Dường như nhận ra có người đứng phía sau, lúc xoay người lại, Tư Minh nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thường ngày, giấu kín hoàn toàn sự ưu tư đến trĩu nặng kia.
“Sao lại tỉnh giấc?”
Diệp Kính Huy nhìn chú mèo nhỏ đang cuộn tròn thành một cục lông, hắn mỉm cười, “Nhiệt độ điều hòa thấp quá, tôi sắp bị đông lạnh tới nơi.”
“Vậy à.” Anh thuận tay dập tắt tàn thuốc, ôm lấy mèo nhỏ đến ngồi trên sô pha, “Xin lỗi, tôi quen mở nhiệt độ rất thấp. Để tôi nâng cao lên vài nấc, cậu trở về ngủ đi.”“Anh không ngủ à?” Diệp Kính Huy lại ngồi bên cạnh anh, vừa uống nước đá vừa thuận miệng hỏi.
“Tôi đang đợi đến 0 giờ.”
“Hửm? Mai là ngày gì quan trọng sao?” Diệp Kính Huy buông cốc nước.
Tư Minh khẽ đánh mắt nhìn hắn, ánh mắt trở nên thâm trầm hẳn lên, chốc lát sau anh mới mở miệng đáp với vẻ thản nhiên: “Ngày giỗ của mẹ tôi.”
Diệp Kính Huy hơi nhíu nhíu mày.
Tư Minh vẫy vẫy tay với chú mèo nhỏ, bé con liền ngoan ngoãn chui vào lòng để mặc anh khẽ vuốt ve đầu mình, anh bình tĩnh trả lời người đối diện: “Điều tiếc nuối duy nhất khi mẹ qua đời là không được tận mắt nhìn thấy nửa kia của tôi, mẹ nói nếu tương lai tôi có thích ai, nhất định phải nói với bà vào ngày giỗ, có thế bà mới nghe thấy để chúc phúc cho tôi.”
Diệp Kính Huy chỉ còn biết im lặng.
“Vậy anh đã tìm được chưa?”
“Xem như là rồi đi.” Tư Minh nghiêng đầu ngắm nhìn hắn, “Tiếc là, hoàn cảnh của cậu ấy. . . . . .”
“Thế nào?”
“Chính là người bạn hôm nay tôi mang cậu đến gặp, cậu ấy làm trong hộp đêm.”
Diệp Kính Huy cười cười: “Anh khinh thường anh ta sao?”
“Thật sự là không. Với tôi mà nói, hoàn cảnh của cậu ấy không quan trọng, có thể gặp được người mình thích đã là chuyện rất khó rồi. Cái chính là, tôi không thể tha thứ cho việc cậu ấy đùa cợt và lừa dối tôi.” Anh dừng một chút, đôi mắt sâu hun hút quét về phía Diệp Kính Huy, “Đúng rồi, hôm nay tôi đã hỏi giúp cậu, cậu ấy nói mình không có anh em sinh đôi.”
“Vậy sao. . . . . .” Diệp Kính Huy nhắm mắt tỏ vẻ khá mất mát, “Cứ tưởng sẽ tìm được người anh trai đã thất lạc nhiều năm. Tôi được đưa ra nước ngoài từ khi còn nhỏ để sống cùng bà ngoại. Tuy rằng xa quê hương nhưng chưa bao giờ chịu khổ, tôi nghĩ anh ấy ở đây nhất định đã rất cực nhọc.” Hắn bật cười rồi lắc lắc đầu, “Có lẽ anh ấy biết tôi nhưng không muốn nhận, nếu đã như vậy tôi cũng không nên làm phiền.”
“Ừ, tuy dáng vẻ hai người giống nhau, tính cách lại khác biệt một trời một vực. Cậu điềm tĩnh mưu trí, cậu ta yêu nghiệt phong lưu. Nếu hai người hợp lại làm một, nhất định sẽ tạo ra một sinh vật sống đáng sợ nhất trên thế giới này.” Tư Minh nhìn hắn chòng chọc, lộ ra nét mặt cười như không cười.
Diệp Kính Huy cũng mỉm cười: “Chưa chắc á, con người luôn tồn tại hai mặt song song, lúc nên phong lưu thì phong lưu, khi cần điềm tĩnh thì điềm tĩnh, có vậy mới sống thoải mái được.”
“Nói đi nói lại, chung quy cũng vẫn ‘hợp hai thành một’ được mà, phải không?” Tư Minh nhếch nhẹ khóe môi.
“Ừ.” Diệp Kính Huy cười thầm trong lòng, hừ, còn bày đặt chơi chữ, hiện tại hắn mà giải thích lại y như giấu đầu hở đuôi, thế nên chỉ có thể bình thản đáp, “Có lẽ vậy.”
“Được rồi, mau ngủ đi, sáng sớm mai còn phải đi làm.”
“Vâng, giám đốc Tư cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Diệp Kính Huy với lấy cốc nước trên bàn uống cạn, sau đó trở về phòng ngủ, “Ngủ ngon.” Đóng cửa đây.Nếu đêm đó hắn ngủ được thì tốt rồi.
Quái gở chính là, Diệp Kính Huy gặp ác mộng. Cảnh tượng trong mơ quay ngược về thời điểm vừa đặt chân xuống sân bay, hắn đang thong dong lái xe, đột nhiên xe chấn động vang dội một trận, đèn đằng trước thoáng cái bị chèn nát. Sau đó, có một cậu nhóc nhảy ra mắng hắn ầm ĩ: “Anh lái xe kiểu gì vậy hả, mắt mù rồi à? Thấy đèn đỏ còn ráng nhào lên.” Thế là hắn dạt dào hưng phấn đùa bỡn nhóc ta, khoảnh khắc nói đến câu “Tim tôi còn đang đập không có quy luật đây”, bên tai bỗng dưng truyền đến một chất giọng trầm thấp, chỉ bật ra mỗi hai chữ “Vậy ư.”
Thanh âm bình thản đến không chút cảm xúc ấy hệt như một lưỡi băng đâm thẳng vào tim hắn.
Diệp Kính Huy giật mình bừng tỉnh, hắn lập tức bật dậy với đôi mày nhăn ngày càng chặt.
Cả hắn và Tư Minh đều đã quên một chuyện vô cùng trọng yếu.
Đó là kỹ thuật lái xe thối nát tột bậc của Diệp Kính Huy.
Trước khi lấy thân phận MB gặp Tư Minh ở quán bar, hai người từng đụng độ nhau tại sân bay.
Khi đó trời đã nhá nhem tối, rất nhiều hình ảnh đều mơ mơ hồ hồ trong trí nhớ, gương mặt của đối phương cũng bị khuất trong bóng đêm mông lung mịt mờ, hơn nữa mấy ngày đó Tiêu Dật vừa về nước, phỏng chừng là do Tư Minh vội vàng xử lý chuyện công ty nên mới quên béng mất gã trai đụng anh trông thế nào. Nếu anh nhớ tới, chuyện phát hiện ra sơ hở là điều quá dễ dàng.
Tuy có thể dùng cụm “lớn lên giống nhau” để giải thích mối quan hệ giữa Lưu Huy và MB.
Nhưng anh chàng lái xe thể thao ở sân bay thì sao?
Không có khả năng ba người lớn lên đều giống nhau chứ?
Chỉ cần Tư Minh hoài nghi mà đi điều tra thì thực sự quá ư phiền toái.
Diệp Kính Huy tóm lấy di động gửi tin nhắn cho chú Chung.
“Chiếc xe thể thao kia có thể làm lộ thân phận của tôi, lập tức xử lý đi, chuyển qua tên của A Tề. Giả sử Tư Minh tới hỏi tên tuổi gã MB, cứ nói hắn tên Tề Thu, còn nếu anh ta đến kiểm tra, chú bảo chiếc xe đó là do một đại gia yêu mến Tề Thu tặng hắn.”
Đại gia lắm tiền tặng xe cho một MB, lý do này nghe qua mặc dù có phần gượng ép nhưng cũng tạm chấp nhận được. Chiếc xe ấy vốn do chú Chung đứng tên mua, thân phận MB của A Tề cũng vừa khéo phù hợp, hiện giờ cậu ta lại mất tích, chết không đối chứng. Vả lại MB trong quán thường được gọi theo số thứ tự, khai rằng tên thật của cậu ta là Tề Thu thì mọi người cũng chẳng biết là ai. Đặc biệt là, nó không hề dính dáng gì đến ba chữ Diệp.Kính.Huy.
Chú Chung nhanh chóng hồi đáp, “Vâng, ông chủ, ngày mai tôi sẽ đi thu xếp chu toàn.”
Đến lúc này Diệp Kính Huy mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa thình lình có tiếng động vang lên, hình như lại là nhóc mèo nhỏ nhà Tư Minh.
Hắn đứng dậy vốn muốn đi tóm nó, ai ngờ lại nghe thấy Tư Minh “suỵt” một tiếng, ôm lấy mèo ta đi mất dạng. Tư Minh vừa đi vừa nghe điện thoại, tuy rằng đã cố nén âm lượng đến mức thấp nhất, cơ mà cửa phòng lại bị mèo ta nghịch ngợm kéo ra thành một khe hở nhỏ, vừa khéo có thể nghe loáng thoáng vài cậu.“Ý anh là cậu ba nhà họ Diệp?”
“Ồ, lúc trước quả thực không ngờ tới, hóa ra tập đoàn Thiên Vũ là do hắn kế thừa. Xem chừng tôi đã quá coi thường Diệp Kính Huy rồi, hắn ta đúng là dạng thích ‘giấu nghề’, suýt chút nữa ngay cả tôi cũng bị lừa. . . . .”
. . . . . . . .
Ngày hôm sau, trong quán bar Crazy.
Diệp Kính Huy cười tủm tỉm ngả ngớn trên sô pha, thích thú thưởng thức chiếc cốc có khắc chữ “Minh” trên bề mặt.
Chú Chung đứng bên cạnh báo cáo: “Tư tiên sinh gọi điện hỏi tên của MB, dựa theo lời dặn dò của cậu, tôi đã nói hắn tên Tề Thu, được người ta bao trọn gói năm ngày nên cuối tuần mới về.”
Diệp Kính Huy gật đầu. Trước đây Quan Thiên Trạch vì lợi dụng A Tề mà không ngại lôi hết thủ đoạn dùng sự dịu dàng làm cậu ta tan chảy, không ngờ gã Tư Minh ấy cũng rặt một khuôn y vậy?
Nếu không phải nhờ cơn ác mộng tối qua khiến hắn bừng tỉnh và nghe lén được, bản thân hắn hẳn vẫn còn bị Tư Minh lừa vào tròng.
Trong đầu Diệp Kính Huy bỗng dưng vang lên tiếng vọng của những ngày xa xôi kia, lúc Tư Minh dịu dàng bảo với hắn rằng:
“Tôi không đơn giản chỉ là hứng thú với cậu.”
— Đương nhiên rồi, có lẽ anh hứng thú với tập đoàn Thiên Vũ của tôi hơn.
“Trước khi cậu thích tôi, tôi sẽ không chạm vào cậu. Nếu không tôi đã chọn bừa một MB khác trong quán rồi.”
— Bởi vì căn bản anh không có hứng làm tình với tôi.
“Tôi muốn đến vùng ngoại thành có cảnh đẹp mua một căn nhỏ hơn, cùng sống với cậu.”
May mắn hắn không ngây thơ như A Tề, mặc dù khoảnh khắc anh ta thốt ra những lời đó hắn công nhận mình từng rung động, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch như cậu ta, bị người khác xem như khỉ mà mặc sức đùa bỡn.
“Chú Chung.” Diệp Kính Huy xoa xoa chữ “Minh” trên chiếc cốc, “Chú nói thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trả thù một người là gì?”
Chú Chung trầm mặc một hồi mới trả lời: “Ông chủ muốn trả thù Tư tiên sinh thế nào?”
“Bị lợi dụng là việc tôi khó tha thứ nhất, nếu Tư Minh tiếp cận tôi vì có mục đích, tôi không thể cho anh ta tha hồ trêu cợt.” Hắn mỉm cười, “Dù sao cũng không nên để anh ta xem thường tôi.”
Chú Chung gật đầu: “Ý ông chủ phải chăng là?”
“Đầu tiên cứ để ‘ông anh sinh đôi’ giả của tôi qua đời, tôi xem anh ta còn moi ra được thủ đoạn nào để đối phó với một ‘người chết’ nữa.”
“Ý ông chủ là, tạo hiện tượng chết giả?”
“Ừ, tính gã Tư Minh này thuộc loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nên chúng ta cần cho anh ta thấy thế nào là quan tài.” Nói xong, hắn nhắm mắt lại, “Gần đây đoàn làm phim của Alex đang làm bộ gì?”“Là một bộ nói về cảnh sát và đạo chích.”
“Có tình tiết đâm xe không?”
“Hình như là có.”
“À há, chúng ta phải cho Tư Minh biết, Tề Thu không những từng lái xe thể thao ra sân bay mà còn đụng anh ta nữa.” Nụ cười nơi khóe môi hắn ngày càng sâu hơn, “Kỹ thuật lái xe tệ nên ngẫu nhiên bị tai nạn qua đời là chuyện quá hợp lý, đúng không?
Chú Chung vừa nghe đã thông ngay ý hắn, ông mỉm cười: “Cậu muốn nhờ đoàn làm phim tạo ra hiện tượng tai nạn giao thông? Có điều để qua mắt Tư tiên sinh trót lọt thì phải đâm thật, ngộ nhỡ xảy ra sự cố đâm chết người, chẳng phải là. . . . .”
“Diễn trò đâm xe mà muốn chết người trước mắt Tư Minh quả thực khó như lên trời, chúng ta khả dĩ nên làm sau lưng.” Diệp Kính Huy mỉm cười, “Mấy cảnh tai nạn giao thông trên phim truyền hình chẳng phải trông rất thật sao, vậy cứ cho anh ta nhìn thấy cảnh đó qua TV đi.”
“Ý cậu là nhờ đoàn làm phim diễn cảnh tai nạn giao thông?”
“Ừ, để tôi tìm Alex liên hệ với đoàn làm phim, bảo cậu diễn viên hôm trước hóa giả trang tôi lái con xe thể thao lượn vòng chữ S rồi bất cẩn bị tai nạn, sau đó quay cảnh máu chảy bê bết ở hiện trường, lúc đưa đến bệnh viện đã quá muộn. Đương nhiên còn phải tìm thêm một phóng viên đưa tin về vụ tai nạn này.”
“Tôi đã hiểu.”
Diệp Kính Huy cười khẽ: “Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ biện pháp để Tư Minh tình cờ xem tin tức trong ngày, thật giả lẫn lộn.”
“Ông chủ tính toán thật chu đáo.”
“Haiz, muốn lừa Tư Minh được tôi phải bỏ biết bao công sức và vốn liếng. Phá hỏng một chiếc xe chưa nói, chuẩn bị mời người giúp đỡ cũng đủ ngốn hết phần thu nhập trong một tháng của tôi. “Diệp Kính Huy dừng một chốc rồi bình tĩnh nói nốt câu bỏ dở: “Càng ít người biết chuyện này càng tốt, bảo đạo diễn mảng đưa tin trên đài truyền hình ngắt quãng khoảng mười giây cho tôi, phóng viên bên đài cũng bịt miệng kỹ lưỡng vào. Để tôi bố trí bên kia sẵn sàng rồi sẽ báo cho chú, lúc ấy chú liên lạc với phóng viên bảo họ phát tin là được.”
Chú Chung trầm mặc một lúc mới khom người đáp: “Vâng, ông chủ, tôi sẽ sớm thu xếp tốt.”
Cảnh giới cao nhất của nói dối, chính là trộn lẫn dối trá và chân thật.
Chương trình đưa tin nhanh năm phút có bốn phút là tin thật trong ngày.
Hơn mười giây cuối cùng mới là “món chính” Diệp Kính Huy muốn Tư Minh xem — vụ đưa tin về hiện trường chết giả.