Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 33



Cả ngày hôm nay Từ Tăng thấy trong lòng thấp thỏm không yên, hôm qua sau khi Lâm Kiệt đến gặp anh, một lúc sau lại gọi điện thoại báo giám đốc Sở Công an huyện hẹn anh hôm nay đến trụ sở của họ để nói chuyện.

Đã gặp mình nói chuyện rồi, vẫn muốn gặp mình nói chuyện nữa?

Liệu có phải đội Trinh sát hình sự lại phát hiện thêm manh mối gì mới?

Liệu có phải họ đã đưa Trần Tiến vào tầm ngắm?

Gặp mình lần nữa, không lẽ muốn thăm dò để xác định mình có phải là người biết nội tình, bắt luôn cả hai?

Anh không dám gọi điện thoại cho Trần Tiến, thậm chí không dám gọi bằng điện thoại công cộng, ai mà biết được cảnh sát có cho người bám theo mình hay không.

Do dự hồi lâu, Từ Tăng vẫn đến trụ sở Công an huyện như đã hẹn.

Vương Các Đông đích thân tiếp đón, sau khi dẫn anh vào một phòng họp, chào hỏi đôi câu liền hỏi luôn: “Hôm nay mời trưởng phòng Từ sang đây cũng không có việc gì khác, chỉ là muốn hỏi anh một vài thông tin. Vụ vợ con Giang Bình bị giết, chắc anh cũng biết đúng không?”

Từ Tăng đáp:“Tôi có biết sơ sơ, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn điều tra của các anh, còn chưa đưa sang Viện chúng tôi, tình tiết cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.”

Vương Các Đông cười: “Hung thủ đã hủy hoại ba triệu tệ, lại giết Vương Lệ Cầm và Giang Tiểu Binh, đích thực là giết người để trả thù. Cái tay Giang Bình chắc anh cũng từng nghe nói đến, không phải là hạng tốt đẹp gì, gây thù chuốc oán với rất nhiều người. Có điều mối thù lớn nhất, vẫn là với nhà họ Hà trong vụ nổ lần trước. Vụ mưu sát lần này, thủ đoạn của hung thủ vô cùng cao siêu, mà lại còn sử dụng một số thủ đoạn hóa học có trình độ kỹ thuật cao, căn cứ vào đó, có thể phán đoán hung thủ hiểu rất rõ về ngành công nghiệp hóa học. Mà mười mấy năm trước, Cam Giai Ninh là sinh viên ưu tú của khoa Hóa trường Đại học Triết Giang, điều này khiến chúng tôi không khỏi nghi ngờ hung thủ là người quen của Cam Giai Ninh, gây án để báo thù cho cô ta.”

Từ Tăng uống một ngụm trà để giấu đi sự lo lắng trong lòng, gật đầu đáp: “Giám đốc Vương phân tích rất có lý.”

Vương Các Đông lấy thuốc lá ra, đưa cho Từ Tăng một điếu, Từ Tăng lắc đầu nói đang cai thuốc. Vương Các Đông mỉm cười, chuyển sang chủ đề khác: “Nghe nói anh và Cam Giai Ninh khá thân thiết?”

Từ Tăng đành nói:“Cũng chưa đến mức thân thiết, chúng tôi là bạn cùng trường thời học đại học, bạn cùng học đại học ở huyện Kim không nhiều nên những dịp lễ tết cũng có qua lại.”

”Ừm, hình như anh học Luật đúng không?”

”Vâng.”

”Nếu tôi nhớ không nhầm, năm 1998 trường Đại học Triết Giang mới sáp nhập bốn trường, thời học đại học anh và Cam Giai Ninh không học cùng trường đúng không?”

”Tôi học khoa Luật trường Đại học Hàng Châu, còn Cam Giai Ninh học khoa Hóa trường Đại học Triết Giang trước đây.”

”Thế thì anh và cô ấy quen nhau thế nào?”

Từ Tăng đáp: “Đúng vào năm thứ ba thì bốn trường sáp nhập, nên chúng tôi cũng gần như là bạn cùng trường.”

Vương Các Đông nói: “Ý của tôi là, anh và cô ấy quen nhau trong trường hợp nào?”

Từ Tăng lại uống một ngụm trà, đáp: “Một người bạn nối khố từ nhỏ của tôi học cùng chuyên ngành với Cam Giai Ninh, sau này mọi người cũng có qua lại nên quen nhau.” Anh không muốn nói ra tên của Trần Tiến, liền vội nói thêm một câu, “Vì lúc đó, khi gặp Cam Giai Ninh, tôi rất có cảm tình, nên chính xác là tôi chủ động làm quen với Cam Giai Ninh.”

Vương Các Đông mỉm cười, nói: “Tôi đã xem ảnh của Cam Giai Ninh, lúc còn trẻ chắc chắn là một cô gái đẹp, nghe nói tính cách cũng rất tốt, chuyên ngành khối A mà có con gái đẹp, tất sẽ có nhiều người theo đuổi. Đúng rồi, nếu anh thích Cam Giai Ninh, chắc cũng biết có những ai theo đuổi cô ấy đúng không?”

”Chuyện này… lúc đó đã sắp tốt nghiệp, không để ý lắm đến chuyện yêu đương. Trước khi tốt nghiệp đại học, tôi cũng ít tiếp xúc với Cam Giai Ninh, thực ra là sau khi đến huyện Kim, thấy cô ấy cũng ở huyện Kim, vì… vì tôi có cảm tình với cô ấy, nên mới liên lạc nhiều hơn.”

”Thế có nghĩa là sau khi đi làm, anh mới hiểu nhiều hơn về Cam Giai Ninh?”

”Cũng có thể nói như vậy.”

”Trong số những người học cùng chuyên ngành, có những người nào từng thích Cam Giai Ninh, anh không quen ai sao?”

”Những người khác bên chuyên ngành họ, tôi cũng không quen lắm, tôi học Luật, ngay cả lúc còn đi học và sau này khi đã đi làm, tôi và họ cũng không có gì chung.”

Vương Các Đông bất lực thở dài: “Sau khi tốt nghiệp, Cam Giai Ninh từng làm công việc nghiên cứu trong ngành hóa học vài năm, trong thời gian này có những người nào từng theo đuổi cô ấy, anh có biết không?”

Từ Tăng gật đầu đáp: “Tôi có biết một vài thông tin. Anh Hà Kiến Sinh, chồng cô ấy sau này mới xuất hiện, trước đó, nghe cô ấy kể, một người quản lý mảng nghiên cứu và phát triển trong cơ quan thích cô ấy, có điều cô ấy chê đối phương nhiều tuổi, không đồng ý.”

Mắt Vương Các Đông sáng lên, hỏi: “Người quản lý đó tên là gì?”

”Tên thì tôi không rõ, nhớ láng máng là họ Diệp, họ tên cụ thể là gì tôi không thể nhớ ra được.”

Vương Các Đông viết vào cuốn sổ ghi chép ba chữ “Diệp tiên sinh “, sau đó nói: “Thôi được rồi, nếu là người từng làm cùng cơ quan với cô ấy thì nhất định sẽ điều tra ra được. Anh còn biết thông tin gì khác nữa không?”

Từ Tăng lắc đầu: “Sau này cô ấy quen Hà Kiến Sinh, tình hình sau đó thì các anh đều biết rồi đấy. Còn về các mối quan hệ của cô ấy trong thời gian học đại học, tôi không rõ lắm, cũng chưa từng hỏi gì nhiều.”

Vương Các Đông chặc lưỡi, nói: “Họ hàng của Cam Giai Ninh hoặc là họ hàng của Hà Kiến Sinh có người nào làm việc trong ngành công nghiệp hóa học không?”

”Theo tôi biết thì chắc là không có.”

Vương Các Đông gật đầu: “Người bạn từ nhỏ mà anh vừa nhắc đến học cùng khoa Hóa với Cam Giai Ninh?”

”Vâng.”

”Khoa Hóa là một chuyên ngành hẹp, ít người thôi nhỉ?”

”Chắc là khoảng ba mươi người gì đó.”

”Thường trong một chuyên ngành hẹp, quan hệ giữa mọi người với nhau đều rất tốt, bạn của anh có thân với Cam Giai Ninh không?”

”Cậu ấy có tính cách tương đối hướng nội, những người cùng chuyên ngành của họ chắc ít nhiều cũng biết về nhau, nhưng có thân hay không thì tôi cũng không rõ.”

”Bạn của anh tên là gì?”

Từ Tăng uống một ngụm trà, không còn cách nào khác, đành trả lời: “Trần Tiến.”

”Bây giờ cậu ấy ở đâu, làm gì?”

”Ở Mỹ, là nhà khoa học của một công ty.”

”Vẫn làm về ngành công nghiệp hóa học phải không?”

”Vâng, đúng thế.”

”Anh có thường liên lạc với cậu ấy không?”

”Mười năm nay rất ít liên lạc, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy đi Mỹ luôn, ở Mỹ suốt cho đến nay. Bố mẹ cậu ấy theo em trai cậu ấy di cư sang Australia, nên mười năm nay cậu ấy không về nước. Khoảng cách địa lý quá xa, múi giờ cũng ngược nhau, thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau trên mạng có hỏi thăm mấy câu, còn thì rất ít liên lạc.”

”Anh có số điện thoại ở Mỹ của cậu ấy không?”

Hàng loạt ý nghĩ dồn dập lướt qua đầu Từ Tăng, nếu nói cho Vương Các Đông biết số điện thoại, cảnh sát chắc chắn sẽ gọi cho Trần Tiến, khi biết Trần Tiến đã không còn ở Mỹ, thằng ngốc cũng sẽ nghi ngờ hung thủ chính là anh ta.

Làm thế nào đây, nói hay là không nói?

Hay là đổi số đuôi của điện thoại rồi nói cho Vương Các Đông?

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Từ Tăng suy nghĩ rất nhiều, nhưng Vương Các Đông đang ngồi ngay trước mặt anh, nếu do dự, không chỉ Trần Tiến không giữ được mạng, mình cũng sẽ bị kéo xuống cái vũng lầy đau khổ này. Anh không còn cách nào khác, đành hít một hơi thở sâu, đáp: “Có.”

Vương Các Đông không hề nghĩ là trong một hơi thở đó, Từ Tăng lại suy nghĩ nhiều việc như vậy, chỉ nói: “Có tiện nói cho tôi biết không? Bên tôi muốn liên hệ với mấy người bạn học của Cam Giai Ninh để tìm hiểu thông tin, nên muốn xin anh số điện thoại của anh ấy.”

Từ Tăng mím môi, thầm thở dài, Trần Tiến, tôi cũng là vạn bất đắc dĩ, ông đừng trách tôi. Anh viết số điện thoại cố định nhà Trần Tiến lên một mẩu giấy rồi đưa cho Vương Các Đông.

Vương Các Đông nhận lấy mẩu giấy, hài lòng nói: “Trưởng phòng Từ, cảm ơn anh nhé, gần đây nhiều việc quá, hôm khác, đợi phá xong vụ án, tôi mời anh một bữa. “

Sau khi ra khỏi trụ sở Công an huyện, Từ Tăng cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, giấu đi nỗi bất an đang dâng lên trong lòng. Anh cảm thấy mình rất có lỗi với Trần Tiến, khi cảnh sát biết Trần Tiến đã không còn ở Mỹ, với đầu óc của Vương Các Đông, nhất định sẽ điều tra tiếp, như vậy sẽ phát hiện ra gần hai tháng trước, cũng là sau khi Cam Giai Ninh chết không lâu, anh ta đã bay về nước, hơn nữa động cơ phạm tội và thủ đoạn phạm tội trong vụ giết hại mẹ con Vương Lệ Cầm rõ ràng như vậy, thằng ngốc cũng biết là Trần Tiến gây ra.

Trần Tiến ơi là Trần Tiến, cho dù là ông muốn báo thù, sao ông không dùng cách đầu độc, sao không kiếm mấy loại thuốc độc kỳ quái nào đó hạ độc để đám kẻ thù của ông lần lượt lìa đời, làm như bị chết vì tai nạn bất ngờ. Tại sao ông lại gây ra một vụ án rung trời lở đất như vậy, không những giết người, lại còn hủy hoại tài sản nhà họ Giang, có cần thiết phải như thế không?

Vì sự căm phẫn nhất thời của mình, ông giết người còn để lộ rõ động cơ phạm tội, liệu ông có chạy thoát được không?

Làm thế nào đây, bây giờ có cần báo cho Trần Tiến biết không?

Từ Tăng đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.