Sau khi nghe ông thầy đọc tên nó mọi người đều dừng bút quay qua nhìn nó không biết chuyện gì, nó bị gọi tên nên theo quán tính quay lại đáp trả " gì " ông thầy giơ quyển vở ra trước mặt nó giọng nghiêm nghị hỏi :
- Đây là vở của em đúng không ??
Nó không trả lời mà chỉ gật đầu đáp trả, ổng câu có giận dữ vứt cuốn vở lên bàn quát :
- Trong giờ kiểm tra mà của tôi mà em dám quay cóp thật đúng là .........
Không nói thêm gì nữa ổng bảo cả lớp trật tự rồi bảo nó đi theo lên phòng hiệu trưởng chịu phạt , nó thanh thản bứớc theo ông thầy hai tay đút vào túi áo khoát đen mặt nó không có vẻ gì là sợ sệt chỉ lạnh lùng sâu thẳm làm người khác phải sợ khi nhìn nó, nó đi phía sau làm ông thầy cứ rùng !ình mấy lần như ở sau ổng là bắc cực trải dài băng. Hiện giờ ở trong lớp mấy bà tám ông tám đang nhiều chuyện bàn tán về nó, Anna ngồi trên bàn mình chân bắt chéo để lên ghế hai tay đút vào túi áo khoát giọng bực bội oan ức nói :
- Không thể nào có chuyện Băng quay bài được chắc chắn Không có chuyện vô lí đó được.
Hắn nghi hoặc hỏi ngược lại nhỏ :
- Làm sao cô chắc như vậy ???
Mary thản nhiên cười đáp :
- Vì đó là Lãnh Hàn Thiên Băng ( Snow )
nhỏ Mimi nãy giờ mghe tranh cãi trong lòng vui vì nó bị như thế mặt tươi cười nói :
Mary bực bội túm lấy cổ áo của Lyly kéo về phía mình áp sát mặt cô vào mặt nhỏ mọi người nhìn cứ tưởng hai người hôn nhau nên trố mắt nhìn mấy thằng con trai đứng hình vô thức, Mary gầm gừ nói vào mặt Lyly như đang đe dọa :
- Không biết thì câm miệng, coi chừng cái miệng mày bị xe toạt cho chó nhai bây giờ. Câm đi nhóc.
Nghe được lời cảnh cáo Lyly tái xanh mặt không thốt ra lời, Mimi cũng không dám nói gì vì biết chắc Mary hay Anna mà tức là có chuyện kinh khủng không hay sẽ xảy ra chứ phải giỡn chơi. Kin sợ khi Mary nổi giận nên dùng tay quạt quạt tạo gió để cô gạ hỏa, được chồng mình quạt cho nên cô cũng bớt nóng phần nào…....Quay lại với nó đang đứng nghe ông thầy chỉ trích vì bị bắt quay cóp, cô a Mẫn ngồi cạnh ông thầy bộ môn đối mặt với ông hiệu trưởng, cô híp mắt nhìn nó , nó đáp trả cái nhìn của cô bằng cái nhíu mày khó chịu hiểu được ý nó cô vội lên tiếng :
- Nếu thầy đã bắt được em ấy có vật chứng, vậy phải phạt mới được.
Nó đơ luôn tức khắc, cứng luôn quai hàm không nói nên lời; con ngươi đen láy nhìn chăm chăm chăm vào A Mẫn đáp trả với ánh mắt đang rực lửa đỏ kia là nụ cười tươi trên môi.
Nhận xong hình phạt nó lê bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, đóng cửa “ rầm “ một tiếng làm nguời trong phòng giật mình giương mắt nhìn theo, A Mẫn có đôi chút lo lắng trong đầu cứ nghĩ “ mình đùa quá trớn chọc chủ tịch giận rồi ” cô cười gượng lòng nặng trĩu như có thứ gì nặng đè lên. Nó bước thẳng về lớp.