Đi từ đài thiên văn về biệt thự thì cũng đã 23h30. Hai anh em tuy mệt mỏi có, vui vẻ cũng có nhưng vẫn không hề quên nhiệm vụ của mình. Nó đã nhuộm tóc thành màu đỏ, Kun cũng vậy. Hai anh em nó nhuộm màu đỏ vì trước đây tóc của 2 người mẹ cũng là màu đỏ. Mái tóc đó sẽ là thứ để nhắc nhớ 2 anh em nó. Ngày mai là chủ nhật...nhưng không được nướng đâu, sẽ có việc để làm đấy.
- Ngủ ngon. - anh nó che miệng ngáp dài vừa gãi gãi cái lưng vừa nói rồi đi lên phòng mình. Nó đứng lặng nhìn cho tới dáng anh khuất...miệng cũng mấp máy 2 từ "ngủ ngon". Có lẽ Kun vì quá mệt nên không nhận ra hắn đang nằm ở sopha (T/g: vì ta có cho bật đèn đâu...hôhô"). Nó quay sang nhìn hắn...nằm yên như tượng trên sopha...nhưng nó biết hắn chưa ngủ...chỉ là giả vờ thôi. Hắn nằm đó...tim hồi hộp vì cảm nhận được nó đang nhìn mình...chờ xem nó sẽ làm gì? Lấy chăn đắp cho hắn hay gọi hắn dậy để về phòng ngủ chăng. Nhưng hắn đã lầm...nó quay mặt bước thẳng lên phòng...đóng cửa đi ngủ luôn. Hắn chưng hửng...từ từ mở mắt rồi ngồi dậy khi nghe tiếng sập cửa của nó. Hắn đã sai khi tát nó...sai khi không hỏi rõ chuyện mà đã trách nhầm nó. Và hắn sai khi vẫn chưa quên được Jill. Về phần nó...khi đóng cửa nó liền đi tắm. Ngồi trên giường...nó cầm bức ảnh gia đình mình lên ngắm...nhưng lần này...nước mắt nó không rơi nữa mà thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh, kiên định...cả sự thù hận đau thương. Nó sẽ trả thù...trả lại cho lão ta tất cả những gì đã gây ra cho gia đình nó và Kun.
Giấc mơ có 2 đứa trẻ lại xuất hiện trong giấc ngủ của nó. Nhưng lần này...tên của 2 đứa bé đã được bật mí.
"- Này...sao cậu lại khóc? - thằng bé hỏi khi thấy con bé đang thu người khóc dưới gốc cây táo ngoài cánh đồng bồ công anh. Con bé thút thít...ngước mặt lên nhìn kẻ lạ mặt.
- Cậu là ai...sao lại ở cánh đồng của tui? - con bé vừa thút thít vừa hỏi.
- Tớ là Thiên Anh...mẹ gọi tớ là bé Jun. - nó chun chun cái mũi rồi phụng phịu ngồi xuống khi nhắc tới từ "bé Jun". Con bé bật cười khúc khích.
- Hihi...bé Jun...ngộ quá, sao con trai mà lại gọi là bé chứ. - thằng bé nghe vậy càng đỏ mặt hơn. Nó lấy tay kéo 2 bên má của con bé ra rồi dọa.
- Cậu mà dám gọi tớ là bé Jun...tớ sẽ nhéo má cậu đấy! - con bé vì đau quá nên ứa nước mắt nhưng vẫn cười tươi gật gật cái đầu trông đáng yêu chết đi được.
- Được rồi...tớ sẽ không gọi cậu là bé Jun nữa đâu. Hihi. - cả đứa cùng cười.
- À, cậu tên gì...sao cậu lại ngồi đây khóc? - chỉ kịp nghe tới đó...tất cả lại là 1 màu trắng xóa. Nó chới với trong giấc mơ màu trắng đó và cũng đã kịp đã nhận ra rằng nó chính là con bé...và hắn chính là thằng bé.
**************************
Sáng nay nó lại dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng. Những người còn lại lần lượt bước xuống phòng bếp theo tiếng gọi của mùi thơm.
- Oa...lại được ăn đồ của Ice. Cậu nấu là số 1. - Rain vừa xuống tới bếp đã ngồi ngay vào bàn hít hà mùi thức ăn. Nó chỉ mỉm cười kín đáo chứ không đáp.
- Vé máy bay đã chuẩn bị xong rồi đấy! Thứ 7 lúc 19h sẽ khởi hành. - tay đang gắp mà mồm cũng đang nói...mắt Kun chỉ dán vào món trứng rán của nó.
- Anh liên lạc mọi người hộ em. Bảo họ chuẩn bị trước...tới ngày đó ai chậm trễ sẽ bị loại bỏ. - nó mặt lạnh như tiền nói. Kun không trả lời chỉ gật nhẹ đầu rồi chăm chú ăn. Mọi người đều hiểu duy chỉ có hắn là không hiểu nên cứ đực mặt ra nhưng không hỏi.
- AAA...Ice với Kun mới nhuộm tóc hả? Màu nổi quá à! - Rain lại bép xép nhưng không ai trả lời...nhỏ quê quá nên đành cắm đầu ăn phần của mình.
Ăn xong trước nên nó và Kun đi lên phòng trước. Hai anh em đang ngồi nói chuyện trong phòng nó.
- Anh đã gọi ba và báo sẽ trở về rồi. - Kun mở lời trước. Nó gật đầu.
- Những thông tin lần trước ta coi...từ đâu mà anh có? - nó có chút dao động khi nhớ tới.
- Là vợ trước của ông ta nói. Khi xưa...lúc thực hiện việc đó xong...lão sợ sẽ bị lộ chuyện nên lão vờ thưởng tiền cho những người liên quan đi du lịch coi như phần thưởng rồi âm thầm thuê người gϊếŧ toàn bộ những người liên quan đó rồi dựng lên như những vụ tai nạn. Vợ trước của lão ta cũng biết chuyện đó nên lão cũng làm tương tự...nhưng bà vợ có lẽ thông minh hơn nên mượn cớ về nhà mẹ đẻ thăm trước rồi trốn biệt tích. Khoảng 5 năm trước khi anh một lần qua Mỹ thì gặp bà ta đang bị 1 đám người có lẽ là người của lão ta đuổi theo.
- Rồi anh cứu bà ta sao? - nó chen ngang...đang mất bình tĩnh.
- Đúng vậy...cũng nhờ đó mà anh hỏi rõ sự việc...vô tình biết được chuyện đó luôn. Bà ấy không biết anh cũng có mặt trong vụ việc tham khốc đó đâu...sau khi nghe xong mọi chuyện...anh mới nói cho bà ta biết. Bà ta hứa sẽ cung cấp đầy đủ thông tin về những việc làm phi pháp của lão mà bà ta biết được và thông tin về chuyện đó cho anh coi như trả nợ. - Kun thở dài...nó đập bàn đứng dậy.
- Khốn khiếp...em nhất định sẽ khiến lão ta sống không được chết không xong.