Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 47: Cạm bẫy (hạ)



Diệp Kính Huy kể lại chuyện cũ một cách cực kỳ ung dung, trong khi đôi mắt của Tư Minh đang dần tối lại.

Anh hơi dùng sức, kéo nhẹ người vẫn đang cười tươi nọ vào lòng.

Hắn cũng không phản kháng, chỉ dựa vào anh, tiếp tục nhàn nhã thuật lại quá khứ: “Sau đó ba sợ kẻ thù lại có ý định bắt cóc anh em tôi, bèn âm thầm tách ba chúng tôi ra, đưa đến nơi khác học, Diệp Kính Hy và Diệp Kính Văn còn bị ba ép phải học quyền đạo, vì ông sợ hai đứa con sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể tự bảo vệ mình. Riêng tôi thì hồi nhỏ thể chất vốn yếu ớt nên không thể học võ, lúc đi du học ông ấy sai vệ sĩ giám sát tôi 24/24, làm hại chả có ma nào dám tiếp cận tôi cả.”Hóa ra vì thế nên hắn mới không có bạn bè.

Thời niên thiếu như cơn ác mộng ấy bắt đầu kể từ khi hắn được bảo hộ quá chặt chẽ, nói không ngoa thì chẳng khác nào giam lỏng.

Thế nhưng hắn vẫn vui vẻ một mình tự do tự tại.

Sau này mới ngẫu nhiên gặp gỡ Tiêu Dật, kể từ lúc đó, chàng trai luôn mỉm cười dịu dàng ấy mới trở thành bạn tri kỉ với một kẻ mắt cao hơn đầu như Diệp Kính Huy.

Nhưng hiện tại thì sao, chính tay hắn đã hủy hoại tương lai của y.

Diệp Kính Huy nhếch miệng cười, điều chỉnh tư thế cho thoải mái rồi nằm lọt thỏm trong lòng Tư Minh, hắn nhắm mắt lại, giọng nói bỗng trở nên sắc lạnh.

“Tôi kể chuyện quá khứ cho anh nghe không phải vì cần thương hại, chỉ là muốn để anh biết, quan điểm của tôi là việc của ai thì người đó giải quyết, tôi không mong chờ bất kỳ ai trả giá giúp tôi.” Hắn ngừng một chốc rồi tiếp lời, “Bởi đơn giản là tôi sẽ không cảm kích, càng không muốn nợ ơn huệ của ai cả.”

Tư Minh lặng thinh không đáp.

Có lẽ một kẻ ngốc nghếch như thế vẫn tồn tại, anh ta cam tâm tình nguyện trả giá thay em, thậm chí cũng không cần em cảm kích.

Anh ta hiểu em luôn dùng nụ cười để che giấu nỗi đau khổ của riêng em, cũng biết rõ ngoài miệng em hay nói rằng không cần người khác quan tâm, trên thực tế trong lòng luôn khao khát nhận được dù chỉ một chút ấm áp.

Nhiều năm qua ăn chơi trác táng, phóng khoáng bất kham, lặng lẽ đứng đằng sau giúp đỡ người cha từ nhỏ đã làm tổn thương mình, nhất định Diệp Kính Huy chưa bao giờ cảm thấy thanh thản.

Lúc gặp bất trắc bị người ta mưu hại, lại bị ba dùng roi đánh, còn mắng hắn là nỗi ô nhục của nhà họ Diệp, với Diệp Kính Huy mà nói, những lời này xúc phạm nặng nề biết bao nhiêu, chẳng khác nào một thanh kiếm nhọn đâm vào tim hắn.

Một Diệp Kính Huy thoạt nhìn có vẻ vô tâm hờ hững, chẳng tư lự bất kỳ điều gì, vậy mà mỗi khi cô đơn hồi tưởng lại chuyện cũ đã qua, dù cho phải kể về những ký ức đau đớn nhất, nụ cười vô ưu vẫn luôn ngự trị trên môi hắn.

— Nhưng chính vì thế mới làm anh đau lòng đến vậy.

Tư Minh bất đắc dĩ thầm nghĩ, có lẽ cuộc đời của anh đã bại dưới tay yêu nghiệt này rồi. Bắt đầu từ thời điểm sa bẫy của hắn sáu năm về trước, vô phương trốn chạy.

. . . . .

Tại sao Nam Dao lại rơi vào tay Quan Thiên Trạch, Diệp Kính Huy không nhắc lại vấn đề này, Tư Minh cũng chưa cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

Sau đó, hắn ngủ thiếp đi trên đùi anh.

Chắc hẳn là do mấy ngày nay quá mệt mỏi, hắn ngủ rất say, mày nhíu lại, giống như đang gặp chuyện phiền lòng trong giấc mơ, lông mi rung nhè nhẹ, Tư Minh cúi xuống hôn lên mi mắt hắn, cẩn thận ôm hắn vào phòng ngủ.

Bế Diệp Kính Huy đang say giấc lên giường, đắp kín chăn cho hắn, Tư Minh xoay người định đi ra, đột nhiên lại sửng sốt vì chiếc tủ quần áo trước mặt.Chiếc tủ màu trắng thuần ấy trông rất quen mắt. Anh mở ra xem thử, tổng cộng có bốn ngăn đứng, quần áo cũng được phân loại rõ ràng. Ngăn thứ nhất treo áo vest, chủ yếu là màu nhạt, ngăn thứ hai treo áo sơ mi và cà vạt, ngăn thứ ba là một ít áo khoác lớn và dày, cuối cùng là trang phục dành cho vận động hay lúc thư giãn.

Phía dưới ngăn đứng còn có ba ngăn ngang. Ngăn thứ nhất là tất, dây nịt và mấy thứ linh tinh khác, cũng được cuốn thành từng cuộn đặt gọn gàng. Ngăn thứ hai đựng toàn quần lót trắng, thoạt nhìn gợi cảm mê hồn, còn ngăn cuối cùng là hai bộ áo ngủ mềm mại.

Tư Minh đứng ngẩn ra tại chỗ.

Chiếc tủ này giống như đúc cái cũ anh từng dùng, thậm chí ngay cả cách xếp quần áo cũng in hệt, đây tuyệt đối không thể là trùng hợp, chỉ có thể lý giải bằng một câu, đó là hắn cố ý học theo.

Tại sao hắn lại muốn học theo? Là vì cách xếp quần áo này thuận tiện, hay là. . .

Ngoảnh đầu lại nhìn gương mặt bình yên đang say ngủ của Diệp Kính Huy, Tư Minh mỉm cười.

Có lẽ nào Diệp Kính Huy đã bất giác thích anh từ lâu rồi, chỉ là ương bướng chết cũng không chịu thừa nhận?

. . . . .

Sau đêm hôm đó, quan hệ hợp tác đã bàn luận ổn thỏa của đôi bên bắt đầu tiến hành.

Diệp Kính Huy tìm người điều hành của Đông Thành để cùng đi gặp luật sư nhằm trao đổi đối sách, tiếp đó đến lượt Tư Minh mời các cổ đông họp mặt, đưa ra phương án đề nghị của hắn.

Mọi chuyện đều được thực hiện vô cùng suôn sẻ, văn kiện của luật sư cũng được giao tới tay Quan Thiên Trạch đúng thời hạn.

Thế nhưng trong lúc Diệp Kính Huy và Tư Minh đang chờ Quan Thiên Trạch hoảng loạn tự mình chủ động hiệp thương, đột nhiên xảy ra một chuyện rất kỳ quái!

Quan Thiên Trạch không hề phản đối, gã dứt khoát hủy bỏ hợp đồng, để Thiên Vũ và Đông Thành rút số vốn đầu tư đi, hơn nữa còn chấp nhận cho Thiên Vũ bồi thường 20% giá trị hợp đồng theo quy định đã ký!

Sự tình trở nên khó bề phân biệt, đêm đó Diệp Kính Huy về nhà gọi Tư Minh vào phòng, cả hai ngồi nghiêm túc bắt đầu đợt bàn bạc thứ hai.

“Quan Thiên Trạch đang có chủ định quỷ quái gì đây?” Diệp Kính Huy nhíu mày, “Gã lại ngoan ngoãn hủy hợp đồng với chúng ta, để số vốn đầu tư kia cứ thế vuột khỏi tầm tay, chả lẽ gã không sợ Nam Dao thiếu vốn phải trì hoãn dự án sao?”

Sắc mặt Tư Minh cũng âm u chẳng kém, sau một hồi yên lặng, anh bỗng nhiên cất lời: “Chúng ta đã sơ ý bỏ qua điểm mấu chốt, có thể Quan Thiên Trạch có nhiều tiền hơn ta đã nghĩ?”

Đôi mắt Diệp Kính Huy lóe sáng: “Ý anh là khoản tiền kếch xù gã vơ vét khi rời khỏi Thiên Vũ?”

“Ừ, có thể gã đã bỏ khoản tài sản cá nhân đó vào Nam Dao.”

Diệp Kính Huy im lặng một chốc mới thở hắt ra: “Xem ra chúng ta đã quá coi thường gã rồi. Quan Thiên Trạch lấy tiền của Thiên Vũ phi pháp, nhưng quái lạ ở chỗ khi tra tài khoản của gã, khoản tiền này không tồn tại. Tôi rất hiếu kỳ gã cất nó ở đâu.”“Có thể sự tình phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều.” Tư Minh sững lại, anh bất thình lình hỏi: “Em có nghĩ tới trường hợp gã mượn sức của xã hội đen không.”

Nghe anh gợi nhắc, Diệp Kính Huy nhanh chóng hiểu rõ: “Nếu vậy thì việc tồn trữ khoản tiền này sẽ thuận lợi hơn. Thảo nào tôi chưa bao giờ tra được giấy tờ xuất nhập cảnh của gã, chả nhẽ gã nhờ xã hội đen trợ giúp để nhập cư trái phép?”

“Có lẽ.”

Chẳng trách Quan Thiên Trạch có thể chặn đường đúng lúc Diệp Kính Huy đi du lịch, thủ hạ của gã cũng đầy vẻ khả nghi, hóa ra là do có xã hội đen tiếp tay?

Nếu dây vào xã hội đen, sự việc tuyệt đối không còn đơn giản nữa!

Cạnh tranh chốn thương trường vốn rất khốc liệt, thậm chí cả chuyện đâm lén như phái gián điệp thương mại làm nội ứng cũng là bình thường, thế nhưng chí ít không cần dùng đến vũ lực.

Hiện giờ Quan Thiên Trạch lại kéo thế giới ngầm vào cuộc, khả năng biến một cuộc ganh đua thương mại thuần túy thành cơn mưa bom bão đạn không hề nhỏ!

Cho dù bên hắn thắng thì ngộ nhỡ bên kia trả đũa, đừng nói bắt cóc mà âm thầm giết người rồi vứt xác ở nơi đồng không mông quạnh cũng có thể xảy ra.

Diệp Kính Huy nhíu tít chân mày, bầu không khí tĩnh lặng đầy căng thẳng kéo dài một lúc lâu sau.

Tư Minh chợt hỏi: “Em có sợ không?”

Thấy Diệp Kính Huy không trả lời, anh lại nhẹ giọng nói tiếp: “Thực ra bây giờ em thu tay vẫn còn kịp, Nam Dao đã bị Quan Thiên Trạch cướp rồi, em cứ tiếp tục an phận bảo vệ công ty của em thôi.”

Diệp Kính Huy nhếch môi: “Tại sao phải sợ? Diệp Kính Huy này từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ sợ ai, là gã đắc tội với tôi trước, tại sao tôi phải ôm uất ức bỏ qua cho gã?”

Thấy vẻ mặt của hắn lại khôi phục vẻ ngạo mạn như cũ, Tư Minh cười khẽ.

Quả nhiên là Diệp Kính Huy mà anh vẫn biết, muốn gì làm nấy, dám làm dám chịu.

Song xã hội đen có nguyên tắc chơi của xã hội đen, dẫu em có khôn ngoan đến đâu, giải quyết khó khăn trên thương trường rốt ráo đến đâu, cũng không có nghĩa là em tránh né được những mưu toan của chúng.

— Nhưng dù tương lai có chông gai thế nào, thậm chí có phải mất mạng, anh cũng muốn đứng chung một chiến tuyến với em, cam tâm tình nguyện hứng chịu hết mọi nguy hiểm cho em.

Tư Minh đột nhiên nghĩ rằng, một Diệp Kính Huy như vậy mới đáng giá để anh dùng cả tính mạng để yêu và bảo vệ.

“Nếu đã quyết định như vậy thì chúng ta mau điều chỉnh kế hoạch đi.” Tư Minh cười, vươn tay ra trước mặt Diệp Kính Huy.

Diệp Kính Huy hỏi: “Anh không cần lún sâu vào vũng bùn này cùng tôi, Quan Thiên Trạch đâu có thù sâu oán nặng gì với anh.”

“Em quên rồi sao, đoạn phim gã quay có mặt cả hai chúng ta.”

“. . . .” Nom nhớ tới chuyện “dữ dội” ngày ấy, Diệp Kính Huy chột dạ chuyển tầm nhìn, bỗng dưng lại cảm giác được tay anh đang chạm nhẹ lên mu bàn tay hắn, mang đến sự ấm áp rất đỗi yên bình.“Hợp tác vui vẻ.” Anh nói.

Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Tư Minh, hắn bắt lấy tay anh: “Hợp tác vui vẻ.”

Trông thấy gương mặt mình phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh, hắn run khẽ, vội vã nhìn sang nơi khác như muốn kiềm chế sự rung động quen thuộc ấy.

— Kỳ thực hắn đã sớm nói qua, nếu loại đi những toan tính cùng dối trá, bọn họ nhất định là đối tác tốt nhất của nhau.

. . . . .

Tối ngày hôm sau, ban lãnh đạo của Thiên Vũ bí mật họp trong phòng hội nghị trên tầng 17 của tập đoàn Long Hoa.

Diệp Kính Huy ngồi ở vị trí chủ tịch, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hắn điềm nhiên cất tiếng: “Nếu Nam Dao đồng ý hủy hợp đồng, chúng ta sẽ điều chỉnh kế hoạch. Đầu tiên nhanh chóng rút số vốn bỏ vào Nam Dao về, bồi thường cho họ 20% giá trị hợp đồng, chuyện này cô Lưu Sa bên phòng tài vụ phụ trách. Chắc hẳn đã biết rõ phải làm thế nào chứ?”

Người ngồi bên cạnh chính là Lưu Sa vừa bị triệu hồi khẩn cấp về nước, cô vừa nghe Diệp Kính Huy gọi tên mình thì sẽ sàng gật đầu đáp: “Vâng, tôi sẽ nghĩ biện pháp tạo ra hai phần báo cáo tài chính, một phần thật để chúng ta xem xét, phần giả sẽ đưa cho Nam Dao, tôi đã liệt kê tất cả hạng mục và lợi nhuận, mỗi khoản kim ngạch tăng từ 10 đến 15%, tổng kim ngạch cao hơn trước hai lần, thặng dư tài chính đủ sức bù đắp 20% tổn thất.”

“Tốt lắm.” Diệp Kính Huy mỉm cười với vẻ tán thưởng, “Tiếp theo, lập tức ngừng dự án quảng bá sản phẩm cho Nam Dao.”

Lương Bình hỏi: “Ý anh là chúng ta tìm đối tác mới?”

Diệp Kính Huy gật đầu: “Nếu tôi đoán không sai, sau khi hủy hợp đồng, Nam Dao hẳn sẽ hợp tác với Đông Thành, còn đối tác mới của chúng ta sẽ là Nhân Thông.”

Lưu Sa nêu ra nghi vấn: “Theo tôi được biết, Nhân Thông đã ký hợp đồng dài hạn với Đông Thành rồi mà.”

Diệp Kính Huy mỉm cười: “Tôi muốn nói tới sản phẩm mới còn chưa hoàn thành của họ.”

Lương Bình và Lưu Sa nhìn nhau.

Diệp Kính Huy giải thích: “Họ đang bí mật phát triển sản phẩm mới, sản phẩm đợt này cùng loại với Nam Dao. Tôi đã liên hệ với tổng giám đốc của Nhân Thông rồi, vài ngày sau họ sẽ đưa hàng mẫu cho chúng ta xem, bây giờ chúng ta hãy lo điều động nhân tài đã, chuẩn bị kế hoạch quảng bá và tiêu thụ trong thời gian chờ sản phẩm tới tay, kế hoạch của chúng ta sẵn sàng thì sản phẩm cũng đúng lúc tung ra thị trường.”

“Vâng.”

Diệp Kính Huy vươn tay ra, những người tham gia hội nghị cùng bắt tay nhau: “Cố lên!”

. . . . .

So với không khí sôi sục ý chí ở chỗ Diệp Kính Huy, bên Tư Minh hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều.

Từ khi tập đoàn Minh Huy được thành lập đến giờ, nhân viên và vốn đầu tư đã được đặt đúng chỗ, chỉ chờ hạng mục đầu tiên.Hội nghị ngày đó, Tư Minh đích thân có mặt, Diệc Phong và nhóm Lưu Duy Giai cũng cực kỳ hăng hái.

Diệc Phong hưng phấn nói: “Ý sếp là chúng ta biến



Mộng giang hồ



thành game online?”

Tư Minh gật đầu: “Ừ, tôi đã đọc bộ tiểu thuyết đó rồi, bối cảnh rất tuyệt, vô cùng phù hợp làm thành game, điểm đánh giá của nó cũng rất cao, vừa khéo có thể giúp quảng bá thương hiệu cho chúng ta.”

“Nhưng theo tôi được biết, đã có rất nhiều công ty giành giật quyền phát hành nó.”

“Không hề gì.” Tư Minh ngừng một lúc rồi tiếp lời, “Càng đông càng vui, có vui mới dễ làm người ta phân tâm. Hai người liên hệ với tác giả để tranh giành quyền phát hành game, nhằm khiến Quan Thiên Trạch nghĩ chúng ta đang dồn sức vào lĩnh vực trò chơi.”

Lưu Duy Giai mỉm cười: “Dương đông kích tây?”

Diệc Phong cũng cười, anh gật đầu: “Cho nên có tranh được hay không không quan trọng.”

Tư Minh nhìn anh: “Đương nhiên nếu tranh được thì càng tốt.”

Diệc Phong bất đắc dĩ thở dài: “Sếp à, anh nói chuyện với chúng tôi cũng phải cẩn trọng như vậy sao?”

Lưu Duy Giai cười: “Bó tay thôi, tính cách sếp là thế mà.”

. . . . . . .

Sau khi rời khỏi tập đoàn Minh Huy, Tư Minh lái xe về nhà.

Lúc đi ngang qua tập đoàn Long Hoa, anh tình cờ thấy Diệp Kính Huy đang bước ra khỏi cửa, kính mát màu đen che hơn phân nửa gương mặt hắn, chỉ lộ ra đôi môi hồng nhạt.

Tư Minh bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ hắn đeo mặt nạ sáu năm về trước, ấn tượng sâu sắc nhất trong anh cũng là nét cười nửa miệng khinh bạc kia.

Hắn là kẻ lúc nào cũng thích ra vẻ vênh váo chẳngcoi ai ra gì, quả thật càng nhìn càng thấy thiếu đánh.

Thế nhưng Tư Minh thích cũng chính là vẻ tự tin phóng khoáng ấy của Diệp Kính Huy, một Diệp Kính Huy đa tình mà vô tình. Nếu một ngày nọ hắn ngoan ngoãn ngồi yên không gây sự, thế giới này cũng chẳng còn chân thực nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.