Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 122: Biến cố cuối ngày (4)





"Bớt nói nhảm đi. Để tôi xem, giấu sau lớp vải này là khuôn mặt như nào."

Anh cất giọng nguy hiểm, đưa tay lên tháo bỏ chiếc khẩu trang trên mặt Tuyết Vũ.

Leen trợn to mắt. Từ lúc Tuyết Vũ bị quật ngã, cô đã giật thót tim rồi. Bây giờ giờ nhìn thấy Thần Hạo sắp sửa tháo bỏ lớp khẩu trang ra cô lại càng khiếp sợ hơn. Trái tim nhỏ bé cứ đập bình bịch bình bịch giống như đánh trống liên hồi, so với mình sắp bị hành hình chẳng khác nhau là mấy. Làm sao bây giờ? Nếu như Lục Thần Hạo thật sự tháo bỏ lớp khẩu trang kia ra thì chị Vũ sẽ bị bại lộ mất một.

Cô hận không thể để tháo bỏ sợi dây thừng đáng ghét đang trói tay mình treo ở trên đầu, phi tới ngăn hành động của Thần Hạo lại.

Làm ơn đừng mà. Làm ơn! Tuyết Vũ chị phải làm gì đi. Nội tâm cô nàng gào thép không ngừng. Đáng tiếc ông trời không nghe được lời cầu khẩn của Leen, Thần Hạo vẫn tiếp tục thao tác của mình. Anh dứt khoát giật chiếc khẩu trang ra. Khuôn mặt bị giấu kín kia cứ thế phơi bày trước mặt. Chỉ là là cảnh tượng kế tiếp lại không diễn ra giống như trong sự lo sợ của Leen.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Thần Hạo như giẫm phải phân, có cảm giác muốn ói hết ra những thứ trong dạ dày mình.


Lạy chúa! Anh dám thề rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào mà xấu xí kinh khủng như vậy. Một vết bớt đen khổng lồ chễm trị một bên mặt đã đành lại còn có thêm một vết sẹo dài ngoằng xấu xí dọc theo mặt. Như thế còn chưa hết, bên mặt còn lại cũng chẳng mịn màng gì cho cam, toàn là những đốm tàn nhang lấm chấm đen xì cực kỳ không có chút thẩm mỹ nào.

Còn Leen, nhìn thấy điều đấy lại còn mừng hơn cả đón Tết. Cô nàng âm thầm suốt ngực mặc dù sự thật là cô không có tay để vuốt ngực.

Tuyết Vũ sắp dọa chết cô rồi. Hóa ra là chị ấy đã có chuẩn bị trước hèn gì lại cứ "bình chân như vại" thế.

Ngốc nhất là cô lại không nghĩ ra. Tuyết Vũ là ai chứ, chị ấy thông minh như vậy, đương nhiên sẽ không ngu ngốc tới mức cứ thế mà đến đây. Sau vài giây cảm thụ nhan sắc đặc biệt có một không hai của đối phương, Thần Hạo nén cảm giác buồn nôn xuống, mia mai:

"Nhan sắc của cô đúng là rất đặc biệt. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy một cô gái xấu xí đến thảm hại như vậy đấy. Tạo hóa đúng là vi diệu."

Hèn gì cô ta lại bịt khẩu trang kín thể. Cứ tưởng là muốn tỏ ra bí ẩn, hóa ra vì không muốn người khác thấy khuôn mặt xấu như quỷ này. Nếu không với cái mặt này thật sự có thể dọa chết người!

Tuyết Vũ đanh mặt lại, tỏ vẻ giận dữ vì bị xúc phạm, rồi không nói không rằng phun một ngụm nước bọt vào đúng ngay mắt Thần Hạo. Anh không nghĩ tới Tuyết Vũ còn dùng tới cái chiêu bẩn thỉu, kinh tởm này, cứ thế hứng chọn thứ dung dịch nhơm nhớp kia.

"Cô.." Thần hậu tức giận, gắn giọng nhưng lại không nói hết câu.

Nếu như anh biết đằng sau lớp hóa trang kia là vợ của mình thì có lẽ anh sẽ cảm thấy thứ dung dịch kia không đến nỗi nào. Nhưng tiếc là anh không nhận ra được, lại liên tưởng chất dịch kia được phun ra từ miệng của một cô gái xấu xí như quỷ, anh càng cảm thấy nó ghê tởm hơn.

Anh đưa tay lên lau ngụm nước bọt kia đi. Chờ đấy. Rồi sẽ xử lý cô sau.

Chỉ là anh không ngờ tới, đây chính là cơ hội để Tuyết Vũ phản đòn. Thấy anh buông lỏng, cô lập tức rút con dao giấu trong giày lên, hung hăng tấn công.

Thần Hạo kịp thời phát giác, né tránh nhưng vẫn bị lưỡi dao sắc bén cắt một đường vào bắp tay trái. Tuyết Vũ nhân cơ hội đạp anh một cú, tránh ra xa. Nhìn một màn lật ngược tình thế của Tuyết Vũ, Leen sướng phát rồ. Đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn Tuyết Vũ thán phục. Cô quên luôn hoàn cảnh của mình lúc này rất không phù hợp để vui mừng. Nhóm người Hồng Tâm đã tránh sang một góc từ lâu, thấy cậu chủ nhà mình bị thương, không khỏi run sợ.

Trời đậu! Cô ta là ai mà siêu vậy? Bị cậu chủ khóa chặt còn thoát ra được, lại còn có thể khiến cậu chủ bị thương nữa.


Trần Hạo lúc này cũng đã đứng dậy, nhìn vết thương đang chảy máu trên tay mình anh cau chặt mày, tức giận.

"Khá lắm! Chưa từng có ai có thể khiến tôi bị thương đâu, cô là người đầu tiên!" Cũng là cô gái đầu tiên sắp bị anh tiễn xuống địa ngục!

"Cảm ơn. Quá khen." Tuyết phủ không yếu thế thế, đáp lại bằng giọng nhẹ bằng, còn ánh mắt lại lạnh lùng, quật cường.

Thái độ của anh càng khiến cơn thịnh nộ của Thần Hạo dâng trào.

"Nể tình cô là một cao thủ, tôi sẽ cho cô chết nhẹ nhàng một chút." Rất lời thần lập tức phi tới nhanh như một cơn gió. Đụng vào tôi cô chết chắc rồi!

Tuyết Vũ rùng mình, giọng nói của hắn ngập tràn sát khí. Nghe thôi cũng cảm thấy nghẹt thở. Xem ra, hắn thật sự bị chọc giận rồi.

Cô thủ thế chờ.

Tốc độ của Thần Hạo rất nhanh. Khi tay anh sắp vồ tới, cô xoay người qua trái, né tránh thành công. Những tưởng tránh được rồi nào ngờ còn chưa kịp mừng, vừa quay lại Thần Hạo đã bắt được cánh tay đang cầm con dao của cô.

Một nụ cười như có như không, thập phần quỷ dị lướt qua mắt cô.

Cô hốt hoảng chưa xong, cánh tay đã bị bẻ ngoặt lại, con dao cứ thế bị đoạt đi. Tuyết Vũ không dừng lại, tung chân lên đá vào mặt anh. Thần Hạo tránh ra, con dao trong tay anh vút qua, cắt đúng ngay vào đùi cô một đường.

Cả hai tách nhau ra ngay sau đó. Cô thở hổn hển, nhìn vết thương rách rộng sâu hoắm ở trên đùi mình đang chảy máu, Tuyết Vũ biết bản thân không còn nhiều thời gian nữa.

Cô phải mau chóng đưa lên rời khỏi đây. Lúc này, cô đứng sát vách tường, khá gần chỗ Leen bị trói. Chỉ cách có khoảng năm mét thôi, xung quanh cũng không có ai cản trở.


Giấu sau vẻ mệt mỏi và đau đớn, là sự âm thầm đánh giá, quan sát và tính toán.

"Mau buông tay đầu hàng đi, cô không còn đường thoát đâu!" Thần Hạo lên tiếng, giọng điệu kiêu ngạo của kẻ thắng cuộc.

Tuyết Vũ bắn về phía ang ánh mắt sắc bén: "Chưa chắc! Chưa thử sao biết là không thể!" Cô dứt lời, lập tức dùng động tác nhanh như biến hóa lấy từ trong túi áo khoác ra thứ gì đó, nhanh như chớp tung về phía trước. Lập tức không gian trong phòng phòng bị thứ bột màu trắng vây kín. Thần Hạo bị chặn hết tầm nhìn và đám thuộc hạ. Chờ khi anh có thể nhìn thấy xung quanh, đã không còn thấy Tuyết Vũ và "tù nhân" của mình nữa. Anh phủi sạch thứ bột đáng ghét đang bám trên người mình, ánh mắt lạnh xuống dường như muốn đóng bằng mọi thứ xung quanh lại vậy. Lại là thứ bột chết tiệt này. Anh ghét chúng! Cô ta vậy mà cũng dùng tới chiêu này. Đúng thật là lắm mưu vặt!

Chỉ là, mưu vặt thì đã sao. Cô ta tưởng có thể dựa cái chiêu vặt vãnh rãnh cống này có thể thoát được khỏi tay anh sao.

Nằm mơ đi!

Tuyết vũ sau khi cởi trói cho Liên với động tác nhanh nhất, lập tức dìu cô ấy ra khỏi nơi đó. Trong khoảng thời gian Tuyết vũ giao đấu với đám người Thần Hạo, sức lực của Leen đã phục hồi phục mấy phần, nhưng vẫn chưa thể tự đi được. Sự di chuyển của cô đều phải nhờ vào tuyết Vũ gì cho đỡ.

Cả hai đang đi, chợt không thấy tuyết Vũ đi tiếp nữa cô buột miệng hỏi:

"Sao vậy chị Vũ? Sao không đi tiếp nữa?"

"Không thể đi được nữa rồi!" Tuyết Vũ cất vọng gần như thều thào.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.