Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 43: Nam Dao (hạ)



Khi mưa tạnh hẳn thì đã đến giữa trưa, vầng thái dương ló mình buông từng vạt nắng len qua tầng mây mỏng, phản chiếu ánh sáng long lanh trên những cánh hoa cúc trắng nằm yên bên mộ.

Mới đó mà đã ngồi xổm trước mộ cả một buổi sáng, lúc Tư Minh đứng dậy thì hai chân anh tê rần, phải vỗ nhẹ vào bắp chân mới lấy lại cảm giác, anh xoay người rời đi.

Tư Minh gặp Từ Thanh ở trước cửa nghĩa trang, cô cười khẽ: “Hay em chờ chị một lát đi, về nhà chị nấu cơm rồi mình cùng ăn.”

“Thôi chị ạ, em muốn đến Diệp gia xem thử thương tích của cậu ấy thế nào.”

Từ Thanh gật đầu: “Ừ, nếu có việc thì gọi điện cho chị.”

-

Lúc trông thấy rau củ tươi ngon được bày bán khi đi ngang qua một siêu thị, nào cải thìa xanh mướt nào cà chua đỏ mọng vẫn còn đọng một lớp sương sớm ướt rượt, Tư Minh nhất thời hứng khởi mua rất nhiều rau dưa, thời điểm bước ra khỏi cửa thì hai tay hai túi nhựa lớn, anh nhìn đồng hồ thì phát hiện đã gần mười hai giờ, Tư Minh vội vàng lái xe chạy đến nhà họ Diệp.

Anh đẩy cửa lớn ra bước vào phòng khách, bắt gặp Diệp Kính Văn đương ngồi trên sô pha lấy mì gói ra định bụng ăn.

Thấy Tư Minh cầm hai túi thực phẩm tiến vào, Diệp Kính Văn bật cười: “Ôi chao, anh cũng tự nhiên mà xem nơi này là nhà mình ư?”Tư Minh vừa đổi giày vừa hỏi: “Mọi người đâu rồi?”

“Anh cả đi làm, bố mẹ đến đàm phán với Nam Dao, chỉ có mình tôi ở nhà.”

“Diệp Kính Huy?”

“À, tôi tạm không tính ông anh vào phạm trù nhân loại.” Diệp Kính Văn cười, “Con heo đó còn đang ngủ say sưa.”

Tư Minh cười, cầm túi thực phẩm vào bếp, thấy Diệp Kính Văn cũng đi theo lấy nước sôi, anh thuận miệng hỏi: “Cậu thực sự định ăn mì gói?”

Cậu út Diệp gia lạnh lùng liếc anh: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ như thế, tài nấu nướng của tôi không tệ đâu, lười thôi.”

“Cậu biết nấu ăn à? Khó tin thật.”

“Khích tôi vô dụng thôi, tôi chỉ nấu cho người mình yêu, ái chà, mua nhiều thực phẩm như vậy chẳng phải vì muốn lấy lòng Diệp Kính Huy ư, dẫu sao cũng không có phần tôi, tôi ăn mì gói đây, nhường bếp cho anh đó.”

“Trước giờ cậu luôn thẳng thắn như vậy à?”

“Ừ.”

Nhìn bóng dáng cậu ta nghênh ngang đi mất, Tư Minh bất đắc dĩ lắc đầu.

Diệp Trí Viễn quả là người cha kỳ lạ, giáo dục con cái cứ đứa sau lại càng quái dị hơn đứa trước, chả nhẽ căn nguyên là do từ bé bị quất roi khiếp quá nên ngớ ngẩn luôn rồi?

Tư Minh bận rộn xào nấu trong bếp, Diệp Kính Văn đã ăn xong mì lặng lẽ đứng mục kích, cậu ta cười rất chi bỉ ổi.

“Anh nấu cơm trông có phong độ đàn ông ghê gớm. . . . .” Câu này đặc sệt mùi ca ngợi, “Thảo nào Diệp Kính Huy mết anh là phải, tôi nghĩ chắc do ông anh uống rượu nhiều năm bị dạ dày hành hạ quá rồi, gặp cao thủ nhà bếp như anh thì dạ dày xiêu lòng trước, sau đó mới truyền lời đến trái tim.”

Tư Minh bật cười: “Quan hệ giữa hai anh em cậu không tốt lắm nhỉ.”

“Bởi vì anh ta không phải người, giống loài bất đồng thì làm sao trao đổi.”

“Cậu chướng mắt cậu ấy?”

“Ừ đấy, tôi rất rất chướng mắt, người ta cũng có nhìn tôi thuận mắt gì cho cam.” Diệp Kính Văn nhướng mày, “Sao nào, còn chưa bước vào cửa nhà chúng tôi đã giúp người ta cải thiện quan hệ?”

“Thật ra A Huy đâu đến mức bất trị như cậu tưởng, ảnh chụp và đoạn phim lần này cũng không phải lỗi của cậu ấy.” Tư Minh ngừng một lát, quay đầu lại nhìn Diệp Kính Văn, “Cậu không nghĩ mình cần xin lỗi anh trai sao?”

Diệp Kính Văn kinh ngạc tột độ: “Xin lỗi?” Xin lỗi ông anh khác nào muốn hù chết ổng.

“Là cậu hiểu lầm A Huy trước.”

Diệp Kính Văn nhíu mày: “Tư Minh, đừng dùng cách chỉ bảo Tư Kiệt để dạy dỗ tôi. Con người tôi hư hỏng lắm, không thích nghe bất kì ai khuyên răn cả.”

“Tính cách đích xác khá tồi tệ.” Tư Minh bình tĩnh nhìn cậu ta, đưa ra kết luận cuối cùng.

Diệp Kính Văn nhún vai: “Người như Diệp Kính Huy có năng lực tự chữa trị siêu lắm, chẳng khác nào trùm boss trong game, anh có đánh chém tới đầu rơi máu chảy thì người ta nháy mắt cũng sẽ tự động hồi máu, thần kỳ vô cùng. Cho nên anh đừng lo người ta sẽ buồn tủi chi đó, nỗi buồn của người ta duy trì không đến một phút đâu, da dày như mo cau mà.” Diệp Kính Văn cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi phải ra sân bay nên không tán dóc với anh nữa, chào.”Tư Minh ngoảnh đầu lại: “Muốn tôi tiễn không?”

“Thôi cảm ơn, tôi tự đi được rồi. Anh tiễn đưa làm tôi thấy khó ở lắm.” Cậu ta dứt lời thì phẩy tay bước ra khỏi bếp.

-

Diệp Kính Văn xoay người lên lầu, kéo vali hành lý ra khỏi phòng mình, lúc đi ngang qua phòng Diệp Kính Huy, cậu ta đẩy cửa vào: “Đằng này đi đây, hôm nay sẽ đáp máy bay về nước.”

Diệp Kính Huy còn đương nằm khoèo trên giường, hắn mở mắt ra thản nhiên liếc cậu: “Biến.”

Diệp Kính Văn hừ lạnh: “Tư Minh bảo em xin lỗi anh kìa, anh cảm thấy cần thiết không?”

“Không.”

“Em cũng thấy vậy.” Diệp Kính Văn xoay người, mới đi được mấy bước thì ngoảnh lại, “Nhớ rõ không được để vết thương trên người dính nước.”

“Ừ.”

“Bị thương cỡ này thì ngoan ngoãn ở yên trong nhà đi, đừng chết nhanh quá làm em phải nhặt xác giúp anh.”

Diệp Kính Huy lừ cậu: “Sao còn chưa cút?”

“Cút đây, tạm biệt.” Diệp Kính Văn đanh mặt đóng cửa phòng lại.

Quả nhiên tên mặt dày này đã tự động tiếp thêm máu rồi, trông cái bộ dạng thảnh thơi an nhàn kia xem, nào giống người đang dưỡng thương, họa chăng là nghỉ phép thì có. Ông anh này vẫn cứ vô tâm như thế, đêm qua phỏng chừng là do tích lũy cơn giận trong một thời gian nhất định nên mới đột ngột bùng nổ, nói chuyện nghe như sắp khóc tới nơi, tiếc thay hôm nay đâu lại hoàn đấy, cười in hệt kẻ bị thiếu đánh.

Loại sinh vật như anh ba nhà cậu ta thật làm người ta vô phương thấu hiểu. Có lẽ anh ấy đã quen giấu kín mọi thứ trong lòng? Chỉ duy Tư Minh có thể hiểu rõ Diệp Kính Huy, xem ra củ cải

[1]

thích ưỡn ẹo kia đã tìm được cái hố chứa nổi các kiểu vặn vẹo của hắn rồi.

Diệp Kính Văn quay đầu nhìn Tư Minh đang nấu nướng trong bếp, ra vẻ đành chịu lắc lắc đầu, kéo vali rời khỏi dinh thự nhà họ Diệp.

. . . . . .

Diệp Kính Huy nằm khểnh trên giường xem TV, bất chợt hắn cau mũi, có mùi đồ ăn thoang thoảng đâu đây.

Ngay lúc ấy Tư Minh đẩy cửa vào, anh bê một cái khay nhỏ đựng hai đĩa thức ăn, màu xanh mỡ màng khiến ai trông cũng phải đói cồn cào.

Tư Minh bưng khay đến cạnh giường, tìm một cái bàn vuông be bé, anh phớt lờ ánh mắt soi xét của Diệp Kính Huy, múc cho hắn một bát cháo nóng.

“Không bỏ độc vào thức ăn chứ?” Diệp Kính Huy hỏi.

Tư Minh ngồi bên giường, bình thản nhìn hắn, “Em tự ăn hay muốn anh bón?”

Diệp Kính Huy đón lấy bát cháo trong tay anh, bắt đầu nhấm nháp một cách cực kỳ tự nhiên.

Đã nhịn gần hai ngày hại bụng hắn sôi ùng ục cả lên, bây giờ trông thấy thức ăn ngon lành như vậy, hắn chỉ cảm thấy dạ dày rỗng tuếch đang kháng nghị khó chịu khôn kể, hận không thể nuốt sạch cả đĩa vào miệng.Thực ra Diệp Kính Huy cũng không ăn uống khoa trương cỡ đó, có đói đến đâu cũng vẫn giữ vững vẻ thong dong thường ngày, không phát ra âm thanh nào quái gở, cứ lần lượt từng muỗng cháo từng đũa rau xanh, ăn rất phong cách.

Thấy hắn chẳng ừ hữ câu nào mà chỉ cắm cúi ăn, tóc mái rũ xuống che khuất vầng trán, miệng nhai không ngừng, thi thoảng vì mùi thức ăn thơm lành mà giãn nhẹ chân mày, tràn đầy thỏa mãn. Tư Minh chợt nhớ tới chú mèo con nhà mình, ngày thường cũng ngạo mạn không sao tả nổi, nằm kềnh trên sô pha ứ để ai vào mắt, dám đụng chạm sẽ bị cắn chứ chẳng chơi, vậy mà mỗi khi ăn cơm nó lại rất ngoan, chỉ lo cúi thấp đầu nhai nhóp nhép, đáng yêu cực kỳ.

— Đương nhiên, không nên hình dung Diệp Kính Huy bằng từ “đáng yêu” này được.

Bất quá hiếm khi hắn chịu yên tĩnh không mở miệng mỉa mai, với Tư Minh mà nói đã như trời giáng cam lộ, tâm trạng nhờ thế mà thoải mái hơn.

Một bữa cơm ăn dễ chừng nửa tiếng, Diệp Kính Huy buông bát cháo đã cạn thấy đáy, lúc này mới ngẩng đầu hỏi: “Anh không ăn à?”

Tư Minh nhìn hắn nhưng không trả lời, cầm bát của hắn xuống lầu múc thêm cháo.

Diệp Kính Huy dõi theo bóng lưng anh, hơi nheo mắt lại, trong lòng liên tục cười khẩy: không có việc cần thì cớ chi xun xoe, nếu không phải kẻ gian ác cũng tất là phường trộm cắp

[2]

, anh thình lình tốt với tôi thế này suy cho cùng là muốn gì đây? Hại lông tơ sau cả đêm khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi của tôi dựng đứng lên rồi.

Tư Minh mang bát cháo mới đặt vào tay hắn, anh cũng cầm một bát.

Hai người nhìn nhau, có lẽ ai cũng nhận ra bầu không khí có mùi khác thường, thế nên không hẹn mà gặp cùng phớt tỉnh.

Cả hai cúi đầu ăn cơm, khi gắp rau lại chạm đũa vào nhau.

Tư Minh nhìn miếng dưa chuột anh đương định gắp, lại trông qua đôi đũa cũng đang kẹp chặt nó trong tay Diệp Kính Huy, một người kẹp đầu, một người kẹp đuôi, cách thứ nhất là bổ đôi miếng dưa, cách thứ hai là phải có một người chịu nhường. Gặp hắn vẫn tỉnh khô không chịu buông tay, Tư Minh nhếch môi, lặng lẽ nhượng lại cho hắn, Diệp Kính Huy nhanh nhẹn gắp miếng dưa đút ngay vào miệng, vẻ mặt rất ư hài lòng.

— Ăn một bữa cơm mà thôi, có cần mô phỏng như hành quân chiến đấu thế này không?

Thế nhưng lúc ngẩng đầu lên trông thấy nét cười đắc ý đọng trên khóe môi hắn, lòng Tư Minh cũng dịu đi.

Kỳ thực Diệp Kính Văn nói đúng, Diệp Kính Huy quả thực như trùm boss trong game, bị đánh tơi bời đến máu chảy đầu rơi sẽ cấp tốc tự động hồi máu, nhưng Tư Minh biết, dẫu đã trở lại bình thường vờ như vô tư lự, tâm can hắn cũng bị tổn thương không ít.

Sự nỗ lực âm thầm của hắn anh đã nhận thấy từ lâu, sáu năm trước, ngay cả dùng thủ đoạn hèn hạ như bỏ thuốc để cướp tài liệu cơ mật hắn cũng dám làm, tất cả là vì tương lai của Thiên Vũ, nhưng hôm qua lại bị bố trách, thậm chí còn mắng hắn là nỗi ô nhục của Diệp gia, ai trong hoàn cảnh ấy mà không nguội lạnh, mà không đau đớn.Cũng bởi hiện tại Diệp Kính Huy càng cố ra vẻ bình thản, Tư Minh lại càng đau lòng hơn, đặc biệt là mỗi lúc trông thấy vết roi chằng chịt trước ngực gợi nhắc đến màn giày vò cả thể xác lẫn tinh thần đêm qua hắn phải chịu đựng.

Song nỗi đau này chỉ có thể cất giấu trong lòng không được biểu lộ mười mươi, bởi với người như Diệp Kính Huy mà nói, quá yêu thương sẽ làm hắn thấy phiền toái.

-

Chờ Diệp Kính Huy ăn uống xong xuôi, Tư Minh mới sẽ sàng thở dài.

“Em yên tâm đi, chuyện của Thiên Vũ đã giải quyết xong rồi.”

Diệp Kính Huy lười biếng nâng mí mắt lên nhìn anh: “Có quan hệ gì tới tôi?”

“Diệp gia tiếp tục nắm giữ 51% cổ phần công ty, ngoài ra phần tài chính thiếu hụt sẽ do Nam Dao bổ khuyết, nhưng điều kiện Nam Dao đưa ra là số cổ phần đó phải giao cho em.” Tư Minh điềm nhiên nói, “Bố em đồng ý rồi.”

Diệp Kính Huy giật mình, hắn bỗng cười lạnh: “Tự thu dọn cục diện hỗn loạn hộ tôi cũng cần hỏi tôi có thích hay không.”

“A Huy.” Tư Minh nhìn hắn với vẻ kiên định, giọng điệu nghiêm túc hẳn lên, “Đừng chống đối bố em nữa, ông ấy đã năm mươi tuổi rồi, em không thể ngừng so đo với ông ấy được sao?”

Hắn lặng thinh, thật lâu sau mới điềm tĩnh đáp: “Tôi không hề muốn so đo với bố.” Hắn tạm ngưng giây lát, đột nhiên cất tiếng, “Ông ấy bị ung thư dạ dày.”

Tư Minh ngẩn ra.

Sắc mặt Diệp Kính Huy vẫn đạm nhiên như cũ, Tư Minh chợt muốn ôm hắn, thế là anh hành động theo bản năng, kéo nhẹ hắn vào lòng mình.

— Không phải cái ôm nồng nàn của người yêu, cũng chẳng phải vòng ôm thân thiết giữa anh em chiến hữu, bởi lẽ sợ làm hắn đau, Tư Minh ôm rất nhẹ, nhẹ tới mức không có độ mạnh yếu. Như là khích lệ, như là an ủi, anh chỉ yên lặng khẽ vỗ vào lưng hắn, sau đó buông hắn ra, nhưng bàn tay vẫn dỗ dành đều nhịp, truyền đến cảm giác an tâm và ấm áp.

Đương nhiên Diệp Kính Huy cũng không để ý điều này, lúc anh buông hắn ra, hắn chỉ khẽ nhắm mắt lại, nằm xuống, tựa như chưa từng phát sinh bất kì chuyện gì.

Tình trạng sức khỏe của bố ngày một kém đi, bệnh tình cứ nghiêm trọng dần theo thời gian, chưa chắc sẽ còn sống được bao lâu nữa, Diệp Kính Huy không hề hận ông, cho dù tối qua khàn giọng tranh cãi với bố, hắn cũng không dám to tiếng vì nhớ rõ ông đang ốm đau. Đến tận bây giờ dẫu cho thương tích trên người còn chưa lành lặn, ấy thế mà cơn phẫn nộ trong lòng đã tan biến từ lâu, nhưng nỗi buồn vẫn còn đó, vì sau bao nhiêu năm âm thầm giúp đỡ, tới thời khắc quan trọng lại không chiếm được chút tín nhiệm nào của ông, còn bị mắng là nỗi sỉ nhục của nhà họ Diệp, dù là nhất thời tức giận mà lỡ lời cũng đủ làm lòng người nguội lạnh.

Trước đây mỗi lần ương bướng đều bị bố quất roi, hắn còn vừa cợt nhả vừa trốn đông trốn tây, hại ông phải chạy khắp sân đuổi đánh. Thế mà giờ đây dù đã trưởng thành, ông vẫn nỡ lấy roi quất hắn trước mặt anh em, thậm chí cả Tư Minh, hoàn toàn không quan tâm đến tự tôn của con trai mình.Chỉ sợ trong mắt bố, Diệp Kính Huy này chỉ là tên vô lại ngu xuẩn chẳng ai bằng, nhưng vô lại cũng có lòng tự trọng của vô lại, không phải ư. . . . . .

Diệp Kính Huy bất đắc dĩ nhếch miệng, khẽ động đến vết thương hại hắn hít một hơi khí lạnh, bắt gặp Tư Minh quay đầu sang nhìn mình, hắn điềm tĩnh nói: “Nếu đã đồng ý làm người yêu của anh, chúng ta sống riêng đi, tôi không muốn ở trong ngôi nhà này.”

Tư Minh gật đầu: “Em muốn ở đâu?”

“Căn nhà ở cao ốc Tinh Vân của anh để không thì phải.” Diệp Kính Huy tạm dừng vài giây, nhướng mày với anh, “Khỏi cần đem theo hành lý, mang thân đến ở là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.