Khoảng thời gian trước, thị trường chứng khoán trong nước đột nhiên phát sinh biến cố mà thoải mái lên xuống, người trong nghề đều hoài nghi có cao nhân thao túng phía sau. Tập đoàn Long Hoa của Diệp Kính Hy tuy rằng không bị ảnh hưởng, nhưng anh lại ngẫu nhiên phát hiện một điều: thời điểm thị trường chứng khoán thay đổi hoàn toàn ăn khớp với lúc em trai anh bị bố cấm túc, vì thế anh nảy sinh hoài nghi nên tự mình điều tra, đồng thời cấp tốc chạy về Mĩ báo tin cho ông.
Diệp Kính Hy cầm tạp chí giở đến trang nói về việc này, mở ra rồi nhẹ nhàng đặt trước mặt Diệp Trí Viễn.
“Tuy mấy ngày phát sinh vấn đề là thời điểm Kính Huy bị cấm túc, nhưng bố đã quên tịch thu máy tính của nó, hồi đại học nó từng phụ sửa máy tính với Tiêu Dật, cũng chọn học môn tâm lý suốt một năm. Con điều tra chuyện này từ đầu đến cuối, tư liệu về kẻ phía sau hạ độc thủ trống rỗng, làm việc khá sạch sẽ linh hoạt, không lưu lại bất cứ dấu vết gì, cũng chẳng có danh hiệu, chỉ biết tên là Jae.” Diệp Kính Hy tạm ngừng một chút, ánh mắt càng thêm thâm trầm, “Lúc trước khi con học tiếng Anh với Kính Huy, nó thích nhất ba chữ cái j, a, e.”
Diệp Trí Viễn nhíu chặt mày, không nói lời nào.
“Tất cả mọi người đều nghĩ cậu ấm thứ hai của Diệp gia không giao thiệp với giới kinh doanh, là một tên công tử bột chuyên chơi bời lêu lổng, hơn nữa với đánh giá ‘bên ngoài nạm ngọc, bên trong thối rữa’ của bố, rất nhiều đối thủ phòng bị hời hợt. Không ngờ được nó lại âm thầm thông qua máy tính liên thủ với người khác thao túng thị trường chứng khoán quốc nội. Con dám xác định, ‘Boss giấu mặt’ gây ra cơn gió lốc tài chính lần này chính là Diệp, Kính, Huy nhà chúng ta.” Diệp Kính Hy gằn từng tiếng, kiên định và hùng hồn. Tuy không có chứng cứ giấy trắng mực đen rõ ràng, cũng chẳng đủ căn cứ nhưng lời nói lại làm người ta tin phục.Yên lặng thật lâu sau, bố Diệp khẽ bật cười: “Nó thật đúng là giỏi che giấu tài năng, ngay cả bố suýt nữa cũng lừa được.”
Diệp Kính Hy gật đầu: “Năng lực nó thật sự vượt qua dự đoán của con, đáng tiếc không đi theo con đường đúng đắn. Con sợ nó sẽ rước lấy phiền toái nên mới vội vàng trở về báo cho bố biết.”
Diệp Trí Viễn tỏ vẻ bất đắc dĩ xoa xoa thái dương: “Nhất định nó còn đồng lõa?”
“Nếu con không đoán sai, người còn lại chính là bạn tốt của nó, Tiêu Dật.”
Diệp Trí Viễn lại im lặng.
Vì việc làm ăn nên hai nhà Diệp Tiêu vẫn thường xuyên qua lại, Diệp Kính Huy và Tiêu Dật quen biết cũng đã nhiều năm, từ nhỏ cùng học tập nên tình cảm rất sâu đậm. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tiêu Dật vào trụ sở chính của tập đoàn Đông Thành ở Mĩ, mà Diệp Kính Huy vẫn lêu lổng khắp nơi, không chịu làm bất cứ việc gì. Đã sớm nên nghĩ tới, Kính Huy học kinh tế nhiều năm như vậy, sao có thể dốt đặc cán mai? Thì ra, thằng nhóc “bên ngoài nạm ngọc, bên trong thối rữa” này, chính là “boss” lớn thích giấu mặt phía sau xem mọi người diễn trò.
Bố Diệp bình tĩnh hỏi: “Tiền tụi nó kiếm được đầu tư thế nào?”
“Kính Huy trích một phần làm chi phí xây quán bar, toàn bộ số còn lại lấy danh nghĩa Jae mua cổ phiếu của tập đoàn Đông Thành, Jae nắm 2% cổ phiếu. Con nghĩ nó cố ý hợp tác với Tiêu Dật khống chế cả Đông Thành.”
Tập đoàn Đông Thành là sản nghiệp của nhà họ Tiêu. Thế hệ hiện tại của Tiêu gia chỉ có hai con trai, con trưởng Tiêu Phàm khăng khăng đòi làm luật sư, Tiêu Tinh lại là phụ nữ không thể gánh vác trọng trách. Nhiều năm qua tập đoàn Đông Thành một mực hỗ trợ Tiêu Dật tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiển nhiên sẽ nhận được ưu ái của chủ tịch. Thời gian sắp tới, Tiêu Dật sẽ đại diện Đông Thành trở về nước khai thác và phát triển thị trường Trung Quốc. Tiêu Dật và Diệp Kính Huy từ nhỏ đã rất mực thân thiết, là bạn học nhiều năm, sau khi lớn lên lại cấu kết làm việc xấu, ngay cả uống rượu cũng phải hẹn nhau, bởi vậy Diệp Kính Hy mới dám chắc phong ba lần này là kiệt tác do hai người liên thủ, bất quá là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, là đoạn mở đầu tìm hiểu trước khi bắt tay khống chế Đông Thành mà thôi.
“Bố đã biết.” Bố Diệp cầm lấy chén trà nhẹ nhàng hớp một ngụm, chuyển đề tài câu chuyện, “Con và Tang Du còn giữ liên lạc không?”
“Không ạ.”
“Các con ly hôn đã gần bảy năm rồi, không bằng tìm một người mẹ cho Tiểu Khiêm, con cũng sẽ không cần vất vả một mình như vậy.”
“Con sẽ lo lắng.” Diệp Kính Hy dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn đứng dậy rồi nhẹ giọng nói, “Mới xuống máy bay nên con hơi mệt, con nghỉ ngơi trước.” Vừa dứt lời anh liền xoay người đi mất.
Diệp Trí Viễn dõi theo bóng con trai, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.
Lúc trước vì muốn đứa con cả kế thừa gia nghiệp, ông mới ép Kính Hy kết hôn với người của Tang gia là Tang Du, ai ngờ vợ chồng không hợp nên cuối cùng ly dị. Nhiều năm qua Diệp Kính Hy vẫn không tái hôn, một thân một mình vất vả chèo chống sự nghiệp, nuôi lớn con nhỏ, tuy rằng thái độ của anh với bố vẫn tôn kính như trước, nhưng Diệp Trí Viễn biết rất rõ, thủ phạm tạo nên bất hạnh cho con chính là ông, kỳ thật sâu thẳm trong lòng nó hẳn cũng có oán hận, chỉ là không nói ra mà thôi.Sau này, Kính Văn yêu bạn cùng đại học là Lâm Vi, hai người vốn đang ngọt ngào trong hạnh phúc, cũng chính ông nói dối cứng rắn chia rẽ đôi trẻ. Đến bây giờ ông vẫn nhớ rõ hình bóng cô đơn của Lâm Vi khi về nước một mình, còn cả biểu tình thống khổ của Kính Văn. Lúc trước nói là vì suy nghĩ cho tương lai con cái nên mới dùng gậy đánh uyên ương
[2]
, đã nhiều năm trôi qua, trong khi tình cảm của Kính Văn và Lâm Vi thủy chung không hề thay đổi, quan hệ giữa bố con lại trở nên cứng nhắc, không chút cải thiện như xưa.
Làm những việc ấy đều là vì suy nghĩ cho con, vì sao cuối cùng giữa cha con chỉ có oán hận và sự trống rỗng, như người qua đường?
Chẳng lẽ ông thật sự đã sai rồi. . . . . .
Kỳ thật trong lòng Diệp Trí Viễn rất rõ, đứa con thứ Kính Huy cố ý giả dạng làm gã công tử ăn chơi trác táng
[3]
, chẳng qua là rút kinh nghiệm từ giáo huấn của anh hai và em út, dùng một loại phương pháp uyển chuyển để cự tuyệt bố thay hắn an bài cuộc sống. Hiện giờ dồn ép khiến hắn nóng giận, dám tìm một đám đàn ông đến chụp loại ảnh đen tối này gửi đến hôn thê, nói dối mình là đồng tính luyến ái trời sinh. Diệp Kính Huy thật sự di truyền tính quật cường của bố mình, cực kì cố chấp. Đôi khi chui vào sừng trâu thì tám con ngựa kéo cũng không quay đầu lại.
Diệp Trí Viễn xoa xoa thái dương đau nhói.
Có lẽ bản thân ông đã quá mức ngoan cố. Dùng phương pháp giáo dục “côn gậy tạo ra nhân tài”, mặc dù lấy danh nghĩa là yêu thương, muốn đứa nào cũng trở nên nổi tiếng, nhưng thật sự lại làm tổn thương tụi nhỏ nhiều lắm. Đối với việc bức ép người yêu của hai đứa con trai, Diệp Trí Viễn vẫn luôn áy náy trong lòng, chuyện đến nước này cũng chẳng cần thiết buộc Kính Huy kết hôn với người phụ nữ nó không yêu nữa.
Lúc trước bệnh viện chuẩn ra là ung thư dạ dày, dù biết rõ mình chẳng còn sống được bao lâu, ông vẫn không yên lòng về ba đứa con trai, nhất là Diệp Kính Huy. Trước khi đi vốn muốn thu xếp tốt đẹp chuyện hôn nhân của hắn, đáng tiếc ở phương diện tình cảm Diệp Kính Huy cực kỳ lãnh đạm, không một cô gái nào có thể ở chung với hắn quá một tháng, cũng chẳng có người nào chân chính đặt hắn trong lòng để quan tâm trân trọng. Hắn luôn lấy tư thế chơi đùa ở trên cao nhìn xuống, sau khi trò chơi kết thúc thì toàn thân lành lặn trở ra, vô cùng phóng khoáng. Rốt cuộc Kính Huy đang nghĩ gì, dù làm cha cũng đoán không ra tâm tư của hắn.
“Ba đứa con, không một ai nguyện ý kế thừa tập đoàn Thiên Vũ do một tay ta sáng lập, đây là thất bại lớn nhất của ta, cũng là kiêu ngạo của người làm cha như ta.”
Con cháu đều có phúc của con cháu, cần gì phải quá chấp nhất áp đặt lý tưởng lên người tụi nhỏ. Hiện giờ cá tính ba anh em dứt khoát khôn khéo, tài hoa xuất chúng, mặc kệ ở lĩnh vực nào đều có thể một mình đảm đương không cần ông lao tâm khổ trí, cũng coi như là “kiêu ngạo” của bậc làm cha như Diệp Trí Viễn ông đi.Có lẽ trí óc người sắp qua đời tỉnh táo hơn nhiều lắm, rất nhiều chuyện rối rắm trước kia lại thông suốt dễ dàng.
Diệp Trí Viễn nhíu mày lại, đứng phía trước cửa sổ, đẩy ra.
Cách đó không xa là ba cây liễu đang quấn quýt lấy nhau. Mơ hồ nhớ lại, đó là Kính Huy tự tay trồng lúc Kính Văn về nước học tập, còn cười nói chờ khi em trai trở về đã có thể cùng hóng mát và uống rượu dưới tán cây. Vài năm trôi qua, cây liễu kia quả nhiên đã xum xuê lá cành, hòa lẫn chặt chẽ giống như huyết mạch anh em tương liên không thể phân, phủ trên mặt đất một mảng bóng râm thật lớn.
Hiện giờ liễu đã rợp bóng, Kính Văn lại không hề trở về.
Cây liễu kia ghi nhớ những mảng thời gian đã đi không thể quay trở lại, con cái trưởng thành không cần sự che chở của cây đại thụ như người bố này nữa, mà cây đại thụ nọ kỳ thực đã rút rễ từ lâu, chỉ còn chờ ngày bệnh chết mà đổ ầm xuống.
Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc của vợ, Diệp Trí Viễn khẽ cười rồi nhẹ giọng nói: “Đột nhiên rất nhớ cố hương, rời đi nhiều năm cũng không biết nơi đó đã đổi thay thế nào. Chi bằng cả nhà chúng ta về nước sống một thời gian đi.”
Lá rụng, luôn phải quay về cội.
Văn Tích Tuệ trầm mặc một lát, bà nhẹ giọng hỏi: “Vậy chuyện hôn nhân của Kính Huy thì sao?”
“Cứ theo ý nó.”
. . . . . .
Sáng hôm sau, Diệp Kính Huy cố ý dậy thật sớm, mặc quần áo đến phòng đọc sách “yết kiến” bố, thấy Diệp Trí Viễn ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha trông vô cùng uy phong, hắn lại gần cười nói: “Bố, buổi sáng tốt lành, nghe nói Hà gia từ hôn rồi?”
“Chẳng phải đây là điều mày hy vọng sao?” Bố Diệp liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Tư tưởng của bố cũng không cổ hủ, sẽ không ép mày thay đổi tính hướng. Nhưng bố hy vọng mày tìm một người đàng hoàng gặp gỡ, tốt nhất có thể ổn định rồi kết hôn, không cần cả ngày lêu lổng với đám ô hợp.”
Diệp Kính Huy cười nói: “Bố thật sáng suốt. Ngoại trừ kết hôn, con còn con đường thứ hai có thể đi không?”
Diệp Trí Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía đứa con, “Con có thể tiếp nhận tập đoàn Thiên Vũ, sẽ dễ dàng gặt hái được thành quả sự nghiệp.”
Diệp Kính Huy cười bất đắc dĩ, “Bố không sợ con làm công ty bố phá sản sao?”
“Không việc gì, hổ phụ vô khuyển tử, bố tin tưởng năng lực của con.”
“Chỉ có con không chịu tin vào năng lực của bản thân thôi.”
Yên lặng một lát sau, ông ngẩng đầu nói: “Chỗ nào không hiểu có thể từ từ học tập, tiềm lực thị trường Thiên Vũ là vô hạn, chung quy là nơi có thể thi triển quyền cước, sẽ không uổng công con học nhiều năm như vậy lại không có đất dụng võ.” Dứt lời, ông nhẹ nhàng uống ngụm trà, “Cứ như vậy đi, về chuẩn bị, ngày mai lên máy bay rồi.”“Không có đường khác thương lượng?”
Diệp Trí Viễn nhắm mắt lại không buồn để ý tới hắn, Diệp Kính Huy đành phải buông tay, “Để con cân nhắc một chút, buổi tối sẽ cho bố câu trả lời thuyết phục.”
. . . . . .
Diệp Kính Huy rất phiền chán khi bị bức làm việc, ngoài miệng nói trở về cân nhắc, hiển nhiên trên thực tế là kế hoãn binh. Vừa trở về phòng, hắn lập tức mở máy tính khởi động MSN, định cùng bạn chí cốt thảo luận đối sách, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“A Huy có trong phòng không?” Là giọng nói quen thuộc của Văn Tích Tuệ.
Diệp Kính Huy đứng dậy mở cửa, bỗng dưng thấy sắc mặt nghiêm trọng của Văn Tích Tuệ, hắn cũng thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói: “Mẹ, vào phòng trò chuyện.”
Văn Tích Tuệ vào phòng ngồi xuống, mở tờ đơn xét nghiệm ra đặt trên bàn, Diệp Kính Huy lấy xem, càng đọc mày càng nhíu chặt.
“Ung thư dạ dày?”
“Đã sắp đến thời kì cuối.” Văn Tích Tuệ thấp giọng nói, “Bố con chính là người mạnh mẽ như vậy, đã phát hiện từ lâu nhưng không chịu nói với người nhà.”
Diệp Kính Huy trầm mặc một lúc lâu.
“Nếu bố không muốn chúng ta biết, chúng ta cứ làm như không biết vậy.” Nói xong, hắn thả đơn xét nghiệm lên bàn, “Tạm thời giấu anh hai và Kính Văn, bố mẹ cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyện trong nhà con sẽ hỗ trợ.”
“A Huy, mẹ biết con không muốn bị người khác điều khiển.” Văn Tích Tuệ khẽ cười, bàn tay vốn muốn vươn ra vuốt tóc con trai lại rụt trở về, “Đừng trách bố, ông ấy chỉ muốn tốt cho con thôi, chẳng qua là cách thức hơi cực đoan. Hiện giờ ông ấy đã nghĩ thông suốt, sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con nữa, nếu con thực sự không muốn. . . . . .”
“Không sao cả, dù sao con cũng không có việc gì làm.” Diệp Kính Huy vươn tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay mẹ mình, “Mẹ yên tâm đi, cho con một chút thời gian.”
Im lặng một hồi sau, Văn Tích Tuệ mới gật đầu nói: “Vậy con sắp xếp một ít hành lý đi, ngày mai về nước trước, mẹ với bố con cuối tuần mới trở về.”
Diệp Kính Huy gật đầu: “Dạ.”
Chờ khi Văn Tích Tuệ đến cửa, hắn mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng quá khổ sở.”
Văn Tích Tuệ quay đầu lại cười: “Con cũng vậy.”
Diệp Kính Huy không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn mẹ khuất bóng ở cửa, sau đó chuyển ánh mắt tới tờ đơn xét nghiệm kia.
Không nghĩ chữ trên đơn lại chối mắt đến thế.
Thật lâu sau, Diệp Kính Huy mới ngẩng đầu lên, hơi hơi híp mắt, vò tờ giấy thành một nắm ném vào thùng rác.
Trước đây không hiểu chuyện rồi bị bố bức đến nóng giận, hắn cũng từng trộm nguyền rủa ông. Nhưng hôm nay bố bệnh nặng thế này, trong lòng vẫn như cũ rất khó chịu, khi mẹ nói “con cũng vậy”, hốc mắt hắn lại có chút chua xót.—— Người kia, dù sao cũng là cha ruột của hắn.
Là người đàn ông kiên cường gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, ăn hết đau khổ sáng lập tập đoàn Thiên Vũ, là nhân vật truyền kỳ oai phong một cõi trong giới kinh doanh; là người cha nghiêm khắc không chút hoà nhã với con cái; người cha khó tính dù sắp qua đời cũng không muốn để con mình đau khổ.
Cha con máu mủ tình thâm, ơn dưỡng dục không thể không báo. Có lẽ, tình cảm của bản thân đối với ông ấy cũng phức tạp như anh hai và em út, ngoại trừ oán hận còn rất rất nhiều tôn kính và cảm tạ. Thật là một người bố làm người ta vừa yêu vừa hận.
Diệp Kính Huy khẽ thở dài, nhấn vào một hình đại diện trên MSN rồi để lại lời nhắn.