Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 78: Nổi giận





Trái ngược với bộ dạng có thể doạ chết người của mình, động tác xử lý vết thương của Khắc Dương lại cực kỳ dịu dàng. Anh cẩn thận, nhẹ nhàng lau từng chút, từng chút một những vết máu trên tay Tuyết Vũ, tưởng như chỉ cần anh mạnh tay, bàn tay xinh đẹp của cô sẽ tan thành tro bụi.

Anh dù đã biết trước cô đã tự làm thương bản thân mình, nhưng khi nhìn thấy vẫn không thể không tức giận. Anh giận cô không biết yêu thương bản thân mình. Anh giận cô tự hành hạ bản thân. Anh giận cô hành hạ trái tim anh.

Có biết mỗi khi cô bị đau, anh cũng đau lắm không?

Nhưng mà, anh vẫn giận bản thân nhiều hơn. Anh giận mình không thể giúp cô trả thù. Giận bản thân khi thấy cô một mình ẩn núp trong hang cọp, ngày ngày chứng kiến kẻ thù vui cười, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào mà không kéo cô ra được. Anh giận bản thân quá mềm lòng, cô nói gì cũng nghe. Anh giận, giận bản thân nhiều lắm.

"Xong rồi!" Khắc Dương thả tay cô ra, giọng vẫn lạnh tanh, không cảm xúc, quay người nhìn bầu trời đêm.

Tuyết Vũ đau đầu, sờ trán. Phen này lại phải dỗ anh rồi.


Cô nhìn hai bàn tay được anh quẩn gạc cẩn thận, đảo mắt hai vòng, tới kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng:

"Anh Hai, anh vẫn giận em à?"

Tâm Khắc Dương khẽ động, lí trí vẫn mạnh mẽ khắc chế, nhất quyết không nhìn cô.

Thất bại rồi.

Tuyết Vũ bĩu môi, cô không tin anh lại có thể kháng cự được độ đáng yêu của cô.

Cô tiếp tục kéo áo, nũng nịu: "Đừng giận em mà. Em đầu có cố ý đâu, là tại cơ thể em nó không nghe lời em đó chứ."

Lí do của chuối này, chỉ có khùng mới nghe lọt tai. Vậy mà Khắc Dương lại nghe lọt tới tận tim luôn đấy.

Anh khựng người, cả người mềm nhũn ra. Sức đề kháng của anh đối với Tuyết Vũ chưa bao giờ lớn hơn một, nếu không muốn nói nó luôn ở con số âm. Dù anh biết cô sẽ dùng chiêu này, cũng đã chuẩn bị tinh thần chống đỡ, nhưng chỉ cần cô xuất chiêu, anh đều bại trận.

Giọng nói kia như làn gió mát vuốt ve trái tim đang đập mạnh hơn bình thường của Khắc Dương, khiến anh không tài nào giận tiếp được nữa, thua một cách thảm hại.

Anh cười khổ, cô chính là khắc tinh của lòng anh. "Em đó, không giận được sao. Lần nào anh nói cũng không nghe lời." Anh búng trán cô một cái trừng phạt. Tội nặng có thể tha nhưng hình phạt nhẹ vẫn phải có.

Nếu chẳng may Lục Bạch Văn phát hiện ra cô có sự bất thường, vậy chẳng phải cô sẽ gặp nguy hiểm sao.

Tuyết Vũ rũ mắt, tự trách: "Em xin lỗi, là tại em khắc chế cảm xúc không tốt."

Cô luôn tự tin rằng bản thân mình rất giỏi kiềm chế, dù có chuyện gì xảy ra vẫn có thể dửng dưng như chuyện không liên quan đến mình. Nhưng thực tế, cô vẫn không làm tốt được. Khi thấy Lục Bạch Văn trơ tráo gọi tên cô, cô vẫn không khắc chế được sự căm hận với ông ta. Cô hận không thể một dao đâm vào ngực kẻ sát nhân không nhân tính đó, chết tại chỗ luôn.


Nhưng, cái chết đối với Lục Bạch Văn là sự trừng phạt quá nhẹ nhàng. Sao cô có thể cho ông ta cứ thế chết đi được, cô phải để ông ta nếm trải cái gọi là sống không bằng chết, có như thế mới công bằng đối với những đau khổ cùng cực cô chịu đựng suốt mười sáu năm qua.

Giờ nghĩ lại, cô mới thấy quá nguy hiểm, còn khiến Khắc Dương lo lắng nữa. Nếu không may bị Lục Bạch Văn phát hiện ra gì đó, không phải kế hoạch của cô sẽ đi tong sao. Không chỉ có vậy, cả nhà họ

Trần đều sẽ bị liên lụy theo.

Khắc Dương giật mình. Anh hình như vừa tạo áp lực cho cô. Hình như người không khắc chế tốt là anh chứ không phải cô.

Chỉ một cái rũ mi mắt của cô, cũng khiến anh nhức nhối tâm can.

"Không phải lỗi của em, đừng tự trách bản thân. Em đã làm rất tốt rồi."

Có thể nhẫn nhịn chịu đựng lâu như vậy, còn sống chung một mái nhà với kẻ thù, cũng chỉ có cô mới làm được thôi. Nếu là anh, anh không chắc mình có thể khắc chế tốt được như cô không, hay lại trong một trường hợp nào đấy, không chịu nổi nữa cầm dao đâm chết kẻ thù của mình.

Bữa tiệc linh đình cuối cùng cũng kết thúc viên mãn theo một khía cạnh nào đó.

Khác với bộ dạng trầm ổn, cương nghị mà đoan chính lúc ở trong bữa tiệc, Lục Bạch Văn sau khi trở về, vừa lên thư phòng, cơn thịnh nộ bị ém đến phình to lập tức bạo phát.

Thư phòng của ông ta lúc này chẳng khác nào giống chiếc tủ lạnh khổng lồ. Hơi lạnh âm độ cùng cơn thịnh nộ của Lục Bạch Văn tản ra khắp phòng, bao phủ lấy từng con người có mặt trong phòng. Lạnh lẽo, đáng sợ, âm u.

"Vô dụng!" Lục Bạch Văn đập bàn, cả đám gần mười người bao gồm ông Trấn đều giật bắn, tưởng như hồn sắp lìa khỏi xác luôn rồi. "Một đám người như vậy mà lại để kẻ gian lọt vào trong tác oai tác quái, phá hỏng lễ đính hôn của con gái tôi. Các người làm ăn kiểu gì vậy hả?"

Hôm nay là ngày đặc biệt của con gái ông. Để đề phòng bất trắc, ông đã bao trọn trung tâm này, không cho phép người ngoài ra vào, cử đội vệ sĩ trăm người tản ra kiểm tra an ninh khắp mọi ngóc ngách, ngay cả một con muỗi cũng không được phép lọt. Vậy mà giờ đây, ngay dưới mí mắt của ông, nó lại có thể qua mắt được đám vệ sĩ gần trăm người được rèn luyện rất khắt khe không ai hay biết, giở trò trong lễ đính hôn con gái cưng của ông. Còn đi lên cả sân thượng đặt radio, kết nối được với cả loa trong hội trường.

Càng nghĩ, Lục Bạch Văn càng cảm thấy mình đang bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch đùa giỡn. Tức, hận không thể bóp chết nó ngay lập tức.


Nó trốn suốt mười sáu năm, cuối cùng hôm nay cũng đã chịu trở về. Còn trở về một cách phô trương như vậy. Không hổ là con gái của Mạc Lâm.

Cả đám vệ sĩ lẫn rét run, cúi thấp đầu, không dám hé miệng nửa lời.

Ông Trấn gần như không đứng vững, khó khăn mở miệng: "Ông chủ... bớt giận, kẻo tổn hại tới sức khỏe. Chuyện này là lỗi của tôi, ông chủ trách phạt thế nào cũng được, tôi xin nhận."

Mạnh miệng vậy chứ sự thật ông ta cũng sợ lắm. Sống lưng lạnh toát, mồ hôi hột chảy đầy trên mặt. Chuyện an ninh trong bữa tiệc do ông ta phụ trách, giờ xảy ra cơ sự này, người bị truy cứu trách nhiệm lớn nhất chính là ông ta. Mặc dù ông ta là trợ thủ đắc lực được Lục Bạch Văn tin tưởng và ưu ái nhất, nhưng một khi đã mắc lỗi, hình phạt ông ta nhận được chẳng khác gì những người khác. Có điều:

"Nhưng trước khi phạt, xin ông hãy nghe tôi nói vài điều." Ông Trấn bổ sung thêm một câu. Cái này là phao cứu sinh duy nhất ông ta vừa nghĩ ra. Lục Bạch Văn quắc mắt nhìn ông ta: "Nói đi!" Ông Trấn đảo đôi mắt gian một vòng, thấp giọng: "Tôi nghĩ, dù Mạc Tường Lam có giỏi tới đâu cũng không thể tự mình sắp đặt hết mọi chuyện hoàn hảo không sơ hở như vậy được. Trừ khi... có người người bên trong trợ giúp."

Đôi mắt sắc bén như vua chim ưng của Lục Bạch Văn ánh lên tia sáng quái dị, ông ta nheo đuôi mắt lại: "Ý ông là... có kẻ giúp nó?"

Tất nhiên, Lục Bạch Văn cũng đã nghĩ ra khả năng kẻ có thể trong ứng ngoại hợp mà ông Trấn muốn nói là ai rồi.

Ông Trấn chỉ chờ câu nói này, khom lưng, gật mạnh đầu, cái giọng gian không để đâu cho hết:

"Phải ạ. Ông chủ thử nghĩ mà xem, cái trung tâm này từ trong ra ngoài đều toàn là người của chúng ta, làm có kẻ nào lợi hại tới mức đi vào mà không bị phát hiện, trừ khi Lam Thế Lân ngầm giúp đỡ".





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.