Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 165: Lật bài ngửa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau mấy ngày được điều dưỡng đặc biệt, tình trạng của Lục Bạch Văn đã khá hơn, được chuyển sang nằm phòng thường. Người nhà có thể được vào thăm.

Khá hơn ở đây là nói không cần phải thở bình oxy nữa, đã có thể ăn được chút cháo, nói chuyện được khá lâu. Còn về phần cơ thể cử động lại thì không có chuyển biến, vẫn nằm liệt một chỗ, chờ người hầu hạ từng ly từng tí.

Lúc Tuyết Vũ dắt Lục Nhược Uyên đi vào, ông ta vừa được bác sĩ đặc biệt phụ trách tiêm thuốc bổ cho.

Cùn thời điểm, Thần Hạo đang lên xe, chuẩn bị rời công ty. Anh tài xế theo nghiệp vụ cơ bản hỏi:

"Tổng giám đốc, bây giờ đi đâu ạ?" Thần Hạo nới lỏng cà vạt, đáp: "Đến thăm ba tôi."

"Vâng." Đã biết địa điểm rồi, anh tài xế không hỏi thêm gì nữa, khởi động xe, chuyên tâm vào công việc của mình.

Thần Hạo đâu hay biết, chuyến đi này của mình sẽ khiến thế giới trong lòng sụp đổ vĩnh viễn.


Bên này, Lục Nhược Uyên chẳng quan tâm gì tới người cha đang bệnh liệt giường của mình, cũng không để ý ông ta đang cần bao nhiêu yên tĩnh để bác sĩ điều dưỡng cho. Ngây ngô ngó ngang nhìn dọc, vô tư hỏi:

"Chị Hai, Gia Thụy ở đâu thế? Sao em không thấy đầu cả?"

Động thái của Lục Nhược Uyên kéo toàn bộ sự chú ý của vị bác sĩ trung niên và Lục Bạch Văn. Cả hai người họ cùng nhìn sang, hai suy nghĩ trái chiều.

Một thông cảm. Một sửng sốt. Để tránh Lục Bạch Văn bị đả kích thêm, Thần Hạo đã ra lệnh không cho ai nói cho ông ta hay ve Lục Nhược Uyên. Cho nên, chưa hay biết gì.

Tuyết Vũ biết được điều này, mới cổ tình mang Lục Nhược Uyên đi theo. Lục Thần Hạo sợ ông ta bị đả kích thêm chứ cô không sợ. Cô còn sợ ông ta bị đả kích chưa đủ nữa kìa. Tốt nhất là bị giày vò nội tâm đến chết luôn đi. Còn có nỗi đau nào đau bằng khi thấy người thân của mình bị tổn thương mà không thể làm gì chứ.

Giờ thấy con gái là lạ, ông ta cảm thấy có gì đó không ổn.

"Không được ồn." Tuyết Vũ khẽ suyt, nói nhỏ lại.

Lục Nhược Uyên rất nghe lời, rụt co lại, còn bắt trước theo Tuyết Vũ và đưa tay lên môi, "suyt" một cái: "Không được ồn..."

Lục Bạch Văn dù đang nằm im vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn con gái, nóng lòng không yên.

Chờ mãi, bác sĩ cũng đi ra, cho ông ta hỏi chuyện. Nhưng, ông ta chưa kịp lên tiếng, Tuyết Vũ đã cướp lời trước:

"Ba nhìn xem, "con" đưa con gái cưng của "ba" tới thăm ba này."

Vừa nói, vừa nâng đầu giường lên cao một chút, cho ông ta dễ nhìn.

Lục Bạch Văn nhìn con gái cưng lại nhìn Tuyết Vũ, cố gắng mở miệng: "Tuyết Vũ. Nhược Uyên... Nó làm sao vậy?"


Tuyết Vũ liếc Lục Nhược Uyên, ngạc nhiên: "Ba vẫn chưa biết sao? Chả lẽ, mẹ vẫn chưa nói bà nghe, rằng Nhược Uyên đã vì tình mà phát điên rồi sao?" Lục Bạch Văn sững sờ: "Chị... chị nói sao? Nhược Uyên nó... phát điên?

"Không được nói xằng bậy." Con gái của ông ta sao có thể vì một thắng đốn mạt mà phát điên được. Con gái nhà họ Lục, định lực không có kém như vậy. Ông ta không tin.

Tuyết Vũ vờ oan uổng: "Con đâu có nói bậy. Đấy là kết quả của bác sĩ mà. Không tin, ba có thể gọi bác sĩ tới kiển, tra cho cô ấy!"

Ông ta hoang mang nhìn Lục Nhược Uyên vẫn không ngừng nhìn nganh ngó dọc, biểu hiện không hề bình thường. Ngoài vẻ ngoài khá chỉn chu nhờ bàn tay của Tuyết Vũ ra, đôi mắt đúng là không được trong suốt như mọi khi, mà vẩn đục như một đứa ngốc.

Chả lẽ con gái của ông ta... bị điên thật sao?

Ông ta khẽ gọi: "Nhược Uyên... Lại đây với ba..."

Là một người cha, trong ông ta vô cùng hy vọng, điều Tuyết Vũ vừa nói không phải là sự thật. Mà Lục Nhược Uyên không làm ông ta thất vọng, nghiêng đầu nhìn Lục Bạch Văn giây lát, rồi nhát gừng đi tới bên giường. Vậy mà khi cô ta mở miệng, lại khiến Lục Bạch Văn không đỡ nổi:

"Ba... Ba có thấy Gia Thụy không? Anh ấy đi đâu rồi? Chị Hai nói sẽ đưa con đi gặp Gia Thụy mà... Sao không thấy anh ấy đâu hết? Chẳng lẽ anh ấy muốn chơi trốn tìm với con, phải không ba?" Lục Bạch Văn chết điếng, cảm giác như vừa bị sét đánh trú tái nhợt càng thêm cứu như tim đã ngừng đập rồi vậy. táp: Cô ta nói xong không cần biết biết cảm xúc của người cha già như thế nào, lại tiếp tục hồn nhiên ngó nghiêng, còn cúi xuống gầm giường tìm kiếm. Lục Bạch Văn bị đả kích, cảm giác như lại già đi thêm gần chục tuổi, chơi vơi. Giờ ông ta có không muốn tin cùng không được. Lục Bạch Văn khó khăn chấp nhận sự thật nghiệt ngã này, thanh quản đã khó khăn hoạt động nay lại còn run run lên vì sốc:

"Đã... tìm bác sĩ điều trị riêng cho con bé chưa? Khoảng bao lâu thì khỏi... Tuyết Vũ vẫn rất "tốt bụng" giải đáp: "Có bác sĩ điều trị. Nhưng e rằng tình trạng khó mà khả quan lên được."

Lục Bạch Văn bị đả kích lần hai, ông ta không chịu nổi họ cả ra máu. Vậy mà cô con gái ông ta coi như báu vật lại chẳng mảy may quan tâm, vẫn một lòng một dạ đi tìm "Gia Thụy".

Lục Nhược Uyên tìm ngoài không thấy, đi mở cả cửa tìm, không tìm thấy, lại đi mở cửa phòng vệ sinh. Vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không thấy...Sao lại không thấy…...Trốn đâu rồi?" Lục Bạch Văn tê tái cả cõi lòng.

Tuyết Vũ nhếch môi, đây chính là điều cô muốn thấy!

Rồi ông ta đanh mặt lại, nhìn Tuyết Vũ, gồng hết sức mà chỉ trích:


"Tuyết Vũ, chị đang làm cái gì vậy? Chị thân là con dâu nhà họ Lục, biết Nhược Uyên không được khỏe, không lo gánh gồng việc nhà cùng Thần Hạo, khuyên nhủ Nhược Uyên để bệnh tình mau khỏi, mà lại đi hùa theo nó là sao? Chị làm vậy là có ý gì?"

Tuyết Vũ thầm cười, nặng sắp ngỏm rồi vẫn còn đủ sức nói một hơi dài cơ đấy.

Cô không muốn đùa nữa, kéo ghế ngồi xuống, lật bài ngửa: "Nếu là tôi dâu của nhà họ Lục, tôi tất nhiên nên làm như ông nói. Nhưng đáng tiếc, tôi không phải. Nên tôi chẳng có lí do gì để làm cả."

Lục Bạch Văn nhíu mày: "Chị vừa nói gì? Chị sướng quá nên điên rồi sao?" Không phải là con dâu là ý gì? Lẽ nào nó vì chuyện lần này nên muốn ly hôn với Thần Hạo? Ông ta nghĩ vậy.

Lục Bạch Văn nhíu mày: "Chị vừa nói gì? Chị sướng quá nên điên rồi sao?" Không phải là con dâu là ý gì? Lẽ nào nó vì chuyện lần này nên muốn ly hôn với Thần Hạo? Ông ta nghĩ vậy.Nhưng sai rồi!

Tuyết Vũ lạnh mặt, giọng bén nhọn: "Điên sao? Tôi đúng là suýt nữa đã phát điên sau khi tận mắt chứng kiến ông đẩy ba tôi rơi xuống lầu, bắn chết mẹ tôi đang mang bầu tám tháng và đứa em gái yêu quý mới bốn tuổi của tôi đấy."

Nếu năm đó không gặp được ba mẹ nuôi, có lẽ cô đã thật sự bị cơn ác mộng kinh hoàng kia ám ảnh mà phát điên thật rồi. Làm gì còn tỉnh táo được như vậy.

Lục Bạch Văn nhất thời không hiểu: "...Chị đang nói xàm gì đấy?"









Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.