Sự Trả Thù Của Băng Giá

Chương 21: Cuộc nói chuyện không vui



“ Cạch “ tiếng mở cửa vang lên cả đám vui vẻ bước vào nụ cười vừa mới đó đã vụt tắt khi thấy người đàn ông và người đàn bà đang ngồi trên ghế sofa tay nâng tách trà còn nghi ngút khói. Người đàn ông gương mặt nghiêm nghị cất lời nói với chất giọng trầm :

- Tới rồi thì vào đi.

Cả đám bây giờ gương mặt không cảm xúc bước im lặng bước vào chả nói câu nào, căn phòng im ắng lạ thường. Kin chau mày nhìn người đàn ông một hồi rồi cất tiếng nói :

- Tới đây làm gì.

Người đàn bà ngồi im nãy giờ cũng lên tiếng thái độ khá bực bội :

- Con ăn nói với cha con kiểu đó hả?

Mary cười khinh bỉ rồi lên tiếng :

- Loại người không đáng cho mình tôn trọng thì có lếu láo một chút cũng chả sao.

Người đàn bà nhăn nho nhìn chằm chằm vào cô đáp :

- Cô là ai mà xía vào gia đình tôi. Khôn hồn thì im đi cho tôi.

Mary ngả lưng ra ghế chân bắt chéo tay nâng tách trà nói :

- Thế bà là ai mà lại xía vào chuyện cha con người ta.

Bà ta cười hô hố nói :

- Thế cô không biết tôi là Triệu Hà Vy, là bà chủ tịch của tập đoàn Hoàng Kim đấy ư, cô có vẻ chẳng am hiểu gì nhỉ. Hứ

Anna và Mary bật cười làm mọi người khó hiểu nói :

- Mary ơi tớ không biết là tập đoàn Hoàng Kim lại có bà chủ tịch đây là Triệu Hà Vy đấy tớ cứ nghĩ…… - Anna

- Anna cậu gì – Mary

- Bà chủ tịch của Hoàng Kim phải là LÃNH THIÊN HÀN YÊN chứ nhỉ ? - Anna

Câu nói của Anna làm Kin cười như điên dại, Kan thì xoa xoa đầu vợ mình giơ ngón tay number one trước mặt cô cười, hắn vỗ tay tán dương không quên kèm theo nụ cười tán dương. Mary nhìn bà ta đầy khiêu khích ánh mắt tóe lửa cả hai nhìn nhau đầy thách thức, nó từ cửa bước vào cũng kèm theo nụ cười tỏa nắng làm ai ai đó đó ngây dại. Nó bước vào xem hai vợ chồng kia nhưu không khí cứ thế mà đi lại bàn hiệu trưởng ngồi vào ghế của ổng rồi chăm chú với cái laptop để lại cái nhìn đầy nghi hoặc của hai vợ chồng họ Hoàng, ông Hoàng nheo mày hỏi ông hiệu trưởng :

- Cô bé đó là…...

- Dạ là….

Không để ông hiệu trưởng nói hết câu nó trả lời giùm luôn :

- Học sinh nhận học bổng.

Lúc này cả đám nhìn nó đá lông nheo bắn chíu chíu, nó quơ quơ tay trước mặt như hất mấy cái ánh mắt đưa tình đầy hàm ý ; bà ta đi lại gần nó nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nó nói :

- Học sinh học bổng mà lại có tư cách ngồi đây ư, hỗn láo hết sức.

Nó đứng dậy đi lại chỗ gần Kin ngồi đối diện với ông ta cái ánh mắt hai người đối diện nhìn nhau hoàn toàn khác nó nhìn ông với cái nhìn rực lửa, còn ông ta thì nhìn nó đầy nghi vấn cả hai nhìn nhau một hồi nó cũng cất tiếng :

- Không ai nhận xét tôi có tư cách không, nhất là người nào đó cướp chồng người khác làm gai đình người ta tan vỡ.

Sau câu nói của nó làm cả đám cười sặc sụa hắn cũng chẳng kìm nổi bật cười thành tiếng, nó nhìn ông ta đầy khiêu khích khuyến mãi thêm cái nụ cười khinh bỉ. Ông ta cũng đáp lại nó bằng nụ cười nguy hiểm cực độ , ông nhìn Kin vô thẳng chủ đề nói :

- Học hết tuần này con sẽ sang Pháp du học.

Nghe đến đây nó và Kin thả luôn tách trà đang cầm trên tay “ xoảng “ tiếng thủy tinh vỡ chói tai trong không khí im lặng thật là âm thanh khó chịu, Kin cười nửa miệng nói :

- Cái quái nào tôi phải đi du học.

Ông ta ôn tồn đáp :

- Ta nghe nói hai em gái con học trong lớp bị ức hiếp mà con chả binh em, trốn tiết học, đi chơi với nhóm không ra gì.

Đến đây nó lên tiếng phản bác lời ông ta nói :

- Nhóm chả ra gì ư, ông hiểu hay biết gì về chúng tôi mà DÁM nói zậy. Ông chỉ cười cho qua rồi nói :

- Tính cách của cháu rất giống con gái ta

Nó bật cười khinh bỉ , cả đám im lặng nhưng ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt tàn khốc của nó , Kin gác hai chân lên bàn tay đút túi quần nói :

- Ông nói con gái , thế con gái nào vậy.

Bà ta đi đến hất chân Kin xuống đất, tay chỉ vào mặt Kin quát :

- Mày không coi cha mẹ ra cái thể thống gì hả.

Hắn lúc này cất tiếng nói , ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta nói :

- Bà nói từ mẹ nhưu vậy bạn tôi sẽ nôn ra mất.

Cả đám quay lại nhìn hắn cười híp mắt đầu gật gật nhưu con lật đật , hắn bó tay mặt ngu ra lấy tay đánh đánh vào trán nói thầm “ lũ điên này nhìn nham thế “, Kin cũng lấy lại gương mặt lạnh lùng đồng thời chỉ tay vào bà ta nhưng không nhìn ả mà nhìn nó cười mỉm:

- Bà là mẹ tôi khi nào, thật ghê tởm.

Nó đứng phắt dậy ra khoải phòng không quên bỏ lại câu :

- “ Kin đi hay không do anh ấy tự quyết định ”

Nói rồi nó đi khuất, cả đám cũng đi theo nó, Kin nán lại đứng trước mặt người đàn ông nói rồi quay qua bà ta chỉ thẳng tay vào mặt bả nói :

- Ông nghe rồi chứ tôi đi hay không do tôi quyết định, ông không có quyền bảo tôi phải làm theo.

- Đừng nghĩ bà là mẹ tôi, nếu không tôi giết bà chết.

Nói rồi anh quay lưng bỏ đi, ra tới cửa không thấy đám bạn mình đâu nên anh giơ chân chạy như bay xuống nhà xe, cả đám vui vẻ về thay đồ đi bar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.