Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 17: Hoắc Thần Long



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió mát thổi theo bước chân, trời xanh mây trắng, yên bình tự do.

Lục Bỉ đã 'bay' suốt không ngừng nghỉ, trải qua ngày ngày phiêu du, chỉ chốc lát nữa, nàng sẽ gặp lại lão sư phụ Lôi Tụ. Nàng tâm tình hưng phấn, vừa đi vừa hát bài của thời hiện đại, có vẻ giọng hát 'kiếp này' của nàng hay hơn 'kiếp trước' a.

[muốn nghe thỉnh kéo phía trên!]

"...Ah~ ha~ ha~... Cánh rừng rộng lớn biết bao chim muôn."

"...Ah~ ha~ ha~... Làm việc tốt chẳng cần người đời biết."

"...Ha~ ha~ ha~... Lắm chuyện thị phi khiến ta đau đầu."

"...Ah~ ah~ ah~ ah~ ah~... Giang hồ sóng sau xô sóng trước, hãy nhìn ta đây vẫn thật ung dung, kẻ nào khó chịu ắt tự biết rõ, thiên hạ đệ nhị cũng không tồi! Gió mưa ập đến thật đúng lúc, kẻ nào võ công cao cường hơn ta?..."

"Ai?" Đang hát thì Lục Bỉ cảm nhận được có người đang theo dõi nàng.

"Haha! Tiểu tử thối, ta ẩn thân kỹ như vậy mà cũng bị ngươi phát hiện được. Quả thật ta sắp thua kém ngươi tới nơi rồi a~"

Một lão đầu tóc có vài sợ bạc xuất hiện trước mặt Lục Bỉ.

"Sư phụ!" nàng có chút ngạc nhiên, định sẽ tạo bất ngờ cho lão, mà không ngờ người bị dọa lại là nàng.

"Đệ tử ngoan, lại đây! Để sư phụ ôm ôm một cái, sư phụ rất nhớ ngươi a~"

Lôi Tụ dang hai tay ra thật rộng, chuẩn bị tư thế để bắt lấy Lục Bỉ sà vào lòng mình.

Chậc, lão đang ảo tưởng cái gì?

"Tiểu Bạch, ta không có quen người này. Chúng ta đi tiếp thôi..."

"Chít!"

Lục Bỉ lạnh nhạt, gạt Lôi Tụ qua một bên đi tiếp về phía trước.

"Hix... hix... Coi kìa, coi kìa, ai như ta! Có đệ tử cũng như là không có~"

Lão như cô nương bị khi dễ, mà uất ức dùng tay áo lau lau nước mắt, trong khi... không có giọt nào cả!

Trán Lục Bỉ hiện lên ba đường hắc tuyến.

"Sư phụ, người là tìm đệ tử có việc gì quan trọng?"

Lục Bỉ phải chịu thua trước trò nước mắt này của lão, người là có tuổi rồi a~ nàng đành đánh sang chuyện khác.

Lôi Tụ nghe vậy cũng chịu ngừng lại, ho khan hai tiếng.

"Quả thật có chuyện quan trọng. Bây giờ liền theo ta đến một nơi, trên đường sẽ kể rõ chi tiết."

"Ân" Lục Bỉ nghiêm túc trả lời, lão già này là âm mưu cái gì.

Nói rồi Lôi Tụ phi thân bay về phía trước, Lục Bỉ liền theo sau. Bay được một lúc thì vào một đám sương mù. Lúc này Lôi Tụ mới nói đến việc chính.

"Lục Bỉ, con đã trở thành Vương chủ có phải không?"

Nàng kinh ngạc, sao sư phụ biết được chứ? Suy nghĩ lại thì... Lục Bỉ lại quên sư phụ nàng là ai rồi a, sư phụ nổi danh trong thiên hạ, chuyện gì mà lão có thể không biết?

Lục Bỉ thành thật gật đầu.

"Ân"

Nghe được câu trả lời, Lôi Tụ vui vẻ haha hai tiếng rồi lại hỏi:

"Có phải con là người đã gϊếŧ minh chủ?"

Chết tiệt, sao chuyện gì lão xú đầu cũng biết vậy. Có phải chuyện một ngày nàng ăn mấy bữa, đi tiện mấy lần lão cũng biết không. Lục Bỉ dở khóc dở cười.

"Ân, đúng vậy!"

Lôi Tụ bỗng im lặng. Lục Bỉ thấy lạ, không phải là nàng gϊếŧ minh chủ nên sư phụ có điểm không vui? Nàng tính giải thích thì lại nghe Lôi Tụ lên tiếng:

"Ta biết rồi. Không phải lỗi của con. Nhưng... Có một chút rắc rối..."

Lục Bỉ thắc mắt: "Sư phụ, là rắc rối gì?"

Thấy Lôi Tụ hít sâu một hơi lấy lại thần thái nghiêm túc trước kia mà hiếm khi xuất hiện của người. Chuyện nghiêm trọng a?

"Lục Bỉ, minh chủ con gϊếŧ tên là Chấn Dương. Trước đó, mọi người trong võ lâm điều tra ra được, hắn mưu hại minh chủ đời trước, cướp lệnh bài, đoạt chức minh chủ. Toàn võ lâm bắt đầu lộn xộn, ai nấy thịnh nộ, còn có các nguyên lão, chưởng môn các phái chung ý nghĩ đòi lại công đạo, liền cùng nhau tuyên bố, cho dù ai, chính tà hay ma giáo, nếu gϊếŧ được tên Chấn Dương sẽ phong người đó lên kế thừa chức minh chủ..."

Lục Bỉ nghe được thì bất động. Lôi Tụ thở dài:

"Lục Bỉ, sư phụ biết con trên người đã phải gánh vác nhiều thứ hơn cả người bình thường. Năm nay con chỉ mới 9 tuổi, vẫn là quá nhỏ. Ta đã cố gắng nói hết lời với bọn họ, bây giờ chỉ là biết ý kiến con thế nào thôi. Sư phụ đã già rồi, chỉ có con là đệ tử ngoan duy nhất của ta, ta không muốn con phải..."

Lôi Tụ bị Lục Bỉ cắt ngang:

"Sư phụ, người nghĩ con là ai? Một tiểu hài tử 9 tuổi sao? Đệ tử không cho là vậy! Chuyện này cứ để con giải quyết, sư phụ không cần quá lo lắng, đệ tử hiểu!"

Lôi Tụ bất động thanh sắc nhìn Lục Bỉ, quả thật đệ tử của hắn không phải là một đứa trẻ bình thường, lão bây giờ có thể là thua cả một đứa trẻ rồi haizz!

"Haha! Hảo! Quả là đệ tử ngoan của ta, qua lớp sương mù này là đến Liên Minh Võ Lâm. Chúng ta thả nhanh tốc độ một chút!"

-----------------------------------------------------------

Liên Minh Võ Lâm.

Một ngôi nhà to cao trọc trời trên đỉnh núi, bị các sương mù bao vây, cảnh vật như trốn thần tiên.

Xung quanh rừng núi bạc ngàn, phía sau có một thác nước cao ngất, nước từ trên cao sương mù đổ xuống, cứ ngỡ là dải Ngân Hà đang tuột khỏi mây. Huyền ảo đến không chân thật.

Lục Bỉ cùng Lôi Tụ không ngừng cảm thán. Náng lại vài giây để chiêm ngưỡng cảnh tượng bật nhất giang sơn này.

Trong sảnh chính Liên Minh Võ Lâm, hai hàng dài, hai bên trái phải đầy đủ trưởng môn của các phái lớn nhỏ trên khắp giang hồ. đầu dãy hai bên có 4 vị nguyên lão, tóc bạc, trên tay gậy trượng, sắc mặt uy nghiêm. Trên cùng là chiếc ghế trống lớn chưa người ngồi, hai bên cũng là hai ghế trống, nhưng nhỏ hơn. Nơi này hoàng toàn khác trong hoàng cung, mọi người hiểu chuyện mà không ồn ào, ai nấy đều một thân võ công cao cường, thần thái nghiêm nghị, miệng không cười, tâm không động. Nhìn như những bức tượng được điêu khắc sóng động, mấy người này có cần diễn sâu đến vậy không a?

Lục Bỉ cùng Lôi Tụ bay đến cửa sảnh to lớn. Từng bước, từng bước tiến vào.

Vừa bước vào, ánh mắt mọi người đồng thời bắt kịp theo từng cử động của hai người. Lục Bỉ thản nhiên đi vào, nơi này làm nàng cảm thấy như không khống chế được bản thân, vừa bước qua cửa lớn kia. Tâm nàng bỗng nhói lên, từ từ đau đớn khó chịu. Sát khí theo đó rò rỉ ra ngoài, mắt nàng dần thay đổi màu, chuyển thành bạch kim. Nội lực bộc phát, Lục Bỉ cố kìm nén lại. Khắp nơi trong Liên Minh Võ Lâm đột nhiên tĩnh lặng hơn, có người bắt đầu nhíu mài nhìn Lục Bỉ, không khí dần như bị cái gì rút cạn, đi được nữa đường, vài tên không hiểu vì sao mà lại bất tỉnh tại chỗ, từng người một ngã quỵ xuống. Những tên nội lực thâm hậu còn giữ được tỉnh táo thì trợn mắt nhìn Lục Bỉ. Sắc mặt cùng nhau trở nên trắng như tờ giấy. Các nguyên lão giật mình, kinh ngạc không thôi. Lôi Tụ đi gần cũng sắp không chịu được, lão khó hiểu, Lục Bỉ đang bị làm sao? Tiểu Bạch lại không hề hấng gì, cuộn tròn trên vai Lục Bỉ, kỳ lạ.

Lục Bỉ nàng sắp không xong rồi, nhiều lần nàng gặp tình huống thế này, nhưng chỉ chớp thoáng qua thôi, bây giờ thì rất rõ ràng, trong người nàng khó chịu không thôi, như có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài. Lục Bỉ cắn chặt môi, siết lại nắm đấm mình, từng bước trở nên khó khăn hơn, ánh mắt phía trước mờ dần...

"Ahhhh!!!"

Lục Bỉ không còn sức lực để nén nó nữa, nàng la lên một tiếng thất thanh, khụy chân xuống sảnh đỏ. Đầu nàng tràn trề những giọt mồ hôi hột, mi tâm nhíu chặt, thở có chút khó khăn. Sau tiếng hét, Liên Minh Võ Lâm trấn động từ trong ra ngoài, thêm một hàng dài cao thủ bất tỉnh ngả xuống. Tất cả loạn thành đoàn, bất động nhìn sự việc xảy ra, sợ sệt khó tin nhìn nàng.

Bỗng hai ánh trắng chớp nhoáng xuất hiện cạnh Lục Bỉ. Là hai nguyên lão, một lão ông, một lão bà, tóc bạc phơ, gậy trượng trong tay, một người điểm nguyệt, một người nhét thứ gì đó vào miệng Lục Bỉ. Sau một lúc, tất cả trở nên bình thường, Lục Bỉ cũng lấy lại ý thức tự chủ của mình. Nàng thở mệt mỏi, ánh mắt dần rõ ràng, quay nhìn xung quanh rồi nhìn hai nguyên lão:

"Đa tạ!"

"Haha! Tiểu tử, ngươi quả thật không phải người bình thường!"

"Đúng vậy, haha! Lão thấy ngươi vừa bị pháp trận Xích Tiên vạch trần tiềm năng thật sự rồi!"

Hai nguyên lão xem chuyện vừa rồi như chuyện vui mà haha vui vẻ cười nói. Lục Bỉ trong người bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cũng là đỡ hơn khi nảy. Nàng mù mịt nhìn hai người trước mặt.

Y Quỷ và Y Tam nhìn Lục Bỉ rồi nhìn nhau, gật đầu:

Lão ông Y Quỷ lên tiếng:

"Tiểu tử, trước tiên ngươi hãy nhận lệnh bài này đi!"

Y Quỷ đưa ra lệnh bài chứng minh thân phận minh chủ cho Lục Bỉ. Nàng cũng biết, biết thứ này là thứ gì, cũng biết là nàng đến đây để làm gì. Không chần chờ, nàng vương ngọc thủ nhận lệnh bài.

Thấy Lục Bỉ đã nhận lệnh bài, lão bà Y Tam lên tiếng:

"Hảo! Mọi người, hiện tại Tô Lục Bỉ! Sẽ là minh chủ của Liên Minh Võ Lâm! Ai dám làm trái, dứt khoác xử tử bằng biện pháp nặng nhất của Liên Minh Võ Lâm."

Những chưởng môn không thể nói được gì, vừa rồi cũng được thưởng thức qua sức mạnh của Lục Bỉ mà run sợ, mồ hôi ướt cả lưng áo. Trao đổi với nhau bằng ánh mắt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng tất cả khom người, hai tay ôm quyền hướng Lục Bỉ.

"Cung nghênh minh chủ!"

Nhiều tên vẫn còn không phục, cắn răng nghiếng lợi rằng từng chữ. Từ trước đến giờ, đây là ngoại lệ duy nhất, một minh chủ chỉ mới 9 tuổi, sao có thể chấp nhận được chứ? Nhưng bọn họ đành phải nuốt cục tức xuống mà nghe theo hai nguyên lão lớn nhất là Y Quỷ và Y Tam.

Lôi Tụ tiến lên chỗ hai vị nguyên lão hành lễ:

"Lôi Tụ bái kiến Y Quỷ và Y Tam!"

"Ai nha~ là Lôi Tụ à? Đúng lúc lắm! Nghe nói ngươi là sư phụ của minh chủ, bây giờ ta và Y Tam cần đệ tử của ngươi, không biết có được hay không?"

Lôi Tụ có chút khó xử:

"Chuyện này..."

Y Tam lão bà biết tâm trạng hiện tại của Lôi Tụ mà lên tiếng giải thích:

"Aizzz... Bọn ta nghi ngờ trong người minh chủ có liên quan đến Hoắc Thần Long, sức mạnh khi nảy đã chứng minh rồi. Nếu không khống chế được sức mạnh của nó, cơ bản minh chủ không thể sống lâu hơn, sẽ có một ngày chịu không nổi, thịt nát xương tan mà chết. Khi nảy ta đã cho nàng uống Hoàn Ngự đơn giúp khống chế, nhưng chỉ là tạm thời. Minh chủ cần theo hai ta đến Thuyên Tuyết Sơn tu luyện khống chế, phong ấn Hoắc Thần Long trong người lại. Số mệnh Lục Bỉ đã định, không thể không đi!"

"..." Lôi Tụ bất động im lặng, như không tin được vào điều mà chính tai mình vừa nghe thấy, đồ đệ của lão, cũng là cháu gái yêu quý của lão. Làm sao đây, lão không thể để mất nó được.

Y Tam lại lên tiếng:

"Trước tiên, để xác thực Hoắc Thần Long trong người minh chủ, cần nhỏ máu vào Sắc Cầu của Hoắc Thần Long. Mời!"

Lôi Tụ nhìn Lục Bỉ đang suy yếu. Lục Bỉ cố gắng khuyên:

"Sư phụ, đừng lo! Đệ tử không sao..."

Mũi lão cay cay, nước mắt cũng sắp rơi, gật đầu với Lục Bỉ.

Y Quỷ và Y Tam cùng mọi người tiếng vào một căn phòng rộng rải, ngoại trừ thứ ở giữa căn phòng thì hoàn toàn không có vật gì khác.

Lục Bỉ chấn động khi nhìn tới hồ nước, một con Đại long làm bằng thạch băng, toàn thân màu đen, bụng dưới màu đỏ, chiếc chân thứ nhất cầm một quả cầu màu trắng. Đại long lại đang lơ lửng ở trên mặt nước, hồ nước này liên tục chuyển màu như chiếc cầu vòng.

"Lục Bỉ, con hãy nhỏ một giọt máu vào Sắc Cầu trên chân của Hoắc Thần Long"

Y Quỷ hướng dẫn.

Thì ra là Hoắc Thần Long, trên chân nó là Sắc Cầu. Không cần nhỏ máu nàng cũng biết chắc chắn trong người nàng có chứa Hoắc Thần Long. Từ vai đến lưng nàng đã chứng minh, một hình ảnh đại long không sai lệch Hoắc Thần Long trước mặt nàng đây. Hàng ngày tắm rửa nàng đều nhìn qua, làm sao không nhận ra?

Lục Bỉ vẫn làm theo, cắt tay mình, nhỏ máu lên Sắc Cầu. Đều đầu tiên nàng nhìn thấy, chính là quả cầu trắng tinh như ngọc kia phát sáng, trói đến không thể mở mắt, từ từ bị giọt máu của nàng pha lẫn, trộn vào tinh cầu, đúng như cái tên. Sắc Cầu từ từ chuyển màu đỏ rực, tô hết toàn bộ.

Y Quỷ và Y Tam cũng biết trước, vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên, nhíu mài nhìn nhau:

"Lôi Tụ, ngươi cũng thấy. Bây giờ không thể chậm trễ!"

Y Quỷ nói rồi nhanh cùng Y Tam đem Lục Bỉ đang muốn mất dần ý thức bay đi.

Lôi Tụ đứng tại chỗ dỗi theo, khi chấm đen từ từ biến mất mới lặng lẽ rời đi. Những chưởng môn và nguyên lão bất đầu náo loạn. Chỉ nghe được một câu thật rõ ràng:

"Hoắc Thần Long trong truyền thuyết hàng ngàn năm qua bây giờ đã xuất hiện! Còn ở trên người của minh chủ sao!??"[BHTT] - Sư Tôn Tuỳ Hứng - Đông Vương Dịch Phù - Chương 17: Hoắc Thần Long

Hình ảnh mang tính chất minh họa.

________________________________________________________________________

#

Ngữ Lôi Tụ [khóc thê lương]: Đệ tử của ta a~ Cháu gái của ta a~ Sao lại bỏ ta đi sớm như vậy! Hix... Sao không nói lời nào đã đi rồi~ để kẻ đầu bạc như ta phải tiễn kẻ đầu xanh a~...

Tô Lục Bỉ [Khinh bỉ nhìn]: Ta chỉ đi vài năm, à không, chương sau ta liền quay lại! Người khóc cái gì! Tiễn cái gì! Ta chưa có chết!

Ngữ Lôi Tụ: Đúng! Đúng! Đúng! Tiểu tử thối ngươi mà chết thì hết truyện phải làm sao? Aizz... Tiểu Ái à, hay cứ để cho lão làm vai chính đi! Ha! Ha! Ha!!

Tô Lục Bỉ: Sư phụ! Người quá tuổi rồi, mau lĩnh hộp cơm, cáo lão hồi hương sống một cuộc sống an nhàn đi!

Ngữ Lôi Tụ: *Hộc máu chết* 'đã hoàn vai diễn'

Tô Lục Bỉ: Tiểu Ái!! Ngươi mà không còn mau chống cho ta gặp An An, ta liền gϊếŧ ngươi!!!

Tiểu Ái:(O_o) Sao lại lôi ta vào a? Ta có tội tình gì đâu? Lục Bỉ, ngươi uy hiếp bằng thứ khác được không? Bất khả thi quá! *cười gian*

Tô Lục Bỉ: Ngươi... *Đưa ra một ngón tay run rẩy*

____________________________________

#Ta nâng lên mây, rồi ta... *bịch* tay ta mỏi quá! A? Có sao không? Chết rồi à? Uizz~ xin lỗi nha, Ta thật không cố ý! Ha ha ha!!

Xin hãy tung bông rải hoa dằn mặt Tiểu Ái a!!! Đã đạt 1k!!! Ôi con tim ta như rụng rời~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.