Lúc Tư Minh rời khỏi quán bar Crazy thì đêm đã về khuya, đi được vài bước thì trời lắc rắc mưa, những hạt mưa ti tí hòa cùng gió đêm ập vào mặt, lạnh thấu xương.
Anh thở hắt ra, tìm nơi trú mưa rồi lấy di động bấm một dãy số.
“Tư Kiệt, em về nhà chưa?”
“Em về rồi! Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Gã biến thái Quan Thiên Trạch sao tự dưng lại bắt cóc em uy hiếp anh? Anh vội vàng đi đâu? Ngay cả một tin nhắn cũng không để lại. . . . .”
“Được rồi, trước tiên đừng ồn nào nữa, em an toàn thì tốt, ở nhà đợi anh, tạm thời không nên ra ngoài, nghe rõ chưa?”
“A, đã biết.”
“Em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
“Dạ. . . .”
“Có người gọi cửa cũng không được mở, hiểu chưa?”
“Hiểu ạ.”
Lần này Quan Thiên Trạch ra tay thật sự rất thâm độc, gã dùng Tư Kiệt uy hiếp anh, thành thử anh chỉ có thể đành đoạn bỏ lại Diệp Kính Huy vừa bị giày vò trong căn phòng kín mít kia, nhờ A Tề chăm sóc, bản thân cấp tốc trở về cứu em trai. Sau khi vội vã tới Thanh Đảo cứu Tư Kiệt xong, thời điểm anh phóng xe như điên quay lại mới biết hắn đã đi mất từ lâu. Lo lắng hắn gặp chuyện không may, anh nôn nóng chạy ra sân bay, nhà ga, thế mà nơi nào cũng hết sạch vé, buộc lòng phải đón xe bus, chuyển ba chiếc xe mới đến được thành phố B, tiếc thay tất cả đã quá muộn.Nào có ai ngờ Quan Thiên Trạch lắp đặt camera trong phòng, quay lại suốt cả quá trình ân ái đó, còn đón chuyến bay sớm nhất ngay hôm ấy tới thành phố B, gửi đoạn phim cho gia đình Diệp Kính Huy. Gã không trực tiếp công bố đoạn phim đó trước hết vì muốn cảnh cáo người nhà họ Diệp, dễ thấy là cố ý chừa lại một thứ để ra điều kiện với anh.
Khóe miệng Tư Minh nhếch lên nụ cười khổ, lại thuận tay ấn thêm một dãy số nữa.
Người nhận cuộc gọi là mẹ của Diệp Kính Huy, tuy đã gần năm mươi nhưng chất giọng của bà vẫn rất trong trẻo.
“A lô, xin hỏi tìm ai?”
“Dì, là con.”
“Tư Minh à?” Có lẽ do máy bên kia hiện tên người gọi, Văn Tích Tuệ lập tức nhận ra giọng của Tư Minh, “Con nói dì dẫu nhận được cái gì cũng đừng mở ra xem, suy cho cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bây giờ con đến nhà dì được không, con muốn trực tiếp nói với dì vài chuyện.”
“Ừ.”
. . . . . . . .
Sân vườn nhà Diệp gia không lớn như ở New York, nhưng cách bày trí cũng đơn giản mà không kém phần tao nhã.
Đằng sau cánh cửa gỗ lớn mang đậm phong cách cổ xưa là một vườn hoa nhỏ xây thành hình tròn với đủ loại tử kinh
[1]
, những đóa hoa được mưa tưới ướt toát lên vẻ đẹp cực kỳ diễm lệ, từng khóm từng khóm rực màu đỏ ánh tía trong đêm tối lại càng yêu kiều hơn gấp bội.
Tư Minh đẩy cửa ra, người giúp việc liền cầm ô che cho anh.
“Cậu Tư, mưa lớn thế này sao cậu không dùng ô?”
Mưa ư? Lòng đang ngổn ngang trăm mối nên anh cũng chẳng nhận ra.
Tư Minh cười, đứng ở cửa giũ sạch nước đọng trên áo khoác, thay dép lê rồi bước vào phòng.
Văn Tích Tuệ đang mặc trang phục ở nhà, ngồi trên sô pha uống trà, âm lượng TV phát ra rất to, kênh điện ảnh đương trình chiếu bộ phim nhựa thời kháng chiến chống Nhật thuở xa xưa.
“Bà chủ, cậu Tư tới rồi.” Người giúp việc ghé sát vào tai bà thông báo.
Văn Tích Tuệ ngoảnh đầu lại, cười hiền với anh: “Cậu Tư, lại đây ngồi đi.” Đoạn, bà nói với người giúp việc: “Đem một tách trà lên cho cậu ấy, Thiết Quan Âm
[2]
hôm trước vừa mua còn chưa dùng đâu.”
Thấy Tư Minh ngồi đối diện mình mà ống quần đã ướt đẫm mưa, bà dịu dàng bảo: “Sao con không mang ô theo, dầm mưa dễ cảm mạo lắm.”
“Không sao, sức khỏe con rất tốt, từ nhỏ đến giờ chưa từng bị cảm.” Tư Minh cười, chuyển câu chuyện sang chủ đề trọng tâm: “Dì, dì nhận được cái gì?”“Hai đĩa DVD và một phong bì có ảnh chụp. Con gọi điện bảo dù nhận được bất cứ thứ gì cũng đừng mở ra xem nên dì cũng không dám, chỉ đặt trong ngăn tủ.” Bà xoay người kéo ngăn tủ nhỏ bên cạnh sô pha lấy ra hai chiếc đĩa và một phong thư, đưa cho anh, “Nói tóm lại là chuyện gì vậy?”
Tư Minh cầm lấy hai chiếc DVD, dùng chút lực bẽ gãy nó, với luôn lấy phong thư vứt hết vào giỏ rác.
“Một ít tư liệu cơ mật thôi.”
Văn Tích Tuệ mỉm cười: “Con đừng lừa dì, chuyện của Tiêu Dật dì cũng nghe qua rồi, người đứng phía sau bị làm mờ gương mặt trong đoạn phim chính là Kính Huy, dù dì có nhớ tệ đến mấy nhưng con mình lại không nhận ra sao?” Bà dừng lại một lát, “Mấy năm nay nó trăng hoa khắp nơi, khuyên nhủ nó nhiều lần mà nó nào có nghe, hiện giờ lại gặp phải chuyện này, ôi. . . . .”
“Phát sinh chuyện này cậu ấy cũng rất khổ sở.” Tư Minh ngẩng đầu lên nhìn bà, “Dì tin tưởng con trai mình không?”
Văn Tích Tuệ giật mình: “Dĩ nhiên rồi.”
“Nếu vậy thì bất kể có xảy ra chuyện gì, dì chỉ cần nhớ cậu ấy bị người ta hãm hại là được.”
Thấy Văn Tích Tuệ gật đầu đồng ý, Tư Minh mới hạ giọng nói: “Con cũng không gạt dì, hai đĩa DVD kia đích thực là quay A Huy, ảnh chụp cũng liên quan đến cậu ấy, sau khi xem thì mọi người cũng sẽ khó chịu, một khi đã vậy hà tất phải cố chấp xem? Mọi người chỉ cần tin A Huy là đủ rồi.” Anh ngừng lại vài giây, “Những chuyện khác cứ giao cho con, có chút ân oán con sẽ nhanh chóng xử lý xong.”
Văn Tích Tuệ yên lặng hồi lâu mới hỏi đầy băn khoăn: “Là. . . . Quan Thiên Trạch sao?”
Tư Minh gật đầu: “Thủ đoạn của gã đê hèn vượt qua dự đoán của con, sau này không chừng sẽ dùng phương pháp quá đáng hơn dọa dẫm mọi người, mặc kệ ra sao, dì không tin con thì xin hãy tin con trai dì, đừng xem bất kỳ thứ gì được gửi tới, cũng đừng tin lời bất kỳ kẻ nào gọi điện nói bậy.”
Bà gật đầu, mỉm cười: “Như vậy thì con cũng nên nói cho dì biết, quan hệ giữa con với A Huy là gì?”
Tư Minh đáp không chút do dự: “Người yêu.”
“Quả nhiên. . . . . . .” Văn Tích Tuệ giật mình, bà thở dài khe khẽ, “Thực ra dì cũng sớm đoán được rồi, mấy năm gần đây con là người đầu tiên tìm đến nhà vì nó, cũng là người thứ nhất quan tâm chúng ta có hoài nghi nó làm nó tổn thương không. Bạn thân nhất của nó là Tiêu Dật rất hiếm khi liên lạc với người nhà họ Diệp. Lúc đầu A Huy nói bản thân là đồng tính luyến ái dì còn chưa tin, ai ngờ hiện tại thật sự đã có con. . .” Văn Tích Tuệ nhìn Tư Minh, bà chuyển chủ đề, mỉm cười, “Kỳ thực dì cũng không phản đối hai đứa, với dì mà nói chỉ cần nó thích, dẫu đối phương là ai dì cũng không ngăn cản. Nó là đứa con dì lo lắng nhất, gặp được con khiến nó chịu kiềm chế cũng là chuyện tốt rồi.”
Tư Minh cười: “Dì không phản đối là được rồi.”
Văn Tích Tuệ cười khẽ: “Hiếm người nào chịu nổi tính xấu của nó như con đâu. Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”“Cũng mới đây thôi.” Tư Minh dừng một chốc, “Nhưng con đã thích cậu ấy lâu lắm rồi.”
Lâu đến nỗi chút bất tri bất giác đã đặt cậu ấy ở vị trí quan trọng nhất trong tim, thậm chí muốn che chở cậu ấy cả đời.
Ngoại trừ mẹ ruột thì người yêu A Huy nhất, đau lòng A Huy nhất, tin tưởng A Huy nhất chính là con. Nhưng người cậu ấy hận nhất, cũng là con.
Thật là một loại quan hệ kỳ lạ vô cùng.
. . . . . .
Diệp Kính Huy nửa đêm choàng tỉnh rồi đội mưa về nhà làm ướt nhẹp quần áo, vừa vào cửa đã hỏi người giúp việc: “Mẹ tôi có nhà không?”
Quay đầu lại chạm mặt Tư Minh, hắn cứng ngắc tại chỗ: “Anh tới đây làm gì?!”
Anh còn chưa kịp trả lời đã thấy Văn Tích Tuệ mỉm cười: “Con đối xử với khách quý như thế đấy hở?”
Diệp Kính Huy lạnh lùng liếc anh, bước đến ngồi bên cạnh bà: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Tư Minh đứng dậy, anh cười nhẹ: “Dì, con xin phép về trước.”
“Đã trễ lại còn mưa to thế này, đêm nay con cứ ở lại đi.” Văn Tích Tuệ cười.
Anh đáp: “Sao lại không biết xấu hổ quấy rầy. . . . . .”
“Vậy đừng quấy rầy.” Hắn cắt ngang.
Văn Tích Tuệ trừng hắn, quay sang nói với Tư Minh: “Con không lái xe đến, giờ này chuyến xe điện ngầm cuối cùng cũng đã đi rồi, taxi lại bất tiện, dù sao cũng không thể cuốc bộ dưới mưa được.”
Tư Minh cười: “Vâng, đêm nay con ở lại vậy.”
“Ừ, lên lầu tắm rửa trước đi, dì tán gẫu với A Huy.”
Đợi anh xoay người đi mất bóng, Diệp Kính Huy mới nhíu mày: “Anh ta đến đây làm gì?”
Văn Tích Tuệ bật cười lừ con trai: “Còn con? Đến làm gì, hơn nửa đêm dầm mưa về nhà?”
“Mẹ. . . . .”
“Sao?”
“Mẹ có. . . .nhận được thứ nào kỳ quái không?” Thanh âm của hắn hơi gượng gạo, “Mẹ. . . .xem chưa?”
“Xem rồi.”
Hắn cúi thấp đầu: “Con không cố ý. Tuy là thường ngày con có sở thích lập dị, nhưng mà. . . .chưa tởm đến mức quay cái thứ. . . .”
Văn Tích Tuệ khẽ thở dài, nhích qua ngồi gần Diệp Kính Huy, đặt tay lên bờ vai hắn.
“Dẫu người khác có đánh giá thế nào, mẹ là mẹ con, xảy ra những việc thế này thì chỉ cần con giải thích, đương nhiên mẹ sẽ tin.”
Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên, “Anh hai với em út không tin con, họ nghĩ con biến thái đến độ tự quay mình. Thực ra con không nhơ nhớp như vậy. Sợ làm mẹ thương tâm nên mới chạy về nhà phân trần, đoạn phim đó không phải con quay, ảnh chụp cũng là giả.”
“Được rồi, chuyện này Tư Minh đã giải thích, hai đứa bị Quan Thiên Trạch hãm hại đúng không?”
“. . . . . .Hai đứa?”“Người trong đoạn phim đó chẳng phải là Tư Minh ư?”
Hắn giật nảy: “A, đúng.”
Văn Tích Tuệ thở dài: “Hai đứa là người yêu mà đều trưởng thành cả rồi, chuyện này cũng bình thường thôi. Chỉ cần đoạn phim này đừng lộ ra ngoài thì sẽ không có ai đồn đại, con đừng lo nữa.”
“. . . . .Mẹ không cảm thấy con ghê tởm sao?”
“Hở?” Văn Tích Tuệ đột nhiên mỉm cười: “Trông con khẩn trương kìa, thực ra hai đĩa DVD kia mẹ vẫn chưa xem, dựa vào lời biện giải lung tung của mấy đứa cũng đoán được vài phần, từ rày về sau cẩn thận một chút, đừng để người khắc nắm được nhược điểm.”
Diệp Kính Huy ngơ ngác, bỗng thấy nụ cười của mẹ mình càng tươi hơn: “Mẹ đã từng bảo mà, con là đứa dẫu chết cũng ngang bướng, có thể nửa đêm chạy về giải thích với mẹ mà không im lặng làm gia đình hiểu lầm thì mẹ đã vui lắm rồi. Diệp Kính Huy bây giờ thật sự rất tiến bộ.”
“Mẹ không thương tâm gì cả thì con về đây.” Hắn khoát tay, bất chợt cảm thấy dầm mưa về nhà để phân trần y hệt như thằng khờ, nhưng không phân trần thì bất an lắm, cho dù tất cả mọi người nghĩ hắn bỉ ổi xấu xa hắn cũng bất chấp, chỉ cần ở trong lòng mẹ, hắn còn giữ được một chút tự tôn là tốt rồi.
Văn Tích Tuệ cười: “Về đâu đó? Nhìn xem toàn thân con ướt sũng kìa, lên lầu vào phòng mình tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
Hắn trả lời: “Con chưa buồn ngủ, xem tin tức một lát đã.”
“Ừ, vậy mẹ ngủ trước đây, Tư Minh còn đang tắm táp trên lầu, chờ cậu ấy ra thì sắp xếp phòng cho cậu ấy, nhớ phải lấy chăn mới, ai đến nhà chúng ta cũng đều là khách quý.”
“Dạ biết.” Diệp Kính Huy hừ lạnh.
“Được rồi, con trai ngủ ngon.” Văn Tích Tuệ cười hiền vỗ vỗ vai hắn rồi đi lên lầu.
. . . . . .
Diệp Kính Huy ngồi trên sô pha xem tin tức, mới chỉ vài ngày ngắn ngủi mà cổ phiếu Thiên Vũ đã rớt xuống mức thấp nhất, suýt chạm mốc phá sản tới nơi, quả thực là biến động khôn lường.
Đương muốn tắt TV lên phòng thì thình lình có tiếng cửa mở vang lên, người vừa bước vào là Diệp Trí Viễn, cả hai anh em Kính Hy và Kính Văn.
A, cả nhà đều tề tựu đông đủ, muốn mở cuộc họp mặt đại gia đình sao?
“Bố. . . .” Diệp Kính Huy đứng dậy, tươi cười ra đón định bụng sẽ cất áo khoác giúp ông, ngờ đâu mới bước đến trước mặt, một cái tát bất thình lình giáng thẳng vào mặt hắn vang tiếng “chát” rõ to, má hắn dấy lên cơn nóng rát, cả lỗ tai cũng bị ù.
Diệp Kính Huy ngẩn người một hồi lâu, nụ cười tươi chưa kịp thu về cứng đờ trên môi, kết hợp với nửa bên mặt trong nháy mắt sưng phù lên thoạt nhìn rất mực buồn cười.
“Biết tại sao bố đánh mày không?” Diệp Trí Viễn cười lạnh, “Việc tốt mày làm nhiều vô số kể, đoạn phim có Tiêu Dật là mày quay đúng không? Mày biết một khi đoạn phim đó được công bố thì hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào không?! Tiêu Dật chẳng phải là bạn thân của mày sao? Mày làm thế này là sao! Nói, mày quay phim lại làm gì? Đây là sở thích đặc biệt của mày hả?! Tiêu Dật bị mày hủy hoại hết rồi biết chưa?”Thấy Diệp Kính Huy không trả lời, Diệp Trí Viễn phẫn nộ quát: “Mày thích roi chứ gì, hôm nay bố sẽ dùng roi đánh chết thằng vô liêm sỉ như mày!!”
Đoạn, ông rút chiếc roi da từ trong ngăn tủ ra, quất lên mặt Diệp Kính Huy.
Trên mặt hắn trong tích tắc hiện lên một vết xước đỏ hồng đáng sợ, bề dày của nó lớn cỡ một ngón cái, kéo dài đến tận lồng ngực, cả áo sơ mi cũng bị lằn roi kia xé rách.
Diệp Trí Viễn lạnh lùng nhìn hắn, ông bình tĩnh hỏi: “Sao không tránh?”
“Bố đánh đúng lắm, cứ tiếp tục.” Hắn gục đầu xuống, siết chặt hai bàn tay.
“Còn ngang ngược hả, mày biết mình sai ở đâu không?”
Diệp Trí Viễn lại vung một roi nữa, lằn roi tiếp xúc với da thịt phát ra tiếng chối tai vang vọng trong phòng khách vắng lặng, cúc áo cũng bị cái quất này giật đứt rơi tản mác xung quanh, vết roi hồng trước ngực trông cực kỳ khó coi, đầu ngực cũng bị đánh bầm tím.
Diệp Kính Huy không rên tiếng nào mặc cho ông đánh, đau đến nỗi co quắp cơ thể nhưng hắn vẫn không trốn, chỉ quật cường bất động tại chỗ.
Chẳng ai khuyên nhủ, chẳng ai can ngăn, mặc kệ bố nổi giận quất roi liên tục lên người hắn đến rách da tươm máu.
Chát! Chát!
Tiếng roi vung lên trong đêm khuya tĩnh lặng nghe hết sức chối tai.
Đợi đến khi ông đánh đủ, hắn mới nhếch miệng cười: “Chẳng phải bố cũng đề phòng con sao, nếu trước giờ bố không tin tưởng con, con không cần thiết phải giải thích với bố. Thiên Vũ phá sản chả có quan hệ gì tới con.”
Uổng công hắn áy náy tự trách vì không giúp được Thiên Vũ vượt qua cửa ải khó khăn, lo sợ không biết nên ăn nói làm sao với bố. Uổng công hắn cố cười vui vẻ chạy đến trước mặt muốn cầm áo khoác cho ông, sợ ông yếu sức dầm mưa sẽ đổ bệnh. Kết quả thì sao, nghênh đón hắn là một cái tát chát chúa và trận đòn dữ dội này. Cây roi đó lớn bằng hai ngón tay, mỗi khi quất vào người tựa như dùng dao chém rách da thịt, ngực bị đánh chằng chịt những vết xước hồng hồng chói mắt, ông lại không hề nương tay mà càng ra sức như đánh người xa lạ, từng roi tàn nhẫn vụt vào tim hắn.
Diệp Kính Hy và Diệp Kính Văn vẫn đứng yên một bên xem. Không khuyên, không cản, có lẽ trong mắt bọn họ, hắn mãi mãi là tên khốn nạn chết cũng không chịu hối cải, cần được dạy dỗ, nhìn bố đánh như vậy phải chăng nghĩ rằng ông đánh rất đúng, đáng nhẽ nên làm vậy sớm hơn.
Diệp Kính Huy cười khẩy: “Bố giữ thỏa thuận giữa chúng ta không phải vì định tùy thời đổi ý sao, không phải vì muốn vào thời điểm phát sinh rủi ro hy sinh đứa con này để giữ vững cơ nghiệp sao? Một chiêu thí tốt giữ xe quả thực tuyệt diệu, con bất quá chỉ là thằng lính quèn trong mắt bố thôi, bố không phát hiện phương pháp này làm người ta thất vọng lắm ư? Có phải bố chưa từng xem con là con ruột không?”
“Mày nói đúng, tại sao tao lại có đứa con như mày? Thằng vô liêm sỉ như mày là nỗi nhục của nhà họ Diệp này!” Trông thấy nụ cười khẩy của hắn, Diệp Trí Viễn cả giận đến mức phát run, đương muốn vung roi tiếp đã bị Diệp Kính Văn cản lại, “Bố, đủ rồi.”Diệp Kính Huy bật cười, loạng choạng đứng lên: “Chao ơi, rốt cuộc cũng có người sinh lòng từ bi mà ngăn lại, Diệp Kính Văn, chú ngăn bố làm gì, hồi đó bố nhốt chú vào căn phòng tối đen như mực bỏ đói bảy ngày anh cũng không can, buông ra! Để bố đánh!”
Diệp Kính Hy cũng bước đến đặt tay lên vai hắn, dùng một chút lực: “Cậu cũng đủ rồi, bớt nói vài câu đi.”
Hắn hất tay anh ra, mỉm cười nhìn Diệp Trí Viễn: “Bố, từ nhỏ đến giờ bị bố đánh nhiều không đếm xuể nhưng con chưa bao giờ hận, vì bố là người thân của con, bố mẹ đánh con cái là chuyện bình thường. Nhưng bố đã từng xem con là con ruột chưa, ha. . . . . . . nực cười quá, tại sao con phải đứng im cho bố đánh? Con kính trọng bố là đấng sinh thành, nhưng bố có coi con là con đẻ không? Con tự hào vì bố, còn bố lấy con làm nỗi hổ thẹn? Diệp Kính Huy này vất vả nhiều năm như vậy là vì cái gì? Vì một câu ‘nỗi nhục của Diệp gia’ ngày hôm nay sao, tốt, tốt lắm, cuối cùng con cũng hiểu được, ở trong mắt bố, đứa con này chẳng qua là một nỗi ô danh mà thôi.”