để tự ta ra tay đây?"

Lục Bỉ lạnh mặt. Cát Nhị vẫn cố chấp, mặt dù hành động, ánh mắt, khuôn mặt hắn đang bán đứng mình.

"Tại hạ không biết mình phạm tội gì?"

Lục Bỉ đứng lên, bước đi châm rải, tới gần Cát Nhị, một thân hắc sam, bước chân nhẹ nhàng, nhưng lại hệt như tiếng tim đập nặng nề của Cát Nhị hắn, thân hắn run lẩy bẩy, bất giác quỳ trượt lùi lại.

"Ha? Không biết? Vậy để ta cho ngươi biết!" Lục Bỉ lạnh nhạt lướt qua hắn.

"A Thành huynh à! Có thể xuất hiện rồi." Nàng nhẹ giọng lên tiếng. Tên binh lính đứng bên trái Lục Bỉ trước đó không thấy đâu. Bây giờ hắn lại xuất hiện trước mặt mọi người với y phục lam sắc, khuôn mặt tuấn tú, nhưng có vài phần nhợt nhạt. Thân hình hơi gầy yếu.

Cát Nhị biết trước, nhưng vẫn không khống chế nổi vẻ ngạc nhiên. Hắn dùng ánh mắt cảnh cáo A Thành. Như nói 'nếu ngươi dám hé nửa lời, gia đình nhỏ của ngươi đừng hòng mà giữ được!'. Rất tiếc, tất thẩy mọi hành động lẫn biểu tình, đều bị Lục Bỉ thu vào tầm mắt, nàng nghiêng đầu nhìn A Thành cười nhẹ, A Thành như được tiếp thêm dũng khí. Hắn hướng Cát Nhị cười khinh bỉ, lại nhìn ra phía mọi người hô to.

"Ta là A Thành! Là thuộc hạ gần kề Cát Đại thiếu gia trước đây. Do lúc trước đắc tội Cát Nhị thiếu gia mà bị đuổi đi. Nhưng thật không ngờ..."

Mọi người chăm chú, mong đợi vở kịch sẽ tiếp diễn như thế nào... A Thành cười rằn hai tiếng:

"Thế nào, ta lại bị Cát Nhị thiếu gia nhốt vào trong mật thất, lấy gia đình của ta ra uy hiếp. Ép ta làm canh Chi Tử... Phải! Hắn biết được ta giấu nghề, ta là một trù bếp giỏi. Bắt ép ta học làm canh Chi Tử, sai ta bỏ độc dược không màu, không mùi, không vị vào canh. Tất nhiên là hắn muốn cho Cát Đại thiếu gia, người đại ca sinh đôi của mình rồi!!"

Nói tới đây, A Thành thanh âm càng ngày càng lớn, như cơn kìm nén bấy lâu, nay cuối cùng có thể xả ra hết một lượt rồi.

"Ồ!!!" tất cả phụ họa, ồ lên kinh ngạc.

Bỗng từ đâu có một giọng già, khàn khàn vang lên: "Ngày đó, do lão bệnh nặng, Kiều Nhi có lòng tốt làm cho lão một chén canh Chi Tử. Đúng vậy, chén canh mà A Tài thấy là Kiều Nhi làm cho lão, thật không phải cho Cát Đại thiếu gia. Khụ, khụ..."

Là Mạc quản gia của Cát gia. Tuy bệnh đã tốt lên chút ít, nhưng vẫn còn phải nghỉ ngơi thêm. Ngài không quản bệnh tình, nghe được tin liền tới giải oan cho Kiều nhi, con bé ngoan hiền như vậy, tốt bụng như vậy, sống với Kiều nhi khi còn bé cho tới lớn, làm sao không biết tính cách nó chứ, sao có thể gϊếŧ người được, con bé là bị oan. Lão Mạc thầm nghĩ.

Vũ Kiều bất ngờ trước sự xuất hiện của Mạc quản gia. Nàng biết ngài ấy thương nàng, luôn chăm sóc nàng từ lúc mới tới Cát gia. Nàng cảm động, sóng mũi cay cay, giọng có chút khàn:

"Mạc quản gia~" Nàng không biết mình nên phải nói gì nữa, nàng quá xúc động rồi, phải kìm, không được khóc, không thể để giọt nước mắt nào chảy ra.

Xung quanh mọi người chứng kiến trấn động, đặc biệt là tên Cát Nhị.

"Cát Nhị à! Ta quên chưa nói ngươi biết... Canh Chi Tử ta làm có một khác biệt mà ngươi không hề hay biết! Thay vì bỏ hắc đản, ta lại bỏ vào là sắc đản! Một ngày trời chỉ có thể làm ra một chén, hai loại này tuy vẻ ngoài khác nhau nhưng khi nấu lên tuyệt không thể phân biệt bằng mắt thường, mùi vị cũng không thể nếm sơ là nhận ra sự khác biệt này, Haha!"

Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng, A Thành tốt bụng đổ thêm ít dầu. Nở nụ cười tươi mãn nguyện, nụ cười mà lâu nay chưa từng xuất hiện lại trên mặt mình.

Cát Nhị câm lặng.

"Cát Nhị, ngươi còn điều gì không phục?" Lục Bỉ im lặng nảy giờ bỗng lên tiếng, giọng điệu thản nhiên, nhưng ép người không tưởng.

Lúc này Cát Nhị không kiềm được nữa, nổi điên đứng bật dậy.

"Haha~ chỉ nhiêu đó là muốn buộc tội ta sao? Ta không biết mình có tội gì! Các ngươi điều chung một lũ, làm sao có thể tin lời chỉ đến từ một phía chứ?"

Hắn chỉ tay tức giận về phía đám người Vũ Kiều, rồi nhoẻn miệng cười quay đầu phía Lục Bỉ.

"Thanh Thiên đại nhân, ngài anh minh, xử lý công bằng. Mong đại nhân đây suy xét kỹ lưỡng!"

Nói xong, ánh mắt hắn lộ vẻ gian xảo điên cuồng.

"Chậc, chậc,... Vẫn cố chấp không biết hối cải." Lục Bỉ không nặng không nhẹ nói. Liếc nhìn tên tri huyện bất động kia.

"Tri huyện đại nhân à... Tới lượt ngài rồi đấy..." Nàng cong môi với hắn, xém xíu là hắn hồn phi phách tán. Nụ cười Lục Bỉ sao có thể đẹp đến thế? Đẹp đến mức có thể dùng nụ cười này để gϊếŧ người.

"Tại hạ..."

Hắn ấp úng, run run đứng dậy.

"Hửm?" Lục Bỉ kéo dài âm thanh.

"Ta thừa nhận, bản quan có quan hệ cùng với đám hái hoa tặc và sơn tặc trong trấn Dương Thành, hợp tác cùng... cùng Cát Nhị công tử đây!"

Liếc một cái liền thấy tên Tri huyện sắp tè ra cả quần rồi. Hắn rối loạn, có chút ấp úm mở miệng. Nói đến chỗ sai, liền bị sát khí tản mát cái lưng đầy mỡ của hắn.

Cát Nhị nghe xong, đột nhiên cười lớn!??:

"Hahahaha...!!!"

____________________________________________________________________________

#Ôn thi mãi ngày đêm cũng chán, bỏ ra hai ngày viết 2 chương, không nở bỏ rơi mọi người. :(

"Sắp tới ta có ý định viết tiểu kịch sau khi kết thúc mỗi một chương" hắc hắc!><

Nhưng vẫn cần nhất là thời gian a~ :((


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.